Sư sĩ truyền thuyết - Chương 166 - 167

Chương 166: Một
chút xíu sai sót

-
Thương, tới chưa? - Diệp Trùng ngồi trên ghế thuyền trưởng hỏi.

Theo
lời Lộ Thải Trì, thầy Vương Vi Hành của hắn rất có khả năng ở tổng bộ y thuật
hành tinh Sí Phong, theo như bản đồ hành tinh trong kho thông tin của Mục
Thương, hành tinh Sí Phong là một hành tinh du lịch khá nổi tiếng của thiên hà
Thiết Bối Tây Ni, phong cảnh đẹp đẽ, du khách rất nhiều, có rất nhiều quang
cảnh tự nhiên đặc biệt.

Thế là,
điểm đến cuối cùng mà Diệp Trùng và Thương thương nghị là ở ngoài không gian
cách hành tinh Sí Phong ba ngày lộ trình, tới lúc đó, Diệp Trùng sẽ rời tàu,
khởi động hệ thống tự nổ của tàu vũ trụ, tránh bị Tông sở phát hiện. Tuy hành
tinh Sí Phong thật sự cách Quỹ hình khuyên cực kỳ xa, nhưng Diệp Trùng vẫn
không dám có chút sơ suất, sự mạnh mẽ của Tông sở, hắn hiểu rất rõ, loại sai
sót không cần thiết này vẫn là không thể phạm.

- Này,
Diệp tử, ta không thể không nói cho một ngươi biết một tin không hay! - Ngữ khí
trong lời nói của Thương rõ ràng rất không hay.

- Tin
không hay? Chẳng lẽ là Tông sở lại đuổi tới đây? Không thể nào a, bọn họ không
thể nào phát giác nhanh như vậy! Không phải vận may của chúng ta tệ tới mức lại
đụng phải người của Tông sở chứ! - Diệp Trùng đầy vẻ kinh ngạc.

Thương
ngượng ngùng nói: - Tình huống không có tệ như vậy, Diệp tử! Chúng ta chỉ là
gặp phải một chút phiền phức! Thương có chút nửa úp nửa mở.

- Vấn
đề nhỏ? - Diệp Trùng nhíu mày, nghi hoặc hỏi: - Vấn đề nhỏ như thế nào?

- À,
Diệp tử, tính toán của ta xảy ra chút xíu sai sót, thật sự là chỉ chút xíu! -
Thương giống như đứa trẻ làm sai, cố sức giải thích.

- Sai
sót! - Diệp Trùng không thể tin nhìn Thương: - Thương, ngươi cũng xảy ra sai
sót? Không thể nào a! - Thương cũng xảy ra sai sót? Điều này cũng quá sốc rồi!
Năng lực tính toán của Thương tuy rằng không bằng Mục, nhưng với Diệp Trùng mà
nói, loại việc tính toán sai sót này xảy ra trên người Thương quả thật làm
người ta không thể tin tưởng được!

- À,
Diệp tử, ngươi không được nhìn người ta như vậy! Người ta cũng sẽ mắc cỡ đó! -
Mắt điện tử màu xanh đậm của Thương lúc sáng lúc tắt, phối hợp với loại ngữ khí
làm lông tóc người ta dựng đứng này, Diệp Trùng nhịn không được mà phát run.

- Vậy
hiện giờ chúng ta? - Diệp Trùng vĩnh viễn kết quả là số 1.

- Hiện
chúng ta đang ở trên một tuyến đường an toàn gọi là Sách Lợi Hoa. - Thương nói.

- Cách
hành tinh Sí Phong bao xa? - Vấn đề này mới là thứ Diệp Trùng quan tâm.

- À, -
Thương có chút úp mở nói: - Cũng không phải xa lắm, nhưng hình như không cách
nào trực tiếp bay tới được!

Gân
xanh trên trán Diệp Trùng giựt giựt, cố nhịn chửi bới, hỏi: - Vậy bước nhảy
không gian lần này của chúng ta cần bao lâu mới có thể tới hành tinh Sí Phong?

- À,
Diệp tử, vấn đề phiền phức nằm ở chỗ năng lượng của tàu vũ trụ này đã không đủ
để thực hiện bước nhảy không gian lần sau! - Thương lúc này đã hoàn toàn hồi
phục bình thường, không có chút xấu hổ nào, đương nhiên không quên bổ sung một
câu: - Khoảng cách bước nhảy không gian lần này của chúng ta quả thực là hơi xa
một tí, cho nên năng lượng tiêu hao cũng cực lớn!

Gân
xanh trên trán Diệp Trùng càng mãnh liệt giật giật vài cái, nghiến răng nghiến
lợi nói: - Thương, phạm phải sai lầm như vậy, chẳng lẽ ngươi không hối hận với
ta một chút nào sao?

- Diệp
tử, không cần thật tình như vậy, ai bảo tập hình ảnh của Angela lại đặc sắc như
vậy, Diệp tử, ta nói với ngươi này, thân thể của Angela tuyệt đối là ưu tú nhất
trong những minh tinh nữ, quả thật là quá hoàn mỹ! Nói thẳng ra là kiệt tác của
ông trời a! - Thương ca tụng nói, dáng vẻ vô cùng say mê: - Lúc đó ta đang tính
toán đường cong thân thể hoàng kim của nàng ta, Diệp tử, ngươi biết kết quả thế
nào không?

Diệp
Trùng âm trầm nói: - Ừ, kết quả thế nào?

- Trời
ạ, thân thể của nàng ta lại hoàn toàn phù hợp với đường cong thân thể hoàng kim
trên lý thuyết, quá khoa trương rồi, ta lúc đó cũng phải sững sờ! - Tâm trạng
của Thương rất kích động.

- Nói
như vậy, ngươi vì tính toán đường cong của nàng ta mà gây nên sai lầm cho bước
nhảy không gian? - Diệp Trùng không nhanh không chậm hỏi.

- À,
chỉ là một vấn đề nhỏ nhặt, nhỏ xíu à! - Dáng vẻ của Thương có đôi chút ngượng
ngập.

- Ngươi
đi chết đi! - Diệp Trùng cũng không nhịn hơn được, đứng bật dậy, hùng hổ đạp
vài cái trên người Thương.

- Ai
da… Ai da… - Thương giả vờ kêu lên vài tiếng, sau đó cảm thấy tiếng kêu của
mình hình như quá mất khí thế, liền nhắc nhở Diệp Trùng: - Diệp tử, nói thật,
ngươi thiếu thủ đoạn tấn công hữu hiệu a…

Một
người một quang giáp gây náo loạn một trận, cuối cùng thở hồng hộc ngồi xuống,
ài, chính xác mà nói, thở hồng hộc chẳng qua chỉ có mình Diệp Trùng. Còn
Thương, chỉ là trên người nhiều thêm vô số dấu chân, xem ra có đôi chút lem
luốc.

Diệp
Trùng cảm thấy giống như trở về khoảng thời gian mình và Mục sống cùng nhau
trên hành tinh rác đó, vô cùng vui vẻ!

Diệp
Trùng vừa thở vừa hỏi Thương: - Thương, hiện giờ gần chúng ta nhất là hành tinh
nào?

Thương
trả lời: - Gần chúng ta nhất là một hành tinh không có người, trên đó không có
tài nguyên, cho nên cũng không có ai khám phá!

- Nói
như vậy chúng lại phải ở đó chờ tàu của người khác ư? - Diệp Trùng có hơi buồn
bực.

- Ừ,
nhưng Diệp tử, lần này không cần lo lắng, tuyến đường an toàn này vô cùng phồn
vinh, xác suất chúng ta gặp được tàu vũ trụ cực lớn, hơn nữa thức ăn trữ trên
tàu vũ trụ này vô cùng phong phú, Diệp tử ngươi hoàn toàn không cần lo sẽ bị
đói chết! - Lời của Thương làm Diệp Trùng rất bất mãn.

Diệp
Trùng cuối cùng đã thể hội được cái gọi là phồn vinh là có ý tứ gì, khổ sở chờ
đợi đại khái 7 ngày, cuối cùng quét hình được một tàu vũ trụ đang bay về phía
này.

Bảy
ngày này Diệp Trùng cũng ở chỗ này tán gẫu với Thương, đầu tiên hắn kiểm tra
Qua Dực một lượt.

Diệp
Trùng không hề biết Mộc Phi là át chủ bài của Tông sở, cũng không biết Qua Dực
ở Tông sở là quang giáp đẳng cấp gì. Nhưng cái quang giáp ngoại trừ đôi cánh
làm Diệp Trùng cảm thấy có chút cổ quái này lại làm hắn vui mừng không thể giải
thích được!

Diệp
Trùng mấy ngày này luôn làm quen Qua Dực, vô luận từ phương diện nào, đây đều
là một cái quang giáp cực kỳ ưu tú. Có thể nói, trừ Thương và Thủ hộ, đây là
quang giáp ưu tú nhất Diệp Trùng từng gặp qua. Ngay cả cái toàn cốt quang giáp
Hàm gia này cũng không so được với Qua Dực. Diệp Trùng thậm chí hoài nghi đây
có phải là sản phẩm kỹ thuật cao nhất của Tông sở.

Các
hạng mục thiết kế của Qua Dực xem ra đều rất bình thường, nhưng cân nhắc cẩn
thận lại không cái nào không có chỗ tốt, Diệp Trùng nhãn lực cao siêu vừa nhìn
đã nhận ra trong này ngưng tụ vô số tâm huyết của những thiết kế sư đó!

Đương
nhiên, Diệp Trùng cũng chỉ có thể nhìn sơ lược, bởi vì thời gian không hề đủ để
hắn quen thuộc với Qua Dực. Qua Dực cũng là một cái quang giáp không thể sử
dụng ở trước mặt mọi người, nếu như bị Tông sở biết việc mình làm, nghĩ tới mấy
sư sĩ đó của Tông sở, Diệp Trùng không rét mà run. Cho nên Qua Dực dù tốt, mình
hiện giờ lại không thể điều khiển, không nghi ngờ gì, có hơi làm người ta buồn
bực. Bây giờ phí thời gian làm quen với Qua Dực không bằng đi làm mấy việc càng
có giá trị hơn với hiện tại.

Trên
tàu còn có 4 cái quang giáp Thần Thức thương tích đầy người, may mà bổ sung
trên tàu Glendon vô cùng đầy đủ, Diệp Trùng tự mình ra tay, thực hiện sửa chữa
4 cái quang giáp này. Mặc dù quang giáp Thần Thức thật sự không là gì so với
Qua Dực, nhưng, muỗi dù nhỏ cũng là thịt a! Lưu lại nhiều cũng là cẩn tắc vô áy
náy.

Bốn cái
quang giáp Thần Thức do Diệp Trùng tu sửa rực rỡ hẳn lên.

Thu
hoạch của Diệp Trùng không chỉ có thế, trong một đống lớn những thứ lấy từ trên
người Mộc Phi có không ít vật phẩm có giá trị, thí dụ một thứ như là bảng tên
do một loại thực vật không biết tên nào đó chế thành, bên trên điêu khắc rất
nhiều hoa văn kỳ dị, ở chính giữa có một sợi dây màu bạc xuyên qua. Loại thực
vật này khẳng định đã trải qua công nghệ chế tác đặc thù, Diệp Trùng sờ trên đó
lại có một chút cảm giác ấm áp như ngọc, nếu như không phải Thương nói với mình
đây là một loại thực vật, Diệp Trùng thế nào cũng không tin thứ này lại là thực
vật chế thành, nhưng Thương cũng không biết cái này rốt cuộc là loại thực vật
nào.

Mà thứ
làm trước mặt Diệp Trùng phát sáng lại là năm, sáu cái ống nhỏ to như ngón trỏ,
mấy cái ống nhỏ này một đầu bị bịt kín còn một đầu lại có thể mở ra, có cái bên
trong có mười viên thuốc tròn xoe, có cái là bột thuốc, có cái là một loại chất
lỏng dinh dính. Mấy thứ này làm Diệp Trùng vui ngoài ý muốn, dược phẩm đối với
người từng sống ở hành tinh rác mà nói, tự nhiên hiểu được sự quan trọng của
nó, huống chi đây còn là thuốc đặc hiệu trong nội bộ của Tông sở.

Diệp
Trùng cẩn thận từng li từng tí giữ kỹ năm cái ống này bên mình, thứ này chính
là dùng để cứu mạng nha! Cái bảng tên đó và một đống thứ khác không biết dùng
để làm gì, Diệp Trùng liền tiện tay bỏ vào túi.

Tất cả
tư liệu của Glendon đều bị Thương thu lấy, thứ khó lấy được nhất lại là một
phần bản đồ hành tinh trong Quỹ hình khuyên, tuy rằng chỉ có một bộ phận rất
nhỏ, Thương vẫn như thu được báu vật, phục chế lại nó.

Hệ
thống quét hình của Glendon cực kỳ tiên tiến, do là hệ thống quét hình chuyên
dụng cho tàu vũ trụ, chịu giới hạn về thể tích khá nhỏ, cho nên về mặt công
năng thì mạnh hơn nhiều so với hệ thống quét hình của quang giáp!

Theo
thông tin quét hình thu được, một tàu khách đường dài giữa các hành tinh đang
từ từ bay về phía này, cách chỗ này vẫn khá xa, nhưng đối phương rõ ràng không
phát hiện ra Glendon.

- Tiếc
Glendon quá, Diệp tử, một tàu vũ trụ thế này tuỳ tiện bán ra trên thị trường
nào đó cũng có thể bán được với một cái giá không tồi! - Thương dùng một loại
ngữ khí tiếc rẻ lẩm bẩm.

Diệp
Trùng căn bản không định để mắt tới tên mê tiền này, cửa khoang trước mặt trong
chốc lát mở ra, nhìn vũ trụ mênh mông bên ngoài, Diệp Trùng điều khiển Hàm gia,
không chút do dự bay ra khỏi cửa khoang. Hệ thống tự nổ của Glendon đã khởi
động, sau ba phút nữa, nó sẽ biến thành vô số mảnh vỡ trong một đám lửa, tiêu
tán trong từng ngóc ngách của vũ trụ. Như vậy, Tông sở vĩnh viễn sẽ không tìm thấy
dấu vết của Glendon, cũng vĩnh viễn không thể nào biết được tất cả những việc
xảy ra trên Glendon.

Những
mảnh vỡ này sẽ vĩnh viễn trôi nổi trong vũ trụ!

Tốc độ
của Hàm gia cực nhanh, ba phút đã đủ để nó bay được rất xa, sau lưng đột nhiên
rực sáng, Diệp Trùng biết, Glendon tự nổ rồi! Tốc độ của Hàm gia lại một lần
nữa tăng lên, Diệp Trùng không muốn bị mảnh vỡ bắn ra do Glendon tự nổ bắn
trúng.

Chương 167: Tên
nhà quê

-
Thuyền trưởng! Mau nhìn xem! - Một nhân viên của tàu khách đường dài xuyên hành
tinh Dạ Quang đột nhiên chỉ một màn hình nổi la lớn với thuyền trưởng.

- Nhất
thời, ánh mắt mọi người đều tập trung trên màn hình nổi này.

Một đám
lửa như một bông hoa sen lửa yêu dị, yên lặng nở trong bóng tối.

-
Là tàu bị nổ!

-
Đúng!

-
Ái chà, người trên tàu đó thật đáng thương rồi!

Nhất
thời, mọi người trong phòng thuyền trưởng nhao nhao bàn tán.

Thuyền
trưởng rõ ràng cũng không ngờ có một tàu vũ trụ bị nổ, tuyến đường này vẫn luôn
vô cùng an toàn a, hơi hơi ngẩn người, thuyền trưởng lập tức hét lớn: - Còn
ngây ở đây làm gì? Còn không mau đi cứu người! - Đám thuyền viên lúc nà mới như
tỉnh mộng, ùn ùn chạy ra ngoài. Thuyền trưởng không quên bổ sung một câu: - Cẩn
thận mấy mảnh vỡ đó!

Tất
cả mấy tàu vũ trụ này đều có khoang thoát hiểm, tầng kim loại ngoài của khoang
thoát hiểm dùng hợp kim đặc biệt, cực kỳ cứng rắn, hơn nữa đủ để ngăn cản các
loại tia trong vũ trụ, bên trong có đủ không khí, năng lượng và nước đủ cung
cấp 30 ngày. Trong khoang thoát hiểm còn có máy phát tín hiệu, sẽ không ngừng
phát tín hiệu cầu cứu ra xung quanh. Loại khoang thoát hiểm này dùng cho thuyền
viên dùng để thoát thân trong tình huống khẩn cấp. Nhưng tác dụng tâm lý của
mấy khoang thoát hiểm này vượt xa tác dụng thực tế rất nhiều! Thuyền viên có
kinh nghiệm đều biết, vũ trụ quả thật quá lớn, xác suất trong 30 ngày được phát
hiện và được cứu quả thực là quá nhỏ!

Nhưng,
cho dù như vậy, trên tất cả tàu vũ trụ vẫn trang bị khoang thoát hiểm! Mà tất
cả tàu vũ trụ nhận được tín hiệu cầu cứu đều chủ động phái người đi ra thực
hiện tìm kiếm và cứu hộ.

Nhất
thời, mấy mươi quang giáp vù vù từ cửa khoang bay ra, nhưng mấy mươi cái quang
giáp này lại không có một cái quang giáp chiến đấu nào.

Diệp
Trùng đã sớm phát hiện mấy cái quang giáp này, cẩn thận né tránh mấy cái quang
giáp này. Hàm gia không phải là thứ mà mấy cái hệ thống quét hình cấp thấp này
có thể phát hiện ra được.

Diệp
Trùng cẩn thận tới gần một cửa khoang ở dưới tàu, hệ thống điều khiển tàu khách
dân dụng đối với Thương mà nói, không phí chút sức lực nào. Thương rất mau
chóng đã xâm nhập hệ thống điều khiển của Dạ Quang, nhưng hắn không làm bất cứ
hành động nào kinh động tới người khác, mà chỉ mở cửa khoang trước mặt Diệp
Trùng đó.

Cứ
như thế, Diệp Trùng thần không hay, quỷ không biết lẻn vào Dạ Quang. Lẻn vào Dạ
Quang, Diệp Trùng theo hướng dẫn của Thương, né tránh tất cả thuyền viên, vào
phòng nghỉ ngơi của hành khách. Tương đã tạo thông tin của Diệp Trùng trong
quang não của Dạ Quang, trong nháy mắt, Diệp Trùng liền trở thành hành khách
của con tàu khách đường dài xuyên hành tinh này. Vừa rồi Thương tìm thấy bản đồ
lộ tuyến của bọn họ, Dạ Quang không hề tới hành tinh Sí Phong, cho nên Diệp
Trùng phải xuống tàu ở hành tinh Richie, rồi lại ngồi tàu khác để tới hành tinh
Sí Phong.

Diệp
Trùng rất mau chóng tìm thấy phòng của mình.

Đóng
cửa lại, Diệp Trùng cuối cùng thở phào, lập tức đánh giá căn phòng này. Thiết
bị sinh hoạt, giải trí trong phòng vô cùng đầy đủ, không gian cũng vô cùng lớn.
Trong tủ quần áo thậm chí còn có vài bộ quần áo dự phòng chuẩn bị cho hành
khách, Diệp Trùng lập tức lấy xuống một bộ, mặc lên người, kiểu dáng quần áo
của Quỹ hình khuyên quá cổ quái, Diệp Trùng không muốn mình bị người khác nhìn
như là quái vật.

Rất
nhanh, đám thuyền viên không phát hiện được khoang thoát hiểm nào ùn ùn về tàu.
Trong lòng thuyền trưởng tuy rằng hoài nghi, kỳ quái tại sao lại vô duyên vô cớ
có tàu vũ trụ bị nổ, nhưng lại không phát hiện khoang thoát hiểm, nhưng hắn vẫn
quả đoán hạ lệnh tiếp tục đi tới trước.

Tới
thời gian ăn tối, tuy rằng trong tàu vũ trụ không phân chia sáng tối, nhưng
thói quen của đại đa số mọi người vẫn giữ được, thói quen của phần lớn mọi
người là ăn tối ở trong khoảng thời gian mấy tiếng này.

Nói
thật, mùi vị thức ăn trên Glendon quả thật làm người ta không dám khen ngợi.
Bởi vì phần lớn bọn họ là nhân viên chiến đấu, đã được huấn luyện, chỉ quan tâm
năng lượng của thực vật, không hề chú ý tới mùi vị của thức ăn.

Dạ
Quang là một tàu khách dân dụng, ở phương diện này, vượt xa Glendon rất nhiều,
không chỉ chủng loại thức ăn phong phú, hơn nữa khẩu vị không tồi. Điều này làm
cho Diệp Trùng đã rất lâu không có ăn qua thức ăn ngon như vậy nhịn không nổi
thả sức mà ăn. Hầu hết mọi người đều chọn ăn ở phòng ăn. Lộ trình du hành xuyên
hành tinh rất xa, dọc đường buồn chán, phần lớn mọi người đều tha thiết giao
lưu với người khác, cho nên phòng ăn và quán bar trên tàu khách dân dụng là nơi
được hành khách hoan nghênh nhất.

Một
mình Diệp Trùng chiếm một cái bàn, đối với người bên cạnh, Diệp Trùng không còn
khẩn trương như lúc trước. Hắn hiện giờ hiểu rất nhiều chuyện. Thí dụ ở năm
thiên hà lớn, cái gọi là pháp luật trong miệng bọn họ đối với người bình thường
có sự trói buộc khá lớn. So với Quỹ hình khuyên, người của năm thiên hà lớn hoà
bình hơn nhiều, xác suất xảy ra việc đại loại như đột nhiên đánh lén cực nhỏ.

Diệp
Trùng một lòng đặt trên món ăn ngon miệng, bên cạnh như không người.

Người
xung quanh sôi nổi liếc nhìn, mấy thứ này ăn nhiều ngày như vậy, chỉ e thứ có
ngon hơn cũng như nhai sáp, vậy mà vẫn có người ăn ngon lành như vậy, thật là
quái nhân! Nhưng rất mau, mọi người dời sự chú ý, cùng nói chuyện với người
xung quanh.

Bỗng
một trận gió thơm thổi tới, Diệp Trùng ngẩng gương mặt gần như vùi vào trong
dĩa cơm lên, lại phát hiện một người con gái đang ngồi đối diện mình.

Trong
lòng Diệp Trùng có chút cảnh giác, nhưng vẻ mặt lại không có chút biểu hiện
nào.

-
Woa, người đẹp! Diệp tử, vận khí cứt chó của ngươi cũng thật là tốt nha, thế
nào lại có thể gặp được người đẹp? - Thương ở trong lòng Diệp Trùng làm ồn lên.

Nói
thật, người con gái trước mặt đích xác là một người đẹp, gương mặt xinh xắn mịn
màng, phối hợp với một cặp mắt lớn giống như có thể chảy ra nước, mái tóc đen
nhánh như một thác nước buông xõa xuống, thân thể nở nang, chắc nịch làm người
ta nhịn không được mà nuốt nước miếng điên cuồng, điều càng trí mạng hơn là
trên cái áo sơ mi màu trắng dựng đứng mở hai cái cúc áo, quang cảnh lúc ẩn lúc
hiện lập tức làm ánh mắt người xung quanh sáng rực lên.

Đương
nhiên, Diệp Trùng vẫn không chút rung động với mấy thứ này, nhưng cảm nhận được
ánh mắt của người xung quanh chốc chốc lại liếc qua bên này, Diệp Trùng cũng
tin đánh giá cái gọi là người đẹp của Thương.

Trên
mặt Diệp Trùng vẫn dính vài hạt cơm, xem ra vô cùng tức cười.

Phì,
nhìn thấy hình dáng này của Diệp Trùng, người đẹp này không khỏi che miệng
cười. Thính lực mẫn cảm của Diệp Trùng lập tức nắm bắt được tiếng hít hơi lạnh
chỉnh tề xung quanh truyền tới. Trong đó còn có một phần là của Thương, chẳng
qua tiếng hít hơi lạnh của Thương vang lên trong lòng Diệp Trùng.

-
Có chuyện gì vậy? - Diệp Trùng vô cùng bình tĩnh hỏi. Mặc kệ hắn đã làm giọng
nói trở nên nhu hoà, nhưng loại lạnh nhạt trong xương cốt đó vẫn ngấm ngầm lộ
ra. Diệp Trùng chỉ không muốn biểu hiện của mình quá nổi bật, hắn đã hiểu sự
lãnh khốc của mình trong đám đông khá làm người khác chú ý, vì không làm người
khác chú ý, hắn đành phải cố gắng làm cho biểu hiện của mình càng trở nên bình
thường hơn một chút.

-
Diệp tử, cơ thịt trên mặt của ngươi quá cứng nhắc! - Thương nhịn không được hơi
hơi châm biếm một cái.

Gân
xanh trên trán Diệp Trùng giựt giựt, lập tức hồi phục như thường, tên đáng chết
Thương này, trong lòng Diệp Trùng nguyền rủa Thương vô số lần.

Thấy
người con gái trước mặt này không nói chuyện, Diệp Trùng cũng thật sự không có
ham muốn biểu diễn gì cả, dứt khoát mặc kệ, tiếp tục vùi đầu ăn uống.

-
Thật sự ngon như vậy sao? - Người đẹp cuối cùng mở miệng, giọng nói uyển chuyển
như chim sơn ca lập tức gây ra một trận tiếng hít hơi chỉnh tề. Diệp Trùng chỉ
đành ngẩng mặt, người đẹp đó cười khúc khích nhìn mình, trong mắt lộ ra sự tò
mò và thích thú.

-
Ừ, cũng được, ngươi thử đi thì biết! - Cơ thịt trên mặt Diệp Trùng đích xác có
chút cứng nhắc. Cho nên lời nói làm cho người ta một loại cảm giác ngu ngốc.

-
Diệp tử, cơ thịt trên mặt ngươi sắp co rút rồi! - Thương tiếp tục chế giễu Diệp
Trùng không chút cố kỵ.

-
Tên đáng chết nhà ngươi! - Diệp Trùng chửi toáng lên trong lòng, lại làm cho
Thương càng điên cuồng cười to. Bị Thương nói như vậy, không biết có phải là
tác dụng tâm lý, Diệp Trùng thật sự cảm giác cơ thịt trên mặt hình như có chút
tê tê.

-
Ha ha! - Người đẹp bụm miệng cười nhẹ, phong tình vạn chủng, trong lòng Diệp
Trùng thầm đoán, tiếng hít hơi này lại sắp đến rồi! Quả nhiên, tiếng hít hơi
chỉnh tề lại một lần nữa vang bên tai Diệp Trùng. Trong đó vẫn xen lẫn vài
tiếng té ngã.

-
Con người ngươi thật thú vị! - Người đẹp cười hì hì nói, nói xong thò bàn tay
như ngọc, nhón lấy một cọng rau (NV: 蓊菜根:
một loại rau) trong dĩa của Diệp Trùng, bỏ vào miệng mình, hàm hồ nói: - Ồ, ta
thử xem!

Diệp
Trùng ngạc nhiên nhìn kẻ gọi là người đẹp trước mặt này, nàng ta, nàng ta thật
sự thử à?

-
Thương, ngươi không phải nói đây chẳng qua là lời nói khách khí sao? Nàng ta
thế nào lại thử thật? - Diệp Trùng chất vấn Thương.

-
Quả nhiên là người đẹp a, ngay cả dáng vẻ ăn đồ cũng đáng yêu như vậy, sung mãn
phong tình như vậy, ài, Diệp tử, ngươi om sòm cái gì, không phải chỉ là một
cọng rau thôi sao? Có người đẹp chịu ăn đồ ngươi ăn qua, ngươi phải cảm thấy
vinh hạnh mới đúng! - Giọng điệu của Thương có vẻ say mê.

-
Vinh hạnh? - Trong lòng Diệp Trùng cười lạnh không thôi, nhưng cũng không trả
lợi, vùi đầu ăn.

Người
đẹp thấy Diệp Trùng ăn điên cuồng như vậy, tính tinh nghịch nổi lên, mút ngón
tay một chút, cười nũng nịu nói: - Hình như thật là rất ngon a! - Nói xong tay
lại thò tới mâm của Diệp Trùng. Tiếc là lần này, Diệp Trùng ngẩn mặt lên, người
đẹp bỗng phát hiện trong dĩa đã trống không như bị rửa vậy. Người đẹp ngơ ngẩn,
lập tức không nhịn thêm được nữa, gập eo, ôm bụng cười lớn không ngừng.

Người
xung quanh cũng ngơ ngẩn, lập tức cũng cười phá lên, Diệp Trùng còn nghe bên
tai có người cười mắng: - Tên nhà quê!

Diệp
Trùng lại hoàn toàn không để ý mấy thứ này, liên quan gì tới mình chứ? Đồ ăn
của mình không được xâm phạm, đây là đặc trưng của tất cả sinh vật trên hành
tinh rác. Chẳng lẽ người ở chỗ này không phải như vậy? Diệp Trùng nghi hoặc
hỏi: - Thương, chẳng lẽ ta làm sai sao?

-
Ha ha... ừ... ha ha... Diệp tử, ngươi, ngươi làm cũng thật là quá tuyệt nha! Ha
ha... - Thương cười đến nỗi không thở được.

Tuyệt
thì tuyệt, dù sao làm cũng làm rồi, Diệp Trùng ngược lại rất thản nhiên. Dù sao
mình cũng không biết nàng ta, tại sao phải cùng nàng ta chia đồ ăn của mình?

Chính
ngay lúc này, đột nhiên bên tai truyền tới một tiếng hung dữ: - Tiểu tử thối,
tránh qua một bên!

Diệp
Trùng xoay mặt lại, mấy gã dáng vẻ vô cùng hung hãn, đứng bên cạnh mình, vẻ mặt
dự tợn nhìn mình. Cơ thịt toàn thân vồng lên xem ra vô cùng dọa người, có một
tên trên mặt còn có một vết đao, xem ra hung ác dị thường. Ánh mắt nhìn mình
của đám người đều vô cùng không tốt, nhưng nhìn về phía người Thương nói là
người đẹp đó lại biến thành phi thường, à, hắn một lúc vẫn không biết hình dung
thế nào mới tốt! Xem ra bọn họ là xông tới người được gọi là người đẹp này rồi.

Người
xung quanh vừa thấy tình hình không ổn, nhao nhao rời khỏi phòng ăn, chỉ còn lại
một số kẻ to gan ở lại.

-
Các người đang nói với ta sao? - Diệp Trùng bình tĩnh nói, người đẹp trước mặt
này lại vẫn có thể trấn định thần sắc như vậy, trong lòng Diệp Trùng không khỏi
có hơi tán thưởng.

-
Phí lời! Tên khốn ngươi không muốn sống phải không? Lại ở chỗ này giả khùng làm
trò, mẹ nó! - Đại hán cầm đầu bừng bừng nổi giận, rõ ràng lời của Diệp Trùng
làm hắn vô cùng mất mặt, hắn thò bàn tay to như cái quạt (làm bằng lá cây)
hương bồ nắm lấy cổ áo của Diệp Trùng.

Người
đẹp đối diện không khỏi la lên!

Diệp
Trùng cúi đầu, khẽ nhích sang bên cạnh, đại hán chụp vào khoảng không, mọi
người đều không thấy trong cặp mắt cụp xuống của Diệp Trùng lóe lên một tia hàn
ý!

-
Ý! Thì ra là một tên biết chút chút a! - Đại hán cầm đầu có chút kinh ngạc, mấy
người còn lại cũng lộ ra vẻ cảnh giác, mau chóng vây Diệp Trùng vào giữa.

Ngay
khi mấy người định ra tay, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân một bên đi lại,
còn có một giọng nói hùng hồn: - Không được động thủ!

Vẻ
mặt người đẹp đối diện cuối cùng cũng thả lỏng, là bảo an trên tàu tới, lần này
cuối cùng không có việc gì rồi!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3