Sư sĩ truyền thuyết - Chương 481 + 482

Chương 481: Huấn luyện điên cuồng (3)

Giáo quan tự mình hướng
dẫn mà Tây Thanh mong ngóng đã lâu cuối cùng đã tới rồi, vì lần đối luyện này,
hắn đã chuẩn bị rất chu đáo.

Hai cái quang giáp đứng
đối mặt, một cái là D-6 của Tây Thanh, cái còn lại chính là Diệp Trùng. Tất cả
học viên đều dừng huấn luyện của mình, sấn tới bên cạnh coi náo nhiệt. Trình độ
điều khiển quang giáp của giáo quan ở trong lòng bọn họ vẫn luôn là một câu đố,
bây giờ có thể chính mắt nhìn thấy, bọn họ tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.

- Ngươi tấn công đi. - Diệp
Trùng thốt ra một câu đơn giản.

- Vâng. - Tây Thanh
mừng thầm, hưng phấn nói, lời nói vừa dứt thì hắn đã động rồi.

D-6 đột nhiên rùng
người, gối gập lại phát lực, động cơ mở hết ra, song đao đã cầm trong tay đối
diện cái quang giáp cồng kềnh vô bì dùng tốc độ kinh người phóng lớn trong mắt
mình đó, Tây Thanh cảm thấy mình bình tĩnh vô cùng.

Nó dường như nhìn mà
không thấy đối với hành động của mình, lù lù bất động. Tây Thanh làm người trầm
tĩnh, không hề vì vậy mà tâm tình bị dao động.

Khoảng cách, vị trí, khóa
chặt mục tiêu!

Tây Thanh gạt bỏ tạp
niệm trong đầu, đôi tay mau chóng nhập lệnh. Song đao trong tay D-6 đột nhiên
xoay ngược, đôi tay ngược lại cầm cán đao.

Binh! Đôi chân nặng nề
đạp một cái lên mặt đất, đồng thời động cơ đột nhiên đổi hướng, thân hình D-6
lập tức trở nên mơ hồ.

Đổi hướng hình ong bất
quy tắc!

Tốc độ D-6 đột nhiên
tăng tới tối đa, trong lúc im hơi lặng tiếng, lưỡi đao tay trái lật ra ngoài,
nhắm thẳng cổ họng của Mãnh nam. Đao tay phải giống như một con rắn độc dòm ngó
trong bóng tối, tiềm phục dưới sườn, bất cứ lúc nào cũng có thể phát ra một kích
trí mạng.

Học viên đứng xem lập
tức hô rần rần lên. Một loạt động tác này giống như chớp giật làm người ta
không kịp nhìn, cực kỳ ra ngoài ý liệu của mọi người. Một vài học viên tự cho
mình cao thậm chí nghiền ngẫm trong lòng xem mình có thể tránh được một cú này
hay không, nhưng bọn họ rất mau liền có được kết luận: nếu như là bọn họ, tuyệt
khó mà tiếp được một chiêu này. Điều này làm sắc mặt mấy học viên tự cho mình
cao này càng khó coi thêm vài phần.

Một chiêu này, Tây
Thanh đã tốn thời gian rất dài để suy nghĩ. Hắn là người thông minh, đương
nhiên biết giáo quan chắc hẳn là sẽ không ra tay trước, vậy thì mình có thể
chiếm được lợi thế ra tay trước. Vì vậy mà đã vạch ra một chuỗi chiến thuật
này! Hắn tự tin động tác chiến thuật này, cho dù không thể đánh bại giáo quan
thì cũng có thể làm hắn luống cuống tay chân một phen.

Về mặt chiến thuật,
điều này gọi là lấy có chuẩn bị đánh không có chuẩn bị.

Thân thể to lớn của
Mãnh nam trong mắt hắn cấp tốc biến lớn, D-6 đã hoàn thành khóa mục tiêu, nhưng
cái Mãnh nam đó vẫn không hề cử động giống như cũ, chẳng lẽ giáo quan không có
cách nào đối phó? Không thể nào! Tây Thanh lập tức phủ định suy nghĩ này, bất
quá thời gian đã không cho phép hắn suy nghĩ lung tung. Hắn không thể nào vì
nghĩ không ra ý đồ chiến đấu của đối phương mà làm loạn tiết tấu tấn công của
mình.

Chính là lúc này! Ánh
sáng trong mắt Tây Thanh bùng cháy, dùng tốc độ nhanh nhất nhập câu lệnh tấn
công đã sớm tạo sẵn.

Nhưng chính ngay lúc
này, Mãnh nam vẫn luôn yên lặng lại cử động!

Gập gối, phát lực, xông
tới! Mãnh nam kềnh càng vô bì lúc này lại giống như một võ thuật gia, mỗi động
tác tràn đầy mùi vị linh hoạt, nhưng thân thể to lớn của hắn và tứ chi to lớn
vô bì hình thành sự đối nghịch rõ ràng, sự kết hợp mâu thuẫn thế này, mang lại
cho người ta cảm giác quái dị phi thường.

Mãnh nam đột ngột dùng
tốc độ cao xông về góc ba mươi độ bên phải D-6, chân trái đồng thời quét ngang.

Tây Thanh mừng rỡ trong
lòng. Trong suy diễn của hắn, cử động trước mắt của Mãnh nam là một trong mấy
loại ứng biến có khả năng, đối phương có thể mau chóng thoát khỏi phạm vi khống
chế của quang giáp mình, làm cho cục diện lại một lần nữa tiến vào trạng thái
đối đầu mới.

Nhưng, Tây Thanh đã
liệu tới một bước này thế nào lại không có thủ đoạn ứng phó?

Đao tay phải của D-6 đột
nhiên thò ngang ra, chân phải lùi ra sau. Đao tay trái đã từ phía dưới bên trái
hất lên trên.

Tốc độ hai bên cực
nhanh, đao tay phải của D-6 đã hung hăng vạch tới cổ họng của Mãnh nam, còn đao
tay trái hất lên trên lại làm cho tất cả đường lui của quang giáp giáo quan đều
bị khóa chặt. Giáo quan sắp bại rồi! Học viên đứng xem ở một bên ai nấy vẻ mặt
hơi thay đổi, giáo quan thua trận ngược lại cũng không là gì, một chuỗi công
kích này của Tây Thanh quả thật quá sắc bén. Hơn nữa còn quá chu đáo, chặt chẽ!
Cứ cho là giáo quan thua trận, bọn họ cũng không kinh ngạc.

Tên Tây Thanh này, quả
nhiên không phải nhân vật đơn giản! Ánh mắt mỗi người nhìn về phía cái D-6 đó
lại khác nữa rồi.

Nhưng chính trong lúc
mọi người cho rằng trận tỉ thí này đã được định đoạt, Mãnh nam vẫn luôn bị động
đã làm một động tác làm mọi người không sao quên được!

Chân trái đá hụt của
Mãnh nam vẫn chưa thu về, nhưng chân phải lại bỗng nhiên bắn ra, đánh thẳng vào
sườn trái của D-6. Nửa thân trên của Mãnh nam với đôi chân ở trên không gập lại
một cách ngụy dị, đao tay phải chém ngang của D-6 lướt qua sát rạt phần mặt
lạnh như băng của Mãnh nam.

Động tác này của đối
phương vượt xa dự liệu của Tây Thanh, nhưng hắn không hề hoảng loạn, tới tận
bây giờ, hắn đã chiếm ưu thế tuyệt đối, chỉ cần không phạm sai sót gì, thắng
lợi của trận chiến này chắc sẽ thuộc về hắn.

Thân thể D-6 nghiêng
một cái, tránh chân phải của Mãnh nam, còn đao tay trái ổn định như thường,
mang theo khí tức lạnh lẽo trực chỉ Mãnh nam. Cho dù vỏ giáp Mãnh nam dày cộm,
nhưng nếu như bị một đao suy tính đã lâu này của Tây Thanh đánh trúng, vậy thì
cũng tuyệt không dễ chịu.

Động tác của Mãnh nam
với đôi chân quét trên không lại một lần nữa ra ngoài ý liệu của mọi người,
thân thể kềnh càng của Mãnh nam nằm ngang trên không, xoay chuyển giống như một
con quay! Tất cả học viên không thể tin được nhìn Mãnh nam gần như hóa thành
một hư ảnh trên không, trong đầu không tự chủ được vọt ra một vấn đề, hắn làm
sao mà làm được?

Binh, một tiếng kim
loại va chạm chói tai, chỉ thấy đao tay trái của D-6 vừa chạm phải hư ảnh xoay
chuyển với tốc độ cao này liền giống như bị một cái trọng chùy đánh trúng, văng
ra xa!

Tây Thanh nguy hiểm
rồi! Người nhìn thấy một màn này lập tức không khỏi cả kinh. Khoảng trống trước
mặt D-6 có đao tay trái bị dạt ra mở rộng, trong nháy mắt, tình thế liền dùng
một loại phương thức kinh người bị nghịch chuyển.

Mãnh nam đột nhiên thò
tay nắm lấy tay trái D-6, trọng lượng bản thân Mãnh nam đã cực kỳ kinh người,
lại thêm xoay chuyển với tốc độ cao, hai luồng lực lượng cộng vào nhau, D-6 lập
tức mất đi cân bằng.

Tung! Hai cái chân máy
to lớn của Mãnh nam mạnh mẽ đạp lên mặt đất, phát ra thanh thế dọa người.

Tông vai, lên gối…

D-6 căn bản không có cơ
hội rơi xuống đất, một loạt đả kích lập tức đánh cho D-6 không có sức đánh trả.
Đám học viên từ nhỏ đã học viễn chiến nào đã thấy qua cảnh tượng dữ dội thế
này, hai cái quang giáp cao mười mấy mét dán vào nhau xáp lá cà, sức mạnh mỗi
một cú đều làm trong lòng người ta không kìm chế được mà co rút, cả mặt đất
dường như cũng rung chuyển, bọn họ trông thấy ai nấy đều nhiệt huyết sôi trào.

Bụi đất tung mù bao lấy
hai cái quang giáp, nhưng tiếng va chạm trầm muộn mà có sức liên tục truyền ra
từ bên trong.

Rất mau, trong bụi đất
màu vàng khôi phục lại yên lặng.

Bóng dáng hai cái quang
giáp cuối cùng xuất hiện rõ ràng trong mắt đám học viên, một cái gai cận chiến
sắc bén cách cổ họng D-6 chỉ không tới năm cm, vẻ sắc lạnh của mũi gai cận
chiến mang theo sự lạnh lẽo đặc hữu của kim loại. Một đầu khác của gai cận
chiến lại nằm trong một bàn tay máy thô to xem ra vụng về vô bì.

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt
bỗng vang lên, tất cả học viên ngừng hô hấp, sự kích thích cố sức khắc chế cuối
cùng đã tuôn ra. Bọn họ dùng hết sức lực lớn nhất của toàn thân mà hoan hô, mặt
mỗi người đều đỏ lựng lên, liều mạng vỗ tay.

Chỗ khuyết của tường
bao, trong mắt Thân Như Tuyết lấp lánh sự chấn kinh không tên.

Huấn luyện thực chiến
lần này đã kích thích nhiệt tình huấn luyện của tất cả học viên, mỗi người bọn
họ đều không thể chờ đợi được, muốn tiếp nhận sự hướng dẫn của giáo quan. Nhưng
giáo quan đã nói trước, chỉ có học viên hoàn thành tất cả tham số chỉ tiêu huấn
luyện, hắn mới tự mình hướng dẫn. Chỉ thấy trong sân huấn luyện một ngọn lửa
nóng xông lên tận trời, mỗi học viên đều sợ tụt hậu, tranh tới trước, chỉ sợ ở
sau người khác.

Trong cả sân huấn
luyện, người được người ta ngưỡng mộ nhất chính là Tây Thanh, giáo quan gần như
tốn tất cả thời gian vào việc đối luyện với hắn. Nhưng người buồn bực nhất cũng
không ngoài Tây Thanh, giao thủ chẳng mấy lần, trình độ của hắn liền bị giáo
quan nắm rõ. Do đó, hoàn cảnh của nó cũng trở nên thê thảm, mỗi lần đối luyện,
hắn gần như đều vừa giáp mặt liền bị đánh bò càng. Hơn nữa, mỗi lần đối luyện,
hắn đều phải dùng 120% tinh thần. Mỗi lần chỉ cần hắn vừa đứng đối mặt với giáo
quan, hắn liền cảm thấy sát khí mãnh liệt lao bổ vào mặt. Sát khí của giáo quan
dường như cũng càng lúc càng nặng, mỗi lúc thế này, hắn đều cảm thấy toàn thân
nhúng vào trong hố băng. Một lần đáng sợ nhất, đầu óc hắn cũng đờ ra, mãi tới
khi quang giáp của giáo quan dùng gai cận chiến chỉ về phía hắn, hắn mới có
phản ứng lại.

Giáo quan nhất định đã
từng giết người! Hơn nữa, người bị giết khẳng định không ít! Tây Thanh suy đoán
trong lòng, bất quá hắn không có dũng khí mở miệng hỏi giáo quan.

Nhưng tiến bộ của bản thân
mấy ngày này, hắn lại cảm nhận một cách rõ ràng. Hắn đối với sát khí của giáo
quan cũng không còn sợ hãi giống như lúc trước. Hắn hiện giờ đã biết giáo quan
tại sao lại yêu cầu bọn họ huấn luyện động tác cơ bản khô khan như thế, dưới
công kích dữ dội của giáo quan, hắn hoàn toàn không có thời gian sử dụng một
vài kỹ xảo phức tạp, hoa hòe. Với lại, vốn tỉ mỉ, Tây Thanh còn phát hiện, động
tác chiến thuật của giáo quan dường như tất cả cũng đều do mấy động tác cơ bản
đó tạo thành, nhưng lại nhanh hơn! Mấy công kích do động tác cơ bản tạo thành
này ở trong tay giáo quan lại có uy lực to lớn không gì sánh được, lần nào cũng
đều đánh cho hắn kêu khổ không thôi, không sao chống trả.

Nhưng chỉ sợ là sau này
không thể nào giống mấy ngày hôm nay, giáo quan cả ngày đối luyện với hắn. Học
viên còn lại đã bắt đầu có người hoàn thành tham số chỉ tiêu của động tác cơ
bản.

Do kích thích của lần
đối luyện với Tây Thanh hôm đó của Diệp Trùng, mỗi học viên đều tập trung hết
sức, muốn sớm một chút có thể cùng giáo quan đối luyện. Sau năm ngày, toàn bộ
tất cả học viên đều đã hoàn thành huấn luyện động tác cơ bản.

Đối luyện với đám học
viên, Diệp Trùng không hề nới tay, ngược lại, hắn vẫn cố ý thả sát khí ra, kích
thích mấy học viên này. Hắn không hề có sở trường dạy dỗ học viên, chỉ đành
dùng loại hình thức này, may mà mấy học viên này ai nấy đều thông minh. Hơn
nữa, đối luyện thực chiến mấy ngày này cũng làm cho sự kết hợp giữa hắn và Mãnh
nam tăng nhanh hơn nhiều. Cho nên Diệp Trùng dứt khoát mang đối luyện thực
chiến làm nhiệm vụ huấn luyện trong khoảng thời gian này của mình, mỗi ngày
đánh từ sáng tới tối.

Diệp Trùng không ngờ cử
động này lại làm cho sự kính phục của đám học viên đối với hắn lại tăng thêm
một phần, với bọn họ, giáo quan cực kỳ có trách nhiệm, mỗi ngày đều kiên trì
đối luyện cả ngày, mỗi một học viên đều không bỏ sót. Đồng thời, bọn họ còn vô
cùng kinh ngạc với thể lực của giáo quan, chiến đấu thời gian dài thế này, cần
phải có bao nhiêu thể lực chứ!

Trong lúc bất tri bất
giác, địa vị của Diệp Trùng ở trong lòng mấy học viên này bỗng xảy ra thay đổi.

Chương 482: Tình hình

- Diệp tử, tình hình
không ổn a. - Thương đầy lo lắng nói, trên màn hình trước mặt Diệp Trùng là bản
đồ hành tinh của cả Hôi cốc, trên bản đồ bên ngoài tinh vực này khắp nơi đầy
khu vực màu đỏ. Hôi cốc hiện giờ giống như một người bệnh trên người mọc đầy
đốm màu đỏ, xem ra rất nguy kịch. Mấy khu vực màu đỏ nối liền liên tiếp nhau
này chính là khu vực đã phát hiện Xích vĩ thú.

Dưới sự hợp tác của Mục
và Thương, cuối cùng đã hoàn thành phá giải thuật toán của mạng mô phỏng Hôi
cốc. Sau khi hoàn thành một bước khó khăn nhất này, Thương liền bắt đầu im lặng
dò xét tình báo có giá trị lợi dụng trong mạng mô phỏng.

Gần đây, tin tức liên
quan tới Xích vĩ thú đột nhiên thoáng cái tăng mạnh, áp lực của các thành thị
cũng theo đó tăng mạnh, số lượng thương vong của nhân viên mỗi ngày đều đang
dùng tốc độ điên cuồng mà thay đổi. Ngay cả bầu không khí trong doanh trại huấn
luyện cũng thoáng cái bỗng trở nên khẩn trương, nụ cười trên mặt mọi người bình
thương bây giờ đã rất khó mà nhìn thấy lại, mỗi người đều liều mạng huấn luyện.

Trước giờ, mỗi người
Hôi cốc đều ôm niềm tin tuyệt đối với thắng lợi của trận chiến này, nhưng tình
hình hiện giờ lại càng lúc càng xấu.

Nhìn bản đồ tinh vực
đầy lốm đốm này, Diệp Trùng có chút trầm mặc, nghĩ đi nghĩ lại, hắn hỏi: - Lực
lượng phòng thủ thông đạo thông tới thiên hà Hà Việt hiện giờ thế nào rồi?

- Ừm, từ tình báo ta
sưu tập được mà xét, lực lượng phòng thủ tuy có giảm xuống nhưng khẳng định
không phải thứ mà ngươi hiện giờ có thể thông qua. - Thương nói.

Thương ở phương diện
phân tích tình báo nếu so với Mục thì càng thêm ưu tú. Đây là thứ Diệp Trùng
chưa từng đụng tới, trải qua sự giải thích của Thương hắn mới biết được. Thương
tinh thông tâm lý học, thường có thể từ trong một số tình báo xem ra vô dụng mà
suy đoán ra tin tức có ích, một điểm này Mục không có.

Đối với bọn họ hiện giờ
mà nói, tiền bạc không thể nào trở thành chướng ngại để hắn rời khỏi, nhưng bọn
họ vẫn lựa chọn ở lại chỗ này. Dọc đường có thể xuất hiện Xích vĩ thú bất cứ
lúc nào, làm bay trong vũ trụ ngập tràn nguy hiểm. Lúc này rời khỏi hành tinh
Heiner, ngược lại càng thêm nguy hiểm. Cho dù thực lực Diệp Trùng xuất chúng,
nhưng vào lúc hỗn loạn thế này vẫn không thể không cẩn thận từng li.

Sức lực một người ở
trong loạn thế, quả thật nhỏ tới mức đáng thương. Cho nên sau khi Diệp Trùng và
Thương thảo luận, đã quyết định ở lại chỗ này, xem bước phát triển tiếp theo
của cục thế.

Mỗi ngày huấn luyện,
mỗi ngày đối luyện, đám học viên này ai nấy đều giống như đỏ cả mắt, cách đánh
càng lúc càng hung hãn, ngay cả Tây Thanh vẫn luôn trầm tĩnh cũng trở thành như
vậy. Diệp Trùng cũng biết tâm lý mấy người này, ra tay cũng không nương tình,
sau đó dứt khoát để bọn họ năm cái quang giáp thành một tiểu đội, hắn lấy một
địch năm. Thế này vừa có thể để bọn họ huấn luyện phối hợp đoàn đội một chút,
vừa có thể để Diệp Trùng cảm thấy có chút khó khăn.

Nhưng điều làm Diệp
Trùng không ngờ là mấy người này căn bản không hiểu phối hợp chiến thuật, hắn
lại không thể không bắt đầu dạy bọn họ phối hợp thế nào, vị trí thế nào.

Nếu như có một người
Tang tộc ở bên mình thì tốt, nếu nói tới phối hợp chiến thuật, Tang tộc là hoàn
toàn xứng đáng là số một. Bộ lạc Hy Phượng có thể xếp thứ hai.

Không ngờ, Thương lại
đối với công tác này có hứng thú khác thường. Hắn từ trên mạng mô phỏng sưu tầm
được lượng lớn ghi hình phối hợp chiến thuật kinh điển, rồi thực hiện phân
tích, cuối cùng đưa ra một bộ lý luận chiến thuật nhà họ Thương. Điều càng làm
Diệp Trùng cảm thấy kinh ngạc là, bộ lý luận này của Thương lại hữu hiệu phi
thường.

Có được sự khẳng định
của Diệp Trùng, Thương hoàn toàn ở trong một loại trạng thái hưng phấn tới mức
tìm không bến bờ, gần như ngay cả nói chuyện cũng lộ ra vài phần cuồng nhiệt.
Loại trạng thái dị thường này duy trì một mạch mấy ngày.

Diệp Trùng liền lấy bộ
lý luận chiến thuật này của Thương bắt đầu huấn luyện đám học viên này. Không
giống phong cách chính xác, nghiêm mật của Mục, hệ thống của Thương hoàn toàn
là một loại phong cách khác. Đơn giản mà đầy không gian co dãn. Thí dụ phối hợp
chiến thuật tiểu tổ năm người mà Thương chuyên môn thiết kế, hắn không cần yêu
cầu mỗi thành viên mỗi bước đều phải làm thế nào. Nhưng mỗi thành viên một khi
làm ra cử động gì, vậy thì tất cả các thành viên khác đều phải theo đó mà đưa
ra điều chỉnh tương ứng. Nhưng vô luận điều chỉnh thế nào, hành vi của cả tiểu
tổ đều cần phù hợp với vài nguyên tắc chiến thuật mà hắn định ra.

Diệp Trùng chưa từng
nghiên cứu lý luận ở phương diện này, cho nên khi mới bắt đầu hướng dẫn mấy học
viên này phối hợp chiến thuật, tiến bộ của bọn họ cực kỳ chậm chạp. Nhưng dựa
vào mấy nguyên tắc chiến thuật này, thêm vào kinh nghiệm thực chiến phong phú
của Diệp Trùng, mức độ ăn ý của phối hợp chiến thuật của mấy học viên này tiến
bộ một ngày ngàn dặm.

Bây giờ Diệp Trùng dùng
một đấu năm, cũng không còn thoải mái như lúc trước nữa. Mà mấy học viên này
đối với thực lực của giáo quan càng khâm phục tới mức bò sát đất. Bọn họ đã bắt
đầu hình thành sự ăn ý, sức chiến đấu năm người phối hợp có thể tạo ra, bọn họ rất
rõ ràng, nhưng chính như vậy, đối mặt một mình giáo quan vẫn bị đánh cho nước
chảy hoa rơi giống như trước. Tới tận trước mắt, bọn họ đối mặt giáo quan vẫn
không có một lần thắng lợi nào.

Thực lực của giáo quan
có bao nhiêu? Không ai biết, nhưng Diệp Trùng trong mắt họ càng thêm sâu không
thể dò.

Điều làm Diệp Trùng kỳ
quái là, mấy ngày trở lại đây, nhân viên công tác ở chỗ này dường như không lo
không nghĩ tới chỗ này, nhân viên công tác vốn dĩ ngày ngày vẫn tới, bây giờ
lại không thấy bóng dáng. Đối luyện gióng trống khua chiêng to lớn thế này, bây
giờ lại không ai tới hỏi, giống như muốn để bọn họ tự sinh tự diệt. Chẳng lẽ đã
xảy ra biến cố gì?

Diệp Trùng cũng lười để
ý, mỗi ngày chỉ chuyên tâm huấn luyện. Hắn là người đối luyện của đám học viên,
đám học viên thế nào lại không đối luyện với hắn? Lúc trước, hắn nào có cơ hội
thực hiện huấn luyện thực chiến quần chiến, với lại, trình độ hiện giờ của mấy
học viên này tuy không hề cao nhưng trên người bọn họ mang theo phong cách
chiến đấu của Diệp Trùng một cách sâu sắc, đơn giản mà hữu hiệu. Đối mặt vây
công của mấy tên gần như là tiểu Diệp Trùng này, Diệp Trùng cũng đã cảm thấy có
áp lực.

Năm cái D-6 ở trong sân
huấn luyện di động với tốc độ cao, trông thì lộn xộn, lung tung, nhưng dường
như đã ngấm ngầm bao vây Diệp Trùng. Bên cạnh mỗi cái quang giáp đều có đồng
bạn bảo vệ hai cánh của mình, mà chỉ cần Mãnh nam bị bất cứ một cái quang giáp
nào trong đó quấn lấy, mấy quang giáp còn lại đó liền nhân cơ hội mà tiến lên.

Trong buồng lái, cặp
mắt bất động bấy lâu của Diệp Trùng cuối cùng đã xuất hiện một tia dao động.

Mấy học viên này đối
với phối hợp chiến thuật càng lúc càng ra tay như ý, vị trí xem ra hình như đơn
giản này đã để lại cho mình ba chỗ cạm bẫy. Mấy học viên này tuy sức chiến đấu
cá nhân so với mấy sư sĩ cận chiến đã trưởng thành đó còn thua kém rất nhiều,
nhưng là do thời gian bọn họ tiếp xúc với quang giáp cận chiến quá ngắn, không
hề hình thành thói quen không thể thay đổi, có thể điều chỉnh thói quen của
mình bất cứ lúc nào, cố gắng thích hợp với phối hợp đoàn đội. Với lại, bọn họ
đang ở trong độ tuổi năng lực học tập mạnh nhất, mỗi người lại không sợ cực
khổ, như vậy mới có thể làm cho bọn họ trong khoảng thời gian ngắn thế này hình
thành nên một hình thức ban đầu của đội ngũ có sức chiến đấu như vậy. Có thể
làm cho Diệp Trùng cảm thấy có chút gai góc, điều đó đã nói rõ thực lực của bọn
họ đã khá là khả quan. Tuy Diệp Trùng hiện giờ đối với thù lao của công việc
này đã không hề quá để ý, nhưng hắn tin rằng, nếu như lúc này tiến hành kiểm
tra, mấy học viên này tuyệt đối có thể lấy được thành tích cực kỳ không tồi.

Nhưng hiện giờ…

Quét nhìn năm cái D-6,
Diệp Trùng lại không hề định có bất cứ hành vi nương tay nào, mỗi lần chiến
đấu, đều là toàn lực mà đánh, đây là bí quyết trưởng thành quan trọng của Diệp
Trùng. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng mà mấy học viên này có thể mau chóng
trưởng thành trong khoảng thời gian này như vậy.

Đối với lý giải về bộ
phối hợp chiến thuật này, lý giải của Diệp Trùng so với mấy học viên này thì
thâm hậu hơn nhiều. Mà phối hợp giữa mấy học viên này tuy khá là quen thuộc
nhưng còn lâu mới tới mức độ không thể phá được.

Đầu tiên là đánh nghi
binh cái quang giáp ở phía trước đó, lập tức đột nhiên đổi hướng quay người,
lợi dụng cử động đột nhiên này mà tạo thành một kẽ hở phối hợp giữa năm cái
quang giáp. Kế tiếp đó, cứng rắn đánh vào kẽ hở này, hành động này của Diệp
Trùng lập tức tạo thành từng điểm hỗn loạn một của năm cái D-6.

Hỗn loạn cực kỳ ngắn
ngủi, chỉ không tới hai giây, nhưng đối với Diệp Trùng mà nói, đã đủ rồi.

Đổi hướng, rẽ ngoặc
phiêu hốt, xông tới sắc bén, tấn công nửa thật nửa giả…

Trận thế của năm cái
D-6 lập tức bị kéo cho thất điên bát đảo, không thành đội ngũ. Có hai cái quang
giáp liều mạng lao vào Mãnh nam, muốn cho đồng bạn của mình cơ hội điều chỉnh
một lần nữa, nhưng Diệp Trùng thế nào lại cho bọn họ cơ hội này?

Một động tác giả như
thật, ba lần đổi hướng hoa cả mắt thì đã thoát khỏi phạm vi khống chế của hai
cái D-6. Kế tiếp là một cái xông tới xoay người ngược hướng linh hoạt mà đầy
sức mạnh, mạnh mẽ tiến vào giữa hai cái D-6 ở phía sau.

Mãnh nam dùng một vung
ngược tay ra sau lưng thường thấy trong đánh nhau tay không đánh vào dưới sườn,
tuyên bố bắt đầu tấn công.

Mãnh nam giống như một
con dã thú đã tích luỹ sức lực quá lâu, bỗng nhiên bộc phát ra. Công kích như
cuồng phong bạo vũ, mặt đất rên rỉ, rung động dưới mỗi cú đạp chân đầy sức lực
của đôi chân hạng nặng của Mãnh nam. Tung tung tung tung! Giống như trống trận,
mỗi cú đều đánh cho khí huyết đám học viên vây xem sôi sục. Trong bụi đất đầy trời
quấn lấy, từng cái D-6 bị quăng ra ngoài.

Đám học viên đứng bên
cạnh xem nhốn nháo thảo luận được mất trong trận chiến này, mà năm cái D-6 đó
bò dậy, học viên bên trong nhảy ra khỏi buồng lái, tập hợp lại giao lưu. Trên
mặt mỗi người đều nhìn không thấy cảm giác bại trận, ngược lại, chiến ý của bọn
họ dâng cao.

Diệp Trùng một mực
không sử dụng vũ khí có tính công kích của Mãnh nam, không phải là muốn nương
tay với mấy học viên này hoặc là nói cho mình khiêu chiến gì đó. Hắn rất rõ
ràng, một khi dùng mấy vũ khí này, mấy cái D-6 này khẳng định sẽ bị thương, vậy
thì phải cần vấn đề tu sửa, điều này sẽ chiếm rất nhiều thời gian.

Nhưng hắn đã cảm thấy
càng lúc càng tốn sức. Tốc độ tiến bộ của đám học viên này thật làm người ta
kinh ngạc a. Bọn họ hoàn toàn vùi đầu vào trong huấn luyện mà không hề chú ý
tới một số thay đổi ngoài sân. Có lẽ, cục thế của cả Hôi cốc trở xấu, đối với
bọn họ cũng có tác dụng kích thích kha khá nha.

- Diệp tử, xảy ra
chuyện rồi. - Thương cắt ngang huấn luyện của Diệp Trùng, trong giọng nói lộ ra
chút khẩn cấp.

Màn hình của Mãnh nam
đột nhiên bắn ra một tin tức.

- Liên minh tiền tuyến
toàn bộ các tuyến đã thất bại! - Chữ lớn màu đỏ tươi giống như máu làm người ta
nhìn mà hoảng sợ.

Nhìn kỹ, sắc mặt Diệp
Trùng trở nên càng lúc càng âm trầm.

Mấy ngày trước, Thương
đã phát hiện tiền tuyến dường như sắp có một lần hoạt động quân sự lớn, Diệp
Trùng nhìn thấy tin tức này lập tức liên tưởng tới tình báo mà Thương từng nói
này. Tin tức này có được là từ trong miệng một số sư sĩ sống sót. Liên quan
tiền tuyến muốn tập trung tất cả lực lượng, muốn một lần tiêu diệt toàn bộ Xích
vĩ thú trong sương tím đã đối mặt rất lâu nhưng đại bại trở về. Nghe nói, sư sĩ
sống sót không tới một phần mười. Với lại, điều trí mạng là, có lượng lớn Xích
vĩ thú đang đuổi đánh phía sau! Chúng đang theo phía sau mấy đội ngũ bại trận
này tiến vào bên trong Hôi cốc với quy mô lớn.

Diệp Trùng lập tức trầm
giọng nói: - Thương, mở bản đồ tinh vực của Hôi cốc.

Một tấm bản đồ tinh vực
của Hôi cốc bắn lên từ màn hình của Mãnh nam, xem xét tỉ mỉ bản đồ tinh vực,
trái tim của Diệp Trùng lại không ngừng trầm xuống.

Trên bản đồ tinh vực,
hành tinh Heiner là hành tinh gần tiền tuyến thứ hai, ở giữa chỉ ngăn cách một
hành tinh Đông Minh.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3