Sư sĩ truyền thuyết - Chương 114

Chương 114: Bắt người

- Ngươi xác định chúng
ta không đi sai đường? - Diệp Trùng hỏi.

- Ách, cái này ai mà
biết? - Thương không chút trách nhiệm nói. Nhìn hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh,
Diệp Trùng khóc cười không xong. Từ một hoàn cảnh xa lạ tới một hoàn cảnh xa lạ
khác, Diệp Trùng ngược lại không cảm thấy có gì khác biệt lớn. Chỉ là hắn hiện
giờ mới nghĩ tới Thương cũng không có bản đồ của khu vực này, để Thương dẫn
đường, kết quả không nghĩ cũng biết.

Khu Huete so với khu
Hoth, trật tự hơn nhiều, vẻ mặt người đi đường rất thoải mái, Diệp Trùng tới
chỗ này lâu như vậy, vẫn chưa thấy một lần xảy ra việc đánh nhau trên đường,
nếu như là khu Hoth, đây quả là một chuyện kỳ lạ.

Kiến trúc gạch đá theo
kiểu cổ có thể thấy khắp nơi ở chỗ này, hơn nữa phong cách phong phú, trăm
phương ngàn kiểu. Nhưng đại đa số khá là thấp bé, không giống nhà cửa của khu
Hoth, tuy rằng cũng là kiến trúc gạch đá, nhưng nhà cao một, hai mươi mét cũng
chỉ coi là độ cao bình thường, xem ra càng giống với nhà kho hơn.

Hai bên đường có rất
nhiều quán xá, thỉnh thoảng lại có thể thấy được sản phẩm công nghệ bên ngoài
Quỹ hình khuyên, có thể thấy rằng Quỹ hình khuyên không hề như trong lời đồn,
căn bản không giao lưu với thế giới bên ngoài.

Nhiều nhất chỗ này
chính là những cửa tiệm có liên quan đến quang giáp. Không giống thiên hà Farr
mà Diệp Trùng nhìn thấy, lên mạng mô phỏng đặt hàng, sau đó sẽ giao hàng tận
nhà, nơi này phảng phất như vô cùng bài xích cách mua bán tiện nghi mà tiên
tiến này, mà là mua bán tại chỗ vô cùng nguyên thủy, trong cửa tiệm, tất cả
quang giáp xếp thành chữ Nhất, ngươi có thể từ từ lựa chọn, thậm chí có thể yêu
cầu điều khiển thử.

Trong tất cả các loại
quang giáp được bày bán nơi này vô cùng khó gặp những loại quang giáp thường
thấy trong năm thiên hà lớn, mà phần lớn đều là loại Diệp Trùng chưa từng thấy
bao giờ, điều này làm cho hắn không tự chủ được, cảm thấy vô cùng thích thú.
Phong cách đặc biệt, Diệp Trùng cũng là lần đầu nhìn thấy!

Nhưng trong tiếng thúc
giục của Thương, Diệp Trùng chỉ có thể thu hồi ánh mắt lưu luyến không nỡ rời
của mình.

- Hỏi đường? - Diệp
Trùng hỏi.

- Đương nhiên, lạc
đường không hỏi đường thì làm thế nào? Ngươi có cách tốt hơn à? - Thương hỏi
vặn ngược lại.

- Không có! - Diệp
Trùng vô cùng ngượng ngùng nói.

- Ài, Diệp tử, mau nhìn
về phía 30 độ bên trái ngươi xem! Woa, dáng người thật đã quá! Lại còn mang mặt
nạ? Hắc hắc, chỉ cái mặt nạ này mà có thể ngăn cản được ta sao! - Nghe giọng
điệu, Diệp Trùng biết ngay Thương đang cực kỳ hưng phấn.

Bên trái 30 độ, Diệp
Trùng dời ánh mắt về phía đó.

- Như vậy mà nhìn ra
cái gì chứ? - Diệp Trùng nhịn không được lầm bầm trong lòng, một bộ trường bào
màu tím hoàn toàn che đi con người, hơn nữa trên mặt còn đeo mặt nạ. Chỉ thấy
mơ hồ dáng vẻ thướt tha, nhấp nhô lên xuống mới làm người ta biết đây là một
người phụ nữ.

- Ngươi hiểu cái gì? - Thương
vô cùng khinh thường nói: - Phàm là phụ nữ cực phẩm, hễ mà đứng ở đó, tự nhiên
sẽ có một loại phong phạm, khí chất yêu kiều! Ài, nói với ngươi việc này thật
là đàn gảy tai trâu! Đợi ta quét hình trước rồi nói sau!

- Ủa, hễ đứng là có
phong phạm? Chẳng lẽ là khí thế? Đây không phải là cao thủ mới có hay sao?
Chẳng lẽ nữ nhân cực phẩm cũng đều là cao thủ? - Diệp Trùng cố hết sức suy
nghĩ.

- Hừ hừ. - Thương đang
quét hình, nghe thấy lời nói của Diệp Trùng, không tự chủ được hoảng loạn một
trận: - Ài, Diệp tử. Khả năng tưởng tượng của ngươi thật ra cũng không tệ chút
nào!

Diệp Trùng không khỏi
ngơ ngẩn không hiểu, nhưng hắn cũng biết, chắc chắn là nói sai gì rồi.

- Úi! Đây không phải là
Phượng Túc sao? - Thương vô cùng kinh ngạc: - Nàng ta tại sao lại xuất hiện ở
đây?

- Phượng Túc là ai? - Diệp
Trùng hỏi.

- Trời, Diệp tử, Phượng
Túc ngươi cũng không biết? Đáng thương, thật đáng thương, cuộc đời không chút
thú vui như vậy. Phượng Túc chính là nữ minh tinh được yêu thích nhất của thiên
hà Farr! Là nữ minh tinh có giá cao nhất! Cũng là nữ minh tinh thần bí nhất! Hơ
hơ, ta chính là người hâm mộ trung thành nhất của nàng, nhớ năm đó, nàng với
một ca khúc tuyệt vời, toàn trường yên tĩnh suốt mười lăm phút, tình huống
hoành tráng này là không tiền tuyệt hậu (Trước sau đều không có)! Cái gì? Diệp
tử. ngươi ngay cả điều này cũng không biết? Quả nhiên, ngươi sớm bị Mục dạy
thành dã thú rồi. Thật làm ngươi ta xem thường! Xem ra trách nhiệm nặng nề dạy
dỗ ngươi thành người vẫn phải rơi vào người ta rồi! Hắc hắc... - Thương trêu
chọc nói.

Diệp Trùng biết, hễ mà
Thương sa vào loại trạng thái này, tuyệt không phải là mấy phút thì có thể phục
hồi trở lại.

Thương đột nhiên la
lên: - Diệp tử, chúng ta không phải phải hỏi đường sao? Đi hỏi nàng đi! Hắc
hắc, Diệp tử. Đây chính là ta thay ngươi tạo ra một cơ hội tuyệt vời! Ôi, đáng
tiếc nơi này không có quang não, nếu không, ta sẽ cho ngươi nhìn thấy dung nhan
tuyệt thế của nàng, ngươi nhất định sẽ sụp đổ mà yêu nàng! Nàng chính là người
tình trong mộng của vô số thanh niên trẻ đó nha! Hắc hắc, ta ở đây còn có kích
cỡ tiêu chuẩn vừa quét hình xong, đây chính là thông tin sơ cấp đó, so với
những thông tin trên mạng mô phỏng đó, xét về tính chuẩn xác, tuyệt đối không
phải là cùng một đẳng cấp! - Lời nói của Thương tràn đầy mê hoặc.

Diệp Trùng không chút
rung động: - Không hứng thú!Tại sao phải hỏi nàng? Với lại giả sử nàng là một
minh tinh, lại xuất hiện ở chỗ này, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Khẳng
định là có vấn đề!

Thương vô cùng kinh
ngạc: - Diệp tử, ngươi bây giờ trở nên thông minh rồi! Ừ, nói cũng đúng, có
chút kỳ quái, nàng ta thế nào lại chạy tới chỗ này chứ, chẳng trách sao nàng
lại thần bí như vậy! Ài, Diệp tử, nơi này nhất định có cổ quái, vậy chúng ta
càng phải đi thăm dò, nói không chừng có thể khui ra bí mật độc nhất vô nhị nào
đó!

- Thương, chúng ta lãng
phí thời gian vì chuyện này thật không đáng, chúng ta còn có việc còn quan
trọng hơn phải làm! - Diệp Trùng bất mãn nói.

Thương nhịn không được
lầu bầu: - Chỉ là đi hỏi đường thôi, nó có làm trễ bao nhiêu thời gian đâu?

Diệp Trùng suy đi nghĩ
lại, nhấc chân bước về phía Phượng Túc mà Thương nói. - Xin chào, xin hỏi cô có
biết đường số 22 đi thế nào không? - Diệp Trùng hỏi người phụ nữ ngay cả mặt
cũng che kín tên là Phượng Túc này.

Phượng Túc xoay người
lại, đánh giá người thiếu niên hỏi đường trước mặt này, chỉ thấy hắn dáng vẻ
thong thả, sự lạnh lùng ngấm ngầm nhưng không thể che giấu được.

Phượng Túc mở miệng,
giọng nói uyển chuyển mê ly: - Ừ, đường số 22 à, từ chỗ này đi thẳng tới trước,
tới giao lộ thứ 3, rẽ phải rồi đi thêm chừng năm phút nữa là tới! - Chỉ một câu
nói ngắn ngủi, giọng nói lượn lờ xung quanh, mềm mại, dịu dàng, làm người ta
rung động trong lòng!

Rõ ràng trình độ nắm
bắt âm vận của đối phương làm Diệp Trùng có chút kinh ngạc, hơi ngẩn người ra,
rồi lập tức hồi phục như thường: - Ừ, cám ơn! - Nói xong liền xoay người rời
đi.

- Thương, như vậy vừa ý
rồi chứ! - Tuy rằng không hiểu Thương tại sao có hứng thú với cái này, nhưng
đối với yêu cầu của Thương, nếu như trong phạm vi có thể, Diệp Trùng vẫn cố hết
sức mà làm! Thương hồi lâu không có phản ứng.

- Thương, thế nào rồi? -
Diệp Trùng tò mò hỏi. Chẳng lẽ nghe giọng nói liền bị đoản mạch? Chắc là không
đến nỗi vậy chứ.

- Woa. Quá kỳ diệu rồi!
Âm thanh tuyệt vời! Âm thanh thật tuyệt vời a! Trời ạ, trên đời này lại vẫn còn
có âm thanh êm tai như vậy! Diệp tử, ngươi không có chút cảm thụ nào sao? - Thương
hưng phấn tới mức chẳng còn phân biệt được phương hướng!

- Ừ, cũng không tệ! - Diệp
Trùng lạnh nhạt nói.

- Nếu không thì, Diệp
tử, chúng ta lại đi tìm nàng nói chuyện, loại cơ hội trời cho này trăm năm khó
gặp, à không, là ngàn năm khó gặp mới đúng! Diệp tử, chúng ta đi thêm một lần,
được không? Một lần thôi! - Thương van xin nói.

Diệp Trùng không hề
rung động: - Nơi chúng ta phải đi bây giờ là đường số 22!

Thương cũng biết tính
cách của Diệp Trùng, lầm bầm nói: - Xì, ngươi chưa thấy qua hình ảnh của nàng,
nếu không, ngươi nhất định sụp đổ mà yêu nàng! Ài, nhưng... hình như cũng không
nhất định a, yêu cầu của ngươi và người bình thường quá khác nhau! Ha, ta biết
rồi. Diệp tử. Ngươi không phải vẫn còn nhớ nhung cô gái mặc đồ luyện công màu
trắng đó chứ?

- Nói tầm xàm! - Diệp
Trùng phản kích, nhưng trước mắt lại không tự chủ được lại thoáng qua một bóng
người màu trắng, giống như ngửi thấy mùi thơm kỳ dị đó, còn có sự béo ngậy còn
lưu lại trên đầu lưỡi. Đột nhiên, khí huyết trong ngực nhộn nhạo, Diệp Trùng
thầm hô không hay, vội vàng đè nén ý niệm, khí huyết mới bình phục trở lại.

- Ha ha, trúng, Diệp
tử. Chắc chắn rồi, ngươi không che được mắt ta đâu. Sóng não của ngươi vừa rồi
mạnh hơn bình thường 30%, còn tim thì đập nhanh, tốc độ máu cũng tăng giống
vậy! Ừ, nhưng cô gái đó cũng không tệ, đáng tiếc chúng ta trong thời gian ngắn
sẽ không trở lại hành tinh Lam Hải. Người ta tuy rằng nói muốn gả cho ngươi!
Nhưng Diệp tử này, ngàn vạn lần đừng vì một cây mà bỏ cả khu rừng, so với
Phượng Túc, cô gái đó vẫn còn thua xa lắm! Hắc hắc... - Thương vừa cười trộm,
vừa không quên đả kích Diệp Trùng.

Diệp Trùng coi thường,
theo chỉ dẫn của Phượng Túc vừa rồi đi về phía đường số 22, để mặc Thương kêu
gào trong lòng hắn.

Số 103 đường số 22!

Đây là địa chỉ Già Trạc
đưa cho mình, nơi đây có một vị thuật thừa sư có thành tựu rất thâm hậu, cũng
là mục tiêu của Diệp Trùng và Thương! Diệp Trùng tốn rất nhiều công sức mới tìm
tới được, chỗ ở của vị thuật thừa sư này cách đường chính đường số 22 rất xa, ở
trong một khu rừng nhỏ hoang vắng.

Phòng ốc bằng gạch, gỗ
theo phong cách giả cổ thấp bé, dưới mái hiên nghiêng nghiêng treo đầy chuông
gió, chỉ cần hơi có gió nhẹ, ting ting tung tung, tiếng chuông trong trẻo vui
tai vang lên không ngớt. Cửa sổ lầu hai hơi mở ra, không hề đóng quá chặt. Xung
quanh căn nhà là một mảng lớn cây cối, có thể thấy vị thuật thừa sư này không
hề thích người khác làm phiền! Nhưng như vậy lại tạo thuận lợi rất lớn cho Diệp
Trùng, đủ làm hắn yên tâm mà hành động.

- Thương, ngươi có đề
nghị nào tốt không? - Diệp Trùng hỏi.

- Ừ, ngươi tốt nhất là
dùng tốc độ nhanh nhất mà ra tay, đối với thuật thừa sư, chúng ta hiểu biết quá
ít, không biết họ có cách tấn công cổ quái thế nào. Hắn hiện giờ đang ở lầu 2,
đáng tiếc căn nhà này quá nhỏ, ta căn bản không cách nào vào trong, nếu không,
ta cũng có thể giúp đỡ! - Thương lúc này lại nghiêm túc, như là hai người so
với hồi nãy, ừm, phải như là hai cái quang nghĩ trí cảm!

- Ừ, có đạo lý! - Diệp
Trùng tán đồng nói, thuật thừa sư quá thần bí, ngay Thanh tâm gì đó của Già
Trạc đã làm Diệp Trùng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, cho nên trong lòng hắn cũng vô
cùng cố kỵ thuật thừa sư!

- À, đúng rồi, thông
thường đánh đánh cướp đều phải đội mũ che kín mặt, để phòng ngừa về sau bị
người ta nhận ra! - Thương nhắc nhở.

- Còn có chuyện này nữa
ư? Ngươi từ đâu mà biết được? - Diệp Trùng kỳ quái hỏi.

- Đương nhiên là phim
ảnh rồi, cướp ở trong đó đều là như thế! - Thương cho là đúng rồi nói.

Diệp Trùng làm sao cũng
không tìm được khăn trùm mặt, cũng may mặt nạ có số hiệu F-58 lúc trước ở Hắc
giác vẫn luôn được hắn bỏ trong túi ở eo, lấy nó đeo lên mặt, so với cái gì mà
mũ trùm mặt thì tốt hơn nhiều. Đã lâu không dùng, Diệp Trùng nhẹ nhàng sờ sờ
cái mặt nạ màu đen trên mặt, cảm xúc trong lòng phức tạp.

- Thứ đó mang theo rồi
chứ? - Thương nhắc nhở.

- Ừ! - Diệp Trùng lắc
lắc cổ tay.

Diệp Trùng linh hoạt
giống như một con báo, chui vào lầu 2, Thương lại mai phục ở trong khu rừng nhỏ
bên ngoài, tránh xuất hiện tình huống nguy cấp nào đó, không có ai tiếp ứng.

Chuông gió treo ở mái
hiên che lấp toàn bộ tạp âm do Diệp Trùng gây ra.

Nhìn qua căn phòng,
ngoại trừ một số bàn ghế bằng gỗ cần thiết, gần như không nhìn thấy thứ đồ
trang trí nào khác. Cả cái sàn của tầng hai đều là chế tạo từ gỗ, Diệp Trùng
không thể không cảm thán, cái này ở bên ngoài phải tốn bao nhiêu tiền đây, chỉ
có thể nhắc nhở mình cẩn thận để phát ra tiếng cọt kẹt khi đạp lên nó.

Cả lầu hai chỉ có một phòng,
nhưng cửa phòng đóng chặt, tên đó nhất định là đang ở trong!

- Ai đó, lại dám xông
vào nhà của ta! - Giọng nói âm lãnh bỗng vang lên trong lòng Diệp Trùng, đồng
thời, kẹt một tiếng, cánh cửa gỗ tự động mở ra, một ông già sắc mặt âm trầm,
ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Diệp Trùng. Ánh mắt yêu dị làm trong lòng Diệp
Trùng nhảy dựng lên!

Ngay khi ông già phát
âm, Diệp Trùng đã thầm kêu không ổn, cánh cửa gỗ vừa mới mở ra một khe hở, ông
già đang ngồi đối diện cánh cửa bên trong liền bị ánh mắt Diệp Trùng chiếu tới.

Vẫn chưa kịp phản ứng,
Diệp Trùng bỗng cảm thấy toàn thân nặng nề, giống như bị rưới chì, cảnh vật
trước mắt cũng trở nên mơ hồ. Trong lúc sợ hãi, Diệp Trùng không kịp suy nghĩ
nhiều, dùng hết lực khí toàn thân vung vẩy cổ tay!

Động tác này đã tiêu
hao toàn bộ thể lực của Diệp Trùng, Diệp Trùng cũng không chống cự được sức
mạnh trói buộc mình này, bịch một cái, té lên mặt đất. Trước mắt trời đất xoay
chuyển, đủ loại màu sắc, làm Diệp Trùng lập tức lâm vào trạng thái mơ màng.

Ngay sau đó cũng lại
bịch một tiếng, bên tai truyền lại tiếng chửi mắng, la hét của ông già.

Diệp Trùng lại cảm thấy
cơ thể nhẹ hẫng, sức mạnh trói buộc mình biến mất rồi! Trải qua mấy phút, cảnh
tượng trước mặt Diệp Trùng mới hồi phục bình thường!

Diệp Trùng tốn sức từ
mặt đất bò dậy, cơ bắp trên thân thể vẫn không tự chủ mà rung giật, mồ hôi lạnh
men theo sống lưng chảy xuống.

Ông già giống như đòn
bánh tét, bị trói nghiến lại, ngã trên mặt đất, không thể cử động, tiếng chửi
mắng trong miệng lại không hề dừng lại, bên ngoài cứng cỏi, bên trong yếu ớt la
hét: - Ngươi là ai, ta chính là thừa thuật sư, ngươi biết mình đang làm gì
không? Đánh lén thừa thuật sư, ngươi sẽ bị tông sở truy sát vĩnh viễn! - Lập
tức, giọng nói thay đổi: - Ta là một người thông tình đạt lý, nếu như có chỗ
nào cần giúp đỡ, chỉ cần ngươi thả ta, mọi người vui vẻ nói, ta nhất định giúp
ngươi! Phải biết rằng...

Diệp Trùng không quan
tâm, vận động tứ chi một lát, trong lòng thầm hô may mắn! Thứ Diệp Trùng vừa
quăng ra là một sợi dây thừng nhỏ có buộc vật nặng ở hai đầu, đây là chủ ý do
Thương nghĩ ra, thứ này chỉ cần chỉ cần bị rung giật thì sẽ xoay tròn lại, đụng
phải thứ gì thì sẽ lập tức quấn quanh lấy. Sức mạnh của Diệp Trùng cực kỳ kinh
người, hai vật nặng này tuy rằng không lớn nhưng lại rất nặng, bị Diệp Trùng
dùng sức quăng ra, vừa đụng vào lão già, lập tức trói nghiến lão lại! Cắt ngang
công kích của lão, Diệp Trùng mới khôi phục lại được tự do!

Thuật thừa sư thật mạnh
mẽ! Nếu như không phải mình chớp lấy thời cơ, thiếu chút nữa trở thành không
sức phản kháng mà bị bắt rồi! Diệp Trùng không khỏi run sợ!

Lão già này mắt ưng,
mũi ưng, ánh mắt lấp lánh, miệng không ngừng mắng chửi.

Diệp Trùng không có ý
trả lời, nhấc lão lên, từ cửa sổ nhảy xuống, việc tra hỏi này vẫn cứ giao cho
Thương đi!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3