Sư sĩ truyền thuyết - Chương 485 + 486

Chương 485: Cất cánh

Một khi phá giải được
thuật toán đặc thù của Hôi cốc, uy lực của hôi vực lĩnh giả đỉnh cấp trên thế
giới này là Mục Thương liền thể hiện không còn gì phải nghi ngờ. Trong thoáng
chốc, cả con tàu vũ trụ Hashgel liền nằm dưới khống chế của hắn. Trong tàu
không ai chú ý tới dị dạng trên tàu, mà cho dù có người phát giác ra dị dạng,
mỗi tấm cửa hợp kim đều nằm dưới sự điều khiển của Thương, bọn họ căn bản không
sao ra khỏi phòng của mình.

Diệp Trùng cứ như thế,
từng bước từng bước thanh tẩy một lượt tàu vũ trụ.

Diệp Trùng không hề
tiêu diệt toàn bộ nhân viên chiến đấu, tuy hắn có danh sách nhân viên chiến đấu
hoàn chỉnh. Một mặt là thời gian không đủ, tốc độ truyền tin tức tiền tuyến bại
trận vượt xa dự tính của Thương, hiện giờ, một số khu vực của hành tinh Heiner
đã bắt đầu xảy ra hỗn loạn. Vô luận là Diệp Trùng hay là Thương đều tin rằng,
loại hỗn loạn này sẽ dùng tốc độ kinh người mà lan tràn ra mỗi một ngóc ngách
của hành tinh này.

Một phương diện khác,
Diệp Trùng cảm thấy lực lượng phòng hộ trên tàu vũ trụ quá mỏng manh. Muốn dựa
vào mấy mươi học viên thì thủ được cả con tàu vũ trụ, rõ ràng là không hiện
thực. Bất quá, hắn lại mang toàn bộ tất cả người dẫn đầu giết sạch không chừa
một ai, tuy như vậy sẽ làm cho sức chiến đấu chỉnh thể của đám sư sĩ còn lại có
giảm xuống, nhưng hắn không muốn để lại hậu hoạn dọc đường.

Nhưng cho dù như vậy,
Diệp Trùng hoàn thành tất cả kế hoạch dự định cũng đã tốn hơn một giờ. Bốn học
viên sau khi trải nghiệm qua sự khủng hoảng và hoảng sợ lúc ban đầu cũng đã
giết đỏ cả mắt. Dưới sự hướng dẫn, làm mẫu của Diệp Trùng, bọn họ bắt đầu học
tập chiến đấu thế nào.

Bốn người tuy ưu tú,
nhưng thực lực rốt cuộc vẫn khó mà so được với sư sĩ trưởng thành. Do đó bọn họ
liền hai người thành một tổ, hợp sức quấn lấy một kẻ địch. Thường là sau khi
Diệp Trùng tiêu diệt toàn bộ những mục tiêu khác của khu vực này, bốn người vẫn
đang vây đánh dữ dội với hai người. Mỗi lúc thế này, Diệp Trùng đều không hề
giúp đỡ mà đứng một bên chờ đợi. Hắn biết, cơ hội ra tay trước mắt đối với bốn
học viên này mà nói quá quan trọng! Chỉ có qua được một bước này, bọn họ mới có
thể trưởng thành nhanh hơn.

Tàu Hashgel đã lâm vào
trong khủng hoảng, mọi người kinh ngạc phát hiện, tất cả máy móc thiết bị đều
không nghe điều khiển, cửa hợp kim ngày thường chưa từng xuất hiện vấn đề hôm
nay lại không sao mở được. Cũng tức là nói, toàn bộ bọn họ đều bị nhốt trên
tàu, khủng hoảng quanh quẩn trong đầu họ.

Nhưng điều làm bọn họ
hoảng sợ nhất lại là thiếu niên lạnh lùng đó, dẫn theo bốn thiếu niên, trắng
trợn giết chóc. Đám sư sĩ anh hùng vô bì ngày thường ở trước mặt bọn họ giống
như lớp băng mỏng manh, vừa đụng liền vỡ nát thành vô số mảnh.

Bọn họ giống như một
bầy sói khát máu, lướt qua như gió, không ai có thể cản được bọn họ. Mà điều
làm người ta kỳ quái nhất là, bọn họ dường như có mục tiêu tiêu diệt đặc biệt,
có lúc bọn họ sẽ kề vai lướt qua cạnh ngươi, nhưng lại giống như không nhìn
thấy sự tồn tại của ngươi.

Mỗi người mù mờ, bất an
chờ đợi vận mệnh của mình, bọn họ trước giờ chưa từng nghĩ qua sẽ gặp phải tình
huống thế này. Nào giờ, là hang cung cấp vũ khí thứ tư của Hôi cốc, bọn họ đã
quen ngang ngược đi lại trong Hôi cốc, không có thế lực nào đắc tội với bọn họ.
Mà vũ lực mạnh mẽ của bọn họ càng làm mấy thế lực nhỏ đó kẹp đuôi chuồn đi từ
xa. Hôm nay, bọn họ lại bị mấy người đánh bại, sống chết toàn bộ nằm trong tay
người khác.

Đột nhiên, máy liên lạc
của mỗi người, mỗi màn hình trong mỗi căn phòng đột nhiên sáng lên.

Một giọng nói xa lạ
vang lên: - Các vị, nghĩ chắc mọi người cũng đã phát hiện gì đó rồi. Rất xin
lỗi, bắt đầu từ bây giờ, tất cả quyền hành của tàu vũ trụ này sẽ thay đổi. Hợp
đồng thuê của các vị cũng sẽ đồng thời chuyển sang tay của chủ nhân mới tàu
Hashgel là Kiệt. Đương nhiên, có vị nào có dị nghị gì, đừng ngại đề xuất, hì hì.
- Tiếng cười tà quái làm mọi thuyền viên không lạnh mà run. Âm thanh này chỉ
hơi dừng lại một chút, mang theo vài phần đắc ý, hài lòng nói: - Công việc của
các vị làm cực kỳ tốt, không cần bất cứ điều động gì. Chúng ta sẽ cất cánh sau
hai giờ nữa, hy vọng mọi người chuẩn bị thật tốt. Nếu như có vị nào làm hư
việc, vậy thì ta nghĩ là hắn nhất định biết hậu quả. Ha ha, đương nhiên, mọi
người cũng không cần sợ hãi, chỉ cần các vị làm tốt, an toàn cá nhân của mọi
người, ta dám bảo đảm, tuyệt không có bất cứ vấn đề gì. Ngược lại, chúng tôi sẽ
bảo vệ các vị. - Trong chất giọng u ám, uy hiếp lộ ra trần trụi không cần phải
nghi ngờ.

Nói xong câu này, tất
cả màn hình đột nhiên đồng loạt tối đen, cả tàu vũ trụ lại khôi phục yên tĩnh.

Mọi người nhìn nhau, ai
nấy chẳng biết làm sao. Không biết là ai bắt đầu công việc của mình trước nhất,
lập tức mọi người đột nhiên tỉnh ngộ, vội vàng bắt đầu vào vị trí công việc của
mình. Tuy không biết người cướp tàu là ai, nhưng một phen máu tanh vừa rồi đó
của đối phương đã sớm chấn nhiếp mọi người, cái gọi là hậu quả, dùng đầu ngón
chân nghĩ cũng biết là cái gì.

Mỗi người đều thương
tiếc sinh mạng của mình, mà toàn bộ mấy người lãnh đạo vốn là thuyền trưởng đều
đã bị giết sạch sẽ, căn bản không ái dám nhảy ra gây chuyện.

Diệp Trùng cuối cùng đã
thở phào, hắn tin rằng, trong khoảng thời gian ngắn, quyền khống chế tàu vũ trụ
này sẽ nằm trên tay hắn và Thương. Mặc dù thể lực của hắn kinh người, trải qua
chiến đấu lâu như vậy, lúc này cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Còn bọn người Tây
Thanh thì sớm đã giống như bùn nhão, vô lực nằm liệt trên đất.

Mặc dù nhìn thấy mấy
người Tây Thanh ai nếu đều mệt muốn chết, Diệp Trùng vẫn ra lệnh bọn họ điều
khiển một tàu vận tải cỡ nhỏ, đi đón học viên khác và người nhà.

Đợi sau khi toàn bộ mọi
người đều tới thì một giờ lại qua đi. Bốn mươi học viên, tới chỉ có ba mươi ba
người, bảy học viên không tới toàn bộ là từ tiểu tổ của Thân Như Tuyết. Mọi
người, ngay cái nhìn đầu tiên nhìn thấy tàu Hashgel, ai nấy mắt trợn trừng,
miệng há hốc, không thể tin được. Bọn họ thế nào cũng nghĩ không thấu, Diệp
Trùng thế nào chỉ dựa vào năm người thì có thể cướp được một tàu vũ trụ to lớn
thế này.

Mà mấy học viên đó cũng
ngây người ra, bất quá rất mau bọn họ liền che giấu sự hung phấn, có thể chiến
đấu trên con tàu vũ trụ to lớn thế này là mộng tưởng cả đời của rất nhiều
người. Thương mau chóng làm tốt kế hoạch sắp xếp, dưới sự hướng dẫn của đám
thuyền viên, tất cả người nhà của bọn họ nhanh chóng được sắp xếp ổn thoả.

Chính ngay lúc đám
người này vừa ổn định lại, Thương đột nhiên lại mở tất cả màn hình trên tàu.

Trên màn hình, có thể
nhìn thấy toàn cảnh của cả khu thông hành. Vô số người giống như hồng thuỷ,
điên cuồng xông về phía khu thông hành.

Tất cả thuyền viên đều
không tự kiềm chế mà dừng công việc trên tay, ngây ngốc ngẩng mặt nhìn màn
hình, mặt đầy nghi hoặc. Rốt cuộc đã xảy ra việc gì? Giờ phút này, trong lòng
tất cả thuyền viên đều không tự chủ mà nhảy ra một vấn đề.

Giống như biết nghi vấn
trong lòng mọi người, giọng nói xa lạ đó lại một lần nữa vang lên: - Mọi người
cũng đã nhìn thấy rồi đó. Ở đây, có một tin tức bất hạnh phải nói với mọi
người, tiền tuyến đã bại trận, liên quân đã thảm bại. Ta nghĩ, mọi người chắc
biết điều này có nghĩa gì rồi!

Cùng lúc này, hình ảnh
trên màn hình không ngừng thay đổi, từng thành phố mọi người quen thuộc trên
hành tinh Heiner không ngừng xuất hiện, mỗi thành phố đều lâm vào trong hỗn
loạn, khắp nơi là người muốn rời khỏi. Trên màn hình, trên mặt mọi người đầy sự
hoảng sợ và bất an, cả hành tinh Heiner, đã trở thành địa ngục!

Tất cả thuyền viên ngây
ra như phỗng nhìn màn hình, trên Hashgel yên lặng như tờ.

- Nơi này đã thành địa
ngục, hầu hết mọi người ở đây đều không cách nào thoát khỏi vận mạng tử vong,
bọn họ đã không kịp dời đi rồi. - Giọng nói này rất bình tĩnh, nhưng sự lãnh
khốc không phải của con người lộ ra trong lời nói làm mọi người run rẩy trong
lòng.

- Các người không có
thời gian đi cảm khái gì đó vì vận mệnh của người khác, các người vẫn chưa có
tư cách. Nghĩ xem vận mệnh của mình đi, các người cần vì vận mệnh của mình mà
phấn đấu. Nghĩ xem người nhà của các người, vợ con của các người đi. Nếu như
các người chết rồi, vận mệnh của bọn họ thì sao? Có cần nghĩ không? Không!
Không cần nghĩ! Điều các người phải nghĩ chỉ có sống sót, đúng, yêu cầu của
chúng tôi rất đơn giản, chỉ cần sống sót. Nhưng, cái gì mới có thể bảo đảm các
người sống sót? Là vỏ giáp dày cộm của Hashgel ư? Không phải! Là chiến đấu đầy
nỗ lực của mỗi người các ngươi! - Vẫn là chất giọng rất nhạt nhẽo nhưng tất cả
thuyền viên đều tập trung tinh thần nhìn chằm chằm màn hình, đôi tay không tự
giác mà nắm chặt, sự kinh hoảng vừa rồi trong mắt đã rút đi, thay vào đó là
niềm tin và đấu chí mạnh mẽ.

Diệp Trùng nhìn thấy
một màn này vô cùng khâm phục Thương, chỉ đơn giản vài câu nói thì đã kích
thích đấu chí của mấy người này.

- Diệp tử, chúng ta
phải cất cánh rồi. Còn không cất cánh, chỉ sợ tới lúc đó rất dễ bị va chạm với
mấy tàu khác. - Thương đề nghị. Trong khu thông hành đã là một mảng hỗn loạn,
quản lý giao thông trên không đã là một mảng hỗn loạn, lúc này chỉ có thể cất
cánh cưỡng ép.

- Ừ, cất cánh đi. - Diệp
Trùng gật đầu.

Mệnh lệnh cất cánh mau
chóng được truyền xuống.

Động cơ Hashgel bắt đầu
tăng nhiệt, tiếng oành oành từ từ vang lên, mấy cái hòm vẫn chưa được dọn đi
lập tức bị ngọn lửa do động cơ phun ra đốt thành tro. Tàu Hashgel to lớn bắt
đầu chậm rãi bốc lên, bay vào không trung.

Mọi người nhìn thấy đám
đông hỗn loạn, chen chúc phía dưới, thần tình trên mặt phức tạp. Trong loạn
thế, bọn họ đã không kịp vì vận mệnh của người khác mà cảm khái, vận mệnh của
bản thân họ thế nào đều khó mà dự liệu. Bọn họ một mặt chúc mừng mình có thể
sớm rời khỏi hành tinh Heiner, mặt khác lại bắt đầu lo lắng vận mệnh của mình.

Mà ngay khi mọi người
lưu luyến không nỡ nhìn lại hành tinh Heiner, Diệp Trùng lại đang thảo luận với
Thương một vấn đề cực kỳ quan trọng.

- Diệp tử, ngươi làm
sao nghĩ ra cách này? - Thương cực kỳ tò mò hỏi Diệp Trùng. Với cái nhìn của
hắn, kiến nghị đưa ra này đầy tính sáng tạo.

Diệp Trùng nghĩ đi nghĩ
lại, rất thành thật nói: - Thì là nghĩ ra, làm sao nghĩ ra thì không biết.

- Nếu như phải thực
hiện, vậy thì phải bắt đầu rồi. - Thương lầm bầm nói: - Đây chính là công trình
lớn a.

Diệp Trùng gật đầu: - Ta
cũng cho rằng như vậy, thời gian của chúng ta không nhiều, tin rằng trong đoạn
lộ trình gần nhất, xác suất gặp phải Xích vĩ thú không lớn.

- Diệp tử, ngươi hiện
giờ đã trở nên thông minh rồi. - Thương cười hì hì nói: - Cái này cứ giao cho
ta, ngươi đi chỉnh hợp tất cả sức chiến đấu trên tàu một lát. Nếu không, cho dù
kiến nghị của ngươi đã hoàn thành, chỉ e cũng là phí công.

- Được. - Diệp Trùng
không dông dài với Thương, xoay người đi tìm mấy học viên đó. Bọn họ biết, mỗi
một giây hiện giờ đều quý giá vô bì.

Chương 486: Chuẩn bị

Bach là người phụ trách
cao nhất bộ phận duy tu trên tàu Hashgel, lão mở to cặp mặt đỏ ké, dùng âm
thanh có thể làm rách màng nhĩ rống lên: - Mấy con yêu, đều tinh thần chút cho
ta! Nhanh chút, nhanh chút, chỗ này phải gia cố, cái gì? Không có cách nào?
Không có cách nào cũng phải gia cố! - Lão tía Bach mặc bộ đồ duy tu màu lam,
khắp nơi trên quần áo là vết dầu, tóc tai tán loạn, tơ máu giăng đầy trong mắt,
lão đã ba ngày không ngủ rồi.

Mấy ngày này, lão đều
cảm thấy mình đang nằm mộng. Đầu tiên là con tàu hắn ở gần năm năm đột nhiên im
hơi lặng tiếng bị người ta cướp, theo sát sau đó, một tin tức càng kinh người
hơn giống như sấm nổ giữa trời trong, chấn động tới mức làm lão ngây ra tại
chỗ, tiền tuyến bại trận! Lão chưa từng nghĩ qua tiền tuyến sẽ bại trận, kỳ
thật không chỉ là lão, mỗi người trên tàu đều không ngờ, nếu không, bọn họ nào
dám tới hành tinh Heiner gần tiền tuyến như vậy.

Lão thế nào cũng nghĩ
không thông, tiền tuyến thế nào lại nói thua là thua, nơi đó có biết bao sư sĩ,
biết bao quang giáp a! Chẳng lẽ mấy con quái vật đó thật sự đáng sợ như thế?
Ngay cả quang giáp cũng đánh không chết?

Lão tía Bach tinh thần
hoảng hốt có chút thất thần, mãi tới khi nghe thấy loạt lời của người cướp tàu
trên màn hình đó, lão mới bỗng hoàn hồn lại. Đúng a, mình thế nào lại có thể
chấp nhận số phận như vậy chứ? Vừa nghĩ tới gương mặt nhỏ nhắn ngây thơ, chân
chất của cháu gái, trong lòng lão liền ấm áp, mình thế nào có thể cứ như vậy mà
ly biệt với bọn họ chứ? Lão tía Bach quen với sóng gió lập tức toàn thân tràn
đầy năng lượng, lần này mặc kệ thế nào cũng phải sống trở về!

Không lâu trước đó, lão
đột nhiên nhận được một phương án cải tạo thân tàu cực kỳ chi tiết mà người
cướp tàu chuyển cho lão.

Lão tía Bach từ hai
mươi năm trước thì đã bắt đầu làm tổng trưởng duy tu, kinh nghiệp phong phú vô
bì, khi lão lần đầu tiên nhìn thấy phương án cải tạo này liền biết mấy người
cướp tàu này định có chủ ý gì. Lão không nói hai lời liền tiếp nhận kế hoạch
cải tạo này. Còn thời gian hoàn công hà khắc kèm theo phía sau, lão nhìn cũng
không nhìn.

Lão lập tức liền tìm
tới tất cả thành viên bộ phận duy tu, mau chóng sắp xếp nhiệm vụ. Lão tía Bach
có uy vọng cực cao trong bộ phận duy tu, nhận được sự kính trọng nhất của mấy
thợ duy tu này. Mọi người đều biết điều này quan hệ tới sống chết của mình, ai
nấy đều liều mạng, cơ hồ làm việc không cần mạng. Lão tía Bach vừa bắt đầu công
việc liền làm một mạch không chợp mắt, khóe miệng cũng vì sốt ruột mà phồng rộp
lên.

- Nhanh nhanh nhanh,
bên đó, gia cố…

- Nơi này, vẫn không đủ
kiên cố, hàn thêm một lượt nữa…

Tiếng hét lớn có chút
khàn khàn của lão tía Bach vang lên khắp tàu vũ trụ.

Diệp Trùng cũng không
nhàn rỗi, hắn đang giành giật từng phút từng giây chỉnh hợp tất cả sư sĩ mà hắn
có thể tìm được. Một trăm bảy mươi bảy người, con số này ở trong dự liệu của
hắn, nhưng hắn đối với sức chiến đấu của bọn họ quả thật không có bất cứ lòng
tin nào. Nếu như là Tang tộc, chỉ cần năm mươi người, Diệp Trùng cảm thấy an
toàn trên đường sẽ không thành vấn đề gì.

Nhưng hắn đã không có
thời gian đi oán hận vận may mình không tốt, tốn thời gian đi cảm khái với nó,
chi bằng tốn thời gian làm sao đề cao bản thân bọn họ. Mà trong số một trăm bảy
mươi bảy người này, phần lớn còn đều là sư sĩ loại viễn chiến.

Diệp Trùng không hề
chia hai mươi học viên chính hắn huấn luyện ra, giữa bọn họ đã bắt đầu sơ bộ
hình thành sự ăn ý, nếu như chia tách bọn họ ra, sức chiến đấu sẽ giảm đi. Còn
sư sĩ khác, Diệp Trùng chỉ có nắm chắc thời gian mà huấn luyện. Có thể hình
thành sức chiến đấu bao lớn, hắn không hề ôm bao nhiêu kỳ vọng.

Bất quá, mấy sư sĩ này
bất kể là kinh nghiệm thực chiến hay là trình độ chiến đấu đều trưởng thành hơn
mấy học viên này. Với lại, giữa mấy sư sĩ này vốn dĩ đã có sự ăn ý nhất định,
bọn họ trong lúc chiến đấu bình thường cũng có thể thực hiện phối hợp nhất
định, điều Diệp Trùng hiện giờ phải làm chính là cố sức giảm thiểu kẽ hở trong
phối hợp của bọn họ. Nhưng chính một điểm này, muốn làm được cũng không dễ
dàng, phương thức chiến đấu của mấy sư sĩ này đều hoàn toàn cố định, muốn thay
đổi, là một việc khá khó khăn.

Diệp Trùng chỉ đành
liên thủ với Thương, Diệp Trùng dùng từng đợt, từng đợt thực chiến để đày đọa bọn
họ, Thương lại không ngừng chiếu lại quá trình chiến đấu của bọn họ, rồi chỉ ra
mỗi một sai sót của bọn họ. May mà mấy người này cũng biết tình hình khẩn cấp,
đều vô cùng nỗ lực, dần dần, tình hình có thay đổi. Nhưng cho dù như vậy, vẫn
khó mà đạt được mục tiêu dự định trong lòng Diệp Trùng. Sức chiến đấu cá nhân
của mấy sư sĩ này so với hai mươi học viên Diệp Trùng huấn luyện đó chỉ cao chứ
không thấp, nhưng nếu như năm đấu năm, phe thắng khẳng định là học viên.

Chỗ không xa tàu
Hashgel có vài tàu vũ trụ cũng là tàu chạy khỏi hành tinh Heiner.

- Thuyền trưởng, bọn họ
phát qua yêu cầu liên minh. - Thuyền viên lớn tiếng báo cáo. Vị thuyền trưởng
mới này thần bí dị thường, chưa từng lộ mặt, nhưng bất cứ chút động tĩnh nào
trên tàu đều không thoát khỏi mắt của hắn. Vừa bắt đầu, mọi người thường cảm
thấy sau lưng có cặp mắt đang nhìn mình, nghĩ tới chỗ này thường là không lạnh
mà run. Bất quá, từ từ mọi người cũng thích ứng dần dần, bởi vì bọn họ phát
hiện vị thuyền trưởng thần bí này, năng lực lại cực kỳ xuất sắc. Đám thuyền
viên chính là như vậy, bọn họ không hề để ý ngươi là ai, bọn họ chỉ để ý ngươi
có thể mang lại cho bọn họ an toàn hay không.

- Ừm, không cần để ý
tới bọn họ, tuyến đường của chúng ta và bọn họ không giống nhau. - Bên tai
thuyền viên này vang lên giọng nói lười biếng của Thương.

Liên quan tới mục tiêu
chạy nạn cuối cùng, hai người Diệp Trùng và Thương đã thảo luận rất lâu, đã
tham khảo lượng lớn tin tức bí mật mà Thương thăm dò được, cuối cùng lựa chọn
hành tinh Dordana không xa thông đạo thông tới thiên hà Hà Việt. Một mặt, ở gần
thông đạo đồn trú lượng lớn quân đội, như vậy có thể mang lại sự bảo đảm nhất định
cho an toàn của bọn họ. So với Xích vĩ thú, quân đội loài người vẫn thân thiết
hơn nhiều. Một phương diện khác, nếu như một khi Xích vĩ thú tấn công khu vực
này, vậy thì lực lượng phòng hộ thông đạo nhất định sẽ giảm thiểu, cứ như vậy,
Diệp Trùng và Thương sẽ có thể nhân lúc có khe hở mà trở lại thiên hà Hà Việt.

Tàu Hashgel chuyển
hướng đi, lệch khỏi hướng bay của mấy tàu vũ trụ này, bay về phía hành tinh
Dordana.

Dọc đường, liên tục
nhìn thấy tàu vũ trụ lớn nhỏ thần sắc hoảng loạn. Trong thời gian mấy ngày này,
tin tức tiền tuyến bại trận đã truyền khắp cả Hôi cốc. Khắp nơi đều là lòng
người hoảng loạn. Tàu Hashgel tiến tới trước hết tốc lực, trừ Diệp Trùng và
Thương, không ai biết tốc độ của mấy con Xích vĩ thú đó rốt cuộc thế nào, nhưng
không cần phân tích, bọn họ đều tập trung hết sức lực, chỉ sợ chậm chút xíu.

- Cuối cùng đã hoàn
công rồi. - Nhìn tàu vũ trụ đã hoàn toàn thay đổi diện mạo, trong cặp mắt đỏ ké
của lão tía Bach đầy sự vui mừng thanh thản. Chạy đua công việc không biết ngày
đêm mấy hôm nay cuối cùng đã hoàn thành toàn bộ phương án cải tạo, may mắn tài
liệu trên tàu đầy đủ, mấy người dưới tay mình ai cũng là thợ duy tu có kinh
nghiệm phong phú.

Một cơn buồn ngủ ập
tới, đã không nhớ rõ mình chống đỡ được bao nhiêu ngày, lão tía Bach cũng không
chống đỡ được thêm, hai mắt tối sầm, hôn mê.

- Lão tía Bach! - Nhìn
thấy lão tía Bach ngã trên đất, lập tức có người sợ hãi hét lên. Mọi người
luống cuống tay chân bế lão tía Bach lên.

Chính ngay lúc này,
tiếng cảnh báo trên tàu bỗng vang lên: - Trạng thái khẩn cấp, trạng thái khẩn
cấp, mời các đơn vị chiến đấu tiến vào vị trí đã định, nhân viên phi chiến đấu
vào khu vực an toàn.

Diệp Trùng đã trở về
phòng thuyền trưởng, ở trước mặt hắn, trên màn hình lớn nhất trong phòng thuyền
trưởng, hai mươi tám con Xích vĩ thú đang hung hăng lao bổ về phía bên này.

Trong phòng thuyền
trưởng, đám thuyền viên ai nấy nơm nớp lo sợ, sắc mặt trắng bệch. Tuy vẫn luôn
nghe nói về Xích vĩ thú, có lúc cũng nhìn thấy Xích vĩ thú trong báo chí, nhưng
thật sự đã gặp được rồi thì mới phát hiện loại áp lực này to lớn tới bực nào.

Diệp Trùng hỏi Thương: -
Hoàn công rồi sao?

- Hì hì, vừa hoàn công,
Diệp tử, xem ra may mắn của chúng ta không tệ.

- Ừ, ta đi qua đó,
ngươi cho nhân viên bảo dưỡng mang đồ tới cổng thông đạo số mười ba. - Diệp
Trùng trả lời rồi xoay người đi ra ngoài cửa.

Tất cả nhân viên chiến
đấu trên tàu đều đã đợi lệnh, trong lòng mỗi người đều thấp thỏm bất an.

Diệp Trùng đi tới trước
mặt mấy sư sĩ này, trên mặt là sự hờ hững vạn năm không đổi. Ngẩng đầu nhìn mọi
người, bình tĩnh nói: - Ta biết mọi người đang sợ hãi, nhưng sợ hãi cũng vô
dụng, chúng ta không có đường lui. - Hắn dừng một lát, giọng nói vẫn bình tĩnh
vô cùng, không có chút lên xuống nào, giống như đang kể lại một sự thật đơn
giản vô cùng: - Không phải bọn chúng chết, chính là chúng ta tiêu.

Diệp Trùng không hề
biết làm sao để cổ vũ sĩ khí, nhưng hắn cảm thấy nên nói gì đó, nên hắn đã nói.

Nhưng điều làm hắn
không ngờ là, lời này của hắn hiệu quả tốt bất ngờ, sự bất an trên mặt mọi
người đều biến mất, tuy vẫn có hoảng sợ nhưng nhiều hơn là sự kiên định.

- Theo ta. - Diệp Trùng
dẫn đầu chạy về phía cửa thông đạo số một.

Cửa thông đạo số mười
ba là cửa thông đạo nhỏ nhất của cả tàu Hashgel, đường kính thông đạo chỉ có ba
mươi mét, bình thường chỉ dùng để tàu cứu sinh ra vào.

Nhưng cửa thông đạo số
mười ba trước mắt mọi người hiện giờ lại hoàn toàn khác hẳn, khắp nơi là thanh
ngang kim loại thô to được gia cố, dày đặc, kín mít, cho dù là quang giáp tông
trúng cũng không chấn động mảy may. Điều này cũng làm cho thông đạo càng thêm
hẹp dài. Đặc điểm của thông đạo này là dựa vào đầu vào nhỏ nhất của con tàu,
càng vô trong, không gian càng lớn.

- Nơi này chính là
chiến trường của chúng ta. - Lời Diệp Trùng làm mọi người đều ngớ ra, nơi này
là chiến trường?

Diệp Trùng không để ý
tới bọn họ: - Năm người một tổ, luân phiên thay đổi, chú ý phối hợp chiến thuật.
- Mọi người lúc này mới bừng tỉnh, với không gian vị trí hiện giờ của bọn họ,
nhiều nhất chỉ có thể chứa được năm cái quang giáp tiến hành chiến đấu. Mà
thông đạo hẹp dài có thể làm cho bọn họ mỗi lần đối mặt một ít Xích vĩ thú.
Chẳng trách nơi này có nhiều tấm kim loại, cây kim loại đã gia cố như vậy, thì
ra hắn đã sớm có dự định này.

Chỉ là, hắn làm sao mới
có thể làm cho Xích vĩ thú ngoan ngoãn tiến công từ bên này chứ? Nếu như Xích
vĩ thú không từ bên này tấn công, vậy tất cả kế hoạch của hắn ở nơi này sẽ đổ
bỏ toàn bộ rồi.

- Báo cáo, tấm năng
lượng đã đưa tới toàn bộ. - Nhân viên bảo dưỡng có thể bởi vì khẩn trương,
giọng nói đều có chút run rẩy.

Diệp Trùng gật đầu với
bọn họ, ra dấu bọn họ có thể rời khỏi. Mấy nhân viên bảo dưỡng đó như được đại
xá, lập tức không thấy bóng dáng.

Sau lưng hắn, trên trăm
tấm năng lượng đầy nhóc năng lượng chất như ngọn núi nhỏ.

- Chuẩn bị chiến đấu! -
Trong giọng nói lạnh nhạt mang theo sự kiên định không cho phép nghi ngờ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3