Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 1) - Chương 23 - Phần 2

Xong bữa tiệc, trong lúc ngồi nói chuyện phiếm, Tào Dung hoa
lại cho người dâng nước mơ lên để giải khát, chống ngấy, vô cùng tỉ mỉ, chu
đáo.

Nước mơ của Tào Dung hoa làm rất chua, rất thích hợp để
chống nóng. Mọi người ai cũng thích thú dùng thử. Tôi trước giờ không thích
chua, chỉ nhấp một ngụm cho. My Trang ngồi cạnh tôi, tỷ ấy trước giờ rất mê mẩn
món nước mơ nhưng hôm nay lại khác hẳn ngày thường, nước mơ trong chén chẳng
vơi đi là bao, tỷ ngậm một ngụm nước mơ, chần chừ mãi vẫn chưa nuốt xuống.

Tôi khẽ hỏi: “Tỷ sao vậy?”

My Trang miễn cưỡng nuốt ngụm nước mơ, hạ giọng đáp: “Ngực
nghèn nghẹn, không được khỏe lắm!”

Tôi lo lắng nói: “Vậy gọi thái y đến xem thử xem.”

My Trang khẽ lắc đầu. “Chẳng có gì đáng kể, chắc do tiết
trời nóng nực thôi!”

Tôi gật đầu chiều theo. My Trang thấy mọi người đều nhỏ nhẹ
uống nước mơ, đành nhấp thêm một ngụm, ai ngờ chẳng khác gì uống phải thuốc
đắng, không kìm được ói ngay xuống ngay chiếc váy lụa màu xanh biếc của tôi.
Màu xanh lục ở chân váy dính phải màu đỏ sậm của nước mơ, trông rõ mồn một, tôi
không để ý gì đến chiếc váy, chỉ lo vuốt lưng cho My Trang.

Mọi người nghe tiếng động đều đưa mắt nhìn sang.

My Trang vội lau miệng, xin lỗi: “Muội muội thất lễ rồi!”
Tào Dung hoa vội sai người dâng trà để My Trang súc miệng rồi gọi người thấm
khô váy cho tôi, bận bịu hồi lâu, nàng ta mới hỏi: “Sao vậy, không hợp khẩu vị
của muội sao?”

My Trang vội thưa: “Chắc tại khi nãy muội dùng hơi nhiều món
chân giò bạch ngọc, nên giờ mới buồn nôn khó chịu, chứ không phải món nước mơ
của Dung hoa tỷ tỷ không hợp khẩu vị của muội đâu.”

“Buồn nôn? Đang yên đang lành sao lại buồn nôn được?” Tào
Dung hoa ngẫm nghĩ một lát rồi đột nhiên mắt sáng rực, hỏi: “Muội buồn nôn đã
bao lâu rồi?”

Tôi nghe mà ngơ ngẩn, My Trang cũng không hiểu ý nàng ta,
bèn đáp: “Mấy hôm nay khí trời nóng nực, muội không ăn uống được nhiều, đã sáu
bảy ngày liên tục rồi!”

Chỉ nghe Hân Quý tần “chao ôi” một tiếng, hỏi: “Vậy chẳng
phải là có tin mừng rồi sao?” Nói xong, nàng ta nhìn sang Tào Dung hoa, Tào
Dung hoa lại nhìn Cẩn Phi, ba người đưa mắt nhìn nhau.

Tôi nhớ lại hôm đến thăm tỷ, bộ dạng tỷ uống nước ô mai rồi
còn phương thuốc nghe nói giúp dễ mang thai nữa, trong lòng bất giác nghi hoặc.
My Trang cũng ngơ ngác, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, tôi vội kéo tay tỷ, hỏi:
“Huệ tỷ tỷ, có phải thật không?”

My Trang hổ thẹn, không biết phải làm sao, khẽ tránh tay
tôi, nhỏ giọng đáp: “Tỷ cũng không biết nữa!”

Hân Quý tần lớn giọng nói: “Huệ Tần, sao cô lại ngốc như
vậy? Đến mình có tin mừng hay không mà cũng không biết.”

Cẩn Phi kéo tay nàng ta lại, nhỏ giọng khuyên: “Huệ Tần tuổi
còn trẻ, sao biết mấy chuyện này? Không biết cũng là chuyện đương nhiên thôi!”

Tào Dung hoa nghiêm túc hỏi: “Nguyệt tín tháng này đã đến
chưa?” Mọi người nhìn My Trang chằm chằm, khiến tỷ ấy bất giác đỏ mặt, chần chừ
không chịu trả lời.

Hân Quý tần nóng vội hỏi dồn: “Có gì mà phải xấu hổ. Mọi
người đều là tỷ muội với nhau cả, nói nhanh lên!”

My Trang đành lắc đầu, giọng bé như muỗi kêu: “Đã trễ hơn
nửa tháng nay rồi!”

Tào Dung hoa vội đỡ tỷ ấy ngồi lại cho ngay ngắn. “Vậy chắc
là có thai rồi!” Nói xong, quay sang hỏi Cẩn Phi: “Cẩn tỷ tỷ, tỷ nói có phải
không?”

Cẩn Phi chậm rãi hỏi: “Trừ buồn nôn ra, muội có cảm thấy cơ
thể mệt mỏi, cả ngày không muốn nhúc nhích hoặc thích các món chua cay không?”
My Trang gật đầu.

Hân Quý tần vỗ tay, nói: “Xem bộ dạng thì đúng là có tin
mừng thật rồi!” Lời vừa dứt, nàng ta thấy Cẩn Phi lườm mình, mới định thần lại,
nhận ra mình cao hứng chẳng vì lý do gì, bèn hạ giọng lầm bầm: “Lúc trước ta
mang thai Thục Hòa công chúa cũng giống vậy đấy!”

Ba người họ là những phi tần may mắn có con cái trong cung,
My Trang nghe bọn họ nói vậy thì vui mừng khôn xiết, không sao che giấu được, liền
siết chặt tay tôi, mừng đến muốn rướm lệ.

Tôi liếc mắt nhìn qua thì thấy Cẩn Phi bĩu môi không nói.
Hèn gì nàng ta cảm thấy không vui, trong cung đến giờ chỉ có mình nàng ta sinh
được hoàng tử, dù không được lòng Hoàng đế cách mấy thì cũng là hoàng tử độc
nhất vô nhị. Nếu may mắn trong tương lai không có hoàng tử nào khác, con trai
của Cẩn Phi sẽ có hy vọng kế thừa ngôi vị Hoàng đế. Nhưng hiện giờ, chưa nói
đến chuyện My Trang được sủng ái, tin tỷ ấy mang thai như sấm dậy đất bằng, nếu
tương lai sinh ra công chúa còn đỡ, nếu sinh hoàng tử thì con trai của Cẩn Phi
sẽ càng thêm phần kém cỏi trong mắt Hoàng thượng, địa vị bị lung lay nguy hiểm.

Tào Dung hoa chỉ sinh được công chúa nên không cảm thấy lo
lắng, vui vẻ an ủi My Trang, bảo tỷ ấy khoan vội trở về, mà hãy vào trong nghỉ
ngơi một lát. Trong lúc đang bận bịu, thái y đã chạy tới. Hẳn là biết tình hình
quan trọng, thái y đến khá nhanh, vừa truyền lời xuống đã đến ngay, chẩn mạch
xong bèn thưa: “Đúng là có tin mừng rồi!”

Tào Dung hoa vội lệnh cho nội thị đi bẩm báo Hoàng thượng và
Hoàng hậu, rồi gọi thị nữ hầu cận My Trang là Bạch Linh và Thải Nguyệt vào, tỉ
mỉ dặn dò cách thức chăm sóc phụ nữ mang thai. Đương không lại có chuyện mừng
lớn như vậy, mọi người sau cơn kinh ngạc thì chân tay rối bời, nhốn nháo chẳng
biết làm sao, đều vây quanh My Trang.

Đêm đó, Huyền Lăng vốn nghỉ tại chỗ của Tần Phương nghi,
Hoàng hậu cũng đã tắm rửa nghỉ ngơi. Nghe được tin mừng lớn như vậy, Hoàng hậu,
Hoàng thượng vội sai người dặn dò My Trang không được ngồi dậy rồi vội vàng đến
Yên Sảng trai của Tào Dung hoa.

My Trang ngoan ngoãn nửa nằm nửa ngồi trên giường của Tào
Dung hoa, trên người đắp tấm chăn gấm Vân Ti vừa mỏng vừa nhẹ, trong cơn hoan
hỉ xen chút lo lắng, bất an. Tôi ngồi bên cạnh an ủi tỷ, nhưng trong lòng vẫn
cảm thấy chuyện xảy ra chiều nay có chỗ nào đó không ổn nhưng nghĩ mãi vẫn
không phát hiện ra. Tôi muốn tập trung phân tích tình hình nhưng đầu óc cứ rối
mù lên.

Tôi nhìn sang thái y đang ngồi trước bàn kê đơn thuốc, hỏi:
“Vị thái y này trông lạ quá, hình như trước đây chưa gặp lần nào.”

Hắn vội đứng dậy, chỉnh lại trang phục, thưa: “Vi thần tháng
trước mới được tiến vào Thái y viện nhận chức.”

“Vậy à?” Tôi nhướng mày hỏi: “Không biết trước đây, đại nhân
đã từng hành nghề ở đâu?”

“Vi thần Lưu Bản, là người Tế Châu, trước khi vào Thái y
viện, vi thần từng mở một tiệm thuốc ở Tế Châu để chẩn bệnh cho dân chúng.”

“Vậy ư?” My Trang cười, nói: “Vậy là đồng hương với ta rồi.
Lưu thái y chẩn mạch hay lắm!”

“Tạ ơn tiểu chủ khen ngợi, vi thần áy náy, bất an.”

Đang lúc nói chuyện, Hoàng thượng và Hoàng hậu đã đến nơi.

Huyền Lăng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Y giờ đã hai mươi
sáu tuổi nhưng con cái hiếm hoi, đường nối dõi có phần gian nan nên càng đặc
biệt cao hứng, y cẩn thận cúi người hỏi My Trang: “Huệ Tần, có phải thật
không?” Hoàng hậu hỏi Tào Dung hoa mấy câu rồi quay sang My Trang. “Chắc chắn
là có thai rồi chứ?”

My Trang e thẹn hạ giọng thưa: “Thần thiếp nghĩ Cẩn tỷ tỷ,
Hân tỷ tỷ và Tào tỷ tỷ đều đã có con, họ nói vậy thì hẳn là đúng rồi!”

Hoàng hậu hạ giọng, ra lệnh cho cung nữ đứng cạnh vài câu,
chẳng bao lâu sao, ả bưng đến một quyển sổ bìa đỏ dát vàng, tôi biết ngay là
Hoàng hậu muốn tra xét Đồng Sử. Quả nhiên, Hoàng hậu lật hai trang ra xem, mặt
lộ nét cười rồi đưa sang cho Huyền Lăng. Huyền Lăng chỉ liếc mắt nhìn qua rồi
mặt càng thêm vẻ mừng rỡ. “Đã trễ hơn nửa tháng rồi!”

Hoàng hậu gật gù, cao giọng hỏi: “Cung nữ hầu cận Huệ Tần
đâu? Mau gọi đến đây!”

Thải Nguyệt và Bạch Linh đang chực hầu bên ngoài điện, nghe
gọi đều giật bắn mình, vội vã chạy vào.

Hoàng hậu lệnh cho bọn họ đứng dậy, vì chuyện ảnh hưởng đến
dòng giống hoàng tộc, vẻ mặt hiền hòa không khỏi có chút quan tâm: “Hai người
các ngươi là cung nhân hầu cận Huệ Tần, giờ Huệ Tần có tin mừng thì mọi việc
càng phải cẩn thận chăm sóc, ăn uống ngủ nghỉ hằng ngày đều phải bẩm báo với
bản cung.”

Bạch Linh và Thải Nguyệt vội vâng dạ tuân theo.

Huyền Lăng đang ngồi bên giường, cầm tay My Trang thì thầm
nói gì đó, ánh nến chói lọi bập bùng, rọi vào gương mặt phúc hậu, trắng nõn của
My Trang khiến hai má tỷ ửng hồng, tỏa ra ánh hào quang dịu dàng và niềm hạnh
phúc khó mà che giấu được, trông nhan sắc của tỷ ấy càng kiều diễm hơn ngày
thường.

Hoàng hậu nói: “Huệ Tần mang thai là chuyện lớn trong cung,
nhất định phải cẩn thận chăm sóc cho thích đáng. Giang Mục Dương ở Thái y viện
là người chuyên về phụ khoa và sản phụ, ngày trước, khi ba vị muội muội mang
thai đều do hắn lo liệu, là người đáng tin tưởng.”

Hân Quý tần xen vào: “Trong nhà Giang thái y có tang, đã xin
đinh ưu rồi. Nhất thời không tìm được ai, cũng khó khăn đấy!”

My Trang hơi cau mày, ngẫm nghĩ một lát, mặt dãn ra, mỉm
cười thưa: “Người vừa chẩn mạch cho thần thiếp khi nãy là Lưu Bản - Lưu thái y
vừa mới đến Thái y viện, thần thiếp thấy hắn y thuật không tệ, lại là đồng
hương với thần thiếp, cứ để hắn chăm sóc thần thiếp cũng được.”

Hoàng hậu nói: “Thế cũng được. Muội giờ mới mang thai được
hơn một tháng, chuyện gì cũng phải chú ý cẩn thận, tránh xảy ra chuyện ngoài ý
muốn.” Lại quay sang tôi, dặn dò: “Chân Uyển nghi và Huệ Tần tình như tỷ muội,
nhất định Uyển nghi phải chăm sóc Huệ Tần cho tốt!” Tôi và My Trang cung kính
nghe theo.

Tào Dung hoa “ôi chao” một tiếng rồi cười, khẽ thưa: “Thần
thiếp sơ sót rồi! Hoàng thượng và Hoàng hậu đến đã lâu mà trà vẫn chưa dâng
lên, đúng là mừng quá hóa hồ đồ rồi! Mong Hoàng thượng, Hoàng hậu thứ tội!”

Huyền Lăng đang hào hứng, nói: “Vừa khéo trẫm thấy khát
rồi!” Nói xong hỏi My Trang: “Huệ Tần, nàng muốn dùng chút gì không?”

My Trang vội thưa: “Hoàng thượng quyết là được.”

Huyền Lăng nói: “Nàng giờ là sản phụ, còn khách sáo với trẫm
làm gì?”

My Trang ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Khi nãy thần thiếp
không cẩn thận làm đổ chén nước mơ, giờ lại thấy thèm rồi!”

Tào Dung hoa mỉm cười, nói: “Nước mơ thì thiếu gì. Muội muội
thích thì ngày nào tỷ cũng sẽ bảo người dâng qua cho muội.”

Hân Quý tần cười châm chọc: “Dung hoa đúng là hiền lương,
thục đức mà!”

Tào Dung hoa thẹn thùng mỉm cười, đang định gọi cung nữ đi
lấy nước mơ, chợt nghe Huyền Lăng dặn dò: “Chân Uyển nghi không thích chua,
nước mơ của nàng ta cho thêm đường vào.”

My Trang bất ngờ mang thai đã khiến mấy người Cẩn Phi, Hân
Quý tần trong lòng không vui. Huyền Lăng vừa nói xong câu này, Hoàng hậu và Tào
Dung hoa mặt không lộ vẻ gì nhưng những người còn lại đều dùng ánh mắt ghen tỵ
nhìn sang phía tôi, khiến tôi khó chịu vô cùng. My Trang kéo tay tôi, an ủi.
Tôi nghĩ một lát là hiểu ngay, My Trang có thai, bọn họ đương nhiên không dám
tỏ thái độ gì, chỉ có mình tôi trở thành kẻ thù chung. Tôi chỉ đành vờ như
chẳng cảm thấy gì, mỉm cười đứng dậy, thưa: “Đa tạ Hoàng thượng quan tâm!”

Ngày hôm sau, mới sáng sớm tôi đã sang thăm My Trang, vừa
khéo Tổng lĩnh nội giám ở Kính Sự phòng là Từ Tiến Lương đến truyền chỉ, sắc
phong My Trang làm chính tứ phẩm Dung hoa, cao hơn tôi một cấp, Hoàng thượng
còn ban thưởng khá nhiều vàng bạc châu báu, đồ cổ, gấm đoạn, y phục.

My Trang vui mừng khôn xiết, cầu con được con, sủng ái đong
đầy. Đợi đến lúc tỷ ấy mang thai được tám tháng, mẹ ruột còn được vào cung đích
thân chăm sóc, cả nhà được đoàn tụ sum vầy.

My Trang tạ ơn Thánh thượng rồi sai người trọng thưởng Từ
Tiến Lương, sau đó nắm tay tôi, cùng vào trong ngồi.

Tôi chỉ vào tấm sa thêu quả lựu bồ đào vừa thay hôm trước,
cất tiếng trêu tỷ ấy: “Mộng đẹp thành hiện thực, tỷ phải cảm ơn muội thế nào
đây?”

My Trang đáp: “Đương nhiên là phải tạ ơn muội đàng hoàng
rồi, muội muốn thứ gì, nếu tỷ có sẽ đưa hết cho muội.”

Tôi lấy tay đặt hờ lên bụng dưới của tỷ, tủm tỉm cười nói:
“Muội chỉ chấm mỗi đứa bé trong bụng tỷ thôi. Khi nào mới cho muội làm mẹ nuôi
đây?”

My Trang không nhịn được, phá lên cười: “Coi bộ dạng của
muội kìa, còn sợ không có ai gọi muội là mẫu phi hay sao mà tới giành con của
tỷ? Là trai hay gái vẫn còn chưa biết mà?”

Tôi cười đáp: “Bất kể trai hay gái thì muội chẳng từ chối
đâu!”

“Tỷ hy vọng nó là con trai, vậy thì tốt quá! Như thế thì cả
đời tỷ đã có chỗ dựa rồi!”

“Là trai hay gái gì cũng tốt cả. Muội xem cách Hoàng thượng
sủng ái tỷ bây giờ thì dẫu tỷ sinh con trai hay con gái thì y đều vui mừng cả.
Chỉ e tỷ chưa sinh được tròn tháng đã được tấn phong lên chức rồi.” Tôi lấy tay
quẹt má, cười trêu tỷ: “Để muội đoán xem Hoàng thượng sẽ phong tỷ chức gì đây?
Tiệp dư? Quý tần? Nếu tỷ sinh được hoàng tử, nói không chừng có thể được phong
phi đấy, ngang hàng với ba người Hoa Phi, Đoan Phi và Cẩn Phi rồi!”

My Trang phá lên cười, bịt miệng tôi lại. “Con nhỏ này hôm
nay phát khùng rồi sao? Đừng có nói nhăng nói càn nữa.”

Tôi cười đến đau cả bụng. “Người ta sáng sớm đã đến chúc
mừng mà tỷ còn chưa hài lòng sao? Bụng còn chưa thấy lớn mà tính nóng của sản
phụ đã căng tròn rồi kìa.”

Đùa bỡn được một lúc, My Trang bèn hỏi tôi: “Một tháng,
Hoàng thượng có đến mười mấy ngày triệu hạnh muội, theo lý lẽ ra muội phải có
thai rồi mới phải.”

Tôi xấu hổ đáp: “Biết sao được, là ý trời thôi!”

My Trang khuyên: “Muội thấy tỷ có phải được trời thương
không? Phương thuốc đó quả nhiên hữu hiệu, muội cầm lấy mà dùng.”

Tôi cắn cắn môi, cúi đầu đáp: “Không dám giấu tỷ, thực ra
muội sợ ngày đó uống phải thuốc của Dư thị làm ảnh hưởng đến cơ thể, cho nên
không dễ mang thai.”

My Trang nghe tôi nói vậy thì thở hắt một hơi, ngẩn ngơ hồi
lâu rồi mới phản ứng lại: “Thật vậy ư? Thái y chẩn bệnh cho muội nói thế à?”

Tôi lắc đầu, buồn bã nói: “Tuy thái y không nói thế nhưng
quả thực, thuốc ấy gây ảnh hưởng đến cơ thể. Chẳng qua muội cũng chỉ nghi ngờ
vậy thôi!”

My Trang nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm: “Muội vẫn còn trẻ,
Hoàng thượng lại khỏe mạnh, từ từ điều dưỡng cơ thể là ổn thôi!” Ngẫm nghĩ một
lúc, tỷ cúi đầu, nói nhỏ vào tai tôi: “Lúc Hoàng thượng triệu hạnh muội, ngàn
vạn lần phải nhớ kĩ đưa hông lên cao một chút, như vậy sẽ dễ có thai hơn.”

Tôi xấu hổ đến giật bắn mình, mặt đỏ tía tai, tim đập thình
thịch, vội mắng: “Tỷ nghe được những lời nhảm nhí ở đâu mà nói nhăng nói càn
thế!”

My Trang thấy bộ dạng của tôi, bất giác phá lên cười: “Là
cung nhân già hầu hạ tỷ nói thế đấy. Bọn họ ở trong cung lâu đến mức sắp thành
tinh rồi, có chuyện gì không biết đâu.”

Tôi quá hổ thẹn, bèn chuyển chủ đề, nói: “Nóng quá, tỷ có
thứ gì mát mẻ chiêu đãi muội không?”

My Trang đáp: “Bọn Thải Nguyệt có làm món mộc nhĩ lạnh, ăn
rất mát, muội nếm thử nhé?”

Tôi gật đầu. “Muội sao cũng được. Tỷ nay đã mang thai, không
được thèm mát mà ăn những thứ đó đâu đấy. Muội bảo bọn Cận Tịch làm vài món ăn
nhẹ mang sang cho tỷ nhé!”

My Trang từ chối: “Tỷ thực sự chẳng ăn được thứ gì, để đó
càng lãng phí!”, nghĩ hồi lâu rồi lại nói: “Tỷ sớm đã nghĩ đến một chuyện, khi
nãy lại quên mất chưa nói. Giờ dặn dò muội vẫn chưa muộn, đấy mới là chuyện
quan trọng.”

Tôi lấy làm lạ hỏi: “Giờ còn có chuyện gì mà tỷ thấy còn gấp
hơn chuyện tỷ mang thai kia chứ?”

My Trang hạ giọng dặn dò tôi: “Tỷ hiện đã mang thai, chỉ e
khó mà lo lắng, suy nghĩ được nhiều. Hoa Phi tuy thất thế nhưng khó chắc sẽ
không vực dậy được, chỉ sợ một mình muội không đối phó nổi. Hơn nữa, xét một
cách khách quan, tỷ thấy Hoàng thượng không phải là người chung tình đâu. Tỷ
mang thai rồi, chỉ e sắp tới sẽ không thể hầu hạ Hoàng thượng được nữa, sợ có
kẻ nhân cơ hội này chiếm tiện nghi.”

“Ý của tỷ là...”

“Dung mạo của Lăng Dung không thua kém mấy người Tào Dung
hoa, Tần Phương nghi, chẳng lẽ nàng ta phải chịu cảnh không được sủng ái suốt
đời sao?”

Tôi khó xử nói: “Chuyện Lăng Dung thì khó giải quyết lắm,
muội xem bộ dạng của nàng ta thì hình như không có ý muốn tranh sủng ái.”

My Trang gật gù. “Chuyện đó thì tỷ cũng biết, cũng chẳng
hiểu vì lý do gì, nàng ta cứ mãi nói mình thân phận thấp kém, được vào cung là
may mắn lắm rồi, không dám miễn cưỡng cầu xin sủng ái. Thực ra, thân phận có
quan trọng gì mấy đâu, Dư thị lúc trước chẳng phải...”

“Nàng ta đã nghĩ như thế thì chẳng cần miễn cưỡng làm gì.”

“Vậy thôi! Thừa sủng hay không là một chuyện, chỉ cần để
nàng ta đến Thái Bình hành cung trước, chúng ta có thêm người giúp đỡ, không
đến nỗi bó tay bó chân khi xảy ra chuyện.” My Trang dừng lại một lát rồi nói:
“Chuyện này tỷ sẽ sớm nghĩ cách nói với Hoàng thượng, hẳn là Hoàng thượng sẽ
không từ chối đâu.”

“Giờ tỷ là người quan trọng nhất trong mắt Hoàng thượng rồi,
đương nhiên là cầu gì được nấy.” Tôi tủm tỉm cười, khuyên: “Tốt xấu gì cũng còn
muội ở đây, tỷ lo lắng, tính toán như vậy, khó tránh khỏi ảnh hưởng tới sức khỏe,
an tâm dưỡng thai là quan trọng nhất.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3