Sư sĩ truyền thuyết - Chương 325 + 326

Chương 325: Sự phẫn nộ của Thạch gia

Ngoài cửa là Tây Gia,
bên cạnh hắn là hai đại hán ánh mắt lạnh lùng. Hai người bảo tiêu nhìn thấy
cảnh tượng trong phòng, sắc mặt không khỏi hơi hơi thay đổi, ào ào bước tới
trước một bước, ngấm ngầm bảo vệ Tây Gia.

Ánh mắt Tây Gia nhìn về
phía Diệp Trùng cực kỳ bất thiện, khi ánh mắt của hắn vô ý lướt qua cái nhẫn
Thủ Hộ trên tay phải của Nhuế Băng, sắc mặt lập tức khó xem đến cực điểm. Hắn
nhớ khá rõ, trên tay Nhuế Băng hoàn toàn không có bất cứ vật trang sức nào, vậy
thì chỉ có một loại đáp án, gã xấu xí vô bì này rất có khả năng là người tình
cũ của Nhuế Băng.

Tây Gia cố gắng khắc
chế tâm tình của mình, hắn không hề lập tức trở mặt, mà rất lịch sự hỏi: - Bạn
học này, cậu chắc là không phải học sinh trường chúng tôi rồi, ừm, từ đồng phục
của cậu mà xét, cậu chắc là ở học viện Jersey. Bạn học này, rất xin lỗi, do hạn
chế của lực lượng chúng tôi, chúng tôi hiện giờ không tiếp nhận học viên trường
ngoài.

Lời nói lễ độ, nho nhã
không thể làm người ta có chút hảo cảm nào nhưng làm người ta không thể nói gì.
Hầu hết lực lượng hiện đang bảo vệ học viện n Cách Lạc Đế là thủ hạ của hắn,
năm trăm sư sĩ chiến đấu, vô luận ở đâu đều là lực lượng không thể xem thường,
càng huống chi giờ phút nguy hiểm này.

Tây Gia cười lạnh trong
lòng, hắn thấy qua quá nhiều phụ nữ, bọn họ ai nấy đều rất thực tế. Hắn tin
rằng, cô gái này nhất định có thể nhìn rõ cục thế trước mắt, không có sự bảo vệ
của hắn, xác suất nàng sẽ sống sót nhỏ tới đáng thương. Ai không quý trọng tính
mạng của mình chứ? Lựa chọn này tương đối làm người ta không biết phải thế nào,
nhưng hắn cực kỳ thích nhìn thấy người phụ nữ bị mình nhìn trúng đối mặt loại
lựa chọn này, rất có cảm giác chinh phục!

Cho dù cô gái này ngu
xuẩn vô cùng, sau khi hai người đi ra, chỉ e sau khi nhận rõ tình huống, cuối
cùng vẫn sẽ lại một lần nữa quay lại nơi này, quỳ trước mặt mình cầu xin mình!
Cảm giác nắm lấy vận mệnh người khác quả thật mỹ diệu vô bì! Giống như loại
tình huống này, hắn đã không phải thấy lần đầu.

Đây chính là vận mệnh
a, Tây Gia có tỏ vẻ thâm trầm cảm khái ở đáy lòng.

Hai tên thủ hạ rất mau
hiểu rõ việc ông chủ mình muốn làm, một người trong đó mau chóng nối máy liên
lạc, nếu như hai người trước mặt muốn ở lỳ không đi, bọn họ có đủ thủ đoạn bạo
lực.

Vẻ mặt Nhuế Băng không
khỏi hơi thay đổi, tình hình bên ngoài nàng hiểu rất rõ, ánh mắt nhìn về phía
Tây Gia bỗng nhiên biến lạnh, Nhuế Băng lúc này giống như một thanh lợi kiếm
rút ra khỏi vỏ, khí lạnh tràn ra xung quanh. Vẻ mặt hai thủ hạ lại thay đổi lần
nữa, nhìn chằm chằm Nhuế Băng, trong lòng lại hối hận, sớm biết thế này, nên
mang người cấp dưới theo mới càng thêm chắc chắn.

Diệp Trùng yên lặng
nhìn Tây Gia, thần sắc không có chút biến hóa nào.

Chính ngay lúc này, sau
lưng Tây Gia đột nhiên có người nói: - Úi chà, thói đời này, nói đánh rắm là
đánh rắm a, lúc nào học viện n Cách Lạc Đế thành của người nào đó rồi?

Nghe giọng nói này, cơ
nhục trên mặt vừa rồi hãy còn thần sắc như thường của Tây Gia hơi co rút, giọng
nói này là một trong những giọng nói hắn không muốn nghe thấy nhất trong học
viện.

Hai người Mễ Đức và tên
mập dáng điệu cợt nhã dựa vào nhau, vẻ mặt cười đùa nhìn Tây Gia.

Tên mập tiếp lời nói: -
Đúng vậy, đúng vậy, thời buổi này a, chính là ánh mặt trời quá đầy đủ, có vài
tên đầu nghiêng, miệng méo liều mạng ra ngoài, cũng không sợ dọa khiếp người
khác.

Nhìn thấy tên mập, vẻ
mặt đã không tốt của Tây Gia đã càng thêm khó coi.

- Hai người các người
có ý gì? - Tây Gia âm trầm nói, nếu như là người khác thì hắn sớm một cước đạp
đi rồi, nhưng hai người trước mắt lại là hai người hắn cố kỵ nhất trong học
viện. Nhưng bình thường hai người vui chơi đây đó cũng không cố ý đối đầu với
hắn, lần này bọn hắn lại ở giờ phút này tìm tới.

Chẳng lẽ gã xấu xí này
là bạn của bọn hắn? Bạn? Hừ, Tây Gia cười lạnh trong lòng, vào lúc này đối đầu
với mình, thật là không sáng suốt a. Vốn dĩ vẫn cho rằng hai người bọn họ là
người thông minh, không ngờ chẳng qua là thế, anh mày đã đề cao bọn chúng rồi.

- Ta nói này, tên mặt
trắng, ngươi bình thường cua gái, làm hại phụ nữ nhà lành, các anh đây cũng
lười lo mấy chuyện tồi tệ đó của ngươi. Hắc hắc, không ngờ hôm nay ngươi lại
dám động thổ trên đầu thái tuế? Không muốn sống nữa rồi ư? - Mễ Đức cười lạnh
nói, không chút sợ hãi, hắn biết sự lợi hại của Diệp Trùng.

- Tây Gia, ngươi thành
thật chút, ở đây không có phần cho ngươi nói chuyện, việc hôm nay ta và A Đức
đã nhận rồi, ngươi có chiêu gì cứ lấy ra, các anh nhận lấy là được rồi. Nhưng
ta cảnh cáo ngươi, ngươi phải nghĩ cho kỹ, hừ, ở chuyện này, nhà ta và Mễ gia,
hừ... - Tên mập trầm giọng nói. Tên mập đừng thấy bình thường hi hi ha ha, lời
này nói ra lại đầy khí phách.

Tây Gia nhìn hai người,
sắc mặt tuy không có gì thay đổi nhưng trong lòng lại không khỏi có chút lưỡng
lự. nhà Mễ Đức và gia tộc Bibic đều là gia tộc cùng đẳng cấp với gia tộc nhà
hắn, nếu như hai người thật sự làm căng, chỉ e ngày tháng sau này của hắn thật
không dễ chịu.

Gã xấu xí này rốt cuộc
có thân phận gì? Đây là nghi vấn lớn nhất trong lòng Tây Gia hiện giờ, tên mập
và Mễ Đức sao lại ra sức giúp hắn thế này?

- Hắn là ai? - Tây Gia
âm trầm hỏi.

- Hắn là ai ngươi đừng
lo. - Tên mập quả đoán nói. Thân phận Diệp Trùng tới giờ hoàn toàn không có ai
biết rõ, bọn họ cũng nói không ra đạo lý trong đó.

Mễ Đức lại là người của
Mễ Gia, Diệp Trùng có đôi chút kinh ngạc, Mễ Gia hiện giờ là thế gia duy nhất
có liên hệ với hắn lúc này, nhưng nhìn dáng vẻ, Mễ Đức vẫn không hề biết thân
phận của hắn, Diệp Trùng tự nhiên cũng lười lộ ra.

Ánh mắt Tây Gia lướt
qua trên người Nhuế Băng, nàng yên tĩnh đứng bên cạnh gã xấu xí này, hắn rất rõ
vẻ lấp lánh lóe lên trong mắt, đó là thứ sẽ có khi mà phụ nữ cảm thấy hạnh
phúc.

Một sự đố kỵ sâu sắc từ
chỗ sâu nhất trong lòng hắn đột nhiên bộc phát.

Chính ngay lúc này, một
đám lớn người mau chóng chạy về phía bên này, mấy người này ai nấy thần khí
sung túc, bước đi trầm ổn, vừa nhìn liền biết là cao thủ, đây chính là một trăm
tên nằm trong năm trăm sư sĩ chiến đấu thủ hạ của Tây Gia. Mà sau lưng hắn, hơn
một trăm cái quang giáp đang trôi nổi trên không, như hổ nhìn mồi nhìn về phía
bên này.

Trong lòng mừng rỡ, Tây
Gia lại không nói gì, sắc mặt Mễ Đức và tên mập biến đổi.

Mấy sư sĩ này vừa vào
tới, mau chóng vây Tây Gia vào giữa, người còn lại liền vây mấy người Diệp
Trùng lại.

- Tây Gia, ngươi đây là
có ý gì? - Mễ Đức ngầm buồn bực hỏi.

Nhìn dáng vẻ của Mễ Đức
và tên mập, trong lòng Tây Gia vui sướng nói không ra lời, áp lực hai người vừa
rồi gây cho hắn trong nháy mắt liền biến mất không thấy bóng dáng, hắn đắc ý
cười: - Mễ Đức, ta khuyên ngươi hay là đừng lo việc này, việc giữa ta và họ
không có quan hệ với ngươi, người nào đó chỉ e không biết rõ mình mà lại hay
thích ra mặt bậy bạ, chậc chậc, điều này không ổn đâu nha! Tây Gia châm biếm
làm hai người lập tức nổi giận.

Hảo hán không chịu
thiệt trước mắt, nhận thức của Mễ Đức và tên mập đối với cục thế trước mắt rõ
ràng vô bì.

Tên mập vỗ vỗ vai Mễ
Đức, hai người nhìn nhau, xoay đầu lại, chỉ nói một câu: - Rất tốt, Tây Gia,
việc này chúng ta sẽ ghi nhớ. - Quay mặt chân thành nói với Diệp Trùng: - Lão
đại, thật xấu hổ, hôm nay chúng tôi chuẩn bị không đủ, bị sẩy chân, chúng tôi
đi đây.

Diệp Trùng gật đầu,
chân lại không nhúc nhích.

Nhuế Băng liếc nhìn
Thạch Phù m, trong lòng có chút lo lắng, tình trang Thạch Âm Phù hiện giờ cực
kỳ không tốt, nếu như ra ngoài thì rất có khả năng xảy ra chuyện ngoài bât ngờ,
Nhuế Băng liếc nhìn Tây Gia được đám người bảo vệ, trong lòng lại đang tính
toán có thể bắt sống tên này không.

Giống như biết sự quan
tâm của Nhuế Băng với nàng, Thạch Âm Phù nở nụ cười ngọt ngào với Nhuế Băng,
nhưng trên mặt nàng nhìn không ra bất cứ sự sợ hãi và lo lắng nào, ngược lại
nhẹ nhàng di động bước chân, đi tới trước mặt chủ nhiệm giảng dạy, giương cặp
mắt như làn nước đó của nàng, bình tĩnh nói với chủ nhiệm giảng dạy: - Học việc
các người thật sự định đuổi chúng tôi ra ngoài?

Cử động dị thường này
của Thạch Âm Phù làm cho mọi người chú ý, hai người Mễ Đức và tên mập nhìn
nhau, đều nhỉn ra vẻ kinh dị trong mắt nhau. Một cô gái yếu ớt có thể ngã xuống
bất cứ lúc nào lại có thể bình tĩnh như vậy mà nói ra câu thế này, giống như
trong số chịu uy hiếp không hề bao gồm cô ta vậy.

Người lão đại quen quả
nhiên đều không phải người thường a! Trong lòng hai người Mễ Đức và tên mập
không hẹn mà cùng dâng lên ý nghĩ này.

Chủ nhiệm giảng dạy né
tránh ánh mắt nhìn thẳng của Thạch Phù m, liếc nhìn Tây Gia, hắn lật đật xoay
mặt, ú a ú ớ cả nửa ngày, cái gì cũng không nói.

Trong lòng Tây Gia vui
sướng vô bì, hắn cảm nhận được lúc này là giờ phút đắc ý nhất trong lòng hắn,
người vẫn luôn cố kỵ bị giẫm đạp tàn bạo dưới chân không nói, vận mệnh mấy
người này cũng nằm trong tay mình. Điều duy nhất làm hắn cảm thấy không thoải
mái chính là trong mắt mấy người này lịa không có chút vẻ sợ sệt nào. Hừ hừ,
đợi sau khi các người đi ra rồi chật vật quay lại cầu xin ta đi, gương mặt vốn
dĩ cũng coi như thanh tú của Tây Gia lúc này lại lộ ra vẻ hung ác.

Đáng tiếc cho một đôi
chị em xinh đẹp này a, Tây Gia tham lam nhìn chằm chằm Thạch Phù m, nuốt nước
miếng, nhưng hắn rất mau chỉnh lại thần sắc, làm ra dáng vẻ lễ độ, nho nhã.

Chính ngay lúc này, đột
nhiên một giọng nam chứa đầy phẫn nộ truyền tới từ xa: - Ai dám động tới người
Thạch gia ta?

Tiếp theo một trận
tiếng lộp bộp, sư sĩ vây mấy người Diệp Trùng nhao nhao chạy ra ngoài, một đám
lớn người sát khí đằng đằng tiến vào trong, mấy người này vừa tiến vào liền mau
chóng vây mấy người Diệp Trùng ở chính giữa.

Mấy cái quang giáp thủ
hạ của Tây Gia ở trên không đó, cái nào cũng miệng câm như hến, xung quanh bọn
họ, vô số quang giáp đang vây lấy bọn họ, họng súng đen ngòm lạnh lùng chỉ
thẳng bọn họ.

- Minh thúc! Ánh mắt Thạch
Âm Phù sáng lên, vui mừng kêu một tiếng.

Người tới chính là
Thạch Sùng Minh, khi ở tổng hội y học, hắn vì ra ngoài làm việc, tìm kiếm nhân
viên của Thạch gia. Không ngờ nạn chuột đột nhiên lan tràn, hắn cũng bị vây
kín, không dễ dàng gì mới thoát được, tìm thấy chỉ huy cao nhất địa phương của
Thạch gia. Khi người phụ trách hành tinh Chu Gian này nghe được nhị tiểu thư
lại đã tới hành tinh Chu Gian, lại nhìn thấy bầy chuột bên ngoài, lập tức bị dọa
tới mức mặt không còn chút máu, lập tức dẫn theo tất cả lực lượng có trên tay,
lật đật theo Thạch Sùng Minh chạy tới bảo vệ tiểu thư. Trên máy liên lạc của
Thạch Sùng Minh có một công năng, chính là công năng xác định vị trí địa lý của
Thạch Phù m. Cũng chính công năng này làm bọn họ rất mau liền tìm thấy Thạch
Phù m.

Vừa tiến vào bọn họ
liền nhìn thấy một đám người đang vây nhị tiểu thư, mấy người này lập tức đỏ
lựng mắt, toàn bộ tất cả vũ khí đều lấy ra. Thạch Sùng Minh giết vào bên trong
vừa đúng lúc nghe thấy câu hỏi của Thạch Phù m, hắn với gương mặt vốn dĩ âm
trầm lập tức bạo nộ!

Nhị tiểu thư Thạch gia
lại bị người ta đuổi ra, nếu là như vậy, hắn dám khẳng định, sau khi trở về hắn
tuyệt đối sống không được. Hơn nữa, hắn từ nhỏ đã nhìn nhị tiểu thư lớn lên,
cảm tình cực sâu, làm sao có thể nhìn nàng chịu sỉ nhục như vậy.

Thạch gia! Đầu óc Tây
Gia oành cái nổ tung! Mà chủ nhiệm giảng dạy càng chịu không nổi, trước mắt tối
sầm, trực tiếp hôn mê.

Thạch Sùng Minh lúc này
giống như một con sư tử nổi điên, cặp mắt đỏ rực, từ từ quét qua trên người mọi
người đang vây quanh, âm trầm hỏi: - Vừa rồi là ai nói phải đuổi người Thạch
gia chúng ta ra ngoài? Là ai? Đứng ra cho ta! - Thạch Sùng Minh gầm lên, trước
giờ chưa có ai dám sỉ nhục người Thạch gia thế này, càng đừng nói tới nhị tiểu
thư của Thạch gia.

Nhân viên chiến đấu của
Thạch gia xung quanh ai nấy đỏ rực mắt, chỉ đợi hạ lệnh một cái, bọn họ sẽ lao
lên. Từ lúc gia nhập Thạch gia, bọn họ liền có được một loại cảm giác ưu việt
từ nơi khác căn bản không sao có được, bây giờ loại cảm giác ưu việt này lại bị
khiêu chiến thế này, làm sao không kêu bọn họ phẫn nộ dị thường chứ? Hơn nữa,
người bị sỉ nhục lại là nhị tiểu thư! Nếu như để người khác biết, đường đường
nhị tiểu thư Thạch gia lại ở trước mặt bọn họ bị người ta sỉ nhục trắng trợn,
vậy bọn họ từ nay về sau căn bản là đừng nghĩ tới việc ngẩng đầu làm người
trước mặt người ta.

Loại sỉ nhục này, chỉ
có dùng để rửa sạch!

Chương 326: Kết quả phân tích

Đầu óc Tây Gia hoàn
toàn đoản mạch, Thạch gia, lại là Thạch gia! Đám sư sĩ xung quanh không có ai
dám động đậy, bọn họ cũng hoàn toàn bị tình trạng trước mắt dọa ngây người.
Ngoại trừ ba đại thế gia, trong tất cả thế gia, lực chiến đấu thuộc Thạch gia
là mạnh nhất, cũng là dũng mãnh nhất. Mọi người đều biết, không được dễ dàng
trêu người của Thạch gia.

Cô gái ốm yếu giống như
có thể té ngã bất cứ lúc nào này lại là nhị tiểu thư của Thạch gia! Hai người
Mễ Đức và tên mập mở to miệng, không thể khép lại được. Trong số mấy công tử,
tiểu thư của Thạch gia, chỉ có Thạch Hinh lộ diện nhiều nhất, mấy người còn lại
hiếm có người biết.

Chính ngay lúc này,
trên trời đột nhiên bay tới một đám lớn quang giáp. Đen nghìn nghịt, số lượng
chỉ e không dưới một, hai ngàn cái. Mọi người đều ngẩng đầu, nhìn chăm chú đám
quang giáp này. Vào giờ phút này, một, hai ngàn cái quang giáp là một lực lượng
chiến đấu khá lớn.

Trong lòng Tây Gia dâng
lên vài phần hy vọng, chẳng lẽ là cha mình phái tới cứu viện cho mình?

Nhưng chút hy vọng này
của hắn lập tức bị đánh tan thành bột phấn.

- Tổng lãnh đạo hành tinh
Chu Gian của Mễ Gia, Mễ Mạc Tâm nhận lệnh tới bảo vệ A Đức công tử!

- Thác Cách nhà Bibic
bái kiến công tử, cứu viện tới trễ, xin công tử tha thứ!

Trước mắt Tây Gia tối
sầm, mềm oặt ngã ra trên đất.

Tên đầy đủ của Tây Gia
gọi là Hàn Môn Tây Gia, Hàn Môn gia cũng là đại thế gia, nhưng cha hắn đã nói
rõ rất nhiều lần, không được trêu chọc người Thạch gia, không ngờ vận khí của
mình lại tệ hại thế này, ngay cả nhị tiểu thư Thạch gia trước giờ hiếm khi lộ
diện trước mặt người ngoài cũng có thể gặp được. Mặt Tây Gia tím ngắt, trong
lòng biết mình lần này tiêu rồi.

Mễ Đức và tên mập cười
trên nỗi đau người khác nhìn Tây Gia. Giữa thế gia có rất nhiều quy tắc ngầm,
sỉ nhục trần trụi giống thế này là một trong những điều kiêng kỵ lớn nhất. Mặc
kệ là cố ý hay vô tình, đây đều là điều tuyệt đối làm người ta không thể tha
thứ. Bọn họ không cần làm gì, Thạch gia căn bản sẽ không bỏ qua cho Tây Gia.

Tây Gia tiêu rồi! Cha
hắn chẳng qua chỉ là một trưởng lão trong thế gia Hàn Môn, với tình huống hiện
giờ, cho dù là con trai của gia trưởng thế gia Hàn Môn, hắn cũng sẽ giao cho
Thạch gia. Nếu không, phải đối mặt không chỉ là Thạch gia. Cũng sẽ không có thế
gia khác ở dưới loại tình huống này mà kết minh với Hàn Môn gia, chiến tranh sẽ
thành phương pháp cuối cùng để giải quyết vấn đề.

Tây Gia và năm trăm thủ
hạ của hắn lập tức bị giải giới, ánh mắt mấy sư sĩ của Thạch gia đó nhìn mấy tù
nhân này đều bất thiện. Xấu hổ hành lễ với Thạch Âm Phù rồi lui xuống, xách Tây
Gia và năm trăm thủ hạ của hắn, bọn họ mặt không chút biểu tình mang năm trăm
linh một người sang một bên. Có thể tưởng tượng, chờ đợi bọn chúng tự nhiên
không thiếu nỗi đau thể xác.

Hoa Bách vẫn luôn lạnh
lùng bàng quang nhìn rõ mồn một. Từ đầu tới cuối, trong mắt vị thiếu niên này
không lộ ra chút thần sắc khẩn trương nào. Hắn vĩnh viễn đều không biết sợ sao?

Thạch Sùng Minh rất mau
liền bình tĩnh lại, đầu tiên mang tình huống ở đây báo cáo cho gia chủ Thạch
Thiên Thành. Thạch Thiên Thành nghe thấy tin tức này bừng bừng tức giận, bộ máy
to lớn này của Thạch gia cũng bắt đầu vận chuyển. Một mặt điều động khẩn cấp
tất cả lực lượng chiến đấu xung quanh hành tinh Chu Gian tập trung về phía hành
tinh Chu Gian để bảo vệ an toàn của Thạch Phù m. Một phương diện khác, bắt đầu
tiến hành giao thiệp với thế gia Hàn Môn.

Mà lúc này, ước hẹn
ngầm giữa ba đại thế gia trước giờ vẫn luôn bảo trì tốc độ giống nhau bay về
phía hành tinh Chu Gian đột nhiên bị Tuyết Lai tộc tăng tốc phá vỡ, mọi nhân
viên chiến đấu của Tuyết Lai tộc đột nhiên dùng một loại tốc độ khá kinh người
lao tới hành tinh Chu Gian. Không có ai biết bọn họ tại sao đột nhiên tăng tốc.
Diệp gia và Hy Phượng bộ lạc không chịu lạc hậu, lập tức tăng nhanh tốc độ, đi
theo.

- Vị này là? - Ánh mắt
Thạch Sùng Minh rơi trên người Diệp Trùng, khá lịch sự hỏi.

Nhuế Băng nói: - Anh ấy
là chồng ta. - Thần sắc tự nhiên, bình tĩnh cùng cực. Nhưng Thạch Âm Phù tinh
mắt nhìn thấy rõ một áng hồng từ cái cổ phấn của Nhuế Băng yên lặng bò lên
trên.

Diệp Trùng liếc nhìn
Nhuế Băng, thấy dáng vẻ nàng tự nhiên liền quay mặt về phía Thạch Sùng Minh,
gật đầu ra hiệu, tự mình giới thiệu nói: - Ta tên là Trần Mộc, rất vui mừng
quen biết ông. - Hắn vẫn không ngốc tới mức vào giờ phút này lại phản bác Nhuế
Băng.

Trần Mộc, Mễ Đức, tên
mập, còn có Hoa Bách đều cẩn thận tìm tòi trong đầu có hay không đã từng nghe
qua một cao thủ tên gọi Trần Mộc, nhưng rất hiển nhiên là bọn họ đã thất bại.

Nhuế Băng yên lặng đứng
bên cạnh Diệp Trùng, không nói gì, nhưng trong ánh mắt lại không tự chủ được mà
lộ ra chút vui mừng. Griffiths ở một bên không biết tại sao trong lòng cực kỳ
khó chịu. Cảm giác có gì đó buồn bực tới mức phát hoảng, làm nàng muốn ra ngoài
hít thở không khí trong lành.

Chồng của Nhuế Băng,
kết quả này ra ngoài ý liệu của Thạch Sùng Minh. Dung mạo Nhuế Băng xinh đẹp,
lại không có sự yếu đuối của phụ nữ bình thường, vô luận làm việc, nói chuyện
đều cực kỳ dứt khoát, lưu loát. Thêm vào đó một thân kỹ xảo võ thuật xuất thần
nhập hoá, quả thật là kỳ nữ thần bí nhất mà hắn từng thấy qua trong nhiều năm
như vậy.

So với nàng, gã xấu xí
trước mặt này quả thật xem ra chẳng có chỗ xuất sắc nào, hoàn toàn không xứng
với Nhuế Băng. Tướng mạo xấu xí, thể hình yếu ớt, trừ ánh mắt trấn định như
thường làm trước mắt người ta sáng lên, ngoài ra căn bản là không có bất cứ chỗ
xuất sắc nào.

Nhưng đã là chồng của
Nhuế Băng, vậy Thạch Sùng Minh tự nhiên không dám lãnh đạm, phải biết lần trước
chính là Nhuế Băng cứu hai cái mạng của hắn và tiểu thư, loại ân tình này vô
luận thế nào cũng không sao báo đáp được.

Máy phân tích siêu vi ở
tầng sâu nhất của phòng ngầm dưới đất của tòa nhà điều bồi của học viện n Cách
Lạc Đế. Tòa nhà điều bồi này có hơn tám trăm tầng, chiếm diện tích cực lớn, từ
chỗ này cũng có thể nhìn thấy được tài lực hùng hậu của học viện n Cách Lạc Đế.

Chủ nhiệm giảng dạy cẩn
thận từng li giới thiệu: - Nơi này chính là chỗ đặt máy phân tích siêu vi, vị
này chính là Từ lão, người phụ trách giữ gìn cái máy này. Tất cả sự sử dụng cái
máy này đều phải thực hiện dưới sự hướng dẫn và giám sát của lão. - Chủ nhiệm
giảng dạy lập tức bị lay tỉnh, đương nhiên, tự nhiên sẽ không phải là phương
pháp khá nhẹ nhàng.

Từ lão xem ra tinh thần
không tồi, vô cùng hòa nhã, thấy mọi người tiến vào vội vàng đến đón. Làn da
của lão bảo dưỡng cực kỳ tốt, tuy tuổi tác đã rất lớn nhưng làn da vẫn trắng vô
cùng, hơn nữa cực ít nếp nhăn. Một đôi tay mập mạp, quả thật khó mà tưởng tượng
một đôi tay như vậy lại có thể điều khiển một cái máy phức tạp thế này.

Nhìn thấy thao tác của
Từ lão, cho dù là Diệp Trùng cũng không thể không khâm phục. Đôi tay mập mạp đó
linh xảo tới mức vượt qua tưởng tượng của mọi người, thêm vào lão đối với các
loại thao tác của cái máy này thuộc lòng như cháo, động tác trên tay càng làm
người ta hoa cả mắt.

Trong tất cả mọi người,
chỉ có một mình Griffiths có thể nhìn rõ mỗi thao tác của Từ lão là có nghĩa
gì.

Dường như cảm giác được
ánh mắt chuyên nghiệp của Griffiths, thao tác của Từ lão trở nên càng thêm
không chút qua loa.

Cả nửa giờ, kết quả
kiểm nghiệm cuối cùng rốt cuộc cũng ra.

Cầm kết quả phân tích,
vẻ mặt Griffiths lập tức trở nên ngưng trọng. Mọi người, bao gồm cả Từ lão đều
nhìn chằm chằm Griffiths.

- Loại dị hợp tử này
chắc là lấy BD loại H (HBD) làm gốc, sử dụng phương pháp đặc biệt nuôi cấy ra,
đây tuyệt đối là sản phẩm nhân tạo. - Trong lời nói của Griffiths tràn đầy tự
tin.

Sản phẩm nhân tạo, từ
này làm vẻ mặt mọi người trở nên khó coi. Điều này cũng tức là nói mọi thứ
trước mắt này nhất định là kết quả điều khiển trong bóng tối của một số người
nào đó. Đây không phải là thiên tai, mà là nhân hoạ.

Từ lão nhìn Griffiths,
ngón tay trắng bóc vuốt sống mũi.

- Loại BD này cực dễ
truyền nhiễm giữa động vật, con người cũng sẽ bị nhiễm, chủ yếu là thông qua
đường máu. Thứ nó sử dụng là biến dị thể HBD số 890. Tính dị hợp của loại BD
này cực tốt, cực kỳ dễ tiến hành kết hợp với loại khác, là một loại thể gốc cực
kỳ tốt, thầy tôi cũng từng phát hiện loại biến dị thể này, nhưng vẫn chưa tới
giai đoạn ứng dụng, không ngờ lại có người đã bắt đầu tiến hành ứng dụng nó.

Lời của Griffiths làm
trong lòng mọi người nặng trĩu.

Ngón tay miết sống mũi
ngừng lại, trong mắt Từ lão lóe lên một đốm sáng, chi tiết này đã bị Nhuế Băng
ở một bên bắt gặp.

- Người bị nhiễm chữa
trị thế nào? - Diệp Trùng hỏi vấn đề hắn quan tâm nhất.

Liếc nhìn Diệp Trùng
một cách sâu sắc, Griffiths mặt không cảm xúc quay đầu đi, tiếp tục nói: - Tôi
hiện giờ không cách nào tìm được phương pháp trị dứt triệt để, nhưng có thể
dùng Bách Đông dịch làm thuốc ức chế, chắc là có thể có hiệu quả không tồi.

Ngón tay trên sống mũi
Từ lão hơi run.

- Chỗ này của chúng ta
có Bách Đông dịch hay không? - Chủ nhiệm giảng dạy vội vàng hỏi Từ lão, Từ lão
gật gật đầu: - Có, có rất nhiều.

- Vậy mau thử xem, có
vài học sinh tình trạng hiện giờ cực kỳ không ổn! Chủ nhiệm giảng dạy khẩn
thiết nói.

Tình hình của học viện
n Cách Lạc Đế tuy tốt hơn của học viện Jersey rất nhiều, nhưng cũng có rất
nhiều người bị thương, bệnh tình của mấy học viên này đang không ngừng trở
nặng.

Nghiên cứu của
Griffiths đối với HBD quả nhiên không tầm thường, sau khi dùng Bách Đông dịch,
bệnh tình của mấy học viên có vết thương bị nhiễm đó lập tức thuyên giảm. Chủ
nhiệm giảng dạy đang mặt đá mày chau lập tức tha thiết mời mọc Griffiths tới
giảng dạy tại học viện n Cách Lạc Đế, kèm theo vô số điều kiện ưu việt, nhưng
đều bị Griffiths cự tuyệt.

Đã tìm được phương pháp
giải quyết, tuy về cơ bản không thể giải quyết vấn đề nhưng có thể làm cho tình
huống được xoa diệu một cách hữu hiệu, mấy người Diệp Trùng phải lập tức trở về
học viện Jersey.

Nhuế Băng rất tự nhiên
đứng sau lưng Diệp Trùng. Biết Nhuế Băng sắp phải chia tay mình, Thạch Âm Phùcười
rúc rích với Nhuế Băng: - Băng tỷ tỷ phải cẩn thận nha. Minh thúc, điều ba trăm
người cho Băng tỷ, bảo vệ an toàn cho Băng tỷ. Nói với bọn họ, vô luận Băng tỷ
có mệnh lệnh gì, bọn họ đều phải phục tùng. - Câu cuối cùng, Thạch Âm Phù nói
như chém đinh chặt sắt, cô gái yếu ớt thế này lại lộ ra vài phần khí thế hào
hùng.

Thạch Sùng Minh gật
đầu, quay người đi ra ngoài.

- Mạc Tâm, điều ba trăm
người cho vị tiên sinh này, mọi người phải nghe theo mệnh lệnh của vị tiên sinh
này. - Mễ Đức nói với thủ hạ.

Tên mập cũng hạ lệnh: -
Thác Cách, điều ba trăm người đi cùng vị tiên sinh này, bảo vệ sự an toàn cho
vị tiên sinh này, nếu như có kẻ dám không nghe mệnh lệnh của y, sau này không
cần về gia tộc nữa.

Mễ Mạc Tâm và Thác Cách
hồ nghi nhìn thiếu gia của mình, rồi lại nhìn lẫn nhau, sau đó mới nhận lệnh
của mình mà chạy ra ngoài.

Chủ nhiệm giảng dạy đi
cùng phát run trong lòng, thiếu niên này rốt cuộc có lai lịch gì, Mễ Đức và tên
mập vào lúc mà lực lượng trên tay quý giá vô bì này vẫn nguyện ý mỗi người đưa
ra ba trăm người. Mà vợ của hắn hình như lai lịch cũng không nhỏ a, Thạch gia
nguyện ý bỏ ra ba trăm người bảo vệ an toàn cho nàng ta.

Trời ạ, cứ thế này mà
tính, lực lượng chiến đấu trên tay hai người này hiện giờ lại cao tới chín trăm
người!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3