Sư sĩ truyền thuyết - Chương 037 + 038

Chương 37

Ngụy trang - một chức
năng của riêng Phong Sa Trùng, nó lợi dụng một lớp nhô lên không có quy tắc của
bề mặt, ngụy trang thành vẫn thạch, tránh thoát hệ thống dò tìm của kẻ địch.
Nhưng điều kiện để mở ra công năng này vô cùng ngặt nghèo, nó cần phải đóng tất
cả hệ thống chức năng. Mà hệ thống động cơ từ trạng thái đóng chuyển sang trạng
thái mở, cần rất nhiều thao tác, đây cũng chính là nói, khi ngươi sử dụng chức
năng này, thì ngươi đã đánh đổi bằng tốc độ, vậy ngươi chỉ có cầu nguyện để có
thể thành công thoát khỏi sự dò tìm của kẻ địch, nếu không, dù ngươi muốn chạy
cũng không kịp nữa.

Không nghi ngờ gì, đối
với yêu cầu quá cao của thao tác là một trong những nguyên nhân quan trọng nhất
hạn chế chức năng này có thể được ứng dụng rộng rãi.

Phong Sa Trùng của Diệp
Trùng không chút động tĩnh gì len lỏi trong đám tàu buôn.

Nếu như cẩn thận, thì
sẽ phát hiện khối vẫn thạch này luôn dán sát vào phía dưới hoặc bên cạnh tàu
buôn mà bay đi, lần nào cũng cách chút xíu, vô cùng nguy hiểm.

Mỗi khi vượt qua một
tàu buôn, Diệp Trùng lại lợi dụng sự che chở của tàu buôn, trong thời gian cực
ngắn hoàn thành một loạt thao tác mở động cơ, điều chỉnh góc độ, đóng động cơ.

Sau khi vượt qua tàu
buôn cuối cùng, Diệp Trùng rốt cuộc cũng có thể thở phào một hơi.

Phong Sa Trùng của Diệp
Trùng theo quán tính, từ từ bay tới nham thạch đang trôi nổi ở đằng xa. Bóng
đêm tịch mịch, đen tối, sự chuyển động theo quán tính của một khối vẫn thạch
không bắt mắt không hề làm bất cứ người nào chú ý.

Lúc này, Diệp Trùng mới
phát hiện bản thân đã ướt sũng toàn thân, giống như vừa mới chui ra từ trong
nước. Cảm giác đau do hai tay khẽ co giật truyền lại; là do thao tác vừa rồi đã
vượt qua mức độ huấn luyện bình thường, làm hai tay chịu tải quá lớn mà dẫn tới
sự không thoải mái. Chí mạng nhất là tay phải của Diệp Trùng, một quyền đánh vỡ
cửa kho, làm tay phải của hắn đã bị thương. Bình thường, bị thương ở mức này,
Diệp Trùng căn bản không để trong mắt, nhưng bây giờ điều hắn có thể làm chỉ là
cầu nguyện tay phải ngàn vạn lần đừng “tuột
xích” trong lúc này.

Mồ hôi và máu trộn lẫn
vào nhau, chất muối trong mồ hôi khẽ kích thích tay phải của Diệp Trùng, cũng
làm cho tay phải của Diệp Trùng cảm thấy không mệt mỏi đến vậy.

Với tốc độ hiện tại,
đến được chỗ nham thạch vẫn cần khoảng năm phút.

Do đèn của phòng điều
khiển đã bị tắt, màn hình xuất hiện trước mắt Diệp Trùng tỏa ra ánh sáng u ám,
giống như cảnh trong mơ.

Đáng tiếc Diệp Trùng
không rãnh để thưởng thức, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào màn hình, không ngừng
điều chỉnh nhịp hô hấp của mình, để có thể hồi phục một thể lực đã bị tiêu hao
quá mức, hai tay nhẹ nhàng thao tác, xoa dịu sự mệt mỏi của hai tay.

Diễn tiến trên chiến
trường thế nào, Diệp Trùng đã không dám đi xem.

Năm phút, Diệp Trùng
nhìn thấy nham thạch phía trước từ từ lớn lên trong mắt mình, một sự khẩn
trương chưa từng có xâm chiếm đầu óc, bước đầu tiên đã hoàn thành vô cùng hoàn
mỹ, còn bước thứ hai thì sao?

Gần rồi, gần rồi, gần
hơn nữa... Chính là lúc này!

Khi Phong Sa Trùng của
Diệp Trùng chui vào bóng của nham thạch, động cơ của Phong Sa Trùng đột nhiên
khởi động, đồng thời, tất cả động cơ hỗ trợ bên hông cũng mở ra, động cơ hỗ trợ
không ngừng đổi hướng điều chỉnh góc độ, Phong Sa Trùng giống như bị nham thạch
hút vào, vạch nên một đường cong 1200, từ một bên nham thạch chui vào, sau đó
lại từ một phía khác của nham thạch chui ra, cả quá trình giống như nước chảy
mây trôi, vô cùng tự nhiên.

Do khoảng cách của nham
thạch với hai bên đều khá xa, nên không dễ bị ngươi khác chú ý. Đây chính là
nguyên nhân Diệp Trùng chọn khối nham thạch này.

Hắn muốn lợi dụng khối
nham thạch này đề hoàn thành việc thay đổi phương hướng.

Không nghi ngờ gì, Diệp
Trùng hoàn thành vô cùng đẹp mắt, Diệp Trùng dám tin tưởng, dù Mục ở chỗ này,
đối với việc hắn chuyển hướng vừa rồi nhất định sẽ vô cùng vừa ý.

Hệ thống động lực của
Phong Sa Trùng ngay trước khi bay ra từ một bên của nham thạch đã hoàn toàn
đóng lại.

Phương hướng bay của
Phong Sa Trùng - Tàu hải tặc.

Ai cũng không chú ý tới
“vẫn thạch” có
khả năng thay đổi kết quả của toàn chiến trường, hiện đang bay tới tàu hải tặc
với tốc độ bình thường này!

Thấy tàu hải tặc càng
lúc càng gần lại, tâm tình Diệp Trùng càng lúc càng khẩn trương!

Góc độ hoàn toàn không
có sai sót!

Phong Sa Trùng của Diệp
Trùng nguy hiểm đến không thể nguy hiểm hơn lướt sát qua tàu hải tặc đầu tiên ở
vòng ngoài cùng, làm Diệp Trùng sợ đến toát mồ hôi đầy người. Bây giờ không có
cơ hội cho Diệp Trùng thay đổi góc độ, chỉ cần động cơ của Phong Sa Trùng có
chút nào mở ra, ngụy trang lập tức sẽ biến mất, có thể tưởng tượng, Diệp Trùng
tuyệt đối chắc rằng bản thân lúc đó chỉ sợ trong chốc lát bị vô số pháo lửa bắn
tới ngay cả tro cũng không còn chút nào.

Phong Sa Trùng thuyết
minh một cách hoàn mỹ cho năng lực tính toán của Diệp Trùng, thật sự là không
có chút va chạm nào với tàu hải tặc, tiếp tục trôi sâu vào trong đám tàu hải
tặc.

Diệp Trùng cuối cùng
cũng tới được mục tiêu - Tàu hải tặc có hình dạng kỳ lạ đó!

Diệp Trùng bây giờ có
thể khẳng định, tàu hải tặc này tuyệt đối không phải là tàu hải tặc bình
thường! Nhìn tàu hải tặc được bảo vệ ở giữa này sắp thành con mồi của mình,
Diệp Trùng từ trong xương cốt cảm nhận được một loại kích thích trước giờ chưa
từng có, loại kích thích này giống như dòng điện chạy khắp toàn thân hắn, hắn hưng
phấn tới mức gần như có chút run rẩy.

Hai mắt Diệp Trùng đỏ
ké, những mệt nhọc vừa rồi, sự đau đớn của vết thương, sự co giật của hai tay
lúc này toàn bộ không cánh mà bay, thân thể Diệp Trùng giống như được thổi một
sức sống mới, làm tinh thần hắn phấn chấn, hắn thậm chí cảm thấy trước giờ chưa
từng có trạng thái tốt như vậy.

Không giống sự cuồng
nhiệt trong lòng, thao tác của hai tay Diệp Trùng vẫn đâu ra đấy như cũ, không
có chút lộn xộn nào.

Ngay khi Phong Sa Trùng
đi qua phía dưới của tàu hải tặc này, đuôi bò cạp của nó đột nhiên bắn ra, phù
nhẹ một tiếng, thông qua dây thừng bằng hợp kim truyền lại. Đầu đuôi của Phong
Sa Trùng là một ống hút hình tròn to lớn, bình thường thu lại thành mũi khoan
hình tròn. Đuôi bò cạp của Phong Sa Trùng ngay lúc bắn tới phía dưới tàu hải
tặc đột nhiên mở ra, hóa thành ống hút hình tròn, vững chắc hút vào phía dưới
của tàu hải tặc.

Thế trôi tới của Phong
Sa Trùng cuối cùng cũng dừng lại, Diệp Trùng cũng trút được sự thấp thỏm trong
lòng.

Diệp Trùng không khỏi
tỉ mỉ đánh giá đáy thuyền gần trong gang tấc này.

Ngay giữa đáy thuyền có
một cái nắp lõm vào trong, ước chừng có khả năng từ bên trong mới có thể mở
được.

Trong quang giáp dùng
trong vũ trụ đều có áo cứu hộ của sư sĩ, nó không chỉ có thể cung cấp ô-xy lâu
tới mười tiếng, mà còn có khả năng bay, đương nhiên, phạm vi bay cực nhỏ, chỉ
là để có thể thuận lợi chạy tới tàu vũ trụ gần nhất.

Diệp Trùng mặc áo cứu
hộ, eo mang thanh chuỷ thủ Cố Thiếu Trạch đưa cho hắn, tay xách thùng công cụ,
im lặng chui ra khỏi phòng điều khiển. Diệp Trùng không lập tức men theo dây
thừng hợp kim bò lên trên, mà lại trôi tới bụng của Phong Sa Trùng, tìm tới nơi
cất giữ vũ khí.

Diệp Trùng cẩn thận sử
dụng thùng công cụ trong tay, lấy ra kiếm laser gắn trên Phong Sa Trùng, súng
thì Diệp Trùng bây giờ không dám dùng, thứ này lúc nào cũng có thể bộc lộ bản
thân, Diệp Trùng không dám lấy mạng của mình ra mạo hiểm.

Diệp Trùng lấy ra kiếm
laser dài tới ba mét, hình dáng khá là hài hước.

Cẩn thận men theo dây
thừng hợp kim bò tới phía dưới tàu hải tặc này, tới chỗ cái nắp lõm vào trong
đó, quan sát tỉ mỉ cái nắp này, quả nhiên là mở ra từ phía trong, Diệp Trùng
lập tức tiêu tan ý tưởng dùng hộp công cụ để mở cái nắp này, liền tiện tay
quăng hộp công cụ sang một bên, hai tay nhấc thanh kiếm laser lên.

Là sống là chết, trông
vào lần này! Kiếm laser trong tay Diệp Trùng không hề do dự đâm vào cái nắp.

Chương 38

Tàu hải tặc này không
biết là do nguyên liệu nào tạo thành, mặc dù sử dụng kiếm laser, Diệp Trùng
cũng khá tốn sức, mồ hôi trên trán Diệp Trùng không kiềm chế được chảy ròng
ròng, ánh sáng chói mắt do kiếm laser phát ra, trong trời đêm tối tăm cực dễ
làm người khác chú ý, nếu mà không nhanh lên, bị người khác phát hiện thì việc
lớn không xong rồi!

Tay còn lại của Diệp
Trùng nắm dây thừng hợp kim của vòi hút đuôi bò cạp, để tìm chỗ mượn lực. Diệp
Trùng bây giờ chỉ hy vọng lực hút của vòi hút đủ lớn, ngàn vạn lần đừng làm cho
mình bị kéo xuống dưới.

Kiếm laser từng chút
một đâm vào phía dưới tàu hải tặc. Vỏ dày thật! Kiếm laser đâm ngập tới chuôi
mà vẫn không có cảm giác đâm xuyên, hết cách, Diệp Trùng chỉ đào từng chút một.
Kiếm laser làm việc này thật không tốt, nếu có một cái xẻng laser thì tốt hơn
nhiều. Lúc này đây Diệp Trùng cũng không quên nói đùa với mình, thả lỏng một
chút thần kinh đang căng thẳng. Bởi vì hắn mẫn cảm phát hiện ra mình vì quá
khẩn trương, cơ bắp đã trở nên có chút căng cứng.

Trên hành tinh rác, vô
số lần ở giữa lằn ranh sống và chết, Diệp Trùng chính là dùng cách này để mang
lại may mắn cho bản thân.

Hình dáng bây giờ của
Diệp Trùng cực giống một con nanobot (robo cực nhỏ, thậm chí có thể hoạt động
trong mạch máu con người) đang hoạt động trong vũ trụ, mà bọn chúng thường là
dùng để lao động rất khổ cực.

Đột nhiên, kiếm laser
trong tay nhẹ hẫng, Diệp Trùng không khỏi vui mừng, cuối cùng cũng đục thủng
rồi! Cẩn thận dùng kiếm laser khoét một lỗ nhỏ đủ lớn cho một người, sau đó
Diệp Trùng thu Phong Sa Trùng vào không gian thứ nguyên, sứ mệnh của nó đã hoàn
thành!

Diệp Trùng cẩn thận
chui vào tàu hải tặc, vừa chui vào, Diệp Trùng liền cảm thấy thân thể nặng nề,
hơi loạng choạng một cái, kiếm laser trên tay suýt rơi xuống. Diệp Trùng mới
nghĩ ra là nơi này đã nằm trong phạm vi của hệ thống lực hấp dẫn ở trong tàu.

Nhờ vào ánh sáng của
kiếm laser, Diệp Trùng cẩn thận đánh giá xung quanh.

-----------------------------------

Trong phòng điều khiển
chính, lão đại một mắt rít một hơi xì gà, lười biếng ngồi trên khế điều khiển
mềm mại, rất là thoải mái! Quân sư que củi kính cẩn nghiêm túc đứng sau lưng
hắn.

Lão đại một mắt cười ha
hả: - Đám nhóc này đánh cũng không tồi, thật là có chút bản lãnh! Chậc chậc,
tên Thiết tử này thật là dũng mãnh, không hổ là một hổ tướng của lão tử! Nhưng,
con dê lần này cũng thật là có chút khó gặm a, đáng tiếc, lại gặp phải chúng
ta, hì hì, lần này chúng ta phát tài rồi... - Lão đại một mắt tham lam nhìn tàu
buôn to lớn, trong mắt vô số vàng, kim cương bay lượn.

Quân sư que củi không
khỏi gật gật đầu, đồng ý, gương mặt trắng bệch không có thịt đỏ gay như uống
rượu say, rõ ràng lần này vô tình gặp được một con dê mập hiếm thấy vượt xa
tưởng tượng cũng làm cho người vốn âm trầm như hắn cao hứng đến không biết đông
tây nam bắc.

Cũng may, trong tình
trạng này mà hắn vẫn không quên vuốt mông ngựa lão đại: - Đây đều là lão đại
anh minh a, lão đại, lần này có thể đủ cho chúng ta ăn no uống say mấy tháng
rồi! Nhưng, lão đại, nghe tin tức truyền ra từ Hắc giác, nghe nói gần đây các
loại hàng hóa trong Hắc giác đặc biết thiếu hụt, những tên đó đã thông báo
rằng, nếu như ai có thể mang hàng hóa tới, không chỉ mua giá cao, mà còn có thể
được không ít điểm Hắc giác. Em tính thế này, người xem, chúng ta hay là mang
hàng hóa này tới Hắc giác, bán cho mấy tên đó, một là không thua lỗ bao nhiêu,
hai là mấy điểm Hắc giác này đối với chúng ta có nhiều chỗ tốt lắm!

Khi lão đại một mắt vừa
nghe hai chữ Hắc giác, cả người không khỏi run một cái, tới khi nghe tới điểm
Hắc giác, con mắt duy nhất lập tức sáng rực lên.

Hắc giác, một nơi thần
bí, là trung tâm tuyệt đối của thế lực hắc ám. Đồng thời cũng là thiên đường
mua sắm, mỹ nữ đẹp nhất, rượu thơm ngon nhất, quần áo lộng lẫy nhất, phục vụ
chu đáo nhất, quang giáp tiên tiến nhất… chỉ cần thứ ngươi nghĩ tới, nơi đây
đều có tuốt, ngay cả ngươi nghĩ không ra, nơi đây cũng có, dã thú ngươi chưa
từng nhìn thấy, đủ loại những thứ kỳ lạ, quý hiếm tuyệt đối có thể làm ngươi mở
rộng tầm nhìn.

Tiền tệ của năm thiên
hà lớn đều có thể sử dụng ở đây, nhưng đây chỉ là những dịch vụ ở khu bên
ngoài. Nếu như ngươi muốn tiếp xúc với khu trong thần bí nhất, đặc biệt nhất
của Hắc giác, vậy thì ngươi cần phải sử dụng tiền tệ do Hắc giác tự mình phát
hành – điểm Hắc giác. Tiền tệ của năm thiên hà lớn tuyệt không thể đổi được
điểm Hắc giác, trừ phi có người nguyện ý dùng điểm Hắc giác có được đổi với
ngươi. Trên thị trường, giá trị một điểm Hắc giác đã là giá trên trời, nhưng
vẫn không có ai mang điểm Hắc giác có được bán ra. Đối với hải tặc giống như
lão đại một mắt này, mỗi một điểm Hắc giác đều rất quý giá.

Cứ một khoảng thời gian
ngắn, Hội trưởng lão Hắc giác sẽ công bố một loạt các ủy thác, nếu như hoàn
thành một hạng mục trong đó thì có thể thu được phần thưởng tương ứng, chính là
điểm Hắc giác. Ngoài ra, người làm việc ở khu trong, phần thưởng và tiền lương
của họ cũng là điểm Hắc giác. Song, mặc kệ là ủy thác của hội trưởng lão Hắc
giác hay là muốn vào khu trong làm việc đều không phải là một việc dễ dàng gì.

Ủy thác của hội trưởng
lão có độ khó rất lớn, ngay cả lão đại một mắt này có vô số thủ hạ, thực lực
bản thân cũng bất phàm cũng chỉ trơ mắt ra nhìn. Nếu như ngươi có thể vào khu
trong của Hắc giác làm việc, vậy thì chúc mừng ngươi, ngươi tại phương diện này
tuyệt đối đã đạt tới trình độ cấp đại sư. Chỉ cần trình độ ngươi đủ cao, mặc kệ
thân phận ngươi có vấn đề gì, đều sẽ không trở thành rào cản để ngươi tiến vào
khu trong, ở nơi đây, thực lực quyết định tất cả.

Đồng thời, vẫn còn một
cách khác để có được điểm Hắc giác – dùng tin tức hoặc tình báo có giá trị để
đổi, sẽ có chuyên viên đánh giá tin tức do ngươi cung cấp, rồi cho ngươi điểm
Hắc giác tương ứng.

Lão đại một mắt vội
vàng hỏi: - Tin tức này của ngươi chính xác chứ?

Que củi cung kính nói: -
Em từ Jason mà biết được, cũng loáng thoáng nghe mấy người khác nói tới việc
này!

- Jason! - Lão đại một
mắt trầm ngâm, Jason là một nhân vật tài ba trong giới hải tặc, không giống với
đoàn hải tặc Hồng Kỳ Ưng người đông thế mạnh, Jason trước giờ luôn độc lai độc
vãng, nhưng trong đám hải tặc không có ai dám vì hắn chỉ có một mình mà coi
thường, hàng của hắn trước giờ không ai dám cướp. Nhưng tất cả mọi người đều
không nói ra được tại sao không thể đụng tới con người này, nhưng không ai
không tuân thủ cái quy luật như là quy luật ngầm trong nghề này.

- Nếu như là Jason, vậy
80, 90% là thật rồi! - Lão đại một mắt nói: - Chỉ là chỗ này cách Hắc giác xa
quá, chúng ta mang theo đống hàng hóa lớn vậy, trên đường không ít kẻ dòm ngó,
muốn chia một ít canh!

Quân sư que củi khuyến
khích: - Nhưng, lão đại, cơ hội kiếm điểm Hắc giác này khó gặp lắm a, em cảm
thấy, lần mạo hiểm này đáng làm! Hơn nữa, cho dù có người dọc đường muốn có ý
đồ với chúng ta, chúng ta cũng không phải là ăn kiêng, hơn nữa lão đại người tự
mình tọa trấn, có cho bọn chúng cũng không dám vuốt râu hùm đâu. Nếu như lần
này chúng ta thành công, vậy về sau chúng mà gặp chúng ta thì chỉ có thể vắt
giò mà chạy thôi.

Lão đại một mắt quyết
đoán nói: - Không sai, ngươi nói đúng, cơ hội tốt như vậy thế nào cũng không
thể bỏ qua! Mạo hiểm một tí cũng đáng! Điểm Hắc giác chính là thứ mà lão tử ta
mơ cũng thấy! Lão tử hãy còn thiếu vài điểm Hắc giác nữa là đủ để đem đổi đống
đồng nát này của chúng ta, hì hì, tới lúc đó, bên ngoài không phải là tùy ý lão
tử ta tung hoành sao!

Quân sư que củi nịnh bợ
nói: - Lão đại thánh minh!

Lão đại một mắt đắc ý
vỗ vỗ vai quân sư que củi: - Ha ha, yên tâm, lão tử ăn thịt, cũng sẽ không quên
cho ngươi uống canh đâu!

Sắc mặt quân sư que củi
như nở hoa, không khỏi gật đầu, khom lưng.

Hai người đang đắm chìm
trong mộng ảo vô cùng không phát hiện một bóng người xẹt qua trên màn hình!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3