Sư sĩ truyền thuyết - Chương 158 - 159

Chương 158:
Sánh vai lướt qua

- Mục,
đôi tay của ta, ngươi xem, đều sắp phù lên rồi! - Ngữ điệu của Diệp Trùng đầy
ai oán, tưởng chừng như sắp khóc tới nơi. Diệp Trùng làm suốt 35 ngày, mới làm
đủ tất cả linh kiện bằng xương, do không có máy móc, Diệp Trùng chỉ có thể dùng
phương pháp chế tạo thủ công nguyên thủy nhất, điều này cũng trực tiếp dẫn tới
hai tay của hắn làm việc quá sức. Đương nhiên cũng không phải không có chỗ tốt,
trải qua làm việc suốt ngày suốt đêm nhiều ngày như vậy, kỹ nghệ của Diệp Trùng
tăng mạnh một bước lớn. Với lại, nhìn thấy trước mặt mình để dày đặc mấy vật
liệu xương chất lượng tốt này, Diệp Trùng cảm thấy mình hình như có cả một núi
vàng, giàu có chưa từng thấy. Diệp Trùng thậm chí còn chế tạo vài linh kiện của
Hàm gia, để phòng lúc cần bất chợt. Phần còn lại cùng với một đống lớn những
thứ kỳ lạ, cổ quái hắn mua, tất cả bị Mục mang vào không gian thứ nguyên của
hắn. Loại lợi ích này nếu như không phải có Mục Thương, hắn không cách nào được
hưởng. Chỉ có Mục Thương, quang nghĩ trí cảm có trí tuệ cao như thế này mới có
thể ở trong thứ nguyên không gian hoàn thành một loạt thao tác này. Giống như
miếng vảy của Thiết Mãng Tích lúc trước vẫn luôn do Mục cất giữ.

- Ừ, từ
hình dáng mà xem, càng có thể làm người ta chú ý! - Mục bình thường nói.

- Cái
này đều trách tên Thương đáng chết, hừ, đợi hắn ra đây... - Diệp Trùng nghiến
răng nghiến lợi đau đớn nói.

- Diệp
tử, ta không thể không nhắc nhở ngươi, ngươi thiếu thủ đoạn tấn công hữu hiệu!
- Dáng vẻ Mục như là suy nghĩ cho ngươi vậy.

Diệp
Trùng lập tức yên lặng.

Cửu
khai thành, sau khi người thần bí đó đột nhiên tuyên bố ngừng tin tức vừa được
công bố ba ngày, không ngừng có người lục tục nhận được linh kiện bằng xương,
mấy người này đều là kẻ từng gửi vật liệu xương. Vì vậy đề tài mỗi ngày mà mọi
người hứng thú nhất liền biến thành đại loại như hôm nay nhận được linh kiện
thế nào, v.v...

Nỗ lực
của Maltese không uổng phí, hắn cũng nhận được một linh kiện bằng xương, là một
miếng bảo vệ vai do xương Hồng huyền chế thành, điều này làm hắn mừng như phát
điên, yêu thích không nỡ rời, rồi lập tức vùi đầu nghiên cứu linh kiện bằng
xương khó có được này.

Diệp
Trùng cuối cùng cũng hoàn thành tất cả linh kiện bằng xương ba ngày trước khi
kiểm tra cấp 4. Điều này cũng làm hắn thở phào một hơi.

Rất
nhanh, người trong Cửu khai thành phát hiện không có ai nhận được linh kiện
bằng xương, mọi người liền đoán chắc là tất cả linh kiện bằng xương, toàn bộ đã
được gửi đi xong. Tới ngày thứ hai vẫn không nghe thấy ai lại nhận được linh
kiện bằng xương, điểm số của linh kiện bằng xương trên thị trường liền tăng gấp
mấy lần. Nhưng cho dù là thế, vẫn không có ai mang bán linh kiện bằng xương
trên tay mình.

Trong
lần hoạt động này của Diệp Trùng, Diệp Trùng và Tông sở là bên nhận được lợi
ích nhiều nhất.

Diệp Trùng
có được đống lớn vật liệu xương quý hiếm, trong đó rất nhiều loại mới mà trước
giờ hắn chưa từng thấy qua, điều này làm hắn trong thời gian khá dài căn bản
không cần lo lắng vấn đề thiếu vật liệu xương. Đương nhiên, trong đó hầu hết là
cống hiến của Tông sở.

Tông sở
cũng là người được lợi lớn nhất trong lần hoạt động này, ước khoảng 80% linh
kiện bằng xương rơi vào tay bọn họ. Thứ bọn họ bỏ ra chẳng qua là một phần vật
liệu xương tồn kho.

Nhưng,
tất cả cái này đều không có quan hệ với Diệp Trùng, thứ hắn quan tâm hiện giờ
là kiểm tra cấp 4 ba ngày sau. Sau khi hoàn thành tất cả công việc trên tay,
việc đầu tiên Diệp Trùng làm là nghỉ ngơi, mấy ngày này chế tạo linh kiện bằng
xương suốt ngày suốt đêm, hắn đã ở trạng thái vô cùng mệt mỏi rồi, cần nghỉ ngơi
gấp.

Hai
ngày sau, sức khỏe bình phục, Diệp Trùng lại một lần nữa trở nên khỏe như vâm.

Rất
nhanh, thời gian kiểm tra cấp 4 đã tới.

Người
phụ trách hướng dẫn Diệp Trùng vẫn là Vacy. Nhìn thấy Diệp Trùng, trên mặt Vacy
có vẻ thêm mấy phần kinh trọng. Là người hướng dẫn của Diệp Trùng, nàng đương
nhiên biết kẻ gây ra phong ba về linh kiện bằng xương gần đây là ai. Vô luận là
ở chỗ nào, người có thực lực vẫn luôn dễ dàng có được sự tôn trọng của người
khác, huống chi là ở Cửu khai thành lấy thực lực là chính.

Diệp
Trùng theo sau Vacy, xuyên qua đại sảnh.

Trước
mặt đi tới một người phụ nữ che mặt mặc đồ màu tím, Vacy lập tức dừng chân,
cong người hành lễ với nàng ta. Người phụ nữ che mặt mặc áo tím đó gật đầu với
Vacy, đợi khi ánh mắt quét tới Diệp Trùng, mở miệng hỏi: - Vị tiên sinh này là?
- Giọng nói ngọt ngào, hơi có vài phần mê ly.

Vacy
vội vàng nói: - Vị này là Diệp tiên sinh đang đi tham gia kiểm tra cấp 4!

- Ừ,
không ngờ Diệp tiên sinh tuổi trẻ thế này lại có thể qua được kiểm tra cấp 3.
Quả nhiên là thiên tài a! - Người phụ nữ che mặt mặc áo tím vô cùng kinh ngạc.

- Bình
thường! - Diệp Trùng mặt không đổi sắc, không lạnh không nóng nói.

- Đúng
vậy, Diệp tiên sinh rất lợi hại, là người xin kiểm tra đầu tiên qua được kiểm
tra cấp ba lần này! - Vacy phụ họa nói.

- Diệp
tiên sinh quả là thanh niên có triển vọng a! Ừm, đã vậy ta cũng không trì hoãn
các người nữa, chúc ngươi kiểm tra thuận lợi, ta còn có việc, xin đi trước, tạm
biệt! - Phụ nữ áo tím nói xong, gật đầu với Vacy và Diệp Trùng rồi xoay người
rời đi.

Người
phụ nữ áo tím xoay người đi tới trước có vài phần nghi hoặc, nhịn không được
xoay người, nhìn bóng lưng của vị Diệp tiên sinh gì đó, trong lòng thầm suy
nghĩ, người này rốt cuộc là ai chứ? Tại sao bóng lưng của hắn mình cứ cảm thấy
quen mắt, giống như là gặp ở đâu đó rồi. Nhưng nhất thời lại không làm sao nghĩ
ra được, gương mặt xem ra không có gì đặc biệt đó, cũng làm nàng xác định mình
căn bản chưa từng gặp qua người này.

Đột
nhiên nhớ tới thời gian của mình khẩn cấp, lại có nhiệm vụ trên người, làm gì
có thời gian dây dưa vấn đề này, Phượng Túc cười, mình làm sao thế này, lập tức
quăng toàn bộ tạp niệm ra ngoài 9 tầng mây.

Diệp
Trùng lại không thoải mái như thế giống người phụ nữ áo tím, ngay khi vừa nhìn
thấy người phụ nữ áo tím này, tim của hắn gần như ngưng đập trong khoảnh khắc!

Đây là
Phượng Túc! Tuyệt đối là nàng ta! Không sai!

Gần như
đồng thời, Diệp Trùng nhận được nhắc nhở của Mục: - Diệp tử, cẩn thận, đây là
Phượng Túc! - Sau đó Mục còn bổ sung thêm một câu: - Thương từng quét hình đặc trưng
đường nét toàn thân của nàng ta!

Trong
lòng đang nổi lên sóng to gió lớn nhưng Diệp Trùng cố gắng giữ vẻ mặt không
đổi, lúc này nếu như bị Phượng Túc nhận ra, vậy thì xong đời rồi!

Ăn mặc
của Phượng Túc quả thật quá dễ nhận ra, vĩnh viễn là bộ đồ màu tím thế này, đeo
khăn che mặt, còn có giọng nói đặc thù đó của nàng ta, Diệp Trùng cũng có ấn
tượng rất sâu sắc. Lần trước ở trong khu rừng nhỏ gần nhà vị m tiên sinh đó,
Diệp Trùng từng giao thủ với Phượng Túc, biết người phụ nữ nhìn có vẻ yếu đuối
trước mặt này thật ra có thực lực cực mạnh! Lần đó bị thương làm Diệp Trùng tới
giờ vẫn còn sợ hãi trong lòng. Chẳng qua may mà lần đó mình mang mặt nạ của Hắc
giác, nàng ta không thấy được gương mặt thật sự của mình, nếu không, nghĩ tới
hậu quả, Diệp Trùng cũng không rét mà run!

Từ biểu
hiện của Vacy đối với Phượng Túc mà xem, địa vị của người phụ nữ Phượng Túc này
ở Tông sở nhất định không thấp, trong lòng Diệp Trùng thầm suy đoán. Xem ra
người phụ nữ đó hình như hơi chú ý tới mình, Diệp Trùng không kiềm được da đầu
tê dại.

Nghe
thấy tiếng chân của Phượng Túc đã ra khỏi đại sảnh, Diệp Trùng giả như vô tình
tiện miệng hỏi Vacy: - Người này là ai? Mặc đồ thật là kỳ quái!

Vacy
nhếch miệng cười: - Phượng đại nhân chính là vậy đó, chúng tôi cũng rất tò mò
với dung mạo của nàng ta! Chẳng qua, nghe nói ngoài trưởng lão ra, không có ai
biết nàng ta thế nào! Phượng đại nhân rất lợi hại, là sư sĩ át chủ bài của Tông
sở, với lại đối nhân cũng rất thân thiết, chúng tôi đề rất thích nàng ta! - Hai
mắt Vacy lấp lánh, vẻ mặt sùng bái, làm Diệp Trùng nhìn thấy lạnh người không
thôi.

Thì ra
là vậy, chẳng trách người phụ nữ này lại lợi hại như vậy, mình lần trước chịu
thiệt trên tay nàng ta cũng không coi là oan uổng. Chỉ là không biết nàng ta
điều khiển quang giáp sẽ như thế nào, sư sĩ át chủ bài, chắc là rất lợi hại!
Quang giáp của nàng ta, không biết sẽ như thế nào? Trong lòng Diệp Trùng suy
nghĩ lung tung.

Hắn căn
bản không nghĩ tới mình có khả năng đã gặp qua quang giáp của Phượng Túc.

-
Phượng đại nhân hình như hơi tán thưởng ngài đó! - Vacy mở to cặp mắt ngân ngấn
nước, hơi hứng thú nhìn Diệp Trùng.

- Ủa,
thật sao? - Diệp Trùng tuỳ tiện trả lời.

Vacy
dẫn Diệp Trùng quẹo tới quẹo lui, tới cửa một gian phòng, Vacy ra dấu Diệp
Trùng lấy vòng tay thông hành trên tay trái Diệp Trùng đặt trước cửa để thực
hiện kiểm tra thân phận, tích nhẹ một tiếng, cánh cửa im lìm mở ra.

Diệp
Trùng đi vào phòng, Vacy không đi vào cùng, mà ở lại ngoài cửa. Diệp Trùng vừa
bước vào, cửa liền tự động yên ắng đóng lại.

Cuối
phòng ngồi một dãy 7, 8 ông già, xem ra tuổi tác đều vô cùng lớn, đối diện bọn
họ đứng một hàng người, mấy người đang đứng này hình như khá khẩn trương. Mấy
người này chắc là giống mình, là người xin kiểm tra tham gia kiểm tra cấp 4.

Diệp
Trùng bước vào lập tức hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người.

- Ý! -
Rất nhiều tiếng kêu kinh ngạc vang lên, ngay cả người khá trầm ổn, cặp mắt cũng
không che giấu được sự kinh ngạc. Liếc qua đám người, Diệp Trùng rất nhanh liền
biết bọn họ tại sao lại kinh ngạc như vậy. Tất cả những người ở đây ngoài mình
ra, đều là trung niên trở lên, một tên nhóc không tới 20 mình đây, đột nhiên
xuất hiện trong đám người này, đương nhiên là vô cùng nổi bật.

Vẻ mặt
Diệp Trùng không đổi, bình tĩnh như không, đi tới đứng ở một đầu hàng người đó.

- Hừm,
hưm! - Thấy rất nhiều người vẫn nhìn chằm chằm Diệp Trùng không ngưng, ông già
ngồi giữa đó nhịn không được, liền khẽ đằng hắng nhắc nhở mọi người chú ý.

Sự chú
ý của mọi người lập tức bị mấy tiếng đằng hắng này kéo lại, lập tức, tất cả ánh
mắt chuyển tới trên người của ông già đang ngồi ở giữa đó. Ông già này toàn
thân mặc đồ vải màu xanh, tinh thần quắc thước, dưới cằm có vài chòm râu trắng,
xem ra khá là uy nghiêm.

Đồ
xanh! Diệp Trùng đánh lô tô trong lòng, hắn biết, ở chỗ này, chỉ có thuật thừa
sư mới mặc đồ xanh. Ông già này lại là một vị thuật thừa sư! Diệp Trùng không
khỏi tăng cường cảnh giác trong lòng. Tuy không có lực chiến đấu mạnh mẽ của
thuật thừa sĩ, nhưng thành tựu về mặt tôi luyện tinh thần của thuật thừa sư lại
thâm hậu hơn, bọn họ có rất nhiều thủ đoạn sâu không thể đo lường. Với lại tự
Diệp Trùng cũng có tập minh tức, chỉ sợ một khi không cẩn thận bị mấy lão già
này phát hiện, vậy thì phiền phức to rồi!

Ông già
này từ từ quét nhìn đám người một cái, ánh mắt sắc bén như kiếm, đám người
không khỏi lần lượt cúi đầu, né tránh ánh mắt của ông già.

Đến khi
ánh mắt của ông già ở trên người mình, Diệp Trùng cảm thấy như hình như mọi thứ
của mình đều bị ông ta nhìn xuyên qua. Điều này làm lông tóc toàn thân hắn dựng
đứng lên!

Diệp
Trùng học theo mấy người khác, vội cúi đầu xuống, trong lòng lại run rẩy. Áp
bức tinh thần! Trong tin tức lấy được từ chỗ m tiên sinh có một phương pháp vận
dụng kỹ xảo này, nhưng nó yêu cầu tu dưỡng tình thần của thuật thừa sư rất cao!
Xem ra lão già này quả nhiên là cao thủ trong thuật thừa sư. Tuy rằng cúi đầu,
Diệp Trùng vẫn mẫn cảm phát hiện ánh mắt đối phương dừng lại trên người mình
thêm vài giây!

- Ừm,
đầu tiên chúc mừng các ngươi qua được kiểm tra cấp 3. Nhưng, tiếp theo các
ngươi sẽ đón nhận kiểm tra càng thêm nghiêm khắc, bây giờ, ta nói trước chút
quy tắc của kiểm tra cấp 4! - Ông già từ từ nói, lời của ông già làm đầu của
tất cả người xin kiểm tra đều ngẩng lên.

Chương 159:
Nhan đề

- Do
các vị đều là nghề nghiệp đặt thù, rất khó phân chia các vị thành loại nào cụ
thể, chúng tôi chỉ có thể mời đại sư liên quan tới chủ trì lần kiểm tra này,
phương pháp kiểm tra cụ thể sẽ do đại sư xác định, danh sách nguyên liệu phải
dùng giao cho người hướng dẫn của các vị, nhưng xin chú ý, mức độ quý hiếm của
nguyên liệu các vị dùng cũng ảnh hưởng tới thành tích của các vị. Ha ha, nhưng
các vị cũng không cần quá lo lắng, cho dù các vị không qua được cũng sẽ ở lại
Cửu khai thành, tin rằng các vị đối với Cửu khai thành cũng hiểu rõ. Không
giống sự hỗn loạn, không có trật tự của Quỹ hình khuyên, nơi này yên bình, êm
ả, như là thiên đường.

Diệp
Trùng vốn tinh mắt, khóe mắt liếc thấy dáng vẻ có vài phần coi thường của mấy
người bên cạnh.

Ông già
như không thấy, tiếp tục nói: - Tiếp theo ta sẽ sắp xếp đại sư phụ trách kiểm
tra các vị.

Người
phụ trách của Diệp Trùng là đại sư Tiêu, đại sư Tiêu mặt to tai lớn, cái mũi
nát rượu đỏ hồng cực kỳ nổi bật, cặp mắt chốc chốc híp lại thành một đường
gạch, cả con người xem ra vui tính, vô cùng thân thiện.

Cẩn
thận đánh giá Diệp Trùng từ trên xuống dưới một lượt: - Không ngờ ngươi chính
là vị Cốt tượng sư đó, không tồi không tồi. Tuổi trẻ mà đã có thành tựu như
vậy, con đường tương lai không thể đo lường được.

- Cám
ơn sự khen ngợi của ngài. - Diệp Trùng bình tĩnh nói, vẻ mặt không có chút kích
động, xấc láo nào.

Trong
đôi mắt khẽ híp của đại sư Tiêu lóe lên một tia tán thưởng: - Càng khó hơn là
trẻ như vậy mà không kiêu ngạo, không nóng nảy, tốt tốt tốt! - Đại sư Tiêu nói
liền ba chữ tốt.

Diệp
Trùng vẫn như cũ, không có chút động dung, mà lại hỏi: - Không biết nội dung
kiểm tra của ta là gì? - Diệp Trùng càng quan tâm tới đề tài này hơn.

- Người
trẻ tuổi không nên vội! - Đại sư Tiêu cười ha ha nói: - Vẫn đề này ta cũng nghĩ
rất lâu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng làm ta nghĩ được một đề thi nói ra
chắc là không tồi!

- Ừ! -
Diệp Trùng chỉ trả lời một câu, đợi đại sư Tiêu nói ra đề thi.

- Hừ,
linh kiện bằng xương ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, mấy tác phẩm đó của
ngươi, ta từng kiểm tra tỉ mỉ qua, không tồi, ừm, phải nói là khá tốt, tính
năng các phương diện đều rất xuất sắc! Nhưng, vật liệu xương vẫn có rất nhiều
thiếu sót tự nhiên, rất khó bù đắp, thí dụ, trong tình hoàn cảnh nhiệt độ cao,
tính năng sẽ kịch liệt giảm xuống. - Đại sư Tiêu đĩnh đạc nói.

Diệp
Trùng gật đầu, ra dấu đồng ý, đại sư Tiêu nói không sai, vật liệu xương ở điểm
này so với kim loại đích xác là bẩm sinh không đủ.

Đại sư
Tiêu vẫn cười ha hả như cũ nói: - Nhưng trong một cái quang giáp, linh kiện
quang trọng nhất ngoại trừ quang não chính là động cơ, quang não đương nhiên
không cách nào dùng dùng vật liệu xương chế tạo, nhưng động cơ vẫn có chút khả
năng. Nhưng đối với việc có thể hay không ta cũng không biết, cần ngươi tới
giải quyết. Ha ha, không cần nhìn ta, ta không biết cũng rất bình thường, dù
sao hiểu biết của ta đối với vật liệu xương không hề nhiều bằng ngươi! Ừ, cái
này chính là đề thi của ngươi, chính là dùng vật liệu xương chế tạo một cái
động cơ quang giáp. Ta không quy định loại hình, chỉ cần là động cơ quang giáp
là được, đương nhiên cũng có thể sử dụng linh kiện vật liệu khác, nhưng, nên
nhớ rằng, tỉ lệ vật liệu xương chiếm trong cả cái động cơ quang giáp càng lớn,
khả năng ngươi thông qua kiểm tra cấp 4 càng lớn!

Diệp
Trùng lập tức ngẩn người, dùng vật liệu xương chế tạo động cơ quang giáp, cái
này không lầm chứ?

Nhìn
thấy ánh mắt nghi vấn của Diệp Trùng đưa tới, đại sư Tiêu cười ha ha: - Ngươi
nghe không lầm, chính là dùng vật liệu xương chế tạo một cái động cơ quang
giáp! Được rồi, đề thi ta đã nói với ngươi, ngươi có ba tháng thời gian để suy
nghĩ và chế tạo. Đại sư Phàm vừa rồi cũng đã nói qua, nếu như ngươi cần nguyên
liệu gì có thể nói với người hướng dẫn của ngươi. Ừ, đây là số thông hành của
ta, nếu có vấn đề gì, hoặc giả đã hoàn thành, có thể thông qua số thông hành
này liên hệ với ta. Ha ha, ta rất mong chờ cái động cơ do vật liệu xương chế
thành như thế này đó nha, người trẻ tuổi, cố gắng nỗ lực nha!

Nhìn
Diệp Trùng nhập số thông hành của mình vào trong vòng tay thông hành, đại sư
Tiêu nói: - Được rồi, ngươi có thể đi rồi. Ha ha, ta cũng phải đi rồi, ta vẫn
có rất nhiều việc phải làm a!

Sau khi
tạm biệt đại sư Tiêu, Diệp Trùng đi ra khỏi phòng, trên đường gặp không ít
người xin kiểm tra vừa mới gặp qua, nhưng thấy bọn họ ai ai cũng nhíu mày, rõ
ràng đề thi của bọn họ cũng khá khó khăn.

Trở về
chỗ ở của mình, trên đường đi Diệp Trùng đều suy nghĩ làm thế nào sử dụng vật
liệu xương để chế tạo động cơ quang giáp.

Vật
liệu xương là xương cốt của động vật, cho dù là biến dị sinh vật, về mặt độ
cứng và độ bền đều cường hãn vô bì, nhưng về mặt chịu đựng nhiệt độ cao, vật
liệu xương vẫn không bằng kim loại. Đây cũng là tại sao Diệp Trùng căn bản
không nghĩ tới dùng vật liệu xương để chế tạo một cái động cơ quang giáp, bởi
vì hắn cho rằng, đây chính là đặc tính của vật liệu xương, là sự hạn chế bẩm
sinh, đây gần như là điều hoàn toàn không thể. Động cơ mà cái gọi là toàn cốt
quang giáp Hàm gia của hắn sử dụng chính là động cơ của Ngư đã bị hư hỏng. Mà
trong linh kiện bằng xương hắn hiện chế tạo, linh kiện duy nhất về mặt động cơ
được ứng dụng khá thành thục chính là miếng đệm.

Nhưng giờ
đây nan đề đã đặt trước mặt mình, mình lại căn bản là không có lựa chọn khác,
đã không có thời gian suy nghĩ vấn đề này có hay không khả năng giải quyết, mà
là phải suy nghĩ phải giải quyết thế nào.

- Mục,
ngươi cảm thấy có khả năng không? - Diệp Trùng hỏi Mục, nghĩ lâu như vậy, thứ
hắn nghĩ ra vẫn là một kết quả làm người ta nhụt chí, vật liệu xương không cách
nào chế tạo động cơ.

- Đương
nhiên có thể, chỉ là vấn đề khả năng lớn nhỏ! - Mục vẫn thoải mái nói.

Diệp
Trùng lập tức giống như quả bóng da xì hơi: - Lời ngươi nói toàn toàn là dư
thừa!

- Từ
mức độ nào đó mà nói thì đúng, nhưng Diệp tử, đây là đáp án duy nhất cho câu
hỏi của ngươi, thành thật phải được biểu dương! - Mục hào hùng, chính nghĩa
nói.

Diệp
Trùng lập tức toát mồ hôi, đây còn là Mục sao! Diệp trùng giống như ngửi thấy
vài phần mùi vị của Thương.

Xem ra
vấn đề này chỉ có tự mình suy nghĩ rồi, Diệp Trùng nghĩ. Gặp khó khăn liền chùn
bước không phải là phong cách của hắn. Với lại đại sư Tiêu cũng từng nói, có
thể sử dụng vật liệu khác, như vậy không khác gì một loại phương pháp trung
dung.

Nhưng,
vật liệu xương thật sự không cách nào chế tạo động cơ quang giáp sao?

Diệp
Trùng mấy ngày này đều suy nghĩ vấn đề này, thường hễ ngồi là cả một ngày, cả
con người giống như một bức tượng, ở đó không chút động đậy.

Diệp
Trùng bóp bóp cái chân có vài phần tê dại, đứng dậy vươn vai. Đây đã là ngày
thứ 10 rồi, Diệp Trùng vẫn không nghĩ ra phương pháp làm mình vừa ý. Nhưng
phương pháp trung dung Diệp Trùng lại nghĩ tới không ít, thí dụ vẫn như cũ lấy
kim loại làm chủ yếu, chỉ là ở một số chỗ có quan hệ không lớn dùng vật liệu
xương. Nếu như thật sự tới lúc cuối cùng vẫn nghĩ không ra phương pháp nào tốt,
vậy chỉ có thể dùng phương pháp này.

Hơi
hoạt động một chút tứ chi, Diệp Trùng đi tới trước bàn, nhấc ly nước tự làm
sạch trên bàn lên, rồi đưa tới bên miệng mình.

Nhìn
thấy trong ly nước phản chiếu mình lông mày nhíu chặt, có chút tiều tụy.

Bỗng,
trong đầu Diệp Trùng một tia linh tính giống như sao băng xé rách bầu trời đêm
lóe qua, nước... nước... nước... Diệp Trùng ẩn ước như nắm bắt được gì đó... Là
nước gì nhỉ?... A... là dung dịch điều bồi!

Đúng!
Có thể dùng dung dịch điều bồi để thay đổi tính năng của vật liệu xương, lúc
trước mình đã dùng mấy dung dịch cường hoá đó không phải chính là thay đổi tính
năng của vật liệu xương sao? Nếu như có thể dùng một loại dung dịch điều bồi,
có thể nâng cao mức độ lớn tính năng kháng nhiệt của vật liệu xương, vậy vấn đề
đã được giải quyết phần chủ yếu rồi!

Diệp
Trùng lập tức hưng phấn, dốc ly nước trong tay nốc cạn một hơi.

Vấn đề
suy nghĩ mười ngày không có chút đột phá giờ đây cuối cùng đã có chút đầu mối,
điều này thế nào không làm Diệp Trùng hưng phấn?

Nhưng
rất mau, Diệp Trùng từ trong hưng phấn bình tĩnh lại, tuy rằng có một ý tưởng,
nhưng muốn thực hiện nó, quá trình trong đó, không nghi ngờ gì, là vô cùng khó
khăn. Huống chi Diệp Trùng ngoài trừ ý tưởng này, còn lại đều chẳng có gì, hoàn
toàn không chút đầu mối nào.

Hắn tuy
rằng theo Quản phong tử học điều bồi, nhưng chẳng qua chỉ vừa nhập môn. Dung
dịch cường hoá Quản phong tử cho mình đều là thay đổi độ cứng, đồ bền, không hề
có công thức dung dịch cường hoá loại nâng cao tính năng kháng nhiệt. Với một
điều bồi sư vừa nhập môn như Diệp Trùng muốn trong thời gian ngắn như vậy, phát
hiện một loại công thức dung dịch cường hoá mới có thể nâng cao tính năng kháng
nhiệt của vật liệu xương, đây căn bản là chuyện ngàn lẻ một đêm!

Diệp
Trùng nhớ lại tất kiến thức điều bồi mình từng học qua, nhưng vẫn không chút
tiến triển.

Hết
cách, Diệp Trùng chỉ có thể cầu cứu Mục: - Mục, ngươi có cách nào hay không?

Mục
trầm ngâm nói: - Diệp tử, cách nghĩ của ngươi không tồi, nhưng ngươi cũng biết,
tư liệu về phương diện công nghệ sinh học của ta không nhiều, nhưng có một cách
có thể thử!

- Cách
gì? - Diệp Trùng khẩn thiết hỏi, hắn giống như một người đi trong bóng đêm đột
nhiên nhìn thấy ánh bình minh. Theo như kinh nghiệm của hắn trước giờ, phàm là
Mục nói có thể thử xem, cũng tức là nói khả năng của cách này khá cao.

- Nhớ
cơ chế phân tích tự động của họ Quản lần trước Quản phong tử cho ngươi không?
Cái đó có thể thử! - Mục nhắc nhở Diệp Trùng.

Trước
mắt Diệp Trùng phát sáng: - A, ta thế nào lại quên thứ tốt đó chứ? Ài, Mục, thứ
đó không phải đã lưu trữ trong kho tư liệu của ngươi sao?

- Ừ, ở
trong kho tư liệu của ta, nhưng ta tới giờ vẫn chưa phân tích ra hạch tâm của
cơ chế phân tích tự động này, cũng tức là quy luật chủ yếu nhất của điều bồi
học. Bởi vì tư liệu liên quan đến điều bồi học trong kho tư liệu của ta quá ít,
không cách nào thực hiện phân tích hiệu quả! Cũng không cách nào phán đoán nó
chính xác! - Mục giải thích nói.

- Lợi
hại vậy sao? - Diệp Trùng kinh ngạc, ngay cả Mục cũng không cách nào phân tích,
vậy tức là trình độ chế tạo của cái mà con người Quản phong tử này gọi là cơ
chế phân tích tự động họ Quản cực cao! Tới tận lúc này đây, thứ Mục phân tích
không ra chỉ có Thủ hộ, không ngờ giờ lại nhiều thêm một thứ.

Ài,
thiên tài trên đời này thật sự là nhiều a, vô luận là Cố Thiếu Trạch hay là
Quản phong tử, xem ra đều không lớn hơn mình bao nhiêu, nhưng đều mở lĩnh vực
của chính mình, với lại đều có sáng tạo mới trên cơ sở của người xưa! Chỉ đáng
tiếc vận mệnh hai người đều không tốt, Cố Thiếu Trạch đã chết, Quản phong tử vì
tìm em gái của mình mà không biết tông tích, chẳng lẽ ông trời cũng đố kỵ bọn
họ sao?

Nghĩ
rồi lại nghĩ, Diệp Trùng thong thả xuất thần.

- Diệp
tử! - Mục phát hiện Diệp Trùng xuất thần, không khỏi lên tiếng.

- Ừ! -
Hồi thần lại, Diệp Trùng thầm cười mình nghĩ đi đâu vậy chứ, mình chẳng qua là
một người bình thường, chỉ cần có thể sinh tồn thì đã không tồi rồi! Hiện giờ
thứ Diệp Trùng muốn nhất chính là sau khi giải quyết quái bệnh trên người, tìm
một nơi không có ai quen biết, yên ổn sống qua ngày! Nhưng giờ xem ra, mục tiêu
này muốn thực hiện cũng không phải dễ như vậy!

- Muốn
thử không? - Mục hỏi.

Trấn tĩnh lại, Diệp Trùng thở ra, nói: - Thử đi!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3