Sư sĩ truyền thuyết - Chương 142 - 143

Chương 142: Ý nghĩ đột nhiên

Một mình Diệp Trùng
trên đường trở về nhà, trong đầu hắn vẫn đang nhớ lại thông tin vừa lấy được từ
miệng tiểu nha đầu. Hắn từng nghĩ thực lực của Tông sở phi phàm, nhưng làm thế
nào cũng không nghĩ tới thực lực Tông sở lại có thể tới mức độ này, chẳng trách
có thể duy trì trạng thái đối đầu cùng với Hắc giác, Hiệp hội sư sĩ! Thực lực
to lớn của Tông sở là nhờ sức chiến đấu mạnh mẽ của thuật thừa sư và thuật thừa
sĩ, điều này cũng làm cho Hắc giác và Hiệp hội sư sĩ vô cùng kiêng dè.

Hắc giác, Hiệp hội sư
sĩ và Tông sở, ba phương thế lực không ngừng lởn vởn trong đầu Diệp Trùng, đan
xen lẫn nhau nhưng lại độc lập với nhau. Ba phương thế lực có rất nhiều điểm
chung. Thí dụ, trình độ quang giáp vượt xa năm thiên hà lớn, thí dụ, thần bí
làm người ta khó mà nắm bắt, bọn họ giống như một thế giới khác, một thế giới
khác mạnh mẽ mà thần bí.

Đối với tiểu nha đầu
tên gọi Trúc Linh đó, Diệp Trùng vẫn thả nàng ta đi! Tuy rằng giết nàng ta
chẳng qua chỉ là cái nhấc tay, Diệp Trùng lại không hề muốn giết nàng ta lắm.
Hắn không hề là kẻ thích giết người, giết người cũng chẳng qua là vì sinh tồn,
nếu có thể không giết người, hắn há lại dễ dàng giết người? Càng huống chi, hắn
vẫn khá tán thưởng tiểu nha đầu này, bình tĩnh, lý trí, kiên nhẫn, Diệp Trùng
từ trên người nàng ta nhìn thấy vài phần bóng dáng của mình!

Vẻ mặt tiểu nha đầu lúc
rời đi vô cùng bình tĩnh, giống như kết quả này đã sớm nằm trong dự liệu của
nàng. Tiểu nha đầu vừa mới hơi hồi phục thể hiện ra thể lực hơn người, động tác
vẫn mạnh mẽ như cũ, chẳng bao lâu sau liền biến mất khỏi tầm mắt của Diệp
Trùng. Nhìn bãi đá vụn không một bóng người, không biết tại sao, Diệp Trùng
không kiềm được khẽ thở dài một tiếng, sinh tồn, cũng không phải là một việc dễ
dàng như thế a! Còn viên Tửu Phiêu Hồng quý giá đó lại yên tĩnh nằm trong túi
của Diệp Trùng.

Trở về chỗ ở của Quản
phong tử, Diệp Trùng mới nhớ là minh ra ngoài một ngày, trở về vẫn là hai bàn
tay trắng, trong lòng cũng chỉ có thể cười khổ không thôi.

Vừa vào nhà, Quản phong
tử hiếm khi gặp không phải là dáng vẻ say túy lúy mà lại đang ở đó mau lẹ thu
gom đồ đạc. Quản phong tử thấy Diệp Trùng liền lớn giọng gào lên: - Tiểu diệp
tử, có thấy cái áo màu vàng nhạt đó của ta không?

- Màu vàng nhạt? - Diệp
Trùng nghiêng đầu nghĩ một lát mới nói: - Chắc là quăng đi rồi! - Mình hôm đó
quét dọn, thứ mình quăng đi nhiều không kể hết, Diệp Trùng thật sự không nhớ
được có hay không cái áo màu vàng nhạt. Nhưng đã không tìm thấy, vậy xác suất
bị quăng đi rất lớn!

- Cái gì? Quăng rồi? - Vẻ
mặt Quản phong tử lập tức ngớ ra, sau đó liền hầm hầm tức giận: - Ngươi lại
quăng nó đi? Ngươi không biết ta vẫn phải mặc nó sao? Ngươi không biết…

- Không biết! - Diệp
Trùng rất bình tĩnh nhưng cũng rất dõng dạc trả lời.

Lời của Quản phong tử
lập tức tắt nghẹn. Nàng lúc này mới nhớ khi mình để hắn thu dọn phòng ốc, căn
bản không có nói rõ cụ thể chi tiết. Vẻ mặt Quản hòa hoãn, hừ lạnh một tiếng: -
Lần này bỏ qua, lần sau muốn quăng cái gì phải hỏi qua ta trước, không được
quăng đồ lung tung!

- Ừ! - Diệp Trùng lãnh
đạm trả lời.

- Hai ngày này ta phải
ra ngoài một chuyến, ngươi một mình ở trong nhà, ừ, trong quang não của phòng
số 7, ta đã sắp xếp nội dung ngươi cần phải học, có yêu cầu cụ thể, khi về ta
sẽ kiểm tra, nếu như ngươi không thể qua được, hừ hừ… - Quản phong tử rõ ràng
vẫn canh cánh trong lòng việc Diệp Trùng quăng quần áo của nàng, ngữ khí làm
người ta cảm thấy không ổn.

Diệp Trùng như một tảng
đá, hình như căn bản là không cảm nhận được ngữ khí trong lời nói của Quản
phong tử, vẫn cứ lạnh nhạt trả lời: - Ừ!

- Hừ! - Quản phong tử
lại hừ lạnh một tiếng, không nhìn Diệp Trùng, tiếp tục thu thập đồ của mình.

Theo như Diệp Trùng
biết, Quản phong tử cứ qua một khoảng thời gian lại phải đi xa một chuyến. Nhớ
lúc ở nhà Niếp Niếp, mỗi khi tới lúc, Diệp Trùng phải tới trước để lấy dung
dịch cường hóa về. Cho nên tuy rằng không biết nàng ta đi làm gì, nhưng Diệp
Trùng lại không cảm thấy kinh ngạc.

Quản phong tử dáng vẻ
hấp tấp bỏ đi. Trong nhà chỉ có mình Diệp Trùng. Diệp Trùng cũng vui vẻ, thoải
mái, nội dung học tập Quản phong tử để lại chẳng có bao nhiêu, Diệp Trùng tốn
công sức vài ngày liền học được kha khá, lại tốn hai ngày để đi thu thập mẫu
thực vật về. Hoàn thành nhiệm vụ, Diệp Trùng liền trở nên rãnh rỗi.

Diệp Trùng nhớ tới ngày
đó buồn bực vì không có quang giáp thay cho di bộ, trong lòng máy động, mình có
lẽ có thể thử chế tạo một cái toàn cốt quang giáp. Ý nghĩ này vừa bật ra trong
đầu Diệp Trùng liền không thể đè nén, quanh quẩn trong đầu hắn.

Ý nghĩ này quả thật là
quá hấp dẫn!

Thứ nhất hắn hiện giờ
không hề có một cái quang giáp thích hợp để quang minh chính đạo lấy ra sử
dụng, một khi xuất hiện không làm bạo lộ thân phận của mình. Khi tính mạng lại
bị uy hiếp, vậy mình nguy hiểm rồi! Cho nên hắn bức thiết phải có một cái quang
giáp, mà quang giáp thông thường bán ở trong tiệm sớm đã không lọt được vào mắt
hắn.

Càng huống chi, đây
cũng là một lần kiểm nghiệm và khảo nghiệm toàn diện đối với hệ thống kiến thức
mà hắn có!

Diệp Trùng là một người
quyết đoán, một khi quyết định liền lập tức chạy tới chỗ ông lão. Dù sao,
nguyên liệu vẫn phải lấy từ chỗ ông lão.

Sau khi ông lão híp mắt
nghe nghe hết mô tả nhạt nhẽo của Diệp Trùng, trầm từ hồi lâu rồi mới nói: - Ngươi
theo ta!

Ông lão dẫn Diệp Trùng
tới gian phòng bình thường nghỉ ngơi trong phòng làm việc dưới đất. Đây là lần
đầu tiên Diệp Trùng đi vào phòng nghỉ ngơi của ông lão, gian phòng không lớn,
chỉ có một cái giường và một cái bàn, ở một góc tường là một số vật dụng sinh
hoạt thường dùng, ở một góc tường khác lại chất một số công cụ.

Ông lão đi thẳng tới
góc tường, cũng không biết chạm vào cơ quan nào ở đâu, bức tường trước mặt Diệp
Trùng yên lặng trượt qua một bên. Trong lòng Diệp Trùng khe khẽ có chút kinh
ngạc, không ngờ trong này lại còn có phòng ngầm, chẳng qua vẻ mặt vẫn là dáng
vẻ đá tảng ngàn năm không đổi.

Thấy vẻ mặt trấn định
của Diệp Trùng, trong mắt ông lão khẽ lộ ra vài phần vui mừng thanh thản.

Hai người đi vào trong
phòng ngầm. Vật liệu xương, trong phòng ngầm toàn bộ đều là vật liệu xương!
Chẳng qua so với vật liệu xương chất cao như núi ở bên ngoài mà nói, vật liệu
xương trong phòng ngầm quả thật là ít đến đáng thương, có thể đếm được không
nhiều lắm, chỉ có mấy mươi cái. Nhưng Diệp Trùng vừa nhìn liền nhận ra vật liệu
xương trong này so với thứ bên ngoài không biết tốn hơn bao nhiêu, với lại có
rất nhiều thứ là vật liệu xương mà theo hắn biết là vô cùng quý hiếm. Mấy vật
liệu xương này đối với một cốt tượng sư mà nói, không khác gì bảo vật tuyệt
thế!

Không có một cốt tượng
sư nào nhìn thấy nhiều vật liệu xương xuất sắc thế này mà không cảm thấy hưng
phấn, ít nhất Diệp Trùng sẽ không, dáng vẻ của Diệp Trùng khi nhìn thấy mấy vật
liệu xương này, lần đầu tiên xảy ra biến hóa!

Trời! Mấy vật liệu
xương này quá tuyệt vời! Hai mắt Diệp Trùng phát sáng, không ngừng quét qua
quét lại mấy vật liệu xương này!

Ông lão khá vừa ý với
dáng vẻ này của Diệp Trùng, có chút đắc ý nói: - Mỗi năm Tông sở đều đưa tới
một ít vật liệu xương hiếm có để làm lễ vật cho ta, mấy vật liệu xương này ta
vẫn luôn giữ gìn, chính là muốn sau này có thể làm ra một cái quang giáp toàn
cốt thật sự. Ài, ta già rồi, không so được với người trẻ tuổi các ngươi! Mấy
năm nay cũng không có chút tiến bộ nào, đời này phỏng chừng cũng không có hy
vọng gì. Hy vọng này phải gửi gắm trên người ngươi rồi! - Trong lời nói của ông
lão không giấu được thổn thức, sự già nua hiện rõ.

Diệp Trùng từ trong vui
mừng tỉnh lại, không kiềm được trầm mặc.

Lời nói ông lão chuyển
thành nghiêm túc: - Vốn ta muốn đợi kỹ nghệ của ngươi thật sự thành thục mới
đem mấy thứ này giao cho ngươi, nhưng ngươi hiện giờ đã có ý nghĩ này, sớm hơn
dự liệu của ta. Ta làm sư phụ mà không dạy được ngươi cái gì, thành tựu cả đời
của ngươi đều phải nhờ ngươi tự mình gặt hái, thậm chí ta còn học được không ít
từ trên người ngươi. Mấy thứ này ngươi cứ lấy mà dùng, ngươi tính tình thận
trọng, tỉ mỉ, mấy vật liệu này tới tay ngươi cũng sẽ không uổng phí!

Lời nói ông lão chân
thành, trong lòng Diệp Trùng rất cảm động, cố gắng ổn định tinh thần, hắn cố
gắng dùng giọng điệu vô cùng bình thường nói: - Cám ơn sư phụ!

Có được sự giúp đỡ của
ông lão, về mặt vật liệu, Diệp Trùng không có chút lo lắng nào. Vốn Diệp Trùng
chẳng qua chỉ muốn tùy tiện làm một cái không tồi là được rồi, không ngờ ông
lão lại lấy ra kho tàng nhiều năm của mình, đối diện mấy thứ vật liệu xương cực
phẩm đã trải qua lựa chọn gắt gao này, ý nghĩ ban đầu đã sớm bị hắn quăng lên
mây rồi. Ý nghĩ duy nhất trong lòng hắn hiện giờ chính là, không chỉ làm ra một
cái toàn cốt quang giáp, mà còn phải làm ra một cái toàn cốt quang giáp siêu
cấp. Diệp Trùng thậm chí ngay cả tên của nó cũng nghĩ xong rồi: Hàm Gia. Đương
nhiên, cái tên này không hề có ý nghĩa đặc biệt gì, hoàn toàn là sản phẩm do
Mục dùng phương pháp ngẫu nhiên chọn ra. Phương diện này, Diệp Trùng trước giờ
lười động não, cái tên này cứ như thế mà được đặt ra.

Điều đầu tiên phải làm
chính là thiết kế chủ thể của một cái quang giáp. Cái quang giáp này dự định
làm cho mình dùng, cho nên không cần nghi ngờ gì, đương nhiên là quang giáp cận
chiến. Luận về quang giáp loại hình cận chiến, trong tất cả quang giáp Diệp
Trùng thấy qua, mạnh nhất là quang giáp của Hắc giác. Quang giáp của Hắc giác
không hổ là vua cận chiến hiện nay.

Nhưng hoàn toàn dựa
theo Hắc giác lại hoàn toàn không hiện thực, Diệp Trùng tuy rằng sống ở Hắc
giác một khoảng thời gian, nhưng ngoại trừ F-58, Diệp Trùng cũng chưa từng tháo
lắp qua quang giáp khác của Hắc giác. F-58 chẳng qua chỉ là quang giáp huấn
luyện Hắc giác dùng để huấn luyện, so với quang giáp chiến đấu của Hắc giác quả
thật là kém quá xa. Càng huống chi đây là ở Quỹ hình khuyên, khắp nơi là người
của Tông sở, bọn họ đối với phong cách quang giáp của Hắc giác tự nhiên là quen
thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa, chỉ e mình điều khiển quang
giáp vừa mới ra cửa thì sẽ bị bắt tới Tông sở rồi.

Xem ra vẫn phải tự mình
động não rồi! Vấn đề động cơ, Diệp Trùng dự định tháo động cơ trên người Ngư
xuống. Động cơ của Ngư tuy rằng kém của Mục xa, nhưng trong chiến đấu với quang
giáp của Hiệp hội sư sĩ lại không hề thua kém, điều này đã làm Diệp Trùng vô
cùng vừa ý! Động cơ do đặc tính của nó, không thể hoàn toàn do vật liệu xương
chế tạo, chỉ có thể ở một số vị trí quan trọng, thí dụ như miếng lót, sử dụng
linh kiện bằng xương sẽ làm cho tính năng của nó được nâng cao nhất định. Với
lại, thiết kế động cơ so với thiết kế quang giáp còn tinh tế và phức tạp hơn
nhiều, Diệp Trùng cũng không xác định động cơ do chính mình thiết kế sẽ có biểu
hiện xuất sắc hơn tác phẩm của đại sư Fred.

Vậy hay là dùng đồ có
sẵn đi, tối đa thì thêm một chút linh kiện bằng xương, hơi cải tiến một chút,
Diệp Trung đắn đo trong lòng.

Chương 143: Hàm gia

Hai bộ phận quan trọng
nhất của một cái quang giáp là động cơ và quang não, vấn đề động cơ đã giải
quyết, phương diện quang não, Diệp Trùng lại là một tên ngốc, may mà hắn rất ít
ỷ lại vào quang não, chỉ cần mua một cái quang não bình thường thì có thể thỏa
mãn yêu cầu của hắn.

Ngoại trừ quang não và
động cơ, những thứ khác như hệ thống quét hình, Diệp Trùng cũng không cách nào
chế tạo được. Hệ thống quét hình có thể mua trên thị trường phỏng chừng cũng
chẳng cao cấp là bao, đối với mấy cái quang giáp của Tông sở, Hắc giác căn bản
là có cũng như không. Chẳng qua Diệp Trùng vốn cũng không định gắn hệ thống
quét hình, chỉ cần có Mục, tuyệt đối là hệ thống quét hình tiên tiến nhất. Điều
hắn cần làm, chính là chế tạo một cái máy có thể thông qua quang não thu được
thông tin Mục chuyển tới, điều này đối với hắn mà nói, độ khó không được xem là
quá lớn.

Chẳng qua đây đều là
việc phía sau, việc Diệp Trùng đầu tiên phải kiểm tra là rốt cuộc có những vật
liệu nào để mình lựa chọn. Chỗ khác biệt của việc chế tạo toàn cốt quang giáp
chính là ở chỗ, nó căn cứ vật liệu để thiết kế quang giáp, mà không giống bình
thường, căn cứ thiết kế để tìm kiếm tài liệu.

Vật liệu xương đều là
có thể gặp không thể cầu, cho nên muốn căn cứ thiết kế để tìm quang giáp, điều
này đối với việc chế tạo toàn cốt quang giáp mà nói vô cùng không hiện thực.
Với lại, cho dù cùng một loại vật liệu xương, điểm khác biệt giữa chúng cũng vô
cùng chênh lệch, tuổi tác lúc sống của nó, khu vực sinh sống, v.v... Những thứ
này đều có ảnh hưởng cực kỳ lớn đối với mật độ, độ cứng của vật liệu xương.

Nhìn các loại tài liệu
hiếm có đặt trên mặt đất, Diệp Trùng đột nhiên có chút kỳ vọng, thứ mình tạo ra
rốt cuộc sẽ là một cái quang giáp thế nào?

Sau khi đã hiểu rõ từng
miếng vật liệu xương một, Diệp Trùng bắt đầu thiết kế quang giáp, dưới sự giúp
đỡ của Mục, bước này lại không hề hao phí quá nhiều thời gian của Diệp Trùng.
Hắn còn chuẩn bị mấy phương án dự phòng, để đề phòng vạn nhất mình lỡ tay, làm
hư vật liệu xương, cũng có đồ thay thế. Bất quá Diệp Trùng không hy vọng sẽ
dùng tới mấy phương án dự bị này.

Tiếp theo hắn liền bắt
đầu ra tay!

Công việc giai đoạn đầu
vô cùng vụn vặt, xử lý thô vật liệu xương vô cùng thử thách sự nhẫn nại. Trước
giờ không có ai đơn độc hoàn thành việc chế tạo một cái toàn cốt quang giáp,
cho nên Diệp Trùng cũng không ngờ lượng công việc lại nhiều như vậy. Cũng may ở
phương diện thể lực, Diệp Trùng có tiền vốn rất hùng hậu. Diệp Trùng liền giống
như một cái máy không biết mệt mỏi, không hề ngừng lại.

Mỗi một trình tự Diệp
Trùng đều phải vô cùng cẩn thận, bởi vì ở trong này có rất nhiều vật liệu xương
chỉ có một cái, nếu như làm hư, vậy chỉ có tìm vật thay thế thôi, mà tính năng
một số phương diện của vật thay thế so với thứ ban đầu thì thua kém không ít.
Như vậy sẽ làm cho tính năng tổng thể của quang giáp bị giảm xuống. Điều này
Diệp Trùng vô cùng không muốn nhìn thấy.

Hắc tử mỗi ngày đều tới
đưa cơm cho Diệp Trùng, nhưng vẫn luôn không làm phiền hắn, tiểu Niếp Niếp cũng
hiểu chuyện, không tới tìm đại ca ca của mình chơi.

Ròng rã nửa tháng, Diệp
Trùng đều ở trong loại trạng thái điên cuồng mà bình tĩnh này. Ngay cả Thương
tới đổi ca cũng biết lúc này nếu như làm phiền Diệp Trùng, kết quả nhất định là
rất thảm, nên lý trí mà câm như hến.

Ngây ngốc nhìn cái
quang giáp này.

Cứ như thế thưởng thức
thành quả công việc bất kể ngày đêm suốt cả nửa tháng trời của mình ở trước
mắt, một cảm giác thành tựu to lớn từ nơi sâu trong nội tâm của Diệp Trùng bừng
bừng dâng lên. Đây tuyệt đối là một kiệt tác. Một kiệt tác làm người ta phải
tán thán! Mà điều làm Diệp Trùng cảm thấy may mắn nhất là, trong cả quá trình,
hắn không có làm hư một cái vật liệu xương nào!

Cả cái quang giáp cao
12 mét, chủ thể quang giáp do xương sống Long Kình (Long: rồng, Kình: cá voi)
và mai của Thái Xác Trùng (sâu vỏ cứng như titanium) tạo thành, ngoại hình của
quang giáp là hình người. Diệp Trùng vô cùng yêu thích thiết kế bốn cánh tay
máy của Ngư, như vậy có thể phát huy đến mức cao nhất ưu thế tốc độ tay cực
nhanh của hắn. Nhưng, thiết kế 4 tay của Ngư quả thật quá khác lạ, gây ra ấn
tượng quá sâu sắc cho người khác, người gặp qua căn bản là sẽ không quên được.
Tông sở vẫn đang tìm Ngư ở khắp nơi, lúc này làm ra một cái cũng có 4 tay, vậy
há không phải là tự tìm phiền phức sao?

Diệp Trùng liền xoay
xở, hắn nhớ lại hai cái roi điện từ thúc diễm đó của quang giáp Thần thức, vừa
may trong vật liệu xương ông lão cho mình có 4 giun đất ngàn đốt bán kết tinh,
Diệp Trùng liền gắn lên luôn, chỉ là lắp đặt mạch quang bên trong làm phí rất
nhiều sức của Diệp Trùng. Giun ngàn đốt không cách nào làm thành roi điện từ,
Diệp Trùng liền gắn một cái gai xương ở trên đầu nó. Loại gai xương này là gai
lưng trên lưng Phong Hổ (Phong: ong), cực kỳ cứng rắn, Diệp Trùng từng thử dùng
nó đâm xuyên tấm hợp kim siêu cường độ, với lại độ bền cực tốt. Không dễ bỏ
ngang, Diệp Trùng lại không tiếc sức bỏ ra công sức tương đương để mài 4 cái
gai xương thành cực kỳ sắc nhọn, chỉ riêng mài 4 cái gai xương này đã dùng hư 4
cái máy mài, có thể thấy mức độ cứng rắn của nó.

Bốn cái gai giun ngàn
đốt được gắn trong 4 khoang vũ khí ngầm ở phần lưng dưới sườn của quang giáp,
từ ngoài nhìn không ra chút dấu vết nào.

Cái quang giáp này sớm
được mệnh danh là Hàm gia, vốn dĩ nếu như là Diệp Trùng đặt tên, 80, 90% sẽ
ghét phiền phức mà đặt tên là Số 1. Chẳng qua, đã là Mục đưa ra, tuy rằng là
dùng cách ngẫu nhiên để có được, Diệp Trùng đối với điều này không hề để ý.

Vũ khí chính của Hàm
gia là chuỷ thủ, cái này dùng răng nanh của Bạo nha thú, trải qua mấy lần gia
công chế tạo mà thành. Hai thanh chuỷ thủ này so với chuỷ thủ quang giáp thông
thường sử dụng hơi dài hơn, hơi cong hơn. Phía trên còn có răng cưa tự nhiên,
gai nhọn sắc bén, chất liệu đen như mực. Hai cái chuỷ thủ này vừa làm xong,
Diệp Trùng liền không thể đè nén mà yêu thích đôi chuỷ thủ này!

Trong tất cả vũ khí,
Diệp Trùng dùng chuỷ thủ vừa tay nhất, nhưng phạm vi công kích của chuỷ thủ quả
thật có nhỏ một chút. Nếu như đao từ trường siêu tần đó của Ngư vẫn còn thì quá
tốt, đó chính là tác phẩm của đại sư Fred! Đối với đao từ trường siêu tần bán
trên thị trường, về mặt uy lực so với nó nhỏ hơn nhiều, thật sự khó lọt vào mắt
Diệp Trùng hiện nay.

Trên tay trái của Hàm
gia có một cái khiên, bề mặt cái khiên có hoa văn giống như vảy cá. Vật liệu chế
tạo của nó là miếng vảy của Thiết mãng tích lấy được khi ở trên hành tinh rác,
loại vảy này có thể chịu được một kích của Mục mà không có chút tổn thương nào,
ấn tượng gây cho Diệp Trùng vô cùng sâu sắc, cho nên khi chế tạo khiên, Diệp
Trùng lập tức nghĩ tới nó.

Về sau Diệp Trùng còn
phát hiện miếng vảy Thiết mãng tích không chỉ đối với công kích vật lý có tính
năng phòng ngự kiệt xuất, đối với vũ khí năng lượng cũng có biểu hiện xuất sắc
giống như vậy, điều này không khỏi làm Diệp Trùng tặc lưỡi khen tuyệt, đây
dường như là vật liệu trời sinh để làm khiên chắn. Với lại, nó vẫn còn có một ưu
điểm, đó chính là nhẹ, cái khiên này hiện giờ so với khiên chắn kim loại thông
thường thật sự là nhẹ hơn nhiều.

Diệp Trùng dùng kiến
nghị của Mục, dùng cách xếp chồng để chế tạo, điều này làm hiện lên hoa văn
giống như vảy cá một cách tự nhiên. Đương nhiên, Diệp Trùng vẫn theo thói quen
mài mép tấm khiên cực kỳ sắc bén, đồ dùng để giữ mạng, thêm như vậy há không
phải càng tốt sao?

Ngoại trừ những cái
này, Diệp Trùng còn tháo hai cái phi tiêu xoáy hai lưỡi tự động khóa mục tiêu
của Sương chi Vịnh Thán Điệu xuống, gắn lên trên Hàm gia. Như vậy, Hàm gia cũng
có năng lực tấn công tầm xa nhất định.

Diệp Trùng vốn còn muốn
gắn gai trên bề mặt của vai, khuỷu tay, đầu gối, chân của Hàm gia, mấy thứ này
vẫn luôn có thể có diệu dụng không thể nghĩ tới trong lúc chiến đấu cận thân.
Chẳng qua, nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Trùng vẫn bỏ qua, quang giáp như vậy quả thật
có chút chướng mắt, điều này trái ngược với ý đồ muốn giấu giếm thân phận mình
của hắn, với lại, như vậy hình như có phong cách Hắc giác rất nặng, Diệp Trùng
không muốn mình bị ngộ nhận thành người của Hắc giác.

Mỗi một điểm thiết kế
của Hàm gia đều phí tận tâm tư của Diệp Trùng, chẳng qua, đối với kết quả trước
mặt, Diệp Trùng vẫn vô cùng vừa ý.

Điểm làm Diệp Trùng vừa
ý nhất là tốc độ của Hàm gia, tuyệt đối là tốc độ làm người ta khó tưởng tượng.

Chủ thể Hàm gia căn bản
đều do vật liệu xương chế tạo mà thành, so với kim loại nhẹ hơn không phải chỉ
một chút, điều này cũng làm Hàm gia trong tình huống sử dụng động lực tương
đồng, có thể đạt được tốc độ càng cao và lộ trình tối đa càng xa! Đây cũng là
chỗ hấp dẫn lớn nhất của toàn cốt quang giáp!

Trong tình huống trang
bị động cơ của Ngư, tốc độ Hàm gia có thể đạt tới tốc độ tối đa 9Hz, chỉ chậm
hơn Thủ hộ mộtHz, lại nhanh hơn Sương chi Vịnh Thán Điệu haiHz! Thủ hộ tuy rằng
tốc độ tối đa có thể đạt tới 10Hz, nhưng đó là thể hiện năng lực chạy nước rút
tầm ngắn, còn tốc độ tối đa của Hàm gia lại có thể thực hiện bay đường dài. So với
Sương chi Vịnh Thán Điệu, Hàm gia quả thật là nhanh hơn nhiều!

Trên chiến trường, một
chút ưu thế về mặt tốc độ có nghĩa là có ưu thế cực lớn, tốc độ 9Hz làm cho
Diệp Trùng cho dù đối đầu với quang giáp tiêu chuẩn của Tông sở, Hắc giác và
Hiệp hội sư sĩ cũng chiếm được ưu thế tuyệt đối. Với lại, tốc độ 9Hz kết hợp
năng lực đi xa siêu mạnh, bỏ trốn cũng dễ dàng hơn!

Sau khi hoàn thành chế
tạo, Diệp Trùng còn thông qua Thủ hộ thực hiện một lượt quét hình phân tích, tu
sửa vài chỗ cực nhỏ nhưng rất có khả năng trí mạng.

Hắc tử ở bên cạnh Diệp
Trùng phát ra tiếng trầm trồ, ông lão tuy rằng không nói gì, nhưng hai mắt phát
sáng, ngơ ngẩn ngẩng nhìn cái toàn cốt quang giáp thật sự đầu tiên này. Hai
người nhìn tới vô cùng nhập thần, hoàn toàn không phát hiện Diệp Trùng đã rời
khỏi.

Diệp Trùng quá mệt rồi!
Nửa tháng trời bất kể ngày đêm, tập trung tinh thần cao độ làm việc, suy nghĩ
làm thân thể và tinh thần của Diệp Trùng mệt mỏi. Vừa biết là thật sự đã hoàn
thành rồi, Diệp Trùng không thể tiếp tục nhịn được nữa, tùy tiện tìm một chỗ
sạch sẽ vùi đầu ngủ! Gần như Diệp Trùng vừa nằm xuống, hắn liền ngủ say ngay.

Diệp Trùng tỉnh lại đã
là ngày thứ 3, hắn bị đói mà tỉnh lại, bụng trống không kêu réo không ngừng.
Nhìn thấy bên cạnh có một phần thức ăn, Diệp Trùng không chút do dự thò tay lấy
ăn. Đây chắc là Hắc tử mang tới, Diệp Trùng vừa ăn vừa nghĩ.

Sau khi ăn xong, cảm
giác đói giảm đi, Diệp Trùng liền đứng dậy đi tới trước mặt Hàm gia đã hoàn
thành.

Về mặt tạo hình, Hàm
gia tính ra là đơn giản, toàn thân không hề có chút trang trí nào, nhưng phong
cách tự nhiên lại làm trước mắt người ta phát sáng. Nhưng về mặt màu sắc, Hàm
gia lại có thể nói là sặc sỡ, màu sắc mỗi một loại vật liệu xương đều không
giống nhau, có đen có trắng, có xanh nhạt, có đỏ sẫm, điều này làm cho Hàm gia
tràn đầy sức hấp dẫn đặc biệt. Thêm vào sự lấp lánh đặc biệt của vật liệu xương
làm cho Hàm gia xem ra càng giống một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật có ý nghĩa
trừu tượng hơn.

Ngoại trừ mai của Thái
xác trùng có ánh kim loại rất rõ ràng ra, các linh kiện khác, có cái giống ngọc
thạch, có cái giống gỗ, có cái thậm chí giống vật liệu nhân tạo, dù sao cũng
làm cho người ta cảm giác rất kỳ quái, nhưng không có gì phải nghi ngờ, mọi
người vừa nhìn lần đầu đều sẽ chú ý tới cái quang giáp đặc biệt này!

Diệp Trùng không khỏi
nhíu mày.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3