Sư sĩ truyền thuyết - Chương 176

Chương 176: Lần
dạ hội đầu tiên

- Trò
vui chính? - Diệp Trùng không hiểu hỏi, với hắn, cơm cũng ăn xong rồi, cũng nên
tới lúc đàn dứt người tan rồi.

- Ừ,
thông thường, hết tiệc tối sẽ đều có dạ hội, đương nhiên, thứ mà chỗ này nói là
phạm vi thượng tầng. Tác dụng của dạ hội cũng giống vậy, dùng để giao lưu giữa
người với người, nhưng so với tiệc tối, cách thức giao lưu của dạ hội càng
phong phú và tự do, không trang trọng giống như trên bàn tiệc.

- Ở chỗ
này bọn họ thường trao đổi một số tin tức với nhau, mọi người thông thường
không chọn nói chuyện chính ở trong dạ hội. Chính xác mà nói, đây phải thuộc về
một loại hoạt động nghỉ ngơi. Nhưng đối với người trẻ tuổi mà nói, chỗ này là
một vũ đài quan trọng để thể hiện sức hấp dẫn của bản thân họ. Ừm, nơi này cũng
là phạm vi sinh hoạt của một số phụ nữ quý tộc. À, nói nhiều như vậy, phỏng
chừng ngươi vẫn không hiểu! Đợi lát nữa ngươi sẽ biết! - Thương thao thao bất
tuyệt, ra dáng vẻ chuyên gia.

Diệp
Trùng chả lấy làm quan trọng nói: - Tuỳ tiện! - Hắn rất hiểu đây tuyệt đối
không phải cuộc sống mình muốn, thứ mình phải làm chính là nghe theo ý kiến của
Thương, không được biểu hiện qua nổi bật vào lúc này, dù sao mình đối với mấy
thứ lễ nghĩ gì đó này chẳng hiểu tí nào, gây nên trò cười gì đó, tuyệt không
phải là một việc thoải mái gì. Hắn chỉ là rất tò mò Thương lại có hứng thú với
những thứ này.

Bàn
tiệc rất mau được người ta dời đi, mà bày ra rất nhiều cái bàn nhỏ, trên bàn
nhỏ xếp đầy các loại trái cây đã được cắt gọt, rượu cũng có chút ngọt. Chính
giữa đại sảnh được để trống, mà xung quanh lại xếp đầy ghế sô pha. Người hầu
của Thương gia bận rộn ríu rít. Dàn âm thanh nổi cao cấp trên trần nhà có thể
cung cấp âm thanh chất lượng tốt nhất.

m nhạc
khoan thai, nhẹ nhàng bay bổng trong đại sảnh, mọi người lúc này lần lượt đi
vào.

- Diệp
tử, không nên đứng đần ra ở đây, cầm theo một ly rượu, đừng uống, cũng nên ra
dáng tí. - Thương nhắc nhở Diệp Trùng.

Diệp
Trùng nghe theo, lập tức cầm một ly rượu đỏ trên bàn bên cạnh, Thương tiếp tục
nói: - Ngươi bây giờ từ từ đi, gặp người khác chả cần hơi nâng ly thì có thể
biểu thị được sự thân thiện của ngươi. Nếu như nhìn thấy đối phương nâng ly,
ngươi cũng phải nâng ly giống vậy để ra dấu! Động tác chậm rãi, tự nhiên.

- Thật
là nhàm chán a! - Diệp Trùng lẩm bẩm trong lòng.

- Hả,
Diệp tử, đây gọi là nhàm chán ư? Đừng gấp chứ. Thứ nhàm chán vẫn còn ở phía
sau! - Giọng cười của Thương nghe ra hơi mang mùi vị không có ý tốt.

Lúc này
lại có không ít người vào đại sảnh. Thông thường, bên cạnh mỗi một người đàn
ông đều có một bạn nữ, mà Thương Trường Minh lúc này đi khắp nơi, gặp được
người quen liền khẽ cười, gật đầu nâng ly ra dấu.

Robert
đi tới bên cạnh Diệp Trùng, trong tay cũng cầm một ly rượu, vừa nâng ly ra dấu
với Diệp Trùng, vừa cười nói: - Vương huynh đệ không cần quá bó buộc a, đợi lát
nữa sẽ có rất nhiều người đẹp a! Nhân bất phong lưu uổng thiếu niên a! Đáng
tiếc bọn họ không nhìn thấy Vương huynh đệ đại phát thần uy, nếu không, chỉ e
Vương huynh đệ sẽ bị người đẹp dìm chết a! Ha ha!

Diệp
Trùng đối với loại trêu đùa này căn bản không có chút phản ứng nào, Diệp Trùng
học theo tư thế của Robert, hơi nâng ly trả lễ, lạnh nhạt nói: - Ông chủ quá
khen rồi!

Mục
khoa trương nói: - Diệp tử, động tác vừa rồi của ngươi không tệ!

Robert
thấy thần sắc này của Diệp Trùng, cũng biết điều, cười ha hả rồi bỏ đi.

Người
trong đại sảnh càng lúc càng nhiều, vì lần dạ hội này, Thương Trường Minh mời
gần như tất cả nhân vật có máu mặt của hành tinh Richie.

Diệp
Trùng cầm ly rượu, đi chậm rãi không mục đích. Thấy Diệp Trùng gương mặt lạnh
lùng, dọc đường có rất ít người nâng ly với Diệp Trùng, Diệp Trùng cũng vui vẻ
đáp lại. Chỉ là Diệp Trùng cảm thấy ánh mắt của không ít phụ nữ nửa có nửa
không quét về phía mình bên này, điều này làm hắn cảm thấy vô cùng không thoải
mái, nhưng mỗi khi mình hơi nghiêng đầu, mấy ánh mắt này lại giống như động vật
nhỏ bị hoảng sợ, mau chóng tránh né, làm cho Diệp Trùng vô cùng buồn bực.

Không
rảnh lo bọn họ, dù sao ánh mắt cũng không giết chết người!

- Một
mình Vương tiên sinh ở đây à? - Giọng nói êm tai từ sau lưng Diệp Trùng truyền
tới. Diệp Trùng xoay người lại, chỉ thấy Thương Hân cầm ly rượu chầm chậm đi
tới, mà bên cạnh nàng là một thiếu niên mặc lễ phục màu trắng. Mái tóc màu
trắng bạc của thiếu niên hơi che mất một con mắt của hắn, làm ánh mắt của hắn
sinh ra vài phần cảm giác mịt mù. Khóe miệng trước sau luôn mang theo tiếu ý
nửa có nửa không, phối hợp với gương mặt trơn bóng trắng trẻo, anh tuấn phi
phàm. Diệp Trùng cảm giác rất rõ ràng ánh mắt vốn dĩ trước sau xoay quanh bên
cạnh mình gần như trong chớp mắt đều tập trung trên người thiếu niên này.

Điều
này làm Diệp Trùng khe khẽ thở phào.

Thiếu
niên khẽ cong người với Diệp Trùng, nho nhã lễ độ, ưu nhã thong dong.

- Nè,
Diệp tử, tên này đẹp trai hơn ngươi a! Đáng ghét! - Thương tức điên lên nói.

- Đẹp
trai? Là ý gì? - Diệp Trùng lần đầu tiên nghe thấy từ này.

- À,
đàn ông xinh đẹp thì gọi là đẹp trai! - Thương giải thích đơn giản với Diệp
Trùng một lượt.

- Xinh
đẹp? Xinh đẹp dùng làm gì? Lại không thể dùng để ăn! Nếu như đây là ưu điểm,
cũng là ưu điểm hào nhoáng trống rỗng! Diệp Trùng không để ý nói.

Diệp
Trùng trước tiên hơi hơi cúi người với thiếu niên, sau đó mới nói với Thương
Hân: - Thương tiểu thư a, tìm tôi có việc sao?

Vẻ mặt
hai người trước mặt lập tức trở nên ngơ ngẩn!

- Sai
rồi, sai rồi! - Thương lần này thật sự là tức điên lên: - Diệp tử, không được
dùng cái kiểu đó của Mục ở chỗ này! Hiện giờ các ngươi chỉ là thư giãn, hiểu
chưa? Lại vẫn có người ở trong dạ hội chào hỏi người khác, câu đầu tiên lại hỏi
người khác có việc gì không! Trời ạ! Cái này cũng quá khoa trương rồi!

- Vậy
ta phải nói thế nào? - Diệp Trùng hỏi.

- Ngươi
tuỳ tiện nói gì đó, thí dụ đại loại như xin chào Thương tiểu thư, hôm nay thời
tiết không tồi, Thương tiểu thư hôm nay quả thật là đẹp mê người, nói gì mà
không được chứ? Thế nào cũng không thể nói những lời như ngươi tìm ta có việc
gì thế này!

- Mấy
thứ này không phải đều là lời nói nhảm sao? - Diệp Trùng lầu bầu nói.

- Nơi
này vốn chính là một nơi nói nhảm mà! Thương khái quát một cách chính xác.

Cho dù
Thương Hân giỏi ứng biến, nhưng mà là lần đầu tiên ở dạ hội bị người ta mở đầu
một câu như vậy, nhất thời nín lặng. Tình cảnh khá là ngượng ngập, Diệp Trùng
sợ mình lại nói sai lời, dứt khoát ngậm miệng lại. Cuối cùng vẫn là thiếu niên
bước ra phá tan thế bí, trên mặt thiếu niên lộ ra nụ cười mê người: - Nghe Hân
tỉ nói Vương tiên sinh có thể ở ngoài hơn 60 mét dùng chuỷ thủ chính xác bắn
chết kẻ địch! Điều này làm tiểu Linh khâm phục vô cùng a!

Thương
Hân vội vàng ở bên cạnh giới thiệu: - Đây là Thương Linh, nghe thấy sự tích của
Vương tiên sinh, sống chết quấn lấy đòi ta phải dẫn hắn tới gặp Vương tiên
sinh, để bày tỏ sự ngưỡng mộ.

- Ừ,
lần đó là may thôi! - Diệp Trùng lạnh nhạt nói, nói thực, lần đó thật sự có
chút may mắn ở trong đó, Diệp Trùng không dám xác định mình bây giờ nếu như làm
lại động tác lần đó còn có thể có hiệu quả làm người ta mãn ý vậy không.

Môi của
Thương Linh vẽ nên một đường cong ưu nhã, giống như có hàm ý khác nói: - Không
có thực lực cũng không có may mắn a! Vương tiên sinh khiêm tốn rồi!

-
Thương tiên sinh qua đề cao ta rồi! - Vẻ mặt Diệp Trùng vẫn như thường, không
lạnh không nóng.

Thương
Linh nhún nhún vai một cách ưu nhã: - Một ngày nào đó nếu như có thể tỉ thí
cùng với Vương tiên sinh một phen, đó mới là một việc vui vẻ của đời người a! -
Lập tức, như ý thức được sự thất thái của mình, Thương Linh tự chế giễu một
câu: - Nói đùa, nói đùa thôi. Ta nào phải đối thủ của Vương tiên sinh a! Không
biết Vương tiên sinh có cảm thấy hứng thú với điều khiển quang giáp không?

Trong
lòng Diệp Trùng không khỏi cảnh giác, miệng nói: - Bình thường!

- Thật
sự muốn nhìn thấy Vương tiên sinh điều khiển quang giáp sẽ là quang cảnh thế
nào a! - Trong mắt Thương Linh lộ ra vẻ chờ mong mạnh mẽ.

- Ừ! -
Diệp Trùng chỉ trả lời một câu, đối phương tại sao lại vô duyên vô cớ nhắc tới
quang giáp? Chẳng lẽ là có ý gì? Không biết đối phương sâu cạn thế nào, Diệp
Trùng không dám nói bậy.

Thấy
Diệp Trùng dường như không có hứng thú nói chuyện, Thương Linh và Thương Hân
liền nói lời tạm biệt, rồi di chuyển tới những chỗ khác.

Diệp Trùng
cứ ở lỳ trong một góc, từ từ uống rượu trong ly, nghe theo sự hướng dẫn của
Thương, chính là không đi vào giữa.

- A
Linh, ngươi thấy người này thế nào? - Hai người Thương Hân và Thương Linh đi
ngang hàng với nhau.

- Một
người rất kỳ quái, rất thú vị! Hơn nữa rất lạnh! - Trong mắt Thương Linh lộ ra
vẻ hứng thú.

- Đúng
vậy, thật là một người kỳ quái. Xem ra không biết chút nào về lễ nghi xã hội,
nhưng vừa rồi tam thúc nói với ta, tên Vương Hành này ngẫu nhiên ở trên bàn ăn
sử dung Song đao lễ gì đó, nhưng hình như thời gian rất ngắn! Tam thúc hoài
nghi hắn rất có khả năng là một quý tộc! - Thương Hân nói: - Dáng vẻ đó của hắn
giống quý tộc nào chứ. Nhưng nếu như hắn quả thật được sự giáo dục của quý tộc,
vậy hắn ngụy trang như thế rốt cuộc là vì cái gì? - Dáng vẻ của Thương Hân có
hơi không hiểu.

- Song
đao lễ? - Thương Linh hơi hơi kinh ngạc.

- A
Linh ngươi cũng biết Song đao lễ? - Thương Hân tò mò hỏi.

- Ừ,
Song đao lễ là một loại lễ nghi dùng cơm cổ xưa, chỉ có lưu truyền trong thượng
tầng quý tộc có địa vị khá cao. Không giống với lễ nghi dùng cơm của chúng ta
hiện nay, bọn họ sử dụng hai con dao. Loại phương thức dùng cơm này có độ khó
cực kỳ cao, bởi vì hai con dao rất khó khống chế như ý, không có trải qua huấn
luyện chuyên môn rất dễ gây thương tích cho miệng, cho nên sau này liền bị đổi
thành một dao một nĩa. Người có thể thành thục sử dụng Song đao lễ có khả năng
là hậu duệ quý tộc cực kỳ cao! Cho dù ở trong một số hào môn và thế gia, người
biết Song đao lễ cũng vô cùng hiếm gặp! Thương Linh giải thích tỉ mỉ.

- Nói
như vậy, hắn chắc đã được giáo dục kỹ càng, vậy hắn tại sao phải biểu hiện ra
dáng vẻ thô bỉ đó? Ngụy trang? Mục đích của hắn là cái gì? - Thương Hân không
khỏi sa vào trầm tư.

- Xem
ra, đây thật sự là một người thú vị a! - Vẻ mặt Thương Linh càng lúc càng hưng
phấn, trong mắt lóe qua quang mang yêu dị.

Diệp
Trùng nhấp từng ngụm một rượu trong ly trên tay, độ cồn của loại rượu đỏ này
cực thấp, vị hơi ngọt, uống lại giống như l loại nước trái cây nào đó. Diệp
Trùng lần đầu tiên thưởng thức rượu đỏ, cảm thấy mùi vị khá được. Nhưng dáng vẻ
say tuý luý của Quản phong tử trong ký ức của hắn quả thật quá sâu sắc, hắn
không muốn mình cũng biến thành trạng thái mất đi khống chế như thế.

Một
mình Diệp Trùng ở trong góc không hề tịch mịch, hắn đang tán dóc với Thương.

Trong
lúc không chú ý, âm nhạc thay đổi, đổi thành vũ khúc, nhất thời, lần lượt có
người tiến vào chỗ trống ở chính giữa đại sảnh. Luôn luôn là một nam một nữ
đồng thời tiến vào. Bọn họ vừa tiến vào vòng tròn ở giữa liền bắt đầu nhảy theo
nhạc.

Mới bắt
đầu nhìn, hai mắt Diệp Trùng còn có vài phần cảm giác mới mẻ, nhưng chẳng bao
lâu, loại vũ khúc có tiết tấu chậm này làm Diệp Trùng nhìn đến sắp ngáp tới
nơi.

Đương
nhiên, trong này còn có một phần công lao của Thương. Thương từ lúc mới bắt đầu
đã không ngừng cải tạo tư tưởng của Diệp Trùng. Hiệu quả do loại mệt mỏi này
oanh tạc rõ rệt không cần phải bàn cãi.

- Diệp
tử, ngươi phải học biết hưởng thụ cuộc sống a, thế giới này vẫn khá hoà bình!
Không phải chỉ có đánh đánh giết giết! - Thương đột nhiên dừng một lúc, hình
như cảm thấy nói thế này hoàn toàn không phù hợp với sự từng trải của Diệp
Trùng, liền bỏ qua bàn luận về hoà bình của hắn, tiếp tục nói: - Chiến đấu vô
nghi là vô cùng quang trọng, nhưng cuộc sống cũng quan trọng giống như vậy! Nếu
như không có niềm vui cuộc sống, vậy có gì khác với cái máy giết người? Diệp tử
à, ta là một hư nghĩ trí cảm cũng biết niềm vui cuộc sống, ngươi...

Diệp
Trùng biết, nếu như không có bất ngờ, Thương trong thời gian ngắn sẽ không dừng
lại.

- Xin
hỏi, ta có thể mời anh khiêu vũ không? - Một giọng nữ rụt rè truyền vào tai
Diệp Trùng.

Diệp
Trùng ngẩng đầu lên, lọt vào tầm mắt là một cô gái mặc áo đầm màu be nâu nhạt,
mái tóc dài phủ vai buông thõng tự nhiên, che đầu rũ xuống, hai tay bắt chéo
đặt trước người, Diệp Trùng tinh mắt nhìn thấy hai tay nàng ta đang không ngừng
vò cái váy trước người.

- Cô
đang nói với ta ư? - Diệp Trùng nhìn sơ xung quanh.

- Ừ! -
Cô gái mặt đỏ giống như có thể rướm máu vậy, lắp bắp nói: - Có thể mời anh
khiêu vũ không?

- Trời
ơi! Người đẹp a! Quá thuần khiết rồi! Diệp tử, mau đồng ý, mau đồng ý! May mắn
của tên không hiểu tình cảm nhà ngươi lại tốt như vậy, thường gặp được người
đẹp. Trời ơi, cái này thật không có thiên lý rồi! Hôm nay vận may quả thật quá
tốt rồi, ha ha, lên ba giờ mà cũng có thể gặp được người đẹp! - Thương kích
động đến mức không thể tự đè nén.

Diệp
Trùng mếu máo, quả nhiên lại tới rồi! Thương chỉ cần gặp được phụ nữ, đặc biệt
là kẻ hắn nói là người đẹp, lập tức sẽ sa vào một loại trạng thái mà Diệp Trùng
cho rằng bất bình thường.

- Ta
tại sao phải khiêu vũ với nàng ta? - Diệp Trùng lười biếng hỏi, bị Thương ồn ào
là một việc vô cùng đau khổ, nhưng nếu như có thể đả kích Thương, vậy lại là
một việc làm người ta vô cùng sung sướng.

- Diệp
tử, tên không có nhân tính nhà ngươi! Tên dã thú nhà ngươi! Một người đẹp thuần
khiết như vậy mời ngươi khiêu vũ, ngươi lại còn hỏi tại sao? Đây, đây là vấn đề
đàn ông phải hỏi sao? - Thương chửi toáng lên.

Cô gái
thấy Diệp Trùng đột nhiên lại không phản ứng, không khỏi ngẩng đầu.

Diệp
Trùng lúc này mới nhìn rõ mặt nàng, làn da trắng như tuyết vô cùng mềm mại,
gương mặt đẹp thanh tú mang theo vài phần ngây thơ, mũi đẹp xinh xắn, cái miệng
nhỏ căng mọng, một bộ đầm viền ren màu be nâu nhạt, duyên dáng yêu kiều, làm
nàng xem ra giống như cô công chúa trong truyện cổ tích.

Mắt to
ngân ngấn nước cẩn thận nhìn Diệp Trùng, ánh mắt e thẹn lộ ra vẻ mong chờ,
không biết tại sao, Diệp Trùng đột nhiên nghĩ tới Niếp Niếp đã mấy tháng không
gặp.

Nhớ tới
lúc đó Niếp Niếp cũng với ánh mắt e thẹn, dáng vẻ cẩn thận thế này. Ánh mắt và
dáng vẻ này quả thật là rất giống a! Tâm tư Diệp Trùng có chút bay bổng!

- Diệp
tử, mau đồng ý, mau đồng ý! - Thương ở đó không ngừng thúc giục, tư thế này,
phảng phất như là chính hắn lên sân khấu vậy.

-
Nhưng, Thương, ngươi biết rõ là ta không biết khiêu vũ! - Diệp Trùng rất không
đồng ý nói.

- Khà
khà! - Thương lại nghe ra chút dao động trong lời nói này của Diệp Trùng, tiếp
tục nỗ lực vận động: - Không sao, Diệp tử, ta có cách!

- Ngươi
xác định? - Diệp Trùng nửa tin nửa ngờ.

- Khà
khà, ngươi yên tâm đi! Nhất định không có vấn đề. - Thương bảo đảm, nhưng trong
tiếng cười đó lại đầy vẻ đắc ý.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3