Công tước của riêng em - Chương 17

Chương 17

Eleanor đi vào phòng khách và được tiếp đón
bởi một người phụ nữ cao, gầy, đội một bộ tóc giả cao vút trắng như tuyết.

“Cháu yêu, mấy năm trời rồi ấy nhỉ! Cô đã
không gặp cháu kể từ lúc cháu còn mặc váy yếm, vậy mà nhìn cháu lúc này mà xem.
Hết sức lộng lẫy.”

“Cô Marguerite,” Eleanor nói, nhún mình.
“Thật vui được gặp lại cô. Có thể cháu đã thay đổi, nhưng cô thì không hề.”

Bà Marguerite cười khi nghe điều đó nhưng
đó là sự thật. Bà không chỉ xinh đẹp, mà còn thời trang, với đôi lông mày đen
uốn cao tương phản sắc nét với bộ tóc giả trắng. Bà hẳn đang ở độ tuổi bốn mươi
hoặc thậm chí là đầu năm mươi, nhưng bà ăn vận phô trương hệt như một phụ nữ
trẻ.

“Có khách đúng là một điều đáng mừng, dù
cho vài vị khách trong số đó bị hạn chế trong phòng. Rõ ràng là mẹ cháu bị đau
răng,” bà nói, dẫn Eleanor vào trong phòng. “Và Anne đáng mến không chịu rời
giường. Nên tối nay chúng ta có rất ít người, chỉ có Lisette, Villiers, và cô.
Nhưng cô phải giới thiệu cháu với người bạn tốt này, ngài Lawrence Frederick
Bentley đệ Tam.”

Bentley đến từ Yorkshire, với bộ râu trắng
cứng ngắc và đôi mắt rất sáng. Trông ông có vẻ thích phi nước kiệu trên đất
hoang, hét vang Tally-Ho!

“Cô thế nào?” ông nói với một cái cúi chào
hoa mỹ.

“Bọn cô đang thảo luận một chủ đề hấp dẫn
không tả nổi là vấn đề hôn nhân,” bà Marguerite nói, ngồi xuống. “Cô thì chưa
từng kết hôn, như cháu biết, và cô sẽ không bao giờ kết hôn vào thời điểm này
trong đời. Cô thích có những người bạn tận tụy hơn.”

“Thế còn tình yêu thì sao?” Lisette nói,
nghiêng đầu sang một bên và đánh giá cô của mình như thể chưa từng nhìn thấy bà
bao giờ.

“Tình yêu rất đẹp theo cách của riêng nó… Eleanor cháu yêu,
hãy ăn một cái bánh nhỏ kia đi, chúng ngon lắm. Như cô vừa nói, tình yêu cũng
được, nhưng tình bạn quan trọng hơn nhiều,” bà Marguerite bắn một nụ cười thích
thú về phía Bentley. “Không có nghĩa là không thể có tình yêu trong tình bạn…
ít nhất là tình bạn tận tụy.”

“Không kết hôn thì sẽ không ai có con hết,”
Bentley nói. “Gia đình thì sao? Những điều đó quan trọng lắm đấy.”

“Bentley có hai con, dù tất nhiên là bây
giờ thì chúng cũng lớn rồi,” bà Marguerite cho họ biết, phát ngôn hộ ông ta một
cách thoải mái đến mức họ thấy rõ là dù rằng có thể bà ta đã từ chối kết hôn
với ông Bentley nhưng tình trạng quan hệ của hai người cũng không hề xa cách.

“Người ta chắc chắn cũng có thể có con mà
không kết hôn,” Lisette nói, với tài năng luôn có thể phát biểu những điều mà
đa phần mọi người đều nghĩ đến, nhưng không bao giờ dám thốt ra. “Cứ nhìn những
đứa con của Villiers mà xem. Các con anh có đôi mắt đẹp đến mức khiến người ta
ngỡ ngàng,” cô nói, quay sang nhìn anh.

“Các con? Không biết là ngài đã… Gì cơ, à!”
Bentley nói, ngừng lại trong bối rối.

“Tôi chưa kết hôn,” Villiers nói một cách
bình tĩnh. “Nhưng tôi có con. Ba đứa trong đó đang ở trên gác, và là những đứa
trẻ mà tiểu thư Lisette tốt bụng vừa bày tỏ chút tán dương.”

“Ông có đứa con nào được sinh ra ngoài giá
thú không?” Lisette hỏi, quay sang nhìn ông Bentley. “Hẳn là trước đây ông từng
có một người vợ, ý tôi là trước khi ông gặp cô Marguerite.”

Ông Bentley rõ ràng là đã biết về Lisette
nên thậm chí còn chẳng lưỡng lự. “Vợ tôi đã mất từ rất lâu rồi. Tôi không có
đứa con nào ngoài những đứa mà Marguerite vừa nhắc đến, nhưng anh trai tôi có
một đứa con như thế. Một thằng bé đáng mến, chúng tôi cho nó học nghề đóng xe
và nó rất khá. Một chàng trai khỏe khoắn, không giống cháu trai tôi.”

Bà Marguerite cười. “Erskine tội nghiệp!
Cháu trai của Bentley yêu con gái một đại tá, tất cả những gì cậu ta làm là
than vãn và giữ mãi tình yêu dành cho cô ta.”

“Cả hai đều là cháu trai ông mà,” Lisette
chỉ ra.

Eleanor cảm thấy rất mừng vì mẹ cô thấy đau
răng, đây không phải là một cuộc trò chuyện mà bà sẽ thấy thích thú. Chưa đủ,
ông Lawrence và bà Marguerite đang nắm tay, và nữ công tước cũng sẽ không tán
thành hành vi đó.

Và Villiers đang mỉm cười với Lisette, hẳn
là vì cô ta đã bảo vệ anh chàng đóng xe ngoài giá thú đó. Eleanor cảm thấy đau
nhói vì ghen tị. Anh là của cô… Trừ một chuyện là anh không phải. “Ngài Roland
có tình cờ ghé qua đây trong khi bọn cháu đến trại mồ côi không?” cô hỏi bà
Marguerite.

“Tất nhiên là có,” bà Marguerite nói với
một cái nháy mắt tinh quái. “Xem ra cháu đã chiếm được sự chú ý của ngài thi sĩ
trong vùng của chúng ta. Cô đã mời cậu ta đến chơi cùng chúng ta sau bữa tối để
cùng chơi nhạc. Điều đó nhắc cô nhớ, chúng ta thật sự nên đi ăn tối ngay thôi,
Popper có vẻ khá lo lắng đấy. Cô nghĩ tốt nhất là tối nay chúng ta làm chính
xác những gì ông ấy yêu cầu.

“Cô có mang về một câu chuyện thú vị nào từ
Luân Đôn không?” Lisette nài hỏi, sau khi họ đã ngồi xuống quanh bàn.

“Cha cháu gửi tới cháu những lời chúc tốt
đẹp nhất và bảo cô là ông ấy sẽ về nhà sau một hai tuần nữa.”

“Không phải tin tức kiểu đó,” Lisette nói
một cách nóng nảy. “Những tin tức thú vị ấy. Như khi cô kể cho bọn cháu nghe về
chuyện ông Cavil ăn một thùng sơ ri.”

“Đó là một câu chuyện buồn,” bà Marguerite
nói. “Khi xét đến những gì xảy ra với ông Cavil vào ngày hôm sau.”

“Chính xác,” Lisette nói, cười toe toét.

“Chà, cũng tương tự như thế, Popper vừa kể
cho cô là nhà cất rượu của Gyfford bị cháy rụi. Nó nằm cách đây một ngôi làng,”
bà Marguerite giải thích với Villiers và Eleanor. “Nửa ngôi làng quả quyết rằng
người vợ quá cố của Gyfford đã về trả thù. Nửa còn lại không được lãng mạn như
vậy, và cảm thấy do Gyfford hút tẩu thuốc trong giường.”

“Gyfford nói gì về chuyện đó?” Lisette hỏi.

“Không may thay, ông ta bị thiêu cháy rồi,”
bà Marguerite nói.

Lisette chớp mắt. “Ông ấy là hàng xóm của
chúng ta.” Môi dưới của cô ta bắt đầu run lên.

“Ngừng ngay,” bà Marguerite nói, dùng thìa
đánh mạnh vào tay Lisette. “Cháu không biết ông ta, và ông ta là một gã già nua
khốn nạn tóc bạc trắng.”

“Nào, nào, Marguerite,” ông Bentley nói.
“Tiểu thư Eleanor không quen với phong cách sống động của em đâu. Em sẽ làm cô
bé tội nghiệp sốc mất.”

“Tôi chưa từng thấy cô bé đặc biệt đó sốc
bao giờ,” Villiers dài giọng. “Hãy tiếp tục đi và xem bà có thể làm được vậy
không, bà Marguerite.”

“Tôi hiếm khi bị sốc hay sợ hãi,” Lisette
tuyên bố. “Tất nhiên là trừ khi bị chó dọa. Những con chó hung hăng,” cô ta ném
cho Eleanor một cái nhìn đầy ẩn ý.

“Ôi trời, đừng có lải nhải về con cún con
đó nữa,” bà Marguerite nói, khiến Eleanor thấy biết ơn. “Xem nào, cô còn kể gì
cho cháu được nữa nhỉ. Bà quả phụ Faber đã gặp phải một tai nạn kinh hoàng,” bà
dừng lại một cách kịch tính.

“Hãy kể nốt đi,” Lisette nói, vỗ tay.

“Bà ấy đã thấy một mẩu quảng cáo thuốc rụng lông trên tờ
London Gazette.”

“Bất kỳ câu chuyện nào bắt đầu với phong
cách đó đều kết thúc một cách tồi tệ,” Villiers nói.

“Thuốc rụng lông là gì?” Lisette hỏi.

“Một loại thuốc để nhổ lông đi,” bà
Marguerite bảo cô ta. “Phu nhân Faber đă bôi nó quanh miệng, và không may thay
mọi chỗ nó dính vào đều biến thành màu xanh dương sáng,” Lisette phá ra cười
ngặt nghẽo.

“Và dù là chuyện này không hề hài hước,
nhưng cháu đã nghe về nữ công tước Astley chưa?” bà Marguerite nói thêm. “Được,
cảm ơn ông, Popper, ta chỉ cần thêm một ít nữa thôi. Hãy nói với đầu bếp rằng
món cà rốt nướng rất ngon.”

Đầu Villiers ngẩng phắt dậy và anh nhìn vào
mắt Eleanor. “Điều gì đã xảy ra với nữ công tước vậy?” anh gặng hỏi.

“Ta thật lòng hy vọng ngài không có thân
tình với cô gái tội nghiệp ấy,” bà Marguerite nói. “Phải, Popper, ta nghĩ chúng
ta có thể chuyển tới món ăn kế tiếp rồi.”

“Nữ công tước làm sao?” Villiers nhắc lại.

“Ngài trông có vẻ khá bất an,” Lisette quan
sát. “Cô ấy có phải là một người bạn của ngài không, Leopold?”

“Cháu đang gọi ngài công tước bằng tên
riêng đấy,” bà Marguerite nói, nheo mắt lại và nhìn từ Villiers sang Lisette.
“Điều đó không hợp lễ nghi. Cháu là một người phụ nữ đã đính hôn.”

Villiers chớp chớp mắt, và Eleanor cảm thấy
một nỗi thỏa mãn tai ác. Dù rằng một lời đính hôn cũng sẽ chẳng ngăn được
Villiers nếu anh quyết định muốn cưới Lisette.

Lisette trao cho bà một nụ cười biếng nhác.
“Leopold là một người bạn tận tụy. Và vị hôn phu của cháu đã không đặt chân lên
nước Anh trong sáu năm qua, cháu không cảm thấy anh ta xứng đáng với danh vị
đó.”

“Làm ơn đi, bà Marguerite, Ada thế nào
rồi?” Eleanor hỏi.

“Ta rất tiếc nếu cô ấy là một người bạn của
cháu, cháu yêu. Trời ạ, ta sợ là cô ấy đã chết. Cô ấy đã không thể thở… Ngày
hôm đó là ngày bao nhiêu nhỉ? À, hẳn là thứ sáu tuần trước. Ta cho là họ chỉ
vừa đưa cô ấy xuống đất thôi, cô gái tội nghiệp. Dù không biết Ada, nhưng xét
về mọi mặt cô ấy là một người tốt và còn rất trẻ. Đúng là một mất mát to lớn.”

“Cô ấy rất tốt bụng“', Eleanor nói. Cô cảm
thấy phát bệnh. Cô chưa từng ước Ada gặp chuyện. Chưa bao giờ.

“Lúc chuyện xảy ra ngài công tước đang ở vũ
hội từ thiện cho nhà tắm La Mã của Beaumont,” bà Marguerite nói với một vẻ hoan
hỉ bị kiềm chế khiến cho cơn buồn nôn của Eleanor càng gia tăng. “Rõ ràng là vợ
anh ta không phải chịu đau đớn. Cô ấy chỉ ho hắng một hai lần rồi gục xuống.
Bác sĩ đã nói ông ta không mấy ngạc nhiên nếu có thứ gì đó trong não cô ấy đã
nổ tung.”

“Tiểu thư Eleanor cảm thấy không khỏe,” Villiers nói, đối với
Eleanor lời nói của anh cứ như vang vọng đến từ một nơi rất xa dưới mặt nước.
Cô túm chặt mép bàn bởi vì tiếng om sòm trong tai khiến cô choáng váng. Cảm thấy
có trách nhiệm là một hành vi ngu xuẩn, dù chỉ hơi hơi có trách nhiệm thôi cũng
vậy. Cô chưa từng ước Ada gặp chuyện. Cô chưa từng… cô chắc chắn về điều đó.

“Ta là một con quái vật! Ta là một con
gấu!” bà Marguerite xót xa. “Tất nhiên ta nên biết là nữ công tước trẻ tuổi sẽ
có bạn bè chứ. Ta chưa từng gặp cô ấy ở Luân Đôn, nên ta sợ là mình đã không
nghĩ… Popper, Popper! Gọi một người hầu…”

“Tôi sẽ hộ tống cô ấy lên gác,” Villiers
nói, cắt lời bà.

Eleanor thả tay ra và đứng dậy khỏi ghế.
“Tôi hoàn toàn ổn. Hẳn là do cơn sốc. Dẫu vậy tôi tin rằng mình sẽ phải đi nghỉ
đây.

“Làm ơn tha lỗi cho ta!” bà Marguerite đang
khẩn nài sau lưng cô.

Trái tim Eleanor đang thổn thức tội lỗi.

“Đừng có ngốc thế,” Villiers nói một cách
cay nghiệt, sau lưng cô trên cầu thang.

Cô chờ tới khi họ tới chiếu nghỉ. “Tôi chưa
từng ước cô ấy gặp chuyện. Nhưng tôi… tôi đã ước được là cô ấy.”

“Chà, hãy biết ơn vì em không đạt được ước
nguyện đó,” Villiers nói, vẫn vô cảm như thường. “Lúc này em sẽ phải gánh cả
một đống đất đấy.” Nhưng cô đang dần học được cách đọc đôi mắt xám đó, và chúng
đang nói một điều gì đó. Dù cô cũng không chắc là gì.

Hình ảnh Gideon đứng nhìn xuống cơ thể của
Ada đau đớn đến mức Eleanor lảo đảo và túm chặt lấy lan can.

Villiers chửi thề và bế bổng Eleanor lên
như thể cô chẳng nặng hơn các con gái anh.

“Ngài không cần đâu,” cô nói một cách yếu
ớt.

“Im lặng,” anh ra lệnh.

Vậy nên cô im lặng và ngừng nghĩ ngợi về
cảm giác của mình đối với Ada khi cô ấy còn sống, chỉ nhớ lại nụ cười tĩnh lặng
của cô ấy, sự ngọt ngào trong đó, và sự hạnh phúc khi Ada khoe về dự án thêu
thùa mới nhất của cô ấy. Nước mắt bắt đầu lăn xuống mặt cô.

Willa kéo cửa phòng của cô ra và ngay lập
tức rời đi khi Villiers hất đầu. Anh ngồi xuống ghế và ép đầu cô vào vai,
Eleanor nức nở như thể cô chẳng lớn hơn các cô bé con anh. Anh đưa cho cô một
cái khăn tay trắng nhưng lại không nói gì.

Sau một lúc cô ngừng khóc, ngồi dậy và xì
mũi. “Tôi rất buồn vì cô ấy chết.”

“Tôi biết.”

“Trông tôi hẳn phải khủng khiếp lắm,”
Eleanor nói, nhớ lại đống son phấn của mình.

“Trông thú vị lắm,” Villiers nói. “Xi đen
quanh mắt đã chạy xuống thành từng vệt trên má em. Trông em như con ngựa vằn
ấy.”

“Nó không phải xi,” cô phản đối, dùng khăn
tay của anh lau nó đi.

“Tôi nên quay lại bàn ăn,” anh nói, không
di chuyển, nhìn cô chăm chú với đôi mắt xám hấp dẫn đầy hiếu kỳ.

“Tobias có đôi mắt giống hệt ngài, ngài có
nhận thấy không?” cô hỏi.

“Tính khí cũng giống. Và cả cái mũi khó coi
nữa.”

“Mũi thằng bé đâu có khó coi.”

Villiers cúi sát vào cô, một cách từ tốn
đến mức dường như cả đời đã trôi qua mũi họ mới chạm nhau. “Mũi của em thì lại
khá quý phái,” anh nói. “Mảnh, thẳng, hẹp. Giờ khi tôi nghĩ tới thì nó như con
đường dẫn lên thiên đường vậy.”

“Vậy thì mũi của ngài ngắn và to như con
đường dẫn tới một chốn khác,” cô thì thầm.

“Không có gì ở tôi ngắn hết.”

“Không có gì ở ngài khiêm tốn hết.”

“Giả vờ khiêm tốn là một trong bảy tội chết
đấy.”

Anh chớp trộm một nụ hôn, nụ hôn làm
Eleanor nhận ra cô yêu các nụ hôn đến mức nào. Cô mới muốn được hôn thêm làm
sao. Cô cảm thấy đến là… đến là tuyệt vọng. Và nếu điều đó không nhục nhã, thì
cái gì mới nhục nhã đây? Cô phải giành lại tự chủ thôi.

“Chúng ta không nên hôn thế này khi Ada mới
vừa được chôn,” cô nói.

“Tôi nghĩ có ít nhất bốn người phụ nữ trên
thế giới này chết trong lúc tôi hôn em. Có khi còn nhiều hơn,” anh giỏi nói
giọng thờ ơ vô cảm đến đáng sợ.

“Không giống nhau.”

“Sao không? Em đang nói với tôi rằng em
thật lòng quý Ada đấy à?”

Câu hỏi đó là một sai lầm, bởi vì cô lại
nghĩ tới bản thân mình đã chỉ trích cô ấy thế nào, nghĩ rằng mình sẽ là một
người vợ tình cảm hơn, và nước mắt lại dâng lên trong mắt cô. “Nếu tôi không
quý cô ấy thì đó là do sự thiếu sót và ngu ngốc của chính mình,” cô nói, rời
khỏi lòng một cách khá vụng về. Cô đi tới ô cửa sổ tối đen và đờ đẫn nhìn ra
ngoài. “Cô ấy là một người rất tốt.”

“Vì sao đức hạnh của cô ấy lại có nghĩa là
tôi không thể hôn em?” Villiers nói, nhỏm dậy khỏi ghế.

“Nó có vẻ không tôn kính.”

“Hay em nghĩ rằng chúng ta không nên hôn
nhau bởi vì cái chết của Ada để lại chỗ trống cho một nữ công tước mới?”

Mất một lúc điều đó mới ngấm vào đầu cô, và
rồi cô quay phắt lại, tiến một bước và tát anh. Họ trừng mắt nhìn nhau một lúc.

“Tôi xin lỗi.” Cuối cùng Villiers nói. “Tôi
không nên ám chỉ rằng em khóc vì một lý do nào đó ngoài lý do đã hiển nhiên ra
đấy. Tôi mới chỉ gặp nữ công tước đúng một lần, nhưng cũng không thể tưởng
tượng cảnh cô ấy đưa ra một lời nhận xét xấu bụng nào.”

“Đó là bản tính tuyệt vời nhất của cô ấy,”
Eleanor nói. “Cô ấy hẳn đã biết…”

Mắt Villiers thậm chí còn không chớp. “Hẳn
đã biết gì?”

Cô mệt mỏi vì những lời giả dối cô nói với
mẹ mình, với tất cả mọi người lắm rồi. “Rằng Gideon và tôi từng là hai người
bạn tận tụy,” cô nói. “Trước đó.”

“Tận tụy. Vậy nhưng – anh ta đã cưới Ada.”

“Cô ấy có đủ mọi tài năng,” Eleanor chỉ ra.
“Và như tôi đã nói với ngài, di chúc của cha đã điều khiển sự lựa chọn của anh
ấy.”

“Cô ấy có đủ mọi tài năng, trừ tài năng làm
mọi người yêu thương,” Villiers nhận xét.

“Tất nhiên là mọi người yêu cô ấy,” cô biết
anh đang nói gì. Ada dễ bảo và ngọt ngào đến mức người ta dễ dàng quay người
rời khỏi cô ấy, bỏ đi, và quên luôn cô ấy đang ở trong phòng. “Tôi chắc chắn là
Gideon yêu vợ mình,” cô nói, nhấn mạnh.

“Có lẽ,” Villiers nói, không mỉm cười.
“Quan trọng hơn, giờ đây khi cô ấy đã qua đời, tôi tin là em có hai vị công
tước để xem như đức ông chồng tiềm năng.”

“Tất nhiên là không!”

“Anh ta có thể ngốc, nhưng không ngốc đến
thế. Tôi đã thấy cái cách anh ta nhìn em,” Villiers lại kéo cô vào vòng tay
anh, đó đúng là việc cô muốn anh làm. “Chết tiệt là gần giống cái cách tôi nhìn
em,” anh thì thào. Miệng anh bịt miệng cô lại trước khi cô kịp thốt ra nỗi sợ
sâu sắc nhất của mình: đó là Gideon đã chọn Ada ngọt ngào bởi vì cô ấy quá ngọt
ngào.

Cô đã yêu Gideon nhưng cô cũng đã khao khát
anh, và dục vọng của cô làm Gideon phiền lòng. Nó khiến anh bất an. Điều đó
chắc chắn không đúng với Villiers.

Villiers hôn cô với một niềm đam mê đòi hỏi
cô đáp trả, ép cô đáp trả. Dù cho lúc này đây hơi thở anh thật rời rạc vậy mà
tay vẫn vuốt ve cô, trêu chọc cô, âu yếm cô – cố khiến cô phát điên vì khao
khát.

Điều làm Gideon sợ lại chính là điều làm
Villiers hài lòng ở cô. Dù thật ra thì cô nên gọi anh là Leopold, tính đến sự
thật là anh đang nhanh chóng trở thành người… bạn gần gũi nhất của cô. Dù không
hẳn là tận tụy, chưa phải.

Như thể anh đọc được suy nghĩ của cô, anh
rời ra và nói:

“Gọi tên tôi đi.”

“Villiers.”

Anh kéo cô áp vào mình mạnh đến mức cô có
thể cảm nhận được từng cái nút trong áo anh, và bên dưới nó, dưới nữa…

Anh cứng, anh to, và anh bảo đảm cô biết
rõ.

“Leonard,” cô thì thào. Anh gặm môi cô.
“Leander.”

Lần này anh cắn cô, ở thùy tai. Cô rùng
mình và cảm thấy một luồng hơi nóng tràn ngập cơ thể. Mắt họ nhìn nhau và mắt
anh nở một nụ cười chậm rãi. Anh cúi đầu và cô không động đậy, nín thở khi anh
tách hai vạt váy lụa mềm mại của cô ra. Tất nhiên… không có áo nịt. Môi anh
khép lại quanh nhũ hoa và anh mút cho tới khi cô khuỵu hẳn vào vòng tay anh.

“Gọi tên tôi đi,” anh gầm lên.

Cô vẫn làm chủ được mình. “Em biết rồi!” cô
nói, giọng run run. “Lloyd!”

“Em đang tự gây nguy hiểm cho chính bản
thân mình đấy.”

Thân váy cô cũng dễ dàng tách ra ở bên còn
lại, và cô lại dựa vào vai anh, run rẩy, mắt khép lại. Anh cạo răng trên ngực
cô, khiến cô hơi thét lên.

“Nói đi.”

“Leo,” cô nói, và giọng cô vỡ ra thành một
tiếng kêu khàn khàn, “Leopold!” Tay anh thay thế miệng, âu yếm cô một cách thô
bạo khiến máu chạy rần rần trên đầu cô.

“Sao em không gọi tôi là Leopold trừ những
lúc tôi dùng nụ hôn bắt em quy phục?” anh đang hôn khóe miệng cô, quai hàm của
cô, và trong lúc ấy, tay anh… Eleanor rướn người tới trước phòng trường hợp anh
muốn có thêm cô.

“Nó không hợp lễ nghi,” cô thở dốc. “Ngài
nghe bà Marguerite nói rồi đó.”

“Có lẽ ở Luân Đôn thì không, nhưng trong
ngôi nhà này… Với bà Marguerite và ông Lawrence tận tụy của bà ấy sao? Một
trong những đức tính quyến rũ nhất của Lisette chính là khả năng bất chấp mọi
quy tắc của cô ấy.”

“Khuôn phép hết sức quan trọng,” cô gạt tay
anh ra, nhớ lại. “Ngài nên đi xuống gác. Có thể họ đang tự hỏi ngài ở đâu đấy.”

“Quá muộn rồi,” anh nói với nụ cười nhếch
mép. “Họ biết chính xác cả hai chúng ta ở đâu rồi.”

“Nhưng họ không biết ngài đang làm gì. Ngài
phải quay lại, tôi sẽ đi ngủ đây.”

“Roland quyến rũ sẽ đau tim mất nếu em bỏ
nhỡ buổi hòa nhạc lỗi lạc đang chờ đợi chúng ta.”

“Anh ấy sẽ phải chịu đựng thôi,” Eleanor
nói, khép chéo hai vạt váy lại. Cả cơ thể cô đang đập dồn dập, như thể máu của
cô đang nhảy múa.

Villiers đang chỉnh lại cà vạt trước cửa
kính. “Em đã đè nát cà vạt của tôi rồi. Tôi sẽ phải ghé qua phòng để lấy một
cái khác.”

“Sao phải bận tâm?”

Anh nhướng một bên lông mày lên. “Đi xuống
gác với một cái cà vạt nhàu nát sao?”

Cô nhái giọng anh. “Gọi tên riêng của ngài
ở chỗ công cộng sao?”

Anh bước một bước về phía cô, và ánh sáng
trong mắt anh khiến đầu gối cô yếu đi. “Tôi có thể khiến em làm điều đó đấy.”

“Tôi có thể làm nhàu tất cả các cái cà vạt
của ngài đấy,” cô nói một cách kiêu căng.

“Vì lí do chính đáng,” anh nói, quay ra
cửa, “một người đàn ông có thể vứt bỏ bao nhiêu chiếc cà vạt cũng được. Có hai
cái ghế bành trong phòng tôi.”

“Tôi sẽ không bao giờ tới phòng ngài,”
Eleanor nói. “Sao ngài dám đề nghị thế cơ chứ?”

“Tôi đâu có đề nghị gì,” Villiers chỉ ra.

“Ồ.”

“Tôi chỉ phát biểu là có hai cái ghế như
vậy, và rồi đã định nói thêm là tôi có ý định bảo Finchley đặt hai cái ghế đó
ra ban công. Như thế, nếu có ai đó muốn ngồi chơi với tôi thì có thể uống một
ly brandy trong khi ngắm sao.”

“Điều đó hết sức không đứng đắn,” Eleanor
nhận xét.

“Loại hoạt động ưa thích nhất của tôi.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3