Hẹn ước - Chương 03 + 04

Chương 3

Dương Chiêu không ra
khỏi nhà đã gần ba ngày, cô cảm thấy có khả năng mình sẽ phải ở cùng cái bát vỡ
này hết cả đời mất.

Việc phục chế của cô
đã tiến hành được phân nửa đoạn đường, cái chén vỡ này đã ở bên cô hai tháng
rồi.

Thật ra nghiêm túc
xem xét thì giá trị cái chén này cũng không cao, tối đa chỉ mấy vạn đồng, nhưng
Tiết Miểu lại khảng khái vung ra hơn mười vạn đồng để phục chế nó. Hai tháng
trước, Tiết Miểu đem chiếc bát gốm bị vỡ rất nghiêm trọng đến tìm cô, muốn cô
tu sửa giúp anh ta. Lúc đó cô vốn đang xử lý bức tranh thủy mặc lần trước Tiết
Miểu đưa. Dương Chiêu xem qua cái chén, sau đó nói với Tiết Miểu: “Anh càng
ngày càng thiếu đẳng cấp rồi.”

Tiết Miểu bước vào
phòng khách, anh ta mặc vest mang giày da đi suốt hai ngày hai đêm từ
California bay tới thành phố nhỏ bé phía bắc Trung Quốc này. Bây giờ, tuy cực
kỳ mỏi mệt nhưng anh ta vẫn luôn chú trọng vẻ lịch lãm bề ngoài của mình. Anh
ta tao nhã ngồi xuống sô pha trong phòng khách.

“Có đôi khi, giá trị
của một vật không thể chỉ nhìn ở bề ngoài được.”

Dương Chiêu buông
chiếc bàn chải lông trong tay xuống, quay đầu nhìn Tiết Miểu.

“Có phải anh muốn
nói cho em biết trong cái chén này có giấu bản đồ bảo tàng của lăng mộ cổ
không?”

Tiết Miểu ngửa đầu
bật cười vui vẻ.

“Tiểu Chiêu, anh
thích sự hài hước của em đấy.”

Dương Chiêu mặc kệ
anh ta, cô quay đầu lại tiếp tục làm việc.

Tiết Miểu đứng dậy, bước
đến phía sau Dương Chiêu, anh ta đưa một bàn tay ra khẽ giữ chặt cổ tay Dương
Chiêu.

Động tác này, rất
đáng mổ xẻ, nghiên cứu.

Hình ảnh lướt qua
khóe mắt Dương Chiêu là ngón tay thuôn dài của Tiết Miểu, từng móng tay sắc nét
rõ ràng. Nét mặt cô không thay đổi chỉ lướt mắt nhìn sang, nói: “Điều tối kỵ
trong nghề của chúng tôi đó chính là bắt lấy tay người khác.” Dương Chiêu liếc
nhìn Tiết Miểu: “... Nhất là lúc đang làm việc.”

Tiết Miểu vờ vô tội,
nhún nhún vai.

Dương Chiêu buông
bàn chải lông xuống, đứng thẳng lên đối diện với Tiết Miểu.

“Anh nói đi, sao nó
lại thành thế này.”

Tiết Miểu cúi đầu
nhìn Dương Chiêu.

“Một lời khó mà nói
hết.”

“Vậy thì ngắn gọn
thôi.”

Tiết Miểu nói hết cả
buổi, Dương Chiêu nghe xong cũng đại khái hiểu ra.

Thật ra bỏ đi hết
những tình tiết thâm tình được thêm mắm dặm muối thì chuyện này có thể dùng một
câu để khát quát... Cái chén này là... Bà nó chứ, là vật mà trong lúc Tiết Miểu
cãi nhau với vợ, anh ta bất cẩn vơ lấy mà trút giận.

Thật ra, việc này
trong mắt người khác cũng xem như chuyện lạ, tuy cái chén này không phải là di
vật khảo cổ quý báu, nhưng tốt xấu gì cũng xem như đồ cổ, cho dù muốn đập để
trút giận thì cũng phải đập cái gì đó không đáng giá mới đúng chứ.

Việc này cũng không
thể trách Tiết Miểu, Dương Chiêu từng đến biệt thự ở sườn dốc của Tiết Miểu một
lần, trong nhà anh ta chỉ mỗi cái ống nhổ thôi cũng đã là vật vô giá, cho nên
lúc cãi vã đập bể một cái bát gốm thì anh ta cũng đã trải qua một quá trình cân
nhắc sâu xa rồi.

“Vỡ thì cũng vỡ rồi,
chỉ cần anh đền một cái khác quý hơn là được mà.”

“Không! Không! Không
được!” Tiết Miểu lắc đầu: “Tiểu Chiêu đáng yêu của anh à, em còn quá trẻ nên
không hiểu thật ra trên đời này thứ quý giá nhất đó là tình cảm. Cái bát gốm
kia đã ở cùng bà nội anh hơn nửa đời người, nó là vật vô giá.”

Dương Chiêu ừ một
tiếng, nói: “Cho nên anh đập bể nó.”

Tiết Miểu nghẹn
họng.

“Đó là chuyện ngoài
ý muốn, không ai có thể tránh khỏi việc kích động, và lúc kích động thì đập vỡ
cái gì đó cũng là chuyện không ai muốn cả.”

Dương Chiêu đáp:
“Sao anh không ‘ngoài ý muốn’ đập bể cái bình phỉ thúy trong phòng của anh đi.”

Trong phòng ngủ của
Tiết Miểu có một cái bình phỉ thúy hoa văn muông thú của triều Thanh, đó là báu
vật Tiết Miểu vừa có được, anh ta yêu nó điên cuồng.

Tiết Miểu đáp: “Anh
và cô ấy vẫn đang yêu nhau tha thiết, em không thể khiến anh trở thành một
người đàn ông tàn nhẫn được.”

Dương Chiêu cười
khẩy: “Có rất nhiều nhà phục chế đồ cổ, anh đừng mong em bỏ bức tranh này mà đi
tu sửa cái chén không chút béo bở kia.”

Tiết Miểu cười cực
kỳ dịu dàng: “Các nhà phục chế đúng là rất nhiều, nhưng anh chỉ tin tưởng mỗi
em thôi. Em cũng biết anh thích sạch sẽ, nên anh không thích người khác đụng
vào đồ của anh.”

Dương Chiêu khoanh
hai tay lại, hờ hững nhìn anh ta.

Tiết Miểu bèn lên
tiếng: “Hai mươi vạn.”

Dương Chiêu khẽ nhíu
mày, cái giá này quả rất cao, còn cao hơn cả giá bức tranh cô đang làm.

“Xem ra cái bát này
thật rất quan trọng với anh.”

Tiết Miểu ảo não lắc
đầu: “Bà nội anh đã gần chín mươi tuổi rồi, anh sợ bà không chịu nổi đả kích
này, anh sẽ trở thành tội nhân của cả dòng tộc mất.”

Dương Chiêu nói:
“Phải thêm một kỳ nghỉ nữa.”

Bàn thêm điều kiện, đôi
mắt khôn khéo của Tiết Miểu liếc trở lại.

“Kỳ nghỉ? Em muốn
nghỉ thêm nữa sao? Năm nay người ta đấu giá đồ cổ quyết liệt thế nào em có biết
không? Giá anh trả cao như vậy mà giờ em còn muốn đòi anh thêm một kỳ nghỉ nữa?
Tiểu Chiêu à, em đừng tàn nhẫn vậy chứ.”

Dương Chiêu đáp:
“Tôi chưa nghỉ phép gần hai năm rồi.”

Tiết Miểu nói: “Em
muốn kỳ nghỉ này để làm gì, anh chưa từng thấy em đi đâu chơi bao giờ.”

Dương Chiêu bình
tĩnh đáp: “Em cần một kỳ nghỉ, năm nay em trai em đã sắp cuối cấp ba rồi, sang
năm nó phải thi đại học, nhưng nó vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, em muốn có thời
gian trò chuyện với nó.”

Tiết Miểu hỏi: “Em
cần bao lâu?”

Dương Chiêu trả lời:
“Hai tháng.”

“Hai tháng?” Tiết
Miểu hít một hơi sâu: “Đúng là một cuộc trò chuyện dài dòng.”

Dương Chiêu nói:
“Cho em hai tháng, không thì anh tìm người khác trùng tu lại nó đi.”

Tiết Miểu đi đi lại
lại trong phòng khách, cuối cùng tựa người vào chiếc bàn, đáp: “Mười lăm vạn, thêm
một kỳ nghỉ hai tháng.”

Dương Chiêu nheo
nheo mắt.

“Anh đúng là gian
thương mà.”

Tiết Miểu khẽ cười:
“Em không thích hợp để bàn điều kiện với người khác, những gì em muốn anh biết
quá rõ ràng. Anh dám cược rằng cho dù anh không trả em một đồng nào thì chỉ cần
kỳ nghỉ hai tháng này chắc chắn em sẽ phục chế nó cho anh.

Dương Chiêu xoay
người đi, không thèm để ý tới anh ta nữa.

Tiết Miểu bước đến
sau lưng Dương Chiêu, anh ta có dáng người cao lớn đặc trưng của con lai nên
rất dễ dàng ôm Dương Chiêu vào lồng ngực.

“Chẳng qua là anh
muốn chi thêm tiền cho em thôi, Tiểu Chiêu, em phải biết anh là một người đàn
ông rộng lượng.”

Trên người Tiết Miểu
thoang thoảng mùi nước hoa cao cấp, hương thơm rất nhạt, nhưng vẫn vương vấn
quanh người. Dương Chiêu xoay người lại trong lòng anh ta, chỉ một ngón tay vào
ngực anh ta rồi đẩy Tiết Miểu ra.

“Hy vọng anh cũng có
thể rộng lượng với vợ của anh một chút.”

Tiết Miểu khẽ cười:
“Không phải anh không rộng lượng, nhưng Tiểu Chiêu à, sự kiêu căng và luôn tự
cho mình đúng là bản chất của người da trắng, anh rất khác với họ.”

Dương Chiêu cười ha
ha, không thèm nhắc tới nữa.

May mà Tiết Miểu
cũng quá mệt, anh ta đi đến cái giá đựng rượu, cầm bình rượu nhìn nhìn.

“Anh uống được
không?”

Dương Chiêu đáp:
“Tùy anh.”

Tiết Miểu chỉ đáp
một câu được, sau đó mở chai rượu ra. Trước tiên anh ta tắm rửa sạch sẽ, sau đó
đi ra uống một ly rượu, rồi say sưa chếnh choáng bước vào phòng khách ngủ một
giấc.

Từ lúc Dương Chiêu
dọn tới chỗ này, mỗi lần Tiết Miểu tới thành phố này, anh ta cũng không đến
khách sạn mà cứ ở lại nhà cô.

Lại kể tới, sau khi
Tiết Miểu đưa cái bát này tới, ngày hôm sau anh ta lập tức trở về Mỹ, có điều
anh ta vẫn cứ cách hai ngày sẽ gọi cho cô một lần, mỗi lần đều hỏi về tiến độ
phục chế cái bát gốm kia.

Dương Chiêu ngáp một
cái, ngẩng đầu nhìn qua song cửa sổ, trời bên ngoài đã tối muộn. Thời tiết hôm
nay thật u ám, tuy chỉ mới sáu giờ nhưng trời đã tối đen như đêm hôm khuya
khoắt.

Ghép lại từng mảnh
chén vỡ thì không khó, nhưng cái khó là ở chỗ phải làm cho nó hoàn hảo không
một chút tì vết. Tiết Miểu không muốn để bà nội anh ta phát hiện ra đường nứt
chứng tỏ cái chén này từng bị vỡ nát bấy. Yêu cầu này khiến Dương Chiêu lúc
trùng tu lại cái bát phải cực kỳ cẩn thận.

Điện thoại reo vang,
Dương Chiêu bước đến nghe máy, đó là cuộc gọi của bưu cục chuyển phát.

Chỗ này không thể
sánh với phòng làm việc ở Mỹ, ở đây thiếu rất nhiều vật liệu, lần nào cô cũng
phải gọi điện qua bên kia, nhờ họ chuẩn bị vật liệu rồi gửi qua bưu điện cho
cô.

Trong điện thoại, nhân
viên chuyển phát báo với Dương Chiêu hôm nay đã quá trễ, bưu cục không còn
chuyển phát nữa, nếu muốn nhận bưu phẩm thì phải chờ tới ngày mai. Dương Chiêu
không muốn chờ thêm, cô cần gấp loại phẩm màu để tu bổ hoa văn trên miệng bát, cô
quyết định tự đến lấy.

Cô thay đồ, cầm túi
xách ra ngoài.

Đúng lúc Dương Chiêu
vừa bước ra khỏi nhà trọ, một tia chớp lóe lên trên bầu trời, tiếp theo đó là
một tiếng sấm ì ầm điếc tai vang lên.

Từng giọt, từng giọt
mưa to như hạt đậu rơi xuống mặt đất, chỉ trong phút chốc mưa rơi càng lúc càng
lớn.

Dương Chiêu đứng tần
ngần ngoài cửa nhìn trời một lúc lâu, sau đó cô xoay người về nhà lấy chiếc ô
ra rồi bước vào màn mưa. Cô không lái xe của mình, vì từ khu Hoa Khải Kim đến
bưu cục cũng không gần lắm, giữa đường còn có một đoạn đang thi công, chỗ đó
rất gập ghềnh, thấp trũng. Nếu như mưa vẫn tiếp tục rơi chưa biết chừng xe sẽ
không chạy qua được.

Cô bắt một chiếc
taxi trước cửa.

“Đến bưu cục đường
số mười một.”

Tài xế taxi nhấn nút
máy tính cước, rồi bắt đầu chuyển bánh chạy đi.

Tiếng từng hạt mưa
đập lên tấm kính xe vang lên rất lớn. Tài xế taxi hơi lo lắng bảo: “Theo tình
hình này, một lúc nữa dưới chân cầu vượt sẽ bị ngập nước, rất khó đi.”

Dương Chiêu ừ một
tiếng: “Anh tài xế, làm phiền anh chạy nhanh một chút.”

“Tôi cũng muốn nhanh
chứ, nhưng trời như vầy thì đi làm sao đây?”

Mưa rơi càng lúc
càng lớn, Dương Chiêu bắt đầu hối hận hành động mình bất chấp thời tiết mà cứ
đi của mình. Nhưng cô vẫn muốn đến đó lấy bưu kiện về.”

Khi sắp đến giao lộ
cuối cùng, tài xế bỗng ngừng xe lại.

“Không được, không
đi được nữa đâu, tôi phải rẽ ở chỗ này. Cô xuống xe đi, khỏi đưa tiền cũng
được.”

Dương Chiêu không
nói gì, nhìn đồng hồ rồi thanh toán tiền, sau đó bước xuống xe.

Trong khoảnh khắc
vừa mở cửa xe, màn mưa quật thẳng vào mặt Dương Chiêu, cô còn chưa kịp mở ô ra
thì chiếc taxi đã chạy đi mất. Gió rất to, mưa rơi tầm tã, chiếc ô bật lên cũng
để cho có mà thôi, chưa tới nửa tiếng đồng hồ mà người Dương Chiêu đã ướt đẫm.

Dương Chiêu băng qua
mưa to gió lớn bước vào bưu cục, nhân viên chuyển phát ở bưu cục đang chuẩn bị
tan làm thì thấy một bóng đen vọt vào trong bưu cục, bọn họ cũng giật mình.

Dương Chiêu xếp ô
lại.

“Tôi tới nhận bưu
phẩm.”

Một nhân viên nữ ở
bưu cục nhìn cô, khó tin nói: “Trời đang mưa to gió lớn, sao chị nôn nóng vậy.”

Dương Chiêu gật đầu:
“Là bưu kiện quốc tế.”

Nhân viên bưu chính
dẫn cô vào phòng chứa bưu phẩm, bưu kiện quốc tế không có nhiều, Dương Chiêu
nhanh chóng tìm thấy bưu kiện của mình. Nó là một cái hộp tương đối lớn. Dương
Chiêu ký nhận bưu phẩm sau đó ôm ra cửa.

Cô ôm mỗi cái thùng
thôi cũng đã rất khó khăn, đừng nói tới bật ô. Dương Chiêu đành thở dài, trước
tiên cô đặt cái hộp xuống trước cửa, tự mình bước ra ngoài gọi xe.

Mưa lớn đến mức
không tài nào mở mắt được, Dương Chiêu đứng ở giao lộ nhìn những chiếc xe chạy
qua chạy lại.

Tay cô vẫy liên tục
nhưng không một ai ngừng xe. Toàn thân Dương Chiêu ướt đẫm, cô chỉ che ô trên
đầu chứ không quan tâm đến thân mình nữa.

Khó khăn lắm mới có
hai chiếc xe chạy tới, tài xế vừa hỏi nơi cô muốn đi rồi họ đều lắc đầu mặc kệ
cô.

“Dưới chân cầu bị
ngập nước rồi, khó đi lắm.”

“Bây giờ làm sao mà
qua bên đó chứ.”

Dương Chiêu ôm chặt
cánh tay, tháng chín ở phương bắc trời đã rất lạnh, cô bị mắc mưa, đã vậy gió
còn quật từng cơn lên người, Dương Chiêu khó chịu hắt hơi một cái.

Vào đúng lúc cô gần
như đã tuyệt vọng bỗng thấy một chiếc xe dừng lại trước mặt cô.

Cửa kính xe hạ xuống,
khoảnh khắc tài xế trông thấy cô chợt sửng sốt một lát, môi Dương Chiêu lạnh
đến mức tím ngắt, cô hỏi lái xe: “Anh tài xế, đến khu Hoa Khải Kim được chứ?”

Chương 4

“Anh tài xế, có đi khu Hoa Khải Kim không?”

Lái xe nhìn cô, do dự một chút, Dương Chiêu
đang nghĩ sẽ bị từ chối, ai ngờ lái xe im lặng một lát sau đó nhìn cô gật đầu, khẽ
nói: “Lên xe đi.”

Dương Chiêu không tin nổi vào tai mình, cô nói
với lái xe: “Tốt quá, anh chờ tôi một chút! Tôi có đồ muốn đưa đi.” Dương Chiêu
phải nói rất lớn, giọng cô mới xuyên qua tiếng sấm chớp và tiếng mưa đến bên
tai đối phương.

Dương Chiêu không che dù, cô ôm cái thùng đến
bên hông xe, nhét vào ghế sau, sau đó vòng lên ghế trước bên cạnh tài xế.

Kính xe kéo lên, cửa đóng lại, cuối cùng cũng
được ngăn cách với mưa gió.

Cả người Dương Chiêu dính mưa, vừa ngồi xuống
ghế liền cảm thấy ẩm ướt. Cô cũng nhận ra điểm này, hơi ngượng ngùng nói với
tài xế: “Xin lỗi, người tôi hơi ướt, để tôi đưa tiền xe cho anh nhiều hơn một
chút.”

Lái xe lắc đầu, “Không cần.” Anh ta đề máy, quay
đầu về khu Hoa Khải Kim.

Xe chạy rất chậm nhưng rất vững vàng, có thể
là sợ nước ngập làm tắt máy nên tài xế chạy thật cẩn thận.

Người tài xế này khác hẳn người trước đó, anh
ta không hề nói một câu; ngoại trừ tiếng mưa rơi và tiếng cần gạt nước, Dương
Chiêu không nghe thấy gì nữa.

Đầu cô hơi khó chịu, cô nghĩ có lẽ vì vừa mới
dầm mưa.

Bất chợt, cô nhìn bảng tính cước tiền xe taxi
và bảng thông tin nhân viên, Dương Chiêu thoáng dừng lại.

Hình thẻ là ác mộng của mọi người, nhưng tấm
hình của lái xe này cũng không tệ lắm. Đó là hình một người đàn ông tóc ngắn, gọn
gàng, khuôn mặt bình thản, ngay thẳng.

Dương Chiêu nhìn xuống phía dưới.

Trần Minh Sinh

Biển số xe: J4763

J4763

Dương Chiêu nhẩm lại một lần nữa, cô cảm thấy
con số này rất quen thuộc. Đột nhiên, cô nghĩ tới một chuyện.

J4763... Đây không phải biển số xe của tài xế
đánh nhau với Dương Cẩm Thiên mấy ngày trước sao.

Dương Chiêu ngồi thẳng người, dưới ánh đèn
người tài xế chuyên tâm lái xe, không hề chú ý tới cô.

Lần đó ở đồn cảnh sát Trần Minh Sinh đứng
trong góc tối, từ đầu đến cuối Dương Chiêu cũng không thấy rõ mặt anh ta. Dương
Chiêu không biết người này rốt cuộc có phải anh ta hay không.

Nhưng cô nhớ mang máng giọng nói của anh ta, dù
trong đồn cảnh sát ồn ào kia nhưng Dương Chiêu nghe rất rõ. Giọng nói thực sự
ôn hòa, không hề tranh cãi với Dương Chiêu.

Nhớ lại lúc anh ta nói cô lên xe, Dương Chiêu
biết đây chính là người đứng trong góc tối ngày đó.

Lúc anh ta vừa hạ kính xe xuống hơi khựng lại
một chút, có phải vì anh ta nhận ra cô hay không.

Dương Chiêu cảm thấy hơi có lỗi, người này có
thể không chở cô, nhưng anh vẫn cho cô lên xe. Anh ta cũng chưa hề nói gì, tựa
như không quen biết cô.

Có lẽ... Dương Chiêu nghĩ xấu một chút, có thể
anh ta sợ cô đòi tiền.

Dương Chiêu đang chìm trong suy nghĩ mông lung
bỗng nhiên xe lắc lư mạnh, sau đó ngừng lại. Dương Chiêu nhìn ra bên ngoài, chỗ
này rất gần khu Hoa Khải Kim. Rõ ràng không phải lái xe ngừng lại mà đã xảy ra
chuyện không mong muốn nhất, taxi ngập nước lâu quá nên tắt máy.

Xe tắt máy trong nước thì không thể thử kích
lửa khởi động lại được, Dương Chiêu nhìn lái xe nói: “Chúng ta đẩy thử đi, tôi
biết rõ nơi này, ở đây cũng không quá sâu chắc có thể đẩy đi được.”

Lái xe tay cầm tay lái, không biết suy nghĩ
điều gì, Dương Chiêu lại gọi lần nữa, anh ta mới giật mình. Anh ta nhìn Dương
Chiêu nói: “Ở đây rất gần chỗ cô, cô xuống xe đi bộ qua đi.”

Dương Chiêu nói: “Không sao, tôi có thể đẩy xe
giúp anh.”

Lái xe lắc đầu, “Không cần, cô đi đi.”

Dương Chiêu hơi bất mãn, cô cảm thấy Trần Minh
Sinh này rất nhỏ mọn, chẳng cần đối tốt làm gì. Dương Chiêu lấy tiền trong ví
ra, vừa đủ tiền, đặt vào cái hộp trước mặt Trần Minh Sinh, sau đó xuống xe
không nói một câu.

Mưa như trút nước.

Dương Chiêu chạy nhanh ra ghế sau lấy cái hộp,
toàn bộ quá trình này Trần Minh Sinh vẫn ngồi yên trên ghế, không nhúc nhích.

Dương Chiêu đóng cửa lại, chạy về nhà.

Đi một khoảng xa, Dương Chiêu quay đầu lại, vẫn
thấy Trần Minh Sinh ngồi trong xe không ra ngoài.

“Thật không hiểu nổi...” Dương Chiêu khẽ lầm
bầm, sau đó lại hắt hơi một cái, cô chạy về nhà nhanh hơn.

Đến dưới lầu Dương Chiêu đi chậm lại, cô không
thể gạt bỏ được chuyện xảy ra đêm nay. Hành vi cử chỉ của người lái xe này cứ
quanh quẩn trong đầu cô, làm cô cảm thấy mình như một người độc ác.

Rốt cục, Dương Chiêu ôm cái hộp chạy tới phòng
bảo vệ ngay cửa ra vào của khu nhà, sau đó quay ra ngoài.

Dọc đường, Dương Chiêu cảm thấy mình bị điên
rồi.

Cô nghĩ thế nhưng chân vẫn chạy không ngừng về
phía chiếc xe bị tắt máy kia.

Đã hơn mười phút, không biết người đó có đẩy
xe được hay không?

Dương Chiêu quẹo tại một ngã tư, cô nhìn qua
màn mưa mịt mờ, vừa nhìn đã thấy bóng dáng kia trong mưa.

Người lái xe mặc một bộ đồ màu đen, anh ta
không che dù, đứng đẩy phía sau đuôi xe, có lẽ định đẩy chiếc xe ra khỏi vũng
nước. Dương Chiêu lén lút chạy qua, người lái xe kia không nhìn thấy cô.

Dương Chiêu cảm thấy tư thế đẩy xe của anh ta
hơi kỳ lạ, bình thường lúc đẩy xe người ta đều hạ thấp người, đặt trọng tâm
xuống dưới, sau đó dùng sức. Anh ta đúng là có nghiêng người, nhưng dùng toàn
thân người bên trái đặt trên đỉnh xe.

Hơn nữa...

Dương Chiêu vẫn cảm thấy, người lái xe này có
vẻ như yếu sức?

Lúc anh ta đẩy xe cảm giác thực sự cố sức
nhưng luôn khiến người ta cảm thấy không có sức lực. Anh ta không thuộc loại
gầy yếu, trên thực tế Dương Chiêu cảm thấy dáng người của người này rất rắn
chắc.

Một lát sau, có lẽ người tài xế cảm thấy cố
sức vô ích, anh ta bước đến cửa xe bên hông, nhanh chóng đi lại gần tay lái.

Ngay lúc anh ta đi vài bước từ phía sau xe đến
cửa xe, Dương Chiêu rốt cuộc cũng hiểu được sự kỳ lạ ở đâu. Khi người lái xe
này bước đi phải dùng tay phải kéo phần chân phải, điều chỉnh bước chân hết sức
đơ cứng, đi lại rất khó khăn.

Người lái xe này... Dương Chiêu nhíu mày.

Không trách lúc ấy cảnh sát đưa giúp anh ta tờ
giấy kia.

Dương Chiêu đi qua.

Lúc cách khoảng mười bước chân, Trần Minh Sinh
nhìn thấy Dương Chiêu. Anh vừa nhìn thấy cô, lập tức đứng yên bất động. Dương
Chiêu đi đến đuôi xe, nhìn anh nói: “Đến đây đi, cùng nhau đẩy nào.”

Trần Minh Sinh nhìn Dương Chiêu, màn mưa tầm
tã ngăn giữa họ khiến hai người không nhìn rõ mặt nhau. Dương Chiêu nói với
anh: “Anh đứng đó nhìn thì xe cũng không thể tự đi được.”

Trần Minh Sinh cúi đầu, anh kéo chân bước đến
bên cạnh Dương Chiêu.

Lúc này Dương Chiêu mới phát hiện, vóc dáng
Trần Minh Sinh rất cao lớn.

Bọn họ cùng nhau đẩy xe, có hơn một người, tuy
rằng là con gái, nhưng vẫn hơn một phần sức lực. Chiếc xe được đẩy ra khỏi vũng
nước thuận lợi.

Dương Chiêu xắn ống quần ướt đẫm, nhìnTrần
Minh Sinh nói: “Anh có muốn khởi động xe thử không?”

Trần Minh Sinh lắc đầu: “Động cơ bị nước vào, hơn
nữa chiếc xe này quá cũ, cho dù kích lửa liên tục cũng không nổ nổi.”

Dương Chiêu chỉ biết lái xe, cô hoàn toàn
không hiểu cấu tạo máy móc, cô hỏi Trần Minh Sinh: “Vậy giờ phải làm sao?”

Trần Minh Sinh đáp lại: “Đẩy lên bên cạnh đi, sẽ
tìm thợ đến sửa.”

“Thợ sửa xe?” Dương Chiêu bực mình kêu lên, “Anh
nói chuyện giỡn chơi gì vậy, lúc này mà anh muốn gọi điện cho thợ sửa xe tới
đây sao? Bọn họ có thể đến đây ư? Nếu có thợ sửa chuyên nghiệp như vậy thì anh
nói cho tôi biết đi, tôi cũng chuyển sang làm khách hàng của bọn họ.”

Dương Chiêu hỏi liên tiếp làm Trần Minh Sinh
trầm mặc, Dương Chiêu bỗng nhiên cũng im lặng, hai người cứ vậy đứng im trong
mưa to. Một lát sau, Trần Minh Sinh nói trước.

“Cô đi đi, tôi sẽ xử lý chuyện còn lại.”

Dương Chiêu nói: “Xung quanh đây là khu dân cư
mới, là nơi vắng vẻ ít người, anh muốn xử lý như thế nào.”

Trần Minh Sinh giương mắt nhìn cô, câu nói vừa
rồi rõ ràng có ý bảo cô ta đi đi, người phụ nữ này không ngốc, sao lại không
hiểu.

Dương Chiêu lau nước mưa trên mặt, vừa lau
xong lại ướt đẫm. Cô không biết mình đang nghĩ gì, cô nhìn Trần Minh Sinh nói:
“Nhà tôi ở gần đây, anh đậu xe bên kia đi, về nhà tôi tránh mưa.”

Lần đầu tiên trong đêm nay, sắc mặt Trần Minh
Sinh thay đổi, anh giống như không nghe rõ Dương Chiêu nói gì, Dương Chiêu phải
nói lại một lần nữa. Trần Minh Sinh cúi đầu từ chối: “Cám ơn, không cần đâu.”

Dương Chiêu nói: “Tôi còn không sợ, anh sợ cái
gì chứ?”

Câu nói khích tướng này thực ấu trĩ, nhưng lại
có hiệu quả với đàn ông.

Trần Minh Sinh nhíu nhíu mày: “Không liên quan
đến chuyện đó, cô đi trước đi.”

Dương Chiêu lại nói: “Anh vẫn nhớ món nợ đó
sao.”

Trần Minh Sinh giương mắt, thấy Dương Chiêu
đứng trong mưa nhìn anh. Trần Minh Sinh biết Dương Chiêu cũng nhận ra anh, anh
cúi đầu, thấp giọng nói: “Không liên quan đến chuyện đó, tôi đang chuẩn bị tiền,
sẽ nhanh chóng trả cho cô.”

Dương Chiêu nói: “Tôi cũng không đòi tiền
anh.”

Trần Minh Sinh không nói thêm gì nữa, anh kéo
chân bước đến mở cửa xe, tính ngồi vào. Anh vừa mở cửa định ngồi xuống, cánh
cửa đã bị Dương Chiêu giữ chặt, Dương Chiêu cúi đầu nhìn anh: “Anh từ chối?”

Trần Minh Sinh không nhìn cô: “Tự tôi có thể
giải quyết.”

Từ góc nhìn của Dương Chiêu, vừa vặn thấy đỉnh
đầu Trần Minh Sinh, tóc anh dính lại vì nước mưa. Tóc Trần Minh Sinh vừa ngắn
vừa cứng nên dù ướt đẫm cũng vẫn thẳng đứng. Dương Chiêu nhìn một hồi, bỗng
nhiên cười lạnh một tiếng: “Tôi không cần thương lượng với anh.”

Trần Minh Sinh không nói gì.

Dương Chiêu thản nhiên nói tiếp: “Anh phải qua
bao nhiêu mối quan hệ mới lấy được giấy phép lái xe taxi này.”

Cô vừa nói xong, liền cảm thấy cả người Trần
Minh Sinh cứng lại. Đầu Dương Chiêu nặng trĩu, nhưng cô vẫn suy nghĩ rất rõ
ràng.

“Tôi nhớ không lầm thì pháp luật Trung Quốc
không cho phép người tàn tật đứng tên đăng ký. Xem ra mấy người ở đồn cảnh sát
kia có quan hệ không tệ với anh, có phải bọn họ cũng góp phần làm giả giấy tờ
đúng không? Anh đã làm gì, tặng quà? Đút lót? Anh nói xem, nếu tôi báo lên trên
thì anh và bọn họ sẽ bị phạt như thế nào?”

Bàn tay Trần Minh Sinh đặt trên chân phải siết
chặt, tay anh nắm lấy quần, cuộn chặt lại. Dương Chiêu nghiêng đầu nhìn vào bên
trong, Trần Minh Sinh quay đầu lại, Dương Chiêu thấy đôi mắt của anh rất đen, không
biết có phải vì mưa mà cô cảm thấy đôi mắt đen kia sáng rực.

Giọng nói của Trần Minh Sinh ẩn chứa sự nhẫn
nại và tức giận.

“Rốt cuộc cô muốn gì?”

Dương Chiêu lấy lại tinh thần, thản nhiên nói:
“Tôi nói, đậu xe bên kia, anh đến nhà tôi trú mưa. Nếu anh không tin tôi nói sẽ
làm thì chúng ta cứ chờ xem.”

Báo cáo nội dung xấu