Sư sĩ truyền thuyết - Chương 400 + 401

Chương 400: Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh thần bí

- Arbeni, nhìn ra lai
lịch của người này không? - Trong sáu người, một gã mặt đen trầm giọng hỏi. Cơ
nhục toàn thân gã mặt đen này cuồn cuộn, giơ tay, nhấc chân giống như núi non
di động. Cặp mắt đỏ ké tràn đầy bạo lực, giống như muốn chọn người cắn nuốt bất
cứ lúc nào.

- Nhìn không ra. Toàn
thân gã đàn ông được gọi là Arbeni này đều phủ trong áo khoác, cả gương mặt
cũng được bóng của áo khoác che lấp, nhưng trong bóng tối nồng đậm tới mức khó
mà mở ra này, một cặp mắt sáng như sao trời chốc chốc lại lóe sáng.

Gã mặt đen lại quay
sang một người khác, giọng ồm ồm hỏi: - Lưu Thắng, người nhìn ra không?

Lưu Thắng bị hỏi vẫn
cụp mí mắt, dáng vẻ chưa tỉnh ngủ, giọng nói của hắn cũng đều uể oải: - Không
có. - Nói xong hai chữ này, hắn giống như đã ngủ rồi.

- Đông Vị, Sysco, các
người có phát hiện gì không. - Gã mặt đen có chút không nỡ bỏ cuộc.

- Không… có… - Đông Vị
nói chuyện, cả người trông giống như một đám hư ảnh. Nếu như Diệp Trùng ở chỗ
này, nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện, gã tên gọi Đông Vị này, thân thể của hắn
trước sau ở trong một loại trạng thái dao động tần số cao. Giọng nói của hắn
cũng phảng phất như vì dao động tần suất cao mà trở nên có chút mơ hồ.

- Tarkan, ngươi có
phiền hay không? - Sysco có chút mất kiên nhẫn, giọng nói ảm đạm giống như mang
tất cả sự ngang ngược nén lại. Thể hình Sysco cực kỳ vạm vỡ, trông giống như
một ngọn núi nhỏ, thể hình giống như con nghé của Tarkan ở trước mặt hắn cũng
giống như con nít vậy. Một cặp mắt giống như chuông đồng hung quang bắn ra, làm
người ta nhìn mà sợ hãi.

Tarkan cũng không để ý
tới sự mất kiên nhẫn của Sysco, quay mặt sang người cuối cùng: - Guti, ngươi
thì sao?

Guti là thành viên
không phải võ thuật gia duy nhất trong sáu người, hắn nhún nhún vai, bộ râu dê
rung rung: - Nói thật, ta tới giờ vẫn không rõ các người vừa rồi tại sao khẩn
trương như vậy.

Lần này mọi người đều
trầm mặc.

Qua cả mấy phút, Tarkan
mới khoan thai nói: - Người đó rất mạnh a!

Cặp sao trong áo khoác
đó của Arbeni bỗng sáng lên, mà cặp mắt vĩnh viễn cũng ngủ không tỉnh của Lưu
Thắng cuối cùng đã mở ra, thân hình Đông Vị càng thêm mơ hồ. Sysco trông có vẻ
không để ý nhếch mép cười. Gân xanh trên trán lại đột nhiên giựt một cái.

- Rất mạnh ư? - Nhìn
thấy mấy đồng bạn phản ứng như vậy, Guti có chút ngạc nhiên.

Nhưng lúc này đã không
có ai để ý tới hắn.

Diệp Trùng đã rất lâu
không có kinh ngạc thế này. Đây là đám người lợi hại nhất hắn từng gặp được từ
trước tới giờ. Trừ điều bồi sư đó, thực lực năm người còn lại khẳng định đã đột
phá cảnh giới giới giả.

Giới giả vô danh kết
bạn mà đi? Đây là khái niệm gì chứ?

Mấy người này rốt cuộc
là làm cái gì? Đây là nghi hoặc sinh ra từ cái nhìn đầu tiên nhìn thấy mấy
người này của Diệp Trùng, nghi hoặc này hiện giờ vẫn luôn đuổi mãi không đi
trong đầu hắn.

Đám người này quá nguy
hiểm! Dự cảm của Diệp Trùng mạnh mẽ vô cùng.

Hắn hiện giờ đang suy
nghĩ có nên rút khỏi đội ngũ này không. Sự tồn tại của đám người này đã gây
nguy hiểm cho sự an toàn của hắn, cho dù tới giờ hai bên vẫn chưa xảy ra xung
đột, nhưng Diệp Trùng vẫn nhớ chiến ý mạnh mẽ trong ánh mắt năm người đó nhìn
mình.

Diệp Trùng không hề
biết trình độ võ thuật của hành tinh Quang Hoa thế nào, nhưng hắn tin rằng, đám
người này ở hành tinh Quang Hoa tuyệt đối là võ thuật gia đỉnh cấp nhất. Đối
với điều bồi sư đó, Diệp Trùng vẫn nhìn không ra trình độ của đối phương, nhưng
có thể đủ thành đồng bạn của năm người này, vậy hắn tuyệt sẽ không là một tên
đơn giản.

Nếu như Diệp La ở đây,
nhất định sẽ cảm thấy hưng phấn vì gặp được cao thủ thế này! Bất giác, trong
đầu Diệp Trùng đột nhiên hiện ra một suy nghĩ không chút liên quan.

Nhưng ý nghĩ này cũng
làm sự khẩn trương trong lòng Diệp Trùng nhạt đi không ít.

Tỉ mỉ tính toán, trong
lòng Diệp Trùng thầm nghĩ, cho dù hai bên xảy ra xung đột, nếu như mình muốn chạy,
bọn họ cũng không thấy được khả năng cản được mình. Đối với tốc độ của mình,
hắn có đủ tự tin.

Tiểu đội này của Diệp
Trùng tổng cộng có bảy người, đãi ngộ cực kỳ không tệ. Dưới sự cố sức kết giao
của Dư đội trưởng, hai bên mau chóng trở nên quen thuộc. Nhưng trong lòng Diệp
Trùng càng thêm cảnh giác. Mấy người này có thể cực kỳ tự nhiên khống chế sự
hung hãn trong mắt, ngay cả tên to con có thể hình như núi đó, thì có thể đủ
cười ha hả, nói chuyện với Dư đội trưởng, đủ nói rõ sức khống chế tự ngã của bọn
họ.

Ngược lại là Diệp Trùng
nói chuyện ít nhất.

Dọc đường, Dư đội
trưởng không ngừng nói tới một số phong tục dân tình và một số điều nghe nhìn
của mình, mọi người đều cảm thấy hứng thú vô cùng.

- Các người đều chưa
từng tới thành phố Thiên Trục à? - Dư đội trưởng hỏi.

- Ừm, chúng tôi lần này
cũng là vì mở mang một chút về kinh đô của điều bồi trong truyền thuyết. - Người
nói là điều bồi sư Guti có bộ râu dê đó. Vẻ mặt hắn có giống như đang bay bổng
đâu đâu.

- Ha ha, xưng hiệu kinh
đô điều bồi của thành phố Thiên Trục không phải là giả. Các người đi thì sẽ
phát hiện, nơi đó hoàn toàn là thiên hạ của điều bồi sư. Huynh đệ ngươi đi rồi,
khẳng định có thể đại triển hùng đồ ở đó. - Dư đội trưởng vuốt mông ngựa một
cái, tiếp tục nói: - Nơi đó a, trên trời rơi xuống một cái bánh, trong năm
người đụng phải thì có bốn người là điều bồi sư.Ngươi nghĩ xem, khủng bố biết
bao a! Khi ta đi lần đầu tiên, lúc đó đã trố cả mắt ra. Điều bồi sư nơi đó quá
không đáng tiền, ngươi thường có thể nhìn thấy một vài lão già mặc đồ cực kỳ
rách nát, mấy lão già này, ngươi chỉ cần tốn chút tiền thì có thể thuê lão một
ngày. Nhưng ngươi đừng thấy một lão già như vậy, nếu đặt ở chỗ khác, đó tuyệt
đối là nhân vật cấp bậc đại sư. Nhưng chính một nhân vật lợi hại như vậy, tới
thành phố Thiên Trục rồi, vậy thì cũng chẳng là cái gì.

Dư đội trưởng sinh động
thổi phồng nói. Guti ở một bên cười nhè nhẹ, cũng không nói gì. Mấy người khác
cũng nghe rất hứng thú.

Diệp Trùng thật ra cũng
nghe vô cùng nhập thần, thành phố Thiên Trục, hắn cũng hoàn toàn không có bất
cứ khái niệm gì. Nhưng đối với địa vị kinh đô điều bồi của thành phố Thiên
Trục, hắn ngược lại không có chất vấn gì. Có thể sinh ra nhân vật như Quản
phong tử, nơi này nếu như không có chỗ đặc biệt, vậy cũng thật sự nói không
xong.

- Vào lúc họp chợ mỗi
tháng, vậy thì nhộn nhịp rồi. Ở trong phiên chợ, ngươi có thể nhìn thấy rất
nhiều nguyên liệu hiếm có, cổ quái. Hì hì, chỉ cần ngươi biết, chỉ cần ngươi có
tiền, ngươi sẽ không có gì mà không mua được. Thị trường điều bồi của thành phố
Thiên Trục chính là nơi tập kết nguyên liệu điều bồi lớn nhất. Chúng tôi ở chỗ
đó có cửa hàng chuyên môn. Thương hãng bình thường về cơ bản đừng mong tiến vào
đó, có thể tiến vào thị trường điều bồi của thành phố Thiên Trục đều là hãng
buôn lớn. Hơn nữa hàng bán ra cũng không thể là hàng thông thường, Thứ bình
thường, không có gì đặc biệt ngươi hoàn toàn không cần lấy ra.

Trong lời của Dư đội
trưởng có chút tự hào, đột nhiên nghĩ tới gì đó, hắn xoay mặt qua hỏi Diệp
Trùng: - Xem trí nhớ của ta này, vẫn luôn quên hỏi tiểu huynh đệ muốn đi chỗ
nào của thành phố Thiên Trục.

Mọi ánh mắt soạt cái
đều tập trung lên người Diệp Trùng.

- Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh! -
Diệp Trùng đối với cái tên này nhớ rất rõ ràng.

Gần như đồng thời, sắc
mặt toàn bộ mọi người đều không khỏi thay đổi. Rõ ràng nhất trong đó không ai
qua được Dư đội trưởng và Guti, ngay cả năm cao thủ tuyệt trần đã đột phá giới
giả còn lại cũng giống như bị rắn cắn một cái, sắc mặt biến đổi, chỉnh tề lùi
ra sau một bước nhỏ.

Diệp Trùng nhìn rõ rành
rành một màn này, trong lòng lại có chút nghi hoặc, trong phản ứng của bọn họ,
Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh là chỗ nào?

Ánh mắt mỗi người nhìn
về phía Diệp Trùng đầy quái dị, lộ ra mùi vị mà cả Diệp Trùng cũng nói không
ra.

Sắc mặt Dư đội trưởng
trắng bệch, cơ nhục toàn thân đều không nghe điều khiển, cứng ngắn như khối đá,
suy nghĩ duy nhất trong đầu hắn hiện giờ chính là chỉ muốn cách xa thiếu niên
trước mắt này một chút. Mồ hôi lạnh trong khoảnh khắc đã thấm ướt sau lưng hắn.
Từ góc độ mấy người Tarkan có thể nhìn thấy được, sau lưng Dư đội trưởng ướt
một mảng.

Sắc mặt Guti cũng khó
coi đến cực điểm, ánh mắt nhìn Diệp Trùng cũng càng thêm phức tạp, có ngưỡng
mộ, có địch ý, có không hiểu…

- Cho hỏi, ngươi biết
Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh đi thế nào không?

Dư đội trưởng muốn nói
gì đó, nhưng cổ họng hắn trở nên khô khốc vô cùng, đằng hắng cả nửa ngày, âm
thanh gì cũng không phát ra. Hắn không khỏi cuống quýt, trời ơi, người có thể
quan hệ dính líu với Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh, ngàn vạn lần không thể đắc tội a. Hắn
hiện giờ ý muốn khóc cũng có, vốn cho rằng có thể làm quen với người của thành
phố Thiên Trục, kết quả được thưởng lớn, lại là người có dính líu với Ngũ
Nguyệt Dạ Lĩnh.

Nếu như hắn sớm biết
thiếu niên trước mắt này có quan hệ dính líu với Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh, hắn tuyệt
đối sẽ coi Diệp Trùng như thần mà đối đãi. Loại việc xui xẻo này tại sao lại để
mình gặp phải? Trong lòng hắn đã kêu gào vô số lượt, lão Trương Đầu dẫn Diệp
Trùng tới càng bị hắn nguyền rủa vô số lần.

Hắn hiện giờ muốn nói,
người ta đang hỏi mình a, nếu như không trả lời, vậy thì quá thất lễ rồi. Nhưng
ngàn vạn lần đừng mất mặt vào lúc này a. Trong lòng hắn gấp vô cùng, nhưng
không biết làm sao, càng gấp càng phát không ra chút âm thanh nào.

Diệp Trùng thấy Dư đội
trưởng như hóa đá, cơ nhục trên mặt đều đã cứng ngắc, chỉ có mồ hôi tuôn ra như
suối phun mới có thể hiển thị hắn vẫn còn sống.

Diệp Trùng không nói
gì, chỉ yên lặng nhìn Dư đội trưởng.

Mồ hôi của Dư đội
trưởng càng chảy dữ dội thêm vài phần.

Trôi qua cả ba phút, Dư
đội trưởng đột nhiên gào lên như phát điên: - Ta không biết, ta cái gì cũng
không biết. - Bỗng nhiên phát hiện mình có thể nói chuyện, Dư đội trưởng vui
mừng tột độ, nhưng rất mau, hắn phản ứng lại với những gì mình vừa mới nói ra,
mặt soạt cái lại một lần nữa trắng bệch.

Thấy dáng vẻ của Dư đội
trưởng, Diệp Trùng liền biết mình khẳng định là hỏi không ra cái gì, liền dứt
khoát quay mặt đi, nhắm mắt suy nghĩ.

Dư đội trưởng thấp
thỏm, lo lắng cả nửa ngày, thấy Diệp Trùng không hề có phản ứng gì khác, trái
tim đập loạn xạ cuối cùng bình ổn lại vài phần.

Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh rốt
cuộc là nơi thế nào? Diệp Trùng vẫn luôn thiếu lòng tò mò cũng không khỏi nảy
sinh vài phần tò mò. Từ phản ứng của Dư đội trưởng mà xét, tuyệt không phải là
một nơi thông thường. Ngay cả năm cao thủ tuyệt đỉnh đó, nghe thấy Ngũ Nguyệt
Dạ Lĩnh, thần tình đều rất không tự nhiên.

Thật làm người ta mong
đợi a!

Chương 401: Như từng quen biết

Phượng Túc lần đầu tiên
tới thành phố Thiên Trục. Nếu như không phải vì trên đường tới hành tinh Thoát
Mộc phải đi qua hành tinh Quang Hoa, nàng rất có khả năng vĩnh viễn sẽ không có
cơ hội tới kinh đô điều bồi trong truyền thuyết này. Hành tinh Quang Hoa ở
trong bộ lạc Hy Phương có thể nói là thanh danh vang dội, không giống hai trong
ba thế gia khác, bộ lạc Hy Phượng xuất phát từ tinh khu tự do, đương nhiên càng
hiểu rõ địa vị của hành tinh Quang Hoa ở tinh khu tự do.

Nếu như nói tới điều
bồi, nơi hiện giờ có điều kiện tốt nhất chắc là thiên hà Hà Việt, chính xác mà
nói thì phải là ba đại thế gia của thiên hà Hà Việt. Bọn họ không chỉ kế thừa
hệ thống điều bồi cổ xưa mà truyền thống của tinh khu tự do, thiên hà Hà Việt,
mà còn tiếp xúc vơi một loại hình hệ thống điều bồi khác của năm thiên hà lớn.
Từ một điểm này mà nói, bọn họ gần như càng có điều kiện xông lên đỉnh cao hơn.

Nhưng trên thực tế, ba
đại thế gia có chỗ tốt như vậy lại không có một nhà nào chuyên về điều bồi, cho
nên cho dù bọn họ có điều kiện ưu việt thế này, ở phương diện điều bồi vẫn
không sao so sánh được với mấy trường phái lớn truyền thừa lâu năm đó của hành
tinh Quang Hoa.

Hành tinh Quang Hoa đối
với bộ lạc Hy Phượng mà nói, vẫn liên quan tới một sự kiện năm đó. Năm đó, bộ
lạc Hy Phượng hỗ trợ Lược đồng giả không ngừng mở rộng thực lực của mình ở tinh
khu tự do, còn tổ chức Lược đồng giả mang tới cho bộ lạc lượng lớn con nít. Mấy
đứa trẻ này không đứa nào không phải tư chất ưu tú, theo như Phượng Túc biết,
trong Tông sở có rất nhiều con nít như vậy.

Nhưng, điều làm bọn họ
không ngờ tới là, bọn họ rất nhanh đã phải chịu đả kích trước giờ chưa từng có.
Thế lực tổ chức Lược đồng giả lúc đó ở hành tinh Quang Hoa cực kỳ khổng lồ,
nhưng cho dù một tổ chức khổng lồ như vậy, lại trong khoảng thời gian cực ngắn
biến mất hoàn toàn. Bọn họ tới giờ vẫn không tra ra rốt cuộc người ra tay là
thần thánh phương nào. Chỉ ẩn ước biết rằng đối phương đang tìm kiếm một đứa
trẻ, nhưng không làm sao được, số lượng đám con nít Lược đồng giả năm đó đưa
tới vô cùng khổng lồ. Thêm vào bọn chúng trong khoảng thời gian cực ngắn lại bị
chia ra đưa tới các loại bộ lạc, căn bản không có cách nào tra ra. Cuối cùng
việc này cũng chỉ đành bỏ mặc.

Cũng là bắt đầu từ lần
đó, toàn bộ tất cả thế lực của bộ lạc Hy Phượng rút khỏi hành tinh Quang Hoa.
Còn Lược đồng giả trên hành tinh Quang Hoa thì thảm rồi. Bọn họ không chạy
thoát một ai. Thủ đoạn của đối phương tàn nhẫn cực độ, một nhân chứng sống cũng
không sót lại. Ngụy trang của Lược đồng giả lúc đó thành công vô cùng, bọn họ
ngoài sáng kết thành đồng minh với rất nhiều thế lực cường đại của hành tinh
Quang Hoa. Nhưng cho dù là vậy, khi bọn họ bị tập kích, những minh hữu này
không một ngoại lệ đều chọn thái độ im lặng đứng nhìn.

Cũng bởi vì lần đó, thế
lực ở tinh khu tự do của bộ lạc chịu tổn thất lớn. Không chỉ là bộ lạc Hy
Phượng, ngay cả hai đại thế gia khác cũng cực kỳ gọn gàng mà như có ước hẹn
ngầm rút tất cả thế lực khỏi hành tinh Quang Hoa, hành tinh Quang Hoa cũng trở
thành một nơi cấm kỵ.

Nhìn người qua kẻ lại,
phong tình đặc biệt của Thiên Trục, tâm tình Phượng Túc hơi thả lỏng. Có thể là
vì nguyên nhân điều bồi sư đông đảo, tình hình cây cối ở chỗ này cực tốt. Vườn
ươm thành từng mảng, từng mảng thấy được khắp nơi, trong không khí tràn đầy
hương hoa say người.

Mạng che mặt màu tím
trên mặt mang gương mặt ngọc kinh tâm động phách của Phượng Túc che giấu đi,
nhưng thể hình uyển chuyển thêm vào khí chất mông lung trên mặt của nàng không
làm giảm đi xác suất quay đầu của nàng chút nào. Nhưng rất rõ ràng, nàng đối
với tình huống thế này đã sớm quen thuộc như thường, không hề để ý tới.

Huấn luyện gian khổ
không hề để lại chút dấu vết nào trên người nàng, nhìn tình cảnh dòng người xuôi
ngược không ngớt, khóe miệng dưới mạng che mặt của nàng không khỏi cong lên
thành một nụ cười mỉm. Lúc nàng ở năm thiên hà lớn trước kia, nàng còn từng là
một minh tinh, tuy chẳng qua chỉ là vì che giấu thân phận nàng. Loại cuộc sống
nhàn nhã đó đã rất xa vời rồi, huấn luyện không ngừng, chiến đấu không ngừng,
thân tâm nàng thật ra đã cực kỳ mệt mỏi. Cảnh tượng bừng bừng sức sống trước
mắt làm nàng không tự chủ được mà toàn thân thả lỏng.

- Ha ha, cuối cùng đã
tới thành phố Thiên Trục rồi! - Một giọng nói trầm buồn nhưng cực có cảm giác
áp bức giống như một tiếng sấm vang lên sau lưng nàng.

Phượng Túc không khỏi
nhíu mày, tâm tình tốt vừa rồi lập tức không cánh mà bay.

Uyển chuyển xoay người,
Phượng Túc lúc này mới nhìn rõ người vừa mới cắt ngang mình. Lúc này mới phát
hiện đối phương là một đám người.

Mắt Phượng Túc bỗng
nhiên sáng lên. Trong lòng thầm kinh ngạc, từ chỗ nào chui ra nhiều cao thủ như
vậy?

Đám người Phượng Túc
nhìn thấy chính là đám người Diệp Trùng, bọn họ vừa tới thành phố Thiên Trục.

Ánh mắt cố làm ra vẻ
không để ý quét qua trên người đám người, trong lòng Phượng Túc trong khoảnh
khắc sôi sục không ngừng, kinh sợ không biết tên. Nàng mau chóng cúi đầu xuống,
che giấu vẻ kinh ngạc của mình.

Năm cao thủ! Đích xác
mà nói, phải là năm giới giả. Phượng Túc không lâu trước đây mới vừa đột phá
cảnh giới giới giả, từ đó mà được trao cho quang giáp cấp bậc Thanh Hoàng. Mà
thuật thừa sĩ của bộ lạc Hy Phượng ở phương diện cảm ứng càng thêm mẫn cảm, chỉ
trong cái chớp mắt này, nàng liền cảm nhận được sự cường đại của năm người này.

Nếu như nói năm người
này đủ làm nàng hoảng sợ, vậy thì thiếu niên ở bên cạnh đó lại làm nàng sinh ra
cảm giác cao thâm khó dò. Cho dù là với cảm giác mẫn cảm của nàng, dường như
thiếu niên này vô luận là từ góc độ nào mà nói đều là một thiếu niên bình
thường vô cùng, nhưng Phượng Túc vốn tỉ mỉ phát hiện, năm giới giả còn lại như
có như không tự động bảo trì khoảng cách thích ứng với vị thiếu niên này.

Chẳng lẽ thiếu niên này
càng lợi hại hơn năm cao thủ này? Phượng Túc đã bị suy đoán trong lòng này của
mình làm cho hoảng sợ rồi. Năm người này, tuyệt đối có thể nói, bọn họ ở mặt
tôi luyện thân thể đã đạt tới mức độ đăng phong tạo cực. Người càng lợi hại hơn
bọn họ, đó sẽ là cảnh giới gì?

Mà điều làm Phượng Túc
cảm thấy nghi hoặc, không hiểu nhất là, trên người thiếu niên này, trong lòng
nàng dâng lên một cảm giác quen thuộc. Nhưng gương mặt đó, nàng vừa rồi nhìn
thấy rõ ràng, mình khẳng định chưa từng gặp.

Nhưng, tại sao lại có
loại cảm giác quen thuộc này?

Diệp Trùng vừa nhìn liền
nhận ra Phượng Túc. Ngụy trang này của Phượng Túc vẫn có khí chất đặc biệt của
nàng, Diệp Trùng nhớ quả thật quá sâu sắc, đương nhiên, nguyên nhân làm cho trí
nhớ của hắn sâu sắc như vậy không ngoài hai điều. Một là hắn từng chịu khổ trên
tay nàng, hai là Thương từng lải nhải không ngừng trước mặt hắn, nhắc tới nhắc
lui cô gái xinh đẹp này. Diệp Trùng vẫn nhớ ở trên người nàng, Thương từng
cường điệu tới lui cái từ đường cong này.

Diệp Trùng thế nào cũng
không ngờ ở chỗ này lại gặp được Phượng Túc.

Sự kinh ngạc lóe lên
rồi mất trong mắt Diệp Trùng lại vừa đúng bị Phượng Túc nắm bắt được, trong
lòng nàng càng khẳng định suy đoán mình nhất định đã gặp qua người này.

Ánh mắt năm người
Tarkan bỗng sáng lên. Năm người cũng không phải thứ ăn chay, mỗi người bọn họ
đều thân kinh bách chiến, sự che giấu của Phượng Túc trong mắt bọn họ có cũng
như không. Năm người vốn dĩ chính là phần tử hiếu chiến, đột nhiên gặp được một
cao thủ cũng là giới giả, chiến ý trong lòng sôi trào.

Ánh mắt năm người bỗng
như thực chất, bức về phía Phượng Túc.

Cảm giác áp bức mạnh mẽ
ngay cả Diệp Trùng ở bên cạnh cũng có thể cảm nhận được, càng đừng nói tới
Phượng Túc vốn dĩ cảm ứng đã mẫn cảm vô bì. Phượng Túc cố gắng đè nén xung động
muốn ra tay của mình, trong lòng thầm kêu khổ.

Nếu như một dấu một,
nàng tự tin vẫn có sức đấu. Nếu như là năm người cùng ra tay, mình không có nửa
phần cơ hội. Nàng tin rằng, dưới sự vây công của năm người, đừng nói gọi quang
giáp ra, chỉ e mình có thể kiên trì mấy hiệp cũng khó nói.

Càng huống chi bên cạnh
bọn họ còn có một thiếu niên không biết nông sâu.

Võ thuật của tinh khu
tự do quả nhiên không phải thứ mà thiên hà Hà Việt và năm thiên hà lớn có thể
mong xếp ngang hàng được. Ở địa phương khác, cao thủ nhiều thế này hoàn toàn
không thể tưởng tượng. Cũng chính là nơi lạc hậu, thế này, nguyên thủy thế này
như tinh khu tự do, người ta mới có khả năng tập trung võ thuật thế này, mà cơ
hội thực chiến dồi dào mới xây dựng nên được cao thủ võ thuật nhiều như vậy.

Phượng Túc vừa cảm khái
trong lòng, vừa mau chóng xoay chuyển ý nghĩ, nghĩ làm sao qua được nguy cơ
này. Tinh khu tự do, nàng chưa từng tới qua, nhưng từ tin tức có được trên các
phương diện, đây dường như là một nơi đầy man dại, tranh đấu có thể xảy ra bất
cứ lúc nào.

Sysco huýt sáo một cái,
vang lên chấn động màng tai người ta, người đi đường bên cạnh nhao nhao bịt tai
tránh sang một bên.

- Quả nhiên không hổ là
thành phố Thiên Trục a, không ngờ ở nơi này lại có thể gặp được một nữ giới
giả, còn là một mỹ nữ xinh đẹp dường này. Thật là mang lại cho người ta niềm
vui vô bì a. - Cơ nhục gương mặt hung hãn của Sysco giật giật, trông càng thêm
đáng sợ. Mà thể hình cấp trọng lượng như ngọn núi nhỏ của hắn làm cho người đi
đường xôn xao liếc nhìn.

Nhưng không ít người đi
đường đều lộ ra vẻ coi thường, ở thành phố Thiên Trục, tụ tập hầu hết đều là
điều bồi sư, trong mắt bọn ho, võ thuật gia cũng chính là tương đương với đại
danh từ thô bạo. Mà tên hung dữ trước mặt này, đã không thể dùng thô bạo để
hình dung rồi.

Cánh tay của Sysco gần
như hơn cả bắp đùi của người bình thường, cơ nhục cuồn cuộn giống như sắt đúc,
tiếng giòn rụm bành bạch của ngón tay vang lên.

Phượng Túc chuẩn bị sẵn
sàng phát động bất cứ lúc nào, miệng lại nói: - Vị đại ca này quá khen, tiểu nữ
tử nào là giới giả gì đó, chẳng qua chỉ là một cô gái yếu đuối mà thôi. - Giọng
nói phiêu hốt mềm mại giống như gãi trúng chỗ ngứa trong lòng mọi người, không
ít người liền lộ ra vẻ si mê. Trong lòng Diệp Trùng run một cái, loại kỹ xảo âm
thanh này của Phượng Túc càng có uy lực hơn lúc trước.

- Ha ha, tiểu cô nương,
đừng giở trò này với ta. - Sysco nhếch mép cười, gân xanh nổi lên giống như con
rắn nhỏ chiếm cứ trên trán, biểu tình trên mặt càng thêm dữ tợn.

- Lưu Thắng, ngươi tới
nói. - Sysco đột nhiên quay đầu lại, hướng về phía Lưu Thắng uể oải muốn ngủ quát.

Lưu Thắng chậm rãi,
không để ý tới ừ trả lời một tiếng, bước tới trước một bước. Khoảng cách một
bước, Lưu Thắng đã giống như đổi thành một người khác. Biểu tình uể oải muốn
ngủ trên mặt vừa rồi đã sớm biến mất không thấy, ánh mắt sáng tới mức làm người
ta không sao nhìn gần.

- Rất vui có thể gặp
được một nữ giới giả xinh đẹp thế này. Xin để ta giới thiệu đơn giản trước. Tại
hạ Lưu Thắng, đây là Sysco, Đông Vị, Arbeni, Tarkan, Guti. - Ngữ khí Lưu Thắng
bình ổn, nhưng lại cho người ta cảm giác áp bức cực kỳ mạnh mẽ.

Ông, tiếng kêu kinh
ngạc vang lên khắp nơi trong đám người đi đường xung quanh, rất rõ ràng, bọn họ
đều biết rõ ý nghĩa của mấy danh từ này.

- Vậy vị này là? - Ngón
tay thon thả trắng nõn của Phượng Túc đột nhiên chỉ về phía Diệp Trùng vẫn luôn
trầm mặc không nói bên cạnh.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3