Chàng hiệp sĩ trong bộ áo giáp sáng ngời - Chương 07 phần 2

“Đây là phòng ngủ của anh
trai ta, và ta ở đây cho đến hai tuần trước,” anh nói khe khẽ, sau đó nhún vai
như thể để chặn lại những hối tiếc khỏi tâm trí mình. Anh bước ngang qua những
tấm ván mục nát, tới chỗ gỗ ốp tường bị cắt ra, và ấn vào nó. Không có gì xảy
ra hết.

“Khóa đã bịgỉ rồi,”
anh nói, “hoặc là có người nào đó đã niêm phong nó lại.”

Bất thình lình, anh có vẻ
đầy tức giận và bắt đầu nện vào tấm gỗ ốp tường với cả hai nắm tay.

Không để tâm gì đến cái
sàn đang bị phân hủy, Dougless chạy tới anh, và không biết phải làm gì khác, cô
vòng cánh tay mình quanh anh, kéo đầu anh dựa vào vai cô, và vuốt tóc anh.
“Suỵt,”cô thì thầm như thể cô đang ôm một đứa trẻ vậy. “Yên nào.”

Anh níu chặt vào cô, ôm
cô chặt đến nỗi cô khó có thể thở được. “Ta có ý định lưu truyền lại những kiến
thức của ta,” anh nói vào cổ cô, và có nước trong giọng nói của anh. “Ta ủy
quyền cho những nhà sư sao chép lại hàng trăm cuốn sách. Ta bắt đầu xây dựng
Thornwyck. Ta có... đãtừngcó.Giờ thì mọi chuyện chấm hết.”

“Suỵt,” Dougless dỗ dành,
ôm lấy bờ vai rộng của anh.

Anh đẩy cô ra và quay lưng
lại, nhưng Dougless thấy anh lau đi những giọt nước mắt. “Họ nhớ đến khoảnh
khắc ở trên bàn với Arabella,” anh nói. Khi anh quay lại nhìn cô, khuôn mặt anh
đầydữ tợn. “Nếu ta sống...” anh nói. “Nếu ta sống lại, ta sẽ thay đổi tất
cả. Ta phải tìm ra mẹ ta biết điều gì. Bà tin rằng bà đã biết thứ có thể gột
sạch tên tuổi và cứu ta thoát khỏi bị hành hình. Và một khi ta biết điều này,
ta phải quay trở lại. Ta phải thay đổi những gì ngày nay nói về ta và gia đình
ta.”

Khi Dougless nhìn vào
anh, vào khoảnh khắc đó, cô biết anh đang nói sự thật. Đó là cái cách cô cũng
cảm thấy về gia đình mình. Cô không muốn được nhớ đến bởi tất cả những việc
ngốc nghếch cô đã làm. Cô muốn được nhớ đến bởi những việc làm tốt đẹp của cô.
Mùa hè trước, cô đã tình nguyện giúp những đứa trẻ không biết đọc. Trong suốt
bốn mùa hè liên tiếp, cô đã dành ba ngày mỗi tuần tại trại trẻ mồ côi, nơi cô
làm việc với những đứa trẻ, phần lớn trong quá khứ của chúng, có rất ít những
sự ân cần trong cuộc sống.

“Chúng ta sẽ tìm ra,” cô
nói khẽ. “Nếu thông tin đó vẫn còn tồn tại đến ngày nay, chúng ta sẽ tìm ra nó,
và khi chúng ta nắm được thông tin đó rồi, tôi chắc chắn là anh sẽ được gửi
ngược trở lại.”

“Ngươi biết cách làm thế
nào à?” anh hỏi.

“Không, tôi không biết.
Nhưng có lẽ nó sẽ xảy ra một khi anh biết anh được gửitớiđây để tìm
kiếm điều gì.”

Anh ta đang cau mày,
nhưng chầm chậm, cái cau mày của anh ta chuyển thành nụ cười. “Ngươi đã thay
đổi. Ngươi nhìn ta theo cách khác. Ngươi không bảo là ta nói dối nữa?”

“Không,” cô nói khẽ.
“Không ai có thể đóng kịch giỏi đến thế này.” Cô không muốn nghĩ về những gì cô
đang nói. Người từ thế kỷ mười sáu không thể vượt thời gian tới đây, nhưng...
nhưng nó đã xảy ra.

“Nhìn này,” cô nói khi cô
chạm vào phần cắt ra của tấm ván ốp tường anh đã đấm vào. Một cánh cửa nhỏ bật
mở ra khoảngmột phân rưỡi.

Nicholas kéo cánh cửa mở
ra. “Cha ta chỉ nói cho anh trai ta biết về cánh tủ được giấu này, và Kit đã
chỉ nó cho ta một tuần trước khi anh ấy chết. Ta không nói cho bất cứ một ai.
Bí mật về sự tồn tại của nó chết cùng ta.”

Khi cô theo dõi, khi anh
thò tay vào cái lỗ và kéo ra một cuộn giấy màu vàng, trông dễ gãy.

Nicholas nhìn cuộn giấy
với vẻ không thể tin được. “Ta mới chỉ đặt những thứ này vào đây vài ngày
trước. Khi đó chúng vừa mới được làm.”

Lấy cuộn giấy khỏi anh,
cô mở chúng ra từng chút một. Chúng được che phủ từ đầu tới cuối, từ bên này
sang bên kia, không hề có lề, bởi những chữ viết cô không thể hiểu nổi.

“À, kho báu của ngươi đây
rồi.” Anh ta chìa ra cho Dougless một chiếc hộp nhỏ màu trắng vàng tuyệt đẹp
được chạm khắc với những hình người và động vật.

“Đây là ngà voi?” cô hỏi
đầy băn khoăn khi chìa lại cho anh cuộn giấy, sau đó cầm lấy chiếc hộp. Cô đã
nhìn thấy những chiếc hộp như chiếc này trong bảo tàng, nhưng cô chưa bao giờ
được chạm vào một chiếc. “Nó tuyệt đẹp, và nó là một kho báu phi thường.”

Nicholas cười lớn. “Cái
hộp không phải là kho báu. Thứ nằm trong nó kia. Nhưng đợi đã,” anh nói khi
Dougless bắt đầu mở nắp đậy. “Ta nhận thấymình đang cực kì cần đồ ăn.”
Anh ta nhét chỗ giấy tờ lại vào cánh tủ cứ như thể anh không bao giờ muốn nhìn
thấy chúng nữa vậy. Sau đó anh lấy cái hộp khỏi cô, mở cái túi đựng đồ cô đã
sắm, và thả chiếc hộp vào trong.

“Anh định bắt tôi đợi cho
đến sau khi anh đã ăn xongmới đượcxem cái gì ở trong chiếc hộp à?”
Côtỏ vẻnghi hoặc.

Nicholas cười lớn. “Ta
thật hài lòng khi thấy bản tính tự nhiên của phụ nữ vẫn không thay đổi sau bốn
trăm năm.”

Cô tặng cho anh ta một
cái nhìn tự mãn. “Đừng có quá thông minh, hay anh đã quên rằng tôi có vé tàu
khứ hồi của anh đấy?”

Cô nghĩ cô đã đánh bại
anh, nhưng khi cô nhìn, khuôn mặt anh trở nên dịu lại, và anh nhìn cô qua hàng
lông mi theo cái cách khiến tim Dougless đập nhanh hơn một chút. Anh bước lên;
cô bước lùi lại.

“Ngươi đã được nghe,” anh
ta nói, giọng thấp xuống, “rằng không phụ nữ nào cự tuyệt được ta.”

Dougless đang dán lưng
vào tường, nhịp tim đập thình thịch trong tai cô khi anh nhìn xuống cô. Đặt
những ngón tay dưới cằm cô, anh nhẹ nhàng nâng mặt cô hướng lên. Anh định hôn
cô ư? Cô băn khoăn, nửa cảm thấy như bị sỉ nhục nửa cảm thấy như mong đợi. Mong
đợi thắng thế; cô nhắm mắt lại.

“Ta sẽ phải quyến rũ để
có được đường về khách sạn,” anh nói với một tông giọng khiến Dougless biết anh
đang trêu chọc cô - và anh biết chính xác cái nhìn ấm áp của anh ảnh hưởng đến
cô như thế.

Khi mắt cô bừng mở ra và
cô thẳng người lên, anh lắc nhẹ cằm cô như thể một người cha có thể làm - hoặc
là như thể một gã có tai mắt trong xã hội có thể làm với cô thư ký ướt át của
mình.

“A, nhưng có lẽ ta không
thể quyến rũ phụ nữ ngày nay, ngươi đã nói với ta rằng phụ nữ ngày nay chẳng
giống với họ trong thời đại của ta,” anh nói, đóng cánh cửa nhỏ bí mật. “Alas,
rằng là phụ nữ ngày nay...”

“Giải phóng,” cô trả lời.
“Sự giải phóng.” Cô đang nghĩ về phu nhân Arabella ở trên bàn.

Anh nhìn lại vào cô. “Ta
chắc chắn là mình không thể nào bỏ bùa được một phụ nữ như ngươi. Ngươi đã bảo
ta rằng ngươi yêu...?”

“Robert. Phải, tôi có
yêu,” Dougless nói một cách đầy kiên quyết. “Có lẽ khi tôi quay lại Mỹ, anh ấy
và tôi có thể làm rõ mọi chuyện. hoặc có lẽ khi anh ấy nhận được tin nhắn của
tôi về cái vòng tay, anh ấy sẽ đến gặp tôi.” Cô muốn nhớ tới Robert. So sánh
với người đàn ông này, Robert dường như an toàn.

“À,” Nicholas nói, bắt
đầu hướng về phía cánh cửa, Dougless chỉcáchvài phân phía sau anh
ta.

“Vậy tức là sao?”

“Không hơn, không kém.”

Cô ngáng đường rời khỏi
căn phòng của anh. “Nếu anh muốn nói đều gì đó, thì nói đi.”

“Gã Robert này sẽ đến vì
món đồ trang sức chứ không phải vì người phụ nữ hắn ta yêu?”

“Tất nhiên là anh ấy đến
vì tôi!” cô quát. “Cái vòng tay là... Nó chỉ là Gloria là một đứa bé hư hỏng và
con bé nói dối, nhưng con bé là con gái anh ấy thế nên tất nhiên là Robert tin
con bé. Và đừng có cứ nhìn tôi như thế! Robert là một người đàn ông tốt. Ít
nhất anh ấy cũng sẽ được nhớ tới vì những gì anh ấy làm trên bàn mổ thay vì
trên b...” Cô dứng lại trước cái nhìn trên khuôn mặt Nicholas.

Quay người, anh ta sải
bước dẫn trước cô.

“Nicholas, tôi xin lỗi,”
cô nói, chạy theo anh. “Tôi không có ý đó. Chỉ là tôi giận dữ, chỉ thế thôi.
Không phải lỗi của anh khi anh được nhớ đến bởi Arabella; là lỗi của chúng tôi.
Chúng tôi xem quá nhiều TV, đọc quá nhiều National Enquirer[19].Cuộc sống của chúng tôi chất
đầy với quá nhiều những thuyết duy cảm. Colin, làm ơn.” Cô dừng lại tại nơi cô
đangđứng. Anh cũng lại bước đi và bỏ lại cô ư?

[19] National Enquirer: một tờ báo lá cải của Mỹ,
chuyên đăng tin tức của những người nổi tiếng, tin đồn nhảm và tội ác.

Đầu cô cúi thấp, thế nên
cô không hay biết rằng anh đã bước lại chỗ cô. Đầy thân thiện, anh quàng tay
qua vai cô. “Họ có bán kem ở chỗ này không?”

Khi cô mỉm cười trước
những lời đó, anh nâng cằm cô lên và gạt đi một giọt nước mắt. “Ngươi lại mít
ướt nữa rồi?” anh nói khe khẽ.

Cô lắc đầu, e sợ phải tin
vào giọng mình.

“Vậy thì đi thôi,” anh
nói. “Nếu ta nhớ không nhầm thì có một viên ngọc trai to bằng ngón tay cái của
ta trong cái hộp đó.”

“Thật ư?” cô hỏi. Cô đã
quên luôn về chiếc hộp. “Còn gì nữa không?”

“Trà trước,” anh nói.
“Trà, bánh nướng và kem. Sau đó ta sẽ cho ngươi xem cái hộp.”

Họ cùng nhau đi ra khỏi
những căn phòng không được phục chế lại, ngang qua đoàntham
quantiếp theo, và ra khỏi đoàn, điều mà người hướng dẫn viên không thích
chút nào.

Trong tiệm trà, lần này,
Nicholas đảm nhiệm. Dougless ngồi ở bàn và đợi anh nói chuyện với người phụ nữ
phía sau quầy hàng. Người phụ nữ đang lắc đầu về một cái gì đó Nicholas đang
yêu cầu, nhưng Dougless có ý tưởng là anh sẽ có được bất cứ cái gì anh nuốn có.

Vài phút sau, anh ra hiệu
cho cô đi với anh. Anh dẫn cô ra ngoài, sau đó xuống những bậc cầu thang bằng
đá, băng ngang qua một khu vườn rộng khoảng bốn nghìn mét vuông(gần một mẫu Anh), cuối cùng cũng dừng
lại dưới bóng râm lốm đốm ánh nắng của một cây thủy tùng với những quả mọng đỏ
rực. Khi Dougless quay người, cô thấy một phụ nữ và một người đàn ông đang bê
hai cái khay lớn chất đầy trà, bánh ngọt, những chiếc xăng-uých nhỏ đã được bỏ
lớp vỏ cứng, và những chiếc bánh nướng yêu thích của Nicholas.

Nicholas lờ hai người đi
khi họ trải tấm khăn trên mặt đất và sắp xếp đồ uống trà. “Đó là khu vườn trung
tâm của ta,” anh nói, chỉ trỏ, giọng anh nặng trĩu buồn bã. “Và có một
ngọnđồi nhỏ.”

Sau khi hai người đã rời
đi, Nicholas chìa tay ra và giúp cô ngồi xuống trên tấm khăn trải. Cô rót trà,
thêm sữa, chất đầy một đĩa thức ăn cho anh, sau đó nói, “Bây giờà?”

Anh mỉm cười. “Bây giờ.”

Dougless bổ nhào tới cái
túi đựng đồ và lôi ra chiếc hộp cũ màu trắng ngà mỏng manh, sau đó chầm chậm,
nín thở, mở nó ra.

Bên trong là hai chiếc
nhẫn dáng vẻ thanh tú đáng yêu, một chiếc bằng ngọc lục bảo, một chiếc
bằnghồng ngọc, khung nhẫn bằng vàng được đúc thành hình những con rồng và
rắn đầy phức tạp. Nicholas cầm lấy hai chiếc nhẫn và mỉm cười với cô, trượt
chúng lên trên những ngón tay anh, nơi mà cô không hề ngạc nhiên khi thấy chúng
vừa vặn một cách hoàn hảo.

Trên đáy hộp là một mảnh
nhung đã bạc trơ ra, và cô có thể thấy nó đang được quấn quanh một thứ gì đó.
Đầy rón rén, Dougless dịch chuyển lớp nhung và chầm chậm mở nó ra.

Nằm trong tay cô là một
chiếc trâmcài, hình ô van, với một chút hình dáng bằng vàng của... Cô
nhìn lên Nicholas. “Họ đang làm gì vậy?”

“Đó là nỗi thống khổ của
Thánh Barbara,” anh nói, giọng anh ngụ ý cô chẳng biết gì hết.

Dougless đã đoán nó là
nỗi thống khổ vì nó nhìn như thể người đàn ông bằng vàng sắp sửa bị cắt cụt đầu
bởi một người phụ nữ bằng vàng nhỏ xíu. Vây quanh những hình dáng này là một
lớp phủ men trang trí khó hiểu, và xung quanh lớp rìa là những viên ngọc trai
và kim cương nhỏ xinh. Được treo trên cái móc ở dưới chiếc trâm cài quả thật là
một viên ngọc trai to bằng đúng ngón tay cái của một người đàn ông. Nó là một
viên ngọc trai theo xu hướng nghệ thuật Barôc, có khía, thậm chí là lồi lõm,
với một nước ngọc bóng láng mà không một năm tháng nào có thể làm mờ.

“Nó thật đáng yêu,” cô
thì thầm.

“Nó là của ngươi,”
Nicholas nói.

Một cơn sóng tham lam bắn
vụt qua người Dougless. “Tôi không thể,” cô nói, ngay cả khi bàn tay cô đã khép
lại phía trên món đồ trang sức.

Nicholas cười phá lên.
“Nó là đồ trang sức của phụ nữ. Ngươi có thể giữ lấy nó.”

“Tôi không thể. Nó quá là
giá trị. Cái kẹp áo này đáng giá quá nhiều và nó quá cổ xưa. Nó nên được bày
trong viện bảo tàng. Nó nên...”

Lấy món đồ trang sức ra
khỏi tay cô, anh cài nó ở giữa cổ áo của chiếc áo cánh của cô.

Dougless lấy hộp phấn ra
khỏi ví của cô, mở chiếc gương ra, và nhìn vào chiếc trâm cài. Cô cũng nhìn vào
khuôn mặt của mình nữa. “Tôi phải tới phòng vệ sinh,” cô nói, khiến Nicholas
cười phá lên khi cô nhỏm dậy.

Một mình trong phòng vệ
sinh, cô có một chút thời gian để thật sự nhìn chiếc trâm cài, và chỉ rời đi
khi có một người khác bước vào. Trên đường quay lại chỗ Nicholas, cô không thể
kháng cự lại việc trượt vào trong quầy hàng quà lưu niệm để xem những tấm bưu
ảnh. Phải mất một lúc cô mới thấy cái mà Nicholas không muốn để cho cô xem. Ở
đó, trên đáy của chiếc kệ, là một tấm bưu ảnh chân dung của Phu nhân Arabella
tai tiếng. Dougless lấy một tấm.

Khi cô trả tiền, Dougless
cô hỏi nhân viên thu ngân liệu có bất cứ sách truyện gì về Nicholas Stafford
được bán không.

Người phụ nữ mỉm cười ra
vẻ kẻ cả. “Tất cả các quý cô trẻ tuổi đều hỏi về ông. Chúng tôi thường có bưu
ảnh hình chân dung của ông, nhưng hiện giờ chúng tôi hết hàng mất rồi.”

“Không có cái gì viết về
ông ta ư? Về những thành quả của ông ấy hơn là... hơn là với phụ nữ?” Dougless
hỏi.

Lại có một nụ cười mai
mỉa nữa. “Tôi không tin Đức ông Nicholas đã đạt được bất cứ thành quả nào. Việc
quan trọng nhất mà ông là làm là thành lập một đội quân chống lại nữ hoàng, và
ông bị kết án hành hình vì chuyện đó. Nếu ông không chết trước, ông ấy sẽ bị
chặt đầu. Ông là một chàng trai trẻ khá là vô lại.”

Dougless cầm lấy tấm bưu
ảnh đơn độc và bắt đầu rời đi, nhưng cô quay lại. “Chuyện gì xảy ra với mẹ của
Đức ông Nicholas sau khi ông ấy chết?”

Người phụ nữ sáng bừng
lên. “Phu nhân Margaret? Giờ thì có một phu nhân cao quý rồi đây. Để tôi xem
nào, tôi tin là bà ấy đã tái giá. Tên ông ta là gì
nhỉ?À,vâng,Harewood. Bà ấy cướiĐức ôngRichard
Harewood.”

“Cô có biết liệu bà ấy có
để lại bất cứ giấy tờ gì cho sau này không?”

“Ôi, trời, không, tôi
không biết chút nào về điều đó.”

“Tất cả giấy tờ về dòng
họ Stafford đều ở Goshawk Hall,” một giọng nói thốt lên từ phía cánh cửa. Đó là
người hướng dẫn viên cóđoàn khách du lịch mà cô và Nicholas đã thật thô
lỗ chen ngang.

“Goshawk Hall ở đâu?”
Dougless hỏi, cảm thấy ngượng ngập.

“Gần ngôi làng ở
Thornwyck,” người phụ nữ nói.

“Thornwyck,” Dougless
nói, gần như nhảy tưng tưng lên vì vui sướng, nhưng đã giữ được bản thân lại.
Tất cả những gì cô có thể làm là cảm ơn hai người phụ nữ trước khi chạy khỏi
cửa hiệu ra ngoài vườn. Nicholas đã nằm duỗi dài trên tấm chăn, nhấm nháp tách
trà và kết thúc mấy chiếc bánh nướng.

“Mẹ anh cưới
Richard,à... Harewood,” cô nói không ra hơi, “và tất cả giấy tờ ở tại...”
Cô không thể nhớ được cái tên.

“Goshawk Hall?” anh hỏi.

“Phải, đúng nó đấy! Nó gần
Thornwyck.”

Anh quay đi khỏi cô. “Mẹ
ta cưới Harewood?”

Dougless theo dõi tấm
lưng anh. Nếu anh chết vì bị kết tội mưu phản, liệu mẹ anh, trong cảnh nghèo
nàn túng quẫn của bà, có bị ép buộc phải lấy một kẻ bạo ngược đáng khinh? Liệu
người mẹ già yếu đuối của anh có bị ép buộc phải chịu đựng một người đàn ông,
kẻ đối xử với bà không hơn gì một vật sở hữu?

Khi bờ vai Nicholas bắt
đầu run rẩy, Dougless đặt tay cô lên trên cánh tay anh. “Nicholas, đó không
phải lỗi của anh. Anh đã chết, anh không thể giúp bà được.” Mình đang nói cái
gì thế này? Cô nghĩ.

Nhưng khi Nicholas quay
người lại, cô thấy là anh ta đang... cười phá ra. “Ta đáng lẽ phải biết bà sẽ
hạ cánh trên đôi chân của bà,” anh nói. “Harewood! Bà cưới Dickie Harewood.”
Anh ta khó mà nói được vì cười quá dữ dội.

“Kể cho tôi tất cả đi,”
Dougless thúc giục, mắt nảy đom đóm.

“Dickie Harewood là một
gã vênh vang, đầu hói, cótướngđi đờ đẫn.”

Dougless cau mày, không
hiểu.

“Một gã khốn,
thưacô.” Nicholas giải thích. “Nhưng là một gã khốn giàu có.Phải,
hắn ta rất giàu.” Anh dựa người về ra phía sau, mỉm cười. “Thật tốt khi được
biết bà không bị bỏ lại không được thừa kế lấy một xu.”

Vẫn mỉm cười, anh rót cho
Dougless một tách trà, và khi cô cầm lấy nó, anh nhặt cái túi giấy nhỏ xinh của
cô lên và mở nó ra.

“Không.” Cô bắt đầu,
nhưng anh đã nhìn thấy tấm bưu ảnh chân dung của phu nhân Arabella rồi.

Anh ta nhìn lên cô với
cái nhìn hiểu biết khiến cô muốn đổ ụp cả tách trà lên đầu anh ta. “Họ không có
bức ảnh về cái bàn nữa à?” anh chế giễu.

“Tôi không biết anh có ý
gì,” cô nói một cách đầy kiêu kì, không nhìn vào mặt anh khi cô giật lấy tấm
bưu ảnh ra khỏi tay anh và nhét nó trở lại vào chiếc túi. “Bức ảnh là cho việc
nghiên cứu. Nó có thể giúp chúng ta...” Vì cuộc sống của cô, cô không thể nghĩ
bức ảnh mẹ đứa con hoang của Nicholas có thể giúp gì cho họ giải quyết vấn đề.
“Anh ăn hết tất cả chỗ bánh nướng rồi à? Đôi khi anh thật sự có thể là một con
lợn đấy.”

Nicholas phát ra một
tiếng cười khụt khịt.

Sau một lúc anh nói,
“Ngươi nói gì nếu chúng ta ở lại thị trấn này đêm nay? Sáng mai ta sẽ sắm sửa
Armant và Rafe.”

Phải mất một lúc Dougless
mới hiểu anh muốn nói gì, nhưng rồi cô nhớ mấy cuốn tạp chí anh đã xem.
“Georgio Armani và Ralph Lauren?”(hai
nhãn hiệu thời trang nổi tiếng
) cô hỏi.

“Phải,” anh nói. “Quần áo
trong thời đại của ngươi. Khi ta quay trở về ngôi nhà của mình ở Thornwyck, ta
cũng sẽ không giống một kẻ không được thừa kế một xu nào đâu.”

Dougless cắn vào miếng
xăng-uých nhỏ. Trừ khi cô tìm được Robert và lấy lại vali của cô sớm, cô cũng
sẽ phải mua thêm quần áo nữa.

Cô nhìn Nicholas, tay anh
vòng qua sau đầu. Ngày mai họ sẽ đi mua sắm, sau đó ngày kia họ sẽ tới
Thornwyck, nơi họ sẽ cố tìm ra kẻ đã phản bội anh với nữ hoàng.

Nhưng tối nay, cô nghĩ.
Tối nay họ sẽ một lần nữa ở một mình trong phòng khách sạn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3