Sư sĩ truyền thuyết - Chương 057 + 058

Chương 57: Cảnh sát A Phi

Diệp Trùng mới sáng sớm
đã thức dậy, ông Tiền tuổi tác đã cao, thân thể lại không khỏe mạnh gì, Diệp
Trùng tự nhiên phải chịu khó chút.

Đi mở cửa tiệm, do vẫn
còn rất sớm, người đi trên đường rất ít. Diệp Trùng tiện tay ấn công tắc máy
thanh lọc không khí trên tường, máy thanh lọc không khí khẽ kêu tu tu làm việc,
bụi nước cực nhỏ và ion âm làm cho người ta phấn chấn tinh thần liên tục không
ngừng tuôn ra từ máy thanh lọc không khí. Chẳng bao lâu, không khí trong quán
liền làm cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái. Loại máy thanh lọc không khí
này giá không rẻ, nhưng cái máy này là một phần phúc lợi cuối năm chính phủ cho
ông Tiền, ông Tiền liền dùng nó cho quán.

Tuy rằng dùng nền nhà
tránh bụi nano, nhưng việc làm vệ sinh mỗi ngày vẫn phải làm.

Trong quán đặt tám cái
bàn kim loại giống như nụ hoa, chỉ cần ấn nhẹ lên đỉnh nụ hoa, nó sẽ giống như
hoa tươi nở ra, hạ xuống bốn cái ghế, phần cuối dưới đáy ghế thông qua giàn
khung bằng kim loại nối liền với phía dưới cái bàn kim loại. Chính giữa bàn kim
loại là một cái bệ tròn có thể phóng to, thu nhỏ, bệ tròn màu xám bạc bóng
loáng có thể soi gương, chính giữa bệ tròn là máy tính tiền, thông qua quang
não nối với quầy thu ngân, khách có thể không cần đứng dậy mà tính tiền ở đây
là được.

Trong một góc của cửa
tiệm còn có một cái máy chế mì tự động, nhưng rất ít khi xài tới, dù sao cái
quán nhỏ này nổi tiếng là nhờ mì làm bằng tay, loại mì sợi hoàn toàn làm bằng
tay này, mùi vị so với mì của máy chế mì ngon hơn nhiều!

Vốn theo cách nghĩ của
ông Tiền, là làm theo xu hướng phục hưng cơ, nhưng giá đồ gỗ quả thật là cao
tới kinh người, ông Tiền chỉ có thể đập tan cách nghĩ này.

Chẳng bao lâu, ông Tiền
cũng dậy, liền cùng hỗ trợ dọn dẹp.

Vừa dọn dẹp xong, có
một người đàn ông trung niên ngậm xì gà đi vào. Ông Tiền ngây người, nói: - A
Phi a, hôm nay tại sao lại sớm vậy? - Người đàn ông tên gọi A Phi nói: - Bác
Tiền, chào buổi sáng, hết cách rồi, hôm nay có việc! - A Phi quen thuộc chọn
một chỗ dựa tường. Ông Tiền nhìn A Phi ngậm xì gà, không khỏi quở trách nói: - A
Phi, nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, sáng sớm mà hút cái này không tốt cho sức
khỏe, người tại sao không sửa được vậy?

A Phi không khỏi xấu
hổ, vội vàng lấy điếu xì gà trên miệng xuống, cười ha hả nói: - Ài, nhất thời
không cẩn thận quên mất!

- Hôm nay muốn ăn cái
gì? - Ông Tiền hỏi.

- Mì Dương Xuân đi, bác
Tiền, mì làm bằng tay của bác chính là tuyệt vời nhất xung quanh đây, một
khoảng thời gian không tới, ta thật sự có chút thèm đó nha! - A Phi cười nói.

Ông Tiền vui vẻ cười ha
hả: - Ài, già rồi, bây giờ không được rồi, nhưng may mà có Diệp tử, mì nó làm
bây giờ so với ta làm còn tuyệt hơn! - Ông Tiền vẻ mặt kiêu ngạo. Sau đó gọi
vào trong: - Diệp tử, làm bát mì Dương Xuân!

- Ừm. - Diệp Trùng bình
thường trả lời.

A Phi tò mò hỏi: - Bác
Tiền, người thuê người rồi à?

- Đâu có. - Ông Tiền
cười nói: - Diệp tử là họ hàng xa của ta, ta ở một mình buồn, nên kêu hắn tới.

A Phi không khỏi tò mò
hỏi: - Vậy hắn vốn ở đâu?

Ông Tiền sắc mặt khẽ
thay đổi, úp mở nói: - Ừm, một nơi rất xa!

A Phi vội cười ha hả: -
Úi, bệnh nghề nghiệp tái phát rồi, bác Tiền đừng để ý nha!

Giọng nói của Diệp
Trùng từ trong truyền ra: - Tiền gia gia, rau thơm đã dùng hết rồi. - Ông Tiền
úi một tiếng, vỗ đầu: - Ta tại sao lại quên chuyện này chứ, ái chà, thứ này
không thể thiếu được. - Nói xong lại lớn giọng nói: - Diệp tử, ta đi mua rau
thơm, đừng quên tiếp đãi khách nha! - Diệp Trùng ừ một tiếng, ông Tiền liền vội
vàng đi ra cửa.

Diệp Trùng bê một tô mì
Dương Xuân đi ra, để lên bệ tròn trước mặt A Phi, thờ ơ nói một câu mời từ từ
thưởng thức rồi định xoay người rời đi.

A Phi kêu Diệp Trùng
lại: - À, tiểu huynh đệ, ngươi tên Diệp tử?

Diệp Trùng không biết
tại sao, người trước mặt này làm cho hắn có chút cảm giác không thoải mái, lại
có một chút quen mặt, hắn chỉ lạnh nhạt trả lời: - Ừm! - rồi lại tính xoay
người bỏ đi.

- Mấy người hôm đó là
người giết phải không! - Xì gà của A Phi không biết từ lúc nào đã đốt lên,
thong thả nói.

Cặp mắt Diệp Trùng đột
nhiên trở nên lạnh lẽo, câu nói này làm Diệp Trùng cảm thấy mùi vị nguy hiểm,
hắn cuối cùng cũng nhớ ra người này chính là một cảnh sát đã gặp ngày hôm đó,
chẳng trách mình cảm thấy nguy hiểm. Diệp Trùng đối với nguy hiểm không có
nhiều biện pháp, bóp chết là cách hắn quen nhất và thường dùng nhất. Dường như
bản năng, không có trải qua chút suy xét nào, Diệp Trùng đã lựa chọn cách quen
thuộc nhất đối với hắn này.

Thân hình Diệp Trùng
loáng một cái, tay phải như điện vươn ra, nhắm tới cổ họng của A Phi. Luồng khí
nổi lên mạnh mẽ trong nháy mắt thổi sạch trơn khói thuốc trước mặt A Phi.

A Phi thấy vẻ mặt Diệp
Trùng thay đổi liền biết mình lần này đoán đúng rồi, trong lòng đã sớm chuẩn bị
tốt biện pháp ứng phó. Nhưng không ngờ tới tốc độ của Diệp Trùng lại nhanh vượt
xa dự liệu của hắn, tuy hắn có chuẩn bị đầy đủ, nhưng trong lúc gấp rút cũng
chỉ kịp dùng cánh tay chặn lại.

Diệp Trùng hừ lạnh một
tiếng, tay phải biến thành quyền, mạnh mẽ đánh lên cánh tay của A Phi.

Chỉ nghe thấy tiếng
giòn tan vang lên, sau đó là một tiếng rên rỉ, sắc mặt A Phi trắng bệch. Quyền
này của Diệp Trùng thật sự đã đánh gẫy tay của A Phi, xương gẫy trắng hếu xé
rách da thịt, lộ ra ngoài. A Phi đau tới mồ hôi lạnh tuôn ra, tay phải mềm oặt
không thể nhấc lên nổi. Thấy tay của Diệp Trùng lại vươn ra, bản thân đã không
còn lực chống đỡ, trong lúc quẫn bách liền nhanh trí, hét lớn: - Bác Tiền!

Diệp Trùng quả nhiên
ngây người, A Phi nhân lúc ngây người này của Diệp Trùng, mau chóng kéo dài khoảng
cách với Diệp Trùng, dựa vào tường, hổn hển thở.

Diệp Trùng quay đầu,
liền phát hiện căn bản Tiền gia gia không có trở về, quay đầu lại, hàn ý trên
mặt càng đậm.

A Phi vừa hổn hển thở,
vừa nói: - Ngươi nếu giết ta chính là hại bác Tiền! - Thấy trong mắt Diệp Trùng
lóe lên một tia do dự, trong lòng A Phi vui mừng, nói tiếp: - Ngươi nếu giết
ta, cảnh sát nhất định sẽ tìm tới cửa, ngươi đương nhiên có thể chạy, ta nghĩ
bọn họ cũng không bắt được ngươi, nhưng ngươi đừng quên, bác Tiền chạy không
được, ngươi phải nghĩ thật kỹ đó!

Lần đầu tiên phát hiện
cách của mình không có hiệu quả, trong lòng Diệp Trùng đột nhiên cảm thấy bức rứt,
hàn ý trong mắt cũng càng lúc cành thịnh. Nhưng lý trí nói cho hắn biết, đối
phương nói có đạo lý, bản thân dường như thật sự không thể giết hắn.

Mục lúc này đột nhiên
xuất hiện trong lòng Diệp Trùng: - Diệp tử, đây là uy hiếp, nhưng cách này nói
ra vẫn thường hữu dụng lắm!

Trong lòng Diệp Trùng
buồn bực vô cùng, đối phương cho hắn một cảm giác nguy hiểm rất mạnh, nhưng
mình lại không thể giết hắn, cảm giác bất lực trong lòng làm ngực hắn khó chịu,
buồn bực luống cuống.

Mục rõ ràng cảm giác
được tâm tình của Diệp Trùng, an ủi nói: - Diệp tử, đừng gấp, không phải là
không có cách!

Diệp Trùng không kiềm
được vội hỏi: - Mục, ngươi có cách nào?

Mục hì hì cười, trong
giọng nói có chút tà khí: - Diệp tử, trước tiên đánh hắn một cái, nhưng đừng
đánh chết!

Diệp Trùng mừng rỡ,
biết Mục nhất định có cách, không chút do dự xông lên đá một cái.

A Phi thế nào cũng
không nghĩ tới đối phương vậy mà vẫn ra tay, trong lòng nghĩ, lẽ nào tên Diệp
tử này là một tên lãnh khốc vô tình? Không hề nghĩ tới sống chết của Tiền lão
đầu? Chẳng lẽ tin tức của mình sai?

Cước này của Diệp Trùng
không có chút lo lắng đá trúng bụng của A Phi, hơn nữa Diệp Trùng dùng mũi
chân, tuy rằng nghe lời Mục không được đánh chết, cước này của Diệp Trùng chỉ
dùng ba phần sức, nhưng A Phi vẫn đau tới gập cong người như con tôm. Diệp
Trùng căn bản không để ý tới dáng vẻ đau đớn của đối phương, vung tay vung
chân, từng quyền đánh vào da thịt, tha hồ phát tiết nỗi bực bội tên này vừa
mang đến cho mình.

A Phi đáng thương gần
như bị đánh tới không còn dáng người, nhưng nơi Diệp Trùng chọn đều không phải
là nơi yếu hại, hơn nữa sức mạnh nắm bắt cực tốt, tuy rằng A Phi đau đớn vô
cùng, nhưng vẫn cứ ở trong trạng thái tỉnh táo, cho dù ý chí của hắn cứng rắn,
cũng không tránh khỏi trong lòng cực kỳ hối hận lần thăm dò này của mình.

- Nắm cổ hắn, nhưng
đừng làm hắn chết ngạt! - Mục vô cùng khoái chí nói, giống như một quỷ nhỏ với
đôi cánh dài màu đen vui vẻ vung vẩy cái chĩa ba nhỏ trong tay.

Diệp Trùng cẩn thận
hoàn thành đề nghị của Mục.

- Nói với hắn, trong sở
cảnh sát của bọn chúng có tổng cộng năm mươi hai người! Ừm, giọng nói phải hung
ác chút! - Đôi cánh của con quỷ nhỏ đập phành phạch.

Hung ác chút? Diệp
Trùng cẩn thận nghĩ xem thế nào mới có thể coi là hung ác? Nhưng may mà Diệp
Trùng ở phương diện này có thiên phú đặc biệt, căn bản không cần có chút thay
đổi gì, lời Diệp Trùng vừa thốt ra, liền giống như gió lạnh thấu xương thổi qua,
nhiệt độ trong quán đột ngột giảm xuống, mà thân là người trong cuộc, A Phi chỉ
cảm thấy giống như một con dao sắc bén vô cùng kề trên cổ, hàn khí trong lòng
không ngừng tỏa ra.

- Trong sở cảnh sát của
các ngươi có tổng cộng năm mươi hai người! - Diệp Trùng lãnh đạm nói, sát khí
trong lời nói tỏa ra xung quanh.

Thần sắc trong mắt A
Phi cuối cùng cũng thay đổi!

- Ngươi có một vợ, một
con gái, nhà ở khu Quang Hoa số N-14-328-24, vợ ngươi tên Hà Yến, con gái ngươi
tên Mạnh Nhụy Nhi, năm nay bảy tuổi! - Giọng nói lãnh đạm của Diệp Trùng giống
như kể lại một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể gì.

A Phi như bị sét đánh,
sắc mặt lập tức xám xịt, cũng không cách nào giữ được bình tĩnh, vô cùng kích
động nói: - Ngươi, người rốt cuộc là ai? Ta cho ngươi biết... Ngươi nếu dám
đụng tới họ... ta, ta thí mạng với ngươi!

- Hi hi, lần này dọa
được hắn rồi! Cảnh cáo hắn một chút, rồi có thể thả hắn đi! - Con quỷ nhỏ vung
vẩy tay ra vẻ hào phóng.

- Ngươi tốt nhất đừng
có suy nghĩ không đứng đắn gì, nếu không, hắc hắc... - Đối với cảnh cáo của
Diệp Trùng, A Phi chỉ cười khổ không thôi, hắn biết lần này mình thật sự không
thể trở mình được rồi!

A Phi tuyệt không muốn
ở lại nơi này thêm một giây nào nữa, thấy Diệp Trùng thả hắn đi, liền cố gắng
rời đi. Diệp Trùng đột nhiên nói: - Chậm đã! - Trong lòng A Phi khẩn trương,
Diệp Trùng chỉ mì trên bàn lạnh nhạt nói: - Trả tiền trước đã!

Nhìn A Phi gần như
không còn dáng con người bước chân loạng choạng rời đi, Diệp Trùng hỏi Mục: - Cách
này ngươi làm sao biết được?

Mục cười hì hì: - Mấy
ngày nay vừa hay coi vài bộ phim, hình như trong đó có cảnh giống như vậy!

- Vậy người làm sao
biết sở cảnh sát có bao nhiêu người, nhà hắn ở đâu?

- Đây không phải đơn
giản sao? Ta trực tiếp lấy hồ sơ tin tức của hắn từ cảnh cục của chúng ra, tất
cả đều ở trên đó!

- Đây chính là uy hiếp
sao? Tại sao so với giết hắn còn hữu dụng hơn? Thiết Mãng Tích dường như chưa
từng dùng cái này... - Diệp Trùng tổng kết lại, nhưng vẫn còn vô cùng nghi
hoặc.

- Bởi vì hắn là người! -
Mục dường như có chút nhắc nhở nói.

Sư sĩ truyền thuyết

Chương 58: Kịch biến trong thành
phố

Diệp Trùng cuối cùng
cũng gọi Mục từ không gian thứ nguyên ra, cho dù nhà của ông Tiền tính ra cũng
không nhỏ, nhưng vẫn bị thân hình to lớn của Mục nhét chật cứng. Diệp Trùng
không thể không để Mục gấp cái chân lại, với một tư thế vô cùng khó coi nửa nằm
trên đất. Đương nhiên, tự nhiên cũng thiếu không được một phen oán giận của
Mục.

Ông Tiền nhìn thấy Mục
không hoàn chỉnh, không khỏi khẽ than, quang giáp của Diệp tử lại bị hư hại đến
mức này, thật là đáng thương!

Không có mũ lên mạng,
chỉ có thể dùng của Mục, Diệp Trùng chui vào buồng lái, đội mũ lên, vào mạng mô
phỏng.

Mạng mô phỏng vẫn không
khác trước bao nhiêu, Diệp Trùng không chút chần chừ, theo đường cũ lối xưa đi
tới Cực Quang, mấy lão gia gia đã lâu không gặp Diệp Trùng vẫn thường nhớ Diệp
Trùng mãi không quên, có không ít người còn lo lắng Diệp Trùng có xảy ra chuyện
gì hay không! Diệp Trùng tới làm họ vui mừng một phen, lại một phen ân cần thăm
hỏi, trên mặt Diệp Trùng lại xuất hiện dáng tươi cười thẹn thùng.

Tạm biệt mấy ông lão,
Diệp Trùng đi tới căn cứ huấn luyện ý thức. Mục tự nhiên lại không thấy bóng
dáng.

Căn cứ huấn luyện vẫn
vô cùng náo nhiệt, khu thực chiến cũng không ngừng hô tuyệt vời, xem ra đã có
một trận đánh, đã lầu không sờ tới quang giáp, Diệp Trùng trong lòng ngứa ngáy,
vừa tính tự mình cũng lên thử một lần, Mục đột nhiên không biết từ đầu chui ra:
- Diệp tử, ta vừa làm xong hồ sơ thẻ thân phận của người! Ngươi bây giờ đi lấy
đi, không có thứ đó suy cho cùng không an toàn!

- Thẻ thân phận? Làm
xong rồi? - Diệp Trùng hỏi, khi ở Renault, vẻ mặt Bách Lý Nam khi biết hắn
không có thẻ thân phận thực rất đặc biệt, cũng không biết tên đó giờ thế nào,
Diệp Trùng không khỏi nghĩ ngợi.

Diệp Trùng một mình đi
trên đường, trên trời không ngớt có máy bay, quang giáp gào rú bay qua, xuyên
qua giữa những căn nhà phản trọng lực, trôi nổi trên không trung, có quang giáp
còn không ngừng giở đủ trò, khoe khoang kỹ xảo bay của mình.

Ham muốn điều khiển
quang giáp mãnh liệt vừa bị khơi gợi trong mạng mô phỏng lại mạnh mẽ dâng lên,
Diệp Trùng không kiềm được gọi F-58 ra, gấp không chờ đợi nổi chui vào buồng
điều khiển.

F-58 bay vọt lên, Diệp
Trùng hưng phấn liên tục chơi đủ trò, còn thỉnh thoảng bay sát qua cửa sổ mấy
căn nhà phản trọng lực, làm cho chủ nhà sợ đến toát đầy mồ hôi lạnh!

Mục đương nhiên không
quên đả kích hai câu: - Ài, Diệp tử, xem ra kỹ thuật của ngươi có thụt lùi nha,
chậc chậc, cú xoay vòng vừa rồi thật là không đủ trôi chảy, còn có, ừ, sai số
tăng tốc của ngươi vậy mà tới 5,78%, thật là tệ quá đi!

Một cái quang giáp hình
người màu lam gào rú vượt qua bên cạnh Diệp Trùng, còn không quên quay lại giơ
tay khiêu khích.

Mục ở một bên quạt thêm
tí gió: - Chậc chậc, Diệp tử, ngươi xem, ngươi sa sút đến nông nổi này, loại
tôm tép này vậy mà cũng dám tới khiêu khích, Diệp tử, ngàn vạn lần đừng nói với
người khác kế hoạch huấn luyện của ngươi là do ta lập ra nha, thật là mất mặt
mà!

Diệp Trùng hừ lạnh một
tiếng, đột nhiên tăng tốc, sít sao đuổi theo quang giáp màu lam trước mặt.

Quang giáp màu lam rõ
ràng là vì tốc độ mà cải tiến, tứ chi có thể gấp thành cánh hông, có hiệu quả
tăng cường tính ổn định khi bay trong không khí, và cánh hông rộng lớn, thân
quang giáp mảnh mai, nhỏ bé, sau thân còn có sáu cánh hỗ trợ nhỏ. Cái quang
giáp này khi bay thì giống như một con chim lớn sải cánh bay, thân giáp nhỏ bé
hoàn toàn bị che phủ dưới cánh hông rộng lớn.

Không nghi ngờ gì, cái
quang giáp này về mặt tốc độ rất tốn công sức, mỗi một chi tiết thiết kế đều là
vị tốc độ mà làm, về mặt tốc độ tuyệt đối là có ưu điểm không thể so sánh.

Nhưng với Diệp Trùng mà
nói, thiết kế của quang giáp này chắc chắn là cực kỳ thất bại. Tuy rằng về mặt
tốc độ rất ưu việt, nhưng các mặt khác có thể nói là tệ vô cùng, thân giáp mỏng
manh như vậy, Diệp Trùng hoài nghi không biết nó có chút chức năng bảo vệ nào
không, hơn nữa cánh hông rộng lớn như vậy, Diệp Trùng thấy hoàn toàn không cần
thiết. Mà đừng nói loại thiết kế này trong vũ trụ không có chút tác dụng nào,
ngay cả trong tầng khí quyển, chỉ cần hai cánh hông, hơn nữa kích cỡ chỉ cần
khoảng một nửa bây giờ, tính năng có thể đạt tới 80% hiện nay, hơn nữa cánh
hông thu nhỏ có hiệu quả giảm khả năng bị kẻ địch đánh trúng.

Điều quan trọng nhất
là, bởi vì quá theo đuổi tốc độ, tải trọng của quang giáp này có hạn, thậm chí
ngay cả vũ khí cũng không có trang bị, quang giáp không có vũ khí đối với Diệp
Trùng mà nói, ngoại trừ bỏ chạy ra thì chẳng có tác dụng gì. Đương nhiên, trong
đó, Mục chắc chắn là một ngoại lệ!

Tuy rằng Diệp Trùng cảm
thấy loại cải tiến này kỳ quái, nhưng loại quang giáp cực đoan này, sự cường
hãn về mặt tốc độ cũng lộ rõ không nghi ngờ gì.

F-58 là loại quang giáp
vũ trụ, trên người nó không hề có cái cánh hông nào, điều này làm nó bay trong
tầng khí quyển không được như ý. May mà động cơ gắn trên F-58 thực quá tiên
tiến, thêm vào kỹ xảo tránh né khi bay của Diệp Trùng phi phàm, làm cho F-58
không bị bỏ rơi quá xa, hơn nữa cắn chặt không bỏ quang giáp màu lam trước mặt.

Nhưng cũng chỉ là cắn
chặt không bỏ, muốn vượt qua, cũng không hề dễ như vậy.

Hơn nữa còn có Mục ở
bên cạnh không ngừng châm biếm, trêu chọc: - Ái chà, Diệp tử, cái quặt này,
ngươi còn có thể nâng cao 0,035 giây... Diệp tử... trời ạ... ngươi quên sạch
những thứ học được ở căn cứ huấn luyện ý thức rồi sao? Vậy mà lại kém tiêu
chuẩn của ta cho ngươi tới 4,5%...

Hai cái quang giáp hiện
đang bay trong trung tâm thành phố, nhà ở phản trọng lực ở đây càng đông đúc
hơn, quang giáp và máy bay qua lại cũng càng nhiều hơn. Quang giáp màu lam
trước mặt không hề có ý bay lên cao, mà lại xuyên qua xuyên lại giữa các tòa
nhà.

Hai cái quang giáp một
trước một sau, bay vù vù trong trung tâm thành phố, không chút quan tâm người
xung quanh.

Nhất thời, trung tâm
thành phố giống như ong vỡ tổ. Mọi người qua đường trợn mắt, há hốc mồm nhìn hai
tên không biết kiêng dè trên không, tránh né tới tấp. Giao thông vốn đang vô
cùng đông đúc liền hỗn loạn cả lên.

Diệp Trùng căn bản
không suy nghĩ về vấn đề này, ảnh hưởng giao thông? Đừng nói đùa chứ, trời rộng
như vậy, ngươi muốn bay đi đâu mà không được? Hơn nữa, trong đầu Diệp Trùng
tính ra vẫn chưa có cái khái niệm giao thông đó.

Hai mắt Diệp Trùng nhìn
chằm chằm quang giáp màu lam trước mặt, vô cùng hưng phấn! Đã lâu không có
sướng như vậy! Diệp Trùng toàn thân nhiệt huyết sôi trào, toàn tâm toàn ý thao
tác, vốn động tác vẫn có chút trì trệ cũng từ từ lưu loát hơn, Diệp Trùng đã
thích nghi với việc bay với tốc độ cao nhất, phô bày ra kỹ xảo né tránh kinh
người. Diệp Trùng giống như một con cá kiếm, vui vẻ len lỏi trong đám đá ngầm
mọc như rừng.

Khoảng cách giữa Diệp
Trùng và đối phương bắt đầu từng chút được thu hẹp.

Đối phương cũng cảm
thấy áp lực của Diệp Trùng, động tác có chút thay đổi, tuy rằng người thường
rất khó nhận ra, nhưng Diệp Trùng nắm bắt vô cùng rõ ràng chi tiết này, Diệp
Trùng liền nhân cơ hội thu hẹp chút khoảng cách. Sau khi xảy ra chút sai sót
này, đối phương mau chóng khôi phục bình tĩnh, không hề cho Diệp Trùng quá
nhiều cơ hội. Dù sao thuần túy so tốc độ, F-58 kém hơn đối phương không chỉ một
chút, bây giờ có thể có cục diện thế này, hoàn toàn là nhờ kỹ xảo bay, né tránh
hơn người của Diệp Trùng.

Thấy Diệp Trùng hoàn
toàn tập trung, Mục buồn chán đùa cợt, kêu gào: - Ài, đây là ý gì chứ, một chút
kỹ thuật cũng không có.

Diệp Trùng đột nhiên
chú ý tới vài cái quang giáp theo sau, không kịp nhìn kỹ, chỉ kịp nói: - Mục,
giúp ta xem mấy cái quang giáp phía sau!

Mục hiển nhiên cũng chú
ý tới mấy cái quang giáp lẽo đẽo theo sau hai người này, có vài cái quang giáp
cùng có ba màu đen, trắng, lam, còn có một cái quang giáp màu trắng toát theo
gần nhất, tốc độ căn bản bằng với F-58.

Mục cẩn thận quan sát
nói: - Mấy cái quang giáp này hình như là của cục cảnh sát, cái màu trắng thì
không biết, chà, tính năng không kém F-58 của ngươi nha! - Đột nhiên Mục kinh
hoảng nói: - Diệp tử, cẩn thận quang giáp màu trắng phía sau, vũ khí trang bị
của nó rất đầy đủ!

Diệp Trùng suy nghĩ,
chơi cũng đã rồi, hơn nữa đối với quang giáp màu trắng phía sau, Diệp Trùng
cũng có chút cảnh giác.

Diệp Trùng đột nhiên
quẹo một cái, rẽ sang một con đường khác. Điều này quả nhiên ra ngoài dự liệu
của mọi người. Quang giáp màu lam trước mặt không ngờ Diệp Trùng đột nhiên rút
khỏi, khẽ ngây người, suýt nữa va vào một tòa cao ốc, tay chân cuống cuồng vẫn
bị kính kim loại ở rìa tòa nhà làm trầy xước, khuyết điểm vỏ giáp mỏng manh lúc
này lộ ra không nghi ngờ gì, thân hình quang giáp màu lam lảo đảo một trận, bị
quang giáp của cảnh sát như tổ ong xông lên vây lại ngay chính giữa.

Quang giáp màu trắng
cũng ngây ra một lúc, nhưng lập tức không chút do dự đuổi theo Diệp Trùng.

Diệp Trùng trong lòng
giật mình, tên này quả nhiên là tới vì mình.

Mục ở bên cạnh nói: - Diệp
tử, tên này dường như là chuyên vì người mà tới! À, cẩn thận, hệ thống vũ khí
của hắn giống như sắp mở rồi. - Ngữ điệu của Mục hoàn toàn không có chút đùa
cợt nào.

Trong khi bay với tốc
độ cao, Diệp Trùng nhanh chóng liếc nhìn quang giáp màu trắng trên màn hình,
quả nhiên, súng xạ kích ngầm của đối phương đã mở ra rồi, địch ý rõ ràng khỏi
nghi ngờ.

Diệp Trùng lại quẹo gấp
một cái, nhanh chóng chui vào một con đường bên cạnh. Quang giáp màu trắng bất
ngờ không kịp phòng lại bị cách ra xa hơn. Nhưng quang giáp màu trắng giống như
có thâm thù đại hận với Diệp Trùng, nhanh chóng điều chỉnh, bền lòng đuổi theo.

Diệp Trùng đột nhiên
bay nhanh vào, làm cho quang giáp, máy bay đang bay trên không con đường bên
cạnh hoảng hốt tránh ra, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn. Quang giáp màu trắng đang
ở bên cạnh bị đám quang giáp, máy bay hỗn loạn cả lên này chắn kín chỉ có thể
mở mắt trừng trừng nhìn Diệp Trùng sau vài cái lách mình liền biến mất không
thấy.

Thoát khỏi quang giáp
màu trắng, Diệp Trùng không khỏi thở phào một hơi, giảm dần tốc độ, thong thả
chậm rãi bay trên không con đường.

Trải qua việc bay với
tốc độ tối đa trong khoảng thời gian dài vừa rồi, năng lượng hao tốn cực lớn,
Diệp Trùng cũng không thể không giảm tốc độ bay.

Đột nhiên, giọng nói
của Mục vang lên: - Diệp tử, ngẩng đầu nhìn lên không!

Diệp Trùng không khỏi
chỉnh ống kính lên không, quang giáp màu trắng ở trên cao lạnh lùng nhìn xuống
mình đang thong thả bay! Họng súng nhắm laser đang gắt gao nhắm vào mình.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3