Sư sĩ truyền thuyết - Chương 073

Chương 73: Thành công

Diệp Trùng ngẩn người
nhìn hai cái quang giáp to lớn trước mặt!

Quang giáp đang nằm
ngang rõ ràng vừa mới hoàn thành, Diệp Trùng thậm chí có thể ngửi thấy mùi bay
hơi của sơn trong không khí. Mấy giá đỡ và giá cố định ở không ít nơi trên toàn
thân quang giáp vẫn chưa được tháo bỏ.

Hai cái quang giáp, một
cái là tổ hợp của màu lam tối và màu trắng ngà voi, một cái xen kẽ giữa màu đỏ
tươi và màu bạc sáng.

Hai mắt Diệp Trùng sáng
rực lên, với ánh mắt của hắn, vừa nhìn liền nhìn ra chỗ bất phàm của hai cái
quang giáp này! Thì ra vẫn có người mà kỹ thuật quang giáp không lạc hậu so với
Hắc giác và Hiệp hội sư sĩ! Diệp Trùng không nhịn được trong lòng kinh ngạc,
khen ngợi! Hai cái quang giáp này tuyệt không kém hơn quang giáp chiến đấu của
Hắc giác của Johnson và quang giáp màu trắng của Hiệp hội sư sĩ đó!

Mục nhắc nhở: - Còn
không mau chọn một cái, ngươi chỉ có một phút thời gian cài đặt thôi đó!

Diệp Trùng mới như bừng
tỉnh lại, đè nén sự sung sướng trong lòng, không rảnh rỗi quan sát tỉ mỉ hai cái
quang giáp này, không chút trù trừ nhảy vào trong buồng lái của quang giáp màu
lam trắng. Họng súng uy nghiêm đáng sợ màu hồng bạc đó, Diệp Trùng vừa nhìn
liền biết là một quang giáp loại tấn công tầm xa, cho nên hắn mới chọn quang
giáp màu lam trắng, dù sao, loại phương thức tấn công này không hề thích hợp
với mình.

Bên trong buồng lái,
trên sàn thậm chí vẫn còn phế liệu chưa dọn dẹp hết, Diệp Trùng không lo được
nhiều, cẩn thận quan sát, với tốc độ nhanh nhất tiến hành cài đặt ban đầu! Cài
đặt ban đầu thật phức tạp, Diệp Trùng trong lòng khẽ kinh ngạc, nhưng lập tức
liền mừng hết lớn, cài đặt ban đầu càng phức tạp, chứng minh trang bị của quang
giáp này càng tiên tiến.

Diệp Trùng đội mũ chiến
đấu lên, tập trung tinh thần vào các loại tin tức xuất hiện trước mặt, không
dám có chút phân tâm! Mà hắn cũng không thể nào phân tâm, tin tức trên màn hình
nổi trước mặt giống như thác lũ, cuồn cuộn không dứt, thị lực của Diệp Trùng
gặp phải khảo nghiệm trước giờ chưa từng có, hắn lúc này nếu như dám có chút
phân tâm, phỏng chừng đến lúc hắn hồi thần lại cũng sẽ tự bổ mình ra.

Hai tay với tốc độ cao
nhất thực hiện thao tác trên bàn điều khiển, sinh ra vô số hư ảnh!

Còn Mục, liền cầm lấy
một cây binh khí có hình thức cổ quái đặt ở bên cạnh cái quang giáp mà Diệp
Trùng chui vào.

Đây chắc là một cây
trường thương na ná thời cổ, nhưng dài tới 15 mét, rõ ràng là cho cái quang
giáp này của Diệp Trùng sử dụng. Thân thương có màu lam tối giống như quang
giáp, giống như nước biển đang chảy, hai bên mũi thương mở rộng ở một đầu có
hai cái lưỡi đao dựng đứng hình bán nguyệt, điều này làm nó xem ra có điểm
giống với rìu hai lưỡi thời cổ, hai lưỡi đao đựng đứng dựa sát vào mũi thương,
một đầu hơi hướng vào trong, đầu còn lại hơi mở ra. Ngay giữa chỗ nối hai lưỡi
đao dựng đứng và thân thương có một cục tinh thể màu đỏ hình thoi. Mũi thương
với khí lạnh ghê người lưu chuyển một loại sáng bóng kỳ dị, giống như không
ngừng biến ảo. Nếu như có một nhà nghệ thuật nào đó ở đây, nhất định kinh ngạc
kêu lên kỳ lạ.

Mục tỉ mỉ quan sát đầu
thương, dường như đối với đầu thương cực kỳ có hứng thú.

Cơ Thượng Nhan nhăn tít
mày nhìn tình cảnh hỗn loạn trước mắt này, trong lòng không khỏi khẽ thở dài,
đại thật quá đắc ý rồi. Hai cái quang giáp đó vừa thành công, đại ca liền liền
vội vội vàng vàng cử hành hội mừng công, hơn nữa còn lôi tất cả mọi người tới,
chỉ lưu lại hai người bảo vệ ở trong, đây cũng thật quá hoang đường rồi!

Vừa rồi hắn đề nghị đại
ca phái thêm vài người ở lại, lại bị đại ca không kiên nhẫn phẩy tay xua đi.
Đám thủ hạ bên cạnh đó tuy rằng sắc mặt không có vẻ gì, nhưng Cơ Thượng Nhan
với ánh mắt sắc sảo vẫn phát giác ra sự bài xích của bọn họ đối với mình, bọn
họ nhất định cho rằng mình thiếu quan tâm tới bọn họ!

Mấy ngày trước, mấy
người theo dõi ông già Hứa đều bị giết, kẻ ra tay này tới bây giờ vẫn chưa tìm
ra, Cơ Thượng Nhan cũng vì vậy mà bị lão gia tử (cha) trách mắng. Tuy rằng hắn
tin tưởng người này khẳng định có quan hệ mật thiết với ông già Hứa, nhưng bản
thân ông già Hứa chính là cục xương khó gặm, nhưng lại là đồ quý, đánh không
được, chửi không xong, gần đây hành động trong nhà đối với ông già Hứa nghe nói
kinh động lên một số người ở trên, lão gia tử cũng kêu mình tạm thời đình chỉ
hành động với ông già Hứa.

Ài, thôi đi, mình cũng
không hết cách rồi! Trong lòng Cơ Thượng Nhan cười khổ, nhìn mấy người trước
mặt này, mấy người này ở trong căn cứ bí mật này không có ai không ở đây trên
ba năm, hiện giờ cuối cùng thành công rồi, làm sao có thể không làm cho họ vui
sướng như điên chứ? Đối với tâm tình của mấy người này, Cơ Thượng Nhan cũng có
thể hiểu được, cho nên mấy người này biểu hiện ra địch ý đối với đề nghị không
phụ hợp này của mình, hắn cũng chỉ biết cười khổ.

Nhưng, chắc là không có
vấn đề gì đâu, hệ thống nhận biết thân phận của căn cứ bí mật này rất tiên
tiến, tuyệt đối là số 1. Muốn vô thanh vô tức lẻn vào, vậy tuyệt đối là si tâm
vọng tưởng rồi, trong lòng Cơ Thượng Nhan nhịn không được cười mình cứ lo bò
trắng răng, hắn tin tưởng rằng mỗi người có mặt ở đây e rằng đều không tin
chuyện này sẽ xảy ra.

Bản thân nhà họ Cơ vốn
nổi danh nhờ quang não, ở phương diện khác của quang não cũng vượt xa các nhà
đứng đầu khác.

Hà huống chi, Cơ Thượng
Nhan biết lão gia tử hao phí bao tâm huyết cho cái căn cứ này, cũng biết địa vị
của căn cứ này ở nhà họ Cơ, còn có ý nghĩa của công trình hiện đang được chúc
mừng này! Thân là con thứ của nhà họ Cơ, trong lòng Cơ Thượng Nhan cũng vô cùng
tự hào đối với công trình này.

Hừ hừ, tứ đại thế gia
của Farr? Tương lai còn không phải là thiên hạ của nhà họ Cơ sao!

Đột nhiên, mặt đất lắc
lư một trận, mọi người có mặt đang chúc mừng đều dừng lại, cả hội trường im
phăng phắc!

Động đất? Mọi người
thầm hỏi.

Động đất, loại vận động
kịch liệt của vỏ trái đất này đã sớm là hiện tượng tự nhiên không thể uy hiếp
sự an toàn của loài người, vật liệu xây dựng nhà cửa bình thường đủ để chịu
được chấn động mạnh mẽ do động đất mang tới, càng không cần nói đến căn cứ bí
mật đã được gia công đặc thù mà mọi người đang đứng.

Rung động càng lúc càng
mạnh, hơn nữa dường như đang lan tới phía này, tiếng nổ ran âm ỉ cũng dường như
càng lúc càng lớn.

Thứ này tốc độ cực
nhanh, trong nháy mắt, mọi người đều cảm thấy dường như đã gần mình rất nhiều,
tiếng nổ ran vừa rồi còn phảng phất thì giờ có thể nghe rõ ràng, mọi người
trong hội trường không khỏi kinh hãi thất sắc.

Diệp Trùng điều khiển
quang giáp vừa mới tới tay này, gặp tường phá tường, gặp đường xông qua, căn
bản không đi đường chính.

Diệp Trùng cực kỳ thích
quang giáp này, điều duy nhất làm hắn bất mãn chính là tên của quang giáp này,
Sương chi Vịnh Thán Điệu (Khúc tự tình của sương), cái tên này nghe qua thật là
cổ quái, đương nhiên, càng quan trọng hơn là, tên này quá dài, đối với Diệp
Trùng cố đạt được sự gọn gàng, súc tích mà nói, tên này nhiều ít gì cũng có
chút làm hắn cảm thấy không thuận miệng.

(Chú thích: NV: 咏叹调 (Aria): giờ chuyên dùng để chỉ độc
xướng khúc. Vào cuối thế kỷ 17, theo sự phát triển nhanh chóng của ca kịch, mọi
người không thỏa mãn với sự nhạt nhẽo của giọng điệu hát nói, hy vọng có hình
thức biểu hiện càng có nhiều sắc thái tình cảm hơn, vịnh thán điệu từ đó mà
được sinh ra. Có thể tìm được thông tin ở đây
(http://zhidao.baidu.com/question/5942181) (tiếng Hoa) hoặc ở đây
(http://en.wikipedia.org/wiki/Aria) (tiếng Anh))

Tất cả vũ khí của Sương
chi Vịnh Thán Điệu, Diệp Trùng đều đã cài đặt xong, ngồi trong buồng lái, Diệp
Trùng đối với tính năng của quang giáp này không thể không khen ngợi là phi
phàm, nhưng, bây giờ rõ ràng không có thời gian để nghiên cứu tường tận, trong
vòng bốn mươi lăm giây, Diệp Trùng liền hoàn thành cài đặt ban đầu, lại tốn
mười giây, mang tất cả vũ khí vốn của Sương chi Vịnh Thán Điệu đang rơi vãi
trên mặt đất lắp đặt hoàn tất.

Trong vòng năm mươi lăm
giây này, Mục vẫn lục soát trong căn phòng ngầm dưới đất bí mật nhất này, tốn hai
mươi giây, Mục liền xác định được vị trí mục tiêu của hắn. Trong một góc, Mục
lại tốn hai mươi giây để phá giải một căn phòng chứa đồ bí mật trong góc, nhưng
tìm thấy mục tiêu của mình trong đống lớn đồ vật, Mục chỉ tốn 0,5 giây.

Đây chắc là một cục
khoáng thạch, chỉ lớn bằng hai nắm tay, cả cục khoáng thạch làm cho người ta có
cảm giác vô cùng kỳ quái, phảng phất như màu sắc đang không ngừng tay biến ảo,
làm người ta rất khó xác định màu sắc của nó rốt cuộc là màu nào. Mục không nói
hai lời, liền bỏ cục khoáng thạch này vào trong buồng lái của mình.

Diệp Trùng vừa hoàn
thành cài đặt ban đầu, Mục yêu cầu trở về không gian thứ nguyên, Diệp Trùng
đương nhiên không có dị nghị gì, chiến đấu, tóm lại vẫn phải dựa vào chính
mình!

Vấn đề quan trọng nhất
trước mắt Diệp Trùng lúc này là lập tức tìm được công tắc không gian của cái
quang giáp này, nếu không, cái quang giáp này về căn bản là không hoàn chỉnh.
Giả sử cái quang giáp này không cách nào bỏ vào không gian thứ nguyên, vậy cho
dù có thể từ căn cứ này chạy thoát, thì thứ chờ đợi mình cũng chính là sự truy
sát vô tận của cả nhà họ Cơ.

Diệp Trùng vẫn không có
ngu ngốc tới mức cho rằng một mình mình có thể đương đầu với cả nhà họ Cơ.

Bây giờ phải nhanh nhất
có thể tìm được công tắc không gian của Sương chi Vịnh Thán Điệu, đây là ý nghĩ
duy nhất trong lòng Diệp Trùng lúc này.

Công tắc không gian
trong một cự li nhất định với quang giáp sẽ có sự liên lạc đặc thù, Diệp Trùng
nhanh chóng thao tác quang não, thử xác định vị trí của công tắc không gian của
Sương chi Vịnh Thán Điệu, gần như đồng thời, màn hình nổi trước mặt đột nhiên
xuất hiện một điểm đỏ chói mắt, mà một điểm lam còn lại chính là vị trí hiện
tại của mình.

Đã xác định vị trí của
công tắc không gian, Diệp Trùng lập tức lựa chọn hành động!

Phương thức của Diệp
Trùng rất đơn giản, xông thẳng!

Đường thẳng giữa hai điểm
ngắn nhất, điều chỉnh phương hướng, Diệp Trùng tay cầm trường thương màu lam
dài tới 15 mét, trên đường đi, gặp tường thì phá tường, bức tường hợp kim cứng
rắn, tường chất dẻo cường độ cao... trước mặt trường thương dạng cổ của Sương
chi Vịnh Thán Điệu đều giống như giấy dán.

Diệp Trùng chính là
dùng cách thức dã man mà trực tiếp này, mau chóng kéo gần vị trí của công tắc
không gian với mình.

Dọc đường đều không có
người ngược lại làm Diệp Trùng vô cùng kỳ quái, dưới sự phá hoại không kiêng dè
đến mức này của Diệp Trùng mà vẫn không có phát ra cảnh báo, Diệp Trùng phỏng
chừng, có 80, 90% là Mục đã phá hoại hệ thống cảnh báo rồi, còn phá hoại đến
mức nào, vậy thì không phải là điều hắn biết.

Vẫn còn một lớp tường
cuối cùng! Dù cho trong lòng vui sướng vô cùng, nhưng đầu óc của Diệp Trùng
ngược lại lại tỉnh táo vô cùng.

Diệp Trùng hít sâu một
hơi, hừ nhẹ một tiếng, hai tay như một làn khói nhẹ lướt qua trên bàn điều
khiển, Sương chi Vịnh Thán Điệu đột nhiên tăng tốc, trường thương dạng cổ màu
lam tối trên tay đột ngột vạch vài nhát ngang dọc, tường trước mắt lập tức tan
rã, mảnh vỡ bắn ra xung quanh.

Sương chi Vịnh Thán
Điệu trong nháy mắt đột phá bức tường cuối cùng.

Nhìn thấy một vật to
lớn đột nhiên phá tường chui vào, mọi người vốn đang chúc tụng đều không kịp
phản ứng, mọi người đều nhìn chằm chằm vật to lớn này, đây, đây không phải là
Sương chi Vịnh Thán Điệu sao? Trong khoảnh khắc, đám người đột nhiên hiểu ra
chuyện gì này lập tức đại loạn, tiếng la hét, tiếng khóc, tiếng quát to, cả cái
hội trường loạn cào cào cả lên. Mọi người giống ruồi không đầu bay loạn khắp
nơi.

Diệp Trùng không để ý
tới đám người này, mục tiêu của Diệp Trùng chỉ có một, đó chính là công tắc
không gian của Sương chi Vịnh Thán Điệu!

Hệ thống quét hình cực
kỳ tinh tế mang vị trí của công tắc không gian, không chút sai sót hiện lên
trước mặt Diệp Trùng. Công tắc không gian đang ở trên người một gã đàn ông được
bốn người vây ở giữa, trong tay gã còn cầm một ly rượu đỏ, vẻ mặt ngây ngốc
nhìn mình. Quét hình nổi quét qua quét lại trên người gã đàn ông này, thậm chí
ngay cả khúc thịt thừa nơi eo của hắn đều hiện rõ trước mặt Diệp Trùng, công
tắc không gian đang ở trong túi trái trên áo hắn. Diệp Trùng không chút do dự,
trường thương dạng cổ màu lam tối dài 15 mét quét ngang vài cái, toàn bộ người
xung quanh gã đàn ông này đều dọn sạch.

Tay trái Sương chi Vịnh
Thán Điệu nhấc gã đàn ông này lên, binh một tiếng, tiếng ly rượu rơi trên đất
và tiếng kêu thất thanh của gã đàn ông này đồng thời vang lên.

Mọi người có mặt đều
kinh khủng nhìn tính mạng đại thiếu gia nhà họ Cơ ngàn cân treo sợi tóc, nhưng
không ai có cách gì, bọn họ thậm chí ngay cả hệ thống cảnh báo vẫn luôn tin cậy
tại sao bị phá hoại tới bây giờ vẫn không rõ ràng, Nhưng đã có vài người đầu óc
linh hoạt, liền vội vàng chạy ra ngoài cầu cứu.

Đại thiếu gia nhà họ Cơ
bị nhấc lên cách buồng lái của Sương chi Vịnh Thán Điệu chỉ có ba mét, cửa
buồng lái từ từ mở ra, mọi người đều nhìn chằm chằm vào cửa, bọn họ muốn nhìn
xem tất cả những thứ này rốt cuộc là tên gan lớn bằng trời, không sợ chết nào
làm ra!

Một bóng đen lướt qua,
không ai nhìn rõ rốt cuộc là chuyện gì, cửa buồng lái của Sương chi Vịnh Thán
Điệu mau chóng đóng lại, khi mọi người vẫn chưa phản ứng lại là chuyện gì xảy
ra, đại thiếu gia của bọn họ liền giống như một bao vải rách bị thuận tay thả
ra.

Diệp Trùng tiện tay
quăng công tắc không gian xen kẽ màu hồng, bạc còn lại, dù rằng hắn biết đó
nhất định là công tắc không gian của quang giáp đặt cùng với Sương chi Vịnh
Thán Điệu, nhưng, rõ ràng hắn bây giờ không thể quay trở lại, thứ đó để ở trên
tay mình, bất cứ lúc nào cũng sẽ làm lộ ra vị trí của mình.

Cho dù hắn đối với
quang giáp màu hồng bạc đó cũng rất thèm muốn, nhưng, dường như kẻ địch đã tới
rồi!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3