Chàng hiệp sĩ trong bộ áo giáp sáng ngời - Chương 11 phần 2

Dougless-tiểu-truyệntuyệt
vời nhất, cô nghĩ.

Khi cô về tới khách sạn,
cô đang ném phịch cái gì đó. Mẹ kiếp tất cả lũ đàn ông, cô nghĩ. Mẹ kiếp cả đàn
ông tốt cũng như đàn ông xấu. Họ khiến trái tim bạn tan vỡ, tan vỡ, và lại tan
vỡ.

“Ta thấy tính khí của
ngươi vẫn chưa được cải thiện,” Nicholas nói từ phía sau cô.

“Anh không cần bận tâm
tới tính khí của tôi,” cônhấm nhẳng. “Tôi được thuê để làm việc, và tôi
đang định viết thư gửi tới Goshawk Hall,nhắm coiliệu chúng ta có
thể được xem chỗ giấy tờ đó không.”

Nicholas bắt đầu thấy
giận dữ với chính bản thân anh. “Sự thù địch ngươi hướng vào ta là không có cơ
sở.”

“Tôi không có sự thù địch
nào hướng vào anh,” cô nói một cách giận dữ. “Tôi đang làm hết sức có thể giúp
anh để anh có thể quay trở lại với cô vợ thân thương và thời đại của anh.” Đầu
cô ngẩng lên. “Tôi chỉ mới nhận ra rằng anh không cần phải ở đây. Tôi có thể
làm công việc nghiên cứu một mình. Dù sao thì anh cũng không thể đọc được sách
thời hiện đại. Sao anh không tới... tới French Riviera[27]hay đâu đó? Tôi có thể tự mình
làm việc này.”

[27] French Riviera: vùng Riviera (nằm dọc bờ Địa
Trung Hải của miền đông nam nước Pháp, Mônacô và đông bắc Italia), nổi tiếng về
vì khí hậu và vẻ đẹp, là vùng có nhiều nơi nghỉ mát.

“Ngươimuốn ta rời
đi?” anh hỏi khẽ.

“Chắc chắn rồi, sao lại
không chứ? Anh có thể tới London và tiệc tùng. Anh có thể gặp tất cả phụ nữ
xinh đẹp ở thế kỷ này. Ngày nay chúng tôi có nhiều bàn lắm.”(Dougless vẫn còn tức giận vụ
Arabella-ở-trên-bàn thế nên nhắc tới “nhiều bàn” ở đây ý muốn ám chỉ Nicholas
tha hồ mà lăng nhăng– summerwind210)

Nicholas cứng người. “Em
muốn rời bỏ ta?”

“Đúng, đúng, và đúng,” cô
nói. “Nghiên cứu của tôi sẽ tốt hơn nhiều nếu như không có anh. Anh... Anh đang
cản đường tôi. Anh không biết một tí gì về thế giới của tôi, thế nên anh không
thể giúp tôi được. Anh chỉ vừa đủ có thể tự mặc quần áo cho bản thân mình, anh
vẫn ăn bốc bằng tay một nửa thời gian, anh không thể đọc hay viết ngôn ngữ của
chúng tôi, và tôi phải giải thích những thứ đơn giản nhất cho anh. Nó sẽ là tốt
hơn cả nghìn lần nếu anh để tôi một mình.” Tay cô đang siết chặt lưng ghế mạnh
đến nỗi những khớp ngón tay cô dường như sắp sửa chọc thủng xuyên qua cả da.

Khi cô liếc nhìn lên anh,
nỗi đau trần trụi trên khuôn mặt anh còn hơn những gì cô có thể chịu đựng. Anh
phải rời đi, cô nghĩ. Anh phải để tâm trí và cơ thể của cô nối liền lại với
nhau. Trước khi cô lại một lần nữa khiến bản thân mình bẽ bàng vì những giọt
nước mắt của cô, cô quay đi và rời khỏi phòng. Ngay khi cô ở trong cái góc ngủ
của mình, cô dựa và cánh cửa và khóc thảm thiết.

Chỉ cần vượt qua nó thôi,
cô nghĩ, và xua đuổi anh ta, về nhà và không bao giờ nhìn ngó một người đàn ông
nào khác nữa, đó chính là điều mà cô cần.

Cô ngã lên giường của
mình, vùi mặt vào gối, và khóc thầm. Cô khóc một lúc thật lâu, cho đến khi điều
tệ nhất qua đi và cô bắt đầu cảm thấy khá hơn. Và một khi những giọt nước mắt
của cô rơi xuống, cô bắt đầu suy nghĩ rõ ràng hơn.

Cô cư xử thật ngu ngốc
làm sao! Nicholas đã làm gì sai chứ? Cô mường tượng ra anh ngồi trong ngục tối
chờ đợi cuộc hành hình vì một tội lỗi mà anh không hề phạm phải, sau đó giây
phút tiếp theo anh trôi nổi qua không khí và anh đã ở thế kỷ hai mươi.

Cô ngồi dậy và xì mũi. Và
anh đã xử lý mọi thứ tốt như thế nào! Anh đã điều chính lại cho thích nghi được
với ô tô, tiền giấy, thứ ngôn ngữ xa lạ, thức ăn lạ lẫm, và... Và một người phụ
nữ khóc than nhức nhối vì bị chối từ bởi một người đàn ông khác. Nhưng, hơn tất
cả, Nicholas đã rất hào phóng với tiền bạc của anh, với những tràng cười của
anh, với những kiến thức của anh.

Và Dougless đã làm gì? Cô
giận điên lên với anh vì anh đã dám cưới một người phụ nữ khác từ hơn bốn trăm
năm trước.

Khi cô nhìn mọi chuyện
theo cách đó, nó gần như là nực cười. Cô liếc về phía cánh cửa. Phòng cô tối
om, nhưng có ánh sáng chiếu qua khe dưới cánh cửa. Những điều cô đã nói với
anh! Những điều khủng khiếp quá chừng.

Cô gần như chạy tới cánh
cửa và giật nó mở tung. “Nicholas, em...” Căn phòng trống rỗng. Cô mở cánh cửa
dẫn ra hành lang và nhìn ra ngoài, nhưng hành lang cũng trống không. Khi cô
quay lại vào phòng, cô nhìn thấy mảnh giấy nhắn trên sàn, nơi anh chắc hẳn đã
nhét nó dưới cửa phòng cô, nhanh chóng cô nhìn vào tờ giấy nhắn.

*****

Dougless không có một
chút ý tưởng nào những từ đó có nghĩa là gì, nhưng dưới con mắt của cô tờ giấy
trông như một bức thư bỏ trốn vào thời Elizabeth đệ nhất. Quần áo của anh vẫn
còn trong tủ áo và cái rương hành lý của anh cũng vậy - vali, cô tự sửa bản
thân mình.

Cô phải tìm thấy anh và
xin lỗi, nói với anh rằng anh không nên rời đi, nói với anh rằng cô có cần sự
giúp đỡ của anh.Trong đầu cô dường như vang vọng lạitất cả những
thứkhủng khiếp, thối rữa cô đã nói với anh trongsuốthai ngày
gần đây. Anh có thể đọc. Và anh có lối cư xử rất dễ thương ở bàn ăn. Anh - Khỉ
thật, khỉ thật, khỉ thật, cô nghĩ khi cô xé gió lao xuống cầu thang và chạy ra
ngoài khách sạn xuyên vào cơn mưa.

Cô siết chặt bàn tay vào
phía trên cánh tay mình, cúi thấp đầu xuống, và bắt đầu chạy. Cô phải tìm thấy
anh. Anh có lẽ chẳng có một ý tưởng gì về ô hay áo mưa. Anh sẽ cảm lạnh mà chết
mất. Hoặc là anh phải chống chọi với cơn mưa quá khó khăn đến nỗi anh đi ngay
ra phía trước mũi xe buýt - hoặc là tàu hỏa. Liệu anh có biết đường ray tàu hỏa
ở chỗ vỉa hè? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh leo lên tàu có một mình? Anh sẽ không
biết chỗ nào thì phải xuống - hay làm thế nào để quay lại nếu như anh không
xuống tàu.

Cô chạy tới chỗ nhà ga,
nhưng nó đã đóng cửa rồi. Tốt, cô nghĩ, vuốt mái tóc lạnh, ướt đẫm ra khỏi mặt
để cô có thể nhìn. Cô cố gắng đọc la bàn trên đồng hồ của mình, nhưng cơn mưa
tạt vào mặt cô quá mạnh đến nỗi cô khó có thể nhìn rõ ràng được. Nhìn có vẻ như
đã hơnmười mộtgiờ rồi, vậy là cô đã khóc hàng tiếng liền. Cô run
rẩy, nghĩ về những gì có thể xảy đến cho anh trong suốt những giờ đó.

Có một cái bóng chỗ rãnh
nước, và Dougless chạy tới đó, biết rằng đó làchính Nicholas đang nằm
chết thành một đống. Nhưng chỉ là một cái bóng. Chớp mắt, cố giữ cho mắt mở to
trước cơn mưa, hắt hơi hai lần, cô nhìn tới những khung cửa sổ tối om của ngôi
làng.

Có lẽ anh chỉ đơn giản là
đi bộ. Một người có thể đi bộ được bao xa trong...? Cô thậm chí còn không biết
anh đã bỏ đi bao lâu rồi. Anh đi theo hướng nào mới được cơ chứ?

Cô bắt đầu chạy về phía
cuối phố, nước lạnh bắntung lên bắp chân và phía dưới váy cô. Dường như
chẳng có một chút ánh sáng nào ở đâu hết; và sau đó khi cô rẽ vào một góc cua,
cô nhìn thấy một khung cửa sổ sáng đèn. Một quán rượu, cô nghĩ. Ở đó cô hỏi và
xem xem liệu có ai trông thấy anh hay không.

Khi cô bước vào, hơi ấm
và ánh sáng của quán rượu đập vào cô mạnh đến nỗi trong một khoảnh khắc cô
không thể nhìn thấy gì hết.

Đông cứng, run rẩy, nhỏ
nước tong tỏng, cô đứng thật yên để cho phép đôi mắt mình điều chỉnh với ánh
sáng; sau đó cô nghe thấy một tràng cười đã trở nên đầy thân thuộc đối với cô.
Nicholas! Cô nghĩ, khi cô chạy quay căn phòng đầy khói thuốc.

Những gì cô nhìn
thấygiốngnhư một bức tranh quảng cáo vềbảytrọng tội[28]. Nicholas, áo sơ mi của anh cởi nút
tới tận eo, một điếu xì gà kẹp giữa hàm răng chắc khỏe, ngồi đằng sau chiếc bàn
trông như thể có sẽ bị vỡ vụn ra dưới sức nặng của đống thức ăn chất trên nó.
Có một người đàn bà xinh đẹp ở mỗi bên của anh, và có những vệt son môi trên má
và áo anh.

[28] Bảy trọng tội: (deadly sins, capital sins) được
Giáo hoàng Grerogy đệ nhất đề ra vào thế kỷ thứ sáu, bao gồm háo sắc, tham ăn,
hám lợi, lười biếng, nóng nảy, đố kỵ, kiêu căng, đối lập với bảy thánh đức
(holy virtues) tương ứng làthanh khiết, tiết độ, nhân đức, cần cù, nhẫn nại,
tốt bụng, khiêm tốn; sau đó trở thành lời răn dạy giáo chúng của nhà thờ Kitô
giáo về việc tránh phạm phải những tội lỗi có thể làm hủy hoại cuộc sống được
Chúa ban ơn của con người.

“Dougless,” anh nói đầy
thích thú. “Đến đây tham gia với chúng ta nào.”

Cô đứng đó cảm thấy như
một con mèo ướt, mái tóc cô bết chặt vào đầu, quần áo cô dính chặt vào người,
phảigần cả bốn lítnước trong mỗi bên giày, bùn bám trên chân cô có
thể lướt chạy một con thuyền ba cột buồm.

“Đứng dậy khỏi đây và đi
cùng với tôi,” cô nói bằng cái giọng cô thường dùng để giữ yên mấy đứa học trò
ngang ngạnh.

“Tuân lệnh, thưa thuyền
trưởng,” Nicholas nói, mỉm cười và chế giễu cô cùng một lúc.

Anh say rượu, cô nghĩ.

Anh hôn môi từng cô nàng
một, sau đó nhảy lên ghế, phóng vụt qua bàn, và cuốn Dougless vào trong vòng
tay anh. “Đặt tôi xuống,” cô rít lên nhưng anh đã ẵm cô băng qua quán rượu và
ra ngoài.

“Trời đang mưa,” cô nói,
môi cô mím chặt lại và tay cô bắt chéo ngang ngực.

“Không, thưa tiểu thư, nó
là một đêm trời quang.” Vẫn ôm lấy cô, anh bắt đầu rúc vào cổ cô.

“Ôi, không, anh không,”
cô nói. “Anh sẽ không bắt đầuchuyện
đó
lần nữa. Đặt tôi xuống ngay lập tức.”

Anh đặt cô xuống, nhưng
anh làm thế theo cái cách cơ thể cô trượt xuống anh.

“Anh say rồi,” cô nói,
đẩy anh ra.

“Ờ, phải, ta thế đấy,”
anh nói đầy hạnh phúc. “Rượu ở đây khiến ta hài lòng. Và đàn bà ở đây khiến ta
hài lòng.” Anh nói khi anh túm lấy khuỷutay cô.

Dougless lại đẩy anh ra.
“Tôiđãlo lắng cho anh, còn anh thì ở đây rượu chè túy lúy với hai ả
gái điếm và...”

“Quá nhanh,” anh kêu lên.
“Quá nhiều từ. Đây, Dougless xinh đẹp của ta, nhìn những ngôi sao kìa.”

“Trong trường hợp anh
không chú ý, tôi tình cờ ướt sũng và tôi cũng đang chết cóng.” Như thể để nhấn
mạnh thực tế, cô hắt hơi.

Một lần nữa, anh nhấc cô
lên trong vòng tay anh. “Đặt tôi xuống!”

“Emđang lạnh; ta
lại ấm,” anh nói, như thể thế là dàn xếp xong vấn đề. “Em đãlo
sợcho ta à?”

Liệu có khả năng tiếp tục
giận dữ với gã đàn ông này thật lâu không? Cô lại sẵn lòng thú nhận sự bại trận
của mình khi cô rúc vào anh. Anh thật sự rất ấm. “Tôiđãnói những
thứ kinh khủng với anh, và tôi rất xin lỗi. Anh thật ra không phải là một gánh
nặng.”

Anh mỉm cười xuống với
cô. “Đây là nguyên nhân nỗi sợ hãi củaem? Rằng có lẽ ta tức giận?”

“Không. Khi anh bỏ đi,
tôi nghĩ có lẽ anh có thể đi vào trước mũi xe buýt hay tàu hỏa. Tôi lo sợ rằng
anh sẽ bị thương.”

“Ta có phải là một kẻ
không có màng mềm[29]không?”

[29] Màng mềm: (pia mater) lớp mạch máu mỏng bao phủ
bên ngoài dây thần kinh cột sống và não bộ, là lớp màng trong cùng trong bộ ba
lớp màng bảo vệ dây thần kinh cột sống và não bộ.

“Hử?”

“Não. Ta dường như là
ngốc nghếch đối với ngươi?”

“Không, tất nhiên là
không rồi. Anh chỉ không biết thế giới hiện đại vận hành như thế nào, tất cả
chỉ có thể thôi.”

“Ồ?Thế ai là kẻ ướt
còn ai là người khô đây?”

“Cả hai chúng ta đều ướt,
vì anh cứ tiếp tục ẵm tôi,” cô nói đầy tự mãn.

“Cho ngươi hay, ta đã tìm
ra những gì chúng ta cần biết, và sáng mai chúng ta sẽ cưỡi ngựa tới Goshawk.”

“Làm thế nào anh tìm ra
cái gì và tìm ra từ ai? Những cô nàng ở đó hả? Anh hôn cho tới khi nó được thốt
ra từ họ ư?”

“Ngươi ghen à,
Montgomery?”

“Không,
Stafford,tôikhôngcó.” Lời tuyên bố đó chứng tỏlý
thuyếtPinocchio (cậu bé người gỗ)
sai. Mũi cô không hề bị dài ra tí nào. (Cô đã kiểm tratrướcđể chắc
chắnrồi mà.) “Anh tìm ra điều gì?”

“Dickie Harewood sở hữu
Goshawk.”

“Nhưng không phải ông ta
cưới mẹ anh sao? Ông ta cũng già nhưanhrồi
chứ?”

“Cẩn thận, nếu không ta
sẽ cho ngươi thấy ta già như thế nào.” Anh dịch chuyển cô trên cánh tay mình.
“Ta nuôi ngươi ăn nhiều quáhả?”

“Có khả năng hơn là anh
bị yếu đi vì tán tỉnh với tất cả mọi phụ nữ. Nó hút cạn sức lực của đàn ông,
anh biết đấy.”

“Ta không hề bị sút kém.
Giờ thì, ta đang nói cho ngươi cái gì nhỉ?”

“Rằng Dickie Harewood vẫn
sở hữu Goshawk.”

“Phải, sáng ngày mai
chúng ta sẽ tới gặp hắn. Cuối tuần là gì?”

“Là cuối của một tuần làm
việc khi mọi người được nghỉ. Và anh không thể cứ cưỡi ngựa đến nhà của một Đức
ông nào đó. Tôi hi vọng anh không nghĩ tới việc mời bản thân mình tới nghỉ cuối
tuần đấy chứ.”

“Ngườilàm
côngđược nghỉ? Nhưng dường như chẳng có ai làm việc cả. Ta chẳng thấy
người nông dân nào trên cánh đồng hết, không ai cấy cày cả. Con người ngày nay
chỉ có đi mua sắm và lái xe.”

“Chúng tôi làm việc bốn
mươi giờ mỗi tuần và có máy cày. Nicholas, anh vẫn chưa trả lời tôi. Anh đang
định làm gì? Anh thật sự không thể nói với cái gã Harewood này anh tới từ thế
kỷ mười sáu được. Anh không thể nói với bất cứ ai như thế, thậm chí
làvớiđám đàn bà ở quán bar.” Cô kéo cổ áo anh. “Anh đã làm hỏng cái
áo này rồi. Son môi sẽ chẳng thể giặt sạch được đâu.”

Cười toe toét tới tận
mang tai, anh lại dịch chuyển cô lần nữa. “Ngươi gây nên một trong số những vết
son này.”

Cô quay đầu ra xa anh.
“Đừng có bắt đầu chuyện đó nữa. Giờ thì, nói cho tôi về Goshawk Hall.”

“Gia đình Harewood vẫn
còn sở hữu nó. Họ đến đó vào cuối...”

“Cuối tuần.”

“Phải, cuối tuần, và...”
Anh tặng cho Dougless một cái nhìn xéo qua một bên. “Arabella ở đó.”

“Arabella? Arabella thế
kỷ hai mươi thì làm được gì với những thứ này chứ?”

“Arabellacủa talà con gái của Dickie
Harewood, và dường như lại có một Dickie Harewood nữa ở Goshawk Hall, và hắn ta
lại một lần nữa đặt tên con gái mình là Arabella, người cũng cùng tuổi với
Arabella của ta khi chúng ta...”

“Miễn cho tôi,” Dougless
nói, sau đó nhìn anh trong im lặng một lúc. Những giấy tờ mới tìm được gần đây,
một cô nàng Arabella nữa, và một gã Dickie nữa. Gần như là lịch sử lại lặp lại
bản thân nó. Thật kì quặc, cô nghĩ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3