Rồi cũng khép những tháng ngày đơn độc - Chương 17

Chương
17

“Trông chị thế nào?”

Emma nhảy ra trước mặt Ned, thân hình mảnh mai của cô ăn
vận toàn màu đen. Cô mặc chiếc quần ống túm sẫm màu của cậu em họ khi mười bốn
tuổi. Ned chỉ nhìn chằm chằm.

“Trông chị giống con trai chưa?” Emma gặng hỏi. “Tất
nhiên, chị sẽ ghim tóc lên rồi đội mũ lưỡi trai vào.”

Ned nuốt một hơi. “Ừm, Emma, vấn đề là, ờ, không giống.
Trông chị không giống con trai chút nào.”

“Không ư?” Emma thở dài. “Chết tiệt. Chị đã rất mừng khi
tìm thấy chiếc quần ống túm vừa với mình. Cạp hơi rộng một chút.” Cô kéo cạp
quần ra để chứng minh. “Nhưng nếu nhỏ hơn chút nữa thì lại kích hông. Người ta
cắt quần ống túm không phải để dành cho thân hình phụ nữ.”

“Điều đó có thể hoàn toàn hợp lý,” Ned lẩm bẩm, quan sát
chiếc quần ống túm ôm một cách không đứng đắn chút nào thân hình nữ tính của cô
chị họ. “May mà em là em họ của chị,” cậu nhận xét. “Em không muốn bất kì ai
nhìn thấy chị trong bộ dạng thế này đâu.”

“Đừng quá khắt khe thế. Thật sự mà nói, chị thấy chiếc
quần này cực kì thoải mái. Thật lạ là phụ nữ trên khắp thế giới vẫn chưa vùng
lên. Nếu cậu muốn biết tại sao nhiều phụ nữ thường xuyên ngất xỉu thế, thì cậu
cứ thử mặc áo nịt ngực vào mà xem.”

“Ngoài ra, Emma, chị cần phải, ờ, phải…” Ned bỏ lửng câu
nói, và khi Emma nhìn thẳng vào mặt, trông cậu có vẻ khổ sở.

“Chị cần phải làm gì?”

“Có thể chị muốn, ừ, à, bó cái…” Cậu chỉ tay chung chung vào
ngực cô. Cậu và Emma thường nói chuyện khá thoải mái, nhưng cậu không thể nói
với cô về các bộ phận nhạy cảm trên cơ thể.

“Chị
hiểu rồi,” Emma từ tốn đáp. “Ừm, có lẽ cậu nói đúng. Đợi thêm chút nữa…” Cô vội
chạy ra khỏi phòng, và năm phút sau quay lại. Ngực trông gần như vẫn thế. “Xin
lỗi,” cô ngượng ngùng nói. “Khó chịu kinh khủng. Chị sẽ phải mặc áo khoác rộng
thùng thình vậy.”

Ned
nghĩ rằng tốt nhất không nên nói thêm về đề tài này, cậu bèn chìa một chiếc áo
khoác cũ của mình ra. “Chúng ta phải đi thôi,” cậu nói. “Chị mặc thử xem. Chắc
không đến nỗi dài quét đất đâu.”

Không
đến nỗi thế, nhưng cũng gần như thế. Emma ngắm nghĩa bộ trang phục. “Trông chị
giống như hành khất đến đám tang vậy.”

Hai
kẻ tòng phạm luồn ra hành lang đi đến cầu thang phía sau nhà. “Cẩn thận bậc thứ
ba đấy,” Emma thì thầm. “Giẫm vào là nó cọt kẹt đấy. Em phải đi sát vào tường.”

Ned
nhìn cô nhăn mặt. “Chị hay chuồn xuống cầu thang này lắm phải không?”

Emma
đỏ mặt nhớ lại ngày cô và Belle luồn xuống cầu thang sau nhà trong trang phục
cô hầu. Cái ngày cô gặp Alex. “Belle nói với chị thế,” cô lẩm bẩm.

Theo
lời khuyên của Emma, họ xuống cầu thang không một tiếng động, nhóm chân đi qua
căn bếp không một bóng người, chuồn qua cửa phụ vào bóng đêm dày đặc.

Bữa
tiệc nhà phu nhân Mottram bắt đầu đã khá lâu, Alex và Dunford mới đến, cả hai
đều mặc bộ quần áo dạ hội màu đen đơn giản lịch lãm không chê vào đâu được, rảo
bước qua cửa vũ phòng.

“Cậu
có thấy họ không?” Alex hỏi gọn, tận dụng chiều cao điểm khắp lượt khách khứa.

“Không.”
Dunford vừa nghển cổ vừa trả lời.

“Emma
không có ở đây,” Alex khẳng định.

“Cậu
nói sao? Cô ấy phải có mặt ở đây chứ.”

“Cô
ấy không có ở đây. Tôi có thể thấy tóc cô ấy từ cách xa một dặm.”

“Đợi
đã!” Dunford bỗng thốt lên. “Tôi thấy Belle.”

Alex
lia theo hướng nhìn của Dunford cho đến khi định vị được mái tóc vàng của
Belle. Cô vẫn bị những người theo đuổi vây quanh như mọi khi. “Woodside đang ám
cô ấy.”

Dunford
nhíu mày. “Mà cô ấy không làm gì để xua hắn đi. Theo tôi.” Anh quả quyết xuyên
qua đám đông chật ních, Alex theo sát gót.

“Belle!”
Dunford mừng rỡ kêu lên khi đến chỗ cô. “Trông em thậm chí còn duyên dáng hơn
mọi khi nữa.” Anh cúi xuống hôn tay cô. Belle nhìn anh với vẻ vô cùng hoài
nghi. “Lại cả tử tước Benton nữa này!” Anh vỗ vào lưng gã kia. “Lâu lắm rồi
không gặp. Tôi đang định hỏi anh về chiếc áo gi lê đang mặc. Ngưỡng mộ từ lâu
lắm rồi. Anh may ở đâu đấy?”

Sau
khi đã nhận được sự quan tâm vừa đủ của Woodside, Alex tập trung vào Belle.
“Tiểu thư Arabella,” anh nói cộc lốc, xua đám trai trẻ bằng ánh mắt răn đe.
“Anh cần nói chuyện riêng với em.”

“Em
không có gì để nói với anh cả,” Belle nghênh mặt đáp lại.

Alex
quay sang phía Dunford và Woodside. “Hai vị có phiền nếu tôi đánh cắp tiểu thư
Arabella một lát không? Tôi xin hứa sẽ trả lại ngay lập tức.” Anh nháy mắt với
Woodside. “Tôi biết rằng cô ấy thích anh đến mức nào, nên sẽ không đưa cô ấy đi
quá lâu đâu.” Nói đến đó, anh mỉm cười hăm dọa với Belle, nắm lấy khuỷu tay lôi
cô ra ban công. “Chị họ em đâu?”

“Chị
ấy đang héo hon ở nhà vì anh đấy, nếu đó là điều anh quan tâm.” Belle nuốt
khan, nhận thấy ngay rằng mình đã nói cho Alex quá nhiều.

Anh
lập tức bắt gặp ánh mắt tội lỗi của cô. “Cô ấy đâu? Cô ấy có gặp nguy hiểm
không? Chỉ có Chúa mới biết cô ấy sẽ làm trò dại dột gì nếu không có người
trông coi.” Alex không có cơ sở hợp lý nào để giải thích cho nỗi lo sợ thắt
ruột xuyên qua người anh, nhưng bằng cách nào đó, anh biết rằng Emma đang dính
líu vào một việc nguy hiểm. Anh cũng biết rằng mình không thể đứng đó nhìn cô
bị tổn thương vì bất kì lý do nào.

“Chị
ấy hoàn toàn đủ khả năng chăm lo cho mình mà không cần anh giúp. Với lại, em
không thấy chị ấy còn quan tâm đến sự giúp đỡ của anh nữa.”

“Đừng
có đùa với tôi, thưa tiểu thư,” Alex cảnh báo. “Emma đâu?”

“Này
nhé, thưa công tước,” Belle trở lại với giọng điệu châm chọc. “Ngài đã cư xử
chẳng ra gì. Tôi không biết ngài đã nói gì với chị ấy, nhưng điều đó hẳn phải
kinh khủng lắm bởi vì chị ấy thậm chí sẽ không bao giờ nói đến nữa. Chị ấy đi
khắp nhà với vẻ mặt rầu rĩ nhất mà tôi từng thấy, rồi thỉnh thoảng chị ấy lại
òa lên khóc. Tôi hi vọng là ngài thỏa mãn rồi!” cô tuôn một tràng. “Tất cả
những gì chúng tôi có thể làm là luôn khiến chị ấy bận tâm để khỏi phải nghĩ
ngợi về con lợn đã tán tỉnh chị ấy! May mà chúng tôi đã…” cô bỗng nhiên bỏ
lửng.

“May
mà gì?” Alex gặng hỏi. “Các vị làm gì hôm nay để cô ấy bận tâm?”

“Tôi đã nói ‘con lợn’ à?” Belle hỏi không khách sáo, tay
gãi nhẹ lên đầu và xoa ngón tay vào cằm. “Ý tôi nói là ‘vô lại’!” cô thì thào.
“Giờ thì hãy để cho tôi và Emma được yên.” Cô giật tay khỏi anh chạy vào vũ
phòng, tiến thẳng đến chỗ Woodside và Dunford.

“Em xin lỗi về thái độ thô lỗ của Ashbourne,” cô duyên
dáng nói, ngước lên mỉm cười nhìn vào đôi mắt xanh nhợt nhạt của Woodside. “Anh
ta hỏi về chị họ em. Anh ta theo đuổi chị ấy mà.”

Woodside nhìn Belle bằng ánh mắt sắc sảo. “Anh có cảm
tưởng cô ấy cũng đáp lại tình cảm của anh ta đấy chứ.”

“Không còn chuyện đó nữa rồi. Trên thực tế, đó là lý do
tại sao chị ấy ở nhà đêm nay. Chị ấy vẫn còn buồn vì toàn bộ chuyện này. Nhưng
đêm nay em không muốn nói về Emma. Em muốn biết thêm một chút về anh cơ. Ned kể
cho em nghe rất nhiều điều về anh.”

Tia dâm đãng lóe lên trong mắt Woodside bởi hắn tin rằng
Ned đã quyết định đổi em gái lấy mười nghìn bảng. “Anh chắc thế,” hắn thì thầm.

Dunford nén một tiếng rên rỉ khi thấy Alex rảo bước giận
dữ về phía họ. “Woodside, xin phép anh cho tôi nhảy với tiểu thư Arabella một
điệu valse, được không? Tôi biết rằng Ashbourne vừa đánh cắp cô ấy, nhưng tôi
thực tình cũng rất cần nói chuyện với cô ấy.”

“Em
không muốn nhảy, Dunford,” Belle cự lại.

“Anh
nghĩ là em có muốn đấy,” anh nói giọng mượt mà đoạn kéo cô về phía sàn nhảy.

Woodside
buông một tiếng thở dài bực tức khi nhìn con mồi bị lôi đi một lần nữa. Anh ta
vừa định đi tìm đồ uống thì Alex từ bên phải xuất hiện.

“Xin
lỗi về chuyện đó,” Alex nói với nụ cười gò bó. “Tôi chắc anh đang mong ngóng
một buổi tối vui vẻ với tiểu thư Arabella. Cô ấy quả là đáng yêu.”

Woodside
nhìn Alex vẻ nghi ngờ. “Hắn có chuyện quái gì nói với cô ấy mà quan trọng thế
nhỉ?”

Alex
nuốt sự khó chịu với gã đàn ông này và mỉm cười thân thiện. “Thực ra, Woodside
ạ, đó là lỗi của tôi. Anh biết tôi đang theo đuổi chị họ tiểu thư Arabella
chứ?”

Một
nụ cười nham hiểm thoáng trên mặt Woodside. Hắn không bao giờ tin rằng công
tước Ashbourne quyền thế lại cưới một kẻ không tước hiệu đến từ vùng Thuộc địa,
và vì vậy, hắn không thấy cần thiết phải nói về Emma với thái độ tôn trọng. “Cô
ả người Mỹ đó hả? Trông cô ta ngon đấy, nhưng tôi không nghĩ rằng một người như
anh lại quan tâm đến một kẻ đến từ Thuộc địa.”

Alex
cố nén thôi thúc xé toang họng gã đàn ông này. “Chúng tôi cãi nhau một chút,
anh thấy đấy, và cô ấy không muốn nói chuyện với tôi nữa.”

“Hãy
gửi hoa đến,” Woodside nói vẻ hạ cố. “Hay là đồ trang sức, nếu anh không nghĩ
rằng gia đình cô ta sẽ làm quá chuyện đó lên. Cách làm đó luôn có tác dụng
đấy.” Hắn làm ra vẻ giật một mảnh xơ vải từ tay áo. “Đàn bà dễ xử lý thôi mà.”

Alex
không biết mình phải cố gắng thêm đếm mức nào để không móc gan cắt lưỡi gã đàn
ông này. “Tôi đã nhờ Dunford dàn xếp vụ này với Belle vĩ rõ ràng cuộc nói
chuyện của tôi ngoài ban công đã không thành. Cậu ta đang cố thuyết phục cô ấy
rằng cô ấy phải thuyết phục Emma nói chuyện với tôi để chúng tôi có thể giải
quyết bất đồng.”

Woodside
gật gầu. “Một cách tiếp cận khôn ngoan. Và nếu có tác dụng thì rẻ hơn khối so
với một chiếc vòng tay.”

Alex
mỉm cười qua hàm răng nghiến chặt. “Vì thế mà cả hai chúng ta phải cầu mong sao
cho cuộc gặp của cậu ta có hiệu quả.”

Không
xong rồi.

Dunford
đã thử mọi thủ thuật có thể nghĩ ra được để thuyết phục Belle tiết lộ tung tích
của Emma, nhưng cô vẫn không xoay chuyển. Cuối cùng anh quyết định rằng đe dọa
là cách duy nhất. Hắng giọng vài lần, anh nhìn xuống đôi mắt xanh của Belle,
mỉm cười tinh quái nói, “Belle, nếu em không nói ngay cho anh biết chị họ em
đang ở đâu, anh thề sẽ gây ra chuyện mà phải mất nhiều năm sau em mới dẹp yên
được.”

Belle
ngước nhìn anh vẻ khinh khỉnh. “Chúng ta đang ở giữa một vũ phòng đông người,
Dunford. Anh có thể làm quái gì được?”

“Anh
sẽ hôn em.”

“Ối,
xin anh đấy,” Belle chối đây đẩy.

“Anh
sẽ sử dụng đến lưỡi,” anh nói chậm rãi đầy hàm ý.

Belle
há hốc vì sự táo bạo của anh. “Anh sẽ không làm thế. Thậm chí anh còn không
thích em. Anh đã nói thế mấy lần rồi.”

“Không
quan trọng.”

“Anh
sẽ hủy hoại danh tiếng của em.”

“Vào
lúc này, Belle, anh không quan tâm.”

Belle
nhìn vào đôi mắt nâu vô cùng nghiêm nghị của Dunford và biết rằng cô đã đánh
giá sai anh. Có một ý chí sắt đá bên dưới vẻ ngoài dễ dãi và anh đã thắng cô.
“Em không có sự lựa chọn nào khác, phải không?”

“Không.”

Belle
thở dài, cảm thấy tuyệt vọng đến phát ốm, nhưng vẫn tự hỏi liệu có thể, chỉ là
có thể thôi, Dunford và Ashbourne giúp được Emma và Ned trong kế hoạch của họ.

“Anh
không đợi được cả đêm đâu, Belle.”

“Thôi
được,” cô dịu giọng. “Chị ấy và Ned đang lẻn vào nhà Woodside. Ned nợ hắn tiền
thua bạc. Họ đang đánh cắp giấy ghi nợ.”

“Cái
gì? Chuyện ngu ngốc nhất trên đời đấy!”

“Số
tiền lớn lắm,” Belle nói thẳng.

“Anh
trai của em phải học lấy cách trả món nợ cờ bạc của mình cho ra người quân tử.
Hay ít nhất thì cũng biết cách chi tiêu chừng mực.”

“Woodside
ăn gian. Làm thế là đúng thôi.”

Dunford
lắc đầu. “Và anh đoán trong vụ này em đóng vai trò mua vui cho gã Woodside ngớ
ngẩn, trong khi anh chị em lục soát đồ đạc của hắn.”

Belle
gật đầu và nhún gối cúi chào khi điệu valse kết thúc.

Dunford
nắm tay cô chậm rãi đưa trở lại chỗ Alex và Woodside. “Hãy thận trọng với nhiệm
vụ của mình đấy, cưng ạ,” anh thì thầm vào tai cô. “Anh có cảm giác em và gã tử
tước hiểu khác nhau về nghĩa của từ ‘vui vẻ’. À, Woodside, anh đây rồi,” anh
vui vẻ nói, đặt tay Belle lên cánh tay gã quý tộc. “Tôi trả tiểu thư Arabella
cho anh chăm sóc đây. Cô ấy cứ nói về anh suốt thôi.”

Woodside
từ tốn gật đầu với Belle, một nụ cười nham hiểm thoáng qua môi hắn.

“Tôi
nghĩ rằng Ashbourne và tôi phải đi thôi,” Dunford nói tiếp. “Tôi tin rằng hai
vị sẽ có một buổi tối vui vẻ.”

“Tôi
cũng chắc thế,” Woodside thấp giọng nói. “Tôi đang hi vọng mời tiểu thư
Arabella đi dạo trong vườn. Khu vườn nhà phu nhân Mottram thuộc loại đẹp nhất
London đấy.”

Belle
nhăn mặt và nhanh chóng khỏa lấp bằng tiếng ho. “Thực ra, em sợ bị cảm. Em
không nghĩ rằng mình nên đi dạo trong không khí đêm ẩm ướt thế này.”

Dunford
gật đầu chào hai người và đẩy Alex ra phía cửa. “Cô ấy kể hết rồi,” anh thì
thầm. “Vào xe tôi sẽ kể lại cho cậu.”

“Dừng
lại đây.”

Chiếc
xe ngựa thuê mà Ned và Emma dùng để đi đến ngôi nhà mặt phố của Woodside dừng
lại cách điểm đến cuối cùng của họ một khối nhà. Họ không muốn tiếng vó ngựa
cồm cộp cảnh báo đám người hầu đang thiu thiu ngủ biết có khách đến thăm. Ned
trả tiền cho người xà ích, còn Emma thì im như thóc, không muốn giọng con gái
của mình phá vỡ vỏ bọc.

Họ
bước nhẹ chân trên phố cho đến khi tới nhà Woodside. Hắn thuê một ngôi nhà
khiêm nhường nhất, điều này thì Emma vô cùng cảm kích. Một biệt thự lớn sẽ mất
rất nhiều thời gian để lục soát, mà ở đó còn có thể có một đội người hầu luôn
luôn cảnh giác. Ngôi nhà tương đối nhỏ của Woodside không thể nào có đông gia
nhân được.

“Em
nghĩ chúng ta nên vòng sang bên hông nhà,” Ned thì thào. “Xem hắn có để cửa sổ
nào khép hờ hay không. Đêm nay khá ấm áp.”

Emma
gật rụp đoạn theo cậu em họ đi vào ngõ nhỏ chạy bên hông ngôi nhà. Họ gặp may.
Woodside để cửa sổ phía sau cùng của ngôi nhà hé mở, có lẽ là để không khí
trong lành lọt vào nhà, nếu không căn phòng này sẽ rất bức bí.

“Hơi
cao một chút,” Ned nhăn nhó nói.

“Em
chỉ việc đẩy chị lên.”

“Rồi
làm sao em vào được?”

“Có
lẽ em sẽ không vào,” Emma trả lời bằng nụ cười lo lắng. “Trừ khi em tìm thấy
chỗ đặt chân trên tường.”

“Em
không thích thế.”

Emma
cũng không thích vào đó một mình, nhưng cô biết rằng em họ sẽ không bao giờ để
cô vào nếu nhận thấy cô sợ nguy hiểm. “Em phải báo hiệu cho chị nếu có ai đó
đến gần.”

“Họ
có được không?” Khi thấy Emma gật đầu, cậu đan hai tay lại giữ chặt trong khi
cô đu lên ngang tầm cửa sổ.

“Trông
có vẻ như đây là phòng làm việc của hắn!” cô thích thú thì thầm, từ từ đẩy cửa
sổ lên cao hơn. “Và cửa vào phòng đang đóng, có lẽ chị không phải lo người hầu
đi vào.”

“Em
sẽ đẩy mạnh chị lên ngay bây giờ,” Ned nói. “Cố gắng đặt được một chân lên gờ
tường nhé. Khi ấy chị có thể vào trong dễ dàng.”

Khi
Ned đẩy mạnh cô lên, Emma nghiến răng huy động hết sức lực của cơ thể để đẩy
vào gờ tường, đoạn nhấc chân lên đưa qua cửa sổ để mở. Sau đó thì việc chui lọt
phần còn lại vào phòng làm việc của Woodside trở nên dễ dàng, cô nhẹ buông mình
rơi xuống thảm, thầm cảm ơn đôi giày đế mềm không gây ra tiếng động nào. “Đúng
là lúc kinh nghiệm trèo cây của mình phát huy hết tác dụng,” cô nói khẽ.

Ánh
trăng soi nhè nhẹ vào phòng qua cửa sổ để mở, nhưng ngay cả khi ánh mắt Emma đã
làm quen với bóng tối, cô thấy rằng mình vẫn không thể nhìn rõ đủ để tiến hành
việc lục soát. Thò tay vào túi áo khoác, cô lôi ra một cây nến thắp lên. Có
thêm ánh sáng, cô lia mắt nhìn căn phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở khe hở
dưới cánh cửa mở ra sảnh. Bất kì người hầu nào đi ngang qua cũng có thể dễ dàng
nhìn thấy ánh nến lập lòe qua khe hở. Emma nhanh chóng cởi áo khoác nhồi lại
vào phía dưới cửa.

“Rồi,”
cô tự nhủ. “Nếu mình là đồ hạ đẳng lừa đảo, mưu toan lừa tiền một chàng trai
trẻ thì mình sẽ để giấy ghi nợ ở đâu nhỉ?” Bàn làm việc là nơi hợp logic nhất
để bắt đầu tìm kiếm. Dù sao thì, Woodside chắc chắn không nghĩ rằng nhà mình sẽ
bị Ned và Emma đột nhập, vì vậy chắc chắn hắn không phải cất giấy nợ quá kĩ.
Emma kéo ngăn kéo đầu tiên. Có vài chiếc bút lông chim, giấy viết, nhưng không
có thứ gì giống như tờ giấy mà Ned đã mô tả cho cô. Emma tiếp tục tìm kiếm ngăn
kéo tiếp theo. Một lần nữa, cô vẫn không may mắn. Cô kéo thử ngăn kéo thứ ba,
nhưng nó bị khóa.

Tim
Emma bắt đầu đập nhanh khi cô chạy vội đến cửa sổ. “Ned?” cô thì thầm.

“Gì
thế?”

“Một
ngăn kéo bị khóa.”

“Thử
lấy ghim tóc xem sao. Khóa những chiếc bàn cũ thường không tốt lắm đâu.”

“Được
rồi.” Emma quay lại bàn làm việc, bỏ mũ ra rút một chiếc cặp tóc. Mắm môi, cô
khẽ buông một tiếng thở nhẹ và chọc chiếc cặp tóc và khóa. Không được gì. Cô xoay
xoay chiếc cặp. Vẫn không được. Cuối cùng cô nhìn chằm chằm cái ngăn kéo bướng
bỉnh và lẩm bẩm, “Đồ khóa ngu ngốc. Tao không biết tao đang làm gì và mày biết
thế.”

Chiếc
khóa xoay. Emma cười sung sướng. “Được rồi, không khó lắm.” Cô lục lọi các thứ
bên trong. Có vài món giấy tờ pháp lý, có vẻ như hợp đồng thuê nhà, lại có cả
tiền, nhưng không có giấy ghi nợ. Emma nhanh chóng đặt giấy tờ trở lại trật tự
và đóng ngăn kéo lại, kiểm tra chắc chắn là nó đã khóa.


chạy lại chỗ cửa sổ. “Không có đâu,” cô gọi với xuống.

“Tìm
đi!”

Thở
dài một tiếng, Emma hướng sự chú ý đến cái giá sách gắn vào tường bên cạnh cửa.
Cô đồ rằng Woodside có thể kẹp tờ giấy vào một cuốn sách. Ơn Chúa, đó không
phải là một thư viện hẳn hoi. Emma ước chừng chỉ có khoảng ba mươi đến bốn mươi
cuốn sách. Sẽ không mất quá nhiều thời gian lục soát.

Emma
trèo lên một chiếc ghế đẩu nhỏ và bắt đầu từ hàng trên cùng, ở đó dường như có
trọn bộ Shakespeare. Hừm, cô cười ranh mãnh nghĩ, có lẽ Belle thực sự có điểm
gì đó chung với Woodside.

Xe
ngựa của Alex dừng lại trước cửa ngôi nhà mặt phố của Dunford sau khi băng qua
các đường phố London với tốc độ chóng mặt. Woodside sống cách nhà Dunford chỉ
có ba khối nhà, vì vậy hai người quyết định để xe ngựa ở đây để khỏi gây nghi
ngờ.

“Tôi
phải bóp cổ cô ấy,” Alex nghiến răng nói, đôi chân dài giúp anh đi như bay qua
phố.

Dunford
nhìn vẻ mặt tức giận của bạn thì biết rằng có thể Alex không nói chơi.

Vài
phút sau, họ đã có mặt trước cửa nhà Woodside. “Tôi không thấy có dấu hiệu gì
của vụ đột nhập cả,” Alex thì thầm, đưa mắt nhìn khắp mặt tiền tòa nhà.

“Tôi
nghĩ có một ngõ nhỏ ở bên hông,” Dunford đáp. “Đi nào.”

Hai
người đàn ông rảo bước đến chỗ góc tòa nhà thì dừng lại một chút, lặng lẽ nhìn
xung quanh. Bóng một người đàn ông đứng ở cuối tòa nhà, bồn chồn nhìn lên cửa
sổ. “Tìm thấy chưa?” họ nghe thấy tiếng cậu ta gọi khẽ.

Alex
và Dunford tạt tới. “Ngài Edward thân mến của chúng ta này,” Dunford móc máy.

“Người
mà tôi sẽ bóp cổ ngay, sau khi bóp cổ Emma,” Alex lẩm bẩm đầy hăm dọa.

“Đợi
ở đây,” Dunford nói nhanh. Anh hành động nhanh như chớp, và trước khi Alex hiểu
chuyện gì xảy ra, Dunford đã bịt miệng Ned. Alex rảo bước tới chỗ họ.

“Emma
đang ở trong?” anh hỏi.

Ned
gật đầu, đôi mắt xanh da trời mở to kinh ngạc đầy sợ hãi.

“Điều
quái gì khiến cậu đợi ở đây còn cô ấy thì vào trong?”

Dunford
không buông bàn tay bóp chặt miệng nên cậu không thể trả lời được, một tình
huống mà cậu cực kì cảm kích vì không mảy may biết phải nói sao. Chính bản thân
cậu cũng đang tự hỏi điều đó trong suốt mười phút qua, cậu cảm thấy mình như
thằng đụt trong khi Emma sục sạo ngôi nhà.

Alex
tiếp tục lục vấn. “Cô ấy đang tìm tờ giấy ghi nợ, phải không? Điều quái gì
khiến cậu nghĩ rằng cô ấy tìm được mẩu giấy ở trong đó?”

Một
lần nữa, Dunford vẫn không buông tay ra khỏi miệng Ned, vì vậy cậu chàng chỉ
làm được một việc duy nhất để giải thoát bản thân. Cậu liếm tay Dunford.

Dunford
nhảy lùi lại, đầy vẻ ghê tởm. Anh lau tay vào áo mình, sau đó nghĩ rằng tốt hơn
nên lau vào áo Ned.

“Tôi
sao có thể trả lời câu hỏi của anh đàng hoàng được nếu anh cứ bịt miệng tôi như
thế,” Ned giải thích chặt chẽ.

“Thế
sao?” Alex hỏi.

“Tôi
không biết. Tôi nghĩ chúng tôi chỉ trông vào may mắn. Tất cả là ý tưởng của chị
ấy.”

“Tôi
chắc là đúng thế.” Alex không nghi ngờ gì việc Emma nghĩ ra trò nhảm nhí này.
Anh sẽ phải kiểm soát cô chặt hơn sau khi họ cưới nhau. “Dù sao, cậu cũng không
nên a dua chứ.”

Ned
nhìn anh với ánh mắt không thèm chấp nhặt. “Anh đã bao giờ thử ngăn cản khi chị
ấy quyết tâm làm gì chưa? Chị ấy sẽ đến đây một mình nếu tôi không đi cùng.”

“Tôi
sẽ vào trong,” Alex tuyên bố.

“Tôi
không nghĩ rằng đó là một ý tưởng hay,” Ned do dự nói.

Alex
nhìn chàng trai trẻ tuổi hơn với ánh mắt lạnh băng. “Tôi thì không nghĩ từ
trước tới giờ cậu nhìn nhận điều gì được đúng đắn đâu.”

Ned
nuốt khan lùi lại.

“Dunford,
cậu cho tôi nhờ một chân?”

Trong
khi đó, ở trong phòng làm việc của Woodside, Emma đã lục lọi hết giá sách và
chuẩn bị từ bỏ hẳn việc tìm kiếm trong phòng làm việc. Có vẻ như cô sẽ phải mạo
hiểm tìm kiếm trong các gian phòng khác của ngôi nhà. Cô không thích thú lắm
với viễn cảnh này.

Toan
thò ra ngoài cửa sổ báo cho Ned biết tình hình thì cô bỗng nhớ ra chiếc cặp tóc
bỏ lại trên bàn. Cô chắc chắn không muốn bỏ lại vật chứng vương vất. Mặc dù cô
cho rằng điều đó cũng không thực sự quan trọng. Một khi Woodside nhận ra rằng
tờ giấy ghi nợ đã biến mất, hắn sẽ biết là ai lấy. Hắn không ngu gì. Dù sao thì
hắn cũng đã lừa được Ned mười nghìn bảng. Emma cho rằng một kẻ phải có trí
thông minh nhất định mới lừa được người ta đến mức ấy.


sao thì Emma không muốn bỏ lại bất cứ thứ gì mà Woodside có thể mang đến nhà
chức trách, vì thế cô quay lại bàn làm việc lấy lại cặp tóc.

Đúng
lúc đó, cô nhìn thấy chiếc hộp đựng thuốc lá.


nằm ngay trên mặt bàn, trang trí cầu kì, có vẻ như được nhập về từ châu Á. “Ôi,
lạy Chúa, lạy Chúa,” Emma xuýt xoa, quên bẵng mất chiếc cặp tóc. Cô nhắm mắt
lại cầu nguyện khi nhấc nắp hộp. Hít một hơi sâu, cô mở mắt. Một mẩu giấy gấp
lại mấy lần nằm bên trong. Gần như không thể thở được, cô mở tờ giấy.

Tôi, ed William Blydon, tử tước Burwick, cam
kết trả ngài Anthony Woodside, tử tước Benton, khoản tiền mười nghìn bảng.

Bên
dưới, Emma nhìn thấy chữ ký quen thuộc của Ned. Đúng vào khoảnh khắc lâng lâng
tột cùng đó, Emma nhận thấy tim mình đập nhanh. “Tạ ơn Chúa,” cô thì thào, đậy
nắp hộp lại đặt vào chỗ cũ.

“Ned!”
cô gọi khẽ. “Thấy rồ…” Cô quay ra đúng lúc nhìn thấy Alex nhảy vào qua cửa sổ
để mở, anh đặt chân xuống thảm khéo léo như một con báo. “Anh!” cô nghẹt thở,
bước lùi lại sợ hãi.

Alex
bặm miệng dữ tợn. “Em yêu, giải thích gì đi chứ.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3