Sư sĩ truyền thuyết - Chương 071 + 072

Chương 71: Hành động

Dưới màn đêm, Diệp
Trùng giống như u linh yên lặng di chuyển trong bóng tối. Bóng đêm cho Diệp
Trùng sự yểm hộ tốt nhất, nếu như là vũ trụ, cho dù Diệp Trùng điều khiển F-58
cũng tuyệt không dám khoa trương như vậy. Trong vũ trụ tuy rằng có khá nhiều
các loại tia sáng, nhưng hoàn cảnh tương đối khá đơn giản, đối với máy quét
hình mà nói, không nghi ngờ gì, là điều kiện tốt nhất để thực lực được phát huy
lớn nhất. Nhưng, trong tầng khí quyển, hoàn cảnh phức tạp không chỉ làm cho bán
kính quét hình của máy quét hình bị thu hẹp rất nhiều, hơn nữa phương diện
chính xác cũng bị giảm với mức độ lớn tương đương. Điều quan trọng nhất là,
chính phủ đối với tần số hệ thống quét hình trong tầng khí quyển, chủng loại…
có hạn chế rất nghiêm khắc.

Vốn dĩ F-58 có hệ thống
chống quét hình tiên tiến, lúc này đây không nghi ngờ gì là công cụ di chuyển
tốt nhất, nhưng Diệp Trùng không dám khẳng định quang giáp của Johnson có hay
không có cách liên lạc đặc thù với F-58, cho nên Diệp Trùng không dám gọi F-58
ra.

Thật ra, thời khắc đánh
lén nhà họ Cơ tốt nhất là khoảng thời gian sau khi giết mấy người theo dõi hôm
đó nhưng nhà họ Cơ vẫn chưa nhận được tin tức. Bây giờ nhà họ Cơ nhất định đã
nhận được tin tức, đề phòng nhất định càng thêm nghiêm mật. Nhưng, kế hoạch
đánh lén lần này hoàn toàn do Mục vạch ra, sau khi nhìn thấy lượng tin tức
khổng lồ về nhà họ Cơ mà Mục thu thập được, Diệp Trùng vô cùng lý trí, mang
trách nhiệm nặng nề là vạch kế hoạch giao cho Mục. Đối với Mục, Diệp Trùng hoàn
toàn tin tưởng. Mục không có giải thích rõ ràng mục tiêu của lần hành động này,
chỉ hiển thị ra xác suất tính toán cuối cùng, tỉ lệ thành công là 72%, xác suất
thất bại nhưng có thể toàn thân rút lui là 20%, tỉ lệ bị giết là 8%.

Diệp Trùng cho rằng lúc
này đánh lén nhà họ Cơ không thể nào sinh ra sự đả kích có tính căn bản nào, dù
sao thực lực của mình không hề mạnh mẽ, ngược lại dễ dàng bại lộ thân phận.
Nhưng, đã là Mục kiên trì, Diệp Trùng tin tưởng khẳng định là có lý do không
thể không đi, Mục sẽ không làm bất cứ việc gì mà không có ý nghĩa.

Diệp Trùng cẩn thận bí
mật di chuyển trong bóng tối, phương pháp này, khi bắt thú ở hành tinh rác cũng
thường dùng tới, tính cảnh giác của sinh vật biến dị vượt xa con người, cảm
giác của chúng nhạy bén, thường hay có rất nhiều phương pháp đặc biệt, có con
có khứu giác kinh người, nhưng thính giác cực kỳ linh mẫn lại thường là đặc
tính phần lớn bọn chúng thường hay có, mà điều làm Diệp Trùng đau đầu nhất,
không nghi ngờ gì, chính là sinh vật biến dị có năng lực nhận biết hồng ngoại.

Buổi tối, ánh đèn đủ
màu sắc rực rỡ, ánh sáng hoa lệ lập lòe lập lòe, nếu như từ trên không nhìn
xuống, cảnh đêm tuyệt mỹ làm con người mê đắm. Minh tinh trên những màn hình
quảng cáo ảm đạm lúc ban ngày, vào buổi tối lại vô cùng xinh đẹp. Ánh đèn an
toàn của quang giáp trên không làm bọn chúng nhìn giống như một bầy đom đóm
đang nhảy múa.

Diệp Trùng không có
lòng đi thưởng thức cảnh sắc tuyệt đối không thể thấy được trên hành tinh rác
này, trong bóng tối, hắn lúc này đây giống một con rắn độc băng lạnh, vô thanh
vô tức lướt đi.

Diệp Trùng vừa cẩn thận
ẩn dấu bản thân, vừa tò mò hỏi Mục: - Mục, mục tiêu lần này của chúng ta rốt
cuộc là cái gì? Không được nói đoán đi!

Mục lãnh đạm nói: - Tới
lúc thì ngươi sẽ biết thôi, theo như tư liệu cho biết, xác suất tới lúc đó
ngươi biết là 91%.

Nghe xong, chân Diệp
Trùng khựng lại, xém nữa là loạng choạng, nổi giận nói: - Tới lúc đương nhiên
ta biết! Ta nói là bây giờ!

Mục bình tĩnh nói: - Theo
tư liệu cho biết, tới lúc đó ngươi vẫn có 8% khả năng không biết, còn bây giờ,
không thể không lấy làm tiếc cho ngươi biết kết quả tính toán, khả năng ngươi
có thể đoán ra là 0.

Diệp Trùng trong lòng
chửi lớn: - Mục chết bầm, ngươi đang nói là ta ngốc à?

Mục không nóng không
lạnh nói: - Về lý luận, hoàn toàn chính xác!

----------------------

Diệp Trùng cẩn thận mai
phục sau một cây nhân tạo, tỉ mỉ quan sát cái căn cứ trước mắt này. Cứ mỗi mười
lăm phút lại có vài con chim máy xinh xắn lượn vòng trên không, trên người
chúng đều trang bị máy tăng biên độ quét hình, có thể tăng cường phạm vi và độ
chính xác quét hình rất lớn. Nhưng Diệp Trùng nhờ sự chỉ điểm của Mục, trốn ở
một góc chết.

Trong lòng hỏi Mục: - Mục,
đây là nơi nào?

Mục không trả lời nói: -
Diệp tử, ngươi ngồi trên F-58 thì có thể tránh được hệ thống quét hình này!

Diệp Trùng ừ một tiếng,
lập tức gọi F-58 ra.

Mục thúc giục nói: - Nhanh!
- Diệp Trùng cả kinh, không ngờ Mục vậy mà lại vội như vậy, không dám trù trừ,
lấy tốc độ nhanh nhất chui vào trong, lấy tốc độ nhanh nhất khởi động động cơ.

F-58 quả nhiên không
làm cho hệ thống quét hình của đối phương chú ý, Diệp Trùng vốn muốn dùng một
phương thức không làm người ta chú ý từ góc này lẻn vào, nhưng Mục nói: - Bay
thẳng!

Diệp Trùng hơi ngẩn
người, lập tức bay thẳng, điều kỳ quái là người đi lại ở chỗ đó lại giống như
không nhìn thấy F-58, thậm chí còn có người vẫy tay chào Diệp Trùng, Diệp Trùng
cứ thế mà nghênh ngang bay vào trong, đầu óc Diệp Trùng như sắp bị đoản mạch
luôn, tới tận bây giờ vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra.

Người ở chỗ này vô cùng
tin tưởng hệ thống quét hình trong căn cứ, vốn không nghĩ tới có người có thể
không thông qua sự kiểm tra thân phận mà lẻn vào, mọi người đều cho rằng đây là
quang giáp của căn cứ này.

Nhưng, Mục lại không có
chút ý muốn giải thích nào, mà lãnh đạm nói: - Ngươi bây giờ chỉ có ba phút
thời gian, sau ba phút, Johnson sẽ đuổi tới đây, hắn có 87% khả năng đã biết vị
trí cụ thể của ngươi.

Mồ hôi lạnh từ trán
Diệp Trùng toát ra rơi xuống!

Mục làm như không thấy,
tiếp tục nói: - Ngươi phải trong vòng một phút tới được chỗ này! - Quang não
của F-58 lập tức đưa ra bức sơ đồ nổi của căn cứ, ở phía Tây Bắc, ở vị trí một
phòng ngầm dưới đất sâu khoảng 20 mét, có một điểm sáng màu đỏ tươi, đó chính
là mục tiêu của Diệp Trùng.

- Mục chết tiệt, ngươi…
- Diệp Trùng không chịu được nữa buột miệng chửi đổng, dồn sức với tốc độ cao
nhất bay về phía trước.

Nhưng Mục lại cứ khoan
thai nói: - Diệp tử, không cần gấp! Với tốc độ của ngươi, có 94% khả năng tới
được đích! - Trong lòng Diệp Trùng hận đến nghiến răng kèn kẹt, tên Mục đáng
chết này. Nghe thấy Johnson ba phút sau sẽ đến, ý nghĩ đầu tiên nổi lên trong
đầu Diệp Trùng chính là bỏ giáp mà chạy. Đùa cái gì vậy chứ, hai cái vốn không
phải là quang giáp cùng một cấp bậc, mình gần như không có chút phần thắng nào.
Không chạy? Không chạy chẳng lẽ chờ chết ư?

Nhưng nghe lời của Mục,
dường như còn có ý tứ khác, tên Mục đáng chết này, Diệp Trùng tuy rằng trong
lòng chửi mắng không ngừng, quang giáp lại bay về phía trước với tốc độ cao
nhất.

Chỉ dùng năm giây, Diệp
Trùng đã bay tới phía trên của gian phòng ngầm đó, một cánh cửa ngang hợp kim
to lớn rộng 100 mét, cao 30 mét không ngừng phóng lớn trước mặt Diệp Trùng.

Khi Diệp Trùng cách
cánh cửa 50 mét, Mục đột nhiên nói: - Phát ra tín hiệu nhận dạng!

Diệp Trùng một hơi cũng
không đủ hít vào, vốn không kịp suy nghĩ nhiều, hai tay với tốc độ nhanh nhất
di động, khi ở Hắc giác, tốc độ tay của Diệp Trùng đã đạt tới 5,54 Hz, sau khi
đột phá bình cảnh, tốc độ tay của Diệp Trùng hiện nay đã sắp đạt tới bảy Hz,
đây là một con số cực kỳ kinh người.

Nhưng cho dù là tốc độ
tay kinh người của Diệp Trùng, trong thời gian ngắn, không chút chuẩn bị đột
nhiên phải làm động tác mới, cũng làm Diệp Trùng suýt nữa xong đời. Nhưng cũng
may, Diệp Trùng thắng gấp, F-58 dừng một cách nguy hiểm ở chỗ cách cánh cửa chỉ
có hai mét, mà tín hiệu nhận dạng cũng được phát đi trước khi F-58 dừng lại.

Diệp Trùng hồi thần trở
lại, trong lòng hoảng sợ, phát tín hiệu nhận dạng cho đối phương, đó không phải
là tìm chết sao?

Song, ngoài dự liệu của
Diệp Trùng, cánh cửa hợp kim từ từ mở ra, bên trong tối đen thăm thẳm, thò tay
không thấy được năm ngón!

Chương 72: Thâm nhập

Diệp Trùng chầm chậm mà
cẩn thận điều khiển F-58 bay vào trong cửa, mở tối đa hệ thống quét hình quét
tất cả mọi thứ xung quanh, thần kinh của Diệp Trùng cũng căng thẳng tột độ.

Mục tại sao muốn mình tới
nơi này? Nơi này rốt cuộc có cái gì? Đáng để Mục để ý như vậy? Tất cả nghi vấn
quanh quẩn trong đầu Diệp Trùng không đi, nhưng Diệp Trùng không hề dám phân
tâm lúc này, xem ý tứ của Mục lúc đầu, dường như không tới giây phút cuối cùng
cũng sẽ không hé mở đáp án này!

Diệp Trùng không khỏi
có chút hưng phấn! Cuộc sống bình lặng mấy ngày này căn bản không làm phai mờ
khát vọng chiến đấu nằm trong tận xương tủy của Diệp Trùng, ngược lại, loại
cuộc sống bình lặng này đã sớm làm cho Diệp Trùng vốn đã quen với cuộc sống tàn
khốc trên hành tinh rác có chút không hợp, cho dù hắn đã nỗ lực thích ứng cách
sống trước mắt hoàn toàn bất đồng này. Nhưng, cách sống và thói quen hơn mười năm
tịnh không phải nói thay đổi là có thể thay đổi được!

Rất lâu không có nghiêm
túc chiến đấu! Máu của Diệp Trùng dường như có chút sục sôi! Nghiêm khắc mà
nói, Diệp Trùng tịnh không phải là một phần tử hiếu chiến, hắn chiến đấu chẳng
qua chỉ là vì sinh tồn, nhưng cho dù như vậy, chiến đấu chung quy cũng có thể
làm hắn cảm thấy hưng phấn.

Có lẽ, hôm nay có một
trường ác đấu đây!

Hệ thống quét hình cho
biết xung quanh không hề có người, điều này ngược lại làm Diệp Trùng vô cùng
ngạc nhiên, nơi này nhìn thế nào cũng đều là một nơi cực kỳ quan trọng, tại sao
một người cũng không có? Hơn nữa vừa rồi mình rõ ràng thông qua sự nhận biết
bằng tín hiệu của cánh cửa, đây rốt cuộc là chuyện gì?

Diệp Trùng vừa vào cửa,
Mục liền dùng giọng nói trước giờ chưa từng có, vội nói: - Ba mươi giây, nhất
định phải đến được tầng thứ 11 dưới đất, hệ thống nhận biết thân phận của mười tầng
trước đã mở ra, thu F-58 lại, mau!

Diệp Trùng không dám
trù trừ, lập tức từ buồng lái của F-58 nhảy ra, vẫn chưa tiếp đất, F-58 đã bị
Diệp Trùng thu vào không gian thứ nguyên. Vừa mới chạm đất, hai chân Diệp Trùng
mạnh mẽ phát lực, liền theo như lộ tuyến đã được hiển thị trên sơ đồ Mục đã cho
mình xem lúc trước mà tiến lên.

Tối thui, cái gì cũng
nhìn không thấy, cho dù nhãn lực của Diệp Trùng kinh người, ở nơi này cũng
không phát huy được tác dụng. Diệp Trùng chỉ có dựa vào lộ tuyến trong trí nhớ
mà chạy nhanh về phía trước, nhưng, Mục không có nhắc nhở phương hướng của mình
bị sai, vậy lúc này trí nhớ của mình vẫn không hề có sai sót.

Soạt, đột nhiên trước
mặt lộ ra chút ánh sáng, là một cánh cửa kim loại màu bạc trượt từ giữa sang
hai bên, mở ra, ánh sáng chính là từ trong đó truyền ra. Đang chạy với tốc độ
cao, Diệp Trùng liếc mắt một cái, vẫn nhận ra chỗ khác thường, từ ngoài nhìn,
cái này dường như càng giống một bức tường, mà không phải làm một cánh cửa.

Nhất định là Mục đã giở
trò với hệ thống nhận biết thân phận của họ!

Sau cánh cửa là sườn
dốc dài tới 50 mét, nghiêng khoảng 45 độ do vật liệu chống trơn trợt tạo thành.
Dưới con dốc là một lối đi nằm ngang, Diệp Trùng không do dự chọn hướng trái.
Dọc đường có vô số cửa mật mã, nhưng Diệp Trùng chỉ cần tới gần, cửa mật mã cần
kiểm tra thân phận liền tự mình mở ra. Điều này làm Diệp Trùng vô cùng ngạc
nhiên, nhưng phỏng chừng có 80, 90% là do Mục giở trò quỷ, về nhà nhất định
phải hỏi rõ ràng, còn bây giờ, rõ ràng không phải thời cơ tốt để hỏi vấn đề
này.

Diệp Trùng như đi vào
chỗ không người, nhưng trí nhớ của Diệp Trùng chẳng qua cũng chỉ nhớ được năm tầng,
lối đi bên trong phức tạp như mạng nhện. Quẹo tới mức làm người ta đau đầu,
quẹo tới quẹo lui, Diệp Trùng đã sớm mất đi cảm giác phương hướng lúc đầu. Đầu
choáng mắt hoa, trong lòng Diệp Trùng không khỏi thầm khen ngợi, xem ra loại
thiết kế này dùng để đề phòng bị xâm nhập, cũng thật là có điểm độc đáo nha!

Nhưng có sự tồn tại của
Mục, loại thiết kế này hiển nhiên không thể trở thành lý do ngăn trở Diệp Trùng
đi tới!

Cuối cùng tới được tầng
10, Diệp Trùng cố hết sức chạy, vừa chạy, Mục vừa nói: - Tầng 11 ta cần mười giây!
Bây giờ, đưa ta ra ngoài!

Mục muốn ra tay? Trong
lòng Diệp Trùng kinh ngạc, không dám chậm trễ, Mục đột nhiên xuất hiện trong
lối đi.

Thể hình to lớn của Mục
ở trong lối đi nhỏ hẹp lại vô cùng nhẹ nhàng linh hoạt, Diệp Trùng chỉ có chạy
vắt giò lên cổ mới có thể miễn cưỡng theo kịp tốc độ của Mục.

Mục lại chỉ thị vài câu
với Diệp Trùng, trong nháy mắt, cửa tầng 11 đã ở trước mặt.

Cửa tầng thứ 11 rõ ràng
cùng mười tầng trước không giống nhau, bên cạnh cửa hợp kim mười tầng trước đều
có máy nhận biết thân phận tự động, còn bên cạnh cửa hợp kim đóng kín của tầng
11 lại trống không, chẳng có gì, làm Diệp Trùng không khỏi vô cùng kinh ngạc!

Mục đứng trước cửa hợp
kim của tầng thứ 11, mắt điện tử điên cuồng nhấp nháy, Diệp Trùng theo như dặn
dò của Mục đứng trước cửa, hai chân khẽ gấp, bộ dáng tích lực, chờ bộc phát, chuỷ
thủ cũng cầm trên tay. Động tác của một người một quang giáp không có chút
tiếng động nào.

Quả nhiên, mười giây, “soạt”, cửa mở ra, hai chân
Diệp Trùng vừa phát lực, thân hình lóe lên, từ khe cửa vừa mở, giống như quỷ mị
bay vào.

Sau cửa quả nhiên có hai
người! Đây là ý nghĩ lướt qua trong đầu Diệp Trùng!

Diệp Trùng đã sớm có
chuẩn bị, chuỷ thủ như điện vạch ngang không trung!

Hai người sau cửa rõ
ràng không nghĩ tới cửa sẽ đột nhiên mở ra, trong ánh mắt kinh ngạc, hai tia
sáng đen lóe lên rồi tắt, cổ họng bỗng có một vệt máu, mau chóng lan rộng, loáng
một cái, phụt nhẹ một tiếng, cổ họng hai người đồng thời bắn ra một màn mưa
máu.

Hai người không thể tin
nhìn Diệp Trùng, từ từ ngã xuống, không phát ra một tiếng động nào.

Cả quá trình sạch sẽ,
gọn gàng, không có bất cứ sai sót nào, hai người ngay cả nút cảnh báo gần trong
gang tấc cũng không chạm được, mà cảnh báo tự động, vừa rồi đã sớm bị Mục phá
hoại rồi.

Diệp Trùng và Mục không
lãng phí một phút một giây nào, lao nhanh về phía trước.

Đây là một gian phòng
hình tròn cực lớn, Diệp Trùng đánh giá sơ qua, đường kính hơn 100 mét, trên sàn
nhà ngay chính giữa căn phòng có mấy vòng tròn đồng tâm màu bạc. Mấy chỗ trống
khác trong gian phòng đặt rất nhiều quang giáp. Quang giáp đủ hình, đủ loại,
tỏa ra ánh sáng mê người, màu bạc sáng, màu lam nhạt, màu lục nhạt, màu đỏ lửa,
các loại màu sắc mê người đan xen hòa lẫn vào nhau, mấy cái quang giáp này yên
lặng đứng ở chỗ này, giống như từng chiến sĩ trầm mặc, làm cho căn phòng hình
tròn này đầy ắp một loại sức hấp dẫn kỳ dị.

Mấy quang giáp này,
toàn bộ đều là quang giáp cao cấp vô cùng khó gặp trên thị trường, có vài cái
là phiên bản giới hạn số lượng, còn có rất nhiều cái Diệp Trùng ngay cả nghe
cũng chưa từng nghe qua, làm cho Diệp Trùng đã sớm có khát vọng với quang giáp
không khỏi phát sáng hai mắt. Mấy thứ này đều không phải là hàng đầu đường xó
chợ! Bên chân một số quang giáp chất đủ loại linh kiện, Diệp Trùng tinh mắt
nhận ra trong đó có không ít thứ tốt!

Chẳng lẽ mấy quang giáp
này chính là nguyên nhân Mục đưa mình tới đây?

Trong lòng Diệp Trùng
không khỏi khẽ sinh ra cảm giác không đúng. Mấy quang giáp này tuy rằng rất
tiên tiến, rất cao cấp, nhưng so với F-58, e rằng vẫn có chỗ không bằng. Đừng
thấy F-58 xem ra vừa xấu vừa ngu, nhưng tính năng tuyệt đối không phải mấy
quang giáp này có thể so sánh được. Thực lực của Hắc giác, thật là làm người ta
ao ước mà!

Mục không ngờ tới điều
này? Không thể nào! Diệp Trùng lập tức phủ định phán đoán có thể nói là ngu
xuẩn này!

Ngước mắt lên nhìn, Mục
đang đứng ở tâm vòng tròng ngay chính giữa căn phòng, mắt điện tử nhấp nháy
điên cuồng, Diệp Trùng ngơ ngác, chẳng lẽ nơi này có huyền cơ gì.

Quả nhiên, mười lăm
giây sau, Mục cấp bách nói: - Diệp tử, nhanh nào!

Diệp Trùng vội vàng
bước vào đường tròn màu bạc, vẫn chưa đứng vững, chỉ cảm thấy dưới chân trống
không, không khỏi loạng choạng, cũng may Diệp Trùng lanh trí, liền thò tay giữ
chặt Mục bên cạnh, mới kịp thời đứng vững, không bị té ngã!

Vòng tròn màu bạc đưa
Diệp Trùng và Mục yên lặng trôi xuống dưới.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3