Sư sĩ truyền thuyết - Chương 424 + 425

Chương 424: Lệnh cứu viện khẩn cấp

Trong khoang điều khiển
Hàm gia, mồ hôi lạnh trên trán Diệp Trùng không thể khống chế chảy xuống, gương
mặt trước giờ lạnh lùng có chút trắng bệch nhìn dán vào màn hình. Trên màn hình
trắng xoá, cái gì cũng nhìn không thấy.

Nhiễu loạn điện từ!
Nhiễu loạn điện từ thật lợi hại. Hệ thống quét hình nổi của Hàm gia gần như
hoàn toàn ở trong trạng thái tàn phế. Diệp Trùng mau chóng chuyển Hàm gia sang
kiểu quang học. Tuy tầm mắt dưới kiểu quang học khá nhỏ, hơn nữa cũng không
cách nào làm được tường tận giống như dưới hệ thống quét hình nổi, nhưng hiện
giờ đây là lựa chọn còn lại duy nhất của Diệp Trùng.

- Cô nhìn thấy bọn họ
không? - Diệp Trùng hỏi Nhuế Băng trong tần số.

Nhuế Băng lập tức trả
lời: - Nhìn thấy, nhưng tầm nhìn có chút kỳ quái. Có rất nhiều đường hỗn tạp.
Đường hỗn tạp xung quanh cái quang giáp có đuôi đó nhiều nhất. - Trong mắt Nhuế
Băng, bảy sợi lông đuôi chim trôi nổi đó của quang giáp Hoàng Cực Minh giống
như đuôi của động vật.

Ánh mắt của Diệp Trùng
lập tức rơi trên quang giáp của Hoàng Cực Minh, hắn lúc này bừng tỉnh ngộ, thì
ra mấy cái hoa văn trang sức lông chim tỏa ra ánh huỳnh quang trên thân cái
quang giáp này lại tạo nên tác dụng này.

Diệp Trùng không hề
biết, bọn họ nhìn thấy quang giáp của hắn và Nhuế Băng cũng kinh ngạc tới bực
nào!

Toàn cốt quang giáp!
Quang giáp mini kỳ lạ, đặc biệt! Hai cái quang giáp này vô luận từ góc độ nào
mà nói đều không phải là hàng hóa bình thường. Toàn cốt quang giáp tự nhiên
không cần nói, với ánh mắt của bọn họ, tự nhiên có thể nhìn ra giá trị hàm chứa
của cái quang giáp này. Mà chính cái quang giáp mini kỳ lạ, đặc biệt vô bì này,
bọn họ cũng biết lai lịch. Lúc đó, việc Cố Thiếu Trạch chế tạo ra quang giáp
Thủ hộ đã dẫn tới sự chú ý của các phe, nội gián của ba đại thế lực tiềm phục
bên cạnh hắn. Chỉ là không ngờ sau này lại bị Mục vô tình đụng trúng, trên cả
con tàu vũ trụ trừ Cố Thiếu Trạch và Số Hai ra không ai còn sống, mấy nội gián
này cũng đều chết sạch.

Nhưng về sau, sau khi
bọn họ rời khỏi Diệp Trùng, vẫn bị Hiệp hội sư sĩ gặp được. Số Hai bởi vì bảo
vệ Cố Thiếu Trạch mà ngọc nát hương tan. Cố Thiếu Trạch sau khi đau thương,
nguyện chết không nguyện giao Thủ hộ ra.

Hiệp hội sư sĩ liền
định áp giải hắn về căn cứ, kết quả lại vừa đúng lúc gặp phải tàu vũ trụ của
đại sư Fred. Hai bên xảy ra xung đột, Diệp Trùng lẻn vào chiến hạm phát hiện Cố
Thiếu Trạch đang hôn mê, còn Cố Thiếu Trạch trước lúc chết gia Thủ hộ cho hắn.

Lúc đó, khi Cố Thiếu
Trạch đang nghiên cứu Thủ hộ thì đã dẫn tới sự chú ý của ba thế lực lớn, là hậu
đài của ba thế lực lớn, ba đại thế gia cũng nhận được báo cáo liên quan tới Thủ
hộ. Vài lần sau đó, Diệp Trùng hết lần này tới lần khác dùng quang giáp Thủ hộ
chạy thoát khỏi vòng vây của bọn họ, làm bọn họ không thể không xem xét lại giá
trị của quang giáp Thủ hộ lần nữa.

Tính chống quét hình
xuất sắc của toàn cốt quang giáp và Thủ hộ cũng làm cho ba cao thủ đỉnh cấp
nhất này kinh ngạc không thôi.

Ba cái quang giáp cũng
không khỏi đồng thời sử dụng kiểu quang học.

Năm cái quang giáp trôi
nổi trên không, ai nấy như lâm đại địch đứng đối mặt nhau.

Nhưng, lại không có một
ai dám ra tay trước.

Không khí ngưng trọng
như thiếc, cục thế hễ đụng sẽ lập tức bộc phát.

Trong lòng mỗi người
Hoàng Cực Minh, Diệp Nhân và Phạn Vẫn đều biết rõ thực lực của nhau, chiến đấu
của ba người ở cùng một trình độ, hễ đánh tuyệt đối sẽ là tam bại câu thương.

Lại thêm vào một cái
toàn cốt quang giáp thực lực chưa biết, còn có một cái quang giáp Thủ hộ cũng
không biết nông sâu. Hai cái quang giáp này liên thủ, có thể phát huy uy lực
thế nào, ai cũng không rõ.

Cho dù ba vị cao thủ
đỉnh cấp này có tràn trề tự tin đối với thực lực thế nào cũng dứt khoát không
dám ra tay.

Sự cân bằng vi diệu mà
mỏng manh, bất cứ chút phản ứng nào của một cái quang giáp nào đều sẽ dẫn tới
hậu quả cực kỳ đáng sợ.

Hỗn chiến năm cái quang
giáp! Hỗn chiến năm cái quang giáp cấp cao thế này!

Hỗn chiến giữa ba đại
cao thủ đã làm người ta không dám tưởng tượng, thêm vào hai cái quang giáp thực
lực chưa rõ, làm sao một chữ loạn hiểu được.

Hai người Hoàng Cực
Minh và Diệp Nhân đều buồn bực vô bì. Vốn dĩ cho rằng hai người có thể đánh một
trận thỏa thuê, không ngờ Phạn Vẫn lại ở bên cạnh mình, còn có hai cái quang
giáp mà bọn họ vẫn luôn muốn có được mà lúc này lại làm bọn họ đau đầu vô cùng.

Tất cả ý nghĩ ra tay
trong đầu bọn họ hiện giờ đều biến sạch. Dưới cục thế thế này mà ra tay trước,
nhất định sẽ trở thành đối tượng vây công của mấy người khác. Mức độ đả kích
thế này, ở cả thiên hà Hà Việt đều sẽ không gì so sánh được, không ai dám nói
có thể thoát khỏi đợt công kích đầu tiên của bất cứ bốn người nào trong năm
người này liên thủ.

Nhưng lại không có ai
dám xoay người bỏ đi, dưới loại tình huống này, lộ phần lưng cho đối phương,
điều đó tuyệt đối không khác gì tìm chết.

Do đó, trên không xuất
hiện một màn cực kỳ ngụy dị.

Năm cái quang giáp,
không chút cử động, giống như tượng đất, tượng gỗ vậy.

- Phạn Phạn yêu dấu,
chúng ta và mấy người Diệp tử ca ca, Băng tỷ tỷ liên thủ đi nha. - Giọng nói
của đứa trẻ lộ ra sự ấu trĩ đặc hữu của con nít.

- Thân phận chưa biết,
không cách nào phán đoán. - Tiếng điện tử lạnh lùng nói.

- Không sao, bọn họ rất
tốt với ta. Hay là ngươi liên lạc với bọn họ, ta nói với họ. - Đứa trẻ nói với
màn hình.

- Đề nghị không hợp lý,
phủ quyết.

- Có thể mà. - Đứa trẻ
gấp giọng nói.

- Lệnh tộc trưởng, an
toàn của ngươi là mục tiêu đầu tiên. Trong giọng nói lạnh lẽo của Phạn Vẫn lộ
ra vẻ không cho phép nghi ngờ.

- Tộc trưởng, tộc
trương, ngươi chỉ biết lấy tộc trưởng ra ép ta! Tiểu Phạn Phạn không đáng yêu! -
Đứa trẻ lầm bầm nhưng có cũng rất ngoan ngoãn lựa chọn ngồi trở xuống ghế điều
khiển.

Nếu như Diệp Trùng có
thể nhìn thấy bố trí bên trong khoang điều khiển, nhất định sẽ vì sự hào hoa
của hệ thống giảm áp bằng chất lỏng bên trong buồng lái Phạn Vẫn mà chấn kinh.
Có lẽ chính là hệ thống giảm áp bằng chất lỏng có hệ số an toàn cao, hào hoa
thế này, Phạn Vẫn mới dám đưa đứa trẻ vào buồng lái.

- Thật nhàm chán. Các
người chơi đi, ta muốn ngủ! - Đứa trẻ tức giận nói, nói rồi liền nằm xuống. Ghế
điều khiển đối với nó mà nói, rộng rãi tới mức đủ làm giường.

Gần như đồng thời, tất
cả màn hình tối sầm lại, khúc hát ru du dương vang lên trong buồng lái. Một
phen cực khổ, đứa trẻ cũng mệt mỏi vô cùng, chẳng bao lâu, nó liền ngọt ngào
tiến vào giấc ngủ, cái bụng nhỏ lên xuống có tiết tấu.

Đối với người khác,
không có hạnh phúc thế này như đứa trẻ.

Không có ai dám có chút
buông lơi.

Ba tiếng đồng hồ, năm
cái quang giáp vẫn cứ không chút động đậy.

Tập trung tinh thần
thời gian dài như vậy, làm mọi người rất mau có chút mệt mỏi, ở một điểm này,
Phạn Vẫn lại có ưu thế đầy đủ. Nhưng sự tiêu hao năng lượng của nó cũng cao hơn
bình thường rất nhiều.

Đám cao thủ Tông hội
phía dưới, tất cả đều ngễnh cổ lên, kỳ quái nhìn năm tên to lớn kỳ quái trên
trời. Chỉ là sắc mặt mỗi người đều không tốt lắm, đối với người từ ngoài tới,
người của tinh khu tự do có sự bài xích và cái nhìn thù địch một cách tự nhiên.
Nhưng mấy tên này ở trên không, bọn họ cũng chỉ có mở to mắt nhìn.

Nhưng nếu như nói tới
hai người buồn bực nhất có lẽ phải kể đến Diệp La và Phượng Túc. Hai người mở
to mắt, ân oán của Diệp gia và bộ lạc Hy Phượng bắt nguồn đã lâu, nhưng cao
tầng dòng chính chân chính của hai bên lại cực ít có cơ hội xung đột chính
diện. Hai người đều không có quang giáp, đối với cục thế hỗn loạn ở trước mắt
thế này cũng không biết làm gì.

Tập trung tinh thần cao
độ thế này. Diệp Trùng cảm thấy thể lực dùng tốc độ kinh người chảy đi.

Chính ngay lúc này,
công tắc không gian của Nguyệt Phục Vương trên cổ tay hắn đột nhiên chấn động.

Điều này cũng làm Diệp
Trùng hoàn hồn lại. Tình huống thế này hắn đã gặp phải lần thứ hai, lần trước
Diệp gia ra lệnh cho Diệp La chính là thông qua con đường này.

Lúc này Diệp gia lại có
mệnh lệnh gì?

Diệp Trùng chú ý tới
trạng thái của mấy cái quang giáp khác, xác định trong khoảng thời gian ngắn sẽ
không xảy ra xung đột, hắn liền mở vòng tay.

- Cầu cứu khẩn cấp! Cầu
cứu khẩn cấp! Thông đạo tinh khu tự do đang chịu công kích không rõ! Thông đạo
tinh khu tự do đang chịu công kích không rõ! Xin tất cả nhân viên chiến đấu lập
tức dùng biên chế tổng thể tới cứu viện! Xin tất cả nhân viên chiến đấu lập tức
dùng biên chế tổng thể tới địa điểm xảy ra việc thực hiện cứu viện! Cực kỳ khẩn
cấp! Cực kỳ khẩn cấp!

Diệp Trùng coi xong yêu
cầu cầu viện này, mau chóng đóng vòng tay.

Hắn không biết, cùng
một thời gian, mấy cái quang giáp khác cũng nhận được yêu cầu cứu viện! Không
giống Diệp Trùng không biết gì, sắc mặt tất cả bọn họ đều thay đổi, ngay cả
trong buồng lái của Phạn Vẫn, tiếng cảnh báo điên cuồng kêu tỉnh đứa trẻ đang ở
trong mộng.

Không giống Diệp Trùng,
bọn họ đều biết ý nghĩa hàm chứa sau lưng yêu cầu cứu viện này!

Thông đạo tinh khu tự
do là chỉ lối thông từ thiên hà Hà Việt vào tinh khu tự do. Tới tận bây giờ, từ
tinh khu tự do trở về thiên hà Hà Việt, có ba thông đạo, phân biệt nằm trong
tay ba đại thế gia, đây cũng là ba thông đạo duy nhất có thể trở về được thiên
hà Hà Việt. Con đường mà Diệp Trùng đi đó, tràn đầy nguy hiểm không biết trước,
không có may mắn cực kỳ xuất sắc, căn bản đừng nghĩ trở về được thiên hà Hà
Việt.

Ba đại thế gia ai nấy
đều vô cùng coi trọng thông đạo trong tay mình, điều phối trọng binh bảo vệ.
Lực lượng chiến đấu bảo vệ thông đạo cực kỳ cường đại. Nhưng lệnh cầu cứu khẩn
cấp đại biểu cái gì? Đại biểu bọn họ đã sắp cố thủ không nổi nữa rồi!

Từ điểm này có thể
tưởng tượng, công kích bọn họ chịu mãnh liệt cỡ nào!

Thông đạo một khi thất
thủ, cũng có nghĩa là bọn họ cũng đừng mong trở về thiên hà Hà Việt nữa!

Một hiện tượng lạ tinh
khu tự do trước giờ chưa từng có xuất hiện.

Một cái rồi lại một cái
quang giáp không ngừng bay lên. Trong ba phút ngắn ngủi, trên không của cả
thành phố Phi Nguyệt đã giăng đầy không dưới ba trăm cái quang giáp. Mấy cao
thủ Tông hội ở phía dưới đó, ai nấy sắc mặt xám ngoét, ai cũng không ngờ kẻ đến
từ bên ngoài lại tiềm phục trong một thành phố Phi Nguyệt lực lượng cường đại
đến vậy.

Ba trăm cái quang giáp
mau chóng chia thành trận doanh khác nhau.

- Nghĩ chắc các vị cũng
nhận được lệnh cứu viện rồi, chúng ta tạm thời dừng tay! Tình huống khẩn cấp,
tại hạ đi trước một bước! - Người mở miệng đầu tiên là Hoàng Cực Minh, trong
giọng nói cười hì hì ngày thường của hắn giờ đây gấp gáp vô bì.

Nói xong, hắn liền điều
khiển quang giáp của mình xoay người bay vào trong đám quang giáp của bộ lạc Hy
Phượng.

Diệp Nhân và Phạn Vẫn
không nói lời nào, một tiếng không thốt bay vào trong đám quang giáp phe mình.

Chính ngay lúc này, mặt
đất đột nhiên truyền tới một loạt tiếng ầm ầm. Ba con tàu vũ trụ phá đất bay
lên, rất mau liền bay lên không. Ba đám quang giáp mau chóng bay vào trong tàu
vũ trụ của mình.

Đối diện nguy cơ trước
giờ chưa từng có, toàn bộ tất cả lực lượng tiềm phục nhiều năm tại tinh khu tự
do của ba đại thế gia hoạt động trở lại.

Mà cùng lúc này, mỗi
hành tinh của tinh khu tự do, vô số quang giáp đồng thời bay lên không, dùng
tốc độ kinh người tập trung lại. Bọn chúng lập thành tổ chiến đấu, tiến vào tàu
vũ trụ, mau chóng rời khỏi hành tinh của mình.

Tất cả lực lượng đều
hướng cùng một địa điểm tập trung.

Trong nháy mắt, trước
mặt Diệp Trùng không còn cái gì.

Diệp Trùng có chút ngạc
nhiên, xem dáng vẻ bọn họ hình như có việc lớn xảy ra. Nhưng hắn rất mau liền
không để ý tới, việc lớn giữa ba đại thế gia, lại có quan hệ gì với mình chứ?

Ai cũng không ngờ, sự
biến hóa của cả thế giới, trong ngày hôm nay, không chút dấu hiệu nào thì đã
tới rồi!

Chương 425: Bất an

Phượng Túc đáng thương,
Hoàng Cực Minh đi gấp gáp vô cùng, hoàn toàn không lo tới nàng. Mà nàng bởi vì
không có quang giáp, không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy nhiều quang
giáp bay lên không như thế, nàng liền biết, nhất định có việc lớn gì đó đã xảy
ra. Giống nàng còn có Diệp La, hai người có thể nói là đồng mệnh tương lân.

Ba đại cao thủ đột
nhiên rời khỏi cũng làm Diệp Trùng thở phào một hơi. Tuy không biết rốt cuộc là
vì cái gì, nhưng ít nhất nguy cơ trước mắt đã giải trừ rồi. Tư thế oai hùng
tuyệt thế của ba cái quang giáp gần như có thể gọi là tiên tiến nhất trên thế
giới này ở trong đầu Diệp Trùng làm sao cũng đuổi không đi. Cảm giác kinh diễm
đó tới giờ cũng không làm sao mất đi. So với ba cái quang giáp này, Hàm gia rõ
ràng là đồ chất lượng kém có cái vỏ hoa lệ. Trừ hai chỗ vật liệu xương và động
cơ này ra, chỗ khác của Hàm gia đều lạc hậu thua xa ba cái quang giáp này.

Diệp Trùng lần đầu tiên
nảy sinh chút cảm giác ngưỡng mộ, có lẽ không có một sư sĩ nào sau khi nhìn
thấy ba cái quang giáp này mà không có chút suy nghĩ.

Nhưng rất rõ ràng, hiện
giờ không phải là lúc phát ngốc ở chỗ này. Nhìn cao thủ Tông hội như hổ rình
mồi ở phía dưới, trong lòng Diệp Trùng tính toán làm sao rời khỏi.

Phượng Túc vừa muốn rời
khỏi, Hàm gia vác theo Thủ hộ lao xuống, liền tới trước mặt Diệp La và Phượng
Túc. Không cho hai người bọn họ biện bạch, hai cái quang giáp phân biệt mang
theo hai người biến mất ở cuối bầu trời.

Thật ra Diệp Trùng chỉ
mang mọi người đi một vòng, rồi lại quay về thành phố Phi Nguyệt. Mọi người
lặng lẽ lẻn vào chỗ ở của Nhuế Băng, mấy người lão già Phá Xa, Griffiths nhìn
thấy Diệp Trùng, Nhuế Băng tự nhiên lại mừng rỡ một phen.

Nhưng sau khi trải qua
niềm vui tương phùng ban đầu, Diệp Trùng lấy ra lệnh cứu viện khẩn cấp đã nhận
được ra, hỏi Diệp La đây là chuyện gì.

Diệp La và Phượng Túc
lúc này mới hiểu rõ xảy ra chuyện gì, sắc mặt hai người lập tức xám xịt.

- Làm sao có thể? - Sắc
mặt Diệp La tệ đến cực điểm, mặt đầy vẻ không thể tin được: - Làm sao có thể?
Lực lượng chiến đấu bố trí của thông đạo cực kỳ mạnh a!

Phượng Túc ở một bên
trầm mặc, nhưng trong mắt cũng không thể tin được.

Thấy Diệp Trùng vẫn
không có vẻ động dung gì, Diệp La giải thích cho hắn tình huống bên trong: - Ngươi
có thể không biết. Lực lượng thủ ở thông đạo cực kỳ cường đại. Nếu như thông
đạo một khi xảy ra vấn đề gì, tất cả mọi người ở tinh khu tự do trong tộc đều
không cách nào trở về lại. Cho nên từ khi thông đạo mở ra, thông đạo đã có
trọng binh trấn thủ. Lệnh cứu viện khẩn cấp chỉ có trong giờ phút sinh tử mới
có khả năng phát ra, một khi thu được lệnh cứu viện khẩn cấp, vô luận đội ngũ
nào, tất phải vô điều kiện, dùng tốc độ nhanh nhất tới chỗ xảy ra chuyện. Trời
ạ! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Giải thích của Diệp La
lập tức làm trong lòng mọi người che phủ một đám mây đen nặng nề.

- Rốt cuộc là ai? - Diệp
La nhíu mày cố sức suy nghĩ: - Ai có sức mạnh này? Chẳng lẽ là Hôi cốc? - Ở
thiên hà Hà Việt, kẻ có sức mạnh và gan khiêu chiến ba đại thế gia thế này có
lẽ cũng chỉ có Hôi cốc thần bí này thôi.

- Không thể nào. - Phượng
Túc ở một bên lạnh nhạt mà kiên quyết phủ định. Thấy ánh mắt mọi người đều tập
trung trên mặt mình, nàng tiếp tục nói: - Cửa thông đạo cực kỳ nhỏ hẹp, không
cách nào chứa được đội quân lớn đi qua. Với lại, nơi đó có lượng lớn đơn vị
chiến đấu biên chế thủ vệ, phụ cận còn bố trí lượng lớn lực lượng tăng viện, có
là Hôi cốc cũng không thể nào tiến vào thông đạo.

- Đúng a. Lối vào nhỏ
như thế, đội quân lớn vào không được a. Bọn họ làm sao tiến vào chứ? - Diệp La
nghe nói không khỏi tán đồng.

- Có hay không con
đường khác có thể trực tiếp tiến vào thông đạo? - Diệp Trùng đột nhiên chen
vào.

Diệp La và Phượng Túc
nhìn nhau, đồng thanh nói: - Không thể nào!

Diệp La bổ sung nói: - Vì
mở ra thông đạo, năm đó vô luận ai trong ba đại thế gia đều hao tốn nhân lực,
vật lực cực kỳ kinh người. Không gian xung quanh thông đạo rất không ổn định,
nguy hiểm phi thường. Nhiều năm như vậy qua đi, xung quanh đó vẫn chưa thăm dò
rõ ràng.

Phượng Túc đột nhiên
nghĩ tới một việc đáng sợ vô cùng, sắc mặt lập tức trở nên khó xem cực độ: - Chúng
ta còn quên một việc! Cửa thông đạo nhỏ như vậy, không sao chứa được đội quân
lớn đi qua, cũng tức là nói, chúng ta căn bản đừng mong nhận được chi việc phía
thiên hà Hà Việt.

Lời này vừa thốt, sắc
mặt đã vô cùng khó coi của mọi người lập tức biến đổi lần nữa.

Nhìn thấy bầu không khí
quá đè nén, Diệp La miễn cưỡng cười: - Không cần lo lắng, lực lượng của chúng
ta ở tinh khu tự do rất cường đại a. Huống chi, ba đại cao thủ đều có mặt, đánh
thông thông đạo lần nữa, chắc không phải vấn đề lớn gì.

Lời Diệp La cũng làm vẻ
sầu não trên mặt mọi người giảm bớt. Đúng a, ba đại cao thủ đều có mặt, có gì
đáng để lo lắng chứ. Diệp Trùng ở một bên nghiền ngẫm tỉ mỉ lời nói đùa Diệp La
và Phượng Túc vừa nói trong lòng, nhưng cảm thấy sự việc chưa chắc đơn giản như
thế.

Thiên hà Hà Việt hiện
giờ thật sự là loạn cào cào cả lên.

Tình báo thông đạo bị
tấn công lập tức liền truyền tới ba đại thế gia. Lần này ba đại thế gia thật sự
là hoảng rồi! Ba đại cao thủ không chỉ toàn bộ đều ở tinh khu tự do, hơn nữa
con trai độc nhất của tộc trương Tuyết Lai tộc, con trai Diệp La của gia chủ
Diệp La đều ở tinh khu tự do. Trừ bọn họ, còn có vô số tộc nhân, nếu như bọn họ
quả thật xảy ra chuyện ngoài ý muốn, loại tổn thất này ba đại thế gia dứt khoát
là không sao chấp nhận được!

Tập kích đột nhiên xảy
tới này làm ba đại thế gia cảm thấy nguy hiểm trước giờ chưa từng có.

Hành động cứu viện bắt
đầu!

Ba đại thế gia không
một ngoại lệ bắt đầu điều động lực chiến đấu quy mô lớn chưa từng có tiền lệ
trong lịch sử. Mà tất cả cứ điểm địa phương của ba đại thế gia đều nhận được
một lệnh cảnh giác cấp một.

Bầu không khí khẩn
trương dùng tốc độ kinh người lan ra khắp cả thiên hà Hà Việt. Nhận được sự
kích thích của hành động quân sự từ ba đại thế gia, các thế lực khác của thiên
hà Hà Việt cũng làm ra hành động tương ứng. Nhất thời, thiên hà Hà Việt lòng
người hoảng loạn.

Gia chủ Diệp gia vẻ mặt
tái mét nhìn tình báo tiền tuyến truyền về. Lối vào thông đạo quá nhỏ, không
cách nào chứa đựng đội quân lớn tiến vào. Từng bộ phận quy mô nhỏ tiến vào
nhưng toàn bộ giống như muối bỏ biển, không có ai đi ra. Tới tận bây giờ, bọn
họ vẫn không biết bên trong rốt cuộc là ai. Nơi đó giống như hố đen, điên cuồng
nuốt chửng tất cả.

Tộc trưởng bộ lạc Hy
Phượng và Tuyết Lai tộc cũng nhận được tình báo tiền tuyến giống như vậy. Đương
nhiên, sắc mặt bọn họ và gia chủ Diệp gia cũng không khác nhau mấy.

Đoàn người Diệp Trùng
dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi thành phố Phi Nguyệt. Thân phận người từ ngoài
đến của bọn họ đã bị lộ, nếu như còn không sớm rời khỏi, cũng là việc cực kỳ
phiền phức.

Đoàn người tới một khe
núi không xa bên ngoài thành phố Phi Nguyệt.

Diệp La vừa dẫn đầu đi
tới, vừa thấp giọng nói với Diệp Trùng: - Nơi này là một căn cứ của Diệp gia
chúng ta, lần trước có tới qua một lần. Biên chế chiến đấu phỏng chừng đã đi
toàn bộ rồi, nhưng đội vận chuyển khẳng định không nhanh như thế, chúng ta ngồi
tàu vũ trụ đội vận chuyển, đi tập trung với mấy người Diệp Nhân. Như vậy thì có
thể biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ừm, yên tâm đi, dáng vẻ hiện giờ
của ngươi, hắn nhận không ra ngươi đâu. Ta cũng sẽ không tiết lộ chuyện của
ngươi. Có thể trở về thiên hà Hà Việt vẫn an toàn hơn, tinh khu tự do tuy là
tốt, đối với ngươi mà nói, không hề thích hợp.

Diệp Trùng ừ nhẹ gật
đầu, Diệp La nếu như muốn tiết lộ thân phận của mình, chỉ e đã sớm tiết lộ rồi.
Đối với tên Diệp La này, tuy thời gian ở cùng không dài, nhưng Diệp Trùng phát
hiện mình đối với hắn lại có sự tín nhiệm hơi đặc biệt. Hai người đi ở trước
đội ngũ, giọng nói ép cực thấp, người phía sau không nghe được.

Diệp La từng tới một
lần, người của căn cứ đều biết hắn. Thân phận trong tộc của Diệp La khá cao,
thêm vào cha hắn là tộc trưởng, mấy người này đối với hắn cực kỳ cung kính,
hưởng sái hắn, mấy người Diệp Trùng không chỉ không bị hỏi han, mà còn hưởng
thụ đãi ngộ khá cao.

Trong căn cứ rất bận
rộn. Các loại quang giáp công trình không ngừng đi qua đi lại, vận chuyển vật
tư chiến đấu như là tấm năng lượng, có cái lại đang tiến hành kiểm tra lần cuối
với tàu vũ trụ.

- A La! - Người tổng
phụ trách là bạn chơi đùa lúc nhỏ của Diệp La, Diệp Bàng. Diệp Bàng trông ra
khá nhã nhặn, đeo mắt kính không gọng, quần áo chỉnh tề, thẳng thớm, tỏ rõ hào
hoa phong nhã. Hắn nhìn thấy Diệp La, không khỏi thở phào: - Quá tốt rồi! Tên
quỷ nhà ngươi không sao! Ta vẫn luôn lo lắng cho ngươi, lo ngươi xảy ra chuyện.

Diệp La cười hì hì: - Ta
có thể xảy ra chuyện gì, ai là đối thủ của ta! Muốn xảy ra chuyện cũng không dễ
a!

Diệp Bàng lộ ra vẻ coi
thường: - Trình độ sư sĩ ngay cả gà mờ cũng không bằng của ngươi, không cần
người khác ra tay, tự ngươi đâm vào tường phỏng chừng cũng bình thường.

Diệp Trùng lập tức
ngượng nghịu.

Liếc nhìn mấy người
Diệp Trùng bên cạnh Diệp La, Diệp Bàng không hề hỏi gì. Đối với người chơi đùa
từ nhỏ này, hắn hiểu cực rõ, Diệp La tuy trông sơ ý, cẩu thả, nhưng ra tâm tư
linh động, làm việc cực kỳ có chừng mực.

- Tình huống thế nào
rồi? - Diệp La hỏi. Ánh mắt mọi người lập tức tập trung trên người Diệp Bàng,
đây là vấn đề bọn họ quan tâm nhất hiện giờ.

Diệp Bàng lắc đầu: - Vẫn
chưa biết. Chỗ này chúng tôi cũng vừa nhận được lệnh cứu viện khẩn cấp, ta cũng
không biết tình huống rốt cuộc là sao. Chúng tôi hiện giờ đang tiến hành vận
chuyển với tốc độ lớn nhất, có lẽ thêm năm tiếng nữa thì có thể khởi hành rồi.

- A Bàng, ngươi trước
giờ thông minh nhất, ngươi cảm thấy tình hình thế nào? - Diệp La vẻ mặt tha
thiết nhìn Diệp Bàng.

Diệp Bàng thò ngón trỏ
ra, đẩy cái kính trên sống mũi, trầm ngâm nói: - Nói thật, ta cảm thấy không ổn
lắm. Lực lượng của chúng ta ở tinh khu tự do quá phân tán, tập trung lại cần
thời gian khá dài. Mà thứ chúng ta cần nhất hiện giờ chính là thời gian, tuy
không biết thông đạo rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng khẳng định là đã tới giờ
phút cực kỳ nguy cấp rồi. Ta sợ…- Diệp Bàng nói tới chỗ này thì dừng lại.

- Sợ cái gì? - Diệp La
vội vàng hỏi.

Thần sắc Diệp La có
chút đau khổ: - Ta sợ khi chúng ta tới có khả năng đã trễ rồi!

Mọi người đều yên lặng
không nói.

Diệp La cười miễn
cưỡng: - Không khoa trương như thế chứ, A Bàng, lần này ngươi khẳng định đoán
sai rồi, thông đạo có tới sáu quang giáp đoàn trấn thủ, làm sao có thể nhanh
như vậy đã chống không nổi?

- Ừm, hy vọng là thế. -
Diệp Bàng nhẹ giọng nói.

- A Bàng, ngươi nói mấy
tên đánh lén lần này rốt cuộc là ai? Ta thế nào cũng nghĩ không ra. - Diệp La
ảo não dùng tay tóm lấy đầu.

Diệp Bàng lắc đầu: - Ta
cũng không biết. Nhưng ta dám khẳng định không phải là lực lượng của thiên hà
Hà Việt và tinh khu tự do, ta đã từng đoán rồi, cường công thông đạo ít nhất
cần lực lượng của hai mươi quang giáp đoàn, hơn nữa ta hiện giờ vẫn không nghĩ
ra bọn họ làm sao yên hơi lặng tiếng tiến vào thông đạo.

Mọi người lại yên lặng.

Vẫn là Diệp Bàng đánh
tan sự yên lặng trước tiên: - Các vị theo A La lên tàu trước đi, tại hạ chức
trách tại người, không thể phụng bồi, vẫn xin các vị tha thứ!

Mọi người vội vàng trả
lễ. Diệp Bàng mỉm cười với mọi người, rồi xoay người rời đi, chỉ là trước khi
đi nhìn thêm Phượng Túc một cái.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3