Chàng hiệp sĩ trong bộ áo giáp sáng ngời - Chương 24 phần 2

Cô tìm thấy anh trong một
căn phòng chỉ có thể là một văn phòng, ngồi tại một chiếc bàn bao quanh bởi
giấy tờ. Anh hóa ra đang cộng một cột số.

Anh nhìn lên cô, nhướng
một bên lông mày lên, sau đó nhìn lại xuống chỗ giấy tờ của anh.

“Nicholas, anh không thể
lờ em đi. Chúng ta phải nói chuyện. Một lúc nào đó anh sẽ phải lắng nghe em.”

“Ta đang bận rồi. Đừng có
quấy rầy ta với kiểu nói líu lo lố bịch của ngươi.”

“Líu lo! Lố bịch!” cô nói
đầy giận giữ. “Điều em cần nói có ý nghĩa nhiều hơn thế.”

Anh tặng cho cô một cái
nhìn khác nữa yêu cầu im lặng, sau đó quay trở lại với những cột số của anh.

Dougless liếc nhìn chỗ
giấy tờ, nhưng những cột số chẳng có ý nghĩa gì với cô. Một vài chỗ là chữ số
La mã, một vài chỗ được viết chữa j thay cho chữ i, và một vài chỗ là số Ả rập.
Không ngạc nhiên gì là anh gặp khó khăn khi phải cộng chúng, cô nghĩ. Mở chiếc
túi nhỏ thêu hoa được đeo ở eo cô, cô lấy ra chiếc máy tính chạy bằng năng
lượng mặt trời của mình. Cô đem nó theo bên mình bởi vì Honoria và những quý cô
khác đếm những mũi thêu của họ, thế nên Dougless thường cộng và trừ cho họ để
những mẫu hoa văn của họ được cân đối. Nhưng cô có những điều quan trọng hơn để
làm là giúp anh tính toán, cô nghĩ khi cô đặt cái máy tính xuống cạnh tay anh.

“Anh và Kit vừa đi xa vài
ngày. Các anh tới Bellwood à? Anh ấy đã chỉ cho anh cánh cửa bí mật chưa?”

“Đức ôngKit,” anh
nói một cách dứt khoát, “không phải là mối bận tâm của ngươi. Cũng như không
phải là của ta. Cũng như, với vấn đề đó, hộ gia đình của mẹ ta cũng không phải.
Tiểu thư, ngươi không được chào đón ở đây.”

Cô đang đứng phía trên
anh, nhìn xuống anh và cố nghĩ xem nên nói điều gì để khiến anh lắng nghe cô.
Sau đó, khi cô theo dõi, Nicholas đã giật lấy cái máy tính một cách giận dữ và
bắt đầu bấm vào những cái nút. Anh bấm vào những con số, gí vào nút dấu cộng ở
giữa chúng, sau đó ấn dấu bằng khi kết thúc. Vẫn nói, rõ ràng là thậm chí còn
không chú ý anh vừa làm gì, anh viết tổng số xuống mảnh giấy của mình.

“Và hơn thế nữa...” anh
nói khi anh bắt đầu cộng cột thứ hai.

“Nicholas,” cô thì thầm,
“anh có nhớ.” Cô hít vào một hơi, sau đó to hơn, cô nói, “Anh có nhớ.”

“Ta chẳng nhớ gì hết,”
anh nói một cách giận dữ, nhưng thậm chí là khi anh nói, anh nhìn trừng trừng
xuống cái máy tính trong tay mình. Anh đã nhận ra anh đang sử dụng nó, nhưng
lúc này ý thức việc nó là vật gì và nó sử dụng ra sao chảy tuột ra khỏi anh.
Anh thả rơi nó như thể nó là một vật tà ma vậy.

Nhìn thấy anh sử dụng máy
tính như là một khám phá đối với Dougless. Bằng cách nào đó, những gì anh trải
nghiệm trong thế kỷ hai mươi đã bị chôn vùi trong ký ức của anh. Hiện giờ là bốn
năm trước khi nó xảy ra, nhưng nó tình cờ cũng là bốn trăm năm trước khi
Dougless được sinh ra. Có quá nhiều những trải nghiệm đang xảy ra với cô đến
nỗi cô không thể đặt câu hỏi về việc anh biết về cái máy tính. Nhưng nếu anh
nhớ cái máy nhỏ xíu đó, vậy thì anh sẽ nhớ cô.

Cô quỳ xuống bên cạnh anh
và đặt tay cô lên trên cánh tay anh. “Nicholas, anh có nhớ.”

Nicholas muốn dứt ra khỏi
cô ta, nhưng anh không thể. Có chuyện gì với người đàn bà này vậy?Anh tự
hỏi bản thân mình. Cô ta xinh xắn, phải, nhưng anh đã từng nhìn thấy những
người đàn bà còn xinh đẹp hơn. Anh chắc chắn đã từng ở quanh đàn bà còn ưa nhìn
hơn cô ta. Nhưng người đàn bà này... người đàn bà này chưa bao giờ rời tâm trí
anh.

“Làm ơn,” cô thì thầm,
“đừng đóng tâm trí anh lại với em. Đừng chống lại em. Có thể anh sẽ nhớ lại
nhiều hơn nếu anh cho phép bản thân mình.”

“Ta chẳng nhớ gì hết,”
anh nói một cách kiên quyết, nhìn xuống mắt cô. Anh muốn gỡ tóc cô ra khỏi cái
mũ vải nhỏ xíu, ra khỏi bím tóc của nó.

“Anh có nhớ. Nếu không
thì làm sao anh có thể sử dụng cái máy tính được?”

“Ta không có...” anh bắt
đầu, sau đó liếc nhanh xuống cái vật nằm trên đống giấy tờ. Nhưng anh biết điều
đó, bằng cách nào đó, anh biết sử dụng nó, anh biết cách dùng nó tính toán. Anh
giật cánh tay mình ra khỏi bàn tay của cô ta. “Để ta yên.”

“Nicholas, làm ơn nghe em
nói,” cô khẩn nài. “Anh phải nói cho em biết liệu Kit đã chỉ cho anh cánh cửa ở
Bellwood hay chưa. Thông tin đó sẽ cho chúng ta biết chúng ta có bao nhiêu thời
gian cho đến khi anh ấy... anh ấy bị chết đuối.” Cho tới khi Lettice ra lệnh
giết anh ấy, cô nghĩ. “Nó có thể là hàng tuần hay thậm chí là hàng tháng, nhưng
nếu anh ấy đã chỉ cho anh cánh cửa... tai nạn của anh ấy chỉ còn được tính bằng
ngày kể từ lúc đó. Làm ơn, Nicholas, đừng chống lại em trong chuyện này.”

Anh sẽ không cho phép cô
ta kiểm soát anh. Anh sẽ không giống như phần còn lại của những người trong nhà
và cho phép cô ta cầu xin những ân huệ. Bây giờ bất cứ hôm nào anh cũng mong
đợi cô ta yêu cầu một túi vàng đổi lấy một bài hát khác. Và mẹ anh bị cô ta làm
cho say đắm đến nỗi bà không nghi ngờ gì sẽ cho cô ta vàng. Như nó đã thế, phu
nhân Margaret cho người đàn bà này ăn mặc, quạt cầm tay và moi ra từ những
chiếc rương đựng châu báu của dòng họ Stafford để cho cô ta mượn tất cả những
thứ xa hoa này.

“Ta không biết cánh cửa
nào hết,” Nicholas nói dối. Đã vài ngày kể từ khi Kit chỉ cho anh cánh cửa ở
Bellwood. Việc ả đàn bà phù thủy này biết về điều đó là một bằng chứng nữa cho
thấy cô ta không phải là người trông như vẻ bề ngoài.

Dougless ngồi lại trên
gót chân cô, chiếc váy sa tanh màu xanh lá cuộn phồng lên xung quanh cô, và thở
ra đầy nhẹ nhõm. “Tốt,” cô thì thầm. “Tốt.” Cô không muốn nghĩ rằng Kit sắp
chết. Nếu Kit không chết, vậy thì có lẽ Lettice sẽ không có cơ hội để móc cái
móc của cô ta vào Nicholas, và những hành động bất công to lớn đó sẽ được ngăn
ngừa. Và bên cạnh đó, có lẽ sau khi Kit đã được cứu, cô sẽ được gửi trả lại thế
kỷ hai mươi.

“Ngươi quan tâm tới anh
trai ta?” Nicholas hỏi, nhìn xuống cô.

Cô mỉm cười. “Anh ấy có
vẻ như là một anh chàng dễ thương, nhưng anh ấy sẽ không bao giờ là...” Cô kéo
dài giọng. Tình yêu của cuộc đời em, cô gần như nói điều đó. Nhìn vào trong đôi
mắt màu xanh da trời của Nicholas, cô nhớ cái đêm mà họ đã làm tình. Cô nhớ
tiếng cười của anh và sự thích thú của anh đối với thế giới hiện đại. Không
nghĩ ngợi gì, cô chìa tay mình về phía anh. Anh dường như cũng không nghĩ ngợi
gì khi anh nắm lấy tay cô và nâng những ngón tay cô lên môi anh.

“Colin,” cô thì thầm.

“Thưa ngài,” một giọng
nói vang tới từ ngoài cửa. “Xin thứ lỗi.”

Nicholas thả rơi tay cô,
và Dougless, biết rằng khoảnh khắc đó đã mất đi, nhỏm dậy và vuốt thẳng váy cô.
“Anh sẽ nói cho em biết về cánh cửa, phải không? Chúng ta sẽ phải tiếp tục để
mắt tới Kit,” cô nói khẽ.

Nicholas không nhìn cô.
Tất cả những gì người đàn bà này nói là anh trai anh. Cô ta ám ảnh tâm trí anh,
nhưng cô ta dường như chẳng có chút cảm xúc gì với anh. Những ý nghĩ của cô ta
chỉ về một mình Kit thôi. “Đi đi,” anh lầm bầm, sau đó to hơn, “Đi và hát những
bài hát của ngươi cho những người khác đi. Sẽ tốn hơn một bài hát để bỏ bùa ta.
Và cầm cái này đi.” Anh nhìn cái máy tính như thể nó là một vật đến từ quỷ dữ.

“Anh có thể giữ nó và sử
dụng nếu anh muốn.”

Anh chĩa ánh mắt dữ tợn
về phía cô. “Ta không biết cách dùng.”

Với một tiếng thở dài,
Dougless cầm lấy chiếc máy tính, sau đó rời khỏi phòng. Vậy là mọi cố gắng cô
tạo nên để nói chuyện với Nicholas đã thất bại. Nhưng ít nhất cô bắt đầu hiểu
anh nghĩ anh đang bảo vệ gia đình mình khỏi cô. Cô không thể không mỉm cười
trước ý nghĩ đó. Nicholas cô yêu thật là nhiều cũng luôn đặt gia đình anh lên
trước. Ở thế kỷ hai mươi anh đã muốn quay trở lại, xóa bỏ cuộc hành hình để cứu
danh dự gia đình anh.

Người đàn ông này đã là
Nicholas cô đem lòng yêu, cô nghĩ, mỉm cười. Trên bề mặt, những gì với người
đàn bà ở trên bàn và trong vườn cây, anh dường như là kẻ chơi bời phóng đãng
những cuốn sách lịch sử đã miêu tả. Và tất nhiên cô ghét sự tức giận và tình
trạng thù địch của anh về phía cô. Và nó cũng chẳng thể giúp được tí
nàokhi biếtrằng phần còn lại của gia đình không thể nào đối xử tốt
với cô hơn được nữa, với chỉ có Nicholas là thù địch. Nhưng ẩn dưới tất cả
những điều đó, cô biết rằng anh là người đàn ông cô đã đem lòng yêu, người đàn
ông đặt những người khác lên trước bản thân anh ta.

Ý nghĩ này khiến cô tha
thứ cho tình trạng thù địch của anh. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô có một động cơ
ngấm ngầm về việc muốn đến gần gia đình anh? Thật không tốt khi tin tưởng như
gia đình anh đã làm. Nicholasđã hành động đúng. Anh không nên tin tưởng cô.
Vì anh không có ý thức để nhớ cô trước đây, anh không có lý do gì để tin cô
hết. Và chuyện gì với sợi dây liên hệ giữa họ và cái cách anh “nghe thấy” cô
gọi anh những lần đó, anh có mọi lý do để tin cô là phù thủy.

Nhưng anh có nhớ, cô
nghĩ. Anh nói anh chẳng nhớ gì hết, nhưng anh đã nhớ cái máy tính đủ để có thể
sử dụng nó một cách chính xác. Cô băn khoăn liệu có điều gì khác anh nhớ và cô
bắt đầu nghĩ đến những thứ chứa trong chiếc túi xách của cô. Cô có thể cho anh
thấy vật gì nữa khiến anh có thể xua đi đám sương mù ở trong ký ức của anh?

Trong
phòngtiếpkiến mọi người đều náo động. Có vẻ như là hàng hóa của
người cung cấp thực phẩm đã tới. Dougless đã được cho biết đây là người đàn ông
đã du hành khắp nơi ở Anh quốc để mua những thực phẩm đặc biệt cho gia đình
Stafford, sau đó gửi chúng về một tháng một lần. Tháng này ông ta đã gửi về dứa
và bột ca cao, thứ đã được nhập khẩu từ Mexico tới Tây Ban Nha, sau đó tới Anh
quốc. Cũng có đường của Brazil nữa.

Đứng phía sau và theo dõi
khi những người phụ nữ kêu ầm lên trước những thứ cao lương mĩ vị, Dougless
không thể không nghĩ tới cái cách thế kỷ hai mươi coi trọng thức ăn. Người Mỹ
có thể có bất kì loại thực phẩm nào trong bất cứ thời điểm nào trong năm.

Khi Dougless nhìn tới chỗ
bột sôcôla, được bọc cẩn thận trong lớp vải, cô nghĩ về bữa picnic kiểu Mỹ cô
đã nấu cho Nicholas: thịt gà rán, sa lát khoai tây, trứng muối, và bánh sôcôla
hạnh nhân.

Bất thình lình một ý
tưởng đánh trúng cô. Cô đã nghe được rằng mùi vị và vị ngon là một trong những
ký ức mạnh mẽ nhất. Cô biết rằng một loại thức ăn cố định nào đấy gợi nhớ cho
cô về bà ngoại mình, Amanda, vì luôn có một sự đa dạng đáng ngạc nhiên thực
phẩm trong nhà của bà ngoại cô. Và mùi hương của hoa nhài luôn nhắc nhở
Dougless về mẹ mình. Nếu Nicholas được phục vụ cùng một bữa ăn anh đã từng ăn ở
thế kỷ hai mươi, liệu nó có giúp anh nhớ lại thêm về khoảng thời gian anh đã ở
bên cô không?

Dougless đi tới chỗ phu
nhân Margaret và xin phép được chuẩn bị bữa ăn tối. Phu nhân Margaret rất hài
lòng với ý tưởng đó, nhưng kinh hãi trước ý tưởng rằng Dougless muốn tự mình
làm việc trong nhà bếp. Bà đưa ra đề xuất rằng Dougless nói với quan
hầutrongphòng thực phẩm cô muốn những gì và rằng cô nói với quan
hầu ở nhà bếp (cái gã “cho cái miệng”) chứ đừng có tự mình đi xuống bếp.

Dougless cố hết sức cô có
thể để nài nỉ, với lại phu nhân Margaret đã khơi nên sự tò mò của cô về nhà
bếp. Và quan hầu ở nhà bếp “cho cái miệng” là cái khỉ gì vậy ta?

Sau bữa trưa dài dằng dặc
và xa hoa, Dougless đi xuống cầu thang dẫn tới nhà bếp và có cảm giác kính sợ
trước những gì cô nhìn thấy: hết phòng này đến phòng khác với những lò lửa
khổng lồ, những cái bàn vĩ đại, và rất nhiều, rất nhiều người đang hối hả chạy
ngược chạy xuôi. Nhưng cô sớm khám phá ra rằng mỗi người đều có công việc của mình.
Có hai người đồ tể, hai người thợ làm bánh, hai người ủ rượu, một người ủ rượu
mạch nha, hai người sấy khô hoa bia để ủ bia, những chị thợ giặt, trẻ nhỏ để
làm những công việc lặt vặt, và thậm chí một người đàn ông được gọi là thợ hồ
để làm công việc là trát lại lớp vữa thạch cao khi chúng rơi xuống. Cũng có
những người thư ký ghi lại mỗi xu được chi dùng. Và tất cả những người này đều
có những người giúp việc khác nữa.

Mộtcái mìnhbò
khổng lồ được vận chuyển đến cho nhà bếp trong một cái xe bò, sau đó được
chuyển qua phòng xẻ thịt. Phòng chứa thức ăn dự trữ, to hơn cả ngôi nhà, được
chất đầy với những thùng tô-nô. Những cây xúc xích to như cánh tay và dài hơn
cả thước được treo lủng lẳng ở trên trần nhà cao. Trong hai phòng, quay lưng
lại một bức tường cao phía trên một lò sưởi đôi, là những chiếc giường tầng với
đệm rơm là nơi rất nhiều người làm việc ở nhà bếp ngủ.

Người trưởng quản đưa cô
qua những căn phòng, và sau khi Dougless có thể khép miệng cô lại một cách đầy
kính sợ trước kích cỡ của nơi này và trước số lượng khổng lồ của những thức ăn
được chuẩn bị trong phòng bếp, cô bắt đầu nói cho người đàn ông cô muốn làm gì.

Nuốt xuống, cô nhìn những
thùng chất đầy gà được mang vào; sau đó một người đàn bà to béo bắt đầu vặn cổ
chúng. Những cái vạc đầy nước được đun sôi để nhúng gà rồi vặt lông, và cô được
bảo rằng những cái lông mềm nhất của giữ lại để dùng làm gối cho người hầu.

Cô ngạc nhiên vì khoai
tây đã xuất hiện trong hộ gia đình thế kỷ mười sáu nhưng không được ăn thường
xuyên. Nhưng dưới sự chỉ đạo của Dougless, những người phụ nữ nhanh chóng tiến
hành việc gọt vỏ khoai tây, và những người khác luộc trứng, loại quả bé hơn
trứng của thế kỷ hai mươi rất nhiều.

Để có bột mì làm bột nhão
cho món thịt gà và bánh sôcôla hạnh nhân, Dougless được đưa tới phòng xay bột.
Bột mì ở đây được sàng liên tiếp qua những cái rây bằng vải, mỗi một chiếc chất
lượng lại tăng lên. Dougless bắt đầu hiểu tại sao thứ bánh mì trắng tinh, được
gọi là manchet[54], lại được quý trọng đến thế. Những
địa vị thấp hơn trong nhà ăn bánh mì chất lượng thấp hơn. Bánh mì được sàng chỉ
một lần vẫn còn rất nhiều cám - và đất bẩn - trong nó.

[54] Manchet: loại bánh mì trắng được làm từ bột lúa
mì, phục vụ cho tầng lớp quý tộc. Các tầng lớp thấp hơn thì dùng loại bánh mì
nâu hoặc đen làm từ bột lúa mạch.

Chỉ có người trong gia
tộc và những người thân cận gần gũi nhất mới được ăn bánh mì đã được sàng cho
đến khi nó sạch hoàn toàn.

Dougless biết sẽ có đủ
thịt gà, trứng, và khoai tây cho cả nhà, nhưng bánh hạnh nhân với sôcôla quý
báu và đắt đỏ chỉ có thể cho những thành viên trong gia đình thôi. Một người
đầu bếp giúp cô quyết định thịt gà được bọc bao nhiêu bột mì thô và bao nhiêu
bột từ lần sàng tiếp theo và bao nhiêu bột từ lần tiếp theo nữa, và vân vân. Dougless
sẽ không rao giảng về công bằng, đặc biệt khi cô biết loại bột tốt nhất không
có cám trong đó và có biết bao nhiêu là vitamin đã bị mất đi, và do đó không bổ
dưỡng như loại bột mì đã được sàng ít lần hơn. Dougless chỉ tập trung vào việc
chuẩn bị một bữa ăn có thể nuôi cả một đội quân.

Bữa ăn, thứ thật dễ dàng
khi chuẩn bị trong một nhà bếp hiện đại ở Anh quốc và xong trong một thời gian
ngắn, thật không dễ dàng gì trong thế kỷ mười sáu. Mọi thứ phải được làm trong
một cái hũ lớn và từ các thứ tạp nham khác. Không có mù tạt hay sốt mayonnaise
từ những cửa hàng tạp hóa cho món trứng và khoai tây. Tất cả tiêu, được khóa
lại bằng chìa và ổ khóa, thì còn nguyên hạt, và ai đó phải nhặt lên những tảng
đá, sau đó hạt tiêu khô được nghiền trong một chiếc cối giã có kích thước như
một cái bồn tắm. Quả hạnh để làm bánh sôcôla hạnh nhân không đến trong một
chiếc túi nhựa mà phải được lột vỏ.

Khi Dougless làm cùng, cô
theo dõi và học hỏi. Khoảnh khắc sợ hãi duy nhất của cô tới khi cô nhìn thấy
chảo bánh được lót bởi những tờ giấy đã được viết kín chữ. Cô theo dõi đầy kinh
hoàng khi thấy bột nhão trộn sôcôla được rót lên trên một chứng thư mà cô chắc
chắn là đã được ký bởi Henry VII.

Khi bữa ăn đã gần như sẵn
sàng để được phục vụ, Dougless biết rằng bữa ăn phải là một buổi picnic. Như
thể cô đã luôn chỉ huy một đội quân, cô sai những người đàn ông tới vườn cây ăn
quả để trải những chiếc khăn vải trên mặt đất, sau đó mang gối từ trên gác
xuống.

Bữa tối diễn ra muộn vào
tối hôm đó, không được phục vụ cho tới tận sáu giờ tối, nhưng từ vẻ mặt của mọi
người khi họ bắt đầu nếm mọi thứ, họ nghĩ việc chờ đợi là xứng đáng. Họ ăn sa
lát khoai tây bằng thìa và ngấu nghiến những đĩa đầy món trứng lộc[55]. Họ yêu món thịt gà tẩm ướp nhiều
gia vị.

[55] Trứng lộc: (deviled eggs - trứng quỷ?!) món trứng
luộc được cắt làm đôi rồi lấy lòng đỏ trứng trộn với các thành phần khác như
sốt mù tạt, mayonnaise...

Dougless ngồi đối diện
với Nicholas và theo dõi anh thật kĩ khi cô ăn. Nhưng nhiều nhất cô có thể thấy
được, không có gì làm cho ký ức lóe lên.

Cuối bữa ăn, những người
hầu hoan hỉ bê vào những chiếc đĩa bạc chồng cao những bánh sôcôla hạnh nhân
dai dai. Ở miếng cắn đầu tiên có những giọt nước biết ơn trong mắt cửa vài thực
khách.

Nhưng Dougless chỉ nhìn
mỗi Nicholas. Anh cắn, anh nhai. Sau đó chậm rãi, anh nhìn Dougless, và tim cô
như nhảy lên đến tận cổ. Anh có nhớ, cô nghĩ. Anh nhớ điều gì đó.

Nicholas đặt chiếc bánh
sôcôla hạnh nhân xuống, sau đó không biết vì sao anh lại làm điều đó, anh tháo
chiếc nhẫn khỏi bàn tay trái của mình và chìa nó cho cô.

Dougless giơ bàn tay run
rẩy ra và nhận lấy chiếc nhẫn. Nó là chiếc nhẫn bằng ngọc lục bảo, cùng chiếc
nhẫn anh đã tặng cô cái ngày ở nhà của Arabella khi cô lần đầu tiên làm bánh
sôcôla hạnh nhân cho anh. Cô có thể thấy qua vẻ mặt của anh rằng anh cũng bối
rối vì hành động của mình.

“Anh đã tặng cho em chiếc
nhẫn này trước đây,” cô nói khẽ. “Khi em nấu bữa ăn này cho anh lần đầu tiên,
anh đã tặng cho em cùng một chiếc nhẫn.”

Nicholas chỉ có thể nhìn
cô trừng trừng. Anh bắt đầu yêu cầu cô giải thích, nhưng tràng cười của Kit đã
phá vỡ khoảnh khắc say mê đó.

“Anh không đổ lỗi cho
cậu.” Kit cười phá lên. “Những cái bánh này thật đáng đồng tiền. Đây,” anh ta
nói khi tháo ra một chiếc nhẫn đơn giản bằng vàng và trao nó cho Dougless.

Mỉm cười và cau mày cùng
một lúc, cô nhận lấy chiếc nhần Kit đưa. Chiếc nhẫn đáng giá không gì sánh
được, hơn hẳn chiếc nhẫn ngọc lục bảo của Nicholas, nhưng dường như giá trị đã
bị đảo ngược, chiếc nhẫn của Nicholas đối với Dougless đáng giá hơn rất nhiều.
“Cảm ơn,” cô lầm bầm, sau đó nhìn lại vào Nicholas. Nhưng anh lúc này đã nhìn
đi chỗ khác và cô biết những gì anh nhớ lại đã mất rồi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3