Sư sĩ truyền thuyết - Chương 390 + 391

Chương 390: Nghị quyết

Hai người Diệp Trùng và
Diệp La trói hai người của Vương gia, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi được gì từ
miệng bọn họ. Lời nói của hai người bị trói cực kỳ nhất trí, đại ý là hôm đó
đám người đó đột nhiên biến mất trong nước, về sau cũng không có thêm tin tức
gì nữa.

Diệp Trùng thậm chí còn
điều khiển Nguyệt Phục Vương thâm nhập xuống đáy biển, tới gần tàu Nham thạch.
Nhưng tàu nham thạch hoàn hảo không hư hại gì, mọi cửa khoang đều đóng chặt,
không có bất cứ dấu vết phá hoại nào. Diệp Trùng không dám tuỳ tiện mở khoang
tàu nham thạch, nếu không, nước biển tràn vào, áp lực nước khổng lồ sẽ ép mọi
người trong tàu thành tương thịt trong nháy mắt.

Cực kỳ kiên nhẫn, Diệp
Trùng điều khiển Nguyệt Phục Vương men theo tàu nham thạch xem xét một lượt,
nhưng vẫn không có bất ức phản hồi nào, lần này thật sự làm hắn nản lòng rồi,
xem ra bọn họ thật sự không ở bên trong, phỏng chừng đã rời khỏi tàu nham thạch
rồi.

Nhưng, bọn họ đi đâu
chứ? Vấn đề này làm Diệp Trùng cực kỳ đau đầu.

So với mức độ trung
bình của hành tinh có người sinh sống của năm thiên hà lớn, hành tinh Thoát Mộc
không hề xem là lớn, dân số cũng không xem là nhiều, nhưng muốn từ trong này
tìm được vài người, lại cũng không khác gì mò kim đáy biển, hơn nữa điều quan
trọng nhất hiện giờ là Diệp Trùng hoàn toàn không có bất cứ manh mối nào.

Diệp gia lúc này loạn
cào cào cả lên. Đám tiểu bối tò mò nhìn đám trưởng bối tranh cãi kịch liệt, bọn
họ trước giờ chưa từng nghĩ mấy trưởng bối bình thường trông ra nghiêm túc,
không tuỳ tiện nói cười này lại mặc kệ phong độ, lớn tiếng mắng chửi thế này.
Diệp gia đã không biết bao lâu rồi không náo nhiệt như vậy, mà tất cả điều này,
toàn bộ đều là vì một báo cáo, một báo cáo của Diệp La.

Trong báo cáo của Diệp
La chủ yếu nói hai việc, một là liên quan tới kết quả kiểm chứng huyết mạch của
Diệp Trùng, việc còn lại chính là hợp tác giữa bộ lạc Hy Phượng và Lược đồng
giả.

Chuyện hợp tác giữa bộ
lạc Hy Phượng và Lược đồng giả vốn dĩ nên chịu sự chú ý nghiêm trọng hiện giờ
lại bị quăng sang một bên, sự chú ý của mọi người đều đặt trên việc đầu tiên.

- Ta phản đối! Hắn căn
bản không thể nào là người của Diệp gia. Bên trong ghi chép trong tộc căn bản
không có bất cứ tin tức gì, năm mươi năm trở lại đây, trong tộc đã không có nam
nữ dòng chính đi ra đồng thời. Cho một người không rõ không ràng thế nào vào
trong tộc, đây tuyệt đối là một họa ngầm. Ta kiên quyết phản đối! - Người nói
là Diệp Cư Hành, địa vị của người Diệp gia này chỉ thua tộc trưởng.

Diệp Cư Hành mặt trắng
không râu, làn da bảo dưỡng cực kỳ tốt, xem ra lịch sự nho nhã. Nhưng không có
ai dám xem thường lão, Diệp Cư Hành năm đó cũng là cao thủ danh chấn nhất thời,
gia chủ hiện giờ có thể ngồi lên vị trí này, có quan hệ cực lớn với sự nỗ lực
năm đó của lão. Lão lúc còn trẻ từng có cơ hội cực lớn vượt qua cao thủ đệ nhất
Diệp Lạc lúc đó, nhưng biết sao được, trời ghét anh tài, lão vì tình mà bị
thương tổn, nản lòng thoái chí, liền lui về trong tộc chuyên môn giúp đỡ gia
chủ quản lý một vài sự vụ trong tộc.

Sau này Diệp Lạc đột
nhiên mất tích, gia chủ cũng từng khuyên nhủ lão xuất sơn nhưng lại bị lão kiên
quyết từ chối. Cao thủ đệ nhất hiện giờ của Diệp gia, Diệp Nhân, ở trên ý nghĩa
nào đó có thể coi như là đệ tử của lão, từ nhỏ thì đã lớn lên dưới sự bồi dưỡng
của lão.

Diệp Cư Hành tác phong
nghiêm cẩn, chưa từng thiên vị việc tư, thanh danh trong tộc cực cao, cũng cực
kỳ được gia chủ tín nhiệm. Mấy năm gần đây, quản lý phương diện sinh sôi của
Diệp gia, lão chính là người phụ trách chủ yếu trong đó, lời nói ra tự nhiên
cực kỳ có trọng lượng.

- Ta không tán đồng
cách nói của Cư Hành. Người nói là Diệp Quảng Hành, biểu tình nói cười ngày
thường trên gương mặt phúng phính lúc này đã hoàn toàn thu lại, mà thay vào đó
là sự trầm tĩnh nghiêm túc. Diệp Quảng Hành là nhân viên phi chiến đấu hiếm
thấy trong tộc, từ nhỏ thì đã mắc phải quái bệnh, không cách nào tham gia huấn
luyện trong tộc. Nhưng hắn ở phương diện chính vụ lại cực kỳ tinh thông, mấy
năm trở lại đây, Diệp gia có thể có được địa vị thế này, trong đó công lao của
hắn rất lớn.

Liếc nhìn xung quanh,
Diệp Quảng Hành nghiêm giọng nói: - Mấy năm gần đây, tỉ lệ sinh của dòng chính
Diệp gia càng lúc càng thấp, nếu như cứ giảm xuống như vậy, chỉ sợ chẳng bao
lâu nữa, dòng chính Diệp gia sẽ vì vậy mà mai một.

Cả đại đường yên ắng
không tiếng động, trên mặt mỗi người đều xuất hiện vẻ lo lắng, tình huống mà
Diệp Quảng Hành nói mỗi người đều biết rõ trong lòng, nhưng lại vô kế khả thi.
Mặc dù bọn họ đã nghĩ cách thực hiện quản lý nghiêm khắc, nhưng tình hình vẫn
đang trở xấu hơn.

- Tình huống Cư Hành
nói hoàn toàn chính xác, ta cũng từng tra tư liệu phương diện này trong tộc,
dường như từ điểm này mà nói, người thanh niên này không thể nào là người của
Diệp gia chúng ta. Nhưng báo cáo của Diệp La, mọi người đều xem rồi, biểu hiện
của người thanh niên tên Diệp Trùng này hoàn toàn phù hợp với đặc trưng của
huyết mạch họ Diệp chúng ta, hơn nữa là đặc trưng dòng chính thuần chính nhất.
Nếu như như vậy, vậy thì chúng ta có thể suy đoán hay không, trên đời này tồn
tại một loại phương pháp khác có thể bảo trì sự thuần chính của huyết mạch họ
Diệp?

Lời của Diệp Quảng Hành
không khác gì quăng vào trong đại đường một quả bom nặng ký!

- Càng huống chi, nếu
như hắn thật sự tiến vào Diệp gia, mọi thứ đều ở dưới sự giám sát, hắn lại có
thể làm ra trò gì chứ?

Tiếng nghị luận ông ông
lập tức không ngừng vang bên tai. Diệp Quảng Hành lại thần sắc tự nhiên ngồi
xuống.

Cuối cùng, không có bất
cứ nhấp nhỏm gì, mọi người đều đồng ý với đề nghị lập tức yêu cầu Diệp Trùng
tiến vào Diệp gia.

- Ngươi nói, Diệp Trùng
đó rốt cuộc là có dáng vẻ gì?

- Ai biết! Nhưng nghe
nói hắn là một sư sĩ rất lợi hại đó. Cũng không biết gia chủ sẽ trang bị cho
hắn quang giáp gì.

- Hắn thật sự rất lợi
hại sao?

- Đợi hắn tới thì biết
thôi.

Thảo luận giống như thế
trong Diệp gia đâu đâu cũng có. Mỗi khi nghe thấy thảo luận thế này, Diệp Nhân
thường là mặt không biểu tình, xoay người bỏ đi. Thảo luận liên quan tới hắn và
Diệp Trùng rốt cuộc ai mới là cao thủ đệ nhất cũng được đề cập tới suốt, Diệp
Trùng, sư sĩ trước giờ chưa từng xuất hiện trước mặt mọi người, tràn đầy thần
bí, thực lực của hắn cũng được thần bí hóa giống như vậy.

Đợi khi mọi người tản
đi, Diệp Cư Hành và Diệp Quảng Hành nhìn nhau, khóe miệng mỗi người đều lộ ra
nụ cười nhẹ, nhưng lại không tới một giây liền kề vai nhau lướt qua, chi tiết
ngắn ngủi tới mức có thể bỏ qua này không có ai chú ý.

Diệp Trùng không hề
biết Diệp gia đang xảy ra một màn này, hắn lúc này đang cùng với Diệp La, hai
người đi tới Vu Uyên thành.

Diệp La nói ở chỗ này
có một cao thủ võ thuật vô cùng lợi hại, rồi sống chết đòi kéo Diệp Trùng cùng
tới. Trong lòng Diệp Trùng gấp tìm kiếm mấy người Nhuế Băng, đáng tiếc trên tay
không có bất cứ đầu mối nào, mù mịt không rõ, không biết bắt đầu từ đâu, liền
dứt khoát cùng Diệp La tới Vu Uyên thành.

Diệp La dẫn theo Diệp
Trùng giống như hai con ruồi không đầu đi loạn khắp nơi.

- Cao thủ ngươi nói rốt
cuộc là ở đâu? Diệp Trùng hỏi.

Diệp La nhún vai, không
chịu trách nhiệm nói: - Ta không phải đang tìm sao?

- Cũng tức là nói,
người không biết hắn rốt cuộc là ở đâu? - Câu hỏi ngược của Diệp Trùng chỉ
thẳng vào trọng tâm vấn đề.

- Hì hì. - Mặt Diệp La
dày tới bất ngờ, không đỏ mặt chút nào: - Ta cũng chỉ nghe nói mà thôi. Nghe
nói, ha ha, chỉ là nghe nói! Diệp La cười ha hả.

- Nghe nói? Cũng tức là
nói, nguồn gốc tin tức không có tính chuẩn xác. Kiến nghị của ta là bỏ qua tìm
kiếm. Ngoài ra, nếu như ngươi không thể đưa ra phương án tìm kiếm có tính khả
thi, ta từ chối đi cùng.

Giọng nói bình tĩnh của
Diệp Trùng giống như Mục Thương.

- Ta nói này A Trùng,
không phải như vậy chứ…

- Diệp tử! Gọi ta là
Diệp tử! Ta lại một lần nữa chỉnh sửa sai sót của ngươi.

- Cái tên Diệp tử này
quả thật là quá tràn lan rồi, A Trùng tốt hơn a…

Hai người ở trên đường
lớn chính là ngươi một câu, ta một câu như thế mà tranh biện.

Quảng Vệ không có tinh
thần loanh quanh trên đường. Lần đại chiến hôm đó hắn có thể nói là may mắn
cùng cực, thoát được một mạng, nhưng từ hưng phấn cực độ gặp được tiền bối
trong phái tới thất vọng bỏ mất dịp may lúc sau, loại khác biệt tâm lý này làm
hắn gần đây vẫn luôn ở trong trạng thái ủ rũ.

Nếu như không phải trận
chiến giống như ác mộng đó để lại trong lòng hắn dấu vết không thể nào xóa nhoà,
hắn nhất định sẽ cho rằng mình chẳng qua chỉ nằm mơ.

Phi tuyến ngân liên a!
Chính là Phi tuyến ngân liên trong phái thất lạc nhiều năm! Điều bồi sư thần bí
đó nhất định là vị tiền bối ẩn tu nào đó trong phái.

Nhưng điều hắn có thể
làm hiện giờ chỉ có than thở mà thôi.

Chính ngay lúc này,
tiếng tranh cãi bên người cắt ngang suy nghĩ của hắn. Vốn dĩ tâm tình buồn
chán, Quảng Vệ không khỏi càng thêm buồn bực, quay mặt nhìn, lại chỉ thấy hai
gã không biết đang tranh cãi cái gì, nhưng khi ánh mắt hắn rơi trên trước ngực
một gã trong đó, giống như bị sét đánh!

Đầu óc trống rỗng, cả
người như con tò he!

Khi hai người sắp đi
xa, Quảng Vệ lúc này mới bỗng nhiên hoàn hồn lại.

- Đợi một lát! - Quảng
Vệ kích động hét lớn lên, luýnh quýnh xông về phía hai người.

Diệp Trùng và Diệp La
hoàn toàn không ngờ ở chỗ này lại có người biết bọn họ, tự nhiên cho rằng tiếng
kêu phía sau là gọi người khác, không để ý tới.

Đợi khi Quảng Vệ xông
tới trước mặt bọn họ, giang đôi tay chặn hai người, hai người ai nấy vẻ mặt đều
nghi hoặc.

Quảng Vệ thở ồ ồ, thân
thể điều bồi sư trước giờ yếu ớt có tiếng, một phen chạy nhanh như vậy, Quảng
Vệ cảm thấy lồng ngực mình sôi trào, thêm vào kích động, hắn ngay cả một câu
cũng nói không ra. Gương mặt đỏ lựng lên, chỉ có thể trố to mắt nhìn Diệp
Trùng.

Diệp Trùng và Diệp La
nhìn nhau.

Bộp bộp.

Oa, Quảng Vệ khóc chạy
tới đôi chân Diệp Trùng.

Xuất phát từ bản năng,
không biết nguyên cớ, Diệp Trùng nhẹ nhàng lùi ra sau một bước, Quảng Vệ chỉ
cảm thấy trước mắt hoa lên, trước mắt liền mất đi bóng dáng Diệp Trùng, lập tức
té ngã miệng gặm bùn. Một cú này của hắn dùng sức cực lớn, cú này cũng ngã cực
nặng, mặt đầy đất, khóe miệng cũng bị xé rách.

Nhưng hắn trở mình bò
dậy, xoay người lạy trên mặt đất, miệng nghẹn ngào nói: - Tiền bối, đệ tử cuối
cùng gặp được tiền bối rồi…- Cay đắng ngày trước thoáng cái bộc phát ra, hắn
cũng không khống chế được tâm tình, lập tức gào khóc sướt mướt!

- Người quen biết? Diệp
La yếu ớt dùng tay chỉ Quảng Vệ đang bái trên mặt đất, thất thanh khóc khổ sở,
quay mặt sang bên nhìn Diệp Trùng.

- Không quen! - Diệp
Trùng lắc đầu, trả lời cực kỳ khẳng định.

- Vậy hắn tại sao…

- Không biết!

Hai người một hỏi một
đáp, không để ý tới Quảng Vệ quỳ trên mặt đất, khổ sở khóc ròng.

Chương 391: Yên Lưu hệ

- Này, anh to con, đừng
khóc thảm như thế! Nói nghe này, đàn ông giống cô nương nhà người ta. - Diệp La
nhìn thấy Quảng Vệ khóc thương tâm như vậy, còn Diệp Trùng lại có dáng vẻ lòng
dạ sắt đá, lập tức có lòng tốt nhắc nhở.

Quảng Vệ thu tiếng khóc
lại, ngẩng gương mặt dính đầy bùn đất, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phi tuyến
ngân liên trước ngực Diệp Trùng.

Cảm nhận được ánh mắt
của Quảng Vệ, Diệp Trùng không khỏi sờ Phi tuyến ngân liên trên cổ, trong lòng
lập tức hiểu rõ xảy ra chuyện gì.

- Nhẫn Hắc Yên! - Khi
nhìn thấy cái nhẫn Hắc ngọc hồn trên tay Diệp Trùng, Quảng Vệ không khỏi thất
thanh kêu lên. Trái tim vừa mới bình tĩnh lại một lần nữa dao động kịch liệt,
hắn đã tin tưởng người trước mặt thật sự là tiền bối phái mình không còn gì
nghi ngờ! Nếu như nói Phi tuyến ngân liên đại biểu cho truyền thừa của Yên lưu
phái, vậy nhẫn Hắc Yên chính là đại biểu cho địa vị tôn quý nhất của Lưu Yên
hệ.

Người trước mặt này là
người chấp chưởng môn phái mình!

Trời ạ! Mình cuối cùng
đã tìm thấy tổ chức rồi! Quảng Vệ cảm thấy mình giống như bị hạnh phúc vô tận
nhấn chìm. Không phải mình đang nằm mơ chứ, biểu tình trên gương mặt dính đầy
bùn đất cổ quái, hắn bỗng nhiên cắn mạnh tay mình một cái.

A! Một tiếng kêu thảm!
Hắn cắn cái này cực kỳ cố sức, đau đớn kịch liệt, nhịn không được kêu thảm,
nhưng trong lòng lại vui mừng nói không ra lời!

Mình không phải đang
nằm mộng!

Ánh mắt Diệp La nhìn
Quảng Vệ đầy sự đồng tình.

Diệp Trùng lấy Phi
tuyến ngân liên từ trên cổ xuống, treo trên tay, hỏi Quảng Vệ: - Ngươi biết thứ
này?

Quảng Vệ vội vàng liều
mạng gật đầu. nhưng hắn rất mau liền phản ứng lại, binh binh binh, dập đầu ba
cái, thần tình vô cùng cung kính: - Đệ tử Yên Lưu hệ Quảng Vệ bái kiến người
chấp chưởng! - Ba cái dập đầu này cũng dùng sức vô cùng.

Diệp Trùng lắc đầu: - Ta
không phải người chấp chưởng của Lưu Yên hệ. - Hắn thế nào cũng không ngờ cái
Phi tuyến ngân liên và nhẫn Hắc Yên này lại là chứng minh thân phận của người
chấp chưởng Lưu Yên hệ.

Quảng Vệ lạy trên đất,
giọng nói lại vô cùng kiên quyết: - Ngài là người chấp chưởng! Đệ tử tuy ngu
ngốc nhưng sẽ không ngay cả Phi tuyến ngân liên và nhẫn Hắc Yên của phái mình
cũng nhận không ra. - Càng nói, giọng của hắn liền trở nên nghẹn ngào.

Diệp La kéo ống tay áo
của Diệp Trùng, ra dấu đám người vây xem xung quanh.

- Đi theo ta! - Giọng
nói lạnh nhạt của Diệp Trùng đối với Quảng Vệ giống như tiếng sáo trời.

Mấy ngày này tuy Diệp
La không dẫn Diệp Trùng tìm thấy vị cao thủ thần bí trong truyền thuyết đó,
nhưng cũng đi chơi gần như cả Vu Uyên thành, tự nhiên rất dễ dàng tìm thấy một
chỗ yên tĩnh.

- Cho ngươi. - Diệp Trùng
đưa Phi tuyến ngân liên tới tay Quảng Vệ.

Quảng Vệ ngơ ngác nhìn
Diệp Trùng, không hiểu. Diệp La cũng không ngờ Diệp Trùng lại dễ dàng giao thứ
quý trọng thế này cho một người vẫn không quen biết.

Phi tuyến ngân liên chỉ
riêng chất liệu đã rất hiếm có, giá trị liên thành. Càng huống chi là tín vật
của một môn phái, giá trị của bản thân nó càng khó mà ước tính.

- Người là đệ tử của
Yên Lưu hệ mà. - Giọng nói của Diệp Trùng bình đạm như nước, dưới ánh nắng
chiều hoàng hôn, thân hình gầy ốm, thon dài lại thong dong như vậy.

Tinh thần Quảng Vệ chấn
động, câu nói này hắn nghe rất rõ ràng, mau chóng gật đầu.

- Ta không phải Lưu Yên
hệ các người, cái Phi tuyến ngân liên và Hắc Yên châu này cũng là vô tình có
được. Cái Phi tuyến ngân liên này tặng trả lại ngươi, nhưng cái Hắc Yên châu
này đối với ta lại cực kỳ có ích, không thể cho ngươi.

Trầm ngâm một lúc, Diệp
Trùng tiếp tục nói: - Tuy vấn đề quyền sở hữu của hai món này khá phức tạp,
nhưng ta dùng năm công thức điều bồi để đền bù cho nó. - Câu nói này của Diệp Trùng
lại nói khá kiên quyết. Hắc Yên châu đối với hắn cực kỳ có ích, hắn tự nhiên sẽ
không buông tay.

Ánh mắt Quảng Vệ lại mù
mờ, hắn vốn dĩ chỉ là một nhân vật nhỏ, mấy năm nay cụp đuôi làm người quá lâu,
vừa gặp được việc lớn thế này liền lập tức tay chân luống cuống.

Liếc nhìn Quảng Vệ, mắt
Diệp Trùng sâu như trời đêm, không nói lời nào. Hắn nhặt một cây gậy trên đất,
rồi viết lên mặt đất.

Công thức điều bồi
trong con chip của Quản phong tử cực nhiều, với hắn mà nói, đây là một việc cực
kỳ dễ dàng.

Diệp Trùng đối với mấy
công thức này không cái nào không thuộc nằm lòng, viết ra tự nhiên cũng cực
nhanh. Hắn tuỳ ý chọn ra năm loại công thức điều bồi, nhưng toàn bộ đều không
phải công thức bản thân Yên Lưu hệ có. Mấy công thức này so với Thoát thủy xích
sa nổi tiếng nhất của Yên Lưu hệ cũng không thua kém chút nào.

Diệp Trùng đứng thẳng
eo, quăng cây gậy trên tay, nói với Quảng Vệ: - Năm loại công thức này cho
ngươi. - Nói xong hắn nhìn Diệp La, muốn xoay người bỏ đi. Diệp La vội vàng đi
theo.

- Ngươi, ngươi… - Bên
trong Phi tuyến ngân liên có tất cả công thức của Yên Lưu hệ! Quảng Vệ đột
nhiên quỷ thần sai khiến gào lên nói ra một câu thế này, nhưng lời vừa thốt ra,
sắc mặt hắn liền không khỏi thay đổi, trong lòng thầm mắng mình ngu ngốc, trái
tim lập tức lên tới cổ họng.

Diệp Trùng nhìn Quảng
Vệ một cách sâu sắc.

Sắc mặt Quảng Vệ trắng
bệch, hắn lúc này mới nghĩ tới đối phương chính là điều bồi sư hung danh vang
dội, giết mình còn không giống như giết một con vịt sao? Hơn nữa bên ngoài rao
ầm lên là mấy điều bồi sư này giết người không hề nháy mắt.

Hết rồi! Hết rồi! Mình
tại sao lại phạm vào hồ đồ như vậy chứ? Quảng Vệ nhắm mắt, trái tim đập binh
binh không ngừng.

Nhưng đợi cả nửa ngày,
sự đau đớn dữ dội trong tưởng tượng lại không thấy tới, nhưng nghe thấy giọng
nói lạnh lùng đó: - Đây là Thoát thủy xích sa của lưu phái các người, hai thứ
còn lại là thuốc mê huyễn, tặng ngươi!

Đợi khi Quảng Vệ mở
mắt, trước mắt đã sớm không còn một ai, trên đất đặt chỉnh tề ba lọ điều bồi.

- Nhìn không ra, ngươi
vẫn thật sự là không tệ! Chậc chậc, khá là lương thiện a! - Diệp La chế giễu
nói, nhưng trong mắt vẫn nhịn không được thoáng qua một tia tán thưởng, không
phải ai cũng đều có thể mang mấy thứ quý giá như vậy tặng trả cho người khác.

Diệp Trùng không để ý
tới hắn. Ai cũng không ngờ, cử động này của hắn, trực tiếp thay đổi bố cục giới
điều bồi của hành tinh Thoát Mộc. Mười năm sau, Yên Lưu hệ đã trở thành lưu
phái điều bồi mạnh mẽ nhất của hành tinh Thoát Mộc, mà trong lòng Quảng Vệ vẫn
luôn cảm kích vạn phần đối với vị điều bồi sư thần bí này, trong lòng hận Phỉ
Lý Độ ngày đó đánh lén Diệp Trùng, Dạ Hương Lưu sau này vẫn luôn bị Yên Lưu cực
kỳ đè nén. Đây là chuyện về sau, tự nhiên không đề cập tới.

Diệp Nhân một mình đứng
trước cửa sổ mạn tàu của tàu vũ trụ, nhìn vô số vì sao bên ngoài cửa sổ, trên
gương mặt lạnh lùng giống như tượng băng. Nói thật, Diệp Nhân đẹp trai hơn Diệp
Trùng nhiều. Chiều cao của hắn cao hơn Diệp Trùng một chút, còn thể hình cũng
tráng kiện hơn Diệp Trùng, cho nên xem ra càng thêm cân xứng mà lại tràn đầy
sức mạnh. Nhưng khí chất của hắn càng lạnh hơn Diệp Trùng, đứng ở đó, cả người
liền giống như một khối băng lạnh ngàn năm, làm người ta không dám tới gần.

Tóc dài ngang vai, mày
kiếm thon dài, sống mũi cao dài, vô luận nhìn từ góc độ nào đều là một người
đẹp trai. Nhưng cặp mắt hẹp dài, nửa khép bức người giống như lưỡi đao, một làn
hơi lạnh không tự chủ được lộ ra từ khóe miệng của hắn.

Khi người xung quanh
lướt qua bên người hắn, không ai không cẩn thận vô cùng, chỉ sợ kinh động tới
hắn.

Diệp Nhân lần này dẫn
đội đón tiếp Diệp Trùng về nhà. Đối với nhiệm vụ lần này, trong lòng hắn hiểu
rất rõ, nói là đón tiếp, thật ra không khác biệt gì hộ tống. Trong tộc chỉ yêu
cầu kết quả là Diệp Trùng về nhà, đối với hắn làm sao về nhà, vậy thì bọn họ
không có chút hứng thú nào.

- Đang nghĩ gì đó? - Một
giọng nữ ngọt ngào vang lên bên tai Diệp Nhân. Diệp Trân Ni có lẽ là người duy
nhất không sợ Diệp Nhân trong đám người này. Hai người Diệp Nhân và Diệp Trân
Ni từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cảm tình cực tốt. Cả Diệp gia đều biết, ở trong
tộc, người có thể ảnh hưởng Diệp Nhân chỉ có ba người, gia chủ, Diệp Cư Hành và
Diệp Trân Ni.

Xoay mặt qua, ánh mắt
rơi trên gương mặt quen thuộc đó, ánh mắt Diệp Nhân không khỏi nhu hòa vài
phần.

Diệp Trân Ni không hề
coi như là vô cùng xinh đẹp, trong vòng mỹ nữ xuất hiện với tần suất cực cao
này của ba đại thế gia, nàng chỉ có thể coi như thượng trung đẳng trở xuống.
Nhưng ở Diệp gia, nàng lại được hoan nghênh vô cùng. Tình tình nàng dịu dàng hòa
nhã, hơn nữa tâm địa lương thiện, mọi người đều cực kỳ yêu thích nàng.

Đáng tiếc, Diệp Trân Ni
và Diệp Nhân không thể nào kết hợp. Diệp gia đối với việc kết hợp giữa nam nữ
dòng chính cực kỳ nghiêm khắc, cho dù Diệp Nhân đội lên vòng sáng cao thủ đệ
nhất Diệp gia cũng vẫn không sao giãy thoát khỏi điều tộc quy gần như là nghiêm
khắc nhất Diệp gia này.

Nhưng dưới sự uy hiếp
của Diệp Nhân, ngược lại thật sự vẫn không có ai dám có chủ ý với Diệp Trân Ni.
Diệp Trân Ni vì có thể đủ để xuất hiện bên cạnh Diệp Nhân, liều mạng nâng cao
thực lực bản thân. Nàng cũng là một sư sĩ cực kỳ ưu tú, tuy thiếu rèn giũa thực
chiến, nhưng may mà vô luận là gia chủ hay là Diệp Cư Hành, đối với Diệp Nhân
đều vô cùng yêu quý, thường có ý, vô tình an bài hai người cùng làm nhiệm vụ.

- Đây là lần thứ năm
chúng ta cùng ra ngoài làm nhiệm vụ. - Diệp Nhân nhẹ giọng nói. Nếu như lúc này
có người ở bên cạnh, nhất định con ngươi sẽ rơi đầy đất. Diệp Nhân máu lạnh
giống như máy móc lại cũng sẽ dùng giọng nói nhẹ nhàng thế này để nói với người
khác.

- Đúng vậy. - Diệp Trân
Ni cười ngọt ngào, dung nhan không hề xem như là xinh đẹp lại làm cho Diệp Nhân
vẫn luôn bình tĩnh hơi thất thần.

Hai người lập tức đều
bảo trì trầm mặc, kề vai đứng trước cửa sổ mạn tàu, yên tĩnh nhìn tinh không
sâu thẳm ngoài cửa sổ.

- Đội trưởng, đã tới tinh
khu tự do. - Sư sĩ tới thông báo trong lòng thở dài, hình như mình tới thật
không đúng lúc rồi a.

- Ừ. - Diệp Nhân lạnh
nhạt ừ một tiếng, giọng nói lại khôi phục sự lạnh lùng ngày thường. Không xoay
người lại, chỉ lạnh lùng buông xuống một câu: - Ra lệnh mọi người chuẩn bị,
kiểm tra tất cả trang bị!

- Vâng!

Diệp Trân Ni ngây ngốc
nhìn chằm chằm đường nét rắn rỏi một bên mặt Diệp Nhân, vẫn cứ xuất thần.

Công tắc không gian của
Nguyệt Phục Vương trên cổ tay đột nhiên dao động, phát ra tiếng ông ông.

Biến cố đột nhiên này
làm Diệp Trùng dừng bước.

- Sao thế? - Diệp La
thấy Diệp Trùng đột nhiên đứng lại, không khỏi kỳ quái hỏi.

Diệp Trùng nhấc tay
phải, vòng tay màu đen sáng bóng thường có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Đây chính là công tắc không gian của Nguyệt Phục Vương, thủ công tinh xảo, bề
mặt điêu khắc từng chiếc lá cây, mấy lá cây này ngay cả gân lá cũng thấy được
rõ ràng, vô cùng chân thật. Mấy lá cây quấn lấy lẫn nhau, tràn đầy mỹ cảm.
Nhưng Diệp La ghét đàn ông đeo vòng tay quả thật quá khó xem, nên thường đem nó
đeo trước ngực. Diệp Trùng vẫn cảm thấy đeo trên cổ tay thì tiện lợi hơn, hắn
không quan tâm dễ nhìn hay không.

- Nó đang rung động! - Diệp
Trùng nói dứt khoát, ngắn gọn.

- Ý, vậy là trong tộc
có tin tức truyền tới. Xem xem, lúc này lại có tin tức gì? Chẳng lẽ là bởi vì
việc của bộ lạc Hy Phượng và Lược đồng giả? - Diệp La vô cùng tò mò, bên trong
báo cáo của hắn nói tới hai việc, với cái nhìn của hắn, việc của Diệp Trùng đã
kết thúc rồi, còn lại đều là vài vấn đề nhỏ. Ngược lại, quan hệ ám muội giữa bộ
lạc Hy Phượng và Lược đồng giả mới càng có giá trị nghiên cứu sâu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3