Sư sĩ truyền thuyết - Chương 436 + 437

Chương 436: Trùng phùng (Thượng)

Trong tàu Victoria lan
tràn bầu không khí khủng hoảng, bất an, nhưng trừ thông báo lúc đầu ra lại
không có ai ra nói rõ tình hình trước mắt. Du khách và thuyền viên bị cách ly
hoàn toàn, tất cả liên lạc với bên ngoài đều đã bị ngăn cản.

Trương Vũ thầm cười
khổ, may mắn của mình lại tệ tới mức này, trăm năm khó ra cửa một lần, vừa ra
cửa thì gặp phải việc thế này. Là một hôi vực lĩnh giả, hắn bình thường cực ít
ra cửa. Lần ra cửa gần nhất là lúc nào? Một năm trước? Hay là một năm rưỡi
trước? Hắn đã rất khó nhớ rõ.

Nhìn đám đông hoảng
loạn xung quanh, Trương Vũ bĩu môi. Trong mạng mô phỏng, hắn không hề không nổi
bật giống như hiện thực thế này, tuy không cách nào cường hãn tới mức làm người
ta giơ ngón tay ra như người bạn đó của mình, nhưng hắn cũng là một nhân vật có
số má. Một số trận lớn cũng từng thấy qua, cho nên vẫn có thể bảo trì trấn
định.

Nhớ tới người bạn thần
bí đó của mình, hiện giờ chỉ có thể hy vọng vào hắn thôi. Thật ra hắn cũng
biết, đây hoàn toàn là một loại hành vi tự an ủi. Ai biết người bạn của hắn lúc
nào lên mạng mô phỏng. Tên đó trước giờ xuất thần nhập quỷ, hơn nữa cũng không
có thời gian, địa điểm quy định, có lẽ đợi hắn nhìn thấy, chỉ e hoàng hoa thái
cũng lạnh rồi. Càng huống chi, cho dù hắn nhìn thấy, thì có thể thế nào chứ?
Hắn có cường đại cũng chỉ là một hôi vực lĩnh giả!

(Chú thích: Hoàng hoa thái cũng lạnh rồi: Hoàng hoa
thái là từ hoàng hoa diễn biến mà ra. Hoàng hoa chính là chỉ hoa cúc. Câu thơ
vịnh cúc nổi tiếng của Tô Thức:
Vạn
sự đáo đầu đô thị mộng, minh nhật hoàng hoa điệp dã sầu.
- Thời xưa có tập quán thưởng cúc vào ngày Trùng
Dương (ngày 9 tháng 9), minh nhật là ngày hôm sau, tức ngày hôm sau của ngày
Trùng Dương. Qua ngày Trùng Dương, thời điểm thưởng cúc tốt nhất, hoa đã điêu
tàn, bướm cũng hết hứng thú, dùng để ví von việc đã quá thời.)

Hôi vực lĩnh giả tuy
thường bị bên ngoài loan truyền giống như không gì không thể, nhưng Trương Vũ
thân là nhân sĩ chuyên nghiệp vẫn vô cùng hiểu rõ sự hạn chế của hôi vực lĩnh
giả.

Hôi vực lĩnh giả, dù
sao cũng không phải là thần a!

Tiểu Thạch đầu cắn môi,
nhìn phát ngốc tàu Victoria trên màn hình. Nhận thức của Trương Vũ không hề
sai, hôi vực lĩnh giả dù sao cũng không phải thần. Tiểu Thạch đầu nhất thời
cũng không nghĩ được biện pháp gì, muốn cầu cứu Mục Thương? Mục Thương có đủ
sức mạnh giải quyết việc này, nhưng địa điểm hiện giờ của tàu Victoria ngay cả
Mục Thương cũng không làm được gì.

Chính ngay lúc tiểu
Thạch đầu không biết làm sao, quang não đột nhiên phát ra tiếng cảnh báo tít
tít.

Có tín hiệu? Tiểu Thạch
đầu phấn chấn tinh thần, chỉ cần có tín hiệu, thì cũng có nghĩa là tồn tại khả
năng lẻn vào quang não của tàu vũ trụ. Chỉ cần thành công xâm nhập tàu
Victoria, hắn cũng có thể biết bên trong đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Cuối cùng bay ra khỏi
phụ cận hành tinh Hoành Quang, theo tin tức Diệp Bàng cung cấp cho hắn, thế lực
chủ yếu nhất ở phụ cận chỗ này không hề là ba đại thế gia. Dọc đường thuận lợi
làm người ta kinh ngạc, nhưng Diệp Trùng không hề quá vui mừng, ngược lại, thần
sắc hắn không thấy chút cao hứng.

Diệp Trùng xuất thần
nhìn chằm chằm bản đồ hành tinh trên màn hình, hắn giữ tư thế này đã khá lâu
rồi.

Nhuế Băng yên lặng ở
bên cạnh Diệp Trùng, có chút lo lắng nhìn hắn. Cuối cùng, nàng nhịn không nổi
mở miệng: - Sao vậy? Mấy ngày này anh vẫn luôn nhìn chằm chằm cái này.

Lời Nhuế Băng cắt ngang
việc phát ngốc của Diệp Trùng, hoàn hồn lại. Quay đầu lại, khi nhìn thấy chút
lo lắng nhàn nhạt trong mắt Nhuế Băng, hắn không khỏi hơi ngơ ngẩn, lập tức
không tự chủ được nói: - Không có gì, cô không cần quá lo lắng.

- Ai lo lắng cho anh
chứ! - Trong mắt Nhuế Băng lóe qua vẻ xấu hổ, nhưng rất mau sắc mặt liền khôi
phục sự lạnh lùng thường ngày, nàng như không có việc gì nói: - Em chỉ là kỳ
quái, anh mấy ngày này tại sao vẫn luôn nhìn chằm chằm bản đồ hành tinh.

Thuyền trưởng Eric ở
bên cạnh lập tức dỏng tai lắng nghe.

Bốn người này và hải
tặc bình thường hoàn toàn khác biệt, trên người bọn họ hoàn toàn không tìm thấy
chút khí tức đặc hữu nào của hải tặc.

Tuy thiếu niên lạnh
lùng là đầu lĩnh đó vẫn luôn biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng Eric già thành tinh
nào nhìn không ra dáng vẻ tâm sự trùng trùng của hắn.

Hai người thiếu niên và
cô gái mặc bộ đồ luyện công màu trắng như tuyết này vẫn luôn ở trong phòng điều
khiển chính. Thiếu niên này mới kỳ quái, vẫn luôn nhìn chằm chằm bản đồ hành
tinh trên màn hình mà phát ngốc.

Nhìn thấy Diệp Trùng
hình như đã khôi phục trạng thái bình thường, trong lòng Nhuế Băng rất cao
hứng, sắc mặt lại không lộ ra chút manh mối nào, cố ý hỏi: - Anh vẫn chưa cho
em biết hành tinh Dật Cúc ở đâu.

Thấy cô gái mặc đồ
luyện công đổi đề tài, Eric không khỏi thất vọng vô cùng.

- Hành tinh Dật Cúc… Ở
chỗ này! - Diệp Trùng chỉ một điểm trên bản đồ hành tinh.

- Ở chỗ này a. - Nhuế
Băng nhìn theo ngón tay của Diệp Trùng, đột nhiên kêu a một tiếng, mặt xoay
qua, không thể tin được nhìn Diệp Trùng.

Diệp Trùng nhún vai
hiếm thấy, nói: - Cô đã biết rồi nhỉ.

Thuyền trưởng Eric tò
mò nhìn về phía hành tinh Dật Cúc, muốn nhìn ra có gì không giống. Hành tinh
Dật Cúc ở nơi xa xôi, kinh tế không phát triển, thuyền trưởng Eric chưa từng
tới qua.

- Nơi đó chính là chỗ
bọn họ nói… - Nhuế Băng có chút run giọng hỏi.

- Ừm. - Diệp Trùng gật
đầu.

- Vậy chúng ta không
được đi chỗ đó! - Nhuế Băng lập tức nâng cao giọng, có chút kích động.

Thuyền trưởng Eric kinh
ngạc nhìn thiếu nữ mặc đồ luyện công này, thiếu nữ này mấy ngày nay vẫn luôn
biểu hiện ra sức khống chế cực mạnh. Lúc mới đầu, thân thủ của nàng đã làm mọi
người kinh ngạc vô cùng, thuyền trưởng Eric rất rõ ràng, tố chất tâm lý của võ
thuật gia có thể có thực lực mạnh mẽ như vậy xuất sắc tới mức nào. Mà thứ có
thể làm cho thần sắc của một võ thuật gia có tâm lý xuất chúng thế này thay đổi
mạnh như vậy sẽ là việc gì chứ?

Nhưng nhìn dán vào hành
tinh Dật Cúc cả nửa ngày, hắn vẫn nhìn không ra trong này có huyền cơ gì.

- Tới nơi đó rồi sẽ
giải thích với cô. - Diệp Trùng cảm thấy bây giờ giải thích với Nhuế Băng có
khó khăn nhất định, chỉ đành nói theo sự thật. Nhuế Băng cắn môi, không nói gì.

Nàng cuối cùng đã hiểu
Diệp Trùng mấy ngày nay đang nghĩ cái gì.

Khi Diệp Trùng chỉ ra
vị trí cụ thể của hành tinh Dật Cúc, nàng mới bừng tỉnh ngộ, nơi đó rõ ràng là
một trong những nơi không gian không ổn định mà Diệp La, Diệp Bàng dặn đi dặn
lại không được đi.

Nhưng nàng không hề nói
gì, nàng rất rõ cách làm người của Diệp Trùng. Nếu như không phải có lý do gì
không thể không đi, Diệp Trùng dứt khoát sẽ không đi.

Diệp Trùng đột nhiên
quay đầu lại, hỏi thuyền trưởng Eric: - Chúng ta hiện giờ đã tới chỗ nào?

Thuyền trưởng Eric chỉ
bản đồ hành tinh: - À, chính là đây.

Đã thuận lợi thông qua
khu vực khống chế của Tuyết Lai tộc, Diệp Trùng không khỏi thở phào, lập tức đi
tới trước quang não điều khiển chính, mở hệ thống liên lạc của phi thuyền, nhập
vào tần số liên lạc.

Tang Phổ đứng trước khu
phi hành, nhìn tàu vũ trụ lên xuống, trong lòng đầy cảm giác thành tựu. Căn cứ
hiện giờ đã không còn như xưa, vô luận là quy mô hay là diện tích đều đã mở
rộng thêm mấy lần. Mấy tàu vũ trụ hạ cánh này, có vài cái là mang tới hàng hoá,
vài cái khác lại phải lập tức tới Thiên vực trì. Tàu tới Thiên vực trì đều là
tàu vận tải của bổn tộc.

Tang tộc đã bắt đầu từ
từ di dân ra ngoài. Nhưng đây là một quá trình cực kỳ dài, Tang tộc sống ở
Thiên vực trì đã quá lâu, với xã hội hiện giờ có rất nhiều chỗ hoàn toàn không
hòa nhập được. Thời kỳ quá độ này không thể nào thiếu được, nhưng Tang Phổ tin
rằng, ngày Tang tộc trở lại thiên hà Hà Việt lần nữa có thể đợi được.

Thật ra ở trong tộc,
liên quan tới việc có nên ra ngoài hay không cũng tồn tại tranh luận. Có quang
giáp tông ủi, Tang tộc ở Thiên vực trì căn bản không còn tìm thấy kẻ địch, có
thể nói, nơi đó hiện giờ hoàn toàn là thiên hạ của Tang tộc. Nếu như ở trong
Thiên vực trì, Tang tộc hoàn toàn có thể sống khá tốt.

Nhưng tranh luận không
hề tồn tại quá lâu, kế hoạch năm đó tiên sinh định ra rất mau liền có được sự
thông suốt, đối với một điểm này, không có người Tang tộc nào có dị nghị.

Chính ngay lúc này, máy
liên lạc của Tang Phổ reo lên.

Nhấc cổ tay lên xem,
lại là một số xa lạ, Tang Phổ rất kỳ quái. Tuy hắn hiện giờ là người chủ quản
trong căn cứ, nhưng hắn rất ít lộ mặt ra ngoài, người biết sự tồn tại của hắn
cực ít. Trên máy liên lạc của hắn máy liên lạc của hắn cũng chỉ có số một số
người trong tộc.

Kết nối máy liên lạc.

- A Phổ, là ta!

Tang Phổ ngây ngốc nhìn
bóng người quen thuộc trên màn hình bắn ra từ máy liên lạc, như bị sét đánh!

- Tiên sinh… - Tang Phổ
vẫn luôn bình tĩnh bỗng nhiên trở nên kích động, không thốt lên lời.

Đột nhiên, Tang Phổ hoàn
hồn lại, đột nhiên dùng sức đạp một cái, cả người giống như một mũi tên rời
cung, nhảy lên chỗ cao nhất của căn cứ.

- Tiên sinh đã trở về
rồi…

Âm thanh cao giọng kích
động vang vọng trong cả căn cứ!

Vô số bóng người từ
trong phòng vọt ra, lao về phía bên này. Từ trên không nhìn xuống, chỗ Tang Phổ
đang đứng giống như vòng xoáy, vô số dòng nhỏ đều dùng tốc độ kinh người tập
trung về bên này.

Nhìn đồng bạn quen
thuộc ngày xưa trước mắt, trong lòng Diệp Trùng dâng lên sự ấm áp.

Diệp Trùng lại không hề
hồi tưởng, chỉ thốt ra một câu: - Lập tức tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến
đấu!

Tiểu Thạch đầu bình
tĩnh đối diện cái quang não này, chỉ cần ba phút, chỉ cần vỏn vẹn ba phút, hắn
liền có thể xâm nhập hệ thống của đối phương. Quang não hắn hiện sử dụng là
Hằng Quang cực kỳ khó mua trên thị trường, một linh thức quang não, nó có công
năng cực kỳ mạnh mẽ. Mà ở trong tay hôi vực lĩnh giả siêu cấp như tiểu Thạch
đầu, tác dụng nó có thể phát huy mạnh mẽ tới mức làm người ta không sao tưởng
tượng được.

Tiểu Thạch đầu bình
tĩnh thực hiện mỗi một thao tác, biểu tình trên mặt không có chút qua loa.

Từ chỗ Mục Thương, hắn
đã học được làm sao để giữ được bình tĩnh. Thao tác của hắn không có bất cứ sai
sót nào. Chẳng ăn nhập gì với dự tưởng của hắn, ba phút, chỉ tốn ba phút hắn đã
vào trong hệ thống điều khiển của tàu Victoria.

- A! - Một tiếng kinh
hô kinh động tất cả mọi người trên tàu Hoa hoa công tử.

Mọi người đều bỏ việc
trên tay, hướng ánh mắt về phía tiểu Thạch đầu. Ấn tượng tiểu Thạch đầu gây cho
người ta giống như tên của hắn, giống như khúc đá vậy, hắn trầm mặc ít lời, nếu
như không có gì, tuyệt khó mà nghe thấy một chữ nào từ miệng hắn. Mọi người vẫn
chưa từng thấy tiểu Thạch đầu thất thố như vậy.

Trúc Linh cuống quít
trong lòng, bước vội tới trước mặt tiểu Thạch đầu, gấp giọng hỏi: - Sao thế…
sao thế? - Nàng vẻ mặt hoảng hốt, nào có chút lãnh ngạo lúc bình thường.

Tiểu Thạch đầu chỉ màn
hình, lắp ba lắp bắp nói không ra lời.

Xì xì!

Màn hình trước mặt Diệp
Trùng đột nhiên rung động kịch liệt, hình ảnh mấy người Tang Phổ đột nhiên trở
nên mơ hồ, khó mà nhìn rõ.

- Ai? - Ánh mắt Diệp
Trùng biến lạnh, trầm giọng hỏi. Hình ảnh trước mắt, hắn đã quá quen thuộc, có
người xâm nhập hệ thống điều khiển của phi thuyền! Khi ở cùng Mục Thương, bọn
họ thường lợi dụng loại thủ đoạn này để thoát khỏi nguy hiểm.

- Diệp tử, là ta!

Chương 437: Trùng phùng (Trung)

Trong nháy mắt, Diệp
Trùng giống như bị sét đánh trúng, trơ ra như con tò he, nhưng sự yên ả ngắn
ngủi này bỗng bị sự hăng hái dâng lên khắp người đánh vỡ, lỗ chân lông toàn thân
đột nhiên mở rộng.

- Mục… Thương… - Ngữ
khí của Diệp Trùng dường như vẫn bình tĩnh như thế, nhưng mỗi người trong phòng
thuyền trưởng đều có thể nghe thấy sự kích động mạnh mẽ dị thường lộ ra trong
giọng nói của hắn. Thuyền trưởng Eric rất khó tin nhìn thiếu niên này, hắn quả
thật không sao tưởng tượng được, một thiếu niên lạnh lùng thế này lại có thể
nói ra lời mang theo sắc thái tình cảm nồng đậm thế này.

Màn hình trầm mặc nửa
phút, tiếp đó trên màn hình xuất hiện hình ảnh một cái quang giáp gẫy tay. Cho
dù cái quang giáp này đã gãy một tay, nhưng sự mỹ lệ và cao nhã của màu lam
trắng đan xen vẫn làm người ta không cách nào nhìn thẳng.

- Là ta! - Tiếng điện
tử của Mục Thương rất khó nghe ra tình cảm của nó, mắt điện tử màu lam tối
không ngừng nhấp nháy. Đương nhiên, đối với một cái quang giáp mà nói, cái từ
tình cảm này quả thật cũng có chút kỳ quái.

- Cuối cùng đã tìm thấy
ngươi rồi! - Diệp Trùng thở phào một hơi mang theo vài phần cảm khái.

Trùng phùng với Mục
Thương làm tâm tình có chút sa sút vì vấn đề hành tinh Dật Cúc của Diệp Trùng
lập tức trở nên cao hứng. Cảm tình giữa hắn và Mục Thương vượt xa tình bạn bình
thường.

Nhưng vô luận là Mục
Thương hay là Diệp Trùng đều không phải loại người thích lãng phí thời gian nói
về kỷ niệm xưa. Diệp Trùng lập tức mang hoàn cảnh hiện giờ của mình kể lại một
lượt.

- Hiểu rồi. Chúng ta sẽ
dùng tốc độ nhanh nhất tụ họp với ngươi. Thời gian tới nơi sau mười lăm ngày,
sai lệch lớn nhất khoảng bảy giờ. - Mục Thương không hề cho Diệp Trùng kiến
nghị gì, mà nói ra thời gian tới nơi của mình cực kỳ ngắn gọn. Nhưng điều này
cũng làm Diệp Trùng rất cao hứng, từ sau khi thất lạc với Mục Thương, hắn rất
nhớ nó.

Nhuế Băng kinh ngạc
nhìn cái quang giáp cụt tay trên màn hình đó, nàng mang máng có chút ấn tượng.

Mục đột nhiên mở miệng:
- Ừm, Thương muốn nói chuyện với ngươi, tuy hiện giờ không hề là thời gian đổi
ca của hắn, nhưng do tình huống đặc thù, ta đã đồng ý!

Trong lúc Diệp Trùng
sững sờ, giọng nói trên màn hình liền thay đổi: - Tiểu Diệp tử, hì hì, đã lâu
không gặp a! Ngươi ngược lại càng lúc càng đẹp trai đó. À ừm, tiểu tử ngươi
nhanh như vậy thì đã nắm Băng Băng trong tay rồi? - Giọng nói của Thương vẫn
đáng ghét như trong ký ức của hắn.

Mặt Nhuế Băng soạt cái
đỏ lên.

Nhuế Băng đỏ mặt lập
tức làm Thương càng trở nên hứng thú: - Băng Băng à, hiện giờ cô và tiểu Diệp
tử đã phát triển tới mức độ nào rồi? Tiến triển ra sao? Này, ta nói nè Băng
Băng, có vài phương diện cô phải chú ý chút, tiểu Diệp tử cái gì cũng không
hiểu. A, lại to ra rồi, có sai lệch với số liệu trong kho số liệu của ta, xem
ra phải sửa kho số liệu lần nữa rồi. Không thể không nói a, Băng Băng phát dục
thật là…

Thương một mực huyên
thuyên không ngớt trêu chọc Nhuế Băng, lời nói cực kỳ hưng phấn, hoàn toàn bỏ
qua sự tồn tại của Diệp Trùng.

Nhuế Băng vốn dĩ vẫn
chỉ là hiện lên vài ráng đỏ thì hiện giờ trên mặt đỏ giăng đầy mây đỏ.

Mấy người khác trong
phòng thuyền trưởng vẻ mặt sững sờ nhìn màn hình. Ai cũng không ngờ sự biến hóa
của phong cách quang giáp vừa rồi hãy còn lạnh như đá lại kịch liệt như vậy.

Nhìn Thương huyên
thuyên không ngớt, Diệp Trùng không có chút phiền hà nào, một sự ấm áp chảy qua
đầu, ừm, rất ấm áp.

Ở hành tinh Dật Cúc, sư
sĩ đoàn Parpart đã trở thành thế lực lớn nhất chỗ này. Từ sau khi sư sĩ đoàn
Parpart tới hành tinh Dật Cúc, hải tặc khu vực phụ cận liền triệt để im hơi
lặng tiếng. Không giống sư sĩ đoàn khác, sư sĩ đoàn Parpart trước giờ đều đóng
kín cửa, từ chối sự tham quan của mọi người. Ngay cả yêu cầu tới tham quan của
chấp hành quan hành chính của hành tinh Dật Cúc Todd Revees cũng bị bọn họ từ
chối mà không chút do dự.

Nhưng lại không có ai
dám có chút bất mãn. Bởi vì chỉ có một điểm, thực lực của bọn họ quả thật quá
mạnh mẽ!

Tất cả việc đối ngoại
của bọn họ đều do một người gọi là Quả lão đại xử lý.

Tất cả cư dân hành tinh
Dật Cúc đều biết, chỉ cần mang uỷ thác giao cho sư sĩ đoàn Parpart thì không có
việc bọn họ làm không được. Từ lúc bắt đầu tới giờ, tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ
của sư sĩ đoàn Parpart cao tới 98%. Ngoài ra, thứ làm người ta ca tụng còn có
kỷ luật nghiêm ngặt của sư sĩ đoàn Parpart, cho dù là cư dân địa phương thành
phố Terry cũng chưa từng thấy sư sĩ trong căn cứ bước ra khỏi cửa, càng đừng
nói có việc quấy rối dân chúng gì.

Điều duy nhất làm người
ta khó hiểu là, một sư sĩ đoàn cỡ trung có thực lực mạnh mẽ thế này lại làm tổ
ở một nơi xa xăm là hành tinh Dật Cúc này. Hơn nữa, điều càng kỳ quái là bọn họ
trước giờ chỉ nhận nhiệm vụ uỷ thác khu vực xung quanh hành tinh Dật Cúc. Vô
luận phe uỷ thác ra giá cao thế nào, một khi khu vực hoạt động của nhiệm vụ rời
khỏi khu vực xung quanh hành tinh Dật Cúc, bọn họ đều từ chối.

Cứ qua một khoảng thời
gian thì sẽ có lượng lớn vật tư vận chuyển tới căn cứ, đội tàu buôn khổng lồ
đó, mang lại cho kinh tế của thành phố Terry tác dụng thúc đẩy khá lớn.

Sư sĩ đoàn đóng kín cửa
này ở trong mắt cư dân tràn đầy khí tức thần bí.

Nhưng chính là hôm nay,
mọi thứ đều đã thay đổi!

Cửa chính vẫn luôn đóng
kín của căn cứ sư sĩ đoàn Parpart đột nhiên mở ra. Vô số phi hành khí kiểu dáng
quái dị bay lên không, căn cứ vốn dĩ bình lặng lập tức bắt đầu trở nên bận bịu.

Tất cả khu vực xung
quanh hành tinh Dật Cúc đều lập tức bị sư sĩ đoàn Parpart tiếp quản, tất cả tàu
vũ trụ và quang giáp đều bị ép hạ cánh. Trong một ngày, bầu không khí của hành
tinh Dật Cúc liền trở nên khẩn trương trước giờ chưa từng có.

Mồ hôi trên trán Todd
Reeves bắt đầu từ tám giờ sáng hôm nay thì đã chưa từng ngừng chảy. Trời thu
mát mẻ phảng phất như đột nhiên trở nên nóng nực vô bì, quần áo trên người đã
bị mồ hôi thấm ướt. Trên gương mặt trắng lóa dày đặc mồ hôi, trong cặp mắt nhỏ
đầy sự hoảng sợ và bất an.

- Bọn họ rốt cuộc muốn
làm gì? - Todd Reeves cắn răng nói. Sau khi nghe thấy dị động của sư sĩ đoàn
Parpart, hắn lập tức liền đáp tàu vũ trụ của mình định tới thành phố Terry.
Phải biết rằng, sư sĩ đoàn Parpart tuy trước giờ thấp giọng nhưng vị trí thế
lực số một hành tinh Dật Cúc của bọn họ đã sớm nhận được sự thừa nhận của gần
như tất cả người dân hành tinh Dật Cúc.

Trong phạm vi quản hạt
của mình có một thế lực cường đại như vầy, điều này làm hắn rất đau đầu, nhưng
lại không làm gì được. Vị trí hành tinh Dật Cúc xa xôi, kinh tế lạc hậu, nhân
khẩu cũng cực kỳ ít ỏi, là chấp hành quan dân chúng cử ra, trên tay Todd Reeves
không hề có bao nhiêu lực lượng tác chiến. Mà chức vụ này về nguyên tắc cũng
thuộc về chức vụ rảnh rỗi, không có bao nhiêu việc.

Điều ra ngoài ý liệu
của hắn là, sư sĩ đoàn Parpart tới ngược lại làm hắn càng thêm thoải mái. Do sư
sĩ đoàn Parpart tới, khu vực phụ cận vốn dĩ ngẫu nhiên còn có hải tặc xuất hiện
thì giờ đã sớm mất tăm mất dạng. Mà kỷ luật của sư sĩ đoàn Parpart cực tốt,
chưa từng nghe nói có việc tà ác gì xảy ra, bọn họ còn chủ động bảo hộ trị an
địa phương. Đối với sư sĩ đoàn thần bí này, hắn vẫn luôn đầy hảo cảm.

Nhưng hôm nay hắn đột
nhiên nhận được tin tức của thủ hạ, sư sĩ đoàn Parpart có hành động lớn. Điều
này làm hắn bỗng nhiên hoảng sợ, trải qua sự phát triển lâu như vậy, ảnh hưởng
của sư sĩ đoàn Parpart đối với cả hành tinh Dật Cúc đã sớm không phải lúc bọn
họ vừa tới có thể so sánh được. Nhất cử nhất động của bọn họ đều sẽ tạo ra ảnh hưởng
sâu xa tới cả hành tinh Dật Cúc.

Nhưng hắn ngược lại
cũng không quá lo lắng. Không có ai hiểu hành tinh Dật Cúc hơn hắn, nơi này căn
bản không có chút dầu mỡ nào, càng huống chi sư sĩ đoàn Parpart ở phương diện
này không có ghi chép xấu xa nào.

Hắn vốn dĩ chỉ định đi
gặp người phụ trách đối ngoại của sư sĩ đoàn Parpart là Quả lão đại, làm rõ
chuyện thế nào. Nào biết phi thuyền của hắn ở dọc đường thì gặp phải đám quang
giáp của sư sĩ đoàn Parpart, cho dù trên màn hình không có thứ gì.

Hắn lại bị yêu cầu lập
tức hạ cánh khẩn cấp!

- Bổn đoàn đã cưỡng chế
tiếp quản tất cả vùng trời hành tinh Dật Cúc! Tất cả phi hành khí xin lập tức
hạ cánh! Tất cả phi hành khí xin lập tức hạ cánh! Sau năm phút, tất cả mục tiêu
trên không sẽ bị tấn công! Năm phút đếm ngược, bắt đầu! - Trong tần số liên lạc
truyền tới giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông, ý sát phạt quả quyết làm
Todd Reeves tin rằng, nếu như mình không hạ cánh, đối phương sẽ không chút do
dự mà tấn công! Đã có thể làm tới vị trí này, Todd Reeves vẫn có chút năng lực.

- Trưởng quan! Hệ thống
quét hình của chúng ta không hề phát hiện bất cứ mục tiêu nào! - Trong lời nói
của thuyền viên pha lẫn sự hoảng sợ sâu sắc, Todd Reeves thậm chí có thể nghe
được tiếng răng hắn đánh lập cập.

- Đếm ngược ba phút! - Giọng
nói lạnh lẽ không có chút dao động nào lại một lần nữa vang lên trong kênh liên
lạc.

Toàn thân thuyền viên
run rẩy.

Todd Reeves cắn răng,
từ kẽ răng thốt ra một câu: - Lập tức hạ cánh!

Thuyền viên lộ ra vẻ
như trút được gánh nặng, dùng tốc độ nhanh nhất điều khiển phi thuyền hạ cánh,
dáng vẻ đó, giống như hận mình mọc thiếu một đôi tay!

Con tàu của Todd Reeves
an toàn hạ cánh, Todd Reeves vừa muốn giao thiệp với mấy sư sĩ đoàn Parpart
này, mấy tên này lại vứt lại một câu rồi điều khiển phi hành khí quái dị vèo
cái bay mất.

- Nếu như bay lên lần
nữa, bên ta sẽ không cảnh cáo, trực tiếp tiêu diệt! Trân trọng tính mạng, xin
đừng thử! Cám ơn hợp tác!

Todd Reeves nhìn quang
giáp càng lúc càng nhỏ trong mắt hắn, biến mất trên không. Mặt hắn trầm như
nước, xoay người dặn dò: - Chuẩn bị xe, chúng ta phải tới thành phố Terry sớm
chút. - Sự phẫn nộ trong lòng Todd Reeves biến mất tăm, mà thay vào đó là sự
bất an mãnh liệt. Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?

Trong thời gian cực
ngắn, bầu trời của cả hành tinh Dật Cúc trừ sư sĩ đoàn Parpart cũng không có
thêm một cái quang giáp của thế lực khác nào.

Hành vi bất thường của
sư sĩ đoàn Parpart cũng làm rộ lên lời đồn trên cả hành tinh Dật Cúc, lòng
người hoảng loạn. Nhưng lại không có ai dám đứng lên nói gì, bởi vì có tin tức
ngầm nói, có một tàu vũ trụ vì không đồng ý hạ cánh mà bị bắn hạ. Cho dù sư sĩ
đoàn Parpart trước giờ thấp giọng, nhưng lại không có ai có bất cứ hoài nghi
nào đối với thực lực của bọn họ.

Mỗi cư dân của hành
tinh Dật Cúc đều biết, nhất định có chuyện lớn gì đó sắp xảy ra. Nếu không, sư
sĩ đoàn Parpart vẫn luôn thấp giọng tại sao lại lớn tiếng như thế?

Rốt cuộc sẽ xảy ra việc
gì? Mỗi người đều hoảng sợ chờ đợi! Chuyện lớn sắp xảy ra này, sẽ tạo ra ảnh
hưởng thế nào đối với người dân ở đây? Cuộc sống bọn họ sẽ chịu thay đổi thế
nào?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3