Sư sĩ truyền thuyết - Chương 524
Chương 524: Người phụ nữ này không phải là người phụ
nữ tốt
Christine nghe thấy
xoay người, liền nhìn thấy một vô gái mặc đồ mỏng màu trắng, đội mũ rộng vành
rũ rèm, đồ nhẹ mỏng như cánh ve sầu khó mà che giấu thân hình yểu điệu.
- Nghe nói tiểu thư
Christine là kỹ sư chế tạo vũ khí đếm trên đầu ngón tay gần đây, tôi muốn mua
một món vũ khí từ chỗ cô. - Cô gái đồ trắng hơi hành lễ.
Christine nhìn chằm
chằm cô gái đồ trắng, đánh giá trên dưới một lượt, trong mắt phóng ra ánh sáng
kỳ dị, có chút nóng bỏng: - Ái chà, không ngờ ở chỗ này có thể gặp được nhân
vật giống tiên trên trời như tiểu thư đây, không biết tiểu thư tên họ xưng hô
thế nào a.
Vừa đụng vào ánh mắt
của Christine, không biết tại sao, chủ tiệm bên cạnh cảm thấy toàn thân mọc lên
một lớp da gà. Lại nghĩ tới tin đồn liên quan tới Christine, chủ tiệm vừa mới
muốn nhắc nhở vị khách nữ này, nhưng lời tới cửa miệng lại bị hắn nuốt mạnh trở
xuống.
Cô gái đồ trắng cười
nhẹ nhàng: - Tôi tên Thù Mạc Nhi.
- Tiểu thư Mạc Nhi thật
là lanh lợi, khó trách ta vừa gặp liền cảm thấy có duyên. - Christine nhiệt
tình nắm lấy đôi tay của Thù Mạc Nhi.
Thù Mạc Nhi rõ ràng đối
với sự nhiệt tình này của Christine có chút không thích ứng, với lại, một tay
của Christine không ngừng chà nhẹ tay của mình, nàng ta cảm thấy thân thể có
chút sượng cứng.
- Ha ha, thật sao? - Thù
Mạc Nhi có chút không tự nhiên.
- Còn không phải! Đây
có lẽ chính là vừa gặp như đã quen mà người xưa nói đó. - Đôi tay Christine nắm
càng thêm chặt.
- Ha ha, tiểu thư
Christine thật dí dỏm. - Không đổi nét mặt, Thù Mạc Nhi rút đôi tay ra.
Christine rất tự nhiên
ôm vai Thù Mạc Nhi: - Ha ha, em gái Mạc Nhi gọi ta là tiểu thư Christine thật
là quá xa lạ rồi, em có thể gọi thẳng ta là Christine, hoặc là chị Christine.
Do dự một lát, Thù Mạc
Nhi gật đầu: - Vậy thì cung kính không bằng nghe lời rồi.
- Mạc Nhi muốn vũ khí
thế nào, cứ việc tới chỗ ta chọn. Chị ta đây nhất định sẽ không giấu giếm. - Christine
hào phóng nói, tay ôm vai Thù Mạc Nhi lại nhẹ nhàng vân vê trên vai nàng ta hai
cái.
Diệp Trùng hiện giờ đã
khẳng định, Christine và Thương nhất định sẽ cực kỳ hợp rơ. Bất quá, hắn lại
trước sau im thin thít, tuy hắn không biết đối phương tại sao lại cảm thấy
không tự nhiên, nhưng với cái nhìn của Diệp Trùng, điều này có lẽ là một phương
thức thử không tồi.
Thù Mạc Nhi khẽ hành
lễ: - Vậy thì Mạc Nhi phải cám ơn chị Christine rồi. - Rồi thuận thế nhẹ nhàng
giãy thoát ra từ trong lòng Christine. Môi đỏ của Christine càng lúc càng kiều
diễm, mỉm cười: - Em gái Mạc nhi hiện giờ vẫn không chịu dùng mặc thật với chị
sao?
Không nói lời nào, trong
lòng Diệp Trùng thầm khen, một chiêu này của Christine quả là tuyệt diệu.
Thù Mạc Nhi do dự một
lát, nhưng rất mau liền nói: - Vì tiện xuất hành mới không thể không như vậy.
Vẫn mong chị không thấy kỳ quái. - Thù Mạc Nhi lấy cái nón lụa trên đầu mình
xuống, lộ ra mặt thật.
Một gương mặt hình trái
xoan nhòn nhọn, làn da cực kỳ mịn màng, một cặp mắt đen, sóng mắt lưu chuyển,
mũi ngọc môi son, tóc mượt ngang vai, khí chất nhã nhặn lịch sự. Thù Mạc Nhi
vừa gỡ cái này ra, trong cả căn tiệm lập tức không một tiếng động, im phăng
phắc.
- Em gái thật xinh đẹp,
ngay cả chị cũng động lòng. - Hai mắt Christine phát sáng, đầu lưỡi không tự
chủ liếm một cái trên cái môi đỏ tươi. Động tác này càng gây nên một trận tiếng
nuốt nước miếng.
Diệp Trùng không chút
lay động, cô gái này lại lịch thế nào, vẫn chưa biết, nhưng chỉ thực lực của
nàng ta thì đủ để làm mình cảnh giác rồi. Với lại đối phương sau khi trải qua
một phen thăm dò vừa rồi vẫn tới trước bắt chuyện, Diệp Trùng tự nhiên sẽ không
tin đối phương có lòng tốt gì.
- Vẫn xin hai vị thứ
lỗi. - Thù Mạc Nhi áy náy ra dấu với Diệp Trùng và Christine, lại đội cái nón
lụa lên đầu. Lập tức toàn bộ tất cả phong quang không còn, nhưng cũng chính là
ánh mắt trấn nhiếp tâm hồn, không biết sẽ để lại một phong cảnh không cách nào
bôi xóa trong lòng không biết bao nhiêu người.
Đôi tay của đối phương
vẫn luôn bọc trong lụa, không cách nào nhìn rõ, Diệp Trùng cũng không cách nào
phán đoán thực lực nàng ta thế nào.
- Vị tiên sinh này xưng
hô thế nào? - Giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng giống như từng sợi mưa xuân thấm đẫm
lòng người.
- Diệp Trùng. - Một
giọng nói đơn giản, có sức lại giống như sát cơ vút qua trong mưa xuân, thổi
tan tất cả sự kiều diễm.
Khóe miệng Thù Mạc Nhi
không khỏi nổi lên một tiếu ý không cho người ta phát giác.
- Em gái muốn vũ khí
thế nào? - Christine nhiệt tình vô bì.
- Ừm, em vẫn chưa nghĩ
ra, chị có thể cho chút kiến nghị không?
Trong lòng Diệp Trùng
cười lạnh, đây rõ ràng là tìm lời nói đại, có nhân viên chiến đấu nào lại không
hiểu rõ vũ khí mình muốn như lòng bàn tay? Người phụ nữ này không phải người
phụ nữ tốt.
Christine không nghĩ
tới điểm này. Nàng sờ cằm, cố gắng suy nghĩ nói: - Ừm, vũ khí của em gái đương
nhiên không thể quá nặng, phải nhấc lên không phí sức. Uy lực phải đủ, nếu
không người đẹp giống em gái thế này mà chiến bại sẽ là một việc cực kỳ nguy
hiểm. Thể hình em gái long lanh, độ dài vũ khí quá dài cũng không được.
Nghĩ cả nửa ngày,
Christine cũng không nghĩ ra phương án tốt nào, dứt khoát nói: - Em gái, chi
bằng đi tới chỗ ta lựa đi, nhìn thấy cái gì thích hợp thì cứ việc lấy.
- Để chị phải hao tâm
tổn trí rồi. - Thù Mạc Nhi cười nhẹ.
Một tay Christine chống
eo, tay còn lại vẫy một cái, hào khí nói: - Cái này có gì mà phí tâm, chị thích
nhất là nhân vật giống em gái thế này.
Không biết tại sao,
trên người Diệp Trùng lạnh toát.
Ba người từ trong tiệm
đi ra.
- Em gái, đi tới chỗ
chị lựa vũ khí đi. - Christine đưa ra lời mời nhiệt tình.
Giọng nói mềm mại của
Thù Mạc Nhi truyền ra từ trong cái nón lụa: - Mạc Nhi cám ơn chị.
Christine cười nói: - Em
gái chỉ khách khí. - Nàng xoay người, ngoái đầu: - Ngươi trở về trước, bà… ta
đưa em gái đi lựa vũ khí trước rồi trở về.
- Được. - Diệp Trùng
trả lời cực kỳ dứt khoát, nói xong xoay người bỏ đi.
- Diệp tiên sinh chẳng
lẽ không đi cùng chúng tôi sao? - Thù Mạc Nhi có chút kinh ngạc hỏi.
Christine tuỳ tiện nói:
- Cái tên không thú vị như hắn, theo bên cạnh chúng ta cũng chướng mắt, hoàn
toàn là một tên đầu đá.
Thù Mạc Nhi cười nhẹ: -
Diệp tiên sinh là một người rất thú vị.
- Thú vị? - Christine
khịt mũi khó chịu: - Tên nhóc đó, cả nửa ngày đánh không được cái rắm.
Diệp Trùng đi trên
đường, nghĩ về vị Thù Mạc Nhi vừa rồi đó. Hắn cảm thấy mình nhất định phải cẩn
thận. Ả đó vừa nhìn liền biết là tới không ý tốt, không biết có phải là mình
vừa rồi thoát được cái nhìn của nàng ta nên làm cho nàng ta chú ý không. Tuy
vẫn không biết thực lực nàng ta thế nào, nhưng Diệp Trùng có một loại cảm giác,
thực lực nàng ta có khả năng rất cao. Chính loại cảm giác này, thêm vào trân
chiến nguy hiểm mấy ngày trước đó làm hắn càng không dám sơ suất.
Việc của Thù Mạc Nhi
không có gì nhiều để suy nghĩ, hai bên chỉ là bèo nước gặp nhau, không có nhiều
tin tức cho Diệp Trùng tham khảo. Hắn rất mau liền bỏ qua việc này, chuyển sang
nghĩ việc khác. Vừa mới tốn một triệu ba trăm sáu mươi ngàn, tiền còn lại trên
tay mình cũng chỉ còn lại hơn một triệu.
Diệp Trùng tự nhận
không chút thông thạo, mà nghiên cứu sau này khẳng định là hao tốn khổng lồ,
không tìm được một con đường kiếm tiền, vậy thì mình cuối cùng chắc chắn là
ngồi ăn núi lở. Hắn không muốn vẫn vì vấn đề tiền bạc mà phiền não, tốt nhất là
tìm được một biện pháp làm một lần rồi thôi. Hắn hiện tại vẫn không chút đầu
mối, ở phương diện này hắn vốn dĩ không có sở trường.
Thật là một vấn đề làm
người ta đau đầu, xem ra chỉ có từ từ nghĩ cách rồi.
Đột nhiên, thần sắc
Diệp Trùng thay đổi, thản nhiên như không, bước chân đột nhiên thay đổi, đi vào
trong một góc.
Đây là một con hẻm nhỏ,
rất chật hẹp, lại cực kỳ tĩnh mịch, trong hẻm rất yên ắng.
Diệp Trùng mặt không
cảm xúc đi tới chỗ sâu nhất của con hẻm, đột nhiên quay người, lạnh nhạt hỏi: -
Các người là ai?
Hai người đàn ông, một
cao một lùn, tay cầm súng quang, bọn họ không ngờ hành tung của bọn họ bị Diệp
Trùng phát hiện, biểu tình có chút ngạc nhiên, nhưng rất mau, bọn họ liền khôi
phục như thường.
Tên gầy cười hì hì: - Người
anh em, tục ngữ nói, tài không nên để lộ, chỉ có thể trách người quá bất cẩn.
Chậc chậc, nói nè, con người ngươi trông không nổi bật, nhà lại rất sung túc a.
Ngoan ngoãn lấy tiền giao ra đây đi.
Tên cao cặp mắt hung dữ
nhìn chằm chằm Diệp Trùng, súng quang trên tay chỉ thẳng Diệp Trùng, vẻ mặt
cảnh giác.
Diệp Trùng có chút khóc
cười không xong, không ngờ mình cũng có một ngày bị cướp, nếu như bị Thương
biết, vậy tên đó khẳng định sẽ cười cả nửa ngày.
Hắn không có hứng thú
phí lời, xạ thủ cao cấp tuy thực lực khủng bố nhưng mấy tên chẳng ra gì này hắn
vẫn không đặt vào trong mắt. Thân hình vừa động, chân liền giống như trang bị
lò xo cường lực, cả người bỗng vọt ra.
Một xạ thủ và một võ
thuật gia chính diện một đấu một, chính xác mà nói, xạ thủ không hề có bao
nhiêu ưu thế. Thần niệm của xạ thủ tất nhiên có thể phát giác hành vi của đối
phương trước một bước, nhưng, thần kinh phản ứng của hắn so với võ thuật gia
quả thật quá chậm. Đặc biệt là loại võ thuật gia siêu cấp bước vào cảnh giới
giới giả như Diệp Trùng, ai mà không thân hình như gió, ra tay nhanh như tia
chớp. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi xạ thủ bắn súng quang này, đủ làm cho võ
thuật gia hoàn thành rất nhiều cách giết người người bình thường không sao tưởng
tượng được. Võ thuật gia mới là vua cận chiến tay không chân chính. Mà nếu như
một vị võ thuật gia có tu dưỡng tinh thần mạnh mẽ, đó mới là vương giả cận
chiến khủng bố nhất.
Trong mắt hai người, gã
đàn ông đối diện giống như đột nhiên biến mất, mất đi bóng dáng của hắn.
Diệp Trùng giống như
một con chim đại bàng lớn mở ra đôi cánh, bỗng xuất hiện ở giữa hai người, thò
hai tay ra, đã đụng vào cổ họng của hai người.
Chỉ cần vừa xiết nhè
nhẹ, hai người này sẽ tiêu tùng ngay, hoàn toàn không còn chút sức sống.
Sắc mặt Diệp Trùng bỗng
hơi biến đổi! Một luồng dao động tinh thần cường đại, từ từ chạm tới hắn.
Hừ lạnh một tiếng, đôi
tay hắn bỗng phát lực, lục cục một tiếng, hai cái cổ đồng thời bị vặn gãy.
Không chút do dự, thân hình Diệp Trùng thấp xuống, thoáng cái dán sát mặt đất,
trượt ra sau, tiếp đó mũi chân phát lực, bỗng vọt lên, linh hoạt giống như một
con báo, lật mình trên tường bao. Liếc nhìn đầu con hẻm, Diệp Trùng xoay người
trốn ra xa.
Mà lúc này, xác hai
người mới từ từ mềm oặt ngã xuống.
Đầu hẻm xuất hiện một
gã lông mày rậm, vừa đúng lúc nhìn thấy hai người mềm oặt ngã xuống, và bóng
lưng lật mình trên tường đó.
Sắc mặt gã lông mày rậm
biến đổi, bước mau tới trước người hai người, sự vặn vẹo không tự nhiên ở chỗ
cổ hai người làm hắn lại một lần nữa biến sắc.
Diệp Trùng trở lại nhà
vẫn còn sợ hãi trong lòng, thế giới này quá nguy hiểm. Trong một ngày, gặp liên
tục hai cao thủ như vậy, làm sao không làm Diệp Trùng hoảng sợ? Chẳng lẽ cao
thủ thế giới này đã nhiều tới mức độ này sao? Cảm giác nguy cơ trong lòng Diệp
Trùng càng lúc càng mạnh mẽ.
Dao động tinh thần vừa
mới gặp phải đó, Diệp Trùng đã cảm nhận được lực lượng ẩn hàm trong nó. Không
biết đây là ngẫu nhiên hay là có người đã chú ý tới mình rồi.
Hắn vốn dĩ cho rằng,
nhân vật có thực lực mạnh mẽ giống người điều khiển cái phi hành khí màu lam
đó, một địa phương có một hai người như vậy thì đã là cực hạn rồi. Không ngờ,
trong vòng một ngày hôm nay lại gặp được hai người. Làm thế nào không làm hắn
cả kinh chứ? Gặp gỡ ngày hôm nay đã triệt để nói rõ trình độ thuật thừa sư ở
chỗ này so với tinh khu tự do đều cao hơn nhiều.
Địa phương thật đáng
sợ!
Địa phương Diệp Trùng
từng đi qua rất nhiều, nhưng vô luận là năm thiên hà lớn hay là thiên hà Hà
Việt, ngay cả tinh khu tự do, thực lực của hắn đều đủ bảo đảm sự an toàn của
hắn, hắn chưa từng lâm vào khốn cảnh giống lần này như vậy.
Cảm giác lúc nào cũng
phải giữ thấp giọng không hề tốt.
Rất mau, khi vật phẩm
mua trong tiệm đưa tới, Diệp Trùng đã không còn nghĩ vấn đề này. Ở chỗ này,
người có thể giúp đỡ mình chỉ có mình. Hắn tin tưởng, mình nhất định có thể tìm
thấy biện pháp giải quyết vấn đề. Một điểm này, hắn có đủ tự tin, so với tình
huống càng nguy cấp hơn thế này, hắn đều từng trải qua. Tâm chí của hắn đã sớm
được tôi luyện tới mức cứng cỏi vô cùng, sẽ không vì vật bên ngoài mà dao động.
Chủng loại vật phẩm rất
nhiều, chất đầy cả cái sân.
Tiệm đó cực kỳ tỉ mỉ,
trên mỗi vật phẩm đều có ghi tên.
Diệp Trùng không lãng
phí thời gian, lập tức bắt đầu công việc. Điều hắn cần làm chính là phân tích
ra thuộc tính của mấy tài liệu này, đây là một công trình khá to lớn. Sở dĩ nói
là khá to lớn là bởi vì chủng loại dính líu cực kỳ nhiều, nhưng bởi vì máy móc
trên tay Diệp Trùng cực kỳ tiên tiến, trên thực tế, hắn không hề cần tốn quá
nhiều thời gian.
Điều cần làm hiện giờ
chính là phải xây dựng kho số liệu về các loại tham số của mấy thứ tài liệu
này.
Khi làm việc Diệp Trùng
vô cùng tập trung. Dưới loại trạng thái này, tốc độ vận chuyển của đầu óc hắn
cực nhanh. Hắn rất mau liền có phát hiện, tài liệu ở chỗ này, mức độ năng lượng
hóa cực kỳ cao. Mấy thứ tài liệu thiên nhiên này giống như sinh trưởng trong
một hoàn cảnh chứa đầy năng lượng.
Mà khi hắn kiểm trắc
tới loại tinh thể nửa trong suốt mà người ở chỗ này dùng để làm nguồn năng
lượng đó, ngay cả người một mực bình tĩnh như Diệp Trùng cũng nhịn không được
mà lộ ra vẻ kinh ngạc. Độ thuần cao của loại tinh thể này, độ cao của năng
lượng hàm chứa trong một đơn vị thể tích, cực kỳ hiếm thấy. Nó là nguồn năng
lượng ưu tú nhất mà Diệp Trùng từng thấy qua, trừ Lệ thạch ra, có lẽ phải kể
đến loại tinh thể này.
Với lại, từ trên danh
sách kết toán, giá trị của loại tinh thể này cực kỳ thấp, điều này cũng có
nghĩa, loại tinh thể này là một loại tài liệu khá thường thấy. Người ở chỗ này
thật là hạnh phúc a! Mặc kệ ở chỗ nào, năng lượng đều là thứ toàn xã hội cần
lượng lớn, nó là một loại nguồn lực cực kỳ quan trọng. Nhưng ở chỗ này, lại là
chỗ nào cũng có.
Sử dụng loại tinh thể
này làm nguồn năng lượng, có thể tăng mạnh hiệu suất của động cơ. Diệp Trùng
lúc này có chút tỉnh ra tại sao tốc độ của mấy cái phi hành khí thiết kế nguyên
thủy ở chỗ này lại có thể đạt tới một mức độ khác thường như vậy. Có nguồn năng
lượng xuất sắc thế này, lại thêm vào mấy thứ vật liệu gỗ nhẹ nhàng mà lại có độ
cứng cao đó, điều này cũng khó trách. Mấy miếng gỗ đó còn nhẹ hơn vật liệu
xương mà Diệp Trùng từng sử dụng qua lúc trước.
Hoàn cảnh nơi này quả
thật là, tốt tới mức có chút khác thường!
Diệp Trùng có chút hưng
phấn, hai mắt hắn phát sáng nhìn vật liệu chất đống như núi ở trong sân, ai
biết trong này sẽ có niềm vui càng lớn hơn hay không?
Chính ngay lúc này,
công việc của hắn lại không thể không ngừng lại, bởi vì Christine đã trở về.
Christine trở về một
mình. Đối với vị Thù Mạc Nhi đó, Diệp Trùng không hỏi. Nhưng Christine rõ ràng
có chút sợ mất vía, ngược lại làm Diệp Trùng có chút kỳ quái nhìn thêm hai cái.
Thù Mạc Nhi hôm nay rất
cao hứng. Hôm nay gặp phải một người rất thú vị. Nàng vốn dĩ cho rằng địa
phương nhỏ như Dã Tháp thành này chắc là khá nhàm chán, không ngờ vẫn là người
có tài.
Dễ dàng thoát khỏi thần
niệm của mình như vậy, thực lực của người này thật sự là sâu không thể dò a.
Với lại, phương pháp đối phương sử dụng càng làm trước mắt Thù Mạc Nhi sáng
lên. Ngoài ra, người đó vẻ mặt lạnh băng băng, trong cái nhìn của Thù Mạc Nhi,
lại có một loại đáng yêu nói không ra lời.
Đối với người chị
Christine mới gặp như đã quên đó, vừa nghĩ tới nàng ta, Thù Mạc Nhi liền cảm
thấy toàn thân có chút không tự nhiên.
Nhưng điều làm nàng
không ngờ là, thiếu niên xem ra còn nhỏ hơn Christine đó lại là thầy của nàng
ta. Điều này ra ngoài ý liệu của Thù Mạc Nhi. Khi nàng biết được thân phận của
Diệp Trùng từ miệng Christine, nàng lúc đó cũng có chút không tin. Nhưng nàng
rất mau liền tin, bởi vì nàng cảm nhận được một loại tôn kính phát ra từ trong
lòng trong ngữ khí cố làm ra vẻ không để ý của Christine.
Mà sau khi biết được
Diệp Trùng vì xạ thủ cấp tám Sa Á, đã ở chỗ này dùng Tuyết Ban Lam Sam chế tạo
một cây súng quang có thể bắn thủng tấm bia Vân Gian thạch dày năm cm, lòng tò
mò của Thù Mạc Nhi bành trướng trước giờ chưa từng có.
Cái tên Sa Á này, Thù
Mạc Nhi biết, nàng ta quen biết thầy mình.
Một kỹ sư chế tạo vũ
khí đỉnh cao có thể chế tạo vũ khí cho xạ thủ cấp tám lại trẻ như vậy, còn có
một thân sức mạnh cực kỳ thần bí, xem thế nào cũng đều là thu hoạch lớn nhất
ngày hôm nay.
Dưới cái nón lụa, khóe miệng
Thù Mạc Nhi cong lên thành nụ cười nhàn nhạt, nàng đã hẹn với Christine, lần
sau tới thăm.
Thù Mạc Nhi trở về chỗ
ở, đẩy cửa ra liền nhìn thấy một người đầy râu ria lười biếng nằm trên trường
kỷ phòng khách, trong tay cầm một bình rượu, dáng vẻ say sưa.
- Edward, ngươi cũng
quá lười biếng rồi đó, thời tiết hôm nay tốt như vậy, không khí cũng vô cùng
không tệ đó. Ngửi thấy mùi rượu đầy phòng, Thù Mạc Nhi hếch cái mũi nhỏ lên,
trề cái miệng nhỏ.
Edward liếc mắt nhìn
Thù Mạc Nhi, nhếch miệng cười: - Thì ra là tiểu Mạc Nhi của chúng ta đã trở về
rồi. Thế nào, hôm nay ra ngoài gặp được chuyện vui gì sao?
- Gặp được một người
rất thú vị đó. - Thù Mạc Nhi cười nhẹ, tháo cái nón lụa xuống, lộ ra dung nhan
làm người ta mê đắm.
Edward nhấp một ngụm
rượu, nấc một cái, lè nhè: - Thú vị? Ngay cả con kiến cô cũng cảm thấy thú vị.
- Edward! - Thù Mạc Nhi
có chút giận dữ trừng mắt nhìn Edward. Edward vội vàng cười ha hả: - Tiểu Mạc
Nhi, mấy người Đa Già đều ở trong thư phòng, cô đi tìm bọn họ đi.
- Hừ! - Thù Mạc Nhi trề
môi, tức giận trừng mắt nhìn Edward, kế đó tức giận đi vào thư phòng.