Sư sĩ truyền thuyết - Chương 144 - 145
Chương 144: Học tập
Làm người ta chú ý là
một việc Diệp Trùng không muốn nhất, ở hành tinh rác, có thể sống sót cuối cùng
thường đều là kẻ đánh lén nhòm ngó trong bóng tối. Càng sớm lộ diện dưới ánh
sáng mặt trời, khả năng tử vong càng lớn! Với lại, thân phận Diệp Trùng hiện
giờ nếu như bị Tông sở biết được, hắn không dám ước vọng xa vời là mình ở trong
trường hợp đó mà vẫn có thể sống sót.
Mà Hàm gia ở trước mặt,
toàn thân không chỗ nào lại không nói cho người ta biết nó rất đặc biệt! Thật
là quá chói mắt a! Diệp Trùng nghĩ trong lòng.
Phải làm thế nào đây?
Diệp Trùng nhíu mày suy nghĩ, vốn muốn làm một cái quang giáp để che giấu thân
phận của mình, không ngờ thứ làm ra lại làm mình càng bị người khác chú ý, hắn
không khỏi cười khổ trong lòng! Khóe mắt liếc thấy đủ loại chai lọ trong góc
tường, ánh mắt của Diệp Trùng vô ý thức nhìn lướt qua chúng, đột nhiên, ánh mắt
Diệp Trùng không kiềm chế được dừng lại ở một cái bình màu bạc trong số đó!
Diệp Trùng thầm chửi
mình ngốc, biện pháp đơn giản vậy lại phải nghĩ lâu như thế! Hắn đứng dậy đi về
phía cái bình màu bạc!
Diệp Trùng nhìn Hàm gia
trước mặt, vô cùng vừa ý!
Màu bạc sáng chói mắt
lưu chuyển toàn thân Hàm gia, quá chói mắt rồi, sức hấp dẫn kín đáo vốn chỉ có
ở Hàm gia trong thoáng chốc biến mất tăm. Hàm gia hiện giờ giống như một tên
nhà giàu mới nổi, vụng về khoe khoang chính mình! Chính lúc vừa rồi, Diệp Trùng
phun lên Hàm gia một lớp sơn màu bạc sáng. Chẳng qua hiện giờ Diệp Trùng lại
hơi vừa ý, cho dù là mình, Hàm gia bây giờ đặt ở trong một đám quang giáp, chỉ
e mình cũng sẽ không đặt nhiều chú ý đến nó.
Gần như sư sĩ hơi có
chút kinh nghiệm đều biết, cao thủ chân chính đều ung dung thản nhiên như thế.
Xem ra cao cấp rất bình thường mới càng có khả năng là một cái quang giáp cao
cấp.
Chỉ có người mới mới
làm mình chói mắt đến như thế, hy vọng hấp dẫn ánh mắt người khác.
Vừa làm xấu Hàm gia
xong, Diệp Trùng nghe thấy Hắc tử réo mình: - Diệp tử, sư phụ kêu ngươi qua một
tí!
- Ừ! - Diệp Trùng trả
lời một tiếng, rồi đi ra ngoài, Hàm gia Diệp Trùng đã sớm cài đặt người sử dụng
là mình, bây giờ trừ mình ra, không ai có thể bước vào bên trong Hàm gia, đây
cũng là Diệp Trùng không muốn để sắp xếp bên trong Hàm gia bị người khác biết
được, dù sao có một số thứ không được lộ ra.
Công tắc không gian của
Hàm gia và một cái vòng đeo tay màu xanh lá nhạt có liên quan, đeo lên cổ tay
trái của Diệp Trùng. Vốn lựa chọn của Diệp Trùng là nhẫn, nhưng nghĩ tới trên
tay mình mang quá nhiều nhẫn, sẽ ảnh hưởng tới sự linh hoạt của ngón tay, Diệp
Trùng liền lựa chọn hình thức vòng đeo tay.
Điều làm hắn cảm thấy
vô cùng không thoải mái là, khu vực xung quanh lại mua không được trọn bộ công
tắc không gian điều khiển bằng sóng não, toàn bộ là hình thức điều khiển bằng
giọng nói khá nguyên thủy. Điều khiển bằng giọng nói vô luận là thời gian phản
ứng hay về mặt kín đáo đều thua kém quá nhiều. Điều này từng làm Diệp Trùng hơi
hơi buồn bực hồi lâu.
Không thể không nói,
Hàm gia hiện giờ quá chói mắt. Hắc tử bước vào nhìn thấy Hàm gia đã thay đổi
hình dáng, há hốc mồm, ngây ra ở đó, nhất thời nói không ra lời, ngay cả Diệp
Trùng đi qua bên cạnh mà hắn vẫn hoàn toàn không biết!
Diệp Trùng tới trước
mặt ông lão, ông lão không hề như bình thường, hý hoáy trước mặt máy móc, mà ở
trong phòng nghỉ ngơi của phòng làm việc dưới đất, ngồi ở trước bàn, ngơ ngẩn
xuất thần.
Diệp Trùng đi vào, gọi
nhẹ một tiếng: - Sư phụ.
- Ừ. Diệp từ, ngươi tới
rồi, ngồi! - Ông lão hồi thần lại, nhìn Diệp Trùng ngồi xuống đang nhìn mình,
ông lão trầm ngâm một hồi mới từ từ mở miệng: - Diệp tử, quái bệnh đó của ngươi
gần đây có phát tác không?
Diệp Trùng lắc đầu: - Không
có. - Hắn không hiểu ông lão tại sao đột nhiên muốn hỏi điều này.
Ông lão sâu sắc nhìn
Diệp Trùng: - Nghe Hắc tử nói, bệnh của ngươi phải ra ngoài Quỹ hình khuyên mới
có cách chữa trị, có phải vậy không?
- Ừ. - Diệp Trùng gật
gật đầu.
- Xem ra ngươi nhất
định sẽ rời khỏi Quỹ hình khuyên. - Ông lão đột nhiên thở dài nói.
- Ừ.
- Người là cốt tượng sư
đầu tiên có thể thật sự chế tạo toàn cốt quang giáp, vốn ta hy vọng ngươi có
thể thay ta dạy bảo Hắc tử cho tốt, để hắn cũng có thể tới được mức độ của
ngươi! Ta biết, hứng thú của ngươi không phải hoàn toàn ở Cốt tượng sư. Ha ha,
không ngờ khi ta còn sống cũng có thể nhìn thấy toàn cốt quang giáp thật sự. Ta
đã rất mãn nguyện rồi! Chẳng qua, ngươi vẫn phải rời khỏi Quỹ hình khuyên, ài,
Hắc tử... Ông lão muốn nói lại thôi.
Diệp Trùng yên lặng.
Hắn biết ý của ông lão, nhưng hắn lại có thể làm gì chứ?
- Ngươi dự định lúc nào
đi Tông sở yêu cầu kiểm tra? - Ông lão chuyển đề tài, hỏi Diệp Trùng.
- Một khoảng thời gian
nữa. - Diệp Trùng lại giải thích nói: - Đợi học xong điều bồi rồi đi.
- Ừ, như vậy cũng tốt!
Ngươi khoảng thời gian này chỉ dẫn Hắc tử một chút, hắn tuy rằng ngốc một chút,
nhưng học lại rất chịu khó, không hề lười biếng!
- Ừ. - Diệp Trùng trả
lời, thật ra ông lão không nói, Diệp Trùng cũng sẽ làm như vậy.
Vẻ mặt ông lão đột
nhiên ngưng trọng, ánh mắt nhìn chăm chú Diệp Trùng: - Diệp tử, nếu như ngươi
muốn ra khỏi Quỹ hình khuyên, ngươi ngàn vạn lần không được để người ta biết
ngươi biết chế tạo toàn cốt quang giáp. Nếu không, chỉ sợ ngươi cả đời cũng sẽ
sống dưới sự giám sát của Tông sở. Đương nhiên, nếu như vậy, ngoại trừ tự do,
các phương diện khác ngươi không cần phải quá quan tâm, thí dụ như quái bệnh
của ngươi, Tông sở tuyệt đối sẽ không để một Cốt tượng sư có thể chế tạo toàn
cốt quang giáp bệnh chết, đối với thực lực của Tông sở, tin chắc ngươi cũng
hiểu rất rõ, ha ha, thế nào, loại phương pháp này ngươi có thể chấp nhận chứ?
- Không thể! - Diệp
Trùng trả lời như chém đinh chặt sắt, nếu như không có tự do, Diệp Trùng vô
luận thế nào cũng không thể chấp nhận được.
Ông lão cười rạng rỡ: -
Ha ha, giống như ta đoán, nhưng như thế, Diệp tử, ngươi phải cẩn thận đó, ngàn
vạn lần đừng để người khác biết ngươi biết chế tọa toàn cốt quang giáp, nhớ kỹ,
là ngàn vạn lần không! Nếu không, một khi bị Tông sở biết, ngươi đừng mơ rời
khỏi Quỹ hình khuyên. Hắc tử, ta đã nhắc nhở hắn rồi, hắn sẽ không nói đâu. Cái
toàn cốt quang giáp đó không tới vạn bất đắc dĩ, vẫn là ít lấy ra thì tốt, hiện
giờ người có nhãn lực tốt có nhiều lắm. Ừ, tốt nhất phun lên cái quang giáp đó
ít sơn, như vậy cũng không chói mắt như vậy!
Trong lòng Diệp Trùng
một mặt thầm khen ông lão kinh nghiệm phong phú, một mặt lại vì sự quan tâm của
ông lão đối với mình mà có chút cảm động.
Diệp Trùng ra khỏi
phòng của ông lão thì gặp Hắc tử, ánh mắt Hắc tử nhìn Diệp Trùng quai quái, hắn
thế nào cũng không hiểu, tại sao lại có người cố ý làm xấu quang giáp của mình
chứ? Với lại, người làm lại là sư đệ trước giờ luôn bình tĩnh, lý trí, điều này
làm hắn vô cùng nghi hoặc.
Diệp Trùng lại rãnh
rỗi, mỗi ngày ôn tập bài học Quản phong tử để lại, tuy rằng đối với cái gọi là
trừng phạt của Quản phong tử Diệp Trùng không hề để trong lòng, nhưng đối với
học hỏi tri thức, hắn trước giờ không hề làm qua loa, bởi vì hắn biết, đây là
một phần thực lực của hắn, một lúc nào đó có thể quyết định hắn có thể sinh tồn
được hay không.
Đối với loại người tôn
thờ sinh tồn lên trên hết như Diệp Trùng mà nói, điều này càng có sức thuyết
phục hơn bất cứ thứ gì.
Một chút thời gian còn
lại, Diệp Trùng chỉ dẫn Hắc tử học tập lý luận cơ sở về quang giáp, chỉ là hệ
thống này qua sức rộng lớn, Hắc tử vô luận là trí lực hay là cơ sở đều thua kém
Diệp Trùng năm đó rất nhiều, cho nên tiến bộ vô cùng chậm chạp, Diệp Trùng đối
với điều này cũng không có cách nào.
Diệp Trùng còn đặc biệt
giành chút thời gian tới căn phòng số 5, dùng mật mã sử dụng mà Quản phong tử
nói cho hắn mở quang não trong phòng, cẩn thận đọc các loại quy tắc thần bí
liên quan tới nghề nghiệp cổ xưa, điều bồi sư, này trong quang não. Càng xem,
Diệp Trùng càng kinh ngạc, xuất hiện trước mắt hắn là một thế giới cực kỳ thần
bí, một thế giới không cho người ta biết, nó có phương thức hành vi và quy tắc
của riêng mình.
Điều làm Diệp Trùng cảm
thấy hứng thú nhất là chi nhánh cực kỳ thiên lệch của một số điều bồi sư đặc
biệt được giới thiệu bên trong. Năng lực bọn họ có, lúc bắt đầu cũng từng làm
Diệp Trùng cảm thấy vô cùng khó tin.
Thí dụ một chi nhánh
trong đó về vi sinh vật, bọn họ có thể trong thời gian cực ngắn làm cho số
lượng một số chủng vi sinh vật đặc biệt nào đó tăng lên ngàn lần, vạn lần. Từng
có người gây thù với một người trong số họ, không hề phát giác mà bị nhiễm loại
vi sinh vật này, đồng thời còn nhiễm thuốc kích thích đặc chủng, gần như trong
nháy mắt, người đó liền mau chóng khô quắt queo lại, cuối cùng kỳ lạ chết đi.
Ghi chép này lập tức
làm Diệp Trùng chú ý, đối với sức mạnh hắn không hiểu, Diệp Trùng thường vô
cùng đề phòng. Quá đáng sợ! Cũng may mấy người này không phải là phần tử hiếu
chiến, bọn họ trước giờ không chủ động đi trêu chọc người khác.
Thế giới cổ lão là dòng
chính của thế giới thần bí này, sự tích lũy tri thức thời gian dài, làm cho họ
có thể tiếp xúc càng sâu hơn ngành học này. Đối với phái học viện, công nghệ sinh
học truyền thống thường là rất tầm thường.
Tin tức bên trong, Diệp
Trùng căn bản là chưa từng nghe thấy, cho dù Diệp Trùng lớn gan, có lúc đọc mà
cũng không kiềm chế được sinh ra vài phần cảm giác sởn tóc gáy, rất nhiều thứ
quá ngụy dị!
Sau khi xem xong, Diệp
Trùng không khỏi cảm khái, thì ra thế giới lớn như vậy, còn có biết bao lĩnh
vực chưa biết, thế giới chưa biết đây?
Quản phong tử cuối cùng
cũng trở về, gương mặt mệt mỏi, bôn ba cực khổ, dáng vẻ có chút hiu quạnh, nhìn
thấy Diệp Trùng, thuận miệng hỏi vài câu rồi về phòng nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, Quản
phong tử liền gọi Diệp Trùng dậy, tiến hành cái gọi là kiểm tra.
Cả buổi sáng đều là
kiểm tra.
Sắc mặt Quản phong tử
nhìn không ra vẻ biến hóa nào, trong lòng lại như dời sông lấp biển. Bài học
nàng cho Diệp Trùng, ít nhiều cũng có một số thành phần làm khó Diệp Trùng
trong đó. Mấy thứ này tuy rằng là tri thức cơ sở, nhưng số lượng thông tin lớn,
với lại đối với một người không có cơ sở công nghệ sinh học mà nói, muốn trong
khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy nhớ nằm lòng, căn bản là một việc không thể
nào, không ngờ Diệp Trùng lại hoàn thành được!
Tên này lại là một
thiên tài! Ý nghĩ này thoáng xẹt qua trong đầu Quản phong tử, gần như đồng
thời, nàng phát hiện mình vậy mà lại co chút hưng phấn!
Nàng nào biết Diệp
Trùng không hề là một người không có chút cơ sở nào về công nghệ sinh học, với
lại, lượng thông tin này so với lượng lớn thuần lý luận về điều bồi mà Thương
lúc đầu nằng nặc bắt Diệp Trùng học, quả thật là quá nhỏ nhoi.
Quản phong tử tỏ vẻ khen
ngợi, gật gật đầu: - Không tệ, không tệ, bài học hoàn thành không tồi! Ừ, mấy
bài học này ngươi đã hoàn thành rồi, vậy chúng ta tiến hành học tập giai đoạn
tiếp theo, trọng điểm học tập của giai đoạn này là thao tác cơ bản của quá
trình điều bồi, đương nhiên, học tập lý luận sẽ không hề dừng lại.
- Nhớ kỹ, đối với điều
bồi sư mà nói, làm, vĩnh viễn quan trọng hơn nói!
Khi nói câu cuối cùng,
vẻ mặt Quản phong tử nghiêm túc hiếm thấy.
Chương 145: Đều là họa của Tửu
Phiêu Hồng
Kể từ sau ngày này,
cuộc sống của Diệp Trùng liền bắt đầu trở nên bận rộn, thời gian mỗi ngày đều
bị sắp xếp chật kín, Quản phong tử hình như có ý đồ muốn tìm ra điểm cực hạn
của Diệp Trùng. Mà Diệp Trùng lại lần đầu tiên phát hiện, công nghệ sinh học
lại cũng có yêu cầu rất cao đối với thể lực, nếu như không phải thể lực của
mình quả thật là hơn người thường rất nhiều, chỉ e đã sớm ngã quỵ vì mệt rồi.
Diệp Trùng lại một lần
nữa làm Quản phong tử kinh ngạc, thân thể xem ra khá là gầy yếu lại có thể lưc
vượt xa người thường, giống như vĩnh viễn đều là dồi dào thể lực. Với lại ngộ
tính cực cao, tốc độ tay cực nhanh, một đôi tay thon dài trắng trẻo linh hoạt
vô bì, giống như là trời sinh ra dành cho công nghệ sinh học vậy, làm cho Quản
phong tử cũng vô cùng ghen tị. Vì để “mài
giũa” Diệp Trùng, thời gian của chính Quản
phong tử cũng bị lôi vào, thời gian uống rượu ít hơn lúc trước rất nhiều, có
nhiều lúc, nàng căn bản là quên việc uống rượu này luôn. Đương nhiên, Diệp
Trùng cũng không ngốc tới mức nhắc nhở nàng ta. Dần dần, Quản phong tử căn bản
là quên luôn ý định ban đầu của mình, dạy dỗ Diệp Trùng cũng càng lúc càng
nghiêm túc, trong lúc nàng ta không tự mình phát hiện ra, nàng đã coi Diệp
Trùng như học sinh chân chính của mình!
Một người ra sức dạy,
một người ra sức học, tiến bộ của Diệp Trùng cực nhanh!
Diệp Trùng cuối cùng có
thể từ từ thở phào, bởi vì giai đoạn học tập này cuối cùng cũng kết thúc, Quản
phong tử đặc biệt cho hắn mấy ngày nghỉ ngơi. Hiện giờ, đối với việc chế tạo
dung dịch cường hóa, Diệp Trùng đã hoàn toàn có thể nắm chắc, bởi vì đối với
điều bồi sư chân chính, chỉ cần biết công thức, thực sự là một việc vô cùng đơn
giản. Nếu như từ góc độ lão gia tử mà nói, nhiệm vụ học tập của Diệp Trùng đã
hoàn thành.
Khó mà được thoải mái,
Diệp Trùng cũng hưởng thụ thời gian thanh nhàn khó có này, tiện tay dùng một số
vật liệu xương điêu khắc một số thứ, luyện tập tay, để tránh không quen, chẳng
qua đừng kỳ vọng Diệp Trùng có thể có tế bào nghệ thuật. Thứ hắn điêu khắc lại
chính là mô hình quang giáp. Dao khắc chuyên dụng Diệp Trùng không mang theo,
thứ hắn dùng là thanh chuỷ thủ Cố Thiếu Trạch tặng mình.
Diệp Trùng vừa ý nhìn
tác phẩm trên tay. Bỏ chuỷ thủ trên tay trở vào túi. Đột nhiên nhìn thấy viên
Tửu Phiêu Hồng lấy từ trên người tiểu nha đầu đó trong túi, nhớ tới những thông
tin mà Mục nói liên quan tới loại đá này, Diệp Trùng không khỏi cảm thấy vô
cùng hứng thú.
- Thương, Mục nói Tửu
Phiêu Hồng gặp chất cồn sẽ đổi màu, có thật không?
- Ừ, từ trong kho tin
tức mà nói chắc là không sai! Hơn nữa, chi bằng ngươi thử nghiệm một chút là
biết liền thôi mà! - Thương không để ý nói.
- Đúng. Thử nghiệm một
chút thì biết, ừ, chất cồn, chỗ này của Quản phong tử chắc là có rất nhiều! Chỗ
này của Quản phong tử sẽ thiếu rượu sao? Đương nhiên là không.
Diệp Trùng tìm tới Quản
phong tử, Quản phong tử đang dựa vào cửa, ngồi trên mặt đất, cầm ly rượu, ngây
ngốc nhìn ra ngoài cửa đến xuất thần.
- Cho ta mượn rượu của
ngươi dùng một chút! - Diệp Trùng cảm thấy vẫn là trực tiếp mở miệng hỏi thì
tốt hơn. Tuy rằng cũng là thầy, Diệp Trùng đối đãi với Quản phong tử không cách
nào giống với ông lão, đại khái là vấn đề tuổi tác.
- Rượu? - Bị Diệp Trùng
làm giật mình tỉnh lại, Quản phong tử quay đầu lại, rất ngạc nhiên nhìn Diệp
Trùng, nghĩ tới cảm thấy việc Diệp Trùng cần rượu làm nàng có chút không kịp
phản ứng. Đến khi ánh mắt quét qua tay phải của Diệp Trùng, tròng mắt của Quản
phong tử đột nhiên mở to, hơi thở bỗng trở nên nặng nề!
Chẳng lẽ nàng ta nhận
ra Tửu Phiêu Hồng? Nghi vấn này thoáng qua trong đầu Diệp Trùng, Diệp Trùng
tinh mắt nhìn thấy tay ngọc của Quản phong tử run rẩy, vài giọt rượu bắn ra,
gần như đồng thời, Diệp Trùng hơi bước về phía trước, tay phải như tia chớp thò
ra.
Lạch cạch, một giọt
rượu trong đó chuẩn xác rơi lên trên Tửu Phiêu Hồng trong tay phải Diệp Trùng,
trong nháy mắt, Tửu Phiêu Hồng vốn nhìn không chút bắt mắt giống như uống rượu
say, với tốc độ mắt thường có thể thấy được nổi lên một quầng đỏ ửng nhè nhẹ.
Tiếp theo, quầng đỏ màu hồng nhạt giống như sóng nước lan rộng ra xung quanh.
Lập tức, quầng đỏ này lan ra cả viên đá. Tửu Phiêu Hồng hình giọt nước lúc này
giống như một viên ngọc thạch màu đỏ nhạt, ôn nhuận đáng yêu.
Biến hóa không dừng
lại, màu đỏ càng lúc càng đậm, trong thời gian ngắn ngủi, Tửu Phiêu Hồng liền
từ màu đỏ nhạt biến thành màu đỏ sẫm xinh đẹp dị thường, cả cái bông tai nhìn
ra có chút giống một giọt máu tươi xinh đẹp, kiều diễm vô cùng.
Tất cả sức chú ý đều
đặt trên Tửu Phiêu Hồng, Diệp Trùng hồn nhiên không chú ý tới sắc mặt của Quản
phong tử tùy theo sự biến hóa của viên Tửu Phiêu Hồng đó trên tay hắn mà biến
hóa kịch liệt! Hai mắt Quản Phong Tử nhìn chằm chằm Tửu Phiêu Hồng trong tay
Diệp Trùng, trên mặt đầy vẻ không thể tin được, vẻ mặt biến ảo bất định.
Mà Diệp Trùng nắm Tửu
Phiêu Hồng, cảm thụ Tửu Phiêu Hồng trên tay giống như sống lại, lại tỏa ra hơi
ấm, thật sự giống máu đông nửa chừng hình giọt nước. Trong lòng Diệp Trùng
không khỏi chặc lưỡi hô kỳ lạ, quả nhiên là kỳ diệu! Cũng không biết thứ này có
chỗ nào kỳ diệu đáng để người ta kỳ vọng hay không.
Chính ngay lúc này,
Diệp Trùng ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, hắn không khỏi ngẩn người, trong
biến hóa Mục nói không hề có mùi thơm này a. Diệp Trùng cầm dây chuyền đưa lên
trước mũi, suy nghĩ, không phải bông tai, hử, thì ra là sợi dây thừng xem ra vô
cùng cũ kỹ này a. Chẳng qua mùi vị này quả thật là rất dễ ngửi, làm người ta
cảm thấy vô cùng tĩnh mịch.
- Rất thơm chứ! Đừng
thấy sợi thừng này không bắt mắt, nó là do Thiên đăng thảo bện thành, tính chất
kiên cố, với lại, hơi gặp nóng liền phát ra mùi thơm có tác dụng ninh tâm tịnh
khí, khó mà có được! - Lời của Quản phong tử xa xôi truyền tới.
- Thiên đăng thảo? - Diệp
Trùng ngẩng đầu, lại ngạc nhiên phát hiện sắc mặt Quản phong tử trắng đến dọa
người, cặp mắt nhìn chằm chằm vào dây chuyền trên tay Diệp Trùng.
Nàng ta sao thế? Nghi
vấn nổi lên trong lòng Diệp Trùng, tuy nhiên không biết rốt cuộc là chuyện gì,
nhưng hắn vẫn nhìn ra được sự bất thường của Quản phong tử.
- Thiên đăng thảo là
một loại thực vật đặc hữu của hành tinh Quang Hoa, ở chỗ đó, mọi người cho rằng
nó đại biểu cho sự bình an, cát tường, cho nên ưa thích lấy nó làm vật trang
sức. Mà trong đám điều bồi sư địa phương, nó cũng là một loại vật liệu cực
phẩm. - Giọng nói lạnh nhạt của Quản phong tử vang vọng trong phòng, ánh mắt
lại như cũ, không hề rời khỏi dây chuyền trên tay Diệp Trùng.
Diệp Trùng thò tay ra,
mang dây chuyền đưa tới trước mặt Quản phong tử.
Quản phong tử do dự một
lát, giống như đang đấu tranh, hơi nước trong mắt từ từ dâng lên, cuối cùng
giống như hồ nước đầy nước, nước mắt xuôi theo gương mặt trắng bệch lặng lẽ rơi
xuống. Đôi môi vì dùng lực quá độ mà không còn chút huyết sắc nào, nàng run rẩy
thò tay phải ra, chậm rãi vươn tới cái dây chuyền trong tay phải của Diệp
Trùng.
Khi đầu ngón tay của
nàng chạm vào viên Tửu Phiêu Hồng hình giọt nước đó, Diệp Trùng nhạy bén phát giác
ra thân thể nàng ta đột ngột run rẩy. Lần này Diệp Trùng triệt để hiểu rõ cái
dây chuyển này thật sự có quan hệ không cạn với Quản phong tử.
Nhận lấy dây chuyền từ
trong tay Diệp Trùng, Quản phong tử không thể nhịn hơn nữa, tay trái bụm miệng,
khóc òa lên.
Diệp Trùng im lặng rời
khỏi.
Trở lại phòng của mình,
Diệp Trùng giao lưu với Thương.
- Thương, ngươi biết
cái này rốt cuộc là chuyện gì không? - Diệp Trùng trước tiên tỏ ra sự không
hiểu của mình, từ đầu tới cuối, hắn đều rất mơ hồ.
- Theo như biểu hiện
của nàng ta, đại khái cái dây chuyền này có ngọn nguồn rất sâu với nàng ta! - Thương
trả lời uể oải.
- Ngọn nguồn? - Diệp
Trùng vẫn nghĩ không thông.
- 80, 90% là người thân
gì đó của nàng.
- Người thân của nàng
ta? Ngươi làm sao mà biết? - Diệp Trùng không hiểu hỏi.
- Trời, vấn đề đơn giản
như vậy cũng không hiểu? Xì, cũng đúng, loại người như ngươi đương nhiên không
phí thời gian xem mấy thứ như phim ảnh rồi, ngươi không hiểu thực sự cũng là
một việc vô cùng bình thường! Chẳng qua, ngươi có suy nghĩ nào khác tốt hơn
không? - Giọng nói của Thương có vẻ trào phúng.
- Không có! - Diệp
Trùng trả lời vô cùng dõng dạc.
- Cái đó còn phải nói!
- Thương, ngươi xác
định ngươi không có vấn đề gì chứ? - Diệp Trùng quan tâm hỏi, quen Thương thao
thao bất tuyệt, đột nhiên biểu hiện của Thương yên tĩnh như vậy, làm Diệp Trùng
cảm thấy không quen chút nào.
- Vấn đề? Ta sẽ có vấn
đề sao? Loại khả năng này vô cùng nhỏ, cho dù đối với một cái quang nghĩ trí
cảm thông thường mà nói là sai lầm trí mạng về mặt lô-gíc, nhưng đối với ta mà
nói cũng không hoàn toàn là trí mạng. Cho nên ở điểm này, Diệp tử ngươi không
cần lo lắng. Đối với trạng thái hiện giờ của ta, đó là vì ta và Mục đang tính
khôi phục một bộ phận tư liệu bị hư hại, 90% tài nguyên của quang não đều được
dùng ở mặt này. - Thương giải thích.
- Tư liệu bị hư hại? Là
thứ lúc trước để lại à? - Diệp Trùng hỏi.
- Đúng vậy, chúng ta
phát hiện một bộ phận trong đó có khả năng phục hồi nhất định, cho nên liền bắt
đầu thử một số phương pháp để khôi phục nó, chẳng qua hiện giờ xem ra hình như
hiệu quả không tốt lắm!
- Ừ, đừng quá gấp! - Diệp
Trùng chỉ có thể an ủi như vậy.
Thùng thùng, tiếng gõ
cửa vang lên.
Với thính lực của Diệp
Trùng đã sớm nghe thấy tiếng bước chân của Quản phong tử, đối với việc nàng gõ
cửa, ngược lại làm Diệp Trùng có chút kinh dị, hình như trực tiếp xông vào mới
càng phù hợp với thói quen của nàng.
Ngẩng đầu lên, Quản
phong tử đi vào trong phòng, cặp mắt đỏ ké đáng sợ, trên mặt còn vương vết nước
mắt. Quản phong tử vừa bước vào đã hỏi: - Cái dây chuyền này ngươi có được từ
đâu?
Từ đâu có được? Diệp
Trùng vừa muốn nói, đột nhiên nghĩ tới, như vậy há không phải quan hệ giữa mình
và Thủ hộ bị nàng ta biết sao? Diệp Trùng rất cảnh giác lựa chọn im lặng, đối
với Quản phong tử, Diệp Trùng không cách nào tin tưởng bọn họ như Hắc tử, ông
lão.
- Ngươi mau nói đi! - Nhìn
thấy Diệp Trùng im thin thít, Quản phong tử không khỏi gấp rút.
Diệp Trùng vẫn im lặng
như cũ, hắn hiểu rõ lúc này như vậy mới có thể bảo vệ mình tốt hơn.
Trong mắt Diệp Trùng
thoáng qua một tia dị sắc, dường như có gì đó thoáng qua, nàng thở dài yếu ớt: -
Ngươi thật sự không nói sao?
Vẫn dự định bảo trì yên
lặng như cũ, Diệp Trùng đột nhiên phát hiện cảnh vật trước mắt càng lúc càng mơ
hồ, các loại màu sắc xoay tròn, giọng nói lo âu của Thương giống như từ một nơi
vô cùng xa xôi truyền tới, Diệp Trùng thậm chí còn có chút ngỡ ngàng, không
biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Hắn vừa tính gọi Thương, trước mắt lại tối
sầm, bất tỉnh nhân sự.
Quản phong tử nhìn Diệp
Trùng ngã trên mặt đất, thở dài yếu ớt: - Tiểu Diệp tử, ta cũng không muốn như
vậy, nhưng ngươi không nói, ta chỉ có thể tự mình đi!
Quản phong tử lập tức
đóng tất cả cửa bên ngoài, rồi mặc kệ Diệp Trùng bất tử nhân sự nằm trên mặt
đất, bước mau vào một căn phòng ở bên trong, từ góc kệ cẩn thận lấy ra vài bình
thuốc.
Quản phong tử tập trung
tinh thần, động tác trên tay làm người ta hoa cả mắt, nếu như Diệp Trùng lúc
này tỉnh lại, nhất định sẽ sửng sốt trước động tác thành thạo và tinh xảo của
Quản phong tử. Chẳng mấy chốc, trước mặt nàng liền xuất hiện một bình thuốc màu
tím nhạt.
Cẩn thận từng li cầm
bình thuốc, thông qua ánh đèn, trong ánh sáng màu tím nhạt bỗng xuất hiện vài
sợi ánh sáng màu bạc cực nhỏ.
- Chắc là không sai! - Quản
phong tử lẩm bẩm một mình.
Bước nhanh tới trước
mặt Diệp Trùng, Quản phong tử quỳ xuống, mang bình thuốc đặt trước mũi Diệp
Trùng, mở nút bình, làn khói màu tím nhạt lượn lờ bay lên, trong đó trộn lẫn
lốm đốm ánh sáng bạc cực nhỏ. Làn khói giống như một con linh xà chui vào trong
khoang mũi Diệp Trùng.
Trong cặp mắt mơ màng
của Quản phong tử thoáng qua chút áy náy, rồi lập tức bị một loại kiên định nào
đó thay thế.