Hẹn ước - Chương 01 + 02

Chương 1

Hôm đó, Dương Chiêu đang vắt hết trí óc để
nghĩ cách tu bổ một món đồ gốm thì có điện thoại.

Người gọi điện là em trai Dương Chiêu - Dương
Cẩm Thiên, giọng chắc nịch thông báo cho cô một tin - nó lại vào đồn cảnh sát.

Đúng vậy, lại.

Số lần Dương Cẩm Thiên vào đồn cảnh sát thường
xuyên đến mức làm cho Dương Chiêu nghe tin này cũng không buồn chớp mắt. Cô hỏi
em trai đang ở đầu dây bên kia: “Ở đâu?”

Dương Cẩm Thiên: “Sở cảnh sát Lăng Không.”

Dương Chiêu nghe xong buông cái chén gốm xuống,
trừng mắt quát vào điện thoại: “Lăng Không? Em chạy tới thành Nam làm gì?”

Dương Cẩm Thiên bực bội trả lời: “Tới tụ họp
bạn bè.”

Dương Chiêu gắt lên: “Sau đó thì sao, quậy phá
ở khách sạn?”

“Không phải!” Mỗi lần trả lời câu hỏi, rõ ràng
Dương Cẩm Thiên càng khó chịu hơn, giọng cậu ngày càng tệ: “Có một người bạn
uống hơi nhiều, lúc đón xe cãi nhau với tài xế taxi, sau đó đánh nhau.”

Dương Chiêu hỏi dồn: “Gây chuyện đánh người ư?
Có nghiêm trọng không?”

Dương Cẩm Thiên tức giận gào lên: “Là bọn em bị
người ta đánh! Chị mau tới đây đi!” Cậu gào xong liền ngắt luôn điện thoại.

Dương Chiêu buông di động, quay lại bồn rửa
tay sạch sẽ. Cô mặc áo khoác, mở ví ra nhìn xem còn bao nhiêu tiền, sau đó sửa
sang lại một chút rồi bước ra ngoài.

Bây giờ đã hơn tám giờ tối, bên ngoài trời tối
đen. Lúc Dương Chiêu bước ra cửa, gió lạnh ập thẳng tới, khiến cô phải kéo thật
chặt quần áo.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho
người yêu sách.]

Tháng chín ở phương Bắc đã bắt đầu lạnh.

Dương Chiêu ra gara lấy xe, ngồi vào trong xe,
rút một điếu thuốc. Chiếc bật lửa chập chờn vì gió lùa qua khe cửa kính hạ thấp,
cô giơ tay che chắn.

Rít một hơi thuốc, cô chậm rãi nhả ra, trong
xe ngập tràn khói thuốc.

Dương Chiêu thích hút thuốc, nhất là thuốc Vân
Nam, trong đó Đại Thành Ngọc Khê là loại cô thích nhất. Cô hút thuốc khắp mọi
nơi, nhà, trong xe và cả phòng làm việc.

Cô hút hơn nửa điếu thuốc mới khởi động xe.

Dương Chiêu lái xe, phóng nhanh chóng và vững
vàng trên đường hai chiều. Cô kéo nhẹ kính xe xuống, để khói thuốc bay ra ngoài
theo khe hở.

Đường phố đèn đuốc sáng trưng.

Nhanh chóng hút xong điếu thuốc, cô bóp tàn
thuốc, sau đó mới bắt đầu nghĩ đến chuyện của cậu em trai Dương Cẩm Thiên.

Thật ra đó là một đứa trẻ đáng thương.

Ba năm trước xảy ra một chuyện khiến cậu mất
cả ba lẫn mẹ, ba mẹ Dương Chiêu đưa Dương Cẩm Thiên về nhà nuôi nấng, đó cũng
là năm Dương Chiêu về lại thành phố này.

Cô sống bên ngoài đã lâu, lâu đến mức khiến cô
không còn cảm thấy quá đau đớn vì thảm kịch của người nhà cô nữa. Cô đau lòng
nhưng không đến mức đau đớn. Về phần cậu em họ này, Dương Chiêu lớn hơn cậu
mười tuổi, quan hệ của cô với cậu chưa thể nói là quá gần gũi.

Người nhà họ Dương sống với nhau về hình thức
rất cung kính nhưng không thân thiết, ấn tượng trước đây của Dương Chiêu đối
với Dương Cẩm Thiên cũng không sâu sắc, điều khiến cô thực lòng thương cảm cậu
là lúc ở nhà tang lễ.

Trong lễ tang, cậu bé mười lăm tuổi khóc như
toàn bộ thế giới sụp đổ. Người nhà họ Dương sống nội tâm, Dương Chiêu vốn không
biết thì ra một người con trai cũng có thể tuyệt vọng đến mức đó.

Cũng từ ngày đó, Dương Chiêu quyết định ở lại.
Cô không ở chung với ba mẹ mà thuê nhà trọ bên ngoài, đó là một căn nhà hai
tầng, tầng dưới dùng để sinh hoạt, tầng trên dùng để làm việc.

Dương Chiêu cố gắng hết sức chăm sóc cậu em họ,
nhưng đến tận bây giờ vẫn không có nhiều tác dụng.

Vì nguyên nhân trên, Dương Cẩm Thiên tạm nghỉ
học một năm, năm nay cậu học cấp ba, là thời điểm mấu chốt nhưng cậu không hề
chuyên tâm học hành. Dương Cẩm Thiên thi đậu và học tại trường trung học
tốt nhất thành phố. Nhưng thi xong không bao lâu thì xảy ra chuyện, từ đó cậu
không còn chú tâm học hành nữa.

Tuy vậy, ba mẹ Dương Chiêu lẫn Dương Chiêu đều
không ra sức khuyên bảo Dương Cẩm Thiên phải học hành chăm chỉ, đây là ước định
đã thành thói quen của nhà họ Dương...

Nếu anh không muốn, vậy không ai quản được
anh.

Điều này không có nghĩa là họ thờ ơ với cậu bé,
trên thực tế, Dương Cẩm Thiên là người Dương Chiêu quan tâm nhất trên đời này.

Hàng tháng, cô đều cho cậu rất nhiều tiền sinh
hoạt, cô mua rất nhiều sách hy vọng có một ngày cậu có thể bước ra khỏi đau
thương, cô xuất hiện bên cạnh cậu vào những thời điểm cậu cần nhất.

Cho đến tận bây giờ.

Sở cảnh sát Lăng Không khá khó tìm, Dương
Chiêu phải hỏi đường, đi vòng vèo mấy lần, cuối cùng dừng trước một căn nhà nhỏ
đơn sơ ở ngã tư.

Ngã tư này rất tối, chỉ có một ngọn đèn đường.
Phía trước đồn công an có hai chiếc mô tô bể nát, còn có một chiếc taxi.

Dương Chiêu xuống xe bước vào bên trong đồn
cảnh sát, lúc đi ngang qua chiếc xe taxi kia cô liếc mắt nhìn biển số xe.

J4763

Đó là một chiếc taxi có thể nhìn thấy ở bất cứ
đâu, Dương Chiêu chỉ nhìn thoáng qua rồi bước đi.

Vào đồn cảnh sát, không có ai canh cửa. Đồn
cảnh sát này phạm vi quản lý không lớn, thường ngày nhân viên lui tới cũng ít, Dương
Chiêu đi đến tận bên trong mới gặp người đầu tiên.

Đó là một người đàn ông trung niên hơi mập, nhìn
có vẻ cực kỳ nghiêm khắc. Anh ta thấy Dương Chiêu, thoáng cau mày.

“Cô tìm ai?”

Dương Chiêu trả lời: “Tôi tới tìm em trai, vừa
rồi nó gọi điện thoại nói đang ở đây.”

Người đàn ông kia à mấy tiếng, nói tiếp: “Là
đám đánh nhau kia phải không, đi theo tôi.”

Dương Chiêu đi theo người đàn ông kia lên lầu
hai, anh ta vừa đi vừa nói chuyện: “Bọn trẻ bây giờ hở ra một chút là kích động,
đến tài xế taxi cũng có thể đánh được, cô là người nhà nên dạy dỗ lại cho tốt.”

Dương Chiêu không nói một câu, hành lang im
ắng đến kỳ lạ. Người đàn ông kia quay đầu nhìn Dương Chiêu, sắc mặt Dương Chiêu
không chút thay đổi, anh ta cảm thấy mình nói mãi mà người ta không đáp một câu
thật mất mặt, lại tính mở miệng. Ngay lúc đó Dương Chiêu giương mắt nhìn, làm
anh ta có cảm giác như đang nhìn trộm cô, lập tức quay đầu dẫn đường không nói
gì nữa. Sắc mặt anh ta không tốt lắm, người phụ nữ này làm anh ta cảm thấy thực
sự không thoải mái.

Anh ta dẫn Dương Chiêu đến lầu hai, có mấy
gian phòng sáng đèn, anh ta đưa cô vào trong một căn phòng, đẩy cửa nói với vào
bên trong: “Anh Vương, đến bảo lãnh người nè.”

Dương Chiêu vào phòng, nhìn xung quanh. Căn
phòng này hình như là một văn phòng nhỏ, có một cái bàn làm việc, trên mặt bàn
để mấy thứ lộn xộn, một bên bàn có hai người mặc cảnh phục, bên còn lại có hai
chiếc ghế dài, trên ghế có ba nam một nữ, trong đó có Dương Cẩm Thiên.

Bốn cô cậu thiếu niên này chỉ có Dương Cẩm
Thiên tỉnh táo, còn lại đều nằm ngủ ngả nghiêng, cửa sổ phòng mở ra, nồng nặc
mùi rượu.

Người được gọi là cảnh sát Vương đi tới: “Cô
là người giám hộ?”

Dương Chiêu không trả lời, cô bước qua, kéo
cằm Dương Cẩm Thiên lên nhìn, khuôn mặt cậu không có vết thương.

Dương Cẩm Thiên cau mày kéo tay Dương Chiêu ra,
Dương Chiêu hỏi: “Không phải em nói bị đánh sao, bị thương ở đâu.”

Cảnh sát Vương bước qua, định giảng hòa.

“Bị đánh đâu nào, đụng tay đụng chân vài cái
thôi, cũng chưa gây chuyện gì.”

Dương Chiêu nghe xong, kéo tay áo Dương Cẩm
Thiên lên, trên cổ tay cậu có một vệt đỏ hơi sưng. Dương Cẩm Thiên rút tay lại,
mất kiên nhẫn nói: “Em không sao!”

Dương Chiêu quay đầu nhìn cảnh sát Vương.

“Kẻ đánh người đâu?”

Một cảnh sát rất chướng mắt khi nhìn vẻ bề
ngoài của Dương Chiêu. Thật ra Dương Chiêu không hề làm gì, nhưng chính cái vẻ
như thế làm cho người ta cảm thấy cô chẳng xem ai ra gì.

Người cảnh sát kia ném tập tài liệu trong tay
lên bàn, mặc dù tiếng động không lớn, nhưng đủ gây chú ý mọi người trong phòng.

Anh ta nhìn có vẻ trẻ hơn hai người cảnh sát
trước đó, chưa đến ba mươi. Anh ta nhìn Dương Chiêu, tay chỉ Dương Cẩm Thiên.

“Uống rượu rồi gây sự! Lại còn gây sự với một
bà lão hơn tám mươi! Cô là gì của cậu ta, sao không dạy dỗ đàng hoàng?!”

“Này, Tiểu Tống, cậu đừng lớn tiếng.” Cảnh sát
Vương kéo tay cậu ta lại. “Không có chuyện gì lớn, về nhà dạy dỗ lại là được
rồi.”

Dương Chiêu đứng giữa phòng, cô nhìn người
cảnh sát tên Tiểu Tống kia.

“Kẻ đánh người ở đâu?”

Cảnh sát Vương cũng buông tay, anh ta quay đầu
nhìn Dương Chiêu. Tiểu Tống khẽ mắng một câu, cảnh sát Vương ấn cậu ta xuống, nhìn
Dương Chiêu nói: “Chuyện là như vầy, tối nay mấy anh bạn trẻ uống rượu hơi
nhiều sau đó đón xe về nhà. Kết quả là lúc xe dừng lại, có một bà lão cũng đón
xe, tài xế cảm thấy bà lão đáng thương nên muốn để cụ ấy đi trước. Nhưng mấy
thằng nhóc này chắc do uống rượu nhiều, đầu óc không tỉnh táo nên không chịu.”
Cảnh sát Vương nói đến đây, phẩy tay, “Chỉ có vậy, sau đó xảy ra tranh chấp.”

Dương Chiêu nghe xong, nhìn cảnh sát Vương
hỏi: “Ai đón xe trước?”

Cảnh sát Vương hỏi: “Cái gì?”

Dương Chiêu hỏi lại: “Ai đón xe trước, ai bắt
được chiếc xe đó trước?”

“Này!” Mặt cảnh sát Vương cười châm biếm:
“Chẳng phải là nên nhường chỗ cho người già sao, dù sao cô cũng không thể giành
xe với một bà lão tám mươi chứ.”

“À.” Dương Chiêu gật gật đầu, “Nói cách khác, là
em trai tôi đón xe trước. Đồng chí cảnh sát, việc gì cũng có thứ tự trước sau, bọn
chúng đón xe trước nên lên trước.”

Cảnh sát Vương nghe thế có vẻ không vui.

“Cô nói vậy là có ý gì, lấy việc đó ra để so
đo ư? Cô giành xe với một bà lão tám mươi à, đó không phải là loại cặn bã sao!”

Dương Cẩm Thiên cúi đầu ngồi một bên, nghe thế
lập tức đứng lên.

“Ông! Mẹ nó, ông nói ai cặn bã? Ông nói ai cặn
bã?”

Tiểu Tống tóm lấy cơ hội cậu nhóc đứng lên, anh
ta hung hăng đập bàn, trừng mắt chỉ Dương Cẩm Thiên.” Cậu ngồi xuống cho tôi!
Ngồi xuống, nghe chưa! Cậu muốn bị bắt giam đúng không?”

“Fuck!” Dương Cẩm Thiên say rượu cũng lớn gan,
cậu kéo tay áo xông lên. Dương Chiêu ngăn cậu lại, “Em ngồi xuống.” Dương Cẩm
Thiên vùng ra, “Chị buông ra! Mẹ nó, em sợ gì bọn họ! Chị buông ra! Buông ra!”

“Chát!”

Dương Chiêu vung tay, tất cả mọi người im
lặng.

Dương Cẩm Thiên nghiêng mặt, trên khuôn mặt
cứng đờ của cậu xuất hiện mấy vệt đỏ.

Dương Chiêu vẫn rất nhỏ nhẹ.

“Em ngồi xuống, chuyện còn lại để chị xử lý.”

Không biết Dương Cẩm Thiên nghĩ gì, mắt đỏ ửng,
cậu cúi đầu ngồi xuống, Dương Chiêu không biết có phải cậu đang khóc hay không.

Dương Chiêu quay đầu, không nhìn hai cảnh sát
mà nhìn khắp mọi góc phòng. Nơi đó hơi tối tăm, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhìn
thấy có người đứng ở góc tường.

Dương Chiêu nhìn người kia hỏi:

“Tài xế đánh người là anh đúng không?”

Chương 2

“Tài xế đánh người là anh phải không?”

Dương Chiêu vừa dứt lời, hai cảnh sát kia cũng
hơi sửng sốt. Cảnh sát Vương phản ứng trước, mặt đầy ý cười nhìn Dương Chiêu:
“Đánh gì đâu, lôi kéo vài cái thôi mà, chúng ta giải quyết riêng là được.”

Dương Chiêu không nhìn cảnh sát Vương, vẫn
nhìn người kia.

“Kẻ đánh người là anh đúng không?”

Tiểu Tống cau mày: “Cô này sao lại thế, cô giả
bộ gì chứ. Rõ ràng là trách nhiệm song phương, em trai cô uống say gây sự cô
còn đòi hỏi gì nữa?”

Dương Chiêu đảo mắt nhìn qua viên cảnh sát.

“Trách nhiệm song phương? Uống say gây sự?”
Ngữ khí Dương Chiêu vẫn bình thản, “Rõ ràng bọn nó gọi xe trước, pháp luật có
quy định là bắt buộc phải nhường xe cho người già ngoài tám mươi tuổi sao. Hơn
nữa, ai là người động thủ trước?” Nói xong, cô nhìn về bóng người kia, “Tôi
hiểu em trai tôi, nó không biết nhường nhịn người khác, nhưng cũng tuyệt đối
không ra tay đánh người trước. Còn mấy đứa kia đều say rũ ra như thế, vậy nên
tôi nghĩ người ra tay trước là anh. Về phần các anh,” Dương Chiêu nhìn thoáng
qua hai cảnh sát đang đứng hai bên bàn.

“Tôi không biết vì sao các anh lại bao che cho
gã tài xế này, nhưng đừng hòng dọa được tôi. Nếu gã tài xế này không bồi thường,
vậy cũng được, chúng ta gặp nhau ở tòa đi.”

Câu này của Dương Chiêu đã chặn mọi đường lui,
hai cảnh sát cũng cứng họng, họ chưa gặp phải một phụ nữ cứng mềm gì cũng không
chịu thế này bao giờ.

“Là tôi ra tay, cô muốn bồi thường bao nhiêu?”

Người đứng trong góc khuất kia cuối cùng cũng
lên tiếng, ngữ điệu rất trầm, cũng rất ôn hòa.

Dương Chiêu: “Xin lỗi trước, rồi bồi thường
năm ngàn.”

Tiểu Tống lập tức lên tiếng: “Năm ngàn? Chỉ
kéo đỏ cổ tay thôi mà năm ngàn, cô là đồ lừa đảo à?”

“Thôi.”

“Anh Sinh!” Tiểu Tống bước lại góc khuất, nói
khẽ với người đàn ông kia: “Bọn chúng rõ ràng là lũ lừa đảo, anh đừng đồng ý, để
em nói giúp anh.”

Người nọ lắc đầu, “Không cần, cảm ơn các cậu.”
Rồi quay sang nói với Dương Chiêu: “Cho tôi khất lại vài ngày được không, bây
giờ tôi không có đủ số đó.”

Dương Chiêu: “Vậy xin lỗi trước đi đã.”

Người nọ bình tĩnh, trầm giọng nói một câu:
“Xin lỗi.”

Dương Chiêu định nói gì nữa nhưng Dương Cẩm
Thiên gọi cô lại: “Chị, thôi bỏ đi.”

Dương Chiêu quay đầu nhìn cậu, Dương Cẩm Thiên
cúi đầu nhìn ngón tay mình. Dương Chiêu im lặng một lát, quay sang nói với cảnh
sát Vương: “Bây giờ tôi đưa tụi nó đi được chưa?”

Cảnh sát Vương cũng thấy năm ngàn là nhiều quá,
khó chịu cau mày xua tay: “Đi đi, đi đi.”

“Đợi chút.”

Ngay lúc Dương Chiêu định dẫn đám trẻ đi, người
đàn ông đứng trong góc khuất kia lại gọi cô lại. Dương Chiêu quay đầu, thấy
Tiểu Tống đưa lại một tờ giấy.

Người đàn ông kia nói: “Đây là phương thức
liên hệ với tôi, cho tôi nửa tháng, tôi sẽ đưa đủ tiền cho cô.”

Dương Chiêu nhìn thoáng qua Tiểu Tống. Gã này
mặt mũi cũng to nhỉ, tờ giấy cũng là cảnh sát đưa giúp cơ đấy. Cô nhận tờ giấy,
thấy trên đó có một dãy số điện thoại di động. Dương Chiêu nhét tờ giấy vào túi
áo, dẫn đám trẻ đi.

Lên xe, Dương Chiêu nhét ba cô cậu say rũ kia
ra ghế sau, còn Dương Cẩm Thiên ngồi ghế lái phụ.

“Chị đưa em đến bệnh viện trước.”

Dương Cẩm Thiên không phản đối, cậu cũng thấy
cổ tay rất đau.

Dương Chiêu hạ kính xe, nhưng cô không hút
thuốc. Khi có Dương Cẩm Thiên, cô vẫn hạn chế hút.

“Tranh giành xe với một bà cụ tám mươi tuổi, em
cũng anh dũng thật.”

“Em không định giành.”

Dương Chiêu khởi động xe, chạy ra quốc lộ.

“Vậy sao lại đánh nhau?”

“Là gã tài
xế kia!” Dương Cẩm Thiên cau mày: “Tại gã đó dám khinh thường bọn em.”

Dương
Chiêu: “Hành vi của các cậu muốn cho người khác vừa mắt đúng là không dễ.”

“Ngay từ
đầu anh ta đã khinh thường!” Giọng Dương Cẩm Thiên lớn hơn, “Chị không biết ánh
mắt anh ta nhìn bọn em thế nào đâu, giống như, giống như nhìn rác rưởi vậy đó.
Fuck!”

Dương
Chiêu không nói gì, Dương Cẩm Thiên tựa đầu quay sang một bên, nhìn ánh đèn xe
loang loáng bên ngoài.

Dương
Chiêu chạy xe đến bệnh viện Số Ba gần đó nhất. Bệnh viện ban đêm vẫn rất đông
người, Dương Chiêu để Dương Cẩm Thiên ngồi trong xe, cô bước xuống mở cửa.

“Vào trong
đi.”

Dương
Chiêu mang Dương Cẩm Thiên vào cho bác sĩ xem, sau khi chụp phim xong hai người
ngồi ngoài hành lang chờ kết quả. Dương Chiêu vào toilet hút một điếu thuốc.

Khi có kết
quả, Dương Chiêu nhìn qua, sau đó đứng lên: “Tổn thương phần mềm, không nghiêm
trọng, nhưng chúng ta không giải quyết âm thầm được, chị muốn tố cáo tên tài xế
kia.”

“Chị.”

Dương
Chiêu quay đầu, Dương Cẩm Thiên ngồi trên ghế nhìn thoáng qua Dương Chiêu: “Bỏ
đi, đừng tìm anh ta.”

Dương Chiêu
nói: “Tên đó đánh em thế nào, dùng vũ khí à?”

“Em nói
thôi đi mà!” Dương Cẩm Thiên gắt lên một tiếng, mọi người trên hành lang đều
nhìn qua. Dương Cẩm Thiên cúi đầu, hình bóng cậu trai trẻ nhìn có vẻ mỏng manh
đơn độc.

Dương
Chiêu bước qua, nhẹ nhàng ôm đầu cậu. Dương Cẩm Thiên khẽ tránh ra, cuối cùng
khuất phục ngã vào lòng Dương Chiêu. Dương Chiêu cảm thấy em trai mình khẽ run
rẩy.

“Chị, em
là đồ rác rưởi đúng không!” Cuối cùng Dương Cẩm Thiên bật khóc. Dương Chiêu hít
sâu một hơi: “Không, Tiểu Thiên, em chỉ chưa tỉnh ngộ thôi.”

Dương Cẩm
Thiên khóc thành tiếng, “Em cũng không muốn vậy, em thật sự không muốn vậy...
nhưng em chẳng biết phải làm sao...”

Dương
Chiêu vuốt tóc em trai, nhẹ giọng an ủi.

Đêm đó, Dương
Chiêu đưa hết mấy cô cậu học sinh này về nhà an toàn, về tới nhà đã nửa đêm gần
sáng. Cha mẹ Dương Chiêu hỏi vì sao tay Dương Cẩm Thiên bị thương, Dương Chiêu
giúp em trai che giấu, nói là bị ngã cầu thang ở trường học.

Khi Dương
Chiêu trở lại căn hộ thuê, mệt mỏi nằm luôn trên sô pha, quần áo không thay
giày không cởi, cứ thế ngủ.

Sáng hôm
sau Dương Chiêu bị chuông điện thoại đánh thức. Cô mơ mơ màng màng ngẩng đầu, mò
mẫm trong túi lấy di động ra, trên màn hình hiện lên hai chữ Tiết Miểu.

Dương
Chiêu xoay người trên sô pha, nhận điện thoại.

“Ừm.”

“Sao ỉu
xìu vậy, em chưa dậy à?”

Dương
Chiêu không trả lời, chỉ nói: “Sao, có chuyện gì à?”

Tiết Miểu:
“Món đó thế nào rồi?”

Dương
Chiêu: “Cái chén đó bể muốn nát ra luôn rồi, anh nói em phục chế thế nào đây?”

Tiết Miểu
bên kia đầu dây khẽ cười một tiếng. Dương Chiêu nghe loáng thoáng tiếng động, hình
như là chén đĩa trên bàn ăn, hỏi một câu: “Anh đang ăn cơm?”

“Ừ.” Tiết
Miểu gắp một miếng thịt bò trên dĩa, “Em đừng làm nó nát, nó nát tim anh cũng
nát theo đó.”

Dương
Chiêu cười một tiếng, nói: “Anh cho em một tháng nữa.”

“Anh cho em năm mươi ngày.” Tiết Miểu nuốt
miếng thịt bò xuống, cất lời rộng lượng: “Anh biết công việc phục chế muốn vội
cũng không được, em cứ từ từ làm.”

“Được.”

Tiết Miểu nói thêm: “Anh nói này, sao em không
qua bên này, điều kiện làm việc ở đây tốt hơn bên em nhiều, anh có thể cấp cho
em vài trợ thủ.”

“Không cần.” Dương Chiêu lấy tay che mắt, chắn
ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào. “Bí mật khó giữ nếu có hơn một người biết, em
thích làm một mình.”

“Thôi thôi, em muốn sao cũng được.” Tiết Miểu
cười nói, “Làm việc tốt nha.”

Dương Chiêu thản nhiên ừ một tiếng, nói thêm
vài câu rồi ngắt điện thoại.

Dương Chiêu làm biếng lăn lộn trên sô pha một
hồi, sau đó đứng dậy cởi quần áo bước vào nhà tắm, sau khi bước ra thấy thư
thái hơn rất nhiều.

Cô nhấc điện thoại gọi đồ ăn bên ngoài, sau đó
vào thư phòng đọc sách đợi giao đến. Thư phòng của Dương Chiêu rất lớn, lúc cô
chuyển vào đã dành gian phòng lớn nhất làm thư phòng. Thư phòng rất lộn xộn, khắp
nơi đều sách tham khảo tư liệu nghiên cứu, đủ các thể loại, cô cũng làm biếng
phân loại, để chồng chất hỗn loạn lên nhau.

Trên tường thư phòng là một bức tranh lụa, nhìn
có vẻ khá cổ, bên dưới vẽ một con cá chép, phía trên là một khoảng không lớn.

Vị trí Dương Chiêu ngồi là ngay bên dưới bức
tranh, cô đeo kính, tiện tay lấy đại một cuốn sách. Lúc mở ra cô hơi ngừng lại,
như nhớ ra cái gì đó, với lấy di động gọi đến nhà hàng cô mới đặt đồ ăn kia.

“Xin chào, tôi ở khu Hoa Khải Kim mới gọi
điện thoại đặt đồ ăn giao tại nhà, xin hỏi nhân viên giao hàng đã đi chưa?...
May quá, lấy thêm giúp tôi một chai nước khoáng, bình lớn nhé... Được, cảm ơn.”

Buông điện thoại, Dương Chiêu mở sách ra bắt
đầu đọc.

Phòng yên tĩnh, chiếc đồng hồ treo trên tường
tích tắc chuyển động. Khu nhà này được coi như là xa hoa ở khu vực này, rất yên
tĩnh, hiếm khi nghe thấy tiếng ô tô ngoài đường.

Ánh mặt trời len qua ô cửa sổ chiếu vào, căn
nhà yên tĩnh đến mức như không hề có sinh vật sống nào ở nơi này.

Một lát sau chuông cửa vang lên.

Dương Chiêu lắc lắc cổ, đánh dấu trang sách
đang đọc rồi đặt sang một bên.

Mở cửa, một cô bé giao hàng tới.

“Xin chào, chị là chị Dương phải không?”

“Phải.”

“Đây là đồ ăn chị đặt, tổng cộng bảy mươi tám
tệ.”

Dương Chiêu rút một trăm đồng trong bóp đưa
cho cô bé, trong lúc chờ cô bé đưa lại tiền thừa, Dương Chiêu lấy đồ ăn vào nhà
trước.

Lúc trả tiền thừa, cô bé nói: “Chị Dương, hình
như chị hay gọi đồ ăn chỗ tiệm chúng em đúng không.”

Dương Chiêu cười cười, “Vậy sao? Em nhớ được
chị?”

Cô bé nói: “Là thế này chị Dương, tiệm chúng
em đang có chương trình thẻ hội viên, nếu nạp thẻ hội viên, khi gọi đồ ăn sẽ
được giảm mười hai phần trăm.”

“Hửm?”

Cô bé vội vàng nói thêm: “Nhưng chương trình
này chỉ giành cho khách mua hoặc đặt đồ ăn đem về, không áp dụng cho khách ăn
tại chỗ.”

Dương Chiêu: “Thẻ hội viên bao nhiêu tiền?”

Cô bé giao hàng: “Dạ, nạp ít nhất ba trăm tệ.”

Dương Chiêu nghĩ nghĩ, rồi nói: “Được, chị sẽ
làm, em chờ chị chút.” Cô xoay người vào nhà cầm ba trăm tệ ra. Cô bé không ngờ
mình chỉ nói bâng quơ mấy câu vậy mà lại thêm được một thẻ hội viên, hiển nhiên
có chút vui sướng.

“Chị Dương, chắc chị cũng vừa ý với đồ ăn ở
tiệm chúng em nhỉ.”

Dương Chiêu cười, cô bé ghi lại thông tin cá
nhân của Dương Chiêu, rồi nói: “Thẻ hội viên em không mang theo, vả lại phải
lưu thông tin hội viên trên thẻ nữa. Chị sẽ ghé chỗ tiệm em lấy hay lần sau em
mang đến cho chị luôn?”

Dương Chiêu: “Lần sau em mang đến luôn đi.”

Cô bé cười: “Dạ được, hẹn gặp lại chị Dương.”

Tiễn cô bé giao hàng nhiệt tình về, Dương
Chiêu quay về phòng khách, mở hộp đồ ăn ra. Một phần để vào tủ lạnh, phần còn
lại để làm bữa sáng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3