Giang Hồ Sài Gòn - Chương 3
Chương III
Sài Gòn, những năm cuối thập niên 1960, đầu 1970.
Lúc này, trong trại giam Chí Hòa
nhốt một dọc những tay giang hồ nổi tiếng vào thời gian ấy.
Có thể kể Cương Võ sĩ, Lâm Chín
ngón, Tuấn đả, Y Cà-lết (do dáng đi hơi khập khiễng), Chương khùng, Việt
Parker...
Muốn gì có nấy
Vào thời đó, bộ máy cảnh sát cũng
như giám thị nhà tù của chế độ gần như bó tay trước nạn lộng hành của đám lưu
manh du đãng hung hãn, nhất là khi bọn chúng được ma tuý hỗ trợ.
Tuy bị giam tại Chí Hòa, giữa tòa
nhà bát giác, nhưng cuộc sống của những tay giang hồ sừng sỏ nhất cũng chẳng
mấy khác cuộc sống hồi còn ở ngoài đời, ngoài chuyện không thể muốn đi đâu tùy
ý.
Muốn ăn ngon, chúng cứ việc xin
phép giám thị (dễ ợt) đến căng-tin nằm ngay tại hồ nước, giữa sân Chí Hòa -
miễn là có tiền, tất nhiên.
Không ít tên còn chơi ngông, đặt
tiền trước cho nhà hàng: Bảo đảm qua hôm sau, nhà hàng mua sẵn mang vào phục vụ
cho chúng đầy đủ “sơn hào hải vị” thức ăn ngon nhất, đặc sản của bất cứ nhà
hàng, tiệm ăn nào nổi tiếng nhất Sài Gòn - Chợ Lớn, tất cả đều còn nóng hổi.
Ngay cả muốn ngủ với gái mãi dâm
cũng không khó, có điều thường phải chờ đến tối thứ Bảy hoặc Chủ Nhật...
Trong sân trại giam Chí Hòa (phía
trước), kề bên khu thăm nuôi, có một chiếc xe tải hư hỏng bỏ không. Đám tù hình
sự che chắn lại, biến xe thành nơi “hành lạc” có đủ nệm, quạt máy... Chỉ việc
dúi vào tay cai tù (khi ấy gọi là giám thị) một xập tiền kèm theo ám hiệu là
bọn này liên hệ với các động mãi dâm quen thuộc.
“Đến hẹn lại lên”, tối thứ Bảy,
Chủ nhật gì đó, vài ba cô gái môi son má phấn sẽ được giám thị dắt vào, phục
kich sẵn trong xe tải chờ tiếp các đại ca.
Những đại ca giang hồ nào không
mang án quá nặng còn có thể “đi phép”, miễn là chung chi hơi nặng tay. Cái giá
phải trả khi ấy cho giấy phép một ngày là 120.000 đồng, cả ngày lẫn đêm gấp
đôi: 240.000 đồng (vàng vào thời gian ấy chỉ có giá khoảng 20.000 đồng/lượng -
tức giấy phép giá từ 6-12 lượng vàng).
Có nhiều cách để số tù nhân này
đi phép, mà thông thường nhất là chúng sẽ nhận được giấy mời ra tòa để bổ sung
hồ sơ thẩm vấn hoặc làm nhân chứng chẳng hạn. Xe cai tù chở chúng ra khỏi nhà
tù đàng hoàng, nhưng không chở đến tòa án (làm gì có chuyện tòa hỏi cung hay
xử), mà dừng ở một điểm nào đó theo thỏa thuận, thả chúng xuống; để đến giờ hẹn
sẽ lại rước, đưa trở lại về Chí Hòa. Cũng có thể đó là giấy tù nhân mang bệnh
nặng, phải đưa ra bệnh viện ngoài Chí Hòa để khám; tất nhiên cũng do xe của nhà
tù Chí Hòa đưa đi chở về...
Có tên còn liên lạc trước với bọn
đàn em bên ngoài để bọn này chuẩn bị sẵn xe cộ, phương tiện, sau đó mới mua một
giấy phép mười hai tiếng. Lọt ra ngoài, chúng lập tức tiến hành một vụ ăn hàng
trót lọt. Xong, lại vào tù nghỉ ngơi dưỡng sức, hưởng chiến lợi phẩm.
Những vụ án này, bọn cảnh sát
điều tra bên ngoài dù có tài thánh như Sherlock Holmes sống lại cũng không cách
nào tìm ra thủ phạm - ai mà tưởng tượng ra nổi một tên tù đang bị nhốt trong tù
lại có thể gây án bao giờ.
Tuy nhiên, việc mua “giấy phép”
để đi cướp chỉ là chuyện cho vui nhằm đỡ ngứa nghề, còn kì thực nguồn lợi chính
của các “đại ca” trong khám Chí Hòa lúc ấy lại là buôn bán ma túy.
Vào lúc cao điểm, nhà giam Chí
Hòa có khoảng hai ngàn tù hình sự thì cũng gần như có chừng ấy con nghiện. Vì
vậy, bán ma túy, thuốc phiện trong tù đem lại cho các “ông trùm” nguồn lợi cực
lớn, có khi lên đến 400.000 - 500.000 đồng/ngày. Nguồn lợi quá khổng lồ khiến
chúng không ngần ngại vây bè kết cánh để giữ độc quyền bán ma túy ở các buồng
giam và tranh giành lãnh địa, hạ bệ nhau nhằm ngoi lên làm ông “trùm”, tha hồ
thu lợi.
Hai tay ba dao
Cũng vì vậy, “chiến tranh” trong
khám Chí Hòa vẫn nổ ra thường xuyên. Tuy hành lang các dãy buồng giam luôn mở
ra trong giờ hành chính, nhưng những tên “âm binh mắt ma” (chỉ bọn giang hồ
chưa có số má gì) ở khu AB đó bao giờ dám đổ xuống khu BC nằm ngay kề bên; bọn
ở khu ED cũng đừng khi nào dại mò qua khu FG coi chừng mang họa.
Ngay cả những đàn anh hạng gộc
như Cương Võ sĩ (ở khu ED) hay Lâm chín ngón (ở khu FG) có thể tha hồ đi lại
bên trong trại giam hình bát giác này, ung dung tự tại trong khu do chúng cầm
đầu; nhưng hễ ra khỏi khu của mình đều luôn phải có ít nhất vài ba đàn em thân
tín đi cùng làm vệ sĩ - nều không, coi chúng ăn dao lúc nào không biết!
Mỗi khi lâm trận, những tên du
đãng có số má này hầu hết đều hai tay nắm chắc hai con dao. Thêm con dao thứ ba
giắt ngang lưng, phòng khi con dao trên tay bị đối phương đoạt mất hoặc đánh
rơi. Cũng vì vậy, hỗn danh thời “hai tay ba dao” bắt nguồn từ đó.
Thêm, rất nhiều tay du đãng ở
trong khám Chí Hòa hồi đầu những năm 1970 còn tự trang bị một thứ vũ khí khác:
Quyển Kinh Thánh đạo Công giáo. Sách thánh dĩ nhiên không thể đừng để đâm chém,
nhưng có thể dùng phòng thân - chẳng phải để cầu Chúa che chở bảo vệ (nếu quả
có Chúa, chắc người cũng không dễ gì bảo vệ cho những đại ca xã hội đen!), mà
do cuốn Kinh Thánh có kích cỡ vừa vặn với túi áo trên, được linh mục ở tiểu
giáo đường nằm trong khuôn viên khám Chí Hòa sẵn sàng phát không cho bất cứ ai
muốn xin. Sách khá dày, nhất là bìa sách cứng, có khả năng ngăn chặn mũi dao
nhọn đâm ngay tim. Và, có lẽ linh mục không khỏi vui mừng vì có nhiều con chiên
(nhiều kẻ chưa hề là tín đồ đạo Thiên chúa) nay tự nhiên muốn nghiên cứu sách
Thánh!
Phân chia lãnh địa
Để tránh những xung đột không cần
thiết, dần dần những đại ca trong khám cũng tự phân chia lãnh địa, “rừng nào
cọp nấy”: Lâm chín ngón độc quyền bán thuốc phiện ở khu FG, Cương Võ sĩ khu BC,
Việt Parker khu ED, Y Cà-lết khu AH, Chương khùng được một minh khai thác “hàng
trắng” toàn khám...
Xin lướt qua những nhân vật chính
liên quan bài viết này để bạn đọc biết tại sao bọn họ lại được “ăn trên ngồi
trốc” như vậy.
Lâm chín ngón vốn là “sát thủ”,
cánh tay phải của Đại Cathay từng ngồi trại Cửu Sừng ở tận Phú Quốc (thành tích
không để mấy ai đạt); thời gian chuyển qua nhà lao Gia Định dám thay mặt giới
giang hồ kẹp cổ, rút cây viết đang giắt trong túi áo “tướng cướp cô độc” Điền Khắc
Kim đâm vào trán hắn, sau lại từng cầm đầu đám tù hình sự vượt ngục (nhưng
không thành). Nhờ vậy, không chỉ độc quyền bán thuốc phiện ở khu FG, Lâm còn
kiêm độc quyền cung cấp “hàng đen” cho toàn trại giam Chí Hòa.
Chương khùng là tên giang hồ có
số mã đã lâu, nhưng nổi tiếng nhất là khi cầm đầu hàng chục tên thuộc giới xã
hội đen đang bị giam trong Chí Hòa xông vào cướp thùng đựng tiền của đám tù
nhân Triều phu gốc người Hoa đang bị giam trong khu AB. Thùng tiền được bốn võ
sĩ cao thủ cũng người Hoa, nghe đâu thuê từ tận Hồng Kông qua chia nhau đứng ở
bốn góc thùng để bảo vệ. Trong cuộc hỗn chiến này, Chương khùng bị chém trọng
thương, tuy vụ cướp không thành những cũng đủ giúp hắn thành danh.
Cương Võ sĩ tên thật Vũ Đình
Cương, vốn là một võ sĩ quyền Anh có đẳng cấp, từng nhiều lần thượng đài khắp
miền Trung, miền Nam và cả Campuchia. Hơn nữa, Cương lại là em ruột Sơn Đảo,
một trong những trùm ma túy của miền Nam lúc ấy. Anh em Sơn, Cương vốn là dân
gốc Bắc di cư, nhà ở khu Ngã ba Ông Tạ, chuyên làm giò chả. Cả hai anh em từ
hồi nhỏ lúc nào cũng hai tay hai chày giã giò nên có bắp săn chắc, cứng rắn như
cua gạch.
Năm 1970, Cương bị bắt vì tội
danh buôn bán ma túy. Vô khám Chí Hòa, nhờ danh tiếng cá nhân và nhất là danh
tiếng từ anh ruột, Cương được đám giang hồ tại đây phong làm “đại ca của các
đại ca” toàn quyền cắt đất, sai phái lâu la dưới trướng. Khi các băng nhóm
trong trại bất hòa, xích mích, chỉ cần Cương đứng ra giàn xếp, nói vài câu là
tất cả đều răm rắp tuân phúc, đố ai dám cãi.
Thanh toán giang hồ
Khoảng giữa năm 1972, không hiểu
sao đám con nghiện ở trong khám Chí Hòa bỗng đâm ra khoái thuốc phiện hơn thích
ma túy.
Nhờ vậy Lâm chín ngón ngày càng
ăn nên làm ra. Cứ “đến hẹn lại lên”, thuốc phiện từ bên ngoài được đàn em đóng
thành từng bánh dẹt lớn, nhét vào thùng gỗ hai đáy chứa đồ thăm nuôi, gửi vào
cho Lâm. Cai tù thừa biết nhưng làm ngơ để được chia phần (tỉ lệ 30% lợi nhuận)
- với tù nhân khác, đồ thăm nuôi gửi vào hộp kem đánh răng cũng phải xé đôi,
kẹo bóc từng viên; bánh tét phải cắt làm tư... riêng với nghi can nghiện ma túy
thậm chí phải lột hết quần áo, chổng mông để chúng khám xem có nhét thuốc giấu
trong hậu môn hay không.
Mang thùng đồ thăm nuôi vào, Lâm
bửa ngăn đáy lấy thuốc phiện ra, cắt thành miếng nhỏ phân phối cho các buồng
giam thu lời.
Theo lời Lâm chín ngón kể, vào
thời kì “hoàng kim” mỗi tuần riêng cá nhân hắn có thể lãi năm - bảy trăm ngàn
(cỡ 25-30 lượng vàng) như không.
Vậy là bỗng dưng hàng trắng “ế
độ”. Thu nhập của Chương khùng rớt thảm hại.
“Vai mang bị bạc kè kè
Nói quấy nói quá chúng nghe rần rần”
Giờ đây không tiền tự nhiên quân
binh rơi rụng dần, đàn em cũng chẳng mấy đứa ngó ngàng tới. Chương khùng tức
tối lớn tiếng chửi bới om sòm, dọa “cho biết tay” những đứa nào dám bỏ hắn qua
phò Lâm chín ngón.
Nghe Chương khùng chửi bới, một
tay ngang cơ khác là Năm Lượng (trước thuộc đảng cướp “Con Cua Vàng” khét tiếng
miền Tây Nam Bộ, sau về làm quân sư cho Đại Cathay) ngứa lỗ tai, đổ thêm dầu
vào lửa, thách: “Mày chỉ được cái đánh võ mồm. Thừa biết thằng nào hạ bệ mày
rồi, ngon đụng đến nó thử coi!”
Bị khích tướng, Chương khùng nổi
cơn... khùng. Hắn lấy bộ đồ võ màu đen mặc vô cho oai, uống một hồi ba viên
Renoval để thêm “khí thế” hầm hầm tuyên bố “Tao đi tìm thằng Lâm nói chuyện
phải quấy!” te te qua khu FG...
Đang đánh bóng chuyền ở sân khu
FG, nghe đàn em cấp báo, Lâm chín ngón ngưng ngay ván đang đấu dở, đợi sẵn đối
thủ. Vừa thấy mặt Chương khùng, Lâm chặn đầu hỏi trước: “Chương! Nghe nói mày
đòi dẹp không cho tao bán thuốc trong khu FG nữa, có đúng vậy không?”
Đang hăng máu, vả lại trước mắt
nhiều đàn em, Chương khùng ưỡn ngực: “Đúng! Tao bảo dẹp! Mày bảnh thì chơi lại
tao coi!”
Đang sẵn ly nước cầm trong tay
uống mới được phân nửa, Lâm chín ngón không thèm lên tiếng đáp trả mà quăng
luôn cả ly lẫn nước vào mặt Chương khùng, đồng thời vung tay nhào tới.
Quá bất ngờ trước phản ứng mạnh
của Lâm chín ngón, nhưng Chương khùng cũng kịp nghiêng đầu né ly nước. Chiếc ly
thủy tinh đập vô tường mé sau đánh “chát”, miểng văng tung tóe. Nói ngay tình,
nếu đấu tay đôi có lẽ Chương khùng khó đánh lại Lâm chín ngón: tuy chiều cao
tương đương (đều cùng khoảng 1,70 m), nhưng Lâm chín ngón nặng cân hơn, thân
hình chắc nịch; thêm đàn em Lâm Chín ngón kéo tới khá đông (khu FG là “địa bàn”
của Lâm) nên Chương khùng tỉnh người hẳn, nghĩ đến... “tam thập lục vi kế tẩu
nhi thượng sách” (36 kế, chạy là tốt nhất).
Vậy là khí thế tự nhiên biến đâu
mất sạch, cả ba viên Renoval cũng không thấy ép-phê, Chương khùng vội vàng bỏ
chạy. Tuy nhiên cơn giận vẫn chưa nguôi, hắn tức đến chảy nước mắt. Thoát ra
khỏi khu FG, Chương khùng tìm đến đàn anh cầu cứu.
Lúc này một số đàn anh đang tụ
tập trong khu BC tán dóc. Thấy Chương khùng vừa chạy qua vừa khóc, Cương ngăn
lại hỏi chuyện. Không lẽ thú thật mình không dám chơi tay đôi với Lâm chín ngón,
cũng không dám nói mọi chuyện do mình gây sự trước, Chương khùng tủi thân miệng
mếu máo bịa chuyện: “Thằng Lâm ỷ đông kéo đàn em đòi xử tôi, cấm không cho tôi
bán ma túy nữa!”
Lâu nay ranh giới đã chia, địa
bàn đã rõ, rừng nào cọp nấy mà nay Lâm chín ngón toan “phá lệ” qua mặt mình,
Cương Võ sĩ nổi máu yêng hùng, không thêm hỏi thêm, dẫn một tốp có đến nữa tá
đàn anh chị kéo sang khu FG để “hỏi tội thằng Lâm”. Chương khùng cũng tháp
tùng...
Phần Lâm chín ngón, dù đã đuổi
được Chương khùng nhưng cơn giận bừng bừng vẫn chưa nguôi. Không đâm được đối
thủ, hắn đang nện nắm đấm thình thình vô tường buồng giam 3 F4, dọa “luộc thằng
Chương” thì một tên đàn em chạy vào thở hổn hển, cấp báo: “Anh Lâm coi chừng!
Anh Cương đang dẫn một toán người qua tìm anh đó. Có cả Chương khùng trong
nhóm.”
Hai ba tên rút dao lá lúa (trong
khám Chí Hòa tuyệt đối cấm mang dao vào, nên “dao” thường là mảnh tôn hay thép
thùng phuy mài bén ngọt, đầu sắc nhọn) dúi vào tay Lâm: “Anh cầm theo đề phòng
thân!”
Lâm đón lưỡi dao gần nhất của một
đàn em là Hùng Be, giắt vào lưng quần, bảo “Một dao đủ rồi” và lập tức chạy ra
ngoài phòng nghênh tiếp.
Khi hai bên đã đứng đối diện,
Cương Võ sĩ đứng lại, không thèm hỏi đầu đuôi câu chuyện mà lên giọng đại ca,
lớn tiếng hạch hỏi: “Lâm, ở đây mày với tao ai là đàn anh?” Rồi, không kịp chờ
Lâm trả lời, Cương đã tung ngay một cú đấm thôi sơn vào mặt đối thủ.
Nhờ cảnh giác đề phòng trước, Lâm
nghiêng đầu kịp né tránh cú đấm thẳng của tay võ sĩ quyền Anh nhà nghề, tuy
nhiên nắm tay của Cương phớt qua tóc Lâm chỉ trong đường tơ kẽ tóc. Đòn ra quá
mạnh nhưng không trúng đích khiến Cương mất đà, thân hình nhào về phía trước,
đầu hơi chúi xuống.
Trong giới giang hồ hồi ấy có câu
“bị một cái tát, coi như không ngoi đầu lên nổi” huống hồ ăn nguyên cú đấm. Máu
nóng bốc lên, lại giận Cương không thèm hỏi chuyện mình mà vội hạch sách lên
giọng, nhân lúc Cương đang mất đà, Lâm tay trái nắm cổ áo địch thủ nhấc lên,
cùng lúc tay phải quay lại rút dao sau lưng, nhằm ngay ngực đối thủ đâm mạnh...
Tất cả mọi việc diễn biến chỉ
trong chớp mắt, không ai kịp can ngăn, cũng không ai kịp nhận ra sự việc. Chỉ
nghe Cương “hự” lên một tiếng rồi ôm ngực nằm vật ra sân khi Lâm vừa buông tay
trái, trong lúc Lâm vẫn vung cánh tay phải định đâm tiếp.
Có tiếng ai đó kêu lên: “Anh Lâm
đừng đâm nữa!” Lâm chín ngón mới như sực tỉnh, vội buông dao rớt đánh “cạch”
xuống nền xi-măng: Nhát dao duy nhất đã đâm trúng ngay tim Cương, khiến tay võ
sĩ quyền Anh tắt thở tại chỗ, tuy đầu mũi dao nhọn, nhỏ nên máu không thấm ra
nhiều.
Mặt tái mét, Lâm chín ngón cũng
bất ngờ trước sự việc xảy ra, nhắn lại cả bọn đàn em đừng ngơ ngác trước khi bị
dẫn xuống khu biệt giam Điện Ảnh trong khám Chí Hòa - tên gọi chính thức là khu
ĐA, chuyên giam giữ tù nhân trong khám vi phạm kỉ luật, hoặc mới từ các trại
giam khác chuyển qua, để dằn mặt và hành hạ. Tù chữ ĐA, các tù nhân cả chính
trị lẫn hình sự đều ‘chế” thành Điện Ảnh - coi như vừa thanh minh, vừa xin lỗi
kẻ quá cố: “Tôi không cố ý, tại anh Cương... Thôi, anh em thắp cho anh mấy nén
nhang giúp tôi...”
Sơn Đảo báo thù
Giống em ruột, Vũ Đình Sơn tức
Sơn Đảo cũng xuất thân từ một võ sĩ có hạng thuộc võ đường Hổ Bạch An, Tân
Bình.
Lớn lên, Sơn rủ rê mấy đứa em
ruột là Cương, Hoàng Bệu, Tiềm lao vào con đường buôn bán ma túy; nhờ vậy anh
em nhà Sơn Đảo đều giàu lên khá nhanh.
Có tiền, Sơn bỏ ra bảo trợ cho lò
võ mà mình đã theo học, xây dựng nguyên một phòng tập cho đám chiến hữu ngay
trong trại lính dù Hoàng Hoa Thám cũng không mấy xa Ngã ba Ông Tạ - địa bàn
hoạt động chính của y.
Cử chỉ hào phóng này đã được đám
sĩ quan, binh lính thuộc binh chủng nhảy dù, một trong những lực lượng con cưng
của chế độ cũ đáp lại bằng cách sẵn sàng đỡ lưng cho Vũ Đình Sơn trong các vụ
làm ăn trong bóng tối. Trong số những kẻ “đỡ lưng” cho Sơn có thể kể đôi tên có
máu mặt: Trung tá Lê Quang Lương, Trung tá Be (Ban 2 Dù), Thiếu tá Dương (Lữ
đoàn 3 Dù), Trung uý Nguyên (tuy cấp hàm nhỏ nhưng là con đỡ đầu của Tướng Cao
Văn Viên)...
Được hậu thuẫn mạnh, chẳng bao
lâu Vũ Đình Sơn đã trở thành kẻ cung cấp ma túy cho cả một khu vực rộng lớn dọc
hai trục đường chính là Trương Minh Ký, Trương Minh Giảng (nay là Lê Văn Sĩ dọc
xuống Trần Quốc Thảo) và Lê Văn Duyệt (nay là Cách mạng Tháng 8). Ngoài ra,
trên hai trục đường này còn có hàng chục tiệm hút, sòng bài thuộc quyền quản lý
của gia đình Vũ Đình Sơn.
Năm 1965, Sơn bị bắt, lãnh án năm
năm tù, bị đày ra Côn Đảo. Cũng có một số tù nhân hình sự khác bị đày ra Côn
Đảo, nhưng riêng Vũ Đình Sơn có biệt danh Sơn Đảo, có lẽ nhờ nguyên bộ tạ hắn
mang từ Côn Đảo về, tặng lại cho khám Chí Hòa để bất cứ tù nhân nào muốn tập
thể lực tùy nghi sử dụng. Và cũng nhờ vậy, uy tín và thế lực của Sơn Đảo ngày
càng mạnh lên trong giới giang hồ Sài Gòn.
Nghe tin em ruột bị Lâm chín ngón
đâm chết trong khám Chí Hòa, Sơn Đảo lồng lộn lên. Hắn tuyên bố: “Sẽ lấy mạng
thằng Lâm bằng bất cứ giá nào!”
Đối tượng đầu tiên được Sơn Đảo
nhắm đến nhờ “báo thù” là Tuấn Đả. Tuấn Đả quê xã Hồ Hải, quận Ninh Hải, tỉnh
Ninh Thuận. Nổi tiếng trong giới giang hồ Nam Trung phần, khi bị bắt giam tại
quân lao Nha Trang, Tuấn Đả từng đâm lòi ruột Sơn trắng, sếp sòng quân lao này
để tiếm quyền. Thời gian này có thuận lợi là Tuấn Đả còn bị nhốt ở khu Điện Ảnh
cũng với Lâm chín ngón.
Máu liều Tuấn Đả có thừa, những
chơi tay đôi khó nắm phần thắng Lâm chín ngón. Sơn Đảo nghĩ cách tuồn “chó lửa”
(súng) từ bên ngoài vào cho Tuấn Đả. Nhưng hai lần súng đã được ngụy trang rất
tinh vì (và cả mua chuộc đám giám thị trại giam) để gửi vào, cả hai lần Tuấn Đả
đều trả lại không nhận.
Lý do, khi từ quân lao Nha Trang
chuyện vào Chí Hòa, Tuấn Đả bị đám đàn anh tại đây cô lập, suýt đánh hội đồng
bởi e ngại “truyền thống” lật đổ của hắn; khi đó Lâm chín ngón đã chủ động đứng
ra bảo lãnh khiến Tuấn Đả cảm kích (về sau, đến năm 1974 Tuấn Đả cũng bị đưa ra
Côn Đảo, biệt giam trong chuồng Cọp 7, khu C, mãi đến sau ngày giải phóng).
Con bài Hoàng Đầu lâu
Mối thù vẫn nung nấu, nhưng phải
mất đến gần một năm trời, Sơn Đảo mới tìm được kẻ thay cho Tuấn Đả: Gã tên
Nguyễn Văn Hoàng, biệt danh Hoàng Đầu lâu, do sau lưng có xăm hình chiếc đầu
lâu to đùng nằm trên hai ống xương bắt chéo trông rất dễ sợ.
Nói về võ nghệ, cả trại giam Chí
Hòa để không ai sánh kịp Hoàng Đầu lâu. Với tứ đẳng huyền đai Taekwondo, khi
còn ở ngoài đời, Hoàng đã từng hạ gục hàng chục cao thủ cả Việt lẫn Miên trên
sân đấu.
Biết vợ con Hoàng đang sống khó
khăn từ khi chồng, cha bị bắt, Sơn Đảo bỏ tiền mua một căn nhà mặt phố nhỏ đem
tặng, tiếp đó sang một sạp vải ở chợ cho vợ Hoàng đứng bán, làm kế sinh nhai.
Đồng tiền đi trước luôn là đồng tiền khôn, Hoàng Đầu lâu nghe vợ nói lại được
Sơn Đảo giúp đỡ, Hoàng gật đầu hứa giúp Sơn Đảo trả thù...
Khốn nỗi, trong giới giang hồ,
Hoàng Đầu lâu chỉ thuộc hạng chiếu dưới, án tù lại nhẹ nên khó thể ngồi cùng
mâm vời Lâm chín ngón (vẫn đang ở biệt giam) để có cơ hội tiếp cận và hạ sát đối
thủ.
Để tạo cơ hội cho Hoàng, Sơn Đảo
tốn công vạch nguyên một kế hoạch chi tiết nhằm giúp Hoàng Đầu lâu tăng án,
“được” vào biệt giam, đồng thời nâng uy tín trong giới giang hồ chớ không vì
thế mà gây xích mích với bất cứ dân chơi nào khác.
Số là, khi ấy trong đám cai ngục
Chí Hòa có tay trung sĩ Cách, cháu ruột gọi phó giám thị trại bằng cậu. Ỷ thế
có chỗ dựa lưng, trung sĩ Cách luôn tìm cách ăn chặn, phá phách đồ thăm nuôi
của tù nhân khiến tất cả tù nhân đều căm ghét, tuy nhiên không ai dám ra tay vì
đụng tới nhân viên công lực ắt án sẽ không hề nhẹ chút nào. Mãi tới một hôm,
sau khi nghe đám đàn anh ta thán, Hoàng Đầu lâu xung phong “Để em mần thịt nó!”
Vậy là trong kì thăm nuôi tới,
khi Trung sĩ Cách đang săm soi hũ thịt rim, bẻ đôi từng cái bánh để khám xét
thì một tên tù trật tự (thường là bọn tù hình sự án nhẹ, giúp việc cho đám giám
thị) đến gần, nói nhỏ vào tai hắn: “Thưa Trung sĩ, có người muốn gặp riêng
Trung sĩ!” Cách chưa kịp quát như kiểu thường ngày: “Thằng nào muốn gặp tao thì
tới đây mà gặp!” tên cò mồi đã dặm thêm: “Nghe nói có chuyện làm ăn lớn; muốn
gặp riêng Trung sĩ.”
Tưởng đâu sáp vô được món bở, hối
lộ chi đây, Trung sĩ Cách bỏ ngang việc khám xét, rời khu thăm nuôi, theo tên
cò mồi đi vào phía trong.
Cánh cửa phòng thăm nuôi vừa khép
lại, Hoàng Đầu lâu bước ra ngay. Hôm đó, hắn mặc chiếc áo phông rộng thùng
thình che kín thanh mã tấu giắt sau lưng, mặt đằng đằng sát khí. Vừa thấy bản
mặt hung dữ của Hoàng; linh tính Trung sĩ Cách mách báo điềm chẳng lành, hoảng
quá quay ngoắt người định vội vàng tháo lui nhưng không kịp...
Nhanh như chớp, Hoàng Đầu lâu
đứng chặn ngang cửa ra vào, rút thanh mã bén ngọt, chẳng nói chẳng rằng nhắm
ngay mặt đối thủ vót ngược lên. Trung sĩ Cách vội lớn tiếng kêu cứu, ngả người
hất đầu ra phía sau, thì nguyên lỗ mũi của hắn bị lưỡi dao cắt bay mất, máu
tuôn xối xả.
Nghe tiếng kêu cứu, bọn giám thị
vội tông cửa chạy vào, một mặt khống chế Hoàng Đầu lâu, một mặt đưa Trung sĩ
Cách và chiếc mũi đã bị đứt kia vào bệnh viện cấp cứu, phải mất mười mấy mũi kim
khâu dính lỗ mũi trở lại vị trí cũ.
Với “chiến tích” này, Hoàng Đầu
lâu nghiễm nhiên một bước trở thành “dân chơi thứ thiệt” được giới giang hồ
trong khám Chí Hòa trọng nể. Trong khi đó, tội nặng thêm, Hoàng Đầu lâu bị tống
xuống khu biệt giam. Ở ngoài, Sơn Đảo lo lót tiền cho bọn giám thị, cai tù.
Kết quả là hai tháng sau, Hoàng
Đầu lâu ôm giỏ đồ của mình chuyển sang ở chung một buồng biệt giam với Lâm chín
ngón.
Hoàng Đầu lâu bị hạ thủ
Lúc này Lâm đã được chuyển từ khu
Điện Ảnh lên phòng biệt giam ở OG thuộc khu FG. Dãy OG đặc biệt tối hù, do các
phòng không quay ra phía sân chung như tất cả những phòng O (tức nằm ở tầng
trệt) khác, mà quay ngược lại. Dù bị biệt giam, nhưng các “đại ca” vẫn có đực
quyền hơn bọn “âm binh mắt ma” tầm thường: Lâm chín ngón được phép mang theo
một đệ tử để sai vặt, đó là “Lí Lắc” đâu chưa đến tuổi thành niên.
Chuyển qua ở chung phòng với Lâm
chín ngón, Hoàng Đầu lâu trước hết đánh đòn “khủng bố tinh thần”: cởi trần
trùng trục phô chiếc đầu lâu nhe nanh, cả ngày hắn hết gồng mình lại xuống tấn
đấm bình bình vào tường, tiếp đó tung cước đá loạn xà ngầu đủ các kiểu, các thế
vào cột nhà bằng bê-tông. Thế mà tay chân hắn vẫn cứ trơ trơ chẳng hề trầy
xước, hề hấn gì! Quả là cao thủ Taekwondo có khác!
Kinh nghiệm sống và những lời thì
thào to nhỏ trong giới giang hồ đã giúp Lâm thừa biết Hoàng Đầu lâu định làm gì
tiếp. Khốn nỗi cùng nằm chung trong một phòng biệt giam, muốn trốn tránh cũng
chẳng có ngóc ngách nào để trốn tránh. Lâm thở dài, toan tính âm mưu và âm thầm
chuẩn bị...
Bắn tin ra ngoài, Lâm nhờ đàn em
kiếm một chiếc quai đeo ba-lô hình chữ X bằng inox, bẻ ra, nhận vào trái bí đỏ
chuyển vào khám Chí Hòa cho Lâm. Chờ lúc Hoàng Đầu lâu ra khỏi phòng, Lâm đập
bẻ trái bí, lấy thanh inox ra, mài xuống sàn xi-măng, biến thành một lưỡi dao
mỏng dính và nhọn hoắt, bén ngọt không khác gì dao cạo.
Lại có tin Hoàng Đầu lâu mới nhận
được một tờ giấy do Sơn Đảo gửi vào, nhắn tin cần tiến hành gấp công việc mà
hắn đã nhận lời khiến Lâm chín ngón càng nóng lòng như lửa đốt.
Lâm nhờ một tù nhân có vai vế
nhất tại khám Chí Hòa khi ấy là Tướng Lam Sơn, nguyên là giám đốc Trung tâm
huấn luyện sĩ quan Thủ Đức, giúp cho một việc. Tướng Lam Sơn phải xộ khám vì
tội bắn chết quản gia, tuy ở tù nhưng được đối xử rất đặc biệt: ở khu AH (khu dành
cho số tù nhân mặc quần áo màu trắng, được gọi “công vụ” như trông coi thứ viên
của khám, làm công tác hướng nghiệp...) nhưng ông ta cả ngày tá tá muốn làm gì
thì làm, được cả quản đốc, giám thị lẫn số tù hình sự vị nể, muốn mua gì cũng
có thể gửi giám thị mua giúp.
Lâm nhờ Tướng Lam Sơn mua cho
mình một chai rượu Cognac hiệu Remi Martin. Xong, Lâm kêu Lí Lắc chuẩn bị mồi,
tối khuya mời Hoàng Đầu lâu đối ẩm. Trong tù, được đàn anh chiếu cố, lại có
rượu tây nhâm nhi, Cognac đàng hoàng, thì còn gì thú bằng.
Thế là Hoàng Đầu lâu cứ thế nốc
rượu tù tì mà không hề nghĩ đến hậu quả, trong khi Lâm chỉ nhấm nháp, đưa hơi
chờ đợi...
Đến nửa đêm, chai rượu vừa cạn
cũng là lúc Hoàng Đầu lâu say mèm hết biết trời đất, nằm lăn ra ngáy khò khò.
Lúc này Lâm mới lôi con dao inox bén ngọt ra, cứ thế nhằm đối thủ mà đâm không
biết bao nhiêu nhát cho đến khi Hoàng Đầu lâu tắt thở, máu chảy lênh láng. Lí
Lắc thì quá sợ, chỉ biết trố mắt ngó đàn anh hành động, chân tay run bần bật
như thằn lằn đứt đuôi.
Thấy đối thủ đã chết hẳn, Lâm
chín ngón mới ra đứng ở cửa phòng lớn tiếng gọi giám thị. Đêm khuya vắng lặng,
tiếng Lâm như vang to hơn hắn: “Giám thị, tôi đâm chết Hoàng Đầu lâu rồi.”
Ngay cả giám thị trại giam lúc
mới nghe cũng chưa hẳn tin lời Lâm nói là sự thật...
Lâm chín ngón lại bị tống vào khu
Điện Ảnh.
Bên ngoài, Sơn Đảo thêm một phen
lồng lộn bực tức. Bao nhiêu công lao nuôi dưỡng Hoàng Đầu lâu, việc gần đến
đích bỗng biến thành nước lã đổ ra sông hết sạch. Hắn tiếp tục nghĩ kế quyết
trả thù, bằng bất cứ giá nào cũng phải giết bằng được Lâm chín ngón.
Tuy nhiên Sơn Đảo chưa kịp nghĩ
ra kế trả thù thì Lâm chín ngón đã bị chuyển ra biệt giam ngoài Côn Đảo đầu vào
đầu tháng 4-1975; còn chính hắn bị một đàn em là Y Cà-lết, tên thật Phạm Bá Y,
giết chết do tranh giành em út, và tiếp đó là miền Nam được hoàn toàn giải
phòng...

