Thành phố tình yêu - Chương 4 - 5 (Hết)

4.

Kiều Hủy thay đổi một công việc khác, làm
thiết kế quảng cáo cho một công ty địa phương. Vì hạng mục làng du lịch nên Từ
Chính Ngạn thường đi đi về về giữa hai thành phố. Hai người cũng dần liên lạc
với nhau nhiều hơn. Cô dẫn anh đi ngao du sơn thủy, đi ăn trong những con ngõ
nhỏ, dần dần hiểu ra, vẻ lạnh lùng của Từ Chính Ngạn chỉ là bề ngoài, thật ra,
anh là người rất dễ gần.

Nửa năm trôi qua, Kiều Hủy từng bước thoát
khỏi nỗi phiền muộn liên quan đến Trình Gia Hưng.

Hôm nay vừa tan ca, cô nhận được điện thoại
của Từ Chính Ngạn, có điều, không phải là số mọi khi.

“Em đang ở đâu đấy?” Giọng nói rất đỗi quen
thuộc.

Kiều Hủy khẽ cười, lúc nói chuyện, miệng đã
thở ra khí, “Vừa tan ca. Còn anh? Lại đang uống cà phê với mỹ nhân à?”

Câu trêu đùa của cô khiến Từ Chính Ngạn bật
cười, “Sáng nay anh mới về, mất di động nên đổi số mới, mình gặp nhau ở chỗ cũ
nhé?”

“Dạ được!” Kiều Hủy thoải mái nhận lời.

Đi ngang qua sạp báo gần bến xe buýt, cô lơ
đãng nhìn thấy số báo đặc biệt.

Tổng giám đốc Từ thị hẹn hò với ngọc nữ nổi
tiếng trong khách sạn năm sao - Tiêu đề thật dễ gây chú ý. Ông chủ còn nói: “Số
tạp chí này bán chạy nhất hôm nay đấy, đây là quyển cuối cùng rồi, cô lấy
không?”

Đến khi Kiều Hủy định thần lại, cô đã cầm
quyển tạp chí và lên xe buýt, cô vốn không phải là người quan tâm đến tin tức
thị phi…

Vừa xem hết bài về Từ Chính Ngạn, cũng vừa
lúc đến nơi.

Nơi họ hẹn nhau là một quán cà phê phong cách
cổ, ông chủ từng làm ca sĩ hát rong ở phương bắc, nên cách bài trí khá bay
bổng.

Đẩy cánh cửa gỗ ra, Kiều Hủy chỉ liếc mắt một
cái là đã có thể thấy bóng dáng bên cửa sổ. Đang là mùa đông, chiếc áo măng-tô
dạ màu thẫm càng khiến anh trông bảnh bao hơn. Kiều Hủy chợt nhớ đến bài báo
kia, những tin đồn về anh thường đi dùng với mỹ nữ, không hiểu kiểu phụ nữ nào
mới chiếm được trái tim người đàn ông này.

Từ Chính Ngạn gọi cho cô một ly cappuccino mà
cô thích, nhưng vừa nhướng mắt lên lại thấy cô không đeo khăn, liền nhíu mày,
“Hôm nay chỉ có không độ, sao mặc ít thế này?”

Nghe vậy, Kiều Hủy cúi đầu nhìn bộ quần áo
mình mặc, chợt thấy buồn cười, “Quấn như cái bánh thế này rồi mà còn ít?” Anh
lịch thiệp kéo ghế ra giúp cô, cô ngồi xuống chợt ngửi thấy mùi thơm của sữa,
bấy giờ mới cảm thấy ngoài trời lạnh thật.

Cô giấu tay vào tấm thảm phủ, sau khi nhấp
một ngụm cà phê liền cảm thấy dễ chịu.

Từ Chính Ngạn thấy lớp bọt sữa dính bên miệng
cô thì không khỏi bật cười, nhưng giây tiếp theo, vừa nhìn thấy quyển tạp chí
lá cải cô đặt trên bàn, gần như muốn xuyên thủng nó.

Anh nhướng mày, “Mấy cái này toàn là phóng
viên viết linh tinh, bịa đặt vớ vẩn, có gì hay mà xem?”

Kiều Hủy đang thưởng thức cà phê, bất thình
lình nghe thấy anh nói một câu như vậy, phải mất một lúc mới hiểu anh đang ám
chỉ cái gì. Cô vô thức gõ gõ ngón tay trên mặt quyển tạp chí, từ mặt anh sang
khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của cô minh tinh, rồi nghiêng đầu nói: “Viết hay
lắm, ảnh chụp cũng đẹp nữa.” Lúc anh sắp biến sắc, cô lại tỏ ra nghiêm túc,
“Ừm, báo giải trí hay khuếch đại sự thật mà.”

Từ Chính Ngạn cười rộ lên, sau đó lại cảm
thấy có điều bất thường, chợt gằn giọng nói: “Không phải là khuếch đại, căn bản
là không có chuyện gì, chỉ là công ty mời cô ấy làm đại diện cho sản phẩm mới
thôi, thế mà người ngoài đã phô ra thành chuyện không tốt như vậy.”

Kiều Hủy híp mắt, hỏi vặn lại: “Đánh mất điện
thoại thật à? Hay là để ở chỗ mỹ nhân rồi?” Làm mất cũng vẫn có thể lấy lại số
cũ, đây rõ ràng là trốn tránh vấn đề.

Từ Chính Ngạn nhìn thẳng vào đôi mắt chớp hay
háy của cô, hàng mi như cây quạt phe phẩy qua tim anh, nhưng cô lại không hề
phát hiện ra, điều này khiến anh có chút bực tức.

“Số này, chỉ cho người nhà…” Anh bỗng ngừng
lại, gương mặt đầy vẻ thận trọng, “Cũng có vài người bạn biết.”

Bạn bè biết số bí mật của Từ Chính Ngạn, ý
nghĩa không tầm thường chút nào.

Tim Kiều Hủy đập thình thịch, sự ám chỉ này
quá rõ ràng, cô không phải đầu đất, cũng không phải là cô bé ngây thơ không
hiểu sự đời.

Cô bắt đầu đánh trống lảng: “Cappuccino hôm
nay ngọt quá, hơi ngấy.” Cô thừa nhận, cô không phải cao thủ đánh trống lảng,
lẩn tránh rất rõ rãng.

Từ
Chính Ngạn là ai? Anh không cho cô lùi bước, liền trầm giọng nói: “Kiều Hủy, em
hiểu ý anh mà.”

Anh
đã cho cô nhiều thời gian rồi.

“Em
hiểu, chúng ta là bạn mà.” Kiều Hủy cười gượng hai tiếng, “À, em nhớ ra là còn
có việc phải làm, em về trước đây.”


xách túi chạy trối chết, dường như quên hẳn ánh mắt sâu thẳm phía sau.

Kiều
Hủy bắt đầu giả vờ bận rộn, cố tình không nhận điện thoại, còn coi như không
biết anh đến thành phố này.

Nhưng
trong đời Từ Chính Ngạn không có hai chữ thất bại, thứ anh nhìn trúng, anh sẽ
tìm mọi cách để có được, càng quan trọng hơn là, anh biết Kiều Hủy không phải
là không động lòng với anh. Anh như một tay thợ săn đầy nhẫn nại, từng bước
giăng một cái bẫy, tóm lấy người trong lòng.

Nhưng
anh lại quên mất, trên đời còn có chuyện cẩn thận đến mấy cũng lộ sơ suất, con
thỏ nhỏ bị dồn ép quá cũng sẽ quay ra cắn người.

Kiều
Hủy đã đồng ý với bố mẹ đi xem mặt.

Hôm
nay, rốt cuộc, Từ Chính Ngạn cũng không thể kiềm chế được nữa, anh muốn đi tìm
con mèo Kiều Hủy vẫn đang lẩn tránh anh. Anh đỗ xe ở ven đường đối diện công ty
cô, nhìn cô vừa nói cười với đồng nghiệp, vừa đi qua cánh cửa xoay tròn.

Chỉ
có điều, hôm nay, dường như cô có gì đó khác lạ, trang điểm, váy ngắn đến đầu
gối, trông hoạt bát hơn, hấp dẫn hơn, khiến anh trong thoáng chốc phải nhíu
mày.

Anh
thấy cô bắt taxi, lần đầu tiên trong đời anh làm trò tiểu nhân là theo đuôi đến
một nhà hàng ở phía tây.


thế nào anh cũng không hề nghĩ đến chuyện, cô đi xem mặt!

Từ
Chính Ngạn lạnh lùng bấm số điện thoại của cô, “Em đang ở đâu? Anh muốn gặp em,
lập tức, ngay lập tức.”

Kiều
Hủy mỉm cười xin lỗi với người đối diện, nghiêng người che miệng và nhỏ giọng
nói: “Anh phát điên à? Tối nay em không rảnh.”

“Anh
không phát điên, em rảnh rỗi đi gặp người khác, chứ không rảnh để gặp anh hả?
Kiều Hủy, em ra đây, hay là để anh vào trong đấy?”


lẽ anh rất tức giận nên mới gọi cả họ cả tên cô.

Từ
Chính Ngạn phát hiện ra, tính tốt anh tu dưỡng bấy lâu nay đã bị cô làm cho tan
biến rồi.

Kiều
Hủy không nói gì nữa, vội vàng cúp điện thoại. Cô to gan đánh cược, dựa theo
tính cách của Từ Chính Ngạn, anh chỉ uy hiếp cô chứ không thật sự đẩy cô vào
hoàn cảnh khó xử.

Thì
ra, cô đã hiểu anh như vậy.


cuộc điện thoại của Từ Chính Ngạn mà bữa cơm này chẳng còn thấy vị gì nữa. Có
lẽ trong mắt bố mẹ và người ngoài, người đàn ông trước mặt cô đây có nghề
nghiệp ổn định, vẻ ngoài đứng đắn ưa nhìn, cử chỉ tao nhã, đích thị là một đối
tượng khó tìm.

Nhưng
Kiều Hủy lại không khống chế được việc bất giác đem anh ta ra so sánh với Từ
Chính Ngạn. Anh ta không có đôi mày rậm như Từ Chính Ngạn, ánh mắt anh ta không
sâu hút như Từ Chính Ngạn, lời nói và cử chỉ của anh ta không có sức cuốn hút
như Từ Chính Ngạn.

Thế
nhưng, Từ Chính Ngạn quá ưu tú, cho nên, Kiều Hủy không dám, cô không dám đi
vào vết xe đổ.

Bữa
cơm nhanh chóng kết thúc, đối phương cũng tỏ vẻ lịch thiêp mà đưa cô về nhà.

5.

Quay
đầu lại, Kiều Hủy cảm giác trong góc tối có một bóng đen, xung quanh vô cùng
tĩnh lặng, dường như cô đã quên phải làm gì, chỉ đứng yên nhìn đối phương tiến
lại gần mình. Anh đưa tay tóm vai cô, không mấy dịu dàng kéo cô vào lòng, lại
dùng sức ghì cô vào bức tường phía sau.

Vẻ
mặt của Kiều Hủy không chỉ còn dùng từ khiếp sợ để hình dung. Cô nhếch khóe
miệng, đưa mắt nhìn người đàn ông đang nổi cơn thịnh nộ trước mặt. Hình như anh
uống rượu, mùi rượu nồng nặc phả qua chóp mũi cô.


liền tóm lấy vạt áo anh, thì thào nói: “Anh uống rượu à? Buông em ra
mau, đừng…”

Lời nói của cô đã bị anh ngậm vào miệng, trằn
trọc rồi lại nhẹ nhàng đầy cám dỗ, nụ hôn điêu luyện khiến cô hoàn toàn chìm
đắm.

Từ Chính Ngạn vội vàng buông tay, vì hôn phải
giọt nước mắt của cô. Lần đầu tiên trong đời anh có cảm giác thất bại, dưới ánh
đèn mờ mờ của con phố, không thể nhìn ra khuôn mặt anh đang mang vẻ gì.

“Thật sự là không thích anh sao?” Từ Chính
Ngạn thở dài, đưa ngón tay lau giọt lệ bên khóe mắt cô.

Kiều Hủy vùi mặt vào ngực anh, lắc đầu, rồi
lại lắc đầu.

Lúc anh tưởng rằng cô không chịu nói gì nữa
thì giọng nói nghẹn ngào truyền đến: “Lúc trước, bố mẹ anh ấy không đồng ý cho
bọn em yêu nhau, gia thế của anh ấy tốt hơn em rất nhiều, anh ấy không chịu
được áp lực trong nhà nên đành buông tay…”

Điều kiện của Từ Chính Ngạn, còn hơn Trình Gia
Hưng gấp trăm lần.

“Em so sánh anh với Trình Gia Hưng?” Từ Chính
Ngạn nắm chặt bờ vai cô, giọng nói sau khi uống rượu trở nên khàn khàn, đượm
chút vẻ lạnh lùng.

Kiều Hủy ngẩng đầu, vội vàng cãi lại: “Không
phải thế.” Trong đêm tối, ánh mắt của anh như hút chặt lấy cô, trong lòng khó
chịu, cô cúi đầu nỉ non: “Chính Ngạn, tại em sợ.”

Một lúc lâu sau, Từ Chính Ngạn mới ôm ghì cô
vào lòng, đặt một nụ hôn khẽ lên trán cô: “Đồ ngốc, anh biết rồi.”

Dục tốc bất đạt.

Từ Chính Ngạn không tiến tới gần Kiều Hủy,
vẫn lấy thân phận bạn bè, lấy cách thức của mình để quan tâm đến cô, chăm sóc
cho cô.

Với kiểu quan hệ mập mờ giữa bạn và người yêu
thế này, họ không sốt ruột, nhưng người ngoài thì không thể ngồi yên được.

Tống Nghị chiều vợ có tiếng, sau khi kết hôn,
cuộc sống của Từ Tịnh Ngôn vô cùng dễ chịu. Cô ấy cảm thấy mình hạnh phúc, nên
anh trai cô và Kiều Hủy lại càng phải hạnh phúc hơn.

Từ Tịnh Ngôn không có tính nhẫn nại được như
anh trai, mà đến tìm Kiều Hủy luôn.

Cô ấy vẫn dịu dàng thanh tao như lần đầu tiên
gặp Kiều Hủy, có điều, cử chỉ đã có thêm đôi nét của phụ nữ trưởng thành.

“Tối qua, em với Tống Nghị đã bàn bạc, thế
giới hai người đủ rồi, giờ cần có một đứa bé.” Từ Tịnh Ngôn coi Kiều Hủy như
tri kỉ, khi nói những chuyện này cũng không cần kiêng dè.

Kiều Hủy thoáng ngạc nhiên rồi lại mừng thay
cho cô ấy: “Thế thì tốt quá rồi, trong nhà có một đứa trẻ con náo nhiệt hẳn.”

Từ Tịnh Ngôn gật đầu, rồi lại lắc đầu, “Vốn
là thế, nhưng em với anh ấy cũng đã nói, ngày nào anh trai em chưa kết hôn,
ngày đó em còn chưa yên tâm, không thể chăm sóc đứa nhỏ được.”

“Á.” Ánh mắt chăm chú của cô ấy khiến Kiều
Hủy càng ngượng hơn, “Chuyện này…” Lắp bắp mãi mà không nói được câu đầy đủ.

“Anh trai em ấy mà, tướng mạo, gia cảnh, nhân
phẩm, cái gì cũng tốt. Lúc trước em cảm thấy anh ấy cực kì độc đoán, không hỏi
ý kiến em mà đã quyết định hôn sự của em với Tống Nghị, nhưng thật ra anh ấy
đúng, anh ấy giúp em chọn được một người chồng tốt. Bây giờ anh ấy chọn chị, mà
em cũng thích chị, cho nên, tiểu Hủy à, chị còn lo cái gì nữa?” Từ Tịnh Ngôn
chợt dừng lại một lát, “Chị cũng thấy rồi mà, bố mẹ em dễ tính lắm, mọi chuyện
trong nhà đều do anh em quyết định cả.”

Ở bên nhau hơn một năm, Từ Chính Ngạn tốt thế
nào, sao Kiều Hủy lại không biết.

Cô cũng không hiểu tại sao mình do dự, hình
như thiếu một luồng gió trợ lực nào đó.

“Chị biết không? Việc đàm phán dự án làng du
lịch đã xong rồi, công trình thi công thuận lợi, anh em chẳng cần đến làm gì,
nhưng anh ấy vẫn tới lui thường xuyên…”

Sau này, Kiều Hủy bổ sung thêm vào câu nói
của Từ Tịnh Ngôn, chẳng những tới lui thường xuyên, mà còn chẳng ngại mưa gió.

Hôm nay là cuối tuần, dự báo thời tiết đưa
tin bão lên đến cấp cảnh báo vàng, bầu trời một màu xám nặng nề.

Kiều Hủy ở nhà đến phát chán, cầm điều khiển
xoay qua xoay lại.

Điện thoại bỗng đổ chuông, cô bắt máy, đầu
dây bên kia đặc tiếng mưa rơi rầm rì, còn có cả tiếng nói của Từ Chính Ngạn:
“Anh đây.”

“Chỗ
anh cũng mưa à?” Kiều Hủy cầm chặt dây điện thoại.

“Anh
không biết.” Từ Chính Ngạn khẽ cười, “Anh đang ở dưới nhà em mà.”

Kiều
Hủy thẫn thờ một lúc rồi vội vàng quăng điện thoại xuống, chạy ra cửa, lao
xuống tầng dưới.

Đã
lâu rồi cô không nổi nóng, nhưng lúc này lại sắp nổi cơn tam bành, quát lên với
anh: “Từ Chính Ngạn, anh không nhìn xem thời tiết thế nào à? Bão to đấy!”

“Anh
biết mà.” Từ Chính Ngạn vẫn cười, đầu tóc quần áo đều bị ướt nhưng bộ dạng
không hề nhếch nhác. Anh thu hết vẻ lo lắng của cô vào đáy mắt, mà có lẽ chính
cô cũng không phát hiện ra, hai chiếc dép lê trên chân cô không cùng màu.

“Biết
mà anh còn đến?” Thấy anh vẫn ổn cô mới yên tâm.

“Nhớ
em, muốn gặp em nên đến.” Từ Chính Ngạn không suy nghĩ nhiều mà nói theo cách
rất tự nhiên, “Lúc anh đến thì trời chưa mưa, em không phải lo.”

Hốc
mắt Kiều Hủy ngấn lệ, lại chợt nhớ đến lời nói của Từ Tịnh Ngôn hai hôm trước.
Vì thế, cô hỏi Từ Chính Ngạn: “Tịnh Ngôn nói, dự án làng du lịch đã vào quỹ đạo
rồi hả?”

“Ừm.”
Anh thản nhiên đáp, nhưng vẫn nhìn cô chăm chú.


bị anh nhìn như vậy nên hơi mất tự nhiên, chợt cụp mí mắt rồi nói: “Chỗ này chỉ
là thành phố nhỏ, không trù phú, cũng chẳng có phong cảnh đẹp, tại sao anh còn
muốn đến?”

“Anh
thích nơi này.” Giọng nói dõng dạc của Từ Chính Ngạn xuyên qua màn mưa rót
thẳng vào tai cô, “Bởi vì nơi này có em.”

Kiều
Hủy không đáp lại.

[Chúc bạn đọc
sách vui vẻ tại www.gacsach.com/ - gác nhỏ cho người yêu sách.]


kiễng mũi chân, đưa hai tay ôm cổ anh, chủ động hôn anh.

Từ
Chính Ngạn nghe thấy cô nỉ non đề nghị: “Chính Ngạn, mình kết hôn đi.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3