Sư sĩ truyền thuyết - Chương 112 - 113

Chương 112: Lại một lần phát
bệnh

Một đống lớn quang giáp
và người tay cầm súng hồng ngoại hùng hùng hổ hổ giết về phía này, người trên
đường không ai không vội vàng né tránh, nhưng động tác lại quen thuộc, thoải
mái, vừa nhìn liền biết loại việc này khẳng định là không phải lần đầu xảy ra.

Diệp Trùng lập tức gọi
Ngư ra, đối phương với dáng vẻ kẻ tới không có ý tốt, Diệp Trùng lại không phải
ngu, nhìn tình thế liền biết là có 80, 90% là tới vì mình. Chắc là đồng bọn của
đám người hôm nay, Diệp Trùng phán đoán!

Nhanh chóng chui vào
trong buồng lái của Ngư, mở hệ thống quét hình, chỉ thấy trước mặt một đống
điểm đỏ, số lượng thật sự không ít, Diệp Trùng lẩm bẩm trong lòng.

Lập tức, giọng nói của
Thương trở nên có vài phần không thèm để ý: - Diệp tử, mấy người này một mình
ngươi chắc là có thể đối phó được, hệ số nguy hiểm trước mắt không đủ a, ta
không thể giúp ngươi, ài, thật là đáng tiếc a! Hình như đã rất lâu rồi không có
ra tay rồi! - Trong lời nói, rất là tiếc nuối!

Một mình thì một mình!
Trừ phi vạn bất đắc dĩ, Mục và Thương sẽ không ra tay. Tuy rằng không biết
nguyên nhân, nhưng Diệp Trùng cũng không muốn quá ỷ lại vào Mục và Thương! Nếu
quá ỷ lại vào Mục và Thương, khả năng chiến đấu của mình sẽ mau chóng thụt lùi!
Thực lực, thực lực mình thật sự có mới đáng ỷ lại nhất!

Ở một nơi hỗn loạn thế
này, không chủ động ra tay, mà đợi kẻ địch tới tìm ngươi rồi mới phản kích, vậy
có mấy cái mạng cũng không đủ để xài! Đã khai chiến vậy thì ra tay thôi.

Khúc Phát ngồi trong
quang giáp ưa thích của mình, nhìn thấy huynh đệ, thủ hạ nhanh chóng có thứ tự
vây bọc lấy mục tiêu, chỉ cần vòng vây vừa hình thành, đối phương dù có cánh
cũng khó bay, vì đối phó với ba người này, ngay cả tiểu đội quang giáp quý báu
nhất, mình cũng mang tới đây. Sư sĩ của mấy cái quang giáp này không ai không
là sư sĩ trung cấp trở lên, ba đội trưởng còn là nhân vật có danh hiệu sư sĩ
cao cấp.

Khúc Phát bản tính cẩn
thận, trước giờ vẫn luôn làm việc có chừng mực, nhánh tiểu đội quang giáp có trong
tay này là lực lượng hắn trước giờ chưa từng dùng qua, chỉ đợi ngày nào đó có
thể dùng cho việc lớn!

Tuy rằng cao thủ trong
Quỹ hình khuyên nhiều như mây, hơn nữa kẻ có thể vào Quỹ hình khuyên cũng không
phải là nhân vật tầm thường, nhưng trong Quỹ hình khuyên, đối với việc tranh
đoạt nhân tài cũng vô cùng ác liệt, sư sĩ cao cấp nào phải kẻ nhỏ bé như hắn có
thể đưa ra? Ba vị đội trưởng dưới trướng này cũng là hắn phí biết bao công sức
mới có được. Sự chua cay trong đó, không nói cũng biết!

Nói thật ra, ở thời
điểm mẫn cảm này, làm ra lớn chuyện như vậy thật sự không phải là ý muốn trong
lòng của một kẻ cẩn thận như Khúc Phát.

Nhưng hôm nay, mười mấy
huynh đệ của mình bị người ta giết chết giữa đường, nếu như không tìm chút danh
dự về, vậy mình cũng không cần lăn lộn làm gì nữa, huynh đệ dưới tay chỉ e tới
ngày mai một người cũng không còn! Trong hành tinh Harrison, nếu như không có
chút thực lực, muốn đứng vững được thì cực kỳ khó khăn. Tổ chức không có thực
lực cũng dễ dàng bị tiêu diệt nhất!

Bỗng, chỉ nghe thấy
‘binh’ một tiếng lớn, vô số gạch đá bắn mạnh ra, cả căn nhà nhỏ lập tức bị che
phủ trong đám đất cát màu vàng.

Khúc Phát trong lòng
nhảy dựng lên, vòng vây vẫn chưa hình thành, đối phương đã phát hiện ra, tên
này thật cảnh giác a, xem ra hôm nay một trường quyết chiến là không thể tránh
khỏi rồi! Nhưng may mà đối phương chỉ có ba người, cho dù có lợi hại hơn nữa,
cũng địch không lại nhiều người! Hiện giờ Khúc Phát chỉ cầu chúc cho mấy tổ
chức khác đừng xen chân vào, nếu không, vậy mình khó xử rồi!

Một cái quang giáp màu
đen từ từ từ trong đất cát đi ra. Dáng vẻ thong thả! Thấy đối phương hoàn toàn
không xem mấy người mình ra gì, Khúc Phát không tự chủ được tức giận đến nỗi
cười lớn. Thật ra, cái này hắn đã trách oan Diệp Trùng. Diệp Trùng trước giờ
không hề có thói quen coi thường đối thủ, cho dù đối phương có yếu ớt đi nữa.
Đối với cách xuất hiện thế này, tự nhiên là do Thương giở trò, nói dễ nghe là
có thể gia tăng áp lực tâm lý cho đối phương.

Vẫn không đợi Khúc Phát
hạ lệnh, thân hình cái quang giáp 4 tay màu đen này đột nhiên chuyển động.

Nhiều ngày như vậy, mức
độ quen thuộc của Diệp Trùng đối với Ngư đã vô cùng cao. Trong mắt Fred, Ngư
tuyệt không thể được coi là một quang giáp cực phẩm. Bốn cánh tay máy nhìn thì
thấy rất nhiều, nhưng đối với phần lớn người mà nói, thật ra là chẳng có tác
dụng gì, dù sao có mấy người có thể có tốc độ tay giống như Diệp Trùng chứ?
Nhưng đối với Diệp Trùng mà nói, đây đơn giản là một cái quang giáp vì hắn mà
làm ra, trước giờ, tốc độ tay tối đa siêu tuyệt của hắn bị quang giáp trói
buộc. Nhưng đối với Ngư, tốc độ tay mà Diệp Trùng vẫn luôn khổ luyện cuối cùng
cũng có đất dụng võ!

Tổ hợp của Diệp Trùng
và Ngư, sau khi hợp lại với nhau, rốt cuộc phát huy ra thực lực thế nào?

Diệp Trùng vốn không hề
có ý hỏi câu này, Ngư giống như một con bạch tuộc khổng lồ đột nhiên xông lên
phía trước, trước khi mọi người có phản ứng nào đã sáp tới bên rìa của đám
quang giáp này.

Chỉ trong một cái chớp
mắt, Ngư đã thống kê được có 37 cái quang giáp, đều không phải là đồ thông
thường, nhưng trong mắt Diệp Trùng, loại quang giáp cấp độ này đã không cách
nào kích thích được quá nhiều hứng thú của hắn. Hiện giờ, có thể kích thích
hứng thú của hắn chỉ có quang giáp của Hắc giác, quang giáp nội bộ của Hiệp hội
sư sĩ, ừ, đối với mấy cái quang giáp còn dư của đại sư Fred, Diệp Trùng cũng có
chút tò mò.

Thương ở trong lòng
Diệp Trùng kêu gào, gầm rú, vô cùng hưng phấn.

Ngư căn bản không có
bất cứ hư chiêu nào, trực tiếp xông vào trong đám quang giáp.

Quang giáp Diệp Trùng
gặp đầu tiên là một cái quang giáp loại Thiên thuận – III, có hình dáng của
sói, cũng thuộc vào phạm trù quang giáp cao cấp, 4 cái chân máy rõ ràng đã từng
được cải tạo, dáng vẻ uy mãnh! Thấy Ngư giết tới nơi, cũng không hoảng, tất cả
khoang vũ khí xạ kích ngầm trên quang giáp đều mở ra, tất cả hỏa lực đều bắn về
phía Diệp Trùng.

Nhưng nhìn quen súng từ
nano có uy lực kinh người của Hiệp hội sư sĩ, xạ kích trình độ này đối với Diệp
Trùng mà nói, đơn giản là giống như pháo hoa, nhìn được mà xài không được. Tấm
khiên trước ngực đã sớm ‘xoẹt’ mở ra, chùm tia laser bắn lên bề mặt, cặp mắt
của con quái thú đó lập tức giống như bị châm lửa vậy, phát sáng lên.

Sư sĩ trong quang giáp
Thiên thuận không ngờ khoảng cách gần như vậy mà cũng bị người ta cản lại, vừa
muốn thoát thân, liền bỗng phát hiện quang giáp của mình phát ra tiếng xì xì,
chính đang trong lúc buồn bực, một vụ nổ dữ dội giống như một con hồng hoang cự
thú vô tình nuốt chửng lấy hắn!

Động tác của Diệp Trùng
quả thật quá nhanh, một khiên một thương bảo vệ trước ngực, còn lưỡi đao từ
trường siêu tần lại giống một con rắn độc mai phục, có thể cho đối phương một
kích trí mạng bất cứ lúc nào. Hộp bắn đạn, Diệp Trùng không nỡ xài, đạn dược
trong hộp có hạn, nếu như dùng hết mấy viên đạn này, cái hộp bắn đạn này cũng
trở thành đồ vứt đi! Hiện giờ lão già Fred đó không có ở đây, mấy thứ đạn kỳ
lạ, quý hiếm này không được bổ sung, dùng một viên thiếu một viên! Diệp Trùng
không muốn trong tình huống này mà lãng phí tài nguyên quý báu.

Hơn 30 cái quang giáp,
phần lớn đều là quang giáp loại công kích tầm xa.

Quang giáp công kích
tầm xa bị quang giáp cận chiến tiếp cận, không nghi ngờ gì, đó là một cơn ác
mộng! Mà vô luận là quang giáp công kích tầm xa hay là quang giáp cận chiến, bị
Diệp Trùng điều khiển Ngư tiếp cận, vậy tuyệt đối là ác mộng trong ác mộng!

Ngư giống như một cái
máy xay thịt, đi tới nơi nào, quang giáp tan vỡ thành mảnh vụn, linh kiện bắn
tung tóe, tiếng quang giáp nổ liên tiếp vang lên.

Sắc mặt của Khúc Phát
đau khổ đến méo mó, đây chính là tâm huyết của mình a!

Khúc Phát chết, không
có mấy người để ý tới, dù sao hắn chỉ đại diện cho một tổ chức nhỏ của khu
Hoth. Nhưng trận chiến này lại mang đến uy vọng cực lớn cho Diệp Trùng! Một
người đấu một tổ chức, cho dù tổ chức này có nhỏ, cũng tuyệt không là việc dễ
dàng!

Diệp Trùng ra tay tàn
nhẫn, vừa ra tay là căn bản không có ai sống sót. Với lại, lực chiến đấu kinh
người Diệp Trùng biểu hiện ra, còn có cái quang giáp kỳ dị làm người ta hoảng
sợ đó nữa!

Sự vô tình máu lạnh của
Diệp Trùng làm cho mấy lão đại đó chần chừ, loại người này nếu dùng tốt, không
nghi ngờ gì, là vũ khí giết người lợi hại trên tay, nhưng nếu không dùng tốt,
vậy chính là kề một thanh đao trên đầu mình, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy
mạng mình!

Đã có rất nhiều tổ chức
lớn đưa ra cành ô liu cho Diệp Trùng, nhưng Diệp Trùng lại không trả lời một
nhà nào! Hắn không muốn bị trói buộc, trở thành công cụ trên tay người khác,
nếu không, nơi này có tổ chức nào có thực lực như của Hắc giác chứ?

Xung quanh Diệp Trùng
cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại. Sau khi biết Diệp Trùng sẽ không tham gia bất
cứ tổ chức nào, rất nhiều tổ chức đều thở phào một hơi, đối với bọn họ mà nói,
đây là một loại tình huống có thể chấp nhận được!

Diệp Trùng chậm rãi đi
trên đường, lần trước vốn tính từ từ làm quen hoàn cảnh, không ngờ bị người cắt
ngang, bây giờ Diệp Trùng cuối cùng cũng có thời gian, liền quyết định hoàn
thành công việc này!

Người đi đường gặp Diệp
Trùng, không ai không né tránh, ‘hung danh’ gần đây của Diệp Trùng, ở khu Hoth
không ai hơn được, máu lạnh, vô tình, cực kỳ thích giết người, trong một đêm,
Diệp Trùng lập tức bị thổi phồng lên thành hình tượng của tên đồ tể! Diệp Trùng
đối với điểm này không hề để ý, trong hoàn cảnh này, vẫn là làm người ta e sợ
thì tốt hơn!

Không bị chút ảnh hưởng
nào, Diệp Trùng thoải mái độc hành trên đường, Thương đã bị hắn thu lại, đi
trên đường, sau lưng đi theo một quang giáp đứt tay thật sự là có chút quá chói
mắt. Với lại, Diệp Trùng cảm thấy rằng, Thương hay là làm một kỳ binh, mới càng
có thể phát huy được tác dụng của hắn. Thân thể của mình gần đây cũng rất bình
thường, cũng chỉ là đi một chuyến thôi, chắc là sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu!
Diệp Trùng suy nghĩ.

Cây cối bên đường, Diệp
Trùng vốn không biết, tự nhiên cũng không nói được tên, nhưng điều này không hề
gây trở ngại sự yêu thích của hắn đối với những cái cây này!

Vừa đánh giá kiến trúc
hai bên đường, Diệp Trùng vừa chậm rãi lang thang không mục đích.

- Úi! - Diệp Trùng
không kiềm chế được kinh ngạc hô nhẹ một tiếng, phong cách kiến trúc trước mặt
vô cùng đặc biệt, phòng ốc có màu xanh nhạt, tràn đầy khí tức tự nhiên, một
loại cảm giác yên tĩnh, ôn hòa dâng lên từ đáy lòng Diệp Trùng.

Một mùi thơm kỳ dị nhẹ
nhàng làm mũi Diệp Trùng có chút ngứa ngáy, chân Diệp Trùng không tự chủ được
đạp lên cầu thang ngắn bằng gỗ trước cửa toàn nhà này.

Chân phải vừa đạp lên
cầu thang, đầu Diệp Trùng bỗng trầm xuống, không khỏi thầm hô không ổn, vừa
muốn gọi Thương ra, liền phát hiện cảm ứng với Thương đã hoàn toàn bị cách ly!
Không phải xui xẻo vậy chứ, Diệp Trùng muốn khóc mà không có nước mắt!

Đáng tiếc, rất nhanh,
Diệp Trùng ngay cả tâm trạng muốn khóc này cũng không còn, nỗi đau đớn như
khoan vào tim, đục vào não giống thủy triều, cuồn cuộn dâng lên, dữ dội cuốn
lấy Diệp Trùng!

Chương 113: Thuật thừa sư Già
Trạc

Bỗng, một cảm giác nhu
hòa và bình yên truyền tới não bộ của Diệp Trùng, mát mẻ, cảm giác như ngâm
mình trong nước băng vậy, nỗi đau đớn không thể ngăn được trên thân thể lại
giảm dần, tuy rằng vẫn đau đớn vào tận sâu trong xương tủy, nhưng dường như đã
nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được của Diệp Trùng.

Ít nhất Diệp Trùng vẫn
có thể phân thần suy nghĩ đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Thời gian lần phát tác
này so với lần trước thì dài hơn nhiều, đợi đến sau khi sự đau đớn này không
chút dấu hiệu nào biến mất, dưới người Diệp Trùng đã là một vũng mồ hôi, giống
như là mới chui từ nước ra vậy.

Sắc mặt Diệp Trùng
trắng bệch, lảo đảo đứng dậy, hắn không hề lập tức gọi Thương ra, mà lại khuyên
nhủ Thương đang ở trong lòng hắn đã gấp rút đến độ muốn lập tức nhảy ra ngoài.
Hắn hiện giờ so với bình thường không hề có chút khác biệt gì lớn, chỉ là vừa
rồi đổ ra rất nhiều mồ hôi làm thể lực của hắn hơi có chút không tốt.

Trước mắt là một người
trung niên, gương mặt gầy gò, mang theo nụ cười nhẹ, mặc một bộ đồ vải màu xanh
nhạt, dáng người trong mắt Diệp Trùng có thể nói là vô cùng gầy yếu!

Đối phương mở lời
trước: - Ngươi ở trước cửa nhà ta đột nhiên ngã xuống, thấy tình hình của ngươi
không ổn, ta liền tự ý mang ngươi vào trong phòng, xin đừng để tâm! - Giọng nói
bình tĩnh, thoải mái, bất tri bất giác, làm tâm trạng người khác bình tĩnh trở
lại.

Diệp Trùng lúc này mới
phát hiện mình đang ở trong phòng, không khỏi cám ơn nói: - Cám ơn tiên sinh ra
tay giúp đỡ!

Người trung niên khẽ
cười: - Chỉ là việc nhỏ, không cần để tâm! Ta tên là Già Trạc, yên tâm, nơi này
rất an toàn, ngươi vừa rồi bị thương tổn rất là nghiêm trọng, ngồi xuống trước
nghỉ ngơi đi đã!

- Cám ơn! - Diệp Trùng
theo lời ngồi xuống, vừa ngồi xuống, hắn mới phát hiện cơ thể mỏi nhừ, quả
nhiên là nghiêm trọng hơn lần trước nhiều a, Diệp Trùng thầm nghĩ.

Già Trạc giúp Diệp
Trùng rót một ly nước không biết tên có màu xanh cánh trả, khách khí nói: - Mời
dùng! - Nói xong thò tay ra hiệu.

- Ừ! - Diệp Trùng bưng
ly lên, một hơi cạn sạch, mùi vị của ly nước xanh ngắt này cực nhạt, mát lạnh,
hơi mang theo vị đắng, uống vào miệng nhạt như nước đã được đun sôi. Diệp Trùng
ngược lại không hề hoài nghi trong ly nước này sẽ có cái gì bất lợi cho mình.
Với tình hình vừa rồi, nếu như đối phương có địch ý với mình, mình không hề có
chút sức đánh trả nào.

Với lại, Diệp Trùng gần
như có thể khẳng định, người trước mặt có 80, 90% chính là thuật thừa sư thần
bí trong Quỹ hình khuyên.

Thấy cách uống này của
Diệp Trùng, Già Trạc cười phá lên: - Ngươi nhất định là vừa tới hành tinh
Harrison rồi! - Thấy ánh mắt nghi hoặc của Diệp Trùng, Già Trạc giải thích: - Đây
là thức uống bình thường nhất của Harrison. Thông thường uống cái này đều là
nhấp từng ngụm nhỏ, mới có thể thưởng thức được mùi vị trong đó, trút một hơi
mà uống phần lớn đều là người mới vừa đến, uống như vậy chẳng khác gì uống nước
cả!

Diệp Trùng lúc này mới
tỉnh ngộ, đơn giản nói: - Không sai!

Rõ ràng Già Trạc cũng
phát hiện Diệp Trùng không hề tùy tiện nói chuyện, liền mở miệng hỏi: - Vừa rồi
thấy tiểu huynh đệ đột nhiên ngã xuống, không biết là vì sao?

Diệp Trùng trầm mặc một
hồi, mở miệng nói: - Ta mắc một loại quái bệnh! - Tuy rằng không biết vừa rồi
vị thuật thừa sư này rốt cuộc dùng cách gì mà làm giảm bớt cảm giác đau đớn của
mình, nhưng nếu có thể học được cách này, nói không chừng có thể giải được chất
độc của dung dịch màu bạc của Hắc giác, ít nhất cũng có thể giảm được sự đau
khổ.

Diệp Trùng và Thương
mau chóng giao lưu trong lòng.

Thương nói: - Ài, Diệp
tử, lão này nói không chừng có thể giúp ngươi giải độc!

- Ừ, cái này thì ta
biết!

- Vậy chúng ta trói hắn
lại. Tra hỏi! Cách này như thế nào? - Thương tà ác nói.

- Ừ, tra khảo hắn nhất
định sẽ nói sao? - Diệp Trùng có chút hoài nghi với phương pháp này.

- Hì hì, Diệp tử, vấn
đề này ngươi yên tâm. Kho tư liệu của ta có 756 cách tra hỏi, không cần công cụ
có 177 loại, phương diện tâm lý học chính là sở trường nhất của ta đó nha! Hắc
hắc. Tuyệt đối có thể làm hắn ngay cả việc của 18 đời trước cũng nói ra hết!
Thương lộ ra cái đuôi của ác ma, nhưng vẫn không quên kèm theo một câu nói
thường dùng trong phim ảnh!

- Nhưng tiền đề là
chúng ta phải khống chế được hắn trước đã! - Diệp Trùng bắt đầu suy nghĩ loại
khả năng này, rồi nói: - Nhưng nghe nói thuật thừa sư rất lợi hại, vạn nhất
đánh hắn chết thì thế nào? Tư liệu của chúng ta về thuật thừa sư quá ít!

- Nói cũng đúng! - Thương
cũng có chút nản lòng: - Đáng tiếc ta không thể giúp ngươi, nếu không hai người
chúng ta khẳng định có thể bắt sống tên này.

- Với lại, theo nguyên
tắc giao dịch công bằng mà Mục nói, hắn vừa rồi giúp ta, bây giờ chúng ta dùng
cách này để đối phó hắn, hình như không thích hợp lắm! - Đối với hiểu biết về
nguyên tắc giao dịch công bằng mà Mục nói, Diệp Trùng vẫn luôn rất mơ hồ, hắn
đối với lời nói của mình cũng không chắc chắn lắm.

- Chà, đúng, ta làm sao
có thể quên chuyện này chứ! Diệp tử, đều là ngươi không nhắc nhở ta, hại quang
nghĩ trí cảm thiện lương như ta thế này suýt chút nữa phạm phải sai lầm lớn!
Hừ, tri ân đồ báo, đây là một tố chất mà một người đàn ông chân chính phải có,
điều luật thứ 7, thứ 7 đó nha, quả nhiên là một điều rất quan trọng... - Thương
nói vòng nói vo, lén lút thu hồi cái đuôi nhỏ của ác ma của mình lại.

Già Trạc đáng thương
không biết bản thân mình vừa ở trong nguy hiểm, đi qua sát rìa của địa ngục.

Nhưng nghe Diệp Trùng
nói quái bệnh, Già Trạc rõ ràng vô cùng có hứng thú: - Hử, quái bệnh? Có triệu
chứng gì? Do đâu mà ra?

- Thời gian phát tác
không xác định, triệu chứng đau đớn, từ đâu tới không biết! - Loại câu trả lời
đầy cảnh giác này của Diệp Trùng làm cho Thương rất khinh thường. Tuy rằng Diệp
Trùng biết trên người mình có chất độc của dung dịch màu bạc, nhưng lại cảm
thấy không thích hợp nói ra, chỉ có thể nói là không biết.

Trả lời của Diệp Trùng
quá chung chung, Già Trạc không khỏi nhíu mày: - Ừ, có chỗ nào khá đặc biệt
không?

Diệp Trùng cẩn thận hồi
tưởng lại cảm giác lúc đó: - Ừ, giống như ý thức bị giày vò, lần này, cơ bắp
trên cơ thể còn bị nhức mỏi, còn nữa, sóng não bị cách ly, không cách nào liên
lạc với máy móc điều khiển bằng sóng não, như quang giáp chẳng hạn!

- Hử! Còn có loại bệnh
này sao! - Rõ ràng mấy triệu chứng này vượt xa ý liệu của Già Trạc, nhíu mày
suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn thở dài, ray rứt cười nhẹ: - Chà, rất xin lỗi,
ta không phải là bác sĩ chuyên nghiệp, loại quái bệnh này ta cũng không biết.

- Ừm! - Diệp Trùng đột
nhiên hỏi: - Ngài là thuật thừa sư?

Già Trạc ngẩn người,
lập tức cười nhẹ nói: - Ừ! Ta là thuật thừa sư!

Diệp Trùng hỏi: - Lúc
đó, đầu của ta mát lạnh là ngài làm ư?

- Ngươi nói cái này ư? -
Cũng không thấy Già Trạc có động tác gì, trong đầu Diệp Trùng đột nhiên mát
lạnh, giống y như lúc phát bệnh, chỉ là lần này do mình còn tỉnh táo, cảm giác
càng rõ ràng hơn, giống như nước suối mát lạnh rửa qua đầu óc mình vậy, sảng
khoái vô cùng.

Diệp Trùng bỗng nhiên
ngạc nhiên, bất kỳ ai, trong đầu đột nhiên chạy ra cái gì đó, chỉ e đều sẽ vô
cùng kinh ngạc. Diệp Trùng tò mò hỏi: - Ngài thế nào mà làm được vậy?

Già Trạc cười ha hả,
vấn đề này đã không phải là lần đầu tiên có người hỏi hắn rồi.

Thuật thừa sư, thật ra
nói dễ hiểu chút chính là một đám người tôi luyện tinh thần, bọn họ thông qua
sự tôi luyện ý thức tinh thần, từ đó khai phá tiềm năng của thân thể. Cho nên,
bọn họ thường có một số năng lực người bình thường không có. Không giống với
thân thể mạnh mẽ của Hắc giác, bọn họ là một loại tồn tại mạnh mẽ khác! Mà thứ
Già Trạc vừa sử dụng chẳng qua chỉ là ứng dụng cơ bản nhất, cũng là thường dùng
nhất của thuật thừa sư, khi dùng sẽ làm tâm trạng người ta bình tĩnh, gọi là “Thanh tâm”.

Nhưng cái này làm cho
Diệp Trùng chưa từng tiếp xúc với phương diện này vô cùng kinh ngạc.

Đột nhiên nhớ lại Huck
từng nói với mình về ba lưu phái lớn của sư sĩ lúc khởi đầu, không khỏi buột
miệng nói: - Bí thuật sư?

Già Trạc có chút kinh
ngạc: - Không ngờ ngươi cũng biết bí thuật sư. Ha ha, xem ra đây cũng không xem
là bí mật gì rồi, bí thuật sư là tiền thân của thuật thừa sư. Năm đó bí thuật
sư một chia thành 2, người tôi luyện đơn thuần là thuật thừa sư, giống như ta,
chính là loại này. Còn loại còn lại là thuật thừa sĩ, bọn họ là sư sĩ tôi luyện
tinh thần.

- Thuật thừa sĩ! - Diệp
Trùng lần đầu tiên nghe nói tới tên gọi này. Tưởng tượng một chút, sư sĩ có dị
năng tinh thần, khi chiến đấu, sẽ có quang cảnh thế nào nhỉ? Diệp Trùng không
tự chủ được có chút động lòng.

- Ha ha, người bên
ngoài biết thuật thừa sĩ khá ít, bọn họ phần lớn đều ở trong tông phái của
Thuật thừa sư, rất ít ra ngoài. - Già Trạc thấy vẻ mặt Diệp Trùng có chút nghi
hoặc, liền giải thích.

- Ừ, quái bệnh của
ngươi ta cũng không có cách nào cả, nhưng ngươi có thể đi khu Huete thử xem,
nơi đó có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, nói không chừng ngươi sẽ có thu hoạch không
ngờ được! - Già Trạc cúi đầu viết lên một tờ giấy, một lát sau ngẩng đầu lên,
đưa mảnh giấy cho Diệp Trùng: - Đây là địa chỉ của mấy vị bác sĩ khá có thực
lực mà ta biết, ngươi có thể đi thử xem, nhưng người ở đó đại đa số tính khí
khá quái dị, có lúc có thể sẽ đưa ra một số yêu cầu kỳ lạ khó ngờ, ngươi phải
tự mình cẩn thận! Với lại, cho dù mấy vị này không được thì cũng không nên nản
lòng, ở chỗ đó ngọa hổ tàng long, chỉ cần ngươi kiên nhẫn tìm kiếm, rất có khả
năng sẽ tìm thấy bác sĩ có thể chữa được căn bệnh lạ của ngươi.

Diệp Trùng nhận lấy tờ
giấy này, cảm kích nói: - Cám ơn!

Già Trạc ôn hòa cười,
phẩy phẩy tay nói: - Không có gì, ta không giúp được gì cho ngươi cả! Cái này
vẫn phải tự ngươi tìm kiếm!

Diệp Trùng đột nhiên
hỏi: - Ừm, vậy Thanh tâm có thể hay không dạy cho tôi, tôi nguyện ý trao đổi!

Già Trạc áy náy cười: -
Thanh tâm tuy rằng là ứng dụng tinh thần đơn giản nhất, nhưng học được cũng
không dễ chút nào! Với lại, không được thuật thừa sư tông sở cho phép, ta không
thể tự tiện truyền thụ cho người khác!

Diệp Trùng “ừ” một tiếng.

Thương trong lòng Diệp
Trùng oán trách nói: - Sớm biết thế thì trói hắn lại, tra khảo là xong rồi! Ta
không tin hỏi không ra! - Trầm mặc vài giây, lập tức hưng phấn nói: - Diệp tử,
ta nghĩ được một cách tốt!

- Cách gì? - Diệp Trùng
tò mò hỏi.

- Hắc hắc, lão già này
đối với ngươi không tồi, chúng ta không tiện ra tay! Nhưng thuật thừa sư chỗ
này khẳng định là không chỉ có một, hắc hắc, chỉ cần chúng ta bắt thuật thừa sư
khác, như vậy thì không vi phạm nguyên tắc giao dịch công bằng rồi! - Thương
xúi giục nói.

- Ừ, dường như cũng rất
có đạo lý! - Diệp Trùng nói.

- Thì đó! Thứ ta đề
nghị có thể không có đạo lý sao? Ta không phải là tên Mục không chút thú vị đó
đâu, hắc hắc, thuật thừa sư, nhất định chơi rất vui! - Cái đuôi của ác ma nào
đó lại bắt đầu vung vẩy!

Diệp Trùng từ biệt Già
Trạc, nhân tiện hỏi thăm khu Huete có phải là cũng có cơ sở của thuật thừa sư
hay không.

Già Trạc vẫn cho rằng
Diệp Trùng có hứng thú gia nhập hàng ngũ Thuật thừa sư, nhiệt tình chỉ dẫn vị
trí cụ thể của tông sở Thuật thừa sư của khu Huete, thuận tiện còn nói cho Diệp
Trùng biết địa chỉ của mấy vị thuật thừa sư khá có thực lực địa phương, nói
Diệp Trùng nếu có thời gian có thể đi thỉnh giáo bọn họ, v.v...!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3