Sư sĩ truyền thuyết - Chương 088 - 089

Chương 88: Công nghệ sinh học
phiền phức

Đối với chữ Điều bồi
sư, khi nói về ngành học, môn học, sẽ dùng từ công nghệ sinh học, khi nói về
người sẽ giữ nguyên là Điều bồi sư.

Nhân tiện giải thích
thêm, năm 2000 có được trưởng khoa khoa công nghệ sinh học của trường Đại học
tự nhiên TPHCM lúc bấy giờ giới thiệu sơ về ngành này, ngành này cần người học
có kiến thức vững vàng về vật lý và hóa học, sinh học chỉ cần biết cơ bản. Kiến
thức vật lý và hóa học dùng để tạo dung môi và các tác nhân tác động tới các tế
bào, nguyên tử. Về việc chế tạo các loại dung môi, lúc đó trên thế giới có
không nhiều lắm và phần lớn được giữ bí quyết, giá bán rất đắt, 100cc dung môi
thường có giá hàng ngàn đô la hoặc thậm chí hơn. Đây có lẽ là một trong những
lý do tại sao ngành Công nghệ sinh học non trẻ của Việt Nam thua kém các nước
khác, như Thái Lan chẳng hạn.

Thông tin trên chỉ có
giá trị tham khảo vì việc đó cũng là việc xảy ra đã lâu, có thể hiện nay đã
khác. Ví dụ điển hình là năm 2004, trường Đại học khoa học tự nhiên đã đầu tư
một phòng thí nghiệm công nghệ Nano với chi phí là 4,5 triệu đô la, trong đó có
một phần để phục vụ cho công nghệ sinh học. Nếu ai là người trong ngành, có thể
đính chính hoặc cung cấp thêm thông tin trong mục bàn luận về truyện này theo
link ở dưới.

- Mục, ngươi xác định
là chúng ta phải đi ư? - Diệp Trùng vừa đi vừa hỏi.

- Ừ, cách nói này của
Thương không sai chút nào! Theo tư liệu cho biết, Đa côn thạch thật sự có thể
nhờ bồi dưỡng định thức mà kích thích phát triển. - Mục trả lời.

- Trời! Công nghệ sinh
học! - Vừa nghĩ tới đau khổ của mấy ngày nay, Diệp Trùng lại buồn bực vô cùng.
Mấy hôm trước, cơn đau đầu mới bắt đầu thuyên giảm, đầu Diệp Trùng đau suốt ba ngày,
cuộc sống địa ngục ba ngày, Diệp Trùng gần như cắn nát mất cái răng, cuối cùng
cũng qua được. Tuy rằng Diệp Trùng không tự mình cảm thấy, nhưng Mục cho hắn biết,
tinh thần của hắn ngưng luyện hơn trước nhiều, sóng não cũng mạnh hơn trước.

Tính ra có chút thu
hoạch, không uổng công chịu khổ! Diệp Trùng chưa kịp ăn mừng thì bị Mục thúc đi
học lớp công nghệ sinh học. Cũng may lúc rãnh, Mục dạy cho Diệp Trùng thương
pháp mà mình tổng kết ra. Kết quả tổng kết của Mục mang theo phong cách nhất
quán của hắn, đơn giản, hữu hiệu. Bộ thương pháp này có lẽ không thể được gọi
là thương pháp, nó chỉ có tám chiêu, ừm, ngay cả chiêu cũng không đúng, nó chỉ
có tám động tác cơ bản, là kết quả cuối cùng của Mục sau khi tính toán rất
nhiều, sau khi ưu hóa vô số lần. Do thương pháp cổ đã sớm bị thất truyền, bây
giờ rất khó tìm được tí dấu vết gì, Mục chỉ tính toán dựa trên các nguyên lý
vật lý, tìm ra như thế nào mới có thể tiết kiệm sức, như thế nào mới có thể đạt
được hiệu quả cao nhất, v.v…! Mà tám động tác này, chính là sản phẩm Mục mô
phỏng tính ra!

Cũng may không gian
trong phòng cải tạo cực lớn, đơn giản là một nhà kho siêu lớn, Diệp Trùng dọn
sạch một khoảng, điều khiển Sương chi Vịnh Thán Điệu tập luyện ở chỗ này.

Diệp Trùng tiếp thu cực
nhanh quang giáp cận chiến, vượt xa so với việc học công nghệ sinh học gì đó,
Diệp Trùng luyện xong bộ thương pháp này, mà Điều bồi sư chết tiệt kia, Diệp
Trùng tới giờ vẫn mù mờ không biết gì.

Tiết học này là tiết
thực hành, trong môn Công nghệ sinh học, tổng thời gian thực hành nhiều hơn
nhiều so với lý thuyết!

- Mục, lý thuyết của
Công nghệ sinh học, ngươi không phải đều biết sao? Vậy tại sao vẫn cần ta đi
học? - Diệp Trùng không hiểu hỏi.

Mục giải thích nói: - Điều
bồi sư là loại nghề nghiệp tích lũy kinh nghiệm, lý thuyết hiện giờ vô cùng
không hoàn mỹ, rất dễ tạo thành sai lầm khách quan, cho nên ta và Thương không
hề có ưu thế ở mặt này! Còn con người hình như lại rất có sở trường về mặt này!

Trưởng khoa của khoa
Công nghệ sinh học học viện Lam Hải là Giang Tiếu Vi, Lam hiệu trưởng còn đặc
biệt thay Diệp Trùng chào hỏi, Giang Tiếu Vi không hiểu rõ học sinh nam này, là
một học sinh nam trong lĩnh vực cơ giới quang giáp, tại sao lại có hứng thú với
ngành công nghệ sinh học? Nếu như là một người thường, Giang Tiếu Vi có 80, 90%
cho rằng đối phương là vì “cua gái” mà tới, nên biết rằng, cả khoa công
nghệ sinh học không có một học sinh nam nào, toàn bộ đều là học sinh nữ, hơn
nữa người đẹp nhiều như mây, cho nên đặc biệt dẫn tới sự theo đuổi của đám học
sinh nam đang độ tuổi trẻ trung đó. Nhưng điều này đặt trên người Diệp Trùng rõ
ràng không chính xác, người tên Diệp Trùng này, Giang Tiếu Vi đã gặp qua, một
người lạnh lùng như vậy làm sao lại làm chuyện vô sỉ như vậy? Hơn nữa, quan hệ
giữa Nhuế Tô và hắn(1) cũng có chút tế nhị, đối với những học sinh trong tay
này của nàng, tuy rằng có rất nhiều người không tệ, nhưng, so với Nhuế Tô mà
nói, rõ ràng sự cách biệt không phải là nhỏ!

(1): NV là quan hệ giữa Nhuế Tô và nàng ta (: bộ nữ, là nàng ta, không phải
,
nghĩa là hắn). Nhưng do hai chữ này đọc giống nhau nên có thể bị sai khi đánh
máy, vì vậy, đổi dịch là hắn.

Trong khoa công nghệ
sinh học quả nhiên là nhiều học sinh nữ, Diệp Trùng đi vào trong rõ ràng vô
cùng nổi bật. Mấy học sinh nữ này, đa số đều nhờ truyền hình trực tiếp mà thấy
qua Diệp Trùng, nhưng người thật, tuyệt đại đa số vẫn là đầu tiền nhìn thấy.

Diệp Trùng mặt không
đổi sắc đi về phía trước, chỉ còn thiếu viết mấy chữ - người lạ đừng tới gần-.
Diệp Trùng đang thảo luận với Mục, hồn nhiên không nhận ra những học sinh nữ
xung quanh này.

- Ừ, còn có việc này
nữa ư? - Diệp Trùng kinh ngạc hỏi.

- Đúng vậy! Theo tư
liệu cho biết, rất nhiều khoáng thạch đặc thù đều có thể bằng các loại phương
pháp bồi dưỡng để kích thích tăng trưởng, nhưng trong tài liệu này có rất nhiều
thứ đã bị mất, còn có một phần đã bị hư hại, Thương đang cố gắng khôi phục nó! -
Mục trả lời.

- Thương mà cũng chịu
làm việc này? - Diệp Trùng vô cùng ngạc nhiên, trong ấn tượng của Diệp Trùng,
Thương dường như chỉ thích làm loại và chọc cười.

- Ừ, hệ thống phán đoán
tình của Thương vượt xa ta, cho nên hắn đối với thân thế, lai lịch… của mình
trước đây cũng rất chú ý! Ta và hắn đều cho rằng những tư liệu này đối với việc
tìm ra lai lịch của quang giáp này vô cùng có ích. Thương coi cái này như là
tìm thân thế của mình, tuy ta không tài nào hiểu được, nhưng ta cho rằng nếu
như có thể tìm thấy lai lịch, xuất xứ của quang giáp này, đối với Diệp tử ngươi
chắc chắn là vô cùng có ích! - Mục lãnh đạm trả lời.

- Đúng ha! Ngươi và
Thương đều lợi hại như vậy, người chế tạo các ngươi nhất định càng lợi hại hơn!
- Diệp Trùng mê mẩn nói.

- Theo tư liệu cho
biết, đáp án không biết được, với lại cách nói của ngươi có chỗ sai, ta không
hề là do bọn họ chế tạo ra, Thương có lẽ đúng, sự xuất hiện của ta chỉ là một
việc ngoài ý muốn! - Mục đính chính.

- Ừ, đúng ha!

Hồi thần lại, Diệp
Trùng dừng bước, quan sát xung quanh. Không thể không nói, ở một số khoa của
học viện Lam Hải, nhận ra đường đi là một sự đánh đố rất cao. Nhưng cũng may
Diệp Trùng không có mất đi cảm giác phương hướng, với lại có Mục, muốn lạc
đường dường như càng khó hơn là không lạc đường.

Học sinh nữ xung quanh
đều dùng ánh mặt kỳ lạ nhìn Diệp Trùng, một lúc lại thấp giọng cười nói, thảo
luận, còn có lúc lại chỉ chỉ trỏ trỏ. Trong khoa công nghệ sinh học xuất hiện
một học sinh nam, không nghi ngờ gì, chính là giống như đột nhiên có một người
đẹp rơi từ trên trời xuống, lạc vào trong một bầy lang sói, hơn nữa còn là thầy
Diệp Trùng nổi như sóng cồn thời gian gần đây.

Diệp Trùng đối với mấy
lời này đều luôn không để ý tới, nhưng thính lực của Diệp Trùng lại vô cùng
kinh người, mấy lời xì xầm to nhỏ này hơi nhiều, liền giống như một đám ruồi
nhặng lởn vởn bên tai của Diệp Trùng, tuy rằng không có tí lực sát thương nào,
nhưng chắc chắn là không làm người khác dễ chịu!

Dừng chân đứng lại,
Diệp Trùng từ từ quét nhìn mấy học sinh nữ xung quanh này, vừa rồi vẫn còn líu
líu lo lo như ngày xuân, lập tức giống như có gió rét thổi qua, rơi vào rét
buốt, ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Trùng giống như một cái cào khổng lồ phát ra
tia sáng lạnh thấu xương, tàn nhẫn cày qua những học sinh nữ đang ở xung quanh
này!

Học sinh nữ xung quanh
lập tức im bặt như ve sầu mùa đông! Có người nhát gan thậm chí còn bị nhát tới
mặt mày tái mét!

Diệp Trùng mặc kệ mấy
người này, đi một mạch vào tầng lầu thực nghiệm.

Không rộng giống như
phòng cải tạo, lầu thực nghiệm của khoa công nghệ sinh học bị phân thành vô số
căn phòng nhỏ, hơn nữa giữa mỗi căn phòng đều độc lập, đây là vì bảo đảm an
toàn, dù sao, thực nghiệm công nghệ sinh học không có gì phải nghi ngờ, có tính
nguy hiểm nhất định. Sinh vật trong quá trình bồi dưỡng có một xác suất nhất
định xảy ra biến dị, mà sự bồi dưỡng của điều bồi sư sẽ làm cho những quá trình
biến dị này càng mau chóng hơn, càng mạnh mẽ hơn, sinh vật được bồi dưỡng ra
như vậy không trải qua sự giám định và chứng nhận của các cơ quan quyền lực thì
không được để chúng phát tán ra, dù sao, điều này có khả năng tạo thành ảnh
hưởng nghiêm trọng đến cả hệ thống sinh thái, thậm chí là sự tấn công mang tính
hủy diệt. Cho nên, loại biện pháp bảo vệ nghiêm mật này là cần thiết!

Diệp Trùng vừa may gặp
được Giang Tiếu Vi, Diệp Trùng có học vài buổi của Giang Tiếu Vi, cho nên có
quen biết. Giang Tiếu Vi nhìn thấy Diệp Trùng cũng hơi ngẩn người, rồi lập tức
tỉnh lại, khẽ cười nói: - Thầy Diệp, xin chào!

Diệp Trùng trả lời: - Trưởng
khoa Giang, mong được hướng dẫn thêm!

Nụ cười của Giang Tiếu
Vi vô cùng ôn hòa và tự nhiên, Diệp Trùng cảm thấy vô cùng thoải mái, vẻ mặt
cũng hòa hoãn hơn nhiều.

Giang Tiếu Vi khách khí
nói: - Hướng dẫn thì không dám, thầy Diệp nếu như có chỗ nào không hiểu, vậy
thì có thể tới tìm tôi!

Diệp Trùng lịch sự trả
lời: - Cám ơn!

Sau khi hai người chia
tay, Giang Tiếu Vi thầm nghĩ, Diệp Trùng này dường như cũng không hề khó hòa
hợp như trong lời đồn nha!

Giáo viên hướng dẫn
buổi học này không phải là Giang Tiếu Vi, mà là một giáo viên nữ khác, Diệp
Trùng không hề quen biết.

Diệp Trùng nhìn các
loại dụng cụ làm người ta đầu choáng mắt hoa đầy trên bàn, đếm không được các
loại thuốc thử, đầu Diệp Trùng như muốn to ra! Vị giáo viên này dường như cũng
không có ý nói gì, Diệp Trùng ngơ ngác nhìn mấy thứ này, lại không biết sử dụng
thế nào, mấy thứ này ngay cả đối với mấy con gà mới nhập môn cũng không là gì,
nhưng với Diệp Trùng mà nói, đây chắc chắn là làm hai mắt hắn tồi sầm lại.

Diệp Trùng khẽ nhíu
mày, hoàn toàn không phát hiện học sinh nữ xung quanh chốc chốc lại lia ánh mắt
hướng về phía hắn ở bên này.

Đang lúc Diệp Trùng bó
tay chào thua, đột nhiên một giọng nói rụt rè truyền tới: - Diệp tử, tôi có thể
cùng một tổ với anh không? - Diệp Trùng vừa rồi đã phát hiện có người tới gần
mình, nhưng không ngờ tới lại là người quen!

Diệp Trùng ngước mắt
nhìn, liền phát hiện A Tú cúi đầu đứng trước mặt hắn, ngón tay không ngừng xoắn
cái váy của bộ đồng phục của khoa công nghệ sinh học. Đầu A Tú cúi xuống rất
thấp, Diệp Trùng không cách nào nhìn thấy mặt A Tú, nhưng xem ra A Tú cực kỳ
khẩn trương, hai vai khẽ rung nhè nhẹ.

Công việc trên tay mọi
người đều dừng lại, há hốc mồm nhìn hai người! Diệp Trùng vốn là nhân vật được
chú ý, còn A Tú vẫn luôn nhát gan, hôm nay lại lớn mật như vậy, làm mọi người
không khỏi trợn tròn mắt. Cả căn phòng nuôi cấy yên lặng như tờ!

Dường như cảm nhân được
ánh mắt của mọi người, đầu của A Tú càng cúi thấp hơn, Diệp Trùng cũng hoài
nghi đầu của nàng nếu cúi thấp nữa, cổ của nàng có bị gẫy hay không! Diệp Trùng
lạnh lùng quét mắt nhìn mấy người đang trợn tròn mắt trông qua bên này!

Mấy học sinh nữ đó vừa
tiếp xúc với ánh mắt của Diệp Trùng, bị dọa lập tức thu ánh mắt về, vội vàng
giả như đang làm thực nghiệm, nhất thời, cả căn phòng nuôi cấy vang lên không
ngớt tiếng ting ting tang tang của dụng cụ va chạm gây nên.

A Tú tới đối với Diệp
Trùng đang ở trong hoàn cảnh khó khăn mà nói, khác nào trời ban phúc lành,
nhưng ngay cả lúc này, vẻ mặt của Diệp Trùng vẫn không biểu lộ tí gì, trầm ổn
nói: - Đương nhiên có thể, A Tú!

Thì ra hai người quen
biết! Đám học sinh nữ vẫn lặng lẽ dỏng tai nghe ngóng lúc này mới bừng tỉnh,
nhất thời ánh mắt nhìn A Tú càng thêm phức tạp!

A Tú ngẩng khuôn mặt
xinh đẹp lên, không thể tin được hỏi: - Diệp tử, thật sao? - Trên gương mặt như
ngọc, không chút tì vết vẫn còn để lại chút hồng nhạt, điều này làm nàng trông
xinh đẹp động lòng người!

Diệp Trùng gật gật đầu:
- Đương nhiên! - Quá tốt rồi, cuối cùng có người giúp mình rồi! Vốn phiền não
đã lâu, Diệp Trùng thầm hoan hô trong lòng!

Nhìn thấy Diệp Trùng
gật đầu, A Tú nở nụ cười xinh đẹp, tự nhiên, đoan trang đi tới bên cạnh Diệp
Trùng, tuy nhiên trên mặt vẫn có chút xấu hổ.

...

- Đây là dung dịch bồi
dưỡng Già Lạc Lam(2), là một trong mười lăm loại dung dịch bồi dưỡng cơ bản,
tác dụng của nó là có thể thúc đẩy nhanh sinh vật loại thực vật sinh trưởng,
cung cấp tất cả dinh dưỡng cần thiết...

(2) NV là: 伽洛藍, không tìm thấy tên tiếng Anh, ai biết có thể góp ý,
mình sẽ sửa sau.

- Cách sử dụng lò bồi
dưỡng đẳng nhiệt rất đơn giản, chỉ cần dùng quang não thực hiện cài đặt là
được, nhưng ngàn vạn lần phải chú ý mấy mặt...

Chương 89: Xảy ra chuyện gì?

Một cây thực vật màu đỏ
tươi yên lặng đứng trong bình nuôi cấy trong suốt, trên lá dày rộng màu đỏ tươi
dày đặc những đường gân, thân cây mọng nước với màu tím hồng bắt mắt, trên ngọn
treo năm, sáu quả hình dáng giống như lồng đèn có màu vàng và đỏ xen kẽ, mấy
cái lồng đèn màu vàng, đỏ này xem ra trĩu nặng, quả to mọng nước, khá là vừa ý!

- Đây là một loại thực
vật hương liệu khá thường gặp - Phi Diệp Tiêu (chuối lá đỏ?), ngươi xem, thứ
ở bên trong mấy cái lồng đèn nhỏ đó chính là thứ chúng ta cần, Phi Hỏa Dịch
(chất lỏng màu đỏ lửa?)! - A Tú cẩn thận dùng một loại công cụ kẹp hái xuống
một quả “lồng đèn” trên
cây Phi Diệp Tiêu đó. Cẩn thận đặt nó trong một cái khay sạch sẽ, sau đó chọc
thủng một lỗ nhỏ, chất lỏng màu đỏ lửa từ cái lỗ chảy ra ngoài, tràn ra trong
khay, lập tức cả căn phòng tỏa ra một mùi hương ngào ngạt vô cùng.

- Phi Hỏa Dịch chủ yếu
dùng để chế tạo một số sản phẩm có mùi thơm chất lượng tốt, giá cao, ừm, không
cách nào nuôi cấy quy mô lớn trực tiếp làm cho giá của nó trên thị trường khá
đắt đỏ, hì hì, rất nhiều học sinh nữ của khoa chúng ta có lúc cũng cũng dùng
cái này đó, nhưng ta lại thích nhẹ nhàng thoang thoảng hơn, Tuyết Lâm cũng
không thích dùng cái này lắm! - A Tú cười hì hì nói, có thể thấy được nàng vô
cùng tự tin trong lĩnh vực này, chỉ cần vừa bước vào vấn đề chuyên môn, A Tú
liền biến thành vô cùng thận trọng, không có chút sơ sễnh nào!

Ngoài A Tú ra, học sinh
nữ xung quanh không một ai làm được!

Diệp Trùng nhìn chằm
chằm không nháy cái cây trong bình nuôi cấy này, hắn chính mắt nhìn thấy toàn
bộ quá trình sinh trưởng của cây màu đỏ lửa này! Chỉ trong vòng vỏn vẹn vài giờ
đồng hồ, một hạt giống liền được vun bón tới giai đoạn chín muồi. Mà chu kỳ
sinh trưởng của thực vật này vốn cần mười lăm năm. Sự chấn động của Diệp Trùng
không gì so sánh được! Lần đầu tiên, cái nghề nghiệp Điều bồi sư này trong mắt
hắn trở nên có chút cao thâm khó lường!

Đây chính là sinh vật
thật sự đó nhé!

- Diệp tử, người tại
sao lại cảm thấy hứng thú như vậy với công nghệ sinh học vậy? Công nghệ sinh học
có rất ít học sinh nam đó! - A Tú tò mò mở to mắt, ngây thơ, thuần khiết nhìn
Diệp Trùng.

Diệp Trùng lạnh nhạt
nói: - Chỉ là cảm thấy hứng thú!

A Tú không hiểu nói: - Ngươi
không phải là kỹ sư cải tạo sao? Công nghệ sinh học dường như không hề có ích gì
cho ngươi hết á! Hai lĩnh vực lớn chính yếu nhất của công nghệ sinh học hiện
nay là hệ thực vật và hệ vi sinh vật, dường như đối với ngươi hoàn toàn vô dụng
nha!

- Hệ thực vật và hệ vi
sinh vật? - Diệp Trùng hỏi.

- Ừ, hệ thực vật chủ
yếu là hương liệu, nguyên liệu nấu ăn, dược liệu các loại và những thứ có liên
quan đến thực vật, lấy việc làm xúc tác cho thực vật, thu ngắn chu kỳ sinh
trưởng của thực vật, tăng cường hiệu quả đặc biệt các phương diện của thực vật
v.v... làm mục tiêu. Những thực vật đó thông thường thì hoặc là khá quý hiếm,
hoặc là chu kỳ sinh trưởng quá dài, hoặc là nhu cầu khá lớn, cho nên thị trường
cũng khá rộng, loại điều bồi sư này là nhiều nhất! Ta chính là hệ thực vật đó!
A Tú dễ thương chỉ cái mũi nhỏ xinh của mình.

- Ứng dụng của hệ vi
sinh vật cũng rất rộng lớn, chúng chủ yếu là nhờ nuôi cấy vi khuẩn mà sinh ra
các enzyme, hợp chất hữu cơ các loại. Cũng rất lợi hại đó! - Vẻ mặt A Tú lộ rõ
sự say mê.

Diệp Trùng trong lòng
khẽ động, hỏi: - Vậy có hay không việc nuôi cấy khoáng thạch?

A Tú lắc lắc đầu, nói
chắc nịch: - Đương nhiên không có rồi! Khoáng thạch lại không có đặc trưng sự
sống, làm thế nào có thể nuôi cấy được? Nuôi cấy động vật thì có đó, nhưng năm
thiên hà lớn đã ra lệnh cất tiệt rồi, nhưng dường như vẫn có người lén lút làm
mấy thứ này! Mấy tên này thực là quá tà ác đi! - A Tú mặt mũi tức giậm hầm hầm.

Quả nhiên, thứ trong
kho dữ liệu của Mục dường như đều không phải bình thường như vậy. Diệp Trùng
đối với tư liệu trong kho dữ liệu của Mục đều vô cùng tin tưởng, gần như trước
giờ chưa từng hoài nghi tính chính xác của nó!

Nhưng A Tú nói tới động
vật, Diệp Trùng không khỏi tò mò hỏi: - Nuôi cấy động vật? Tại sao lại cấm?

Vẻ mặt A Tú chán ghét
nói: - Nuôi cấy động vật sẽ làm ra rất nhiều thứ kỳ lạ hiếm thấy, sự nguy hiểm
của mấy động vật này so với sự nguy hiểm của thực vật cũng lớn hơn nhiều lắm,
rất nhiều động vật nuôi cất ra đều có tình tình tàn bạo, trong đó còn dính tới
rất nhiều vấn đề về phương diện luân lý, đạo đức, hơn nữa quá tàn nhẫn đi! Cho
nên bất cứ chính phủ liên hợp của thiên hà nào cũng đều ra lệnh cấm!

Diệp Trùng nửa hiểu nửa
không, nhưng, điều này với mình có quan hệ gì chứ? Diệp Trùng không cho là
đúng.

Diệp Trùng tỉ mỉ quan
sát Phi Diệp Tiêu trong bình nuôi cấy, khen ngợi sự thần kỳ của công nghệ sinh
học, cũng không khỏi đối với công nghệ sinh học nảy sinh sự say mê, trong lòng
liền suy xét lại công thức A Tú vừa mới sử dụng, còn có thao tác, không ngừng
ấn chứng cùng những thứ mà mình học vẹt trước đây.

Dường như, công nghệ
sinh học cũng không phải là nhàm chán như vậy! Diệp Trùng thầm nghĩ!

Bỗng, một cơn đau như
khoan vào tim không hề có chút dấu hiệu nào giống như một cây kim, dữ dội đâm
vào tim mình, Diệp Trùng rên một tiếng, tay phải ôm lấy ngực trái, lưng không
tự chủ được mà cong lên.

Đau! Diệp Trùng cảm
thấy trái tim mình giống như bị cái kim đột nhiên xuất hiện đâm chọc. Sắc mặt
Diệp Trùng thoáng chốc trắng bệch, mồ hôi dầm dề, chỉ trong khoảnh khắc đã đầy
trên trán Diệp Trùng!

Diệp Trùng còn chưa kịp
phản ứng, cơn đau này bỗng chạy đi khắp nơi, nơi nó đi qua, Diệp Trùng đều có
ảo giác bên trong cơ thể mình bị cắn tới nát nhừ! Trước mặt như nổ đom đóm,
ông, cơ bắp như bị xé toạc ra, Diệp Trùng cũng không thể nhịn hơn được nữa,
không kìm được phát ra tiếng rên nho nhỏ!

Tim, ngực, tay, chân,
thân thể dường như càng lúc càng không chịu sự khống chế của mình, cảm giác đau
đớn không ngừng lan ra, như sâu, kiến từng chút từng chút một cắn nuốt ý chí
của Diệp Trùng, hàng ngàn hàng vạn cảm giác đau đớn nhỏ bé tập trung lại với
nhau, mãnh liệt gần như hoàn toàn thôn tính Diệp Trùng!

Binh! Diệp Trùng cũng
không đứng được nữa, thân thể không thể điều khiển té nhào trên đất, đau đớn
cuộn lại như một con tôm! Sắc mặt trắng đến nổi giống như một tờ giấy trắng, cơ
thịt trên mặt không ngừng co giật, xem ra rất là khủng khiếp!

A Tú kinh hoảng bịt
miệng, tiếng la thất thanh kẽ hở giữa hai tay đang bịt miệng phá tan sự yên
tĩnh của phòng nuôi cấy!

- Diệp tử, người sao
vậy? Ngươi sao vậy? Cô ơi...

Nỗi đau kịch liệt như
khoan vào tim thế này, nhưng thần trí của Diệp Trùng lúc này lại tỉnh táo vô
cùng, mỗi một điểm đau đớn, Diệp Trùng đều cảm giác rõ ràng vô cùng, Diệp Trùng
thậm chí chưa từng nghĩ tới cảm giác của mình lại có thể đạt tới mức độ tinh tế
như vậy!

Nhưng, vào lúc này, đây
rõ ràng là một việc đau khổ nhất!

Trên mặt Diệp Trùng
không có chút biểu hiện đau đớn nào, bởi vì cơ thịt trên mặt đã hoàn toàn không
chịu điều khiển nữa! Trên thực tế, toàn thân hắn lúc này không có một miếng cơ
thịt nào do hắn điều khiển, mà điều ngụy dị là, thần trí của Diệp Trùng lại
tỉnh táo vô cùng!

- Diệp tử... Diệp tử...
Thế nào rồi? - Giọng nói vẫn luôn bình ổn của Mục hiện giờ cũng biến thành sốt
ruột.

Mà sóng não của Diệp
Trùng giống như bị vỏ não chắn lại, Diệp Trùng có thể nghe được giọng nói của
Mục, nhưng bản thân kêu gọi Mục hết lần này tới lần khác, Mục lại không hề nghe
được lần nào!

Giọng nói của Mục càng
lúc càng sốt ruột, Diệp Trùng giống như chết vậy, không hề tiếp nhận bất cứ
sóng não nào đến từ Diệp Trùng!

Ba phút! Trọn vẹn ba phút!
Cơn đau trước giờ chưa từng có làm Diệp Trùng cảm thấy mình trôi dạt trong địa
ngục, không ngừng nghỉ, từng chút từng chút tới gần, dù là người kiên cường như
Diệp Trùng cũng cảm thấy hoảng sợ! Lần đầu tiên cảm thấy cái chết cách mình gần
như vậy!

Diệp Trùng đau khổ chịu
đựng, cơn đau đầu do hậu di chứng của việc sử dụng tinh thần quá độ mang lại
mấy hôm trước so với lần này, đơn giản là chú tiểu gặp thầy tu! Một cái là nỗi
đau đớn tinh thần, một cái là sự đau đớn thể xác, mà nỗi đau kỳ lạ hôm nay cũng
vượt xa cơn đau đầu mấy hôm trước!

Nhưng, đã có kinh
nghiệm lần trước, Diệp Trùng lần này tính ra không có sụp đổ! Diệp Trùng mang
toàn bộ tinh thần của mình tập trung lên một đường vân trên sàn nhà trước mặt!
Cơn đau kịch liệt làm tinh thần của Diệp Trùng có chút tan rã, nhưng nỗi đau
lại không vì thế mà giảm đi chút nào!

Diệp Trùng cố gắng tụ
tập ý thức của mình lại, từng chút từng chút một, không dám có chút buông lơi
nào! Diệp Trùng trước giờ chưa từng nghĩ sẽ có một ngày ngay cả ý thức của mình
cũng không điều khiển được!

Song, chính lúc Diệp
Trùng gần như sụp đổ, giống như lúc tới, không chút dấu hiệu nào, cảm giác đau
đớn này cũng giống như vậy, không chút dấu hiệu nào đột nhiên biến mất!

Đột nhiên biến mất!

Đột nhiên, thân thể
Diệp Trùng lại do hắn điều khiển, giống như thân thể hắn là một cái quang giáp,
còn ý thức của hắn lại là một sư sĩ, trong vài phút ngắn ngủi vừa rồi, sư sĩ vô
duyên vô cớ mất đi điều khiển đối với quang giáp, song chính trong khoảnh khắc
vừa rồi đó, sư sĩ lại vô duyên vô cớ khôi phục lại sự điều khiển đối với quang
giáp!

Vừa rồi là một giấc
mộng ư?

Từ trên sàn nhà bò dậy,
Diệp Trùng vô ý thức suy nghĩ mông lung, thân thể khôi phục như thường, trong
đầu lại loạn cào cào cả lên!

Cảm nhận được sóng não
của Diệp Trùng khôi phục bình thường, Mục sốt ruột hỏi: - Vừa rồi sao thế? Diệp
tử!

Diệp Trùng vẫn chưa từ
trong hỗn loạn hồi phục trở lại. Nhìn thấy đám học sinh nữ chen chúc xung quang
mình, Diệp Trùng vô ý thức lắc lắc đầu, muốn làm đầu óc mình thêm tỉnh táo!

Phải qua cả nửa phút,
Diệp Trùng mới từ trạng thái này khôi phục trở lại!

Ánh mắt của A Tú và học
sinh nữ xung quanh trần đầy sự khủng hoảng, thấy Diệp Trùng đứng lên, đều không
khỏi lùi ra sau một bước!

Diệp Trùng không biết
hình dáng của mình bây giờ đáng sợ thế nào!

Sắc mặt trắng bệch
giống như quỷ trong phim kinh dị mà học sinh nữ thích nhất, mồ hôi to bằng hạt
đậu gần như sắp tập hợp thành con suối nhỏ, làm gương mặt của Diệp Trùng xem ra
mơ hồ không rõ ràng, phần mặt vẫn có vài chỗ chốc chốc lại rung giật, trông
ngụy dị không nói nên lời!

Diệp Trùng nói với Mục:
- Mục, chúng ta trở về hãy nói!

Diệp Trùng hít sâu vài
hơi, xác định toàn thân đều do mình điều khiển, điều Diệp Trùng nghĩ tới là
nhanh nhất có thể rời khỏi nơi này, nhiều người như vậy không thể gây cho Diệp
Trùng chút cảm giác an toàn nào, vừa trở về từ địa ngục, điều duy nhất Diệp
Trùng nghĩ bây giờ là tìm một nơi yên tĩnh, không người, cùng với Mục làm cho
rõ ràng việc này rốt cuộc là chuyện gì!

Ngay lúc Diệp Trùng
muốn rời đi, ngoài cửa vội vàng xông vào hai người trung niên mặc bộ đồ màu
xanh lá nhạt kỳ quái, trên tay xách cái rương, vừa vào cửa liền hét: - Ai? Ai
xảy ra chuyện?

Lập tức mọi người mở ra
một con đường, hai người trung niên nhìn thấy Diệp Trùng bị vây ở giữa!

Mặt Diệp Trùng vẫn đầy
mồ hôi, hiển nhiên cho biết vừa rồi mới xảy ra việc gì, một người trong đó nhận
ra Diệp Trùng gây nên sóng gió gần đây: - Thầy Diệp, thân thể không khỏe ư?
Chúng tôi vừa nhận được báo động, còn cho rằng là học sinh nào đột nhiên có
việc gấp, không ngờ lại là thầy Diệp, nào, chúng tôi kiểm tra thầy một chút!
Ừm, nơi này nhiều người quá, chúng ta đổi phòng học khác đi!

Diệp Trùng vừa muốn từ
chối, Mục lại nói: - Diệp tử, hay là kiểm tra mộc chút đi!

Năm phút sau, ở một
phòng học khác.

Vị bác sĩ giúp Diệp Trùng kiểm tra đó sắc mặt ngưng
trọng nói: - Thầy Diệp, tình hình của thầy chúng tôi khám không ra, có thể là
mấy thiết bị này quá đơn giản rồi! Chúng tôi đề nghị thầy tới bệnh viện cao cấp
của trường làm kiểm tra tổng quát! Được rồi, nơi này không có việc của chúng
tôi nữa, chúng tôi đi trước đây! Thầy Diệp, đừng quên tới bệnh viện cao cấp
kiểm tra! Được rồi, tạm biệt!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3