Sư sĩ truyền thuyết - Chương 027 + 028
Chương 27
Diệp Trùng buộc chặt
dây thừng trên người, đường kính của dây thừng chỉ có 5 mm, nhưng có thể chịu
được lực kéo mấy chục tấn. Diệp Trùng không chỗ mượn lực chỉ có thể không ngừng
dùng đầu ngón chân điểm lên tường, tiến lên theo hình chữ Z. Đầu ngón chân của
Diệp Trùng tuy rằng điểm lên tường nhưng không hề phát ra tiếng động nào, giống
như một con ly miêu (hình như là con cầy hương) đi săn đêm, linh mẫn kinh
người.
Cửa an toàn cuối lối đi
rộng mở, giúp Diệp Trùng khỏi mất công ra tay.
Sau cửa an toàn là cầu
thang mạn (cầu thang bên sườn tàu), đối với tàu vũ trụ, Diệp Trùng mù tịt, bây
giờ đang ở nơi nào, tác dụng của phương hướng các loại đều không biết, Diệp
Trùng càng cẩn thận hơn. Vịn cầu thang mạn, cẩn thận đi xuống dưới.
Đột nhiên, leng keng
vài tiếng đập của kim loại truyền tới tai của Diệp Trùng, Diệp Trùng trong lòng
khẽ run, lập tức tắt đèn laser trên tay. Diệp Trùng trước giờ không có thói
quen đặt mình vào những vị trí bắt mắt. Như thế, thông thường sẽ chết rất
nhanh. Nheo mắt lại, ra sức thích ứng với hoàn cảnh tối tăm, hai tai ép lên
tường kim loại, cẩn thận nghe ngóng.
Tiếng bước chân, không
sai, chính là tiếng bước chân! Diệp Trùng dám xác định tuyệt đối không nghe
lầm! Xác định được phương hướng đại khái, Diệp Trùng khẽ hạ thấp người, từ từ
bay xuống dưới.
Dò tìm trong bóng tối
tĩnh lặng là một việc thử thách rất lớn tới ý chí của con người!
Đèn tắt, lửa không, bản
thân lại không quen thuộc hoàn cảnh, muốn tìm ra kẻ mai phục, lại phải nhờ vào
may mắn thôi!
Diệp Trùng loanh quanh
vô định, hắn hiện giờ căn bản không hy vọng có thể gặp được đối phương, bởi vì
hắn hiện giờ đã hoàn toàn mất đi cảm giác về phương hướng, từ lúc vừa ra khỏi
cầu thang mạn chẳng bao lâu, hắn liền phát hiện hoàn cảnh khó khăn của mình.
Không dám mở đèn laser, hắn hoàn toàn chỉ nhờ vào cảm giác, nhưng địa hình phức
tạp ra ngoài dự kiến của hắn.
Cũng may là trên người
vẫn còn buộc dây thừng, nếu không, hắn thật sự không dám tin rằng mình có thể
trở về.
Đột nhiên, thanh âm
dường như lớn dần, dần dần tiến gần tới nơi này. Diệp Trùng không dám khinh
suất, áp tai xuống đất, muốn thu được thêm tin tức, nhưng khi tai hắn vừa tiếp
xúc nền nhà, tất cả âm thanh đột nhiên biến mất, giống như thanh âm vừa mới
văng vẳng truyền lại chỉ là ảo giác mà thôi.
Một lớp da gà dày đặc
tự nhiên nổi lên, Diệp Trùng không khỏi rùng mình. Lúc này lấy bất biến ứng vạn
biến mới là đúng, Diệp Trùng tự an ủi mình như vậy.
Diệp Trùng đợi hồi lâu,
tình huống bất thường nào cũng không xảy ra, chẳng lẽ thật sự là mình quá khẩn
trương? Dẫn tới ảo giác? Nghĩ tới thời gian của hộp cứu sinh không còn nhiều,
bây giờ đối với hắn mà nói, mỗi một giây thời gian đều vô cùng quý giá, có thể
sớm một bước tìm được thiết bị cứu sinh, có lẽ chính vài giây đó cực kỳ có khả
năng quyết định mình sống hay chết!
Diệp Trùng cắn răng,
tìm thiết bị cứu sinh mới là yêu cầu bức thiết nhất bây giờ của hắn, nếu cứ né
tránh thế này, chỉ e rằng nếu nơi này có người, còn là kẻ địch, bản thân nhất
định sẽ bị ngạt thở mà chết trước khi bị kẻ địch giết.
Quyết định xong, Diệp
Trùng liền tính toán bắt đầu con đường tìm sự sống của hắn.
Nghĩ tới tên kia, tuy
rằng có khả năng trở thành bia sống cho kẻ địch, nhưng cái mạng nhỏ vẫn gấp hơn.
Diệp Trùng vừa chuẩn bị
mở đèn laser trên cổ tay, đột nhiên, dị biến xảy ra!
Thân thể Diệp Trùng vốn
không có tí trọng lực nào, đột nhiên giống như có người ở phía dưới túm lấy,
vốn đang khẩn trương ở trên cao, Diệp Trùng không chút do dự nhanh như chớp rút
ra chủy thủ, tay phải khẽ lật, tuy rằng tối đen như mực, một đạo hàn quang sắc
lạnh trong bóng tối lóe lên thấy rõ.
Một phát nhanh như vậy,
Diệp Trùng cho rằng chắc thắng, không ngờ rằng lại lạc vào khoảng không.
Diệp Trùng không khỏi
khẽ ngạc nhiên, cũng chính khoảnh khắc phân tâm này, thân thể to lớn của Diệp
Trùng “binh” một
tiếng nện xuống nền nhà, tuy Diệp Trùng mạnh mẽ cũng té tới mày choáng mắt hoa.
Gần như đồng thời,
trước mắt lập tức sáng chóa lên, Diệp Trùng có mắt như mù, dưới sự hoảng hốt,
Diệp Trùng lăn tròn, tránh dưới một cái quầy vừa rồi còn trôi nổi sau lưng.
Diệp Trùng đáng thương,
có thể nói là xui xẻo liên tiếp, hắn sao cũng không ngờ, cái động tác bảo vệ
mình theo tiềm thức này lại trở thành…
Binh, cái quầy to lớn
nặng tới hơn 300 bảng (1 bảng = 0.9072 kg), không có gì cản trở, đập thật mạnh
lên thân thể Diệp Trùng. Mắt Diệp Trùng do trong hoàn cảnh tối đen như mực đột
nhiên gặp phải ánh sáng khá mạnh mà làm cho mắt bị mù tạm thời, hơn nữa không
đợi hắn trở lại bình thường, cú đánh có thể so với tấn công của quang giáp này
nhất thời làm cho đầu óc Diệp Trùng choáng váng luôn.
Cái quầy lớn bằng kim
loại từ độ cao ba mét đập xuống, cổ họng Diệp Trùng chợt ngọt, rồi không nhịn
được, một ngụm máu phun ra, sau đó liền hôn mê.
Chỉ thấy tất cả đèn đều
sáng lên, những tạp vật vỡ nát vốn đang trôi nổi trên không, không hẹn mà cùng
ào ào rơi xuống, trọng lực đột nhiên xuất hiện, cả căn phòng nhất thời trở nên
thoáng đãng hơn nhiều. Lối vào của cầu thang mạn đột nhiên toàn bộ đóng lại,
trần nhà từ từ thổi ô-xy ra.
Diệp Trùng đương nhiên
không biết chuyện gì xảy ra, hắn với hình dáng chữ Đại (大) bị đè dưới cái quầy
lớn, chỉ lộ ra hai tay hai chân.
Cửa phòng đột nhiên mở
ra, một vị thiếu niên tướng mạo thanh tú và một người toàn thân được bao phủ bởi
áo giáp tiến vào.
Thiếu niên giống như
phát hiện tân đại lục: - Số 2, ở đây vẫn còn một người kìa!
Người mặc áo giáp trả
lời: - Thiếu gia, chúng ta đi xem sao, nhưng khả năng còn sống rất thấp!
Thiếu niên nhìn thấy
thảm trạng của Diệp Trùng, không khỏi lộ ra vẻ mặt không nỡ nhìn: - Đây thật là
quá thảm, bị đè thành tương thịt rồi!
Số hai bước tới, hai
tay nắm lấy hai bên cái quầy kim loại, không phí chút sức lực nào đã nhấc cái
quầy kim loại nặng hơn 300 bảng này lên, sau đó nhẹ nhàng để sang một bên, cả
quá trình đều cực kỳ ung dung, cái quầy kim loại đó trên tay hắn giống như bọt
xà phòng vậy.
Số hai lật Diệp Trùng
lại kiểm tra một chút, kinh ngạc nói: - Người này vẫn còn sống!
Thiếu niên không thể
tin nói: - Không thể nào, tên này vẫn là người sao?
Số hai cũng rất khó
tin: - Xem thế nào cũng không giống người khỏe mạnh a! - Thể hình của Diệp
Trùng rõ ràng khá là thanh mảnh, hoàn toàn không tương xứng với lực lượng chứa
trong thân thể, cực kỳ dễ bị lừa. Ngay cả Mục cũng vô cùng kinh ngạc khi lực
lượng của hắn không ngừng gia tăng nhưng thể trọng lại không có chút thay đổi.
Số hai đột nhiên nhíu
mày: - Người này rất lạ, tôi tại sao dường như chưa từng thấy qua hắn?
Thiếu niên cũng phụ họa
nói: - Đúng a, ta hình như cũng chưa gặp qua hắn!
- Chất liệu, hình thức
của quần áo cũng rất kỳ lạ, rất ít gặp, trên thuyền chúng ta nhất định không có
loại quần áo này! - Số hai nhìn qua Diệp Trùng, sau đó kết luận.
Thiếu niên kinh ngạc
nói: - Chẳng lẽ hắn không phải là người trên thuyền chúng ta? Vậy hắn làm sao
vô đây được?
Số hai cũng nghĩ không
ra, ánh mắt vô tình nhìn qua tay của Diệp Trùng, đến khi nhìn thấy chuỷ thủ của
Diệp Trùng, mắt của số hai mau chóng co rút lại, hắn kinh nghiệm phong phú, vừa
nhìn đã biết cái chuỷ thủ này hoàn toàn là dùng để thực chiến, hàn ý dày đặc
trên mặt giống như khoe khoang nó tuyệt đối không chỉ tước đoạt qua một sinh
mạng.
Hai tay số hai nhanh
chóng hướng tới thanh chuỷ thủ này tóm lấy, một người lạ có lai lịch không rõ
ràng nằm trước mặt thiếu gia, trên tay còn nắm một vũ khí giết người, hắn tuyệt
đối không cho phép chuyện này, mặc dù người này có thể đã bị thương nặng. Cẩn
thận là phẩm chất hắn phải có, bảo vệ an toàn của thiếu gia là nhiệm vụ của
hắn.
Vừa vặn là Diệp Trùng
đúng lúc này cũng từ từ tỉnh lại, cũng không ngờ là, nhìn thấy đầu tiên khi mở
mắt lại là nhìn thấy một cánh tay sắt đang nhanh chóng bay tới tóm mình.
Lông tơ đột ngột dựng
đứng, hai mắt Diệp Trùng mãnh liệt mở to!
Chương 28
Diệp Trùng tuyệt không
nghĩ tới tỉnh lại là cảnh tượng này.
Không hề suy nghĩ gì,
Diệp Trùng lập tức cho rằng đối phương là kẻ địch. Đã là kẻ địch, vậy thì trong
tự điển của Diệp Trùng trước giờ chưa từng có “thủ
thượng lưu tình” (nương tay), sư tử bắt thỏ cũng dùng
sức để vồ, đây là bản lĩnh Diệp Trùng học được từ đám biến dị sinh vật đó trên
hành tinh rác, sớm đã ngấm sâu vào xương cốt hắn rồi.
Chẳng có chút lưỡng lự
nào, tay trái Diệp Trùng nhanh như chớp tóm lấy cổ tay đang vươn ra của đối
phương, kéo về phía lòng mình, chuỷ thủ trên tay phải thuận thế hướng về phía
yết hầu của đối phương.
Số hai kinh hãi, chỉ
cảm thấy cánh tay vươn ra hoàn toàn mất hết sức lực, vẫn chưa kịp phản ứng,
trước mắt hoa lên, yếu hầu như trúng phải trọng kích, nhất thời lảo đảo lùi về
sau.
Người này rốt cuộc là
ai? Trong mắt số hai tràn ngập sợ hãi, không tự giác dùng tay sờ sờ yết hầu,
trên thân giáp chưa từng bị tổn thương để lại một vết thương rất sâu, nếu như
không có áo giáp, nhát dao này chỉ e rằng đầu của mình sẽ giống như một quả dưa
chuột vừa cắt cuống lục cục lục cục lăn long lóc trên mặt đất.
Diệp Trùng không vừa ý
nhìn chuỷ thủ trên tay, mấy thứ đào được từ rác chất lượng không có cách nào
bảo đảm, vậy mà lại cong lưỡi đao rồi. Diệp Trùng thuận tay vứt bỏ nó.
Trước khi đánh tuyệt
không chào hỏi cũng là một trong những thói quen tốt của Diệp Trùng.
Cẳng chân Diệp Trùng
khẽ gập, đột nhiên phát lực, cả người giống như một viên đạn pháo xông tới Số
2.
Áo giáp trên thân Số
hai thật ra là một quang giáp thu nhỏ, chuyên dùng cho cách đấu sư (sư sĩ cận
chiến). Nó không hề có hệ thống động lực, hoàn toàn dựa vào sức mạnh của bản
thân người điều khiển để mà hoạt động, thân giáp do nguyên liệu đặc biệt nhẹ
nhưng rất cứng chế thành, tuyệt không gây ảnh hưởng quá lớn đến tốc độ của cách
đấu sư, đồng thời, để bổ sung cho khuyết điểm này, nó còn có thiết bị đàn hồi
gắn ở chân. Chỗ nổi bật nhất của nó là hệ thống hỗ trợ cận chiến, khác với phần
lớn quang giáp. Cái quang giáp thu nhỏ này có thiết bị nắm bắt trạng thái cực
kỳ xuất sắc, và quang não loại nhỏ gần như là tiên tiến nhất, nó sẽ “nắm bắt” mỗi
một động tác của kẻ địch rồi tiến hành phân tích, sau đó đem tin tức cung cấp
cho cách đấu sư, để họ tham khảo.
Cách đấu sư đã trải qua
huấn luyện điều khiển quang giáp này có thể phát huy thực lực gấp mấy lần thực
lực của bản thân.
Loại quang giáp này chỉ
nghe nói có mấy đại tập đoàn đang nghiên cứu chế tạo, nhưng không có báo cáo
chế tạo thành công nào, không ngờ lại gặp được ở nơi này.
Hai mắt Diệp Trùng
không khỏi phát sáng. Nhưng hắn không hề vì vậy mà có dấu hiệu chậm lại, dẫu
sao, tuy rằng hắn đối với quang giáp có sự thích thú cuồng nhiệt nhưng nếu muốn
hắn vì cái này mà mất mạng, hắn vẫn chưa có giác ngộ cao đến thế.
Cái chết – Từ khi hắn
sinh ra vẫn luôn là đối thủ đấu tranh của hắn, Diệp Trùng vĩnh viễn sẽ không
nhận thua.
Có lẽ tiêu diệt kẻ địch
xong rồi từ từ nghiên cứu cũng là một lựa chọn không tồi.
Số hai kinh khủng phát
hiện, tin tức trên màn hình tin tức trước mắt mình giống như thác nước đổ từ
trên cao xuống, không ngừng ầm ầm đổ xuống dưới, tốc độ nhanh, bản thân vậy mà
hoàn toàn nhìn không rõ.
Số hai cũng là người
quả đoán, nhanh chóng quyết định, quẳng những tin tức này đi, không thèm quan
tâm, bỏ qua một bên, tập trung chờ đợi.
Nhưng thực lực chênh
lệch làm hắn hoàn toàn tuyệt vọng, động tác của Diệp Trùng, hắn vốn không nắm
bắt được, có lúc khó khăn lắm mới nắm bắt được, bản thân lại không thể có phản
ứng gì, chỉ có thể dựa vào ý thức mà chống đỡ. Kỹ xảo cận chiến của đối phương
trong mắt hắn có thể nói là xấu xí đến cùng cực, nhưng lại được hai chữ: nhanh,
mạnh! Mỗi một cú đánh của Diệp Trùng đều như gió, Số hai chỉ có thể tóm được
bóng, sau đó nhờ trực giác và kinh nghiệm mà miễn cưỡng chống đỡ, nhưng mỗi một
quyền của Diệp Trùng nặng tựa ngàn quân (1 quân = 30 cân), hai tay Diệp Trùng
không có khớp xương thô to, làm cho người khác có cảm giác thon dài, đôi tay
này có vẻ như có chút cảm giác mềm yếu, nhưng dưới sự công kích điên cuồng của
Diệp Trùng, Số hai cực khổ chống đỡ, có khổ cũng chỉ mình biết, chính nắm đấm
do hai tay nắm lại mà thành này trong mắt Số hai đã sớm ảo hóa thành hai cái
chùy sắt to lớn.
Rầm rầm rầm, âm thanh
vang rền do quyền giáp va chạm giống như mưa đánh vào cây chuối.
Diệp Trùng đánh đến
hăng say, người trước mắt này tuy rằng sức yếu như Bách Phệ thử, chậm như giun
đất, nhưng kỹ thuật lại tốt không nói nổi, một người cần sức mạnh không có sức
mạnh, cần tốc độ không có tốc độ như vậy, vậy mà có thể ngăn cản mình lâu như
vậy. Đối thủ tốt khó tìm a, Diệp Trùng vẫn là lần đầu PK thật sự, trên hành
tinh rác toàn bộ đều là sinh vật biến dị, nếu không là Bách Phệ thử giờ chẳng
còn làm hắn hứng thú thì là tồn tại khủng bố như Thiết mãng tích, Diệp Trùng
lại không dám trêu vào! Còn Mục, Diệp Trùng ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, ý
nghĩ này sau khi chính mắt nhìn thấy Mục không tí chút sức lực nào giải quyết
Thiết mãng tích càng trở nên kiên định, huống chi, Mục vẫn không phải là con
người nha.
Kỹ thuật của người
trước mắt thật sự có chút thần kỳ, nhưng lớp vỏ bên ngoài của tên này cũng cứng
thật, nếu là kim loại bình thường, e rằng đã sớm vỡ nát rồi. Diệp Trùng biết,
sau khi trải qua huấn luyện thân thể của Mục, Diệp Trùng phát hiện sức mạnh của
mình lớn hơn rất nhiều, có một lần khi huấn luyện bi thép cực kỳ không vừa ý,
Diệp Trùng trong lúc giận dữ phừng phừng liền vỗ lên tấm thép dùng để lót bi
thép một cái, kết quả miếng thép đó vậy mà vỡ thành 7, tám miếng. Đây là việc
rất lâu trước đây rồi, huấn luyện thân thể mà Mục yêu cầu không hề ngừng lại,
sức mạnh của hắn bây giờ lớn cỡ nào, chính hắn cũng không rõ ràng.
Vỏ của tên này vậy mà
chỉ móp vài nơi, xem ra sức lực của mình vẫn không đủ lớn, Diệp Trùng thầm
nghĩ.
Số hai cảm giác được
thân giáp vốn bó sát thân thể bị đáng tới lõm vào trong, hoảng sợ trong lòng Số
hai lại tăng thêm vài phần, tên này còn là người sao?
Số hai đột nhiên nhảy
ra sau, la lớn: - Dừng tay!
Diệp Trùng dường như
không nghe, tóm lấy tay của Số 2, lôi vào trong lòng, Số hai dưới sức mạnh của
Diệp Trùng nhất thời thân hình không vững, thân hình chúi xuống, đầu gối của
Diệp Trùng mạnh mẽ đập thẳng vào bụng của Số 2.
Binh một tiếng, Số hai giống
như một đống bùn, mềm nhũn trên đất.
Lúc này Diệp Trùng mới
vừa ý gật gật đầu, hắn không phải không nghe đối phương nói, chẳng qua, cái này
có quan hệ gì với mình sao? Vẫn là đem tình hình khống chế trong phạm vi của
mình, Diệp Trùng mới cảm thấy an toàn, đặc biệt là trong hoàn cảnh xa lạ này.
Diệp Trùng xoay người
đi về phía thiếu niên bên cạnh đã sớm xem đến mụ cả người.
Trong đôi mắt đen của
thiếu niên là sự hoảng hốt và sợ hãi vô cùng, nhìn Diệp Trùng đi về phía hắn,
thân hình không khỏi run rẩy.
Diệp Trùng gỡ sợi dây
thừng đang buộc ở lưng ra, Diệp Trùng mới phát hiện mình cũng không phải đang
trôi nổi giữa không trung, lập tức, Diệp Trùng cẩn thận lấy cái vòi của hộp cứu
sinh ra khỏi miệng, thử một chút, quả nhiên có thể thở được. Diệp Trùng không
khỏi vui mừng.
Sau lưng truyền tới một
giọng nói: - Xin đừng làm hại y! Chúng tôi đầu hàng! - Số hai ôm bụng, đang cố
gắng đứng lên.
Diệp Trùng xoay người,
đối thủ trong cái vỏ này thật là quá ngoan cường đi.
- Đầu hàng? - Diệp
Trùng ngớ người, hắn vẫn là lần đầu tiên gặp tình huống này. Những sinh vật
biến dị trên hành tinh rác đó không có nói đầu hàng, chúng trước giờ hung hăng
không sợ chết, trước lúc chết còn muốn cắn ngược lại đối thủ một cái.
Đầu hàng? Tại sao phải
đầu hàng? Đầu hàng không phải là có ý để mặc đối phương xâu xé sao? Đó không
phải cũng là một con đường chết sao? Diệp Trùng trước giờ chưa từng thấy qua có
biến dị sinh vật nào khi gặp con mồi, bởi vì con mồi bỏ cuộc đầu hàng mà cho
con mồi một con đường sống, dù sao cũng là chết, vậy đầu hàng làm gì? Diệp
Trùng có chút nghĩ không thông!
Số hai tiếp tục khó
khăn nói: - Đúng vậy, chúng tôi đầu hàng, nhưng xin đừng làm hại y!
Diệp Trùng không khỏi
nhìn thiếu niên đang sợ hãi trước mắt này.