Sư sĩ truyền thuyết - Chương 055 + 056

Chương 55: Lần đầu tới

Hành tinh Lam Hải

Hành tinh Lam Hải, Diệp
Trùng đi trên con đại lộ, mặt nạ đã được gỡ xuống từ lâu, mấy ngày này không bị
ánh nắng chiếu vào, mặt Diệp Trùng xem ra lại có vài phần cảm giác trắng trẻo,
áo gió màu đen, Diệp Trùng không nỡ quăng đi, đây chính là đồ tốt a, tuyệt đối
có thể so với áo phòng hộ loại cao cấp. Áo gió màu đen, gương mặt trắng trẻo,
thân hình cân xứng mà không mập mạp, vẻ mặt thờ ơ, thản nhiên, làm Diệp Trùng
có một bộ dáng đặc biệt, làm cho mỹ nữ trên đường không ngừng chăm chú nhìn.

Diệp Trùng với vẻ mặt
thờ ơ đi trên đường, thật ra trong lòng đang thảo luận sôi nổi với Mục.

Những tòa nhà cao ngất,
kiến trúc đầy cảm giác hiện đại, các loại, các kiểu máy móc bay được vù vù qua
lại trên không không ngớt, làm Diệp Trùng nhìn đến đầu váng, mắt hoa. Điều làm
Diệp Trùng cảm thấy mới lạ nhất là người rất đông, lúc trước, vô luận là Diệp
Trùng ở trên hành tinh rác hay là ở Renault, Hắc giác, Diệp Trùng vẫn chưa từng
gặp nhiều người như vậy.

Nhưng, vấn đề mà Diệp
Trùng và Mục đang thảo luận sôi nổi lại không phải là vấn đề này!

- Mục, bụng của ta đói
quá! Nơi này thế nào mà ngay cả sinh vật biến dị cũng không có, thứ nhỏ như thế
mà cũng gọi là chuột ư? Rõ ràng là bôi nhọ hình ảnh của loài chuột, không đủ
cho ta nhét kẽ răng! Bách Phệ Thử trên hành tinh rác nếu mà nhìn thấy họ hàng
gần của nó thua kém như vậy, không biết nó có tiêu diệt hết bọn chúng không! - Diệp
Trùng phẫn nộ nói.

Mục cũng bó tay nói: - Diệp
tử, ta cũng không có cách nào, ai bảo người nhiều kim cương vàng như vậy lại
không mang theo! Nhiều kim cương vàng như vậy, đủ cho người ăn mấy năm đó! - Khi
Mục nhắc tới kim cương vàng đó, hai mắt cứ như phát ra ánh vàng.

Diệp Trùng nhìn đôi tay
trống trơn của mình, mấy quang giáp cao cấp đó cũng để lại trong phòng, vành
đai toái thạch quá nguy hiểm, những công tắc không gian đó mang lên tay thực sự
sẽ làm Diệp Trùng cảm thấy chút ảnh hưởng tới cảm giác của tay, nên bỏ toàn bộ
chúng trong phòng. Nếu bây giờ vẫn còn một cái thì hay, ít nhất bán đi cũng đủ
để bản thân chống đỡ một khoảng thời gian.

- Ài, ta tại sao lại để
tất cả chúng lại trong phòng chứ? - Diệp Trùng vô cùng ảo não!

Mục cũng không khỏi
thất vọng không thôi: - Chẳng bao lâu nữa, chỉ e rằng ngay cả năng lượng của ta
cũng dùng hết!

Diệp Trùng tận lực suy
nghĩ: - Với trình độ của ta, đi tới cái nơi gọi là bảo trì, cải tiến gì đó chắc
là không có vấn đề gì nhỉ?

Trước mắt Mục phát
sáng: - Đây quả là một đề nghị không tồi, có ta bên cạnh ngươi, chắc sẽ không
có vấn đề gì! - Một quang giáp nào đó đã rơi vào trong viễn cảnh tốt đẹp, hai
mắt chớp chớp liên hồi.

- Nhưng, mấy cái nơi bảo
trì đó ở đâu chứ? - Diệp Trùng rất hiện thực, lôi Mục từ trong vô tận YY trở
về, Mục trầm ngâm nói: - Đây thật sự là một vấn đề, nhưng có thể hỏi người ta
mà!

- Hỏi người? - Diệp
Trùng không khỏi tán đồng nói: - Một đề nghị không tồi!

Sau khi năm người được
hỏi đường bị dáng vẻ không có cảm tình của Diệp Trùng hù chạy mất, mặc dù Diệp
Trùng thần kinh vững vàng cũng không khỏi vô cùng nản lòng: - Tướng ta thật sự
là dọa người như vậy sao? - Mục vẫn không quên ở bên cạnh cười trên sự đau khổ
của người khác: - Tướng xấu không phải là lỗi của ngươi, nhưng tướng xấu mà còn
đi ra ngoài dọa người chính là người không đúng rồi! - Nói toạc móng heo không
thèm nhìn ánh mắt hung hăng của Diệp Trùng.

Phía trước có một ông
lão đang từ từ đi tới.

Diệp Trùng trước mắt như
sáng lên, chạy tới cười mỉm hỏi: - Lão gia gia, cháu muốn hỏi thăm người một
chuyện?

Nếu như mấy người bị
hỏi đường lúc trước mà nhìn thấy vẻ mặt Diệp Trùng bây giờ, hai mắt chỉ e rằng
đều sẽ nhảy từ trong tròng mắt ra ngoài. Mục đã sớm nhìn chuyện lạ thành quen
rồi, Diệp Trùng đối với người già giống như có một loại lực thu hút trời sinh,
bản thân hắn cũng có một loại tình cảm chân thật đặc biệt với người già, hắn
gặp người già, không kiềm chế được sẽ trở nên vô cùng lễ phép, gương mặt bình
thường không chút cảm tình đó sẽ trở nên tươi cười thẹn thùng. Lần đầu tiên Mục
nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Trùng cũng từng bị hù dọa không ít.

Sau này nhìn thấy nhiều
rồi cũng thành quen.

Ông lão cảm thấy khá
hứng thú nhìn Diệp Trùng: - Bây giờ bạn trẻ mà lễ phép như vậy không còn mấy
đâu a, ừm, hỏi thăm? Có thể a, không biết anh bạn trẻ muốn hỏi thăm chuyện gì?

Lễ phép? Mục cũng nhịn
không nỗi phải khinh bỉ.

(NV: 白眼: mắt trắng: khinh bỉ; bằng nửa con mắt (trái
ngược với mắt xanh青眼, tỏ ý kính trọng))

Diệp Trùng dằn nén ý
muốn đập Mục, thẹn thùng nói: - Lão gia gia, cháu muốn hỏi gần đây có có nơi
nào sửa chữa hoặc cải tiến quang giáp không?

- Sửa chữa, cải tiến
quang giáp? - Ông lão suy nghĩ một lúc, chỉ một con đường bên trái nói: - Đi
bên này, không tới hai phút thì có một cái, phía trước còn có vài cái, nhưng
cậu phải từ từ tìm!

Sau khi chào tạm biệt
với ông lão, Diệp Trùng vội chạy về phía mà ông lão đã chỉ!

Diệp Trùng đi ra từ mấy
cửa hàng khác nhau, mỗi ông chủ vừa biết tuổi của Diệp Trùng, liền lắc đầu, có
thợ tu sửa trẻ vậy sao? Đừng giỡn chứ! Trẻ tuổi như vậy, hắn có thể hiểu rõ tên
gọi của tất cả các bộ phận của quang giáp đãn là rất không tồi rồi! Tuyển
người? À không, tiệm chúng tôi đã không cần tuyển người rồi!

Diệp Trùng đã không nhớ
bị từ chối bao nhiêu lần, vẻ mặt thờ ơ nhìn không thấy vui buồn, nhưng trong
lòng thì vô cùng chán nản. Mục cũng vô cùng uể oải, ủ rũ đến nói chuyện cũng
không có sức nữa!

Diệp Trùng không biết
bây giờ đang ở chỗ nào, nhưng mặc kệ chỗ nào, đối với Diệp Trùng mà nói, dường
như đâu có gì phân biệt.

- Này, Mục, ta nói này,
tuân thủ cái quy tắc giao dịch gì đó? Chẳng lẽ chúng ta bây giờ chết đói ở đây?
Trước giờ chưa từng nghe nói Thiết Mãng Tích kiếm thức ăn mà cần giao dịch! - Diệp
Trùng nhịn không nổi kêu ca với Mục.

- Đó là hành vi của đám
dã thú! Ngươi là con người, không phải dã thú! - Mục có khí vô lực nói.

- Không hề gì, ta thực
sự không cảm thấy con người và dã thú có gì khác nhau, ta vẫn là quen với dã
thú hơn! - Diệp Trùng nhún nhún vai, không cho là đúng nói, đối với sự kiên trì
của Mục, hắn tuy rằng có chút không biết sự ảo diệu bên trong, khó có thể hiểu
được, nhưng vẫn cố hết sức chống chọi!

Mục trầm mặc một lúc
mới nói, giọng nói nghiêm túc khó tả: - Diệp tử, bây giờ người bước vào xã hội,
ngươi phải tuân thủ quy tắc, nếu không ngươi sẽ bị đào thải ra khỏi xã hội,
ngươi vẫn còn muốn trở về hành tinh rác ư? Diệp tử, từ từ làm quen đi!

Diệp Trùng có chút bị
đánh động, suy ngẫm lời của Mục, hoàn toàn không chú ý tới hắn bây giờ đang ở
đâu, đi về đâu!

Đột nhiên, phía trước
truyền lại vài âm thanh hỗn loạn, còn có tiếng kêu thảm của người già.

Diệp Trùng không khỏi
giật mình tỉnh lại, ngước mắt nhìn, không phải chính là lão gia gia vừa mới chỉ
đường cho mình sao? Ông bây giờ đang ngã trên đất, vài tên thanh niên ăn mặc
cực kỳ quái dị liên tục dùng chân đạp vài cái, miệng còn ngang ngược nói: - Mẹ
nó, lão tử cần tiền mà dám không đưa, bắt ta phải ra tay! Lão già khốn kiếp,
lần này khổ rồi!

Nói xong liếc nhìn một
tên thanh niên tóc vàng, tên tóc vàng liền vội ngồi xổm xuống mò trên người ông
lão, ông lão co người lại, cố sống cố chết ôm chặt trước ngực!

Tên tóc vàng mấy lần ra
tay đều không kéo hai tay ông lão ra được, không khỏi tức giận chửi: - Lão già
đáng chết, mẹ nó, cần tiền không cần mạng à, vậy lão tử tiễn ngươi một đoạn!
Nói xong liền rút ra một thanh chuỷ thủ, hướng ông lão đâm xuống.

Diệp Trùng tức giận,
lửa giận trong lòng bừng lên dữ dội, không khống chế được nữa, giận dữ quát lên
một tiếng, thân hình lóe lên một cái, liền chui vào giữa đám thanh niên lưu
manh, tốc độ Diệp Trùng nhanh tới cỡ nào, mấy tên lưu manh chỉ thấy trước mắt
hoa lên, rồi thì cảm thấy cổ họng sít chặt, sau đó trước mắt tối đen, không
biết gì nữa.

Diệp Trùng ra tay quá
nhanh, tiếng vỡ của cổ họng của mấy tên đó gần như đồng thời vang lên.

Cũng may, chỗ này đã là
một khu vực vắng vẻ, chỉ có lèo tèo vài người đi đường, nhìn thấy cảnh này,
không ai không sợ hãi biến sắc, vội vàng bước nhanh đi, hận không thể bay khỏi
nơi này.

Mục vậy mà còn hưng
phấn nói: - Chao ôi, giữa đường gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ thì ra
là như vậy!

Lửa giận được phát
tiết, sát khí trong lòng Diệp Trùng giảm mạnh, không khỏi mù mờ thầm nói trong
lòng: - Ta không có rút đao nha!

Mục đột nhiên nhớ tới
gì đó: - Diệp tử, mau mang ông lão đó rời khỏi chỗ này, nếu như tư liệu lấy
được từ mạng mô phỏng không sai, vài phút nữa sẽ có người gọi là cảnh sát tới!
Mấy tên này dường như rất khó đối phó!

- Cảnh sát? Rất khó đối
phó? - Diệp Trùng hỏi ngược lại, Mục vội vàng hối thúc: - Nhanh, nhanh, nếu
không trốn ở chỗ nào xung quanh cũng được, chúng ta coi thử cảnh sát rốt cuộc
là như thế nào? - Đề nghị này lập tức được Diệp Trùng đồng ý. Diệp Trùng bế ông
lão trên đất lên, lúc này mới phát hiện ông lão đang trong tình trạng bán hôn
mê. Trên mặt có vài chỗ bầm xanh, còn có không ít chỗ biến thành tím, khá là
thê thảm!

Diệp Trùng không khỏi
lo lắng hỏi: - Ông lão không sao chứ?

Mục nói: - Không sao,
chỉ là bị chấn thương một chút, còn lại đều là bị thương ngoài da! Không bị
nặng đâu!

Diệp Trùng lúc này mới “ừm” rồi yên tâm chạy
ra xa, sau đó nhảy lên ngồi trên một cây đại thụ, xuyên qua khe hở giữa lá cây
quan sát nơi mấy tên lưu manh nằm.

Quả nhiên chẳng bao lâu
sau, một vật thể bay ba màu lam, trắng, đen gầm rú bay tới nơi xảy ra chuyện,
từ trên đó đi xuống ba người đàn ông mặc đồng phục, Diệp Trùng tò mò nhìn mấy
người này, chỉ thấy bọn họ cẩn thận kiểm tra từng thi thể, Mục thì nhanh chóng
ghi lại những tin tức có được, kết hợp với tư liệu lấy được từ mạng mô phỏng để
chỉnh sửa lại.

Diệp Trùng đột nhiên
nghĩ tới một việc, ảo não nói: - Mục, chúng ta vừa rồi quên lấy chiến lợi phẩm
rồi, nói không chừng trên người bọn chúng có tiền a!

Mục an ủi Diệp Trùng
nói: - Ta nghĩ bọn chúng cũng không có bao nhiều đâu, nếu không, tại sao lại đi
cướp của người khác chứ?

Diệp Trùng nghĩ lại
thấy cũng có lý, ảo não trong lòng bớt đi hơn nửa!

Ba người cảnh sát thành
thạo kiểm tra thi thể trên mặt đất, tất cả đều không khỏi hít một hơi khí lạnh!
Mấy thi thể này đều mở mắt trừng trừng, giống như đối với cái chết của mình vẫn
không thể tin được, cổ thì mềm oặt, thấy rõ một nơi lõm vào trong.

Người trẻ nhất trong đó
nói: - Phi Ca, mấy người này đều bị vỡ nát đốt sống cổ, xem ra mới chết không
lâu!

Người cảnh sát còn lại
bổ sung: - Phi Ca, mấy người này tôi đều biết, bọn chúng là thủ hạ của Lãnh
Tam, đại ca vùng lân cận, bình thường đều vô cùng hung hăng càn quấy!

Người được gọi là Phi
Ca nhìn thấy bên mấy dấu tay cạnh nơi lõm vào, nói: - Ừm, bọn họ đều bị người
ta dùng tay bóp nát cổ họng mà chết.

Hai người kinh hãi nói:
- Phi Ca, tay không? Không khoa trương vậy chứ!

Phi Ca châm một điếu xì
gà, từ từ nhả ra một ngụm khói, khói thuốc lượn lờ, hắn tự nói với mình: - Hy
vọng là tên dã man này chỉ là đi ngang qua thì tốt! Nếu không... - Trầm mặc hồi
lâu, hắn đột nhiên nói với cảnh sát trung niên: - A Tín, đưa tin tức này cho
Lãnh Tam, thay ta nói với hắn, kêu hắn tốt nhất kiềm chế một chút cho ta, nếu
như dám làm loạn, hắc hắc... - Vẻ mặt của Phi Ca trong khói thuốc làm người ta
rất khó đoán, cảnh sát trung niên vội vàng làm theo.

Phi Ca lại nói với
người trẻ tuổi: - A Tử, kiểm tra cho ta xem khu vực xung quanh đây có gương mặt
nào lạ tới không, có nhân vật nào khả nghi không, nhưng nhớ là, trước khi có
lệnh của ta, ngàn vạn lần không được manh động, không được để hắn biết chúng ta
để ý tới hắn!

A Tử trẻ tuổi hưng phấn
nói: - Phi Ca, tôi nhớ rồi! Yên tâm! Tôi nhất định tóm tên đó ra!

Khói xì gà biến ảo bất
định trước mặt Phi Ca, trong lòng Phi Ca biết, hình như phiền toái làm người ta
đau đầu đến rồi!

Chương 56: Cuộc sống mới

- Diệp tử, cái áo gió
đen này tuy rằng rất tuyệt, nhưng cộng thêm cái mặt trắng thì rất khó nhìn!

- Diệp tử, mặt ông chủ
như cháu không được, như vậy sẽ dọa khách chạy hết!

- Ài. Diệp tử, cháu làm
gì mà làm hư luôn cái thớt vậy? Trời ạ, cháu vậy mà ngay cả cái thớt cũng không
bỏ qua?

------------------------

Khi ông bác tỉnh lại
biết được hoàn cảnh khó khăn của Diệp Trùng liền không hề do dự thu nhận Diệp
Trùng. Ông bác sống một mình, không có con cái, sống nhờ vào việc duy trì một
tiệm mì nhỏ. Do mì của ông bác làm có mùi vị đặc biệt, giá cả lại phù hợp, cho
nên cuộc sống ngược lại cũng không tồi!

Sau khi giải quyết xong
cái đói rã ruột (NV: đói đến da bụng dính
sát tới lưng)
, Diệp Trùng thấy cuộc sống vất vả của ông bác, liền yêu cầu
giúp đỡ. Nhưng rõ ràng là càng giúp càng rối, lần đầu tiên Diệp Trùng vào bếp,
khi nghe ông bác nói kéo mì phải dùng lực, liền ấn đến vỡ cả cái thớt, bột mì
đầy trên bàn liền bay tán loạn khắp phòng. Diệp Trùng và Tiền gia gia (sau này
gọi là ông Tiền) đều thành hai người trắng.

Những việc như vậy xảy
ra rất nhiều lần, mỗi lần ông Tiền chỉ cười híp mắt nhìn Diệp Trùng, sau đó
không ngừng động viên.

Mì của Diệp Trùng càng
làm càng tốt, do sức mạnh khủng bố của Diệp Trùng, sợi mì làm ra cực kỳ dẻo
dai, người nào ăn qua cũng khen ngợi không ngớt. Dưới sự tươi cười động viên
không ngừng của ông Tiền, vẻ mặt thờ ơ của Diệp Trùng từ từ mất đi, thỉnh
thoảng cũng ra để chào hỏi khách. Ông lão thường hay dẫn Diệp Trùng đi mua đồ,
dẫn Diệp Trùng đi gặp một số ông bạn già, hễ cần ra ngoài, ông Tiền liền dẫn
Diệp Trùng theo bên mình. Diệp Trùng cũng càng lúc càng thích cuộc sống hiện
tại, không có áp lực, sống rất thoải mái. Loại ngày tháng bình đạm mà vừa ý
này, Diệp Trùng trải qua vô cùng vui vẻ.

Nhưng, huấn luyện của
Diệp Trùng lại không hề vì sự bình lặng của cuộc sống mà ngừng lại, sau khi
huấn luyện bi thép của Diệp Trùng cuối cùng cũng đột phá bình cảnh mười viên ở
Hắc giác, Diệp Trùng bây giờ có thể nói là tiến bộ thần tốc, trong thời gian
ngắn đã nâng tới trình độ mười ba viên. Dưới sự chỉ đạo của Mục, đối với huấn
luyện thân thể mỗi ngày, Diệp Trùng không hề lười biếng. Diệp Trùng giống như
trời sinh thích hợp với loại huấn luyện này, sức mạnh không ngừng tăng lên, cơ
nhục toàn thân lại không hề tăng trưởng rõ ràng. Điều này vô cùng quan trọng.
Nên biết rằng, đối với người thường mà nói, sức mạnh tăng lên tất nhiên sẽ làm
cho các sợi cơ lớn lên, cho nên sau khi sức mạnh tăng tới một mức độ nhất định,
cơ nhục tăng trưởng cũng vô cùng kinh người, nó sẽ làm cho thân hình ngươi càng
lớn hơn, cũng sẽ làm cho sự linh hoạt của động tác và sự cân bằng của thân thể
ngươi giảm mạnh. Cho nên, làm thế nào để tăng cường sức mạnh mà không làm cơ
nhục bành trướng càng là điều đáng suy ngẫm! Sức mạnh là nguồn gốc của tốc độ,
nhưng có được sức mạnh không có nghĩa là có tốc độ! Sự nở to của các sợi cơ
chính là một nguyên nhân quan trọng ở trong đó.

Cách làm của Hắc giác
là lợi dụng võ thuật cổ và sự kích thích của chất lỏng màu bạc, để đạt được mục
đích này.

Nhưng vấn đề dường như
là nan đề đối với tất cả mọi người mà nói này đối với Diệp Trùng lại căn bản
không tồn tại. Diệp Trùng phát hiện mặc kệ mình luyện thế nào, cơ nhục của mình
đều không có thay đổi gì. Vì vậy, Mục không hề do dự mà vạch ra một kế hoạch
huấn luyện cực kỳ khủng bố.

Diệp Trùng cắn răng mà
kiên trì!

Còn Mục, hàng ngày
không biết đắm chìm trong mạng mô phỏng làm gì, thần thần bí bí.

May mắn là việc làm ăn
bây giờ càng lúc càng tốt, nếu không, chỉ riêng tiền năng lượng bổ sung hàng
tháng của Mục cũng là một con số không nhỏ. Thêm vào sức ăn kinh người của Diệp
Trùng, e rằng cái quán ăn nhỏ này đã sớm một cái ngói cũng không còn.

Mỗi ngày qua đi tuy
rằng có chút bận rộn, nhưng Diệp Trùng không nghi ngờ gì, cực kỳ vừa ý!

Sau khi Diệp Trùng một
lần lộ ra sức mạnh không phải của con người, đám lưu manh đường phố giống như
chim bay tán loạn, không dám lại tìm tới cửa, mấy thứ gọi là phí bảo hộ gì đó
mỗi tháng, tính ra cũng là một con số không nhỏ.

Tôn Tuyết Lâm và A Tú ở
trong nhà không khỏi có chút buồn bực, cha mẹ đều đi ra ngoài, vậy cơm ăn phải
làm thế nào? Mình và A Tú đều không biết làm à nha!

- A Tú, chúng ta đi tới
chỗ ông Tiền ăn mì đi, mì ông ấy làm khá lắm đó! - Tôn Tuyết Lâm đề nghị nói.

Lông mày A Tú nhíu lại,
mặt nhăn nhó nói: - Ăn mì à? Ài, xem ra chỉ có thể như vậy thôi!

Hai người đi tới tiệm
mì của ông Tiền, vừa mới bước vào, ông Tiền liền cười ha ha nói: - Tuyết Lâm à,
cháu lâu rồi không tới chỗ này của ta nha! Hôm nay thế nào lại muốn tới đây thế?

Tôn Tuyết Lâm cười nói:
- Ài, hết cách rồi, hôm nay cha mẹ cháu đều không ở nhà, chỉ có thể tới chỗ này
của ông Tiền thôi! Ông Tiền, đây là em gái cháu A Tú!

Ông Tiền cười ha ha
nói: - Một tiểu cô nương thật là xinh xắn a, Tuyết Lâm, hai người các cháu thật
là không giống nhau a! Ừm, hôm nay có phải là vẫn giống lúc trước? - Mặt A Tú
ửng hồng lên!

Tôn Tuyết Lâm nói: - Đúng
a, vẫn giống như lúc trước! A Tú, em muốn ăn cái gì?

A Tú lí nhí nói: - Tuyết
Lâm, giống của chị đi!

Ông Tiền cười ha ha: - Vậy
thì hai tô mì thịt bò! Diệp tử, hai tô mì thịt bò! - Ông Tiền lớn tiếng hướng
vào nhà bếp gọi, trong nhà bếp truyền lại một giọng nói không lớn nhưng rõ ràng
đủ để nghe: - Dạ, biết rồi!

Tôn Tuyết Lâm kinh
ngạc: - Ông Tiền, ông thuê người ư? Lúc nào vậy? Cháu vẫn không biết đó?

Ông Tiền cười nói: - Không
phải thuê, Diệp tử là họ hàng xa của ta, ta dạo này ở một mình buồn quá, nên
mới gọi nó tới đây! - Câu này không biết mấy ngày nay ông Tiền đã nói với bao
nhiêu khách hàng rồi, nói đi nói lại, ông Tiền cũng cảm giác Diệp Trùng dường
như thật sự là họ hàng của mình.

Một lúc sau, Diệp Trùng
bưng ra hai tô mì thịt bò nghi ngút khói, tuy rằng vẻ mặt vẫn có chút thờ ơ,
nhưng người tinh mắt vẫn có thể vừa nhìn đã thấy được sự vui vẻ nhàn nhạt trên
mặt hắn. Đi tới trước mặt hai người, để mì xuống, nói: - Mời từ từ thưởng thức!
-, rồi xoay người đi vào bếp.

- Woa, mì này ăn thật
là ngon nha! - Nếm thử một miếng, Tôn Tuyết Lâm liền khen: - Ông Tiền, so với
ông làm còn ngon hơn! Mì làm ra thật là quá dẻo dai! - Ông Tiền kiêu ngạo nói: -
Đúng vậy, tay nghề của Diệp tử không cần phải nói a, người ăn qua đều khen
không ngớt đó! - Vẻ mặt ông Tiền giống như là chính mình được khen vậy!

Nhìn tới một xấp dày
những lát thịt bò kho được cắt mỏng như tờ giấy, Tôn Tuyết Lâm không khỏi lại
thốt lên khen ngợi: - Kỹ thuật xài đao thật là lợi hại nha!

Ông Tiền cười đến nỗi
hai mắt nhắm tít lại, đắc ý nói: - Diệp tử, khách nói kỹ thuật xài đao của con
rất lợi hại kìa!

Diệp Trùng trả lời: - À,
cám ơn! - Nói xong không khỏi lắc lắc đầu, ông Tiền cũng thật là, mỗi lần khách
khen một cái, ông đều muốn nói cho mình nghe, thật là, ông không thấy phiền
sao? Tuy rằng nghĩ thế, nhưng một nụ cười hời hợt không kiềm chế được xuất hiện
ở khóe miệng hắn. Cười nhẹ một tiếng, tiếp tục vùi đầu cẩn thận kéo mì.

Tay làm không ngừng,
trong lòng lại hỏi: - Mục, ngươi đang làm gì vậy?

Một hồi sau, Mục mới
trả lời: - Ta đang bận, ngươi mau cẩn thận làm mì của ngươi đi! - Nói xong liền
biến mất không thấy.

Mục mấy ngày này cũng
không biết lên mạng mô phỏng bận làm gì, ngày nào đó mình cũng lên chơi, đã lâu
không lên căn cứ huấn luyện ý thức rồi, còn có mấy lão gia gia trong “Cực
Quang”, không biết họ có khỏe không?

Diệp Trùng vừa nghĩ vừa
mạnh mẽ kéo mì!

-----------------------------------------

Nhìn báo cáo trên tay,
châm một điếu xì gà, trong khói thuốc lập lờ, Phi Ca trầm tư rất lâu.

Theo như báo cáo của A
Tử, xung quanh gần đây chỉ có một thanh niên tới quán của ông Tiền, hơn nữa
khách tới quán đều nói thanh niên này là họ hàng xa của ông Tiền, tới nhờ vả
ông Tiền, vả lại, tay nghề làm mì làm người ta khen ngợi mãi không thôi.

Hy vọng tốt nhất là
người thanh niên đó thật sự không phải là tên hung thủ đó, nếu không, chỉ e...

Khói thuốc trong phòng
càng dày, dường như cái gì cũng làm người khác khó nhìn rõ.

----------------------------------

Lãnh Tam im lặng đứng
thẳng, ánh mắt quét qua mấy cái xác chết trước mặt, trên gương mặt hung ác nhìn
không ra bất cứ sự dao động nào, chỉ có hàn ý trong cặp mắt càng lúc càng dày.
Khi ánh mắt hắn nhìn tới cái xác chết ở giữa, gương mặt thẫn thờ không cách nào
giữ được bình tĩnh, cơ mặt co giật dữ dội, vẻ mặt đau khổ không cách nào che
dấu được, lộ ra một cách rõ ràng. Ngây ngốc nhìn cái xác chết này, nước mắt của
Lãnh Tam lặng lẽ rỉ ra, chảy xuống má, rơi trên sàn nhà.

Đây là em trai hắn, em
trai ruột, trước giờ, hắn đều cật lực che dấu thân phận thật sự của em hắn, kẻ
thù của hắn quá nhiều, ngày nào đó chết đi không rõ ràng cũng là chuyện nhỏ,
rất bình thường, hắn không muốn em trai bị mình liên lụy. Cho nên hắn ngụy
trang em mình thành một thủ hạ bình thường, không nghi ngờ gì, ngụy trang rất
thành công, mấy năm gần đây em hắn đều rất an toàn, thậm chí, ngay cả bị thương
đều không bị qua.

Nhưng, xếp trước mặt
hắn bây giờ lại là xác chết của em hắn, hơn nữa đang sống sờ sờ lại bị người
bóp nát cổ họng mà chết! Như vậy hắn thế nào lại không đau lòng, bi ai đến cùng
cực!

Ở khu vực này, người có
thể có lực tay mạnh như vậy có thể đếm trên đầu ngón tay, hắn không tin tìm
không ra! Nếu như để cho hắn tìm ra là ai, hắn nhất định phải làm cạo xương,
rải tro kẻ đó, sống chết không xong! Lãnh Tam cắn răng cắn lợi, trong lòng ngầm
hạ quyết tâm.

Đám thủ hạ ở phòng
ngoài đều nhận ra điểm khác thường của ngày hôm nay, lão đại hôm nay nhìn thấy
mấy các xác chết đó, mặt liền biến sắc, sau đó liền đóng cửa nhốt mình trong
phòng cùng mấy cái xác chết, tới bây giờ vẫn không đi ra.

Lão đại sẽ không xảy ra
chuyện gì chứ? Mấy tên thủ hạ trung tâm cẩn cẩn không khỏi không lo lắng.

Đột nhiên, soạt, cửa mở
ra, Lãnh Tam bước ra, hai mắt đỏ ké, chỉ khàn giọng nói một câu: - Tìm, lập tức
đi tìm!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3