Sư sĩ truyền thuyết - Chương 177

Chương 177:
Khiêu vũ

Bách Lý
Nam đi xung quanh trong đại sảnh, vô luận là gặp được người quen hay không quen
đều sẽ hoặc là gật đầu ra dấu hoặc nói chuyện vài câu, thời gian đi theo ông
chủ không ngắn, loại sinh hoạt này hắn đã cực kỳ quen thuộc, hơn nữa hiểu rất
sâu ý nghĩa trong đó.

Ánh mắt
di chuyển, hắn đáng phán đoán những người nào có giá trị tiếp xúc, nếu như
không thể đưa ra được phán đoán, vậy không nghi ngờ gì, sẽ tốn công mà chẳng
được bao nhiêu. Từ sớm trước đây, hắn đã làm rất nhiều công việc, tính tình cẩn
thận là đặc điểm của hắn, nếu không hắn không nhất định có thể đứng được trong
đoàn hải tặc, sống tới tận bây giờ.

Vũ khúc
du dương vang lên, người bên cạnh nối tiếp nhau tìm kiếm bạn nữ, cầm tay đi vào
sân nhảy ở chính giữa đại sảnh.

Ánh mắt
từ từ quét qua mấy người ở trong này, Bách Lý Nam đắn đo mình có nên cũng tham
gia.

Bỗng,
ánh mắt Bách Lý Nam xuất hiện vẻ mụ mẫm, vẻ mặt quái dị khó nói nên lời. Nhìn
chằm chằm suốt mấy giây, bỗng, hắn không thể tin được dụi dụi mắt, mình thật sự
không phải hoa mắt chứ?

Trời ạ!
Mình nhìn thấy gì thế này? Điều này, điều này quả thật là quá ngụy dị rồi!

Bách Lý
Nam cảm giác mình cả đời chưa từng gặp phải việc ngụy dị thế này! Hắn lại thấy
được Diệp Trùng cùng một cô gái đi vào sân nhảy! Nói thật, cho dù hắn nhìn thấy
một con vượn biến dị lôi một người đẹp đi vào sân nhảy, hắn cũng không kinh
ngạc bằng điều này! Khiêu vũ không hề có gì ghê gớm, bản thân hắn càng là cao
thủ trong đó. Cùng phụ nữ khiêu vũ càng không có gì, trên đời này làm gì có đạo
lý hai người đàn ông cùng khiêu vũ chứ? Hai việc này vô luận nhìn thế nào cũng
đều là việc vô cùng bình thường, xảy ra trên người Diệp Trùng lại làm Bách Lý
Nam cảm thụ được một sự ngụy dị khó nói nên lời!

Chẳng
lẽ thế giới này thật sự thay đổi rồi?

Tay
Diệp Trùng cầm lấy tay của cô gái không biết tên này, cảm giác tay vô cùng mềm
mại, Diệp Trùng không thể không mang hầu hết sức chú ý đặt ở chỗ này. Bởi vì
hắn sợ một khi không cẩn thận mình hơi dùng sức, chỉ e cái tay mà Thương nói
dứt khoát là quà tặng của trời này sẽ bị bóp thành một đống thịt vụn. Với lại,
hắn rất không quen nắm tay của người khác, mấy lần hắn gần như theo bản năng
coi cô gái bên cạnh mình này thành bao cát mà quăng đi. May mà hắn phản ứng
nhanh, đột ngột dừng sức mạnh đã suýt nữa truyền tới tay mình, nếu không phỏng
chừng sẽ không có ai khiêu vũ trong sân nhảy này nữa rồi!

- Diệp
tử, thả lỏng một chút, tới lúc đó nghe ta chỉ huy là được! Hì hì, thân thể phải
mềm dẻo, không được quá cứng nhắc! - Ngữ khí của Thương càng trở nên đắc ý hơn.

-
Thương, hy vọng ngươi chỉ huy không được hồ đồ! Còn nữa, không được làm ra mấy
việc nhặng xị bát nháo gì đó! - Câu sau của Diệp Trùng lại có vài phần cảnh
cáo.

- Hì
hì, ngươi yên tâm đi! - Nụ cười thâm hiểm của tiểu ác ma làm Diệp Trùng không
kiềm được phát run. Nhưng đã đi ra, Diệp Trùng cũng chỉ đành cắn răng đi về
phía trước từng bước một.

Cũng
may, điều duy nhất làm Diệp Trùng cảm thấy an ủi là cô gái bên cạnh này còn
khẩn trương hơn mình. Diệp Trùng thậm chí nghe thấy tiếng tim đập thình thịch
thình thịch của cô ta. Còn có cái tay có chút run rẩy trong tay mình. Đối với
bản thân Diệp Trùng, hắn không hề cảm thấy có gì khẩn trương. Ngược lại xuất
hiện trạng thái gì đó hắn cũng không để ý. Tin tưởng rằng trong tình huống hỗn
loạn như vậy, nếu hắn gọi Thủ hộ ra, tuyệt đối không ai có thể cản được hắn!
Thứ hắn lo lắng duy nhất chính là Thương giỡn quá lố, mà cái này hình như là
tác phong trước giờ của Thương.

Diệp
Trùng không hề ngốc, hắn vừa liếc liền nhìn thấy trong sân nhảy đã có một cặp
nam nữ khiêu vũ, mà tư thế và vị trí đặt tay của người đàn ông đó, Diệp Trùng
bắt chước chắc rằng không sai chút nào.

- Nửa
thân trên không động đậy, chú ý phương vị dưới chân, động tác phải chậm rãi,
chân trái, 6 độ hướng mũi tên, khoảng cách 40cm! - Tiểu ác ma vui vẻ kêu lên
một tiếng.

Diệp
Trùng đạp chính xác tới phương vị Thương chỉ dẫn.

- Chân
phải, hướng mũi tên 42 độ, khoảng cách 40cm!

Diệp
Trùng lại một lần nữa đạp chính xác phương vị Thương chỉ dẫn.

- Làm
rất tốt, bây giờ vẫn là chân phải, hướng mũi tên 72 độ, khoảng cách 50cm!

Diệp
Trùng không chút cẩu thả hoàn thành động tác.

...

- Thân
thể phải thả lỏng, động tác không được cứng nhắc như vậy, thay đổi phương vị
phải cho phía nữ một chút sức mạnh, thế nào rồi? Không khó chứ! - Tiểu ác ma
đắc ý nói.

Mồ hôi
trên lưng Diệp Trùng đã thấm ướt quần áo bên trong, hắn hoàn toàn dùng khả năng
khống chế cơ thịt của mình để hoàn thành điều kiện Thương nói từng cái một.
Điều này quả thật là lấy mạng người a! Toàn bộ tất cả tinh thần của Diệp Trùng
đều đặt trên sự khống chế thân thể của mình, căn bản không chú ý tới ánh mắt
nhìn mình của cố gái này.

- Cái
này gọi là Đa La Na Phúc bộ, là một điệu nhảy có độ khó bậc trung, thích hợp
nhất với loại vũ khúc hiện giờ. Có phải là rất có ý nghĩa?

Cuối
cùng cũng thoải mái, Diệp Trùng không khỏi mở miệng hỏi: - Đa La Na Phúc bộ?
Quả nhiên dở tệ, không có giá trị thực dụng! So với bước đi Đinh tự bộ (bước đi
hình chữ T), hồ hình bộ, giao xoa bộ (bước đi đan chéo) thua kém quá xa! - Thứ
Diệp Trùng nói đều là bộ pháp thường dùng trong cận chiến.

Tiểu ác
ma hai mắt trợn trừng, gần như suýt chút nữa là hôn mê, không dễ dàng gì mới ổn
định lại, chỉ là gân xanh trên trán giật điên cuồng: - Ngươi, tên cuồng si
chiến tranh nhà ngươi!

Vẫn
luôn ưu nhã, thong dong chào hỏi với người xung quanh, khi Thương Linh xoay
người, gương mặt tươi cười đột nhiên xơ cứng lại!

- Hân
tỷ, chị nói Lam muội sẽ khiêu vũ cùng đàn ông chứ? - Giọng nói âm u của Thương
Linh từ phía sau truyền tới, Thương Linh đang gật đầu ra dấu với một người bạn
ở đằng xa không quay đầu lại, không chút do dự nói: - Không thể nào, loại tình
huống này thế nào lại có thể xảy ra? Nha đầu đó khiêu vũ vẫn là do ta dạy, nó
trừ khiêu vũ với ta và nhị tỷ, căn bản sẽ không khiêu vũ cùng người khác! - Lời
nói trong miệng Thương Hân như chém đinh chặt sắt, rõ ràng rất có tự tin với
phán đoán của chính mình.

- Vậy
xem ra ta thật sự là hoa mắt rồi! - Thương Linh lẩm bẩm nói.

- Nè,
ngươi nghĩ bậy gì đó! Con nha đầu đó ở loại địa phương này, trừ một mình ở một
góc, làm gì lo tới người khác! - Thương Hân hồi thần lại, thấy Thương Linh nhìn
chằm chằm về một phía, dáng vẻ ngốc nghếch.

- Sao
thế? - Thương Hân vừa kỳ quái hỏi, vừa nhìn theo ánh mắt của Thương Linh, gần
như trong khoảnh khắc, ánh mắt Thương Hân đột nhiên mở to, vẻ mặt đột nhiên
cứng lại.

- Chẳng
lẽ là ảo giác? - Thương Linh giống như đang nằm mơ.

- Tuyệt
đối là ảo giác! - Thương Hân đã hoàn toàn mê muội

Hai
người nhìn nhau, đột nhiên đồng thanh nói: - Thì ra là ảo giác!

Nhìn
Thương Lam trên mặt tràn đầy sự vui sướng đó, hai người đều rất khó khăn mà
liên hệ người con gái đang cùng một người đàn ông khiêu vũ trên sân nhảy này và
Lam muội hay e thẹn, xấu hổ đó của mình.

- Vương
Hành đó rốt cuộc có sức hút gì? - Đối với vấn đề này, Thương Linh rất tò mò.

- Vương
Hành đó rốt cuộc có mục đích gì? - Đây mới là vấn đề Thương Hân quan tâm.

Đương
nhiên, Diệp Trùng hoàn toàn không biết mấy thứ này. Hắn vẫn tập trung toàn bộ
tinh thần nghe Thương chỉ huy, hắn đã mang điều nhảy làm thành huấn luyện phản
ứng thân thể rồi.

Thương
Lam nhìn người đàn ông lạnh lùng gần trong gang tấc này, khóe miệng không khỏi
hơi nhếch lên. Sớm khi ở trên bàn tiệc, nàng đã bắt đầu chú ý tới người kỳ quái
ăn uống ngấu nghiến này rồi. Lúc đó nàng cảm thấy rất tức cười, bởi vì nàng
trước giờ chưa từng thấy qua có ai ăn uống như vậy, nhất định là rất thú vị!
Nếu như mình cũng có thể thử thì tốt, đáng tiếc nàng biết điều này hoàn toàn
trái ngược với giáo dục của mình. Tới khi dạ hội, hắn một mình cô đơn lầm lũi
đứng ở trong góc, không ai nói chuyện, giống như mình lúc bình thường. Không
biết tại sao, nàng đột nhiên muốn mời hắn khiêu vũ. Vốn nàng đã chuẩn bị sẵn sẽ
bị từ chối, con người này quả thật quá lạnh lùng. Ngay cả đối với Hân tỷ tỷ và
Linh ca ca cũng đều có dáng vẻ lạnh lùng, hình như rất khó tiếp cận a! Nhưng
không ngờ đối phương chỉ trầm mặc một hồi thì đồng ý!

Mặt hai
người cách rất gần, nàng có thể nhìn thấy rõ ràng từng chi tiết một trên mặt
hắn. Sự lạnh lùng của hắn, sự kiêu ngạo của hắn, còn có rất nhiều vết tích đấu
tranh cực khổ để lại. Vẻ mặt hắn lúc này cực kỳ cẩn thận, giống như, giống như
dáng vẻ Linh ca ca lúc điều khiển quang giáp.

Khiêu
vũ cũng cẩn thận như vậy? Thật là một người kỳ quái!

Phát
hiện đối phương hình như không hề chú ý mình đang quan sát hắn, ánh mắt cẩn
thận của Thương Lam trở nên thêm can đảm, bất giác, khóe miệng không khỏi cong
lên lộ ra nét cười nhàn nhạt.

Thương
Trường Minh ở đằng xa nhờ sự nhắc nhở của hạ nhân mà đã sớm chú ý tới sự khác
lạ của con gái mình, khi nhìn thấy dáng vẻ của con gái lúc này, thân thể không
khỏi chấn động, trong mắt lộ ra vẻ thương tiếc nồng nặc.


Robert vẫn luôn vô cùng chú ý tới Diệp Trùng lúc này không khỏi căm hận, hay
cho Thương Trường Minh, lại nỡ dùng con gái của mình đi dụ dỗ Vương Hành, quả
nhiên có khí phách! Trong lòng lại vừa nôn nóng vừa khâm phục!

- Tốt,
Diệp tử, liền lập tức sẽ là một động tác cuối cùng, nghe thấy ta hô ra tay thì
ném đối phương ra, khi ném phải lập tức bỏ tay, khi đó nàng ta sẽ xoay trên
không trung, khi rơi xuống nàng ta sẽ thò tay ra, lúc này ngươi liền kéo tay
của nàng ta lại, kéo vào trong lòng, nàng ta sẽ thuận thế ngã vào trong lòng
ngươi, tay phải của ngươi phải ôm lấy eo nàng ta. Phải dùng nhu kình, lực khí
ngàn vạn lần không được quá lớn! - Biết được sức mạnh khủng bố của Diệp Trùng,
Thương không muốn xuất hiện tình cảnh máu me, cả cánh tay bị tên quái vật Diệp
Trùng này xé đứt ở chỗ này.

- Ừ! -
Diệp Trùng trả lời một tiếng, phù, cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi, hắn cảm
giác so với hoàn thành huấn luyện bi thép còn mệt hơn.

-
Ra tay! - Thương la lên.

Đã
sớm chuẩn bị, tay trái Diệp Trùng rung lên, từ vai tới cánh tay, rồi khuỷu tay,
rồi tới cổ tay, giống như một cơn sóng tiến về phía trước.

Thương
Lam cảm thấy một luồng sức mạnh to lớn nhưng nhu hoà quăng mình ra bên ngoài,
tay bỗng nhẹ hẫng, nàng cảm giác mình đằng không bay lên, cảm giác kích thích
trước giờ chưa từng có bao vây lấy nàng, làm nàng rất hưng phấn. Bộ đầm bị gió
làm phồng lên, vang lên phần phật, vô cùng dễ chịu!

Khoảnh
khắc rơi xuống, nàng thò cánh tay mềm mại trắng muốt ra, vẫn chưa kịp suy nghĩ,
đột nhiên một cánh tay vươn tới, tiếp theo đó là một luồng sức mạnh, rồi thì
khí tức nam nhân nồng nặc đập tới, nàng hiểu mình đã ngã vào lòng hắn rồi!

Lập
tức, cái cổ trắng ngần của Thương Lam im lặng phủ lên một đoá mây trắng.

Động
tác cuối cùng này của Diệp Trùng hoàn thành dứt khoát, gọn gàng, ngay cả Thương
cũng không lộ ra tật xấu. Ngược lại, Thương Hân, Thương Linh, Thương Trường
Minh bị dọa tới gần chết, sợ rằng lỡ như không cẩn thận làm Thương Lam té, vậy
nhất định phải xé xác tên Vương Hành đáng chết này!


thế của hai người lúc này cực kỳ ám muội, Thương Lam ngã vào trong lòng Diệp
Trùng, tay phải Diệp Trùng ôm lấy eo nàng, khoảng cách gương mặt của hai người
chỉ có 2, 3cm.

Đầu
óc Thương Lam ở trong trạng thái nửa đình trệ.

Nhìn
người con gái trong lòng trước mặt, cái cổ tuyết trắng trẻo, sóng mắt lưu
chuyển, trên mặt vẫn còn dư lại vài phần hưng phấn vừa rồi, cực kỳ mê người,
Diệp Trùng đột nhiên cảm thấy phần bụng phát nóng, bộ đồ luyện công màu trắng,
làn da láng mịn lóe lên trong đầu hắn, cô gái trước mặt đồng dạng tán phát ra
mùi thơm thoang thoảng kỳ dị tương tự như lần đó.

Không
biết tại sao, Diệp Trùng theo bản năng, đột nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng liếm một
cái lên cái cổ phấn của người ngọc trong lòng!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3