Sư sĩ truyền thuyết - Chương 173
Chương 173: Lần
đầu tới Thương gia
- Cám
ơn ông chủ yêu mến,tôi chỉ là đi hành tinh Sí Phong mới đồng hành với A Nam,
tới hành tinh Sí Phong, tôi vẫn phải rời khỏi! - Diệp Trùng thản nhiên nói, tuy
cảm thấy nói như vậy quá mệt, nhưng vì Bách Lý Nam, Diệp Trùng từ từ giải thích
một hồi.
Robert
nhìn Diệp Trùng ở trước mặt, không khỏi càng lúc càng yêu thích, thong dong,
lãnh đạm, không thấp hèn, không cao ngạo, năng lực xuất chúng, lập được công
lớn lại không chút có vẻ kiêu ngạo, tuyệt đối là nhân tài a!
- Hành
tinh Sí Phong? Tiểu huynh đệ thì ra là đi hành tinh Sí Phong có việc, chỉ là
không biết là việc gì? Nếu như gặp phải phiền phức gì ở đó, tiểu huynh đệ đừng
quên tìm A Nam, lão già ta ở hành tinh Sí Phhong nói ra cũng có chút phân
lượng! - Robert khẽ cười nói.
- Cám
ơn ông chủ quan tâm! - Lời nói hình thức, Diệp Trùng cảm thấy rất là nhàm chán,
lại vẫn có nhiều người như vậy thích loại lời nói này.
- Ha
ha, mọi người đều là người của mình, không cần khách khí như vậy! - Robert cười
sảng khoái, chỉ có Bách Lý Nam hiểu rõ y mới hiểu ông chủ của mình không hề từ
bỏ ý muốn chiêu mộ Diệp Trùng, hơn nữa, theo hiểu biết của hắn đối với ông chủ,
ông chủ nhất định sẽ có hành động tiếp theo. Nghĩ tới chỗ này, hắn không khỏi
âm thầm cười khổ, chỉ hy vọng mấy thủ đoạn này của ông chủ không chọc giận Diệp
Trùng mới tốt, nếu không, với tính cách của Diệp Trùng, chỉ e tới lúc đó lại là
đại khai sát giới!
Do hộ
vệ tổn thất vô cùng thảm trọng, sau khi Thương Hân yêu cầu tiếp viện, không tới
năm phút, nhân viên chi viện đã tới nơi. Đám quang giáp cuồn cuộn làm người đi
trên đường ai nấy dừng bước, ngước nhìn lên trời. Quang giáp khác ở trên không
lại nhao nhao tránh ra xa, nhịn không được sửng sốt, đây không phải là quang
giáp của Thương gia sao? Coi nào, quang giáp chiến đấu toàn màu xanh! Vội vội
vàng vàng như vậy, chẳng lẽ xảy ra việc gì? Chẳng lẽ hành tinh Richie còn có
người dám đụng vào Thương gia?
Người
đi đường trong thành phố nhìn thấy cảnh này xôn xao suy đoán có phải là xảy ra
việc lớn gì, mà người biết nội tình càng nhận ra mấy cái quang giáp nào, có cái
nào không phải là tinh nhuệ trong hộ vệ của Thương gia. Ra ngoài đại quy mô vội
vội vàng vàng như vậy, chỉ e thật sự xảy ra chuyện lớn rồi! Càng vận động đầu
óc để nghe ngóng xung quanh!
Đám
quang giáp hộ vệ của Thương gia so với cảnh sát còn tới sớm hơn, chiến đấu kịch
liệt thế này, đã sớm dọa chết khiếp hành khách đồng thời xuống tàu đi ra ở
những cửa khoang khác, bọn họ gần như có hơn một nửa chọn báo cảnh sát!
Đám
quang giáp hộ vệ của Thương gia vừa tới liền khống chế tình hình của toàn khu
thông hành, Thương Hân lúc này cũng thể hiện ra một phương diện lão luyện của
nàng. Ngay cả A Đoạn là chuyên gia trong đó cũng nhịn không được mà khen ngợi
trong lòng.
Đám
quang giáp hộ vệ của Thương gia với khí thể hung hãn tiếp quản cả khu thông
hành, khống chế toàn bộ những người ở trong khu thông hành. Chỉ là không ngờ
loại khống chế đối với nhân thân này lại gây nên phản cảm của tất cả mọi người,
trừ Thương gia, ở trong khu thông hành. Hành vi khoa trương như vậy, làm cho
Robert ở bên cạnh nhìn thấy phải thầm lắc đầu, Thương gia tuy hiện giờ cũng là
một hào môn, nhưng so với mấy thế gia đó mà nói, thật sự là thua kém quá xa,
nhìn thủ hạ của hắn ai nấy đều lộ ra khí tức của nhà giàu mới nổi, cho dù là so
với một số hào môn hơi có lịch sử lâu đời một tí đó, cũng có một khoảng cách
khá lớn!
Cảnh
sát tới, cùng với Thương gia nói chuyện một phen, lại để mặc hành vi của Thương
gia, cũng làm cho Robert cảm khái, thế lực của Thương gia ở hành tinh Richie
đích xác lớn đến mức làm người ta kinh sợ!
Rất
mau, dưới sự hộ tống của đám quang giáp đông đảo, đám người Robert mau chóng
tới Thương gia. Chỉ là như vậy, hành vi tới thăm mà Robert vốn dự định không
làm quá ầm ĩ lại biến thành ai ai cũng biết.
Thương
Trường Minh, gia chủ của Thương gia hiện nay, tự mình đón tiếp Robert ở trước
cửa lớn! Nghi thức mức độ cao thế này trong lịch sử Thương gia vẫn là lần đầu
tiên!
Thân
hình Thương Trường Minh hơi cao, thể hình tráng kiện, ánh mắt dưới mái tóc cắt
ngang sắc bén dị thường, giống như có thể nhìn xuyên suốt người khác. Áo gió
màu đen phối hợp với tiếu ý lạnh lùng nửa có nửa không nơi khóe miệng hắn, sống
mũi cao vút, hốc mắt hơi lồi ra, hai bên má là có màu xanh nhạt sau khi cạo
râu. Tuy không thể xem là anh tuấn tuyệt luân, nhưng cũng là khí thế bất phàm,
gây ấn tượng sâu sắc với người khác!
Robert
vừa xuống tàu liền cười với Thương Trường Minh tới đón: - Không ngờ lại phiền
Trường Minh tự mình đợi ta, thật là làm tiểu đệ ta hoảng sợ a! - Tuy Thương
Trường Minh xem ra nhỏ hơn Robert vài phần, nhưng Robert vẫn tự xưng là tiểu
đệ.
-
Robert huynh nói gì thế, có thể nghênh tiếp huynh chính là vinh hạnh của tiểu
đệ! - Thương Trường Minh cũng tiến lên đón, hơi cười nói, giọng nói kỳ dị,
giống như mang theo cảm giác kim loại, nhưng lại êm tai, dễ nghe.
Diệp
Trùng ở sau Robert nhìn Thương Trường Minh một cái, nhưng rất nhanh, sự chú ý
của hắn lại đặt trên người mấy hộ vệ sau lưng Thương Trường Minh, bọn họ vô
luận là thế đứng, phương vị, đều thể hiện ra trình độ nhất lưu, còn có ánh mắt
lộ ra sự từng trải, tôi luyện cực khổ, Diệp Trùng không dám có chút coi thường
nào.
Robert
và Thương Trường Minh thấp giọng nói vài câu, rồi cười, khoác tay cùng tiến vào
cửa.
Cảnh
vật trong đại sảnh làm Robert đã nhìn quen xa xỉ cũng có chút kinh ngạc. Chính
giữa đại sảnh có một bộ xương Song Niếp Thảo Long được điêu khắc bằng hoa ngọc
cực kỳ quí giá, quang hoa lưu chuyển, trong sáng long lanh. Mà ở hai bên, chỗ con
mắt phân biệt khảm một viên bảo thạch màu lam sậm, dưới ánh đèn chiếu sáng, như
có linh động yếu ớt. Hoa ngọc vốn dĩ hiếm thấy, mà hoa ngọc to như thế lại càng
là vạn viên không có một, phối hợp với tay nghề siêu tuyệt của thợ thủ công chế
tác bộ xương này, làm người ta có vài phần cảm giác như vật sống, là một bảo
vật vô giá không còn gì phải nghi ngờ!
Màn che
do lông màu vàng kim của Thanh Hương Thú dệt lại mà thành gần như rũ xuống, tán
phát ra mùi thơm nhàn nhạt của thiên nhiên. Thanh Hương Thú là động vật đặc hữu
của hành tinh Richie, cơ thể to cỡ nắm tay, số lượng cực ít, đã thuộc về động
vật bảo hộ của hành tinh Richie. Lông tóc của nó sờ vào mềm mại, có màu vàng
kim quý phái, hơn nữa còn tán phát ra mùi thơm nhẹ kỳ dị như của thiên nhiên.
Chỉ hai
món này thôi, đã có thể nói là vô giá. Đám người đi theo Robert cùng vào nào
từng gặp qua cảnh tượng như vậy, lập tức ai nấy hoa mắt, mơ màng.
Thương
Trường Minh ánh mắt nhìn như vô tình quét qua toàn bộ những người theo sau
Robert.
Mà sau
khi mấy người này vào đại sảnh, biểu hiện cũng khác nhau.
Robert
chỉ hơi ngẩn ra lúc đầu tiên, sau đó lập tức tỏ vẻ như thường.
Bách Lý
Nam và A Đoạn tỉnh táo lại khá nhanh, đại khái chỉ có thất thố 5, 6 giây, còn
mấy hộ vệ đó, tới hiện giờ vẫn là ánh mắt tham lam đó.
Điều
làm Thương Trường Minh cảm thấy hứng thú nhất là một người thiếu niên đứng sau
lưng Robert, vị thiếu niên đó từ sau khi bắt đầu bước vào phòng, sắc mặt không
có chút thay đổi nào, trước sau là một bộ mặt lạnh lùng, dường như mọi thứ xung
quanh đều không có quan tâm vậy.
Thiếu
niên này là ai? Đây là vấn đề Thương Trường Minh hiện muốn biết nhất.
Biểu
hiện của mấy người này, Robert thật sự không bỏ vào mắt, đối với việc Bách Lý
Nam và A Đoạn có thể mau chóng hồi thần lại, hắn vẫn khá là yên tâm với khả
năng tự kiểm soát của hai người họ. Khi ánh mắt hắn rơi trên người Diệp Trùng,
không khỏi trước mắt sáng lên, hay cho tên Vương Hành! Vẫn là sự lạnh nhạt như
là trước giờ chưa từng có biến hoá qua. Tên này nếu có thể thành người của
mình, vậy chắc là một việc mỹ diệu thế nào chứ! Thời khắc này, suy nghĩ muốn có
được Diệp Trùng của Robert trở nên hừng hực trước giờ chưa từng có! Nhưng người
ngoài nhìn vào, Robert vẫn dáng vẻ không thể bình thường hơn được nữa.
Thương
Trường Minh và Robert nói cười huyên thuyên, hai người đi vào đại sảnh, còn hộ
vệ của họ, tự nhiên là có người ở dưới sắp xếp!
Đám
người Robert được sắp xếp ở một biệt viện riêng, A Đoạn vừa tiến vào biệt viện
riêng liền sắp xếp thủ hạ vào vị trí canh gác của mình. Đương nhiên, đây không
có việc của Diệp Trùng, hiện giờ quan hệ của Diệp Trùng và Bách Lý Nam căn bản
đã bị đổ bể, đã không ai coi hắn là hộ vệ, lại giống như coi hắn như một vị
khách quý. Vì vậy, Diệp Trùng còn được phân một căn phòng riêng.
Các
loại thiết bị trong phòng vô cùng đầy đủ, trong đó còn bao hàm mũ mô phỏng,
thiết bị cần thiết để vào mạng mô phỏng, quang não, vân vân. Hơn nữa, thông qua
sự kiểm tra của Mục, quang não ở trong này đều kết nối với mạng mô phỏng ở bên
ngoài, chỉ là Thương gia có giở chút trò trong đó. Nhưng cái này đối với Mục mà
nói, quả thật là một việc quá đơn giản.
Rất
mau, Mục liền bố trí các loại bẫy che dấu, đánh lừa. Sau khi Mục nói với Diệp
Trùng đã có thể lên mạng, Diệp Trùng với thời gian nhanh nhất lên mạng mô
phỏng. Hắn và Mục có hai việc cần phải hoàn thành, một là liên quan đến tư liệu
tạo giả của Vương Hành. Mục phải thực hiện tới cùng công việc làm nhái, nếu
không, dưới sự điều tra của người khác, rất dễ bị lộ ra dấu vết. Hai là liên
quan tới hành tung của Vương Vi Hành, tuy Lộ Thải Trì từng nói Vương Vi Hành có
khả năng ở tổng hội y thuật hành tinh Sí Phong, nhưng Lộ Thải Trì vào Quỹ hình
khuyên đã là việc rất lâu trước đây rồi, hiện giờ Vương Vi Hành rốt cuộc là ở
chỗ nào, vậy vẫn phải kiểm tra. Hơn nữa Lộ Thải Trì từng nói, thầy của hắn cực
kỳ nổi tiếng, rất dễ tìm thấy trong mạng mô phỏng.
Công
việc làm hàng nhái đương nhiên giao cho Mục, việc này Diệp Trùng có giúp cũng
chẳng được. Nhưng kiểm tra Vương Vi Hành có phải là ở tổng hội y thuật hành
tinh Sí Phong hay không, điều này vẫn nằm trong phạm vi khả năng của Diệp
Trùng.
Lên
mạng mô phỏng, màn ánh sáng rực rỡ vẫn trôi dạt bất định, không biết làm sao,
Diệp Trùng đột nhiên nhớ tới xúc động của mình khi lần đầu tiên lên mạng mô
phỏng, đó cũng là lần đầu tiên mình tiếp xúc với thế giới bên ngoài! Nhớ tới
cuộc sống phong phú của mình ở trong trung tâm huấn luyện ý thức! Nếu như không
phải là Tinh Diệu, chỉ e mình chắc là mỗi ngày vẫn trải qua cuộc sống thuần tuý
như thế!
Bỗng,
hắn đối với cuộc sống khi ở hành tinh rác có chút hoài niệm. Thật là cuộc sống
thuần tuý a!
Lắc
lắc đầu, cố gắng dẹp bỏ mấy cái hồ tư loạn tưởng này ra khỏi đầu. Nhấc chân đi
về phía trước, lại nhớ tới lần đầu tiên mình cứ như là gặp phải đại địch khi
vào mạng mô phỏng, Diệp Trùng không khỏi bật cười, hắn hiện giờ đã có thể ẩn giấu
rất tốt mấy cái động tác này của mình.
Nếu
như Bách Lý Nam nhìn thấy Diệp Trùng lúc này, nhất định sẽ cho rằng mình gặp
quỷ! Diệp Trùng lại biết cười? Loại biểu hiện này lại xuất hiện trên người Diệp
Trùng? Chỉ e đánh chết hắn cũng không tin!
Hiện
giờ không phải là lúc tưởng nhớ, trước làm việc chính cần hơn, Diệp Trùng vội
bắt đầu tìm kiếm xã khu của tổng hội y thuật hành tinh Sí Phong. Cơ cấu trị
liệu quy mô lớn như tổng hội y thuật hành tinh Sí Phong thế này, nhất định sẽ
có xã khu của chính mình, chỉ cần tìm thấy xã khu này, vậy thì nhất định có thể
tìm được tin tức của Vương Vi Hành. Đương nhiên, tiền đề là Vương Vi Hành nổi
tiếng như Lộ Thải Trì nói.
Rất
mau, Diệp Trùng liền tìm được xã khu của tổng hội y thuật hành tinh Sí Phong.
Tổng hội y thuật hành tinh Sí Phong là một cơ cấu trị liệu quy mô lớn tập hợp
nghiên cứu và trị liệu làm một, người trong này vô cùng nhiều, hầu hết là y giả
(người làm nghề y) và bệnh nhân. Phần lớn y giả ở trong này trao đổi tâm đắc
với nhau. Mỗi ngày trong này đều có y giả có nghĩa vụ giải quyết vấn đề cho một
số công dân tới đây để tư vấn. Đương nhiên, nếu như muốn khám bệnh, bệnh nhân
vẫn phải tự mình tới tổng hội y thuật.
Bước
vào đại sảnh, trong đại sảnh đặt hơn 100 hệ thống hỗ trợ tự động. Diệp Trùng
tuỳ tiên tới trước một hệ thống tự động, mở nút kích hoạt.
-
Xin chào, xin hỏi ngày cần phục vụ gì? - Trên hệ thống tự động bật ra hình ảnh
nổi của một thiếu nữ xinh đẹp mặc đồ màu trắng của y giả, nụ cười xinh đẹp,
giọng nói ngọt ngào.
-
Xin hỏi Vương Vi Hành tiên sinh có ở tổng hội y thuật không? - Diệp Trùng hỏi.
-
Rất xin lỗi, giáo sư Vương Vi Hành nửa tháng trước đã tham gia hoạt động y bác
sĩ tình nguyện của năm nay, nếu như không xảy ra việc ngoài ý muốn, 83 ngày sau
sẽ trở về. Nếu như ngài có nhu cầu, tôi có thể vì ngài mà hẹn trước với một y
giả khác! - Lời thiếu nữ này thốt ra lại làm đầu óc Diệp Trùng nổ oành một cái,
với hắn mà nói, đây không nghi ngờ gì, là một kết quả khá là không tốt.
-
Xin hỏi sự sắp xếp hành trình liên quan tới giáo sư Vương Vi Hành! - Diệp Trùng
không cam tâm tiếp tục hỏi.
-
Rất xin lỗi, bởi vì đây là hoạt động mang tính chất cá nhân do một mình giáo sư
Vương Vi Hành tham gia, chúng tôi không cách nào biết được sắp xếp hành trình
cụ thể của giáo sư Vương Vi Hành! - Lời nói này không cần phải nghi ngờ, lại
làm Diệp Trùng bị đả kích một lần nữa.
-
Diệp tử, xem ra tình hình không lý tưởng a! - Trong mạng mô phỏng, Mục vẫn luôn
xuất quỷ nhập thần.
-
Ừ, 83 ngày, cũng không xem là quá dài, chúng ta có thể tới hành tinh Sí Phong
trước, cũng có thể đi kiếm bác sĩ khác. Hơn nữa ta cảm thấy bệnh trạng hình như
đang vẫn luôn thuyên giảm! Nói thật, uy hiếp của quái bệnh hiện giờ với Diệp
Trùng không hề lớn, hiện giờ chu kỳ phát tác của quái bệnh càng lúc càng dài,
bệnh trạng cũng càng lúc càng nhỏ. Nhưng Diệp Trùng không dám sơ suất, ai biết
trong này rốt cuộc là có việc gì? Nếu như một khi không cẩn thận, mình bị vướng
vào đó, há không phải là thiệt thòi lớn sao?
Diệp
Trùng đối với Vương Vi Hành chưa từng biết mặt này ôm ấp sự kỳ vọng rất lớn,
muốn có thể từ một lần này giải quyết dứt điểm nỗi lo lắng này. Không ngờ lại
trùng hợp gặp phải lúc Vương Vi Hành không ở trong tổng hội y thuật, thế này
làm sao làm Diệp Trùng không buồn bực?
Giống
như xuất thần nhập quỷ lúc xuất hiện, Mục rời khỏi cũng im hơi lặng tiếng.
Tâm
tình khi Diệp Trùng rời khỏi xã khu của tổng hội y thuật hành tinh Sí Phong vô
cùng không tốt, hắn đi loanh quanh không có mục đích trong mạng mô phỏng, dù
sao đi ra cũng chẳng có việc gì, nghĩ tới biểu hiện giả dối của mấy người đó,
Diệp Trùng lười dây dưa cùng một chỗ với họ.
Mạng
mô phỏng hiện này so với lúc trước hình như càng phồn hoa hơn, Diệp Trùng cảm
giác hình như vô luận là người ở chỗ nào đều nhiều hơn lúc trước rất nhiều!
Chỗ
đến là thương trường đẹp đẽ chói mắt, tràn đầy khí tức hiện đại, đương nhiên
cũng có cửa tiệm tuy rằng không đủ giàu có đàng hoàng, nhưng lại có đặc sắc đặc
biệt.
Đột
nhiên, trước mặt Diệp Trùng lóe lên một tia quang mang, gần như là theo bản
năng, Diệp Trùng hơi nhắm cặp mắt, đồng tử đột nhiên co rút, nhưng lại phát
hiện đây chẳng qua chỉ là màn hình nổi đang phát hình trôi nổi giữa không
trung...
Diệp
Trùng thất thanh cười, mình lúc nào lại biến thành mẫn cảm như trước thế chứ?
Vừa định bước đi, ý!
Diệp
Trùng đột nhiên dừng chân, ngẩng đầu, cẩn thận xem xét!