Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 1) - Chương 24
Chương 24
Kinh Hồng
(thượng)
Từ khi My Trang mang thai, Hoàng đế trừ ngày rằm mỗi tháng
bầu bạn với Hoàng hậu, và thỉnh thoảng vài ba ngày nghỉ lại Nghi Phù quán của
tôi, gần như đêm nào cũng dừng chân ở Ngọc Nhuận đường của My Trang. Nhất thời,
người trong hậu cung ai cũng ghé mắt nhìn, cực kỳ ganh tỵ với My Trang chiếm
trọn sủng ái của Hoàng thượng, nhưng chẳng làm gì được.
My Trang quả nhiên rất được sủng ái, chỉ mới nhắc vài ba câu
trước mặt Hoàng thượng, một chiếc kiệu nhỏ đã lập tức đưa Lăng Dung từ Tử Áo
thành đến Thái Bình hành cung, bầu bạn với My Trang, giúp tỷ ấy dưỡng thai.
Trước giờ phi tần chưa được sủng ái thì không được theo
thánh giá đến Thái Bình hành cung tránh nóng, huống chi Lăng Dung địa vị thấp
kém, chỉ e đám phi tần phải ở lại Tử Áo thành ghen tỵ đến chết. Quả nhiên Lăng
Dung mỉm cười kể lại: “Lúc biết chuyện, Sử Mỹ nhân tức tối đến mức vẹo cả mũi,
thật tiếc cho chiếc mũi tuyệt đẹp của nàng ta.” Ngày Mười chín tháng Sáu là
sinh nhật của Ôn Nghi, tiết trời nóng nực, yến tiệc liền được bày ở Phù Lệ
điện. Phù Lệ điện được xây dựng từ rất sớm, vốn là một tòa viện nhỏ, là nơi ở
của Chiêu Khang Thái hậu tiền triều dưỡng già ở Thái Bình hành cung. Cả tòa
điện đều được xây bằng đá bạch la, bốn bề đều có lan can điêu khắc tinh xảo,
lóng lánh, trong suốt. Bởi tòa điện này cách hồ nước không xa, ở bên trong có
thể nghe thấy rõ tiếng đàn sáo hòa nhịp vẳng lại từ thủy các ở giữa hồ Phiên
Nguyệt, âm thanh trong trẻo ngân xa, lại ít tiếng huyên náo, ồn ào.
Ở giữa điện có bày bàn tiệc lớn chạm hình rồng vàng, nhìn ra
hướng bắc, quay lưng về hướng nam, Hoàng đế và Hoàng hậu ngồi sóng vai. Hoàng
hậu vận cát phục đỏ tía, đeo thêm hai ngọc bội và dây thao đỏ, mày mắt nghiêm
nghị, ngồi bên cạnh Hoàng đế, vẫn giữ nụ cười mỉm đắc thể trước giờ. Chỉ có
điều, chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy nụ cười của Hoàng hậu hôm nay thấp thoáng
chút bi thương nhàn nhạt. Vào cung đã mười mấy năm, Hoàng hậu vẫn chưa hề được
Hoàng đế đặc biệt sủng ái lần nào, từ khi đứa con sinh ra lúc người còn là Quý
phi qua đời, Hoàng hậu chẳng sinh thêm được mụn con nào, đám cung nhân bên dưới
lén đồn rằng Hoàng hậu đã mất khả năng sinh nở.
Hoàng đế tuy đối xử tôn trọng, khách sáo với Hoàng hậu nhưng
nói cho cùng vẫn không có tình cảm yêu thương như từng đối với Thuần Nguyên
Hoàng hậu. Thái độ của Thái hậu với Hoàng hậu cũng nhàn nhạt, hẳn là không
thích xuất thân là con vợ lẽ của Hoàng hậu, không giống như Thuần Nguyên Hoàng
hậu cũng là con vợ cả giống mình.
Tôi chậm rãi uống một ngụm rượu Lê Hoa Bạch, buồn bã nghĩ
bụng, hai tỷ muội nhà họ Chu trước sau chấp chưởng phượng ấn, trở thành mẫu
nghi thiên hạ này thật tình rất đáng thương. Thuần Nguyên Hoàng hậu sinh khó mà
chết, vừa chết đã liên lụy đến hai người có địa vị cao quý lúc đó là Đức Phi và
Hiền Phi. Vị Hoàng hậu hiện thời cũng mất đi đứa con duy nhất của mình. Tôi lắc
lắc đầu, ở trong chốn hậu cung này, đằng sau bề ngoài hoa lệ của mỗi người hẳn
là có bao nỗi chua xót mà người ngoài không hiểu rõ được.
Phía bên dưới, từ bắc đến nam, hai bên đông tây lần lượt đặt
bàn tiệc của quý tộc, mệnh phụ và phi tần. Quy định trong cung rất nghiêm ngặt,
không phải là yến hội, lễ lạt trọng đại thì nam tử hoàng thất không thể gặp
mặt, ngồi chung với phi tần. Hôm nay nhân ngày sinh nhật của Ôn Nghi, tiệc vốn
là gia yến, đương nhiên không cần giữ lễ nghi nghiêm ngặt.
Bên trái Hoàng đế, Hoàng hậu là chỗ ngồi của hoàng thất và
mệnh phụ nữ quyến. Một hàng bốn chiếc bàn lớn bằng gỗ tử đàn, dành cho Kỳ Sơn
vương Huyền Tuân, Nhữ Nam vương Huyền Tể, Thanh Hà vương Huyền Thanh và Bình
Dương vương Huyền Phần.
Kỳ Sơn vương Huyền Tuân mặt vuông, mi dài, mập mạp trắng
bệch, phong thái phú quý sung sướng, an nhàn. Vương phi của Kỳ Sơn vương cực kỳ
mỹ lệ, nhìn qua thấy trẻ hơn phu quân khá nhiều, chính thất vương phi mất đã
nhiều năm, đây hẳn là vợ kế vừa mới cưới về.
Vương phi của Nhữ Nam vương Huyền Tể là Hạ thị, con gái của
Thận Dương hầu, bề ngoài chẳng mấy xuất sắc, nhìn có vẻ nhu nhược, không kiêu
căng như con gái dòng dõi khác, chỉ lặng lẽ mỉm cười, nhìn sang phu quân của mình,
chẳng nói chuyện với ai. Nhữ Nam vương lưng hùm vai gấu, đôi mắt thường lóe lên
hào quang sắc bén như mắt ưng, mặt lộ vẻ kiêu ngạo mà lãnh đạm, nhìn qua chỉ
thấy khí lạnh ép người. Mẫu phi qua đời khi y còn nhỏ, y lại không được phụ
hoàng thương yêu, tâm địa lạnh lùng, chính trực, nổi danh kiên cường, kiêu ngạo
nhưng nghe đồn lại hết sức yêu thương vương phi của mình, gần như là nói gì
nghe nấy. Vì lý do này, y bị người ta ngầm gọi sau lưng là “nam nhân sợ vợ”,
đúng là một cặp phu phụ khiến người ngoài hết sức ngạc nhiên. Suốt buổi tiệc,
tôi thấy Hoàng đế đặc biệt quan tâm thân mật với phu phụ Nhữ Nam vương, biết
rằng đó là do chiến sự ở Tây Nam đang bước vào giai đoạn khẩn yếu, trong các
chi gần của hoàng thất, Hoàng đế chỉ có thể dựa dẫm vào tài chinh chiến của vị
Nhữ Nam vương này mà thôi.
Khóe môi nhếch lên thành hình vòng cung, lộ nụ cười mỉa lạnh
tựa trăng non, vì chuyện chiến sự này, hôm nay chỉ e sẽ có một vở kịch hay để
xem đây. Chỉ là không biết ả ta sẽ diễn vở Đông
Sơn tái khởi thế nào.
Thanh Hà vương Huyền Thanh và Bình Dương vương Huyền Phần
đều chưa thành thân, do đó không đem theo gia quyến. Chỗ ngồi của Thanh Hà
vương Huyền Thanh còn trống, cho đến lúc khai tiệc mà người vẫn chưa tới, Hoàng
đế chỉ cười, nói: “Vị lục đệ này không biết lại bắt gặp món đồ chơi mới lạ nào
nên không chịu dời bước đây!” Bình Dương vương Huyền Phần mới mười bốn tuổi, là
một thiếu niên vừa trưởng thành, mày kiếm mắt sáng, anh khí bừng bừng.
Bàn thứ nhất bên phải là chỗ ngồi của My Trang vừa được tấn
phong làm Dung hoa và Tào Cẩm Mặc, vừa được sắc phong làm Tiệp dư. Yến tiệc hôm
nay không chỉ là để chúc mừng sinh nhật tròn tuổi của Ôn Nghi công chúa mà còn
là mừng My Trang đã mang thai rồng. Ôn Nghi công chúa tuổi còn nhỏ, do đó hai
người họ mới là vai chính thực sự của ngày hôm nay, đến Đoan Phi và Cẩn Phi có
địa vị hơn họ xa cũng chỉ đành chịu ngồi ở bàn thứ nhì. Hoa Phi thất sủng, đành
ngồi cùng Phùng Thục nghi ở bàn thứ ba, bàn thứ tư mới là chỗ của tôi và Lăng
Dung. Vì biết Lăng Dung nhát gan nên tôi cố ý kéo nàng ta ngồi cùng mình. Các
phi tần khác đều phải ngồi phía sau chúng tôi.
My Trang vận áo gấm đỏ thêu yến xuân trong rừng hạnh, trang
sức toàn bằng vàng chạm bảo thạch, đặc biệt là chiếc trâm hiệp hòa như ý bằng
vàng ròng cài trên tóc, trên thân chạm trổ toàn hoa văn hoa sen, song hỷ, dơi
bay. Đầu trâm có khắc hình hiệp hòa nhị tiên, tượng trưng cho đa tử đa phúc,
như ý song toàn. Chiếc trâm này là do Thái hậu đặc biệt đưa tới khi nghe tin My
Trang có tin mừng, trân châu ngọc bích, vàng ròng xán lạn, tôn quý vô cùng. My
Trang đeo vào càng thêm mỹ lệ, động lòng người, thần thái sáng rỡ. Tào Tiệp dư
vận váy áo gấm thêu hoa sen tím, đầu đính đầy châu ngọc, sang trọng, chói mắt.
Đằng sau bọn họ có một đám đông cung nữ chầu chực, chén rượu không ngừng được
châm đầy rượu ngon, mọi người thi nhau nịnh nọt, bợ đỡ.
Hoa Phi từ hôm vừa đến Thái Bình cung, cùng mọi người kiến
giá thỉnh an xong thì chưa gặp lại Huyền Lăng lần nào. Hôm nay, nàng ta cũng
chỉ trang điểm qua loa rồi lẳng lặng ngồi yên một chỗ. Cũng may Phùng Thục nghi
là người hiền hòa, ít tranh chấp nên cũng chẳng làm khó gì nàng ta.
Lúc sắp khai tiệc mới thấy Đoan Phi tiến vào, hai bên có
hai, ba ả cung nữ đỡ dìu, mới có thể lập cập hành lễ đâu vào đó. Hoàng đế vội
rời chỗ ngồi, đỡ lấy nàng ta, nói: “Bên ngoài nóng nực, nàng đến đây làm gì,
cũng chẳng phải là dịp quan trọng gì cho cam.”
Khuôn mặt nhợt nhạt của Đoan Phi thoáng lộ nét cười. “Ôn
Nghi công chúa tròn tuổi là việc lớn, thần thiếp nhất định phải tới chúc mừng.
Cũng lâu rồi thần thiếp chưa có dịp gặp Ôn Nghi mà.”
Tào Tiệp dư vội gọi bà vú ẵm Ôn Nghi đến trước mặt Đoan Phi.
Tiết trời nóng nực, Ôn Nghi chỉ mặc mỗi chiếc yếm đỏ thêu Đan phượng triêu
dương ngũ sắc, nhìn càng giống cục bột bụ bẫm. Nhìn thấy Ôn Nghi, Đoan Phi lộ
vẻ vô cùng dịu dàng và hiền từ, thò tay định ôm lấy nhưng chẳng hiểu vì sao lại
rụt tay lại, chăm chú ngắm Ôn Nghi hồi lâu rồi khẽ mỉm cười, khổ sở nói: “Bản
cung vốn có ý muốn ôm Ôn Nghi một lát, chỉ sợ lỡ tay làm rơi con. Đúng là có
lòng mà không có sức.” Nói xong, nàng ta quay sang cung nữ đang đỡ mình, gọi:
“Cát Tường!”
Tiểu cung nữ tên Cát Tường vội dâng lên một chiếc khóa vàng
cùng vòng cổ sợi vàng bát bảo hạt châu cho Tào Tiệp dư. Khóa vàng thì không cần
nhắc đến, chiếc vòng cổ ở giữa có đính một viên ngọc phỉ thúy to bằng ngón tay
cái, trong trẻo, xanh ngắt như muốn ứa nước, người sáng mắt nhìn qua là biết đó
là loại ngọc phiêu vừa mảnh vừa mềm xuất xứ từ Ác Nam quốc, nhất định là vật
yêu quý của Đoan Phi hồi trẻ.
Quả nhiên Hoàng thượng liền nói: “Chiếc vòng cổ này nhìn
quen lắm, hình như là của hồi môn nàng đem theo lúc vào cung. Vẫn còn là một
đứa con nít, sao nàng lại tặng cho nó thứ đồ quý giá thế này?”
Đoan Phi quay sang một bên, ho khan mấy tiếng, ho đến mức
mặt đỏ ửng rồi mới tủm tỉm cười, thưa: “Hoàng thượng nhớ kĩ thật, chỉ là thần
thiếp cả năm mệt mỏi, bệnh tật, cứ để mãi đó thì uổng phí quá! Ôn Nghi đáng yêu
như vậy, tặng cho con là vừa khéo!”
Tào Tiệp dư rõ ràng không ngờ Đoan Phi lại tặng lễ vật quý
giá đến vậy, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội thay Ôn Nghi tạ ơn: “Đa tạ Đoan
Phi nương nương.”
Đoan Phi nhẹ nhàng vuốt ve hai má Ôn Nghi, cảm thán thốt
lên: “Lần trước gặp, con vừa mới tròn tháng, giờ đã lớn thế này. Mi thanh mày
tú, lớn lên nhất định sẽ trở thành mỹ nhân.”
Tào Tiệp dư mỉm cười khiêm nhường. “Nương nương quá khen
rồi, xin mời nương nương sớm ngồi vào bàn tiệc.”
Đoan Phi đứng đó nói chuyện được một lúc thì đã thở hồng
hộc, mồ hôi đầm đìa. Đám cung nữ vội đỡ nàng ta ngồi xuống.
Tôi vào cung đã lâu, đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy
Đoan Phi, nữ nhân vào cung hầu hạ Hoàng thượng lâu nhất. Dung mạo của nàng ta
tuyệt không kém gì Hoa Phi, chỉ là sắc mặt nhợt nhạt, gầy guộc, ốm yếu, chưa
ngồi được nửa canh giờ thì thân thể đã mềm nhũn, phải tựa vào thị nữ, đến tấm
áo lụa trắng mỏng manh khoác trên người cũng nặng đến không chịu nổi, chưa tính
đến chiếc thoa phượng Cảnh phúc trường miên bằng vàng ròng đính đầy châu ngọc
cài trên mái tóc, trĩu nặng khiến nàng ta đến đầu cũng không ngẩng nổi. Trông
nàng ta chẳng giống con gái của Hổ Bí tướng quân, dòng dõi nhà đại tướng chút
nào.
Nhìn Hoa Phi ngồi kế bên nàng ta lại hoàn toàn khác hẳn.
Đoan Phi và Hoa Phi đều là con gái nhà tướng, so ra thì Hoa Phi có phong thái
hơn hẳn, hành sự mạnh mẽ, quả quyết, uy hiếp cả hậu cung, dẫu thất thế cũng
không mất đi khí thế. Đoan Phi vừa nhìn qua đã thấy ngay là một người cực kỳ
yếu đuối, cơ thể mảnh mai chẳng nói làm gì, nhưng lại yếu ớt đến mức làm gì
cũng phải có người nâng đỡ, nói chưa được mấy câu đã thở hổn hển.
Đoan Phi gật đầu chào mọi người, đưa mắt ngắm nghía My Trang
hồi lâu, khi nhìn thấy tôi thì hơi ngẩn người, sau đó lại mỉm cười đầy ý vị rồi
như không có chuyện gì, tủm tỉm cười nói với Hoàng thượng: “Hoàng thượng lại có
thêm giai nhân rồi!”
Hoàng đế chẳng đáp lời, chỉ mỉm cười ngồi yên. Hoàng hậu lại
tủm tỉm cười, nói: “Muội muội nhiều năm liền không gặp người lạ nên vẫn giữ
được ánh mắt như thuở nào.”
Những lời này chẳng đâu vào đâu, mọi người bận trò chuyện
không để ý gì đến, tôi cũng chẳng nghĩ gì thêm.
Trên án bày rượu ngon đồ ăn thơm nức mới lạ, tiếng đàn du
dương phát ra từ góc điện, gió nhẹ lay rèm, khiến người vui vẻ thoải mái. Vị
rượu Lê Hoa Bạch ngọt ngào trong mát, nhưng ngấm vào lại khá mạnh. Uống được ba
chung, mặt tôi nóng bừng, đầu hơi choáng váng, thấy mọi người đang hứng chí
uống rượu, chuyện trò, tôi dặn dò Lăng Dung mấy câu rồi lặng lẽ kéo Lưu Chu
cùng ra ngoài, thay y phục, nhân tiện tỉnh táo lại đôi chút.
Hoán Bích sớm đã dặn dò Tinh Thanh và Bội Nhi chuẩn bị sẵn y
phục cho tôi thay ở gác nhỏ bên cạnh Phù Lê điện. Phù Lê điện tuy mát mẻ hơn
những nơi khác nhưng lễ tròn năm của Ôn Nghi công chúa là việc lớn, tuy không
cần ăn mặc long trọng theo đúng phẩm cấp nhưng vẫn phải chọn y phục đúng quy
củ, thêm rượu vào người, áo lót bó sát sớm đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, nhơm
nhớp, rất khó chịu.
Bên trong căn gác nhỏ, mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng để
các hậu phi và nữ quyến thay quần áo và giải rượu. Tinh Thanh và Bội Nhi thấy
tôi tiến vào, liền vội chạy lại nghênh đón, hối hả quạt mát, dâng trà. Tôi cầm
khăn tay thấm nước, đặt lên mặt rồi nói: “Thời tiết năm nay cũng kỳ quặc thật,
mới tháng Sáu mà đã nóng thế này rồi!”
Tinh Thanh an ủi: “Tiểu chủ phải xã giao với nhiều cung phi
mệnh phụ như vậy, hèn gì nóng đến mức mồ hôi ròng ròng.”
Tôi khẽ mắng: “Khi nào cần ta xã giao cơ chứ? Hôm nay là
ngày vui của Thẩm Dung hoa và Tào Tiệp dư, bọn ta chỉ cần ngồi yên, uống rượu,
nghe nhạc là được.”
Tinh Thanh cười nói: “Hèn gì hôm nay tiểu chủ ra ngoài không
mấy chú tâm đến trang điểm, y phục.”
Tôi uống một ngụm trà rồi nói: “Tiệc lớn hôm nay, nhân vật
chính là Thẩm Dung hoa và Tào Tiệp dư, là lúc để bọn họ nở mày nở mặt. Không
phải lúc chúng ta huênh hoang thì nên tránh đi cho xa, để khỏi chuốc lấy thị
phi. Có những lúc động không bằng tĩnh.”
Bội Nhi vừa giúp tôi thay áo vừa góp chuyện: “Trong cung này
sao tránh được thị phi chứ? Lỡ tránh không được thì sao?”
Tôi lườm nàng ta một cái, không tiếp lời. Hoán Bích ứng đối
ngay: “Nếu tránh không được thì phải tạm thời án binh bất động, tùy cơ mà xử
trí thì mới có thể chiếm được thắng lợi bất ngờ. Tiểu thư, người nói có phải
vậy không?”
Tôi tủm tỉm cười. “Theo ta vào cung một thời gian, xem ra
ngươi trưởng thành hơn nhiều rồi đấy!”
Hoán Bích cụp mắt, mỉm cười. “Đa tạ tiểu thư quá khen!”
Thay bộ cung trang màu tím nhạt cho tôi xong, Hoán Bích hỏi:
“Tiểu thư có muốn quay trở lại bàn tiệc ngay không?”
Tôi nghĩ một lúc rồi cười, nói: “Ngươi cứ ở lại đây xem tiệc
đi. Khó khăn lắm mới trốn được ra ngoài, lát nữa trở về lại phải tiếp tục uống
rượu. Lúc này, ngực ta nghèn nghẹn khó chịu lắm, chẳng bằng đi dạo cho tỉnh
táo, thoải mái một lát.” Nói xong, tôi vịn vào tay Lưu Chu, ra ngoài.
Không khí bên ngoài quả nhiên thông thoáng hơn bên trong
điện nhiều, trong ngự uyển có nhiều cổ thụ dây leo hơn trăm tuổi, hoa cỏ sum
suê, núi giả nhấp nhô, bóng râm dày đặc, xanh mơn mởn, mát mẻ hơn những nơi
khác nhiều. Vào mùa này, ngự uyển sắc xanh khắp chốn, hoa lại không nhiều, chỉ
có hoa lựu nở rực rỡ nhưng cũng đã dần có dấu hiệu tàn lụi, ở giữa đóa hoa đỏ
rực như lửa lờ mờ hiện vài đốm đen, tựa như phần tro bụi còn sót lại sau khi
cháy bùng đến cực điểm. Lưu Chu cùng tôi ngắm hoa một lúc, lại chuyển sang đùa
nghịch với đám chim chóc, bất giác đã đi được một khoảng khá xa.
Chân hơi mỏi, tôi chợt thấy phía sau núi giả có một dòng
suối mát, trong suốt, nhìn thấy tận đáy, chỉ nhìn đã cảm thấy mát mẻ rồi. Bốn
bề yên tĩnh, không có dấu chân người. Nhất thời tôi nổi hứng đùa nghịch, thuận
tay tháo giày thêu, ném cho Lưu Chu, vén cao váy, nhúng đôi chân trần xuống
dòng suối mát lạnh nghịch nước.
Dưới dòng suối, mấy chú cá tung tăng bơi lội, chạm vào bắp
chân tôi, cảm giác ngứa ngáy khiến tôi bất giác phá lên cười thành tiếng.
Lưu Chu “phì” một tiếng, cười, nói: “Tính tình của tiểu thư
vẫn hệt như xưa, chẳng chịu thay đổi gì cả.”
Tôi đá cho nước bắn tung tóe rồi cười khổ. “Đâu có, ta đã
sửa nhiều lắm rồi đấy. Với tính khí hiện giờ mà chẳng biết ta đã bao lần vấp cả
ngoài sáng lẫn trong tối.” Thấy Lưu Chu lộ vẻ ái ngại, tôi bèn cười, nói: “Xem
nào, ta mới uống được vài chung rượu, nói đùa với ngươi vậy thôi!”
Lưu Chu thưa: “Sao nô tỳ lại không rõ kia chứ! Từ lúc được
sủng ái đến giờ, có lúc nào tiểu thư thở phào nhẹ nhõm được đâu.”
Tôi vỗ vỗ vào tay nàng ta, nói: “Đang yên đang lành nhắc đến
những chuyện này làm gì, giờ My Trang tỷ tỷ có tin mừng rồi, tốt xấu gì ta cũng
có chỗ để dựa dẫm. Không cần nói những lời mất hứng thế này nữa.” Tôi quay đầu,
cười ủ ê. “Nước mát lắm, ngươi có xuống chơi luôn không?”
Đang lúc nói chuyện, tôi chợt nghe thấy tiếng ngâm nga chậm
rãi, là một bài từ: “Một đám mây, một trâm ngọc...”
Tôi thầm nhủ, đây là bài từ của của Lý Hậu chủ, lúc đó, Hậu
chủ vừa gặp gỡ Đại Chu hậu, Hậu chủ ngâm nga bài từ mới, Đại Chu hậu đàn tỳ bà,
múa Nghê Thường vũ y khúc, đúng là vợ chồng ân ái, đoạn ngày hoan lạc như giấc
mộng. Chỉ tiếc Hậu chủ cũng là đế vương, dẫu đặc biệt sủng ái Đại Chu hậu như
thế nhưng vẫn có Tiểu Chu hậu “tay xách dép chỉ vàng, yêu em mấy tùy chàng”.
Tôi thầm lắc đầu chán nản, nhớ đến ngày xuân hôm đó, Huyền
Lăng đứng dưới bóng hạnh trập trùng, y sợ tôi giữ lễ cố ý tránh đi, bèn tủm tỉm
cười, nói: “Ta là Thanh Hà vương.”
“Đời người nếu dừng khi mới gặp, sợ chi vì gió bỏ quạt tròn?
Người xưa vô cớ lòng thay đổi, nỡ trách tình nhân chẳng sắt son.” Ngày trước,
Huyền Lăng ôn tồn, gần gũi bao nhiêu, nay lại nghe lời khích bác của người khác
mà sinh lòng nghi ngờ tôi. Tôi khẽ thở dài buồn bã, nếu đời người vĩnh viễn như
lúc mới gặp thì tốt biết bao!
Nghĩ đến ngẩn ngơ, tôi không để ý rằng giọng ngâm nga đó
càng lúc càng gần. Chợt ngửi thấy hơi rượu nồng lành lạnh, tựa mùi hương ngọt
ngào, là mùi rượu Mân côi túy thượng hảo hạng do Tây Việt tiến cống, hòa lẫn
mùi nam nhân lạ lẫm ập tới. Trong lòng tôi vô cùng hoảng sợ, dưới chân rêu xanh
li ti, trơn nhẵn, vừa nghiêng người đã trượt ngay xuống suối. Lưu Chu không kịp
kéo tay tôi lại, kinh hoảng kêu lên: “Tiểu thư!”
Khi tôi sắp ngã nhào, đột nhiên cảm thấy cơ thể quay một
vòng, có người nắm lấy tay tôi, kéo mạnh lên bờ. Tôi chưa kịp định thần, đã
thấy y cười hì hì, cất tiếng hỏi: “Sao cô nương lại nhẹ thế?”
Qua cơn kinh hãi, tôi vừa thẹn vừa giận, thấy y vẫn đang nắm
chặt cánh tay mình, tôi dùng sức đẩy mạnh khiến y loạng choạng lùi lại rồi cất
tiếng quát: “Ngươi là ai?!”
Lưu Chu hấp tấp đứng chắn trước mặt tôi, cất tiếng mắng to:
“To gan! Ai dám vô lễ như thế?”
Tôi ngước mắt, thấy y uể oải dựa vào tảng đá núi Thái hồ
trắng toát, thân vận áo bào lụa gấp nếp màu trắng rộng thùng thình, hoa văn
thủy mặc in chìm, một ống sáo tía giắt xéo nơi eo, vẻ mặt thanh nhàn, lười
nhác.
Y bị tôi đẩy ra nhưng không giận cũng chẳng đáp lời. Y chỉ
ngẩn người một lát, hơi nheo nheo mắt như vừa bị ánh mặt trời chiếu rọi, chưa
kịp thích ứng. Y quan sát tôi hồi lâu, ánh mắt đột nhiên dừng lại dưới chân
tôi, khóe môi thoáng hiện nụ cười mờ nhạt. “Lý Hậu chủ từng viết bài từ khen
giai nhân da trắng: “Rượu trong tay mềm dâng”, quả không sai chút nào. Nhưng ta
vẫn cho rằng câu “Rượu trong gót ngọc cong” còn tuyệt hơn.”
Tôi cúi nhìn, thấy hai mắt y dán chặt vào đôi chân trần của
tôi, lúc này mới phát hiện thấy trong lúc hoảng loạn, mình quên chưa mang hài.
Đôi chân trần trắng muốt đặt trên lớp cỏ xanh biếc, như đóa sen trắng tinh khôi
nở rộ, mặc cho y tha hồ ngắm nghía, khen ngợi. Tôi vừa sốt ruột vừa xấu hổ, vội
kéo vạt váy rộng che kín hai chân. Bao đời nay, đôi chân trần của nữ nhân cực
kỳ quý giá, chỉ trong đêm động phòng hoa chúc mới có thể cho phu quân của mình
nhìn thấy. Thế mà giờ tôi lại để lộ cho người khác xem, tôi chợt cảm thấy vừa
hổ thẹn vừa nhục nhã, khó chịu. Lại nghe y mở lời khinh bạc, tôi sớm đã bực
mình, nghe vậy bèn nhún mình, nghiêm mặt thưa: “Xin Vương gia hãy tự trọng!”
Lưu Chu kinh ngạc nhìn sang tôi, nhỏ giọng gọi: “Tiểu
thư...”
Tôi chẳng thèm nhìn nàng ta, chỉ lạnh nhạt nói: “Lưu Chu,
lại tham kiến Thanh Hà vương đi!”
Lưu Chu tuy bụng đầy nghi vấn nhưng không dám cãi lời tôi,
vâng lời tiến đến hành lễ.
Thanh Hà vương tủm tỉm cười: “Cô nương chưa gặp ta lần nào,
sao lại biết ta là Thanh Hà vương?”
Tôi vẫn giữ nụ cười xa cách, hỏi ngược lại y: “Ngoại trừ
Thanh Hà vương ra, thử hỏi ai là người lúc nào cũng cầm theo ống sáo tía, ai có
thể uống Mân côi túy do Tây Việt tiến cống, lại có ai phóng đãng ở trong cung
cấm thế này? Nếu không, sao xứng được với hai chữ “tự tại” kia chứ!”
Y hơi lộ vẻ ngạc nhiên. “Tiểu vương thất lễ rồi!” Nói xong,
y ngẩng đầu cười lớn. “Cô nương là người mới được hoàng huynh sủng ái phải
không?”
Trong lòng tôi bất giác cảm thấy chán ghét, đúng là đồ phóng
đãng vô phép, nói năng lỗ mãng.
Lưu Chu thấy không khí có phần gượng gạo, bèn vội xen vào:
“Đây là Chân Uyển nghi.”
Tôi hơi gật đầu, vẫn duy trì vẻ mặt khách sáo. “Tần thiếp
mạo phạm Vương gia, xin Vương gia đừng để bụng.” Nói xong không muốn tiếp tục
phí lời với y, bèn thi lễ rồi thưa: “Hoàng thượng còn đang đợi tần thiếp, tần
thiếp xin cáo từ trước vậy.”
Y thấy tôi muốn rời đi vội dùng sức né qua một bên, ai ngờ
say quá, đứng không vững, loạng choạng, nghiêng nghiêng ngả ngả.
Tôi nói với Lưu Chu: “Mau gọi hai nội giám đến đỡ Vương gia
về nghỉ ở Tùng Phong hiên gần đây đi, để người tỉnh táo lại.”
Lưu Chu lập tức gọi nội giám đến, mỗi tên đỡ một bên. Y phẩy
phẩy tay, ánh mắt vẫn dán chặt vào người tôi. “Cô nương tên gì vậy?”
Tôi ngẩn người, trong lòng càng thêm tức giận, vấn danh là
lễ lớn khi cưới gả. Tôi thân là phi tần của thiên tử, đương nhiên chỉ có mình
Huyền Lăng mới có thể hỏi khuê danh của tôi mà thôi. Tôi bèn nghiêm nghị nói:
“Tên hèn mọn chỉ e làm bẩn tai Vương gia. Vương gia say rồi, mời mau đi nghỉ
ngơi thôi!” Nói xong, tôi liền phất tay áo bỏ đi.
Đến khi đã đi được một quãng xa, tôi mới trịnh trọng dặn dò
Lưu Chu: “Chuyện ngày hôm nay không được kể cho bất kỳ ai nghe, nếu không, ta
đến chỗ chôn thân cũng không còn đâu!”
Lưu Chu chưa từng thấy sắc mặt của tôi nghiêm nghị đến vậy,
vội vã gật đầu vâng theo.