Sư sĩ truyền thuyết - Chương 525

Chương 525: Áp lực

Thư phòng của Đa Già
rất lớn, chứa mười mấy người mà không hề tỏ ra chật chội. Bên trong đã ngồi
bảy, tám người, có vài người đang nhàn nhã uống trà, có vài người tụm năm tụm
ba nhỏ tiếng thảo luận, có người nhắm mắt dưỡng thần, lại có người đã chợp mắt,
đang ngáy cực kỳ có tiết tấu.

- Tiểu Mạc Nhi trở về
rồi. - Người nói là Đa Già, hắn là chủ nhân của chỗ này.

- Ừm. - Thù Mạc Nhi
ngoan ngoãn gật đầu. Nàng là người được yêu quý nhất trong đám người này, mọi
người đều không chút bủn xỉn mà cho cô gái nhỏ xinh đẹp lại thiện lương này sự
quan tâm và thiện ý của mình.

Nhưng không được bị vẻ
ngoài đơn thuần của nàng lừa gạt, thực lực của nàng ta lại không hề hàm hồ,
tuổi trẻ mà đã có thể trở thành xạ thủ cấp sáu, không chỉ nói rõ thiên phú xuất
sắc của nàng ta mà còn đủ để chứng minh sự khắc khổ của nàng ta. Với lại, nàng
ta còn có kinh nghiệm thực chiến vượt xa tuổi đời xạ thủ của nàng ta, điểm này
đặc biệt đáng quý biết bao.

- Mạc Nhi, hôm nay chơi
vui không? - Người nói là Nguỵ Chính, hắn là xạ thủ tuổi tác gần với Thù Mạc
Nhi nhất trong cả đội ngũ. Năm nay chỉ có hai mươi bốn tuổi, tuy so với Thù Mạc
Nhi lớn hơn bốn tuổi nhưng tuổi tác này vẫn có thể đủ làm hắn được gọi là thiên
tài.

Cũng không biết tại
sao, Thù Mạc Nhi rất không thích Nguỵ Chính. Theo lý, Nguỵ Chính bất kể là
tướng mạo hay là thân thế đều vô cùng kiệt xuất. Nguỵ Chính xuất thân thế gia,
có giáo dưỡng cực tốt, bất cứ lúc nào đều mang theo nụ cười mê người, phong độ
cử chỉ làm người ta cảm thấy vô cùng thoải mái. Ngoài ra, có huyết thống Hy
Đinh tộc, dung mạo của hắn không thua bất cứ một mỹ nam tử nào. Phải biết là,
Hy Đinh tộc trước giờ nổi tiếng nhờ có nhiều người đẹp trai.

Nguỵ Chính là đại biểu
của người đàn ông hoàn mỹ trong lòng rất nhiều phụ nữ, nhưng Thù Mạc Nhi lại
không có bất cứ cảm giác gì. Nếu như không phải thực lực Nguỵ Chính cao cường,
với lại mọi người lại cùng ở trong một đội ngũ, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua
cho hắn. Ở trong mắt nàng, nàng thậm chí cảm thấy Nguỵ Chính còn không làm
người ta thân thiết bằng Edward thường xuyên say xỉn.

Nhưng Nguỵ Chính dường
như đối với Thù Mạc Nhi cực kỳ nhiệt tình, làm Thù Mạc Nhi vô cùng phiền não. Vốn
dĩ lần này Nguỵ Chính muốn cùng ra ngoài với nàng, Thù Mạc Nhi đã tốn thời gian
cả nửa ngày mới từ chối được.

Tuy trong lòng có chút
không thoải mái, nhưng miệng nàng vẫn khôn khéo nói: - Ừm, rất vui, cám ơn Nguỵ
đại ca.

Nguỵ Chính lộ ra một nụ
cười cực kỳ mê người: - Mạc Nhi chơi vui thì tốt rồi.

- Mạc Nhi, hôm nay gặp
được việc gì vui vậy? Trông cô vui thế cơ mà. - Đa Già cảm thấy hứng thú hỏi.

Vừa nói tới việc hôm
nay, Thù Mạc Nhi liền trở nên hứng thú: - Đa Già đại thúc, Mạc Nhi hôm nay gặp
được một người rất thú vị!

Trong ánh mắt của Đa
Già mang theo vài phần yêu quý, cười hỏi: - Người nào mà có thể làm cho Mạc Nhi
của chúng ta hưng phấn như vậy?

- Ha ha, không phải là
Mạc Nhi của chúng ta đã gặp được tình lang trong lòng mình rồi chứ. - Người
trêu chọc là Bằng A Sát, hắn là trưởng giả cao tuổi nhất trong đoàn người này,
cái mũi bã rượu đỏ hừng hực, lông chim lộn xộn mọc lung tung trên đầu. Tính
cách lại giống như con nít, thích đùa giỡn nhất.

Trên mặt Nguỵ Chính vẫn
treo nụ cười mê người, chỉ là trong mắt lóe qua một tia sáng.

Thù Mạc Nhi gấp giọng
giải thích: - Không phải. Không phải a! Tôi hôm nay đã gặp được một kỹ sư chế
tạo vũ khí rất lợi hại, hắn từng chế tạo vũ khí cho một xạ thủ cấp tám đó.

- Ủa, Dã Tháp thành có
nhân vật thế này sao? - Người vốn dĩ nhắm mắt nghỉ ngơi đều ngồi dậy, mọi người
đều vô cùng cảm thấy hứng thú với tin tức này.

Đa Già nhíu mày: - Không
thể nào a, nếu như có loại nhân vật này, ta khẳng định là biết. Nếu như nói chế
tạo vũ khí khá tốt, khu vực này có lẽ cũng chỉ có một kỹ sư chế tạo vũ khí gọi
là Christine. Nhưng kỹ thuật của nàng ta tuy cũng không tồi nhưng vẫn không tới
mức độ có thể chế tạo vũ khí cho xạ thủ cấp tám.

Thù Mạc Nhi đắc ý cười:
- Hì hì. Vị Christine các người nói, ta hôm nay cũng gặp rồi, nàng ta chính là
học sinh của kỹ sư chế tạo vũ khí đó. - Bỗng, biểu tình của Thù Mạc Nhi có chút
cổ quái, nàng nghĩ tới Christine, người phụ nữ này, có chút đáng sợ!

Nguỵ Chính mẫn cảm nắm
bắt được biểu tình của Thù Mạc Nhi, cũng không biết hắn nghĩ tới điều gì, hàn ý
trong mắt nặng dần, nhưng nụ cười trên mặt lại càng lúc càng mê người.

Đa Già sửng sốt nói: - Thầy
của Christine? Điều này ta thật sự vẫn chưa từng nghe qua. Nếu như thật sự là
thầy của Christine, điều này ngược lại rất có khả năng.

Thù Mạc Nhi thần bí
nói: - Đúng vậy, vị xạ thủ cấp tám đó, chúng ta khẳng định đều biết.

- Là ai? - Bằng A Sát
tò mò hỏi.

Thù Mạc Nhi đắc ý nói: -
Sa Á, mọi người đều biết đó. Nghe nói nàng ta dùng một khối Quy Văn mộc đổi cây
súng quang này. Nghe nói cây súng quang đó có thể bắn thủng tấm bia Vân Gian
thạch dày năm cm.

Mọi người kinh dị biến
sắc: - Xuyên qua tấm bia Vân Gian thạch dày năm cm? Lợi hại!

Thù Mạc Nhi càng thêm
đắc ý, giống như cây súng quang đó là nàng làm vậy: - Các người khẳng định đoán
không ra cây súng đó là dùng cái gì chế tạo?

- Cái gì làm? Quang
tinh hoa mộc? Hay là Dạ Vụ? - Bằng A Sát hứng thú vô cùng.

- Hì hì, sai rồi! - Thù
Mạc Nhi và Bằng A Sát quan hệ cực tốt, nàng cười hoạt bát: - Ta biết các người
đoán không được, lúc đó ta nghe cũng rất kinh ngạc a, cây súng quang đó lại là
dùng Tuyết Ban Lam Sam bình thường chế tạo.

- Không thể nào! - Mấy
người đồng thanh kêu lên kinh ngạc.

Kẻ vốn dĩ vẫn còn đôi
chút buồn ngủ lúc này cũng đều có vẻ mặt chấn kinh, mọi người nhìn nhau, tin
tức này quả thật kinh người. Vũ khí Tuyết Ban Lam Sam chế tạo lại có thể xuyên
thủng tấm bia Vân Gian thạch dày năm cm, nghe cũng chưa nghe, khó mà tưởng
tượng.

- Tiểu Mạc Nhi, mau dẫn
ta đi! Ha ha, lão Bằng ta cũng muốn một cây súng quang giống vậy! - Bằng A Sát
hai mắt phát sáng, vẻ mặt nôn nóng không đợi nổi, hận không thể lập tức xông
tới chỗ của vị kỹ sư chế tạo vũ khí thần kỳ đó.

Thù Mạc Nhi có chút khó
xử nói: - Bằng Bằng, người đó tính khí rất cổ quái a, ta cũng không nghĩ ra
cách nào. Lại nói, cây súng quang đó của Sa Á là dùng Quy Văn mộc đổi, ngươi có
thứ tốt gì đổi cho hắn không?

Bằng A Sát lập tức mất
tinh thần, giống như quả cà chua gặp sương muối: - Không có, cái thứ Quy Văn
mộc đó chỉ có ở chỗ sâu Darkness, lão Bằng ta vẫn chưa có bản lĩnh chạy tới chỗ
hiểm ác như thế.

- Bằng Bằng không cần
phải gấp, ta cũng đang nghĩ cách đó, dù sao chúng ta phải ở chỗ này rất lâu, từ
từ nghĩ cách đi. - Thù Mạc Nhi vội vàng dỗ dành Bằng A Sát.

Mọi người đều yên lặng,
thứ giống như Quy Văn mộc, có lẽ cũng chỉ có xạ thủ cấp tám mới có thể có. Bọn
họ đều chỉ là xạ thủ cấp sáu, cách biệt thực lực với xạ thủ cấp tám vẫn có
khoảng cách khá lớn.

Chính ngay lúc này, có
người vội vàng, hấp tấp xông vào trong thư phòng, lại là một gã đàn ông lông
mày rậm.

- Nạp Duy Nhĩ, sao vậy?
- Người hỏi là Tông Văn. Hắn cũng là đầu lĩnh của cả đội ngũ. Tông Văn tướng
mạo mảnh khảnh, hai mắt cực kỳ có thần, hắn năm nay bốn mươi đang ở trong thời
gian hoàng kim của một xạ thủ. Nạp Duy Nhĩ bình thường vốn dĩ trầm ổn, gặp việc
bình tĩnh, dáng vẻ vội vàng, hấp tấp hôm nay làm Tông Văn có chút kinh ngạc.

Ánh mắt mọi người lập
tức tập trung lên mặt Nạp Duy Nhĩ.

Hai cái lông mày rậm
của Nạp Duy Nhĩ bình thường mộc mạc, ổn trọng nhướn lên: - Ta vừa mới gặp được
một người.

- Người gì? - Sắc mặt
Tông Văn có chút ngưng trọng, nếu như là người bình thường, Nạp Duy Nhĩ nhất
định sẽ không có biểu tình thế này, đám người này bọn họ, ai không có vài kẻ
thù? Chẳng lẽ là Nạp Duy Nhĩ gặp phải kẻ thù cũ lúc trước?

- Hôm nay ta đang đi
loăng quăng trên đường, bỗng nhiên cảm thấy không xa hình như có người cướp
bóc. Ta liền chạy về phía chỗ đó, không ngờ lại nhìn thấy một màn kinh người.
Một người tiêu diệt hai tên cướp. - Nạp Duy Nhĩ trầm giọng nói, biểu tình của
hắn rất ngưng trọng.

Bằng A Sát cười nói: - Ta
nói này tiểu Nạp, đây chính là ngươi không đúng rồi. Một người tiêu diệt hai
tên cướp. Điều này quá bình thường, đáng để vừa sợ vừa gào thế này sao? Nếu gặp
phải lão Bằng, hừ, bảy tám tên đều không sống sót.

Ánh mắt mọi người nhìn
Nạp Duy Nhĩ đều có vẻ không hiểu, Bằng A Sát đã nói ra nghi hoặc trong lòng bọn
họ.

Nạp Duy Nhĩ lắc đầu: - Một
người tiêu diệt hai tên cướp không hiếm lạ, nhưng nếu như hắn là tay không thì
sao?

- Tay không? - Sắc mặt
mọi người đều trở nên ngưng trọng.

Nạp Duy Nhĩ gật đầu: - Là
tay không! Hai người đối phương trên tay đều có súng quang.

Lần này mọi người đều
không nói gì. Một người tay không đối mặt hai tên cướp cầm súng, nếu như là
mình, phần thắng trong này sẽ có bao nhiêu? Rất mau, mọi người đã có được kết
luận, trừ phi đối phương không phải xạ thủ, nếu không trong tình huống tay
không, bọn họ không có bất cứ phần thắng nào.

- Hai tên cướp đó đều
là xạ thủ, một người là cấp ba, một người là cấp bốn. - Lời của Nạp Duy Nhĩ làm
khả năng duy nhất trong suy đoán của mọi người cũng tiêu tan.

- Không thể nào, cho dù
là xạ thủ cấp tám, cũng không thể nào tay không đối mặt hai xạ thủ cầm súng. - Nguỵ
Chính có chút hoài nghi nói.

Nạp Duy Nhĩ hít một hơi
thật sâu: - Đây là ta chính mắt nhìn thấy! Ngoài ra, chiến đấu lúc đó của bọn
họ vừa đúng nằm trong phạm vi bao phủ của thần niệm của ta.

Mọi người lập tức im
lặng. Bọn họ đều biết, mắt sẽ lừa người nhưng thần niệm tuyệt sẽ không lừa
người, càng huống chi, còn là cảm ứng thần niệm của một xạ thủ cấp sáu luôn
luôn trầm ổn, điều đó tuyệt sẽ không xảy ra sai sót.

- Gã đàn ông đó rất
lãnh khốc, ra tay cực kỳ độc ác, hắn chỉ dùng một chiêu, liền vặn gãy cổ họng
của hai tên cướp. Ta sau đó tới kiểm tra hai cái xác, cổ họng hai cái xác đã
hoàn toàn vỡ nát!

Giọng nói trầm thấp của
Nạp Duy Nhĩ giống như nói mớ vậy, quăng vào trong lòng mọi người một quả bom
nặng ký.

Trong phòng yên lặng
như tờ, không khí giống như cục chì nặng đè lên trái tim mọi người, làm người
ta thở không ra hơi. Mọi người đều đang nghĩ, nếu như là mình gặp phải tên đáng
sợ thế này thì có thể thắng được hay không.

Nạp Duy Nhĩ ngẩng đầu
lên, nhìn mọi người một cái, cười khổ nói: - Với lại, ta phát hiện, nếu như ta
một mình đối mặt với hắn, không có chút phần thắng nào.

Câu này vừa nói ra, cử
tọa đều kinh sợ.

Tông Văn có chút miễn
cưỡng cười nói: - Ngươi cũng không cần tự ti như vậy đâu, dù sao ngươi cũng là
xạ thủ cấp sáu. Truyền ra ngoài, người không biết chuyện, còn cho rằng chúng ta
đều là một đám chả ra gì đó.

Lời Tông Văn làm tinh
thần mọi người phấn chấn, đúng a, bọn họ đã bước vào hàng ngũ cao thủ xạ thủ
cấp sáu, mà không phải là hàng bình thường thấy được khắp nơi.

Ý vị đắng chát trên mặt
Nạp Duy Nhĩ càng nồng thêm: - Bởi vì ta phát hiện, trong khoảnh khắc hắn ra tay
đó, thần niệm của ta hoàn toàn không cách nào cảm nhận được hắn, càng đừng nói
khóa chốt.

- Làm sao có thể? - Lần
này ngay cả Tông Văn vẫn luôn trấn định cũng nhịn không được, mấy người còn lại
ai nấy đều biến sắc.

Nhìn thấy sự chấn kinh
của mọi người, Nạp Duy Nhĩ ngược lại bình tĩnh: - Là thật đó, động tác của hắn
quá nhanh, giống như tia chớp vậy, ta hoàn toàn không cách nào nhìn rõ. Hắn
dường như có thể cảm nhận được thần niệm của ta, trong khoảnh khắc hắn ra tay,
trong thần niệm của ta liền mất đi bóng dáng của hắn.

Hắn lộ ra vẻ nhớ lại: -
Hắn là người có tốc độ ra tay nhanh nhất, thân thủ linh hoạt nhất ta từng thấy.
Lực lượng trên tay hắn rất lớn, cổ họng hai tên cướp đó hoàn toàn vỡ nát, có
thể tưởng tượng lực lượng một kích của hắn. Hai tên cướp không kịp nổ súng, tốc
độ của hắn quả thật quá nhanh. Ngoài ra, hắn không nhờ bất cứ công cụ nào, hoàn
toàn dựa vào sức lực phần chân thì nhảy lên tường bao cao hơn ba mét, ta lúc đó
còn cho rằng mình nhìn thấy một con báo.

- Nhìn rõ dáng vẻ hắn
thế nào không? - Tông Văn hỏi.

Nạp Duy Nhĩ lắc đầu: - Không
có, ta chỉ nhìn thấy bóng lưng của hắn.

Nạp Duy Nhĩ nói xong,
mọi người đều rơi vào trong trầm tư. Trong vòng một ngày, bọn họ đã gặp được
hai người lợi hại như vậy, chẳng lẽ Dã Tháp thành nhỏ bé cũng là một nơi ngọa hổ
tàng long?

Diệp Trùng không để ý
tới Christine đang có chút không tập trung tư tưởng, việc của hắn rất nhiều.
Vừa rồi, hắn đã hoàn thành việc kiểm trắc đối với một số tài liệu mà hắn từng
dùng qua. Đối với tính chất của tài liệu thường dùng đại loại như Tuyết Ban Lam
Sam, hắn đã hiểu rõ cực kỳ thấu triệt. Mọi thứ này đều quy công lao cho mấy thứ
máy móc cao cấp vơ vét được ở chỗ tổ nghiên cứu khoa học đó. Mấy thứ máy móc
này cái nào cũng đều tiên tiến phi thường, có vài cái thậm chí hoàn toàn không
mua được trên thị trường, máy móc tổ nghiên cứu khoa học tự mình bí mật nghiên
cứu chế tạo, mấy thứ này đều tiện nghi cho Diệp Trùng.

Cơ sở phương diện chế
tạo vũ khí của Diệp Trùng cực kỳ vững chắc, đặc biệt là ở tầng nguyên lý, đây
đều là cơ sở mà mấy lão gia gia của “Cực
Quang” đó không ngại phiền phức lập ra cho hắn
lúc đầu. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất hắn có thể đối mặt với tài
liệu mới một cách thành thạo, không chút phí sức.

Mấy thứ vũ khí phòng
ngự chế tạo khoảng thời gian trước đó, bởi vì không hề hiểu rõ tính chất đối
với tài liệu, cho nên chế tạo đều cực kỳ thô sơ. Diệp Trùng hiện giờ đối với
mỗi tham số của chúng đều hiểu rõ như lòng bàn tay, hắn định điều chỉnh lại một
lần nữa đối với mấy thứ vũ khí này.

Mỗi một món vũ khí ẩn
giấu trong sân đều bị hắn lấy ra.

Cái miệng mở to của
Christine lúc đó có thể nuốt trọn một quả trứng gà, nàng hoàn toàn bị dọa ngây
ra!

Hắn muốn làm cái gì?

Nàng hoàn toàn không
biết, trong cái sân xem ra trống trải vô bì này lại ẩn giấu sát cơ dữ dội như
vậy! Trong góc sân, trong tường bao, khắp nơi đều ẩn giấu vũ khí. Khoa trương
nhất vẫn là ngay chính giữa cái sân, dưới một phiến đá có thể trượt, pháo trận
do bốn mươi chín họng pháo hình trứng đường kính to vượt quá hai mươi cm uy
nghiêm đáng sợ đứng đó tạo thành. Pháo trận giống thế này, nàng đã nhìn thấy
không dưới năm cái.

Christine đã triệt để không
còn gì để nói, hỏa lực nặng thấy được ở chỗ này, gần như có thể sánh ngang một
cứ điểm quân sự quan trọng.

Mà khi Diệp Trùng ở
trước mặt nàng, như không có việc gì từ từ tiến hành tháo lắp, cải tạo mấy thứ
vũ khí khủng bố này, Christine cảm thấy mình đã sắp phát điên!

Không, là tên này điên
rồi! Tên này là một tên điên chân chính!

Điều làm Christine cảm
thấy lông tóc dựng đứng, toàn thân phát lạnh nhất là vẻ mặt bình tĩnh của Diệp
Trùng đang tiến hành cải tạo. Xem ra, Diệp Trùng không hề giống như đang thực
hiện công việc nguy hiểm nào đó, mà giống như chỉ là đang làm một việc bình
thường vô cùng, thí dụ như uống trà. Với lại, động tác của hắn cực kỳ thành
thục, vừa nhìn liền biết loại việc này làm không phải lần một lần hai,
Christine khó khăn nuốt nước miếng.

Khi Christine nhìn thấy
Diệp Trùng đang ngồi trên một họng pháo với nòng pháo to lớn có thể dễ dàng bắn
nổ một cái chiến cơ nhai lương khô, nàng cuối cùng đã hôn mê.

Suy nghĩ duy nhất trong
đầu nàng trước lúc hôn mê, thế giới này quá điên cuồng!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3