Thành phố tình yêu - Chương 1 - 2 - 3

Anh yêu thành phố này, cũng chỉ bởi một
nguyên nhân, nơi này có em.

1.

Tình cảm Kiều Hủy dành cho thành phố quốc tế
hóa này rất nhạt. Một nơi xa hoa hào nhoáng, tình người bạc bẽo, mùa hè quá
nóng còn mùa đông lại quá lạnh, căn bản là, chỉ có một mình cô ở đây.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com/ - gác nhỏ cho người yêu
sách.]

Ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao chạm tới mây của
Từ thị, ánh mặt trời quá chói mắt.

Cô làm tại một công ty tổ chức lễ cưới hàng
đầu thành phố, nửa năm trước được thăng lên chức chuyên gia tổ chức lễ cưới, đã
có thể độc lập đứng ra hoàn thành công việc. Hôm nay, cô đến đây để trao đổi về
một vụ cô mới nhận được.

Tống – Từ kết thông gia, cả hai bên đều có
gia thế hoành tráng, nhà họ Tống có quyền, nhà họ Từ có tiền. Những cuộc hôn
nhân mang tính chính trị của đám nhà giàu xuất hiện khá nhiều trên tivi hay
trong tiểu thuyết, cũng có ở đời thực, tuy nhiên, không hề mang màu sắc cổ
tích.

Cô thư ký đưa Kiều Hủy vào phòng tiếp khách.
Kiều Hủy gõ hai cái lên cánh cửa đã mở, thoáng liếc qua đã thấy một cô gái mặc
bộ váy màu xanh lam thướt tha đang đứng bên cửa sổ. Cô rất có ấn tượng với
chiếc váy này, đó là mẫu mới với số lượng có hạn tại tuần lễ thời trang Milan
năm nay.

Cô nàng trợ lý ở chỗ cô cực kì mê mấy mẫu mới
trên tạp chí thời trang, còn nói, nếu đời này có được một bộ như vậy thì có
chết cũng không tiếc. Nhưng cô nàng ấy đâu biết, những thứ xa xỉ trong mắt
người bình thường, lại quá tầm thường trong mắt người có tiền, nói gì đến
chuyện sống chết?

Kiều Hủy lắc đầu, gạt bỏ nỗi đa sầu đa cảm
của mình, nở một nụ cười chuyên nghiệp rồi lễ phép nói: “Chào cô, cô Từ, tôi là
người của công ty tổ chức lễ cưới Hoa Duyệt, phụ trách lễ cưới của cô và anh
Tống, chúng ta đã trao đổi qua điện thoại trước đó rồi.”

Từ Tịnh Ngôn nghe thấy tiếng nói liền quay
đầu, mỉm cười với Kiều Hủy rồi khẽ nói: “Cô Kiều, mời ngồi.”

Khuôn mặt bình thản, giọng nói dịu dàng, thái
độ điềm tĩnh, hẳn là người dễ gần. Kiều Hủy thầm đánh giá trong lòng rồi tìm
một chỗ ngồi không xa không gần.

Thật ra, giàu có như nhà họ Từ thì hẳn là có
một đội ngũ chuyên trách đảm nhận việc chuẩn bị, chẳng cần phải mời công ty khác
đến lo thủ tục lễ cưới, dù rằng danh tiếng của Hoa Duyệt cũng khá lớn.

Từ Tịnh Ngôn nhấp một ngụm trà nhài, điềm
tĩnh nhìn Kiều Hủy và mỉm cười: “Tôi biết cô, cô Kiều, thiết kế trong hôn lễ
của Tân Đồng rất xuất sắc, thế nên tôi đã tiến cử cô với anh trai tôi, hi vọng
cô cũng có thể tổ chức cho tôi một hôn lễ nổi bật.” Vừa dứt lời, như nghĩ ra
chuyện gì đó, cô ấy bổ sung: “Tân Đồng là thư ký của anh trai tôi.”

Thì ra là nhờ lễ cưới nửa tháng trước, cô đã
được nhà họ Từ để mắt đến, có điều, cũng vì thế mà cô đắc tội với không ít
người.

Kiều Hủy nhoẻn miệng, “Cảm ơn cô Từ đã khen,
nhất định tôi sẽ cố hết sức. Xin hỏi, cô thích phong cách lễ cưới nào?”

Cô nghiêm túc nhìn Từ Tịnh Ngôn, da cô ấy rất
đẹp, gần như không thấy lỗ chân lông, cách trang điểm nhẹ nhàng tôn lên những
ưu điểm trên gương mặt, mái tóc được vấn lên, làm nổi bật khí chất của một tiểu
thư khuê các. Cô đã từng thấy chú rể họ Tống trên báo, đó là một người vô cùng
tuấn tú. Cô có thể tưởng tượng ra cảnh hai người họ đứng cạnh nhau, chắc chắn rất
đẹp đôi.

Chỉ có điều, Kiều Hủy không hề nhìn thấy vẻ
mặt vui mừng của một cô dâu trên gương mặt Từ Tịnh Ngôn.

Từ Tịnh Ngôn không suy nghĩ nhiều mà trả lời
ngay: “Tôi không biết.”

Trong những lần đi tiếp xúc với khách hàng,
câu “Không biết” chẳng khác gì câu “Tùy!” trong khi đi ăn, thật khiến người
khác khó xử. Có điều, khách hàng là thượng đế, cô chỉ có thể dốc hết sức giải
nỗi ưu phiền cho họ. Cũng giống như người thầy đã dẫn cô vào nghề từng nói, đó
là cơ hội ngàn năm có một, nếu làm tốt thì sẽ một bước lên mây, ngụ ý là, nếu
làm không tốt thì cô đành phải cuốn gói ra đi.

Vì vậy, sau khi nhận vụ này, Kiều Hủy đã
chuẩn bị trước trên nhiều phương diện. Với câu trả lời của Từ Tịnh Ngôn, cô
không tỏ ra bối rối mà thay đổi một phương thức khác, mở bản thiết kế trong
laptop ra, từ tốn giải thích: “Tôi đã tham khảo rất nhiều lễ cưới lớn trong và
ngoài nước, trước mắt có mấy phương án này, cô Từ, cô xem xem có hài lòng
không?”

Từ Tịnh Ngôn khẽ nhíu mày, nghiêm túc nhìn
những bản thiết kế trước mắt, trăm hoa như gấm, rất nhiều điểm sáng, vừa nhìn
đã biết là tốn không ít tâm sức, nhưng ngoài miệng thì lại nói: “Tôi không rõ
nữa, nếu là cô, cô sẽ chọn kiểu nào?”

Không hiểu tại sao, Kiều Hủy lại cảm thấy câu
nói này rất lạ, như thể còn có hàm ý khác, cô trả lời theo trực giác: “Đương
nhiên là chọn kiểu mình thích nhất rồi.”

“Kiểu mình thích nhất…” Từ Tịnh Ngôn ngạc
nhiên lẩm nhẩm câu đó, lại lập tức cười, “Không có sự lựa chọn, mà cũng không
thích thì sao?”

Kiều Hủy kinh ngạc nhìn cô ấy, to gan thầm
đoán, chẳng lẽ cô dâu không hài lòng với cuộc hôn nhân này? Sự phỏng đoán này
có liên quan đến bí mật của nhà giàu, cô ngăn mình không tiếp tục phát triển
dòng suy nghĩ.

Dường như Từ Tịnh Ngôn cũng ý thức được sự
khác thường của mình, vội vàng điều chỉnh tâm tình rồi nói với Kiều Hủy: “Cô
Kiều, ngại quá, đột nhiên tôi thấy không được thoải mái cho lắm, hay là chúng
ta hẹn hôm khác đi?”

Kiều Hủy vội gật đầu, “Tôi sẽ về sửa lại
phương án cho tốt hơn, hi vọng lần sau có thể khiến cô hài lòng.” Quy toàn bộ
trách nhiệm khi cuộc trao đổi không có kết quả về mình, điều này khiến Từ Tịnh
Ngôn đánh giá cô rất cao, cô ấy khẽ gật đầu.

Cô thư ký lễ phép đưa Kiều Hủy đến cửa thang
máy. Ở đó có mấy người đàn ông vận âu phục, rồi cô thư ký chợt cung kính lên
tiếng: “Từ tổng.”

Người đàn ông cao nhất đứng ở giữa nghiêng
người, khẽ gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt dừng lại trên Kiều Hủy chừng một
giây rồi lập tức chuyển đi.

Ở đây, người được gọi là Từ tổng chỉ có anh
trai của Từ Tịnh Ngôn, Từ Chính Ngạn, danh tiếng lẫy lừng.

Đó là lần đầu tiên Kiều Hủy nhìn thấy Từ
Chính Ngạn.

Hai thang máy mở cùng một lúc, cô cùng những
nhân viên khác bước vào cửa thang máy bên cạnh rồi dựa vào góc tường. Cô lặng
lẽ trùng bắp chân. Từ lúc đến thành phố này, cô mới tập đi giày cao gót, học
được cách nở nụ cười nịnh nọt. Hai gót chân đau nhức, chắc là bị trầy da, nhưng
là vì sự sinh tồn.

Rời khỏi tòa nhà của Từ thị, cô không dám
chậm trễ thêm nửa giây, nhanh chóng đi gặp chú rể Tống Nghị để xin ý kiến.

Kết hôn vốn là chuyện vui, bình thường, cô
dâu chú rể đều phấn khởi bàn bạc cùng nhau, hai bên gia đình chia nhau làm.
Kiều Hủy cảm thấy, càng là gia đình lớn lại càng nhiều quy củ. Tuy nhiên, Tống
Nghị chỉ có một yêu cầu, đó là tất cả đều theo ý Từ Tịnh Ngôn, cô ấy thích thế
nào thì làm theo thế ấy.

Kiều Hủy bắt đầu cảm thấy, vụ này có chút khó
khăn rồi.

2.

Tuy nhiên, Kiều Hủy không phải phiền muộn
nhiều, vì chẳng bao lâu sau đó, cô đã thất nghiệp. Trước khi thất nghiệp, cô
gặp lại Từ Chính Ngạn.

Mặt đối mặt, cô có thể nhìn anh kĩ hơn. Khuôn
mặt điển trai, từ đầu đến chân, chi tiết nào cũng hoàn hảo, quả thật là một
người đàn ông khiến người ta say mê, nếu như không nói chuyện lạnh lùng như thế
này.

Hàng mi dày, đôi môi mỏng, nhìn thoáng qua đã
thấy hoa đào rực rỡ, nhưng lại vô tình.

“Cô Kiều, rốt cuộc cô đã nói gì với Tịnh
Ngôn?” Từ Chính Ngạn cau mày, lạnh lùng nhìn cô.

Đến giờ Kiều Hủy mới biết, tin đồn Từ Tịnh
Ngôn muốn hủy hôn là sự thật. Chẳng lẽ muốn lấy cô làm vật hi sinh để đến giải
thích với nhà họ Tống sao?

“Tôi chỉ nói qua với cô Từ về việc bố trí cho
lễ cưới thôi, bên anh Tống cũng thế, không khác gì cả.” Kiều Hủy tỏ ra tự
nhiên, không e dè trước ánh mắt sắc bén của anh.

Có điều, trong lòng cô lại thầm nghĩ, chẳng
lẽ câu nói bất chợt kia của cô lại khiến tâm tình Từ Tịnh Ngôn sinh phản ứng
hóa học? Chọn kiểu mình thích, bởi vì cô ấy không thích Tống Nghị nên đã đào
hôn?

“Tốt nhất là như thế, nếu không, cô không
gánh nổi trách nhiệm này đâu.” Từ Chính Ngạn nói ít mà ý nhiều, giọng nói lạnh
lùng đến kinh người.

Kiều Hủy khép hờ mí mắt, cười như không, “Đa
tạ đã chỉ giáo.”

Đáng tiếc, sau đó, Kiều Hủy đã phải chịu
trách nhiệm. Công ty sợ hai nhà Từ Tống truy cứu, không cần biết có hiểu lầm
hay không, cũng chẳng cần biết có phải do cô hay không đã sa thải cô, đưa thêm
một tháng tiền lương. Nhưng chỉ cần như vậy, cô đã khó bước tiếp trong nghề
này, người ngoài chỉ biết rằng, cô đã làm hỏng hôn lễ, nhà họ Từ không hài lòng
về cô.

Thị phi nổi lên thì nhiều, nhưng với Kiều
Hủy, chỉ đơn giản là vì cô không biết xấu hổ mà bò lên cao, lần này ngã xuống
quá thảm, là báo ứng dành cho cô.

Kiều Hủy rất điềm tĩnh, cô nhớ lại câu nói
của người thầy kia, họa phúc khôn lường, không phải chốn tốt lành.

Cô ôm cái hộp đựng đồ dùng trở lại phòng trọ,
việc đầu tiên là ngủ nướng hai ngày. Đến thành phố này, ngày nào cũng đi sớm về
muộn, vì bát cơm mà cả ngày nghỉ Chủ nhật cũng phải vắt óc suy nghĩ phương án,
đã lâu rồi cô chưa được nghỉ ngơi tử tế.

Không có nụ cười giả dối, không có gương mặt
trang điểm kĩ càng, không có đôi giày cao gót kinh khủng, lúc này, cô là Kiều
Hủy, một Kiều Hủy chân thực. Bát cơm sinh tồn đã vỡ, cô bắt đầu lo đến việc
phải đi tiếp, chỉ có điều, cô không biết mình còn chỗ nào để đi.

Cô còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì bất ngờ
nhận được một cuộc điện thoại, chính là giọng nói dịu dàng ấm áp ấy: “Cô Kiều,
tôi biết tin cô bị đuổi việc, xin lỗi, không biết… nên bồi thường cho cô thế
nào mới phải?”

Gần đây, tin đồn về đám cưới hụt Tống Từ ngày
càng nhiều, nhưng chỉ cần chưa có tin lễ cưới bị hủy, những tin đồn đó vẫn mãi
chỉ là tin đồn.

“Chuyện tôi ra đi không liên quan đến cô đâu,
cô đừng bận tâm. Cô Từ, thật ra, hôm đó tôi còn chưa nói hết. Có thể chọn thứ
mình thích thì chắc chắn là tốt rồi, nhưng có đôi lúc, không được lựa chọn lại
hạnh phúc hơn được lựa chọn, bởi vì ngộ nhỡ chọn sai.” Kiều Hủy thở dài một
hơi, lại nói tiếp: “Hôm đó, anh Tống có nói với tôi, yêu cầu của cô chính là
yêu cầu của anh ấy, anh ấy chỉ cần cô vui thôi.”

Có bao nhiêu người đàn ông có thể nói như
vậy? Ít ra, người đó chưa từng nói.

Từ Tịnh Ngôn trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng
chỉ nói bốn chữ: “Xin lỗi, cảm ơn.”

Cúp điện thoại, chuyện này đã không còn liên
quan gì đến Kiều Hủy nữa.

Chẳng mấy chốc đã đến cuối tuần, bố mẹ Kiều
Hủy gọi điện, giục cô về nhà xem mặt.

Bà Kiều khuyên bảo: “Thằng bé đấy trông cũng
đứng đắn, là nhân viên ở cục thuế, gia đình giàu có, nhà cửa chuẩn bị xong xuôi
hết rồi, có thắp đèn lồng cũng khó tìm được đấy…”

“Mẹ, điều kiện tốt như thế, làm gì đến lượt
con?” Kiều Hủy đáp lại như lấy lệ, cô không hề thích chuyện lấy nhau mà không
có tình cảm kiểu này.

“Vì một thằng như Trình Gia Hưng mà chạy đến
một chỗ xa xôi, bây giờ mày còn định không lấy chồng vì nó à? Tình yêu có thể
làm cơm ăn không? Mẹ nói cho mày biết, tháng sau Trình Gia Hưng lấy vợ rồi, mày
nghĩ là nó cũng ngờ nghệch như mày à?” Bà Kiều càng nói càng nhỏ, sau đó là
giọng hiền từ của ông Kiều: “Hủy Hủy, đừng trách mẹ con, bà ấy chỉ lo lắng cho
con thôi.”

“Bố, con sẽ sắp xếp thời gian về.” Giọng Kiều
Hủy rất bình tĩnh, không hề có vẻ lạ thường.

Nhưng chỉ có cô mới biết, khi nghe tin Trình
Gia Hưng sắp kết hôn, cô đã không còn suy nghĩ được gì nữa.

Cô thẫn thờ thay quần áo, xuống cửa hàng tiện
lợi ở tầng dưới mua một lốc bia. Cô đi ngang qua một chiếc xe xa hoa không hợp
với bầu không khí bình dân ở đây, chợt tiếng còi vang lên, đối phương hạ cửa
kính xe xuống rồi lãnh đạm gọi một tiếng: “Cô Kiều.”

Một lúc sau, Kiều Hủy mới có phản ứng, đáp
lại một cách không mặn không nhạt: “Anh Từ? Sao anh lại đến đây?”

“Tôi đến tìm cô, có tiện nói chuyện không?”

Kiều Hủy biết, người có thân phận như Từ
Chính Ngạn mà nói ra câu nghi vấn thì chính là câu trần thuật.

Anh hỏi cô như vậy, chẳng qua chỉ là phép
lịch sự, đừng hỏi cô vì sao, chỉ bởi cô cảm thấy thế.

Có điều, cô và anh không thân quen đến mức có
thể mời anh lên nhà, cũng không muốn ngồi trong cái xe chật hẹp mà đầy cảm giác
bất an, cô đành dẫn anh đến sân thể dục của một trường tiểu học ở gần đó.

Đang là kì nghỉ hè nên ở đây cũng không nhiều
người lắm. Mặt trời chưa xuống núi, ngồi dưới tán cây mà vẫn thấy nóng. Kiều
Hủy nắm chặt lon bia ướp lạnh trong tay, nhìn những vệt lốm đốm trên mặt đất và
hỏi anh: “Anh Từ muốn nói chuyện gì?”

“Tịnh Ngôn về nhà rồi, lễ cưới vẫn tiến
hành.” Một luồng sáng đâm vào mắt anh, anh chỉ liếc qua khóe mắt nhìn về phía
cô. Mái tóc xoăn màu nâu được búi trên đỉnh đầu, cô đeo một cặp kính gọng đen,
áo phông trắng mặc với quần yếm, so với hai lần gặp trước, dáng vẻ này của cô
giống học sinh hơn.

Kiều Hủy khẽ cười: “Thế thì phải chúc mừng
rồi.”

“Tôi hi vọng, lễ cưới đó vẫn do cô sắp xếp,
Tịnh Ngôn rất tin tưởng vào cô.” Từ Chính Ngạn nói câu này với giọng rất chân
thành, không hề tỏ ra cao ngạo, “Tôi cũng nghĩ là cô có khả năng, lần trước,
tôi lỗ mãng quá.”

Kiều Hủy đoán, có lẽ, đây là lần đầu tiên Từ
Chính Ngạn nói chuyện nhẹ nhàng như vậy, nhưng cô không bao giờ quay lại đường
cũ, trước kia đã vậy, bây giờ cũng thế.

Cô lắc đầu, nhướng mắt lên, nghiêm túc nói
với anh: “Xin lỗi, tôi không có ý định quay lại Hoa Duyệt.”

“Nếu cô đồng ý, có thể đến bộ phận thiết kế
của Từ thị làm, chúng tôi lúc nào cũng hoan nghênh cô tới.”

Từ Chính Ngạn tự tay ném cành ô liu đến,
người khác có tìm cũng không được, nhưng không bao gồm Kiều Hủy, nhất là với
một Kiều Hủy đang chịu áp lực tâm lý. Trong mắt cô, đó chỉ là sự bố thí.

Chẳng những cô không vui vẻ đồng ý mà còn
đứng dậy, vẻ mặt lãnh đạm, giọng nói lạnh lùng: “Anh Từ, ý tốt của anh, tôi xin
nhận, tạm biệt.”

Tối hôm đó, Kiều Hủy uống say đến không biết
gì nữa.

Sau khi tỉnh lại vào chiều hôm sau, cô trả
phòng trọ rồi lên máy bay rời khỏi thành phố này.

3.

Kiều Hủy không còn nhớ rõ “Chuyện cũ song
thành” là gì nữa, chỉ cảm giác, chốn quê hương này cũng không khiến cô thấy ấm
áp hơn thành phố kia là mấy. Càng đến gần lễ cưới của Trình Gia Hưng, ánh mắt
lo lắng của bố mẹ và những lời an ủi của bạn bè càng khiến cô ngạt thở hơn.
Nhưng không hiểu là chủ ý nực cười của ai, thiệp mời lại được gửi đến cho cô.

Không đi thì sợ người ta coi thường, đi thì
lại sợ khó đối mặt được.

Bốn năm đại học, hai năm sau tốt nghiệp,
người đàn ông bên cô sáu năm, giờ lại kết hôn với người khác.

Nhìn khung cảnh náo nhiệt của bữa tiệc, Kiều
Hủy không thể hình dung được tâm trạng mình. Cô cúi đầu chạy, không ngờ lại đâm
vào người khác, chóp mũi ê ẩm chợt hít phải luồng khí lạnh.

Cô run rẩy nói xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi.”

“Là… cô Kiều ư?” Là giọng nói quen thuộc, Từ
Chính Ngạn.

Anh đến đây bàn về hạng mục làng du lịch, vừa
khéo lại ở khách sạn này.

Anh đỡ Kiều Hủy, nắm lấy một bả vai, khẽ nhíu
mày, ánh mắt nhìn cô đầy vẻ quan tâm, “Không thoải mái ư?” Sau hôm trước, anh
không thuyết phục được Tịnh Ngôn, đành phải đi tìm cô, nhưng chủ nhà nói cô đã
chuyển đi rồi, không ngờ hôm nay lại tình cờ gặp nhau, thật ra là duyên phận.

Trình Gia Hưng đang đứng ở cửa đón khách cũng
thấy cô, tiến lên hai bước nhìn kĩ lại, bất giác gọi: “Hủy Hủy?”

Kiểu gọi thân mật đó khiến cô dâu và khách
khứa đều đổ ánh mắt về Kiều Hủy, cũng có không ít người biết họ đã từng qua
lại. Cô chỉ hận không thể tìm được một chỗ để trốn vào.

Từ Chính Ngạn nhạy cảm phát hiện ra vấn đề
không hề bình thường, khẽ khàng nói bên tai cô: “Đừng trốn, cũng đừng sợ.”

Giọng nói trầm thấp của anh dường như ẩn chứa
một sức mạnh trấn an thần kì. Kiều Hủy hít sâu một hơi, miễn cưỡng nở một nụ
cười.

Sau phút mừng rỡ, Trình Gia Hưng mới nhìn đến
Từ Chính Ngạn, vẻ phấn khởi cứng lại, anh ta khách sáo hỏi: “Đây là?”

“Chào anh, tôi là Từ Chính Ngạn.” Từ Chính
Ngạn tự nhiên giơ tay ra, lại chợt nói thêm, “Bạn của tiểu Hủy.”

Anh không nói là bạn trai, nhưng lại thân mật
nắm tay Kiều Hủy, Kiều Hủy cũng không lên tiếng, để mặc mọi người tự tưởng
tượng xem quan hệ của họ là gì.

Kiều Hủy cố lấy dũng khí, nói: “Chúc anh tân
hôn vui vẻ.” Nhưng bàn tay cô lại bám lấy Từ Chính Ngạn.

Từ Chính Ngạn hỏi: “Không thoải mái à? Anh đã
bảo em đừng miễn cưỡng đến rồi, sao em cứ cố? Em với anh Trình đây quen nhau
nhiều năm, chắc chắn anh ấy không trách gì em đâu. Tôi nói có đúng không, anh
Trình?”

Kiểu nói này rất có nghệ thuật, khiến người
nghe đều hiểu, Kiều Hủy ốm nhưng vẫn cố gắng tới tham dự, hơn nữa bên cạnh còn
có một người hoàn hảo hơn Trình Gia Hưng, thể diện trong ngoài đầy đủ, không ai
có thể coi thường.

Trình Gia Hưng cứng miệng, không thể nói gì
hơn, sắc mặt trắng bệch, cuối cùng bối rối đáp lại: “Không đến được thì nhắn
lại một tiếng là được rồi, sức khỏe quan trọng hơn mà.”

Từ Chính Ngạn thấy tình hình chuyển biến tốt,
vừa dìu Kiều Hủy vừa nói: “Thật xin lỗi, tôi muốn đưa cô ấy về nhà trước, chúc
anh và cô dâu trăm năm hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm.”

Lúc đi ngang qua cô thư ký đang ngẩn ngơ
không hiểu chuyện gì, anh nhanh chóng dặn dò vài câu rồi đưa Kiều Hủy rời khỏi
khách sạn. Sắp đến giờ bắt đầu bữa tiệc, tấm lòng của Kiều Hủy và anh cũng đã
gửi đến cô dâu chú rể rồi.

Sự kiên cường của Kiều Hủy không duy trì được
bao lâu, vừa rời khỏi khách sạn, cô đã òa khóc nức nở.

Từ Chính Ngạn đành phải đỗ xe ở ven đường,
lần đầu tiên trong đời anh biết, thì ra, nước mắt phụ nữ lại nhiều đến vậy.

Nhưng anh còn nhớ, hai lần gặp trước, cô rất
bình tĩnh ung dung. Rốt cuộc, đâu mới là con người chân thực của cô? Anh đang
nghi ngờ rồi đây.

Từ Chính Ngạn đưa khăn tay của mình cho Kiều
Hủy lau nước mắt. Cô khóc một lúc rồi ngủ thiếp đi, ánh trăng bàng bạc soi rõ
vệt nước mắt trên mặt cô. Là nỗi đau thương như thế nào mới khiến cô khóc cả
trong mơ? Anh chợt cảm thấy, người khiến cô khóc thật đáng chết.

Anh cứ lẳng lặng ngồi bên cô như vậy.

Sau này, Từ Chính Ngạn vô cùng kinh ngạc, bởi
anh đã vì một người con gái không được tính là bạn mà làm một việc mình chưa
từng làm.

Lúc trời gần sáng, Kiều Hủy mới từ từ mở mắt,
nhất thời không biết mình đang ở đâu. Đến khi cô nhìn thấy chiếc áo khoác âu
phục màu xám trên người mình, bên cạnh là người đàn ông đang nhắm nghiền mắt,
những việc xảy ra vào tối hôm qua mới ùa về.

Cô không tài nào ngồi thẳng dậy được, ngủ
trong xe không thoải mái, tiếng động nhẹ từ chỗ cô khiến Từ Chính Ngạn tỉnh
lại. Anh ngồi ngay ngắn, nhìn cô một lúc lâu rồi mới nói: “Tốt hơn chút nào
chưa?” Anh cảm thấy, dường như đôi mắt cô được nước mưa gột rửa trở nên trong
veo, hẳn là đã ổn rồi.

Kiều Hủy gật đầu, chân thành nói: “Anh Từ,
cảm ơn anh.”

“Gọi tôi là Chính Ngạn thôi.” Từ Chính Ngạn
không hiểu vì sao, đột nhiên mình lại bực bội khi cô gọi bằng thái độ xa cách
như vậy, rồi anh nói tiếp: “Tối hôm qua, tôi nói tôi là bạn của em, tôi gọi em
là tiểu Hủy, thế nên em phải gọi tên tôi mới đúng.”

“Như thế không thích hợp cho lắm…” Kiều Hủy
thì thầm, bị ánh mắt sắc bén của anh chiếu qua, lại nhớ đến việc anh đã chứng
kiến bộ dạng tồi tệ của mình, cô đành theo ý anh, “Được rồi, Chính Ngạn.”

Từ Chính Ngạn hài lòng gật đầu, liếc qua đồng
hồ rồi khẽ mỉm cười, “Vừa khéo, nghe nói cảnh mặt trời mọc trên núi Phi Hà rất
tuyệt, chúng ta đi ngắm mặt trời mọc đi.”

Trên đỉnh núi, vầng mặt trời đỏ rực như chỉ
cần vươn tay ra là chạm tới được, sắc đỏ thuần túy, khiến người ta nhìn mà
nghẹt thở.

Bỗng dưng, Từ Chính Ngạn kéo tay Kiều Hủy và
nói: “Nào, hét to những chuyện không vui lên đi, tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều
đấy.” Kiều Hủy nượng ngập cảm nhận sự ấm áp trong lòng bàn tay anh, lại nghe
thấy anh thúc giục: “Nhanh lên, cực kì hiệu quả đấy, hồi bé tôi cũng hay làm
thế.”

“Ừm.” Kiều Hủy tự nhiên rút tay khỏi tay anh,
chụm hai tay bên miệng, hô to về phía thung lũng ngập nắng: “Trình Gia Hưng,
tôi không cần anh, sau này cũng không phải đau khổ vì anh nữa…”

Tiếng vang lan ra xa, Kiều Hủy quyết tâm bắt
đầu một cuộc sống mới.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3