Sư sĩ truyền thuyết - Chương 021 + 022

Chương 21

Đương nhiên, tất cả đều
chẳng quan hệ gì với Diệp Trùng, trong mắt Diệp Trùng chỉ có đối thủ trước mặt.

Chiến trường là rừng
rậm, loại chiến trường này không hề được sử dụng nhiều, dù sao chiến trường chủ
yếu của sư sĩ hiện nay là vũ trụ, dù cho có vào tầng khí quyển thì đại đa số
đều lấy không chiến làm chính, đây cũng là một trong những nguyên nhân tại sao
quang giáp loại xạ kích trở thành xu hướng chính.

Xạ kích vẫn luôn là
điểm yếu của Diệp Trùng, bởi vì từ nhỏ tới lớn, ngay cả với một cây súng hồng
ngoại cấp thấp nhất, hắn cũng không hề được tiếp xúc qua trong thực tế. Chính
phủ thiên hà Farr đối với việc tiêu hủy vũ khí hư hỏng vô cùng coi trọng, điều
này trực tiếp làm cho Diệp Trùng không thể không sống trong thời đại của vũ khí
lạnh, đương nhiên, hải tặc vũ trụ cũng không giống lúc trước dùng hành tinh rác
như là một hành tinh tiếp tế được.

Huấn luyện ý thức trong
tình huống không có sự phản hồi của thân thể, khi đạt tới một trình độ nhất
định sẽ không thể tiến bộ thêm, tinh thần và thân thể của con người hỗ trợ lẫn
nhau, thiếu một cũng không được. Kỹ xảo xạ kích của Diệp Trùng chính là đối mặt
với tình trạng khó khăn này, cho dù là Mục Thương, đối với vấn đề này cũng
chẳng có cách nào.

Vừa nghĩ tới Mục
Thương, khóe miệng của Diệp Trùng nhếch lên, cũng không biết tên đó gần đây
đang làm gì nữa.

Ai da, lâm địch mà phân
tâm là đại kỵ nha, Diệp Trùng liền vội tập trung tinh thần.

Quang giáp Diệp Trùng
điều khiển là một Ám ảnh màu tím, Ám ảnh là quang giáp ám sát loại cận chiến,
đã đứng vào hàng các quang giáp cao cấp, thân giáp mảnh dẻ, thon dài, chuyển
hướng, chạy nhảy trong phạm vi cực kỳ linh hoạt, cao chỉ có 8,5 mét, so với
phần lớn quang giáp thấp hơn gần 1,5 mét. Trang bị của nó khá là tuyệt diệu, hai
thanh chủy thủ từ trường cường độ cao trong đêm tối ảm đạm vô quang, nó không
vô dụng như thanh kiếm trên người Hắc điểu, cũng không chói mắt như chủy thủ
laser, trong màn đêm càng làm cho người khác muốn đề phòng cũng không được. Ở
hai cổ tay phân biệt có lưỡi dao hình lưỡi liềm dài 30cm, nó được chế tạo bởi
hợp kim có độ nén cao, đủ để xé rách phần lớn thân giáp, với lại hai lưỡi dao
làm Diệp Trùng thích nhất là ở chỗ trên bề mặt lại phủ lên một lớp sơn màu đen,
đề phòng ánh sáng phản chiếu sẽ khiến kẻ địch chú ý. Ở chân cũng trang bị lưỡi
dao giống như vậy. Ngoài ra, phía trước chân và tay có những cơ quan nhỏ, có
thể bắn ra các lưỡi đao… nhiều đếm không hết, điều này làm cho Diệp Trùng, vốn
là kẻ không có khái niệm âm hiểm nhất mà chỉ muốn càng âm hiểm hơn, càng thích
thú hơn nữa, nhớ lại lúc đầu mình gắn những gai nhọn lên thân Ôn Ni, khi so với
cái đồ chơi này thật là quá mất mặt đi.

Nếu thân giáp cũng là
màu đen thì càng hoàn mỹ hơn nữa, Diệp Trùng suy nghĩ.

Quang giáp này cũng là
quang giáp ít được quan tâm. Toàn thân Ám ảnh không có bất cứ vũ khí bắn xa
nào, điều này đòi hỏi sư sĩ điều khiển nó phải có khả năng cận chiến khá cao,
trong thế giới lấy công kích từ xa làm chủ như hiện nay, điều này quyết định số
phận bị hắt hủi của nó. Ngoài ra, để tăng cường tính linh hoạt của nó, thân
quang giáp bị thiết kế vô cùng yếu ớt, nếu như bị đánh trúng, khả năng chí mệnh
cực cao. Ám ảnh tuy rằng trong cự lỵ ngắn lực bạo phát cực mạnh, nhưng do năng
lượng mang theo không đủ, khả năng đi xa của nó vô cùng tệ, trong vũ trụ thường
xuyên di chuyển mấy mươi vạn dặm như hiện nay mà nói, đây cũng là một trong
những nguyên nhân rất nhiều người không muốn dùng nó.

Tinh thông cải tiến
quang giáp, Diệp Trùng đương nhiên hiểu rõ những đặc điểm này của Ám ảnh như
lòng bàn tay, nhưng hắn không đồng ý, bản thân Ám ảnh là một quang giáp dùng để
ám sát, nếu ngươi muốn dùng để một đấu một thì chỉ có thể nói là ngươi dùng sai
chiến thuật rồi. Dùng sai chiến thuật, không phát huy thực lực của bản thân
quang giáp, ngươi không thể trách quang giáp không tốt.

Quang giáp của đối
phương là một quang giáp cải tiến, tám họng pháo, họng súng kinh người làm cho
nó giống như một com nhím đầy gai, hai cái pháo bắn hạt hai nòng 50 vạn cấp,
hai cái súng tản quang (giống súng phóng lực công suất cực cao) 20 vạn cấp.
Trời ạ! Đây mà là súng sao? Cái này với pháo có gì khác biệt? Còn có hai súng
sóng âm, loại vũ khí sóng âm này có thể bỏ qua vỏ ngoài quang giáp mà trực tiếp
phá hoại sự sống trong cơ thể sư sĩ bên trong buồng lái, có thể gây ra những
trạng thái choáng váng, buồn nôn… nghiêm trọng, làm rối loạn thao tác của sư
sĩ. Họng súng cực ngắn dưới sườn lại làm cho Diệp Trùng kinh sợ, súng bắn tỉa
laser Farley, độ chính xác của súng laser vốn cực cao, mà độ chính xác của loại
súng bắn tỉa laser này càng làm người nghe sợ hãi, trong vòng 15 dặm (24 km),
sai số của nó tuyệt đối là trong vòng 0,5 mm. Hơn nữa chùm laser bắn ra đủ để
xuyên thủng bất cứ quang giáp nào, ngoại trừ vài loại quang giáp đỉnh cấp. Họng
súng còn lại là một súng hồng ngoại chỉ mười vạn cấp, nó có thể hoạt động trong
phạm vi rộng, dùng để lấp góc chết của những họng súng kia. Bản thân quang giáp
của đối phương cũng cực kỳ quái dị, ừ, hoặc có thể nói là xấu thì thích hợp
hơn, từ ngoại hình mà xét thì không khác gì một pháo đài, chỉ là được gắn động
cơ nên làm nó có khả năng di động nhất định.

Diệp Trùng cũng hoài
nghi rốt cuộc nó có thể được coi là một quang giáp không, đây không phải là một
pháo đài hỏa lực trên không sao?

Hơn nữa, nhìn hình dáng
to lớn của nó, năng lượng có thể mang theo tuyệt đối gấp mười mấy lần Ám ảnh,
đây há không phải là một pháo đài hỏa lực trên không không biết mệt mỏi hay
sao? Diệp Trùng không khỏi thầm kêu khổ, hắn vẫn là lần đầu tiên gặp phải quang
giáp biến thái cực đoan như vậy.

Do địa hình phức tạp,
hệ thống tùy ý đưa hai người vào trong rừng rậm.

Chỉ cần vào trong rừng,
hi hi, Diệp Trùng trong lòng cười lạnh không thôi. Một điểm khác của Ám ảnh làm
người khác khen ngợi là hệ thống chống truy tìm xuất sắc của nó, mà ở nơi có
địa hình phức tạp như trong rừng này, đối phương muốn bắt được bóng của mình
lại càng khó khăn hơn.

Diệp Trùng cẩn thận len
lỏi trong rừng rậm, không biết rằng lúc này trên đài quan sát là cả một rừng
tiếng kinh ngạc.

Theo tiếng tăm của Diệp
Trùng mau chóng tăng lên, người xem hắn thi đấu cũng càng ngày càng nhiều, trên
khán đài đã đầy nhóc là người. Trên khán đài các màn hình từ những góc độ khác
nhau ghi lại từng chi tiết của Diệp Trùng.

Sự kinh ngạc của mọi
người là có lý do, tuy rằng Ám ảnh nổi tiếng linh hoạt, nhưng tốc độ của YC
trong địa hình phức tạp như vậy mà không hề giảm tí nào, luôn duy trì tốc độ
khá cao, giống như một trận gió không gặp chút chướng ngại nào. Điều này làm
sao có thể? Tất cả người xem trên khán đài kinh ngạc đến há hốc mồm! Trong rừng
rậm cây cối rậm rạp, khắp nơi đều là cành cây, dây leo, dù là đi chậm cũng phải
vô cùng cẩn thận.

Kỹ xảo điều khiển thật
là khủng bố!

Thật ra, đối với Diệp
Trùng mà nói, đây chỉ là kỹ xảo sinh tồn phải có. Rác trong núi rác so với nơi
này càng lộn xộn hơn nhiều, mà phần lớn các sinh vật biến dị đó đều sống trong
núi rác, muốn bắt được chúng càng cần phải len lỏi tự nhiên trong đống rác hơn
chúng, nếu không, vậy thì ngoan ngoãn mà trở về uống thức ăn lỏng hữu cơ giống
bùn đó đi! Ngay từ khi Diệp Trùng điều khiển Ôn Ni cũ kỹ thì đã không cần lo
lắng vấn đề này rồi, về sau, chỉ tiêu huấn luyện mà Mục đề ra cho Diệp Trùng
càng đạt tới con số khủng bố, Diệp Trùng hiện nay trong hoàn cảnh phức tạp như
thế này càng giống như cá gặp nước.

Đột nhiên, một loạt
tiếng nổ dữ dội từ phía Tây nam truyền tới.

Diệp Trùng khom lưng,
giống một con báo ghê-pa (cheetah) linh hoạt im lặng tiến gần phía đó. Động tác
này lại làm cho người xem trên khán đài kinh hô một trận.

Diệp Trùng cẩn thận nấp
dưới một tán cây rậm rạp của một cây đại thụ, cẩn thận quan sát đối phương.

Đối phương không hề có
ý dây dưa với Diệp Trùng trong rừng rậm mà lại trôi nổi trên không, sau đó dùng
pháo dẹp sạch khoảng trống phía dưới, tạo nên một khu vực lõm cực lớn, chỉ cần
Diệp Trùng vừa bước chân vào khu vực này liền không thể ẩn thân, lập tức nghênh
đón hắn không phải là chùm laser đủ để xuyên thủng thân giáp yếu ớt của hắn, mà
là pháo đạn dữ dội dồn dập đủ để bắn nát đến một mảnh vụn cũng không chừa.

Lần này Diệp Trùng bị
đưa vào tình thế tiến thoái lưỡng nan!

Chương 22

Diệp Trùng tức giận,
nỗi đau buốt bị xé nát vừa rồi vẫn còn trong lòng.

Không ngờ đối phương
xảo quyệt như vậy, lại giở trò trong rừng. Mấy pháo vừa rồi nổ tạo mảnh đất
trống kia lại là mồi nhử, trong khu rừng xung quanh mảnh đất trống đã sớm bị
rải dày đặc mìn cảm ứng, tạo nên một vòng đai mìn cảm ứng rộng lớn, bản thân
vừa tiếp cận vùng lân cận đã bị nổ tan xác. Càng khiến người ta khó tin là đối
phương lại ngay khoảnh khắc Diệp Trùng tiếp xúc với mìn đã tóm được Diệp Trùng,
mìn cảm ứng nổ kéo theo một dãy liên hoàn, Diệp Trùng dưới sự oanh kích kép của
mìn cảm ứng và hỏa pháo, ngay cả tro cũng không còn. Trực tiếp xong đời!

Những người quan tâm “Hỏa pháo vô địch” ai
cũng bị thủ pháp rải mìn kín kẽ làm người khác phải khen ngợi thuyết phục, mà
ba phát pháo nổ tạo mảnh đất trống không chỉ chính xác nổ tạo thành một vòng
đai trống không hoàn chỉnh mà còn không hề kích hoạt một quả mìn cảm ứng nào,
thể hiện năng lực khống chế hỏa pháo cực kỳ kinh người. Điều khiến người ta
không thể tin được nhất là trong khoảnh khắc YC tiếp xúc với mìn, “Hỏa pháo vô địch” đó
liền khóa chặt hắn, càng đáng sợ hơn là hỏa lực tám luồng hỏa lực lại đồng thời
bắn trúng YC, mà giữa hai người họ còn có ba cây đại thụ đường kính năm mét,
trong tầm nhìn của Hỏa pháo vô địch vốn không thể nhìn thấy hình dáng của YC!

Trận chiến này làm tên
tuổi “Hỏa pháo vô địch” vang dội!

Trận chiến này, cũng
làm cho phương hướng phát triển của phương pháp thi đấu càng đa dạng hóa hơn,
vũ khí hỗ trợ lúc trước bị mọi người coi thường lại được mọi người coi trọng
trở lại!

Đương nhiên, điều này
cũng không liên quan đến Diệp Trùng. Hắn vẫn không nghĩ ra cách phá chiến thuật
của “Hỏa pháo vô địch”,
đây thật sự là khắc tinh của quang giáp loại hình cận chiến! Diệp Trùng nhăn
mặt, nhíu mày, vắt óc suy nghĩ!

Đột nhiên cảnh vật
trước mặt thay đổi, hắn lại kỳ lạ xuất hiện ở nơi lạ khác.

Việc này, Diệp Trùng
không cần suy nghĩ, dùng đầu ngón chân đoán cũng biết đây chắc là trò quỷ của
Mục Thương!

Mục Thương sốt ruột
nói: - Diệp tử, xem tin tức số 020242985. - Giọng nói của Mục Thương mất đi sự
thoải mái và bình tĩnh lúc trước, thêm một phần lo lắng.

Diệp Trùng đánh giá
xung quanh, phát hiện đang ở đại sảnh của quảng trường, trước mặt là một bảng
tin tức cuộn lên cuộn xuống. Diệp Trùng buồn bực nói: - Sao thế? Mục!

- Ngươi coi thì biết! -
Ngữ điệu trầm trọng làm Diệp Trùng có cảm giác bất ổn.

Nhập vào chuỗi số, xuất
hiện một mẩu tin, ngay khi vừa xem, Diệp Trùng sắc mặt xám xịt.

A Tú tới nhà Tôn Tuyết
Lâm đã rất nhiều ngày. Cha mẹ của A Tú cũng chính là dì của Tôn Tuyết Lâm,
chồng dì bị điều tới thiên hà Thiên La, đường sá xa xôi, hơn nữa trên đường
cũng có chút không thái bình, A Tú liền được đưa tới nhà Tôn Tuyết Lâm, nhờ vợ
chồng Tôn Hải Ninh chăm sóc hộ. Để tiện lợi, A Tú đã chuyển tới học cùng trường
với Tôn Tuyết Lâm. Vợ chồng Tôn Hải Ninh đối với đứa cháu gái yếu đuối, hiền
lành này rất thương yêu, chăm sóc rất tỉ mỉ. A Tú và Tôn Tuyết Lâm càng thân
như chị em ruột, hai người như hình với bóng không rời.

Khi ăn cơm, Tôn Hải
Ninh đột nhiên đề cập tới việc học của A Tú: - A Tú, môn điều khiển quang giáp
năm nay của các con vẫn phải thi đúng không?

A Tú mới chuyển tới
học, đối với việc này vẫn không rõ ràng, gương mặt xinh đẹp không khỏi hơi
nghiêng, cặp mắt to như biết nói ngân ngấn nước cầu cứu Tôn Tuyết Lâm.

Tôn Tuyết Lâm gật gật
đầu: - Phải thi! Đây là môn thi toàn trường!

A Tú mếu máo, rõ ràng
đối với quyết định này của trường học rất bất mãn, nhưng biểu hiện như vậy rõ
ràng là vô cùng đáng yêu.

Mẹ Tôn Tuyết Lâm thương
yêu gắp cho A Tú một món ăn, nhẹ nhàng nói: - Vậy con phải cố gắng nỗ lực rồi!
Có thể nhờ Tuyết Lâm hướng dẫn con, à, ta nhớ lúc trước không phải có một thời
gian các con ngày nào cũng lên căn cứ huấn luyện ý thức huấn luyện sao, cảm
giác thế nào?

Vừa đề cập tới căn cứ
huấn luyện ý thức, mắt A Tú tối lại, vội vàng cúi đầu ăn cơm, cũng không nói
gì. Sắc mặt Tôn Tuyết Lâm cũng vô cùng mất tự nhiên, không ngừng và cơm vào
miệng.

Mẹ Tôn Tuyết Lâm kinh
ngạc nói: - A, Tuyết Lâm, loại rau cần Ma Diệp (1) này không phải là con nhất
mực không ăn sao? Hôm nay tại sao lại đổi tính vậy?

(1): Nguyên văn: 麻叶芹: Ma Diệp Cần: Ma Diệp là một loại lá Hồng Ma đặc hữu
của Triều Sán (
潮汕).
Lúc trước không dùng để ăn, vỏ cây bện thành dây thừng. Hiện nay không còn dùng
để bện dây thừng nữa, nhưng Ma Diệp làm món ăn lại phát dương quang đại, có mùi
vị rất ngon, rau xanh quý nhất trong bốn mùa một năm chính là Ma Diệp. Ma Diệp
chính là ngọn của cây Hồng Ma khi còn rất non hái xuống để ăn. Vì vậy, cây Hồng
Ma không thể lớn được nên không thể làm dây thừng được. Quán ăn ở Triều Sán đều
có món này. Cách làm như sau: Ma Diệp nhúng vào nước sôi khoảng 80 độ một chút,
vớt ra để nguội, tỏi, phù dung chiên tới hơi đỏ, thêm đậu hủ chiên cho thơm,
cho Ma Diệp vào xào là ăn được.

Mặt Tôn Tuyết Lâm
thoáng hồng, vội vàng mở to miệng và cơm, che dấu sự lúng túng của bản thân, ậm
ừ trả lời.

A Tú vừa rồi vẫn còn sa
sút không tự chủ che miệng cười trộm.

Tôn Hải Ninh không chú
ý tới sự thay đổi nhỏ bé của tâm trạng hai người, cười nói: - Tuyết Lâm, tên YC
lần trước con nói đó thật là một cao thủ đó nha!

Tôn Tuyết Lâm và A Tú
hai người thất thanh la lên, ngây ngốc nhìn Tôn Hải Ninh.

Tôn Hải Ninh nhắc nhở
nói: - Không nhớ à? Chính là tên YC mà lần trước con nói dùng Hắc điểu mà có
thể thực hiện Vô tự ba hình khiêu dược đó, không phải là con nói với cha sao?

Tôn Tuyết Lâm không
khỏi vội vàng hỏi: - YC đó thế nào? - Đôi mắt đẹp của A Tú không nháy nhìn chằm
chằm Tôn Hải Ninh, vẻ mặt rõ ràng cực kỳ chú ý.

Tôn Hải Ninh thấy thành
công thu hút sự chú ý của hai người, trong lòng đắc ý, liền ra vẻ không mặn
không nhạt, cố ý đổi chủ đề, dụ hai người: - Ái chà chà, trong chén ta lại
không có đồ ăn rồi, ừ, ta thích ăn nhất là món cá chua ngọt, món cá này mùi vị
khá lắm! Ài!

A Tú sửng sốt nhìn Tôn
Hải Ninh, rõ ràng là đang bị choáng váng.

Tôn Tuyết Lâm sớm quen
với trò này của cha, thò tay bưng một chén lớn cá chua ngọt trên bàn ăn, mau
chóng trút tất cả cá chua ngọt vào chén của Tôn Hải Ninh, nước canh vậy mà một
giọt cũng không rơi vãi, rõ ràng động tác này đã đạt tới trình độ lô hỏa thuần
thanh.

A Tú trợn mắt, há mồm
nhìn hai người diễn trò, còn vợ Tôn Hải Ninh thì cười cười nhìn, rõ ràng đã coi
như chuyện thường.

Tôn Hải Ninh gắp một
miếng cá, nhấm nháp, nhắm mắt ngây ngất nói: - Ôi chao, mùi vị này thật là thơm
nha, chậc chậc...

Đến khi mở mắt, liền
nhìn thấy hai mắt Tôn Tuyết Lâm hung dữ nhìn chằm chằm mình, tay phải đang bưng
cái chén khẽ run, ngấm ngầm có chút dấu hiệu bất ổn, trong lòng Tôn Hải Ninh
run run, không thể chơi quá lửa a, liền vội nói: - Tên YC này nha, a, các con
không biết sao? Bây giờ trên mạng lan truyền rất dữ dội, băng ghi hình trận đấu
của hắn trở thành thứ hấp dẫn nhất đó, ta cũng xem mấy trận, chậc, chậc... kỹ
thuật thật là không tệ! Ô...

Binh một tiếng, Tôn Hải
Ninh nằm ngửa hình chữ đại (大) trên mặt đất, trên mặt úp một cái chén lớn,
tiếng ô ô vang lên dưới cái chén.

A! A Tú thất thanh la
lên, hai tay che kín miệng, sắc mặt kinh ngạc.

Tôn Tuyết Lâm làm mặt
quỷ của Tôn Hải Ninh, lôi A Tú chạy vô phòng, để lại một chuỗi cười lanh lảnh.

Giọng nói mẹ Tôn Tuyết
Lâm vang lên phía sau: - Ăn xong cơm hãy đi chứ!

Tôn Tuyết Lâm lớn tiếng
nói: - Chúng con ăn no rồi!

Mẹ Tôn Tuyết Lâm cười
mắng yêu: - Đám nhỏ này, thật là!

- Bà xã, giúp ta lấy
cái chén trên mặt xuống... Con bé này ra tay thật độc a!

- Ai biểu ông giỡn nó
như thế, đáng đời!

- Trời ơi, kiểu tóc của
ta... ô...

- Hi hi...

Thì ra hắn vẫn trong
khu thực chiến, hai người nhìn nhau cười, vội vội vàng vàng lên mạng mô phỏng.

Nhìn băng ghi hình của
hắn, hai người như mê như say, không ngờ hắn đã thay quang giáp, cử chỉ càng
trở nên thành thục hơn. Người ngoài như A Tú chỉ cảm thấy động tác của YC rất
dễ nhìn, chỉ Tôn Tuyết Lâm mới hiểu rõ YC mấy ngày này có tiến bộ lớn cỡ nào,
càng khâm phục trí tuệ hắn thể hiện trong các trận đấu.

- A Tú, chúng ta ngày
mai cũng đi xem hắn thi đấu đi!

- Ừ! A Tú ra sức gật
đầu.

Bọn họ không biết, lúc
này ở một nơi xa xôi vạn dặm, Diệp Trùng đang phải đối mặt mối nguy hiểm lớn
nhất từ trước đến nay.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3