Em Và Đầu Heo - Chương 17
Chương
17
Nàng đút anh ăn hết chén cháo rồi đỡ anh
nằm xuống giường. Đương lúc chờ bác sĩ đến kiểm tra, anh bỗng dưng hỏi nàng ăn
sáng chưa, dĩ nhiên là nàng có sao nói vậy. Anh nghe xong, chau mày: “Xin lỗi
em, thông cảm cho anh, anh nằm một chỗ thế này không thể chăm sóc em chu đáo
được.” Nàng cáu tiết trừng mắt: “Đại ca này, ai cần anh lo bò trắng răng, cứ ở
yên ấy để mọi người chăm sóc anh là được.”
Anh bảo nàng trở về ăn sáng, nàng vừa về
đến phòng mình thì thấy Vương Khả Tâm đứng đợi ngoài cửa, cô ấy đưa nàng một
bọc đồ ăn lớn, nói rằng Lý Minh dặn mua cho nàng. Phương Hữu Lân kết luận:
Không còn nghi ngờ gì nữa, Lý Minh 100% là mất trí nhớ!
Sau khi kiểm tra tổng quát, bác sĩ kết luận
tất cả đều ổn, chỉ cần theo dõi thêm một ngày là có thể chuyển vào phòng bệnh
thường. Riêng về những cơn đau kịch liệt, bác sĩ bảo tùy anh lựa chọn uống hoặc
tiêm thuốc giảm đau. Phương Hữu Lân sợ nếu anh uống thuốc quá nhiều thì dạ dày
sẽ không chịu đựng nổi, vì thế nàng đề xuất: “Tiêm nhé.” Ai dè anh bác bỏ thẳng
thừng, dứt khoát không thỏa hiệp. Bác sĩ cũng nói, thật ra thuốc tiêm sẽ gây
tác dụng phụ đối với việc phục hồi vết thương, nếu được thì nên tránh dùng đến
nó. Bác sĩ còn giới thiệu cho họ chuyên gia phục hồi chức năng, và khẳng định
tiến trình vận động bị động sẽ được bắt đầu ngay khi anh chuyển qua phòng bệnh
thường. Phương Hữu Lân ngấm ngầm đắc ý, “Lý Minh, những ngày an nhàn của anh
đến rồi đây!”
Thật ra thì trừ phi cần thiết, bình thường
hai người nói chuyện với nhau rất ít. Tuy rằng cả lời nói lẫn suy nghĩ đều
không chịu thừa nhận mình đau lòng vì anh, nhưng nàng không thể nào chối bỏ cái
cảm giác xót xa đứt ruột thật sự hiển hiện trong lòng khi ngày ngày thấy anh
ngay cả những động tác cơ bản nhất cũng phải bất lực trông nhờ vào nàng, hoặc
khi nhận ra anh luôn giữ vẻ điềm nhiên dù sự đau đớn về thể xác hành hạ từng
phút từng giây.
Đến giờ y tá vào treo bình nước biển, anh
nằm trên giường, nàng ở một bên lẳng lặng đọc tiểu thuyết “Giai Kì Như Mộng”.
Nam chính trong truyện cuối cùng chết vì ung thư gan. Trước nay nàng vốn không
đọc truyện có kết thúc bi thảm nhưng dưới ngòi bút tài hoa của tác giả, tình
yêu trong truyện sâu sắc và cảm động đến nỗi nàng cứ đọc mê mẩn không thể dừng
lại.
Lý Minh đột nhiên hỏi: “Em đọc gì vậy?”
“Tiểu thuyết.”
“Hay không?”
“Hay tuyệt.”
“Đọc anh nghe đi.” Anh nài nỉ. Nàng ngẩng
lên nhìn anh, giúp anh lau mồ hôi.
Anh nắm chặt tay nàng, nàng từ từ đọc khẽ
khàng.
“Em
không hề lừa dối bản thân mình, em đã nỗ lực hết sức mình đối với anh, bởi vì
em biết anh tốt với em. Đúng, em yêu anh không sâu đậm như yêu Mạnh Hòa Bình,
bởi vì trước đây người em gặp không phải là anh. Nhưng em không phải là người
gỗ, anh đối với em như thế nào, trong lòng em đều biết, trên thế giới này,
ngoài Mạnh Hòa Bình ra, cũng chỉ có anh yêu em như thế. Lúc em quyết tâm bắt
đầu lại, anh lại đẩy em ra như thế, em không có gì để nói. Nhưng em muốn nói là
tình yêu không thể có cách nào mà so sánh được, anh đã dốc hết sức lực của anh,
em cũng dốc hết sức lực, nếu anh cho rằng em vẫn chưa đủ yêu anh, đó là vì em
không kịp, không có đủ thời gian, không có đủ tuổi trẻ, để cho em yêu anh như
yêu anh ấy.”
Nàng
chậm rãi ngồi xuống, tay vịn sofa như muốn bám víu vào một thứ gì đó: “Trước
đây em cũng giống như anh, em cho rằng hi sinh có thể tác thành hạnh phúc,
nhiều năm nay em mới biết em sai rồi, hi sinh bản thân mình nhưng lại không hề
mang đến hạnh phúc cho người khác. Bởi vì thật sự yêu một người, cho dù là rời
xa, người kia cũng không thể vì thế mà dừng yêu anh ấy. Rất nhiều năm trước em
nói với một người, em không yêu anh ấy nữa, lúc nói câu nói đó, em thà rằng bản
thân mình chết đi cho xong, nhưng bây giờ em mới hiểu, cho dù lúc đó em có chết
thật, anh ấy cũng không dừng yêu em.”
“Trên
thế giới này, em đã phụ lòng một người yêu em sâu sắc, trước đây em từ bỏ Mạnh
Hòa Bình, bởi vì em không có cách nào từ bỏ một số điều quan trọng hơn cả tình
yêu, như là tình thân, như là lòng tự trọng. Bây giờ em không thể quay lại bên
cạnh anh ấy, bởi vì ở giữa hai bọn em đã có nhưng thứ ngăn cách không thể nào
mà vượt qua được. Cả đời này em cũng không có cách nào quay trở lại nữa, em chỉ
có thể phụ lòng, đối với anh ấy chỉ có áy náy, em không có cách nào khác. Em
cho rằng cả đời này sẽ như thế, em dường như đã định dùng cả đời này để trả cho
anh ấy. Nhưng nhiều năm đã qua, em vẫn có thể gặp được anh, em vẫn có thể gặp
được một người khác yêu em sâu sắc, em không muốn lại phụ lòng anh, anh vì em
mà làm rất nhiều việc, em cũng muốn ích kỷ một chút, em cũng muốn có thể không
kiêng nệ gì một lần, cho dù là người trước đây chuyện trước đây, em muốn bắt
đầu lại. Chính Đông, cho dù anh có phải là thật sự anh không còn yêu em nữa hay
không, cho dù là bệnh của anh như thế nào, em đều hi vọng anh đừng đẩy em ra.
Cho dù chỉ có em tình nguyện, em muốn ở bên cạnh anh, em muốn cho đến tận lúc
cuối cùng, em có thể nắm tay anh. Em hi vọng anh cho em thời gian, để em có thể
nói, em yêu anh như anh đã yêu em.”
Cô
nửa quỳ nửa ngồi trước chiếc sô pha, giống như một đứa trẻ, chầm chầm kề sát
mặt vào đầu gối anh, cơ thể anh lại hơi run nhẹ. Cô chầm chậm nhẹ nhàng đưa hai
cánh tay ra, vòng qua ôm lấy eo anh.
Anh
chầm chậm đưa tay ra, ngón tay luồn qua tóc cô, ôm lấy vai cô.
Tiếng
mưa tí tách bên ngoài của sổ.
Cô
vùi mặt vào trong lòng anh, nói nhẹ: “Anh phải đồng ý với em, chữa bệnh cho
tốt.”
“Được”
“Anh
phải đồng ý với em, cho dù sau này thế nào, cũng không được bảo em rời xa anh.”
“Được.”
“Anh
phải đồng ý với em, từ giờ về sau không được tìm đến những người phụ nữ khác
nữa.”
“Được.”
“Anh
phải đồng ý với em, phải yêu quý bản thân mình như yêu em.”
“Được.”
“Anh
phải đồng ý với em, cho dù gặp phải chuyện gì, lúc nào cũng không được rời xa
em.”
Cũng
không biết là qua bao lâu, cuối cùng giọt nước lạnh lẽo rơi xuống đỉnh đầu cô,
chầm chậm thấm vào trong tóc, cô không động đậy dựa vào đó, cuối cùng cũng
không kìm được, khóe mắt nóng lên, lại không dám ngẩng đầu lên.
“Được.”
Anh
chầm chậm nói: “Còn điều kiện gì nữa không? Muốn đưa ra thì đưa ra luôn đi. Vưu
Giai Kì, anh phát hiện ra em thật phiền phức, sao em lại dính vào em chứ, vứt
cũng không vứt nổi. Được voi đòi tiên, còn lắm lý lẽ, lại thích quản chuyện đâu
đâu.”
Cô
ngấn nước mắt, cười: “Hôm nay anh mới biết sao, nhưng đã quá muộn rồi. Còn
nhiều điều kiện lắm, anh nghe cho rõ này: từ hôm nay trở đi chỉ được thương yêu
một mình em, phải chiều em, không được dối em, mọi việc đã chấp nhận với em
nhất định phải làm được, từng câu nói với em đều là thật lòng, không được bắt
nạt em, mắng em, phải tin tưởng em. Người khác bắt nạt em, anh phải là người
đầu tiên xuất hiện đến giúp em, lúc em vui, anh phải vui cùng em, lúc em không
vui, anh phải dỗ dành cho em vui. Mãi mãi cảm thấy em là đẹp nhất, trong mơ
cũng phải thấy em, trong trái tim anh cũng chỉ có một mình em.” (*)
(*)
Trích “Giai Kì Như Mộng” – Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn – Người dịch: Huyền Trang.
Đọc đến đoạn này, tự dưng nàng không đọc
nổi nữa, từng giọt nước mắt rơi xuống ướt nhòe trang sách. Người đàn ông ấy đã
phải lùi bước vì chính căn bệnh hiểm nghèo của mình, Lý Minh cũng lùi bước.
Nhưng nữ chính đã can đảm đuổi theo nam chính theo để anh và cô ở bên nhau một
lần nữa, còn Phương Hữu Lân thì ngược lại, nàng dễ dàng bỏ cuộc hơn bất kì
người nào khác, nàng đã vội vàng quay mặt bỏ đi chỉ sau vài câu nói, quá đáng
hơn, nàng còn ra oai bằng cách cố tình gọi điện cho Long Chiếu Vũ – người mà
anh không muốn nhìn thấy nhất – đến đón nàng.
Nàng chợt muốn vào toilet sửa sang lại dáng
vẻ một chút, vừa đứng dậy, còn chưa kịp giữ thăng bằng, Lý Minh đã nắm tay nàng
kéo trở lại làm nàng liêu xiêu ngã sấp vào người anh và vô tình đè lên nơi anh
bị thương, anh không kìm được bật ra tiếng rên, nàng cuống quýt muốn đứng lên
thì anh lại cắn răng bảo nàng: “Đừng lộn xộn.” Vì thế nàng cũng không dám ngọ
nguậy, dè dặt nằm yên ở đó, lắng nghe anh thở chậm rãi và cảm nhận bàn tay anh
sè sẹ vuốt ve mái tóc nàng.
Rất lâu rất lâu sau, đến khi y tá vào kiểm
tra, anh mới buông nàng ra. Nàng trốn trong toilet khóc mãi một hồi, khóc đến
mức hai mắt sưng húp. Khóc xong đi ra, nàng tìm Vương Khả Tâm nhờ cô trông
chừng Lý Minh. Bệnh viện là nơi con người ta khó lòng kiềm chế nước mắt nhất,
hơn ai hết Vương Khả Tâm hiểu rõ sự bấp bênh trong lòng nàng lúc này. Thế nhưng
giữa trưa cô vẫn không thể không tìm đến nàng, bởi vì nếu không có Phương Hữu
Lân thì cho dù có người nào động viên đi nữa Lý Minh cũng ăn không vô.
Hai người lại trở về trạng thái im lặng,
không ai nhắc đến chuyện xảy ra ban sáng. Gian nan nhất là khoảng thời gian
trước khi ngủ. Vì không có thuốc giảm đau, những trận đau liên tục hoành hành
khiến anh không thể dễ dàng đi vào giấc ngủ. Chờ đến khi anh nhắm mắt ngủ hẳn,
nàng mới nhón chân đi ra ngoài. Mười lăm phút sau, cảm thấy không yên trong dạ,
nàng bèn trở lại đứng bên ngoài nhìn vào trong phòng. Lúc này anh đang đặt một
tay lên dạ dày, tay kia đặt trên ngực, chẳng giống đang ngủ một chút nào. Khi
nàng đi vào, anh bối rối nhìn ràng như một đứa trẻ vừa phạm lỗi. Nàng thở dài
sườn sượt, ngồi xuống, đặt túi nước nóng ngực anh rồi luồn tay dưới áo anh, xoa
nhè nhẹ lên dạ dày. Không ngờ cách làm này rất có hiệu quả, chẳng mấy chốc anh
đã thôi trằn trọc và giấc ngủ cũng đến hết sức êm đềm ngay sau đó.
Sáng ngày hôm sau, chuyên gia phục hồi chức
năng hướng dẫn Phương Hữu Lân cách giúp Lý Minh hoạt động cơ bắp. Nàng kéo tay
anh ra sau lưng, giúp anh vận động trong tư thế nằm. Thịt trên người anh giờ
chỉ còn một nửa, sờ vào cánh tay chỉ thấy toàn xương là xương. Chân cũng gầy
hẳn, duy chỉ cái chân bó bột là trông lớn hơn chút. Nàng mới làm vài cái anh đã
thở phì phò, mồ hôi túa ra ướt tóc.
Nàng đấm bóp cho anh khiến anh đau đớn khôn
cùng. Thế mà anh chẳng những không kêu không rên một tiếng, trái lại, còn
khuyến khích nàng: “Đừng nhẹ tay.” Chính nàng cũng tự nói với lòng: “Thời cơ
báo thù rửa hận đã tới.” Nhưng tay vẫn run lẩy bẩy, không đến vài phút mồ hôi
đã nhễ nhại. Buổi sáng nhọc nhằn qua đi, sức lực của cả hai đều cạn kiệt. Những
người khác quả thật không nỡ nhìn, mẹ anh nhìn chưa được hai phút đã chạy ra
ngoài rơi nước mắt. Nàng bỗng nhớ lại lần nàng bị phỏng, anh hớt hơ hớt hải bế
nàng chạy ngược chạy xuôi, sau đó lại thức trắng đêm không ngủ, buổi trưa có
chút thời gian ngắn ngủi cũng tranh thủ chạy về thăm nàng, nói rằng vì lo lắng
không yên.
Buổi chiều lại phải lặp lại bài tập vận
động. Phương Hữu Lân thực sự muốn đình công. Nàng thầm chế nhạo chính mình, lúc
trước mạnh miệng thề thốt phải tra tấn anh cho bằng được, hóa ra chỉ là thùng
rỗng kêu to. Bởi vì đối với anh, dẫu có thế nào nàng cũng không nỡ nhẫn tâm.
Tất nhiên anh không cho phép nàng đình
công.
“Dù sao chị họ anh cũng sẽ không bao giờ có
những suy nghĩ không đứng đắn đối với anh.” Phương Hữu Lân nói.
“Nhưng anh không muốn những người phụ nữ
khác chạm vào người anh.”
“Thế thì nhờ mẹ anh vậy, dù gì bác cũng đã
xem qua một lần rồi.”
Phương Hữu Lân thấy anh không đáp lại, cứ
đinh ninh anh đã đồng ý. Ngờ đâu sáng hôm sau, mẹ anh tìm nàng hỏi hôm nay
không phải ngày luyện tập hồi phục sức khỏe hay sao? Nàng vốn định trốn đi vì
không đành lòng nhìn anh khổ sở, bấy giờ nghe mẹ anh nói, mới vỡ lẽ, thì ra anh
cũng bắt chước nàng đình công. Cuối cùng nàng lại phải cắn răng quay lại giúp
anh.
Lý Minh nằm chịu đau, vẻ mặt lạnh lùng như
băng đá, nhưng ngay trong khoảnh khắc nhìn thấy nàng, tảng băng kia tức thì hóa
thành dòng nước dịu dàng. Chỉ cần có nàng bên cạnh, bất kể nàng nói gì, anh đều
ngoan ngoãn nghe theo. Cứ như vậy trải qua hai tuần lễ, các bác sĩ đều nói anh
hồi phục rất nhanh, còn nói vui là nhờ có bạn gái kế bên nên mới khỏe nhanh như
thế.
Người nhà họ Lý cũng rất hiểu chuyện, ai
nấy đều nâng niu, cung phụng, tâng bốc ca ngợi nàng cứ như nàng là Phật sống
vậy.
Ấy vậy mà nàng vẫn kể khổ với Long Chiếu
Vũ: “Lý Minh rõ ràng đã biến thành người khác, anh ấy không phải là anh ấy, mà
em cũng không phải là em.”
Long Chiếu Vũ hỏi đùa: “Ý em là hóc môn nữ
tính của cậu ấy đột ngột tăng vọt, giọng nói nhỏ lại, râu cũng biến mất luôn
à?”
“Ghét anh thật. Anh làm bạn với anh ấy
nhiều năm như vậy thì cũng biết rồi đó, anh ấy không bao giờ tùy tiện bộc lộ
cảm xúc ra bên ngoài, vậy mà bây giờ tất cả đều trái ngược hoàn toàn. Còn nữa,
hình như anh ấy không nhớ hai đứa đã chia tay sau lễ Noel. Em cũng giả bộ hồ đồ
theo anh ấy, nhưng mà em sắp chịu không nổi nữa rồi. Bác sĩ bảo tình trạng sinh
lý rất bình thường, không thể khiến anh ấy mất trí nhớ, có lẽ là do nguyên nhân
tâm lý.”
“Anh nhớ em quá. Nếu cậu ấy không có việc
gì, cuối tuần mình gặp nhau cùng ăn bữa trưa được không? Không thì ăn sáng thôi
cũng được.” Anh ta nói chân thành tới mức không ai nỡ từ chối, rồi lại thêm
lòng dạ đang rối như tơ vò, thế là nàng đã vui vẻ đồng ý.
Mẹ nàng cũng không yên tâm về nàng, thi
thoảng lại gọi điện thăm chừng. Có lần Phương Hữu Lân bỗng nhiên hỏi mẹ: “Mẹ à,
bây giờ con đột ngột muốn lấy chồng, thế có quá đột ngột không hả mẹ?” Quả thật
chỉ có ngớ ngẩn mới hỏi được một câu kém logic như thế này.
Mẹ nàng hỏi lại: “Với ai? Nếu là Tiểu Long
thì không thành vấn đề. Mấy hôm trước thương lượng vài mối làm ăn, vừa hay có
thằng bé giúp một tay.”
Phương Hữu Lân tức điên: “Phải rồi, anh ấy
có lợi cho ba mẹ quá mà!”
“Không phải con ạ. Ba mẹ chỉ có một mình
con, của cải ba mẹ làm ra chết cũng không thể mang theo, tất cả đều để lại cho
con. Con cũng không phải là người vô công rồi nghề, phá hoại của cải gia đình,
sau này có thêm gia tài ba mẹ để lại, con sẽ càng không phải lo chuyện cơm áo.
Cho nên nếu con kết hôn, gả cho ai cũng được cả, miễn là người ta đứng đắn,
khỏe mạnh, quan trọng nhất là yêu con, đối xử tốt với con. Long Chiếu Vũ muốn
diện mạo có diện mạo, muốn phẩm chất có phẩm chất, hơn nữa cậu ta luôn luôn
chiều chuộng, quan tâm con. Mẹ thấy có vấn đề gì nữa đâu? Vả lại mẹ cũng chẳng
thấy ai làm cho con vui vẻ được như cậu ta.”
Sau lần nói chuyện đó, nàng càng thêm hoang
mang. Trong ấn tượng của Phương Hữu Lân, khi yêu ai đó, chỉ nụ cười thôi chưa
đủ, còn phải có cả nước mắt. Người ấy sẽ là toàn bộ thế giới của nàng và tất cả
buồn vui hờn giận của nàng đều sẽ chỉ vì người ấy. Cuối cùng vì chính ý nghĩ
đáng sợ này mà nàng cốc một cái vào đầu mình rồi tự mắng: “Bà nó, mày thật đáng
khinh.”
Tình hình sức khỏe của Lý Minh rất khả
quan. Vết thương khép lại cực kì nhanh và đã bắt đầu kết vảy, ngực không còn sưng,
cảm giác đau đớn cũng vơi đi rất nhiều. Một tuần nữa thôi là có thể gỡ bỏ lớp
thạch cao bên ngoài.
Đêm trước ngày Long Chiếu Vũ đến, Phương
Hữu Lân cúi đầu ngập ngà ngập ngừng cả buổi mới nói sáng hôm sau đi làm tóc,
sẵn mua chút đồ dùng cá nhân nên sẽ ra ngoài hơi lâu. Lý Minh nói rất nhẹ
nhàng: “Không sao, anh cũng muốn em ra ngoài đi dạo cho đỡ buồn.”
Sáng hôm sau nàng vào phòng bệnh của Lý
Minh, anh vẫn đang ngủ. Nàng giúp anh vén chăn, hôn lên trán anh rồi rời đi.
Nghe tiếng nàng đóng cửa, Lý Minh lập tức choàng tỉnh, ánh mắt ẩn chứa cái nhìn
phức tạp.
Lần này gặp lại, thấy Long Chiếu Vũ đẹp
trai phong độ rạng ngời, nàng bất ngờ phấn chấn hẳn lên. Anh ta tỉ mỉ ngắm
nghía nàng: “Có vẻ như em không hề tiều tụy vì buồn khổ hoang mang, mà ngược
lại còn hồng hào xinh đẹp hơn thì phải.”
Nàng cười thoải mái: “Ba mẹ Lý Minh làm
công tác hậu cần rất tốt, mỗi ngày ngoài ba bữa chính thịnh soạn, luôn luôn
cung cấp đủ loại đồ ăn vặt cho em.”
“Xem em là con
dâu chứ gì?” Giọng điệu anh ta sặc mùi ghen tị.
“Cũng tại Lý Minh
hết, em không biết anh ấy mất trí thật hay là đang giả heo để xơi tái cọp già
đây.”
Anh ta lại hỏi về
tình hình hồi phục sức khỏe của Lý Minh và kể nàng nghe vài chuyện thú vị liên
quan đến thời kì mang thai của Nhậm Tùy Ý. Ăn sáng xong, anh ta hỏi: “Em có
chắc là không cần phải về sớm không?”
Phương Hữu Lân áy
náy nói: “Anh đừng lo nghĩ cho em nữa, được chứ?”
“Anh không làm
chủ được bản thân.” Anh ta bất đắc dĩ cười khổ.
Lát sau, hai
người đang bàn tính xem nên đi đâu thì di động của Long Chiếu Vũ đổ chuông. Anh
ta nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, dường như có chút không mong đợi, nhưng
vẫn bắt máy. Phương Hữu Lân nghe anh ta nói: “Cậu sao rồi?”
Qua một lúc, anh
ta gật đầu bảo “Được.”
Sau đó anh ta hỏi
Phương Hữu Lân: “Hôm qua em nói thế nào với Lý Minh?”
“Em nói ra ngoài
làm tóc, sẵn đi dạo phố luôn. Sao vậy anh?”
“Không có gì.”
Anh ta cười cười nói: “Anh đưa em đi khu vui chơi nhé?”
“Thích quá!”
Phương Hữu Lân phấn khích nhảy cẫng lên, nàng kéo tay anh ta: “Em muốn đi lâu
lắm rồi, nhưng mà về nước gặp đủ thứ chuyện rắc rối nên không đi được.”
Hai người chơi
đùa thả ga. Phương Hữu Lân đi hai vòng Roller Coaster, lúc xuống mặt đất mặt
mũi trắng nàng bệch không còn giọt máu, nàng sợ hãi la hét bảo từ nay về sau
không dám chơi nữa. Long Chiếu Vũ là người bạn đồng hành tuyệt vời, anh ta mua
kem cho nàng ăn và thắng rất nhiều đồ chơi cho nàng. Có những lúc ngẫu nhiên
quay đầu, bắt gặp ánh mắt Long Chiếu Vũ nhìn nàng sâu thẳm, nàng lại bối rối
vội vàng ngoảnh mặt sang nơi khác.
Chơi đến chiều
muộn mà vẫn chưa thỏa mãn. Nàng tiếc nuối nói: “Làm sao bây giờ, phải về rồi,
em phải đi cắt tóc nữa.”
Long Chiếu Vũ
nói: “Không cần, anh về với em, xem xem Lý Minh thế nào. Em có làm gì có lỗi
đâu mà sợ.”
Nàng gượng gạo
nói: “Làm vậy có sao không? Anh ấy chịu không được kích thích đâu, nói không
chừng đã quên mất anh là ai rồi.”
“Đừng lo, buổi
sáng cậu ấy gọi điện bảo anh đưa em đi chơi, nói là trước đây bận rộn, không có
cơ hội.”
Nàng đứng ngây ra
như một kẻ ngốc.
Trở về bệnh viện,
nàng thấy Vương Khả Tâm đang đợi ngoài hành lang. Vừa thấy hai người, cô nói Lý
Minh muốn nói chuyện riêng với Long Chiếu Vũ. Lòng thấp thỏm lo âu, Phương Hữu
Lân ngồi đợi bên ngoài cùng Vương Khả Tâm. Vương Khả Tâm nói: “Phương Hữu Lân,
chị biết giữa em và Lý Minh có chuyện hiểu lầm, lần này em có thể đến đây, cả
nhà chị đều vô cùng cảm kích. Thật lòng mà nói, cô chú và chị cũng không dám có
yêu cầu gì với em…”
Phương Hữu Lân
cắt ngang lời cô: “Chị Khả Tâm, có chuyện gì chị cứ nói thẳng ra đi.”
Vương Khả Tâm
buộc lòng phải nói: “Cả ngày hôm nay không có em ở đây, Lý Minh cũng cả ngày
không yên. Sau bữa ăn sáng chú ấy ăn hai chén cháo, giữa trưa uống chút canh,
cô Lý đút chú ấy nhưng mà vừa ăn vào chú ấy đã nôn sạch. Bác sĩ nói, nôn như
vậy rất nguy hiểm, may mà xương sườn chưa bị lệch. Đến giờ luyện tập, chú ấy
muốn tự mình làm, cuối cùng đau quá không chịu nổi đành phải gọi y tá đến tiêm
cho liều thuốc giảm đau. Phương Hữu Lân à, chị nói thật, chú ấy thật lòng yêu
em, thậm chí một ánh mắt của em cũng rất có ảnh hưởng đối với chú ấy. Trước khi
hai người trở về, Lý Minh đã dặn đi dặn lại là không ai được nói cho em biết
chuyện xảy ra hôm nay.”
Phương Hữu Lân
nghe xong, mím môi im lặng. Cuối cùng nàng hỏi: “Chị Khả Tâm, có phải con người
ta sau khi mất đi mới biết quý trọng hay không?”
“Đúng vậy, cho
nên đừng vì một chút hiểu lầm mà bỏ lỡ nhau. Phương Hữu Lân, chị lớn tuổi hơn
em nhiều, chị đã đi qua cái thời yêu đương bồng bột rồi. Lý Minh là người có
trách nhiệm, nghiêm túc và chân thành, chỉ cần em động viên chú ấy một chút,
hai em nhất định sẽ rất hạnh phúc bên nhau.”
Phương Hữu Lân
không nói gì thêm.
Cửa mở, Long
Chiếu Vũ vẫy vẫy tay với nàng. Nàng đi vào phòng Lý Minh mà cảm tưởng như đang
bước lên pháp trường xử trảm. Anh nằm ở đó, sắc mặt xanh xao, nhàn nhạt lên
tiếng: “Em tiễn Chiếu Vũ giúp anh.”