Hôn - Chương 47 - 48

Chương 47

Cố Diễn Sinh vội
lao tới bệnh viện, trên đường đi cô đặt ra rất nhiều tình huống. Mấy ngày nay
cô không ở bên cạnh con nên con xảy ra chuyện, ngoài tự trách bản thân cô còn rất
đau lòng. Dọc đường cô không ngừng giục lái xe chạy nhanh hơn. Lái xe thấy thái
độ lo lắng của Diễn Sinh, cứ tưởng nhà cô đang có tang nên hai lần vượt đèn đỏ,
đưa cô tới bệnh viện nhanh gấp đôi so với thường lệ.

Vừa vào tới bệnh
viện Diễn Sinh nhìn thấy ông Diệp đứng trước cửa, ông đứng thẳng, toát ra vẻ
thư thái của nhà binh. Trông ông rất giống Diệp Túc Bắc, chỉ có đôi chân mày đã
nhuốm bạc theo thời gian. Nhìn khuôn mặt giống Diệp Túc Bắc như đúc của ông Diệp,
Cố Diễn Sinh bỗng nhiên mềm yếu hơn, cô rưng rưng nước mắt cất tiếng gọi, “Bố!”

Ông Diệp ngẩng đầu,
nhìn thấy Cố Diễn Sinh lã chã nước mắt liền chau mày giục, “Còn khóc gì nữa,
mau vào đi, mẹ con đang trong đó.”

“Vâng! Vâng!” Cố
Diễn Sinh vội vã đến quên cả chào ông Diệp, lao thẳng vào phòng cấp cứu.

Con cô bị ngộ độc,
bác sĩ đã tiêm thuốc, vì sức khỏe của em bé bác sĩ không tiếp nước, nhưng Tích
Triều đau đớn cứ khóc suốt, Cố Diễn Sinh chỉ biết gập người xuống giường khóc
cùng con. Trước đây cô thường không hiểu tại sao các bậc phụ huynh có thể khóc
ngắn khóc dài khi con mắc chút bệnh nhẹ, giờ làm mẹ cô mới thực sự cảm nhận được
nỗi đau đó. Nhìn thấy con bị đau mà lòng cô như bị dao cắt, cô chỉ còn biết nhận
hết lỗi về mình.

Tuy đã tiêm
nhưng thuốc không phát huy tác dụng ngay, cơn đau kéo dài bảy giờ đồng hồ khiến
đứa trẻ mệt quá thiếp đi. Tích Triều vẫn còn sốt, Diễn Sinh luôn ngồi bên giường
làm mọi cách để hạ nhiệt cho con, vài giờ đồng hồ sau, đứa bé đã hồi phục,
không còn đi ngoài nữa. Nhìn con ngủ say sưa, hai bàn tay nắm chặt vào nhau,
môi không ngừng mấp máy, Cố Diễn Sinh như trút được gánh nặng, cô không rời khỏi
giường con nửa bước, đến khi bà Diệp bước vào cô cũng không hay biết.

Màn đêm buông xuống,
nhìn đứa trẻ đã hồi phục, bà Diệp đứng cạnh cửa liền cất tiếng hỏi, “Diễn Sinh!
Con biết Túc Bắc đi đâu không?”

Diễn Sinh buộc lại
mái tóc rối, nhìn bà Diệp bằng khuôn mặt tiều tụy và mệt mỏi. Trong lúc cấp
bách, cô quên chưa thông báo cho bố của Tích Triều biết, cô vội vã rút điện thoại
di động và giải thích, “Con quên mất, giờ con sẽ gọi điện cho anh ấy.”

“Tích Triều tiêm
xong ta gọi cho nó mấy lần, không biết nó đi đâu, điện thoại cũng tắt rồi.”

Cố Diễn Sinh cầm điện thoại lên, điện thoại của cô hiển thị bốn cuộc gọi
nhỡ, tất cả là của Diệp Túc Bắc gọi từ lúc chiều, cô bấm gọi lại nhưng không
liên lạc được đúng như lời bà Diệp.

Cô cũng không
nóng vội, nhẹ nhàng an ủi bà Diệp, “Chắc anh ấy bận việc, khi họp anh ấy thường
tắt máy.”

Bà Diệp lắc đầu
nghi ngờ, “Mẹ đã hỏi Vu Hân Lan rồi, cô ấy nói Túc Bắc không ở công ty, cơm tối
cũng không ăn.” Hai tay bà Diệp để trước ngực, nhìn chiếc nhẫn đính hôn trên
tay trái của bà khiến Diễn Sinh nhớ ra nơi Diệp Túc Bắc tới. Cô liền đứng dậy,
đi nhanh tới bên cạnh bà Diệp “Mẹ! con nghĩ con biết anh ấy đang ở đâu, mẹ
trông Tích Triều giúp con một lát, con sẽ quay lại ngay.”

Nói xong, cô với
túi xách đi luôn, để lại bà Diệp với khuôn mặt ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ.

Cô đi đôi giầy
cao ba phân, nhưng cảm thấy mình đi chưa đủ nhanh, bên ngoài trời đã lất phất
mưa từ lúc nào. Cố Diễn Sinh không kịp lấy ô, vội vã bắt taxi tới Cục dân
chính.

Có lẽ do trong xe quá ấm nên khi xuống xe nhiệt độ chêch lệch lớn khiến
cô rét run. Trời tối mịt, mưa mỗi lúc một to, đèn đường mờ ảo và nước mưa hòa
quyện vào nhau, bắt đầu không nhận rõ phương hướng phía trước nữa. Cố Diễn Sinh
vừa đi vừa lấy ô trong túi sách ra, cô chưa kịp mở ô thì giẫm phải vài hòn gạch
bên đường, khiến nước bắn tung tóe lên gót và ống chân cô. Cố Diễn Sinh cảm thấy
thật nhếch nhác khó chịu, cô ngượng ngập cầm ô, cũng không kịp chỉnh trang cứ
thế đi thẳng. Lúc này Cục dân chính đã tắt đèn, cảnh vật yên tĩnh, vắng vẻ khác
hẳn vẻ tấp nập ban ngày.

Cố Diễn Sinh
chưa tới cửa đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, người đó đứng trước cửa Cục
dân chính tránh mưa, nhưng vẫn bị những giọt mưa hắt vào, song cái bóng cao lớn
đó gần như không có vẻ gì nhếch nhác cả. Trên tay người đó cầm một tệp giấy tờ,
tuy đã cố gắng cản mưa gió nhưng bốn góc của tệp giấy vẫn có dấu nước thấm vào,
màu nước nhạt nhòa đó đập vào mắt Cố Diễn Sinh. Cô cầm ô, trong đầu mông lung không
biết đang nghĩ gì, chỉ đứng yên từ xa nhìn chăm chú vào bóng người phía trước.

Tiếng mưa rơi tí
tách bên tai Cố Diễn Sinh nhưng cô lại cảm thấy thật êm ái. Cô nhìn Diệp Túc Bắc
thỉnh thoảng lững thững đi lại từ phía xa, như một bức tranh truyền thần, khiến
cô cảm thấy như cả thế giới này đang mưa, chỉ có nơi Diệp Túc Bắc đang đứng là
nắng. Bỗng nhiên khóe miệng của Diệp Túc Bắc nở một nụ cười đầy ẩn ý. Đèn đường
mờ nhạt chiếu lên bóng và vai Túc Bắc giống một bức tranh mang đậm màu sắc, khắc
sâu trong lòng Cố Diễn Sinh. Tay cầm ô của cô bỗng run lên, sống mũi cay xè,
khóe miệng mặn chát. Cô vô tình đưa tay lên lau mặt, lúc này mới phát hiện ra
mình khóc từ khi nào.

Tại sao cô lại khóc? Nhìn thấy anh đứng trong mưa ở phía xa, tinh thần
và tư thế ấy khiến trái tim sắt đá của cô bỗng mềm lại. Cô vứt bỏ ô, từng bước
từng bước tiến lại phía người đó thật nhanh, mỗi bước đi cô cảm thấy chân mình
như nặng hàng ngàn cân. Cô không nói gì trong lúc băng qua làn mưa, trong đầu
chỉ nghĩ chạy thật nhanh và rúc đầu vào lòng người đó.

Gió kèm mưa mang
theo một chút hơi lạnh, nhưng trong lòng cô lại nóng như lửa đốt.

Diệp Túc Bắc nhất
thời không nhận ra Cố Diễn Sinh, chỉ bỗng nhiên cảm thấy có một thân hình lạnh
giá chui vào lòng mình, mang theo cả mùi vị trong lành của nước mưa. Diệp Túc Bắc
hơi lo lắng nhưng giờ có thể yên tâm. Anh trở tay ôm chặt lấy Cố Diễn Sinh, thở
dài một tiếng an ủi cô nhưng lại như an ủi chính mình, “May quá! May mà em
không sao.”

Cố Diễn Sinh vô
cùng hổ thẹn, không ngờ câu đầu tiên Diệp Túc Bắc nói vẫn là an ủi cô. Lòng cô
mềm mại nhưng ngoài miệng vẫn giả bộ làm ngơ. Cô mắng Diệp Túc Bắc, “Anh đúng
là đồ ngốc, sao không mở máy?”

Diệp Túc Bắc thoáng chút lưỡng lự, dịu giọng, “Hết pin rồi.”

“Vậy anh có thể
đi về!”

“Nhưng em nói”,
Diệp Túc Bắc do dự một lát rồi nói rất nhỏ, “Em nói nếu anh đến muộn hoặc không
đến thì suốt đời này sẽ không tha thứ cho anh.” Diệp Túc Bắc nói rồi bỗng bật
cười. Cố Diễn Sinh hơi ngẩng đầu, bắt gặp vẻ do dự và tự diễu mình của Diệp Túc
Bắc, nụ cười của anh như một bông hoa đầy sắc màu khắc sâu vào tâm trí cô.

Cô đấm nhẹ vào ngực anh, dịu dàng nói, “Trước đây chưa thấy anh nghe lời
như vậy bao giờ, sao lúc này lại ngốc vậy?” Dù anh không dám đi thì không biết
mượn điện thoại của người khác gọi sao. Diệp Túc Bắc vuốt mái tóc ướt của cô rồi
nhẹ nhàng an ủi, “Anh không sao! Em nhìn đây, anh cũng đâu bị ướt. Anh cũng định
đi gọi điện nhưng lại nghĩ nếu anh vừa đi mà em lại đến, như vậy em sẽ tưởng
anh không đến nên anh tự nhủ chờ thêm một tiếng nữa, nếu em vẫn chưa đến thì đi
gọi điện, không ngờ cứ chờ ở đây mà quên cả thời gian.”

Nghe anh nói cô càng buồn hơn, nước mắt rơi lã chã, khiến Diệp Túc Bắc
lo lắng, vụng về lấy tay lau nước mắt cho cô.

“Cố Diễn Sinh,
sao em vẫn dễ khóc như trẻ con vậy?”

Cố Diễn Sinh vừa
thút thít vừa nói, “Phải làm sao đây? Giờ muộn quá rồi, Cục dân chính đóng cửa
rồi.”

Diệp Túc Bắc bỗng
cười phá lên, hơi thở anh thổi vào mũi cô, mưa gió vẫn chưa ngừng nhưng nơi họ
đứng như có một luồng khí vô hình khiến cho cái lạnh không thể xuyên vào, ở đó
chỉ có sự ấm áp. Diệp Túc Bắc nhẹ nhàng vuốt tóc Cố Diễn Sinh, lông mi dài vẫn
còn ươn ướt, đôi mắt sáng long lanh của cô nhìn anh, mắt cô đỏ hoe khiến anh
đau lòng thở dài một tiếng. Ngốc ạ! Ngày mai lại tới, nếu không thì ngày kia.
Thủ tục chỉ là trên giấy tờ, làm lúc nào chẳng được, chỉ cần lúc này chúng ta ở
bên nhau là tốt rồi.

Cố Diễn Sinh
nhìn anh không chớp mắt, khuôn mặt tuấn tú của anh trong lúc này càng khiến người
ta mê đắm. Thái độ của Diệp Túc Bắc như không hề bận tâm càng khiến Cố Diễn
Sinh cảm thấy áy náy, suy nghĩ một hồi cô lại thay đổi ý định, lại muốn tranh
cãi một trận với anh. Nhưng người đàn ông trước mặt vô cùng bao dung với cô, có
một người chồng như vậy, cả đời này cô còn mong muốn điều gì hơn thế nữa?

Cố Diễn Sinh lau
khô nước mắt, sau đó lại lau đến bộ vest trên người Diệp Túc Bắc rồi chu miệng
mắng, “Đồ tồi!”

Diệp Túc Bắc đã quen với thái độ bất thường như vậy, anh nhẹ nhàng cầm
bàn tay hơi lạnh của cô lên hôn nhẹ rồi bẹo tai cô hỏi lại, “Anh là đồ tồi, vậy
em mau phạt anh đi! Em muốn trừng phạt thế nào?” Diệp Túc Bắc cười ranh mãnh,
cúi xuống bên tai cô và nói, “Hãy phạt anh tội phải có vợ đi, da anh rất ngứa,
hình phạt không có vợ bên cạnh anh không quen được.”

Cố Diễn Sinh xì
lên một tiếng rồi bật cười. Cô cảm thấy như có một ngọn lửa đang dâng lên trong
lòng khiến cô không thể cưỡng lại…

Sau đó bà Diệp gọi
điện tới báo cho Cố Diễn Sinh biết con trai cô đã ổn và được đưa về nhà. Cố Diễn
Sinh liền quyết định cùng Diệp Túc Bắc ở đó chờ đến ngày mai khi Cục dân chính
mở cửa.

Đã nửa đêm mà
mưa vẫn chưa dứt. Diệp Túc Bắc ôm Cố Diễn Sinh để đầu cô dựa vào vai anh rồi nhẹ
nhàng nói chuyện với cô, cứ một lúc anh lại hôn lên trán cô. May là đêm không
có người qua lại, nếu không Cố Diễn Sinh sẽ xấu hổ chết mất. Diệp Túc Bắc lại
thích thú, anh cởi áo khoác choàng cho Cố Diễn Sinh và thề thốt, “Từ hôm nay trở
đi anh sẽ coi việc thương vợ là vinh hạnh.”

Sáng sớm hôm
sau, Cố Diễn Sinh và Diệp Túc Bắc là cặp đôi đầu tiên bước vào Cục dân chính.
Nhìn họ quấn quýt bên nhau khiến những nhân viên công vụ không thể ngờ họ từng
ly hôn giờ tới làm thủ tục kết hôn lại.

Không thể hiểu nổi
con người trong xã hội ngày nay, giở mặt còn nhanh hơn giở sách.

* * *

Cố Diễn Sinh đi
đón con trước khi trở về nhà, trải qua chuyện vừa rồi cô không yên tâm để con rời
xa mình, tuy bà nội và bà ngoại đều tự khen bản thân chăm cháu tốt nhưng với sự
kiên quyết, Cố Diễn Sinh đã chiến thắng.

Buổi tối, sau khi bôi kem dưỡng da xong nhìn con ngủ say trên giường Cố
Diễn Sinh cảm thấy vui sướng. Việc đầu tiên khi cô trèo lên giường là hôn lên
má Tích Triều. Nhìn Cố Diễn Sinh âu yếm con Diệp Túc Bắc hơi ghen tị, anh ngồi
bên cạnh ngậm ngùi than thở, “Tình địch của mình vốn đã nhiều sẵn rồi. Đúng là
thất sách! Giờ lại thêm một tình địch ở bên cạnh mình suốt đời nữa.” Anh vừa
nói vừa lắc đầu.

Cố Diễn Sinh
nguýt anh một cái rồi chui vào trong chăn, miệng vẫn không ngừng trách móc, “Chẳng
ra làm sao cả, anh đã lên chức bố rồi mà con ghen tị cả với con.”

Diệp Túc Bắc trở mình băng qua đứa bé tới bên cạnh Cố Diễn Sinh, động
tác của anh quá nhanh, khoảng cách giữa anh và cô gần tới mức có thể cảm nhận
được hơi thở của nhau, hơi thở của Diệp Túc Bắc khiến cô lâng lâng, theo bản
năng cô đẩy anh ra, “Đừng ồn nữa, nếu con tỉnh dậy lại mất công dỗ đấy.”

Diệp Túc Bắc
không nghe mà hôn lên cằm cô, “Dù sao sau này con cũng phải biết chuyện đó, giờ
tỉnh dậy coi như được dạy trước.”

Cố Diễn Sinh lườm
Diệp Túc Bắc một cái, “Anh muốn diễn trò trước mặt con thì tùy, nhưng em không
có nghĩa vụ phải diễn cùng anh, giờ anh ra khỏi đây ngay.”

“Nếu anh không
đi thì sao?”

Không đợi Cố Diễn
Sinh trả lời, Diệp Túc Bắc đã kêu lên một tiếng và lăn ra bên cạnh giường, tuy
rất đau nhưng anh vẫn cố nhịn sợ làm con thức giấc, anh ôm lấy đùi mình, không
cam chịu, “Thật nhẫn tâm, em thay đổi thật rồi.”

“Nếu anh còn tới
nữa em sẽ không ngại đá lên trên một chút đâu.”

Diệp Túc Bắc ngạc
nhiên, khuôn mặt biến sắc hỏi, “Đến hạnh phúc em cũng không cần sao?”

Cố Diễn Sinh tỏ
ra bất cần, “Đàn ông nhiều lắm, đổi người khác là được mà.”

“Em dám?”

“Anh cứ thử xem
em có dám không?”

“Vợ yêu…”

“Tránh ra! Anh
phiền quá đi!”

“Vợ yêu!”

“Diệp Túc Bắc
anh là kẻ lỗ mãng!”

Sáng hôm sau Cố
Diễn Sinh mệt mỏi bước ra khỏi giường, Diệp Túc Bắc đã làm xong đồ ăn sáng và
đang ngồi đọc báo trên bàn. Từ sau khi tỉnh dậy Cố Diễn Sinh không thèm nhìn
anh một cái. Diệp Túc Bắc cũng không vội, đàn ông đối phó với phụ nữ luôn có
cách của riêng mình.

Nhìn thái độ
dương dương tự đắc của Diệp Túc Bắc, Cố Diễn Sinh càng bực tức hơn, cô giằng lấy
tờ báo trên tay anh, chỉ tay vào sống mũi anh, “Diệp Túc Bắc! Em cảnh cáo anh,
sau này còn dám tìm em làm chuyện đó… trước mặt con. Anh sẽ… anh tự biết rồi đấy!”
Tuy đã kết hôn nhiều năm, nhưng Cố Diễn Sinh vẫn rất ngại ngùng trong việc chăn
gối.

Diệp Túc Bắc vô
tội nhìn ngón tay Cố Diễn Sinh, rồi ngậm lấy khiến cô hoảng hốt vội rút tay ra.
Cô mở to mắt, vẻ mặt Diệp Túc Bắc vẫn vô tội, dường như anh không cố ý tí nào.
Bỏ đi, Cố Diễn Sinh tự mình động viên mình, gái ngoan không đấu với đàn ông vô
liêm xỉ. Cô cúi đầu lặng lẽ ăn sáng.

Diệp Túc Bắc nhẹ
nhàng nhặt tờ báo lên, như nhớ ra chuyện gì bèn nói với Cố Diễn Sinh, “Mẹ nói
muốn chúng ta tổ chức một bữa tiệc tái hôn nhỏ, Tích Triều một trăm ngày tuổi vẫn
ở nước ngoài nên nhân tiện tổ chức bù.”

Cố Diễn Sinh
đang húp cháo, cũng không ngẩng đầu, “Lại chủ nghĩa hình thức rồi.” Nghe giọng
cô, Diệp Túc Bắc nghĩ cô không đồng ý, định nói bỏ đi không ngờ cô lại tiếp một
câu nữa, “Tuy nhiên cũng rất hay, vì được nhận phong bì, thôi cứ làm vậy.”

Diệp Túc Bắc cười
khổ. Đâu có thiếu tiền nhưng Cố Diễn Sinh luôn cảm thấy vui vì được người khác
tặng quà, tính tham lam này không biết đã hình thành trong cô từ khi nào. Diệp
Túc Bắc chống khuỷu tay lên bàn, mắt chăm chú nhìn Cố Diễn Sinh, khóe miệng nở
một nụ cười khó hiểu. Chẳng cần biết thói quen đó hình thành trong cô từ khi
nào, chỉ biết anh rất thích và cảm thấy vui vì điều đó.

Cố Diễn Sinh húp
xong cháo mới chợt nghĩ ra chuyện chính. Cô nghiêm mặt nói, “Hôm kia em đi đón
con gặp Lộ Tùng Quang trên đường, anh đoán anh ấy đi cùng ai?”

“Tô Nham.” Diệp Túc Bắc không cần nghĩ mà đoán đúng luôn.

Cố Diễn Sinh vô
cùng kinh ngạc hỏi, “Sao anh biết?”

Diệp Túc Bắc chậm
rãi chớp mắt, nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, sau đó lại quay lại, trả lời một
cách dửng dưng, “Tránh xa họ ra, đặc biệt là Lộ Tùng Quang.”

Cố Diễn Sinh
ngoan ngoãn gật đầu, rồi nói tiếp, “Anh cảm thấy Lộ Tùng Quang và Tô Nham thế
nào? Em không hiểu họ đến với nhau từ khi nào. Rõ ràng…” Cố Diễn Sinh dừng lại
để lựa chọn từ ngữ, “Rõ ràng anh ấy với em cùng chung mối thù, ghét nhất là cô
ta.”

Diệp Túc Bắc
nhìn Cố Diễn Sinh chỉ lặng im không nói gì, một lúc lâu sau anh mới chậm rãi mở
lời, “Lộ Tùng Quang thật ra không phải Lộ Tùng Quang.”

“Thế là sao?” Cố
Diễn Sinh không hiểu những lời anh vừa nói. Diệp Túc Bắc biết chắc cô sẽ phản ứng
như vậy, anh thở dài một tiếng, đôi mắt đăm chiêu, sau khi quyết định anh mới
chậm rãi nói.

“Thực ra Lộ Tùng Quang là con của Diệp Mục Thành, cũng là con của bố
anh, đồng thời là em trai cùng cha khác mẹ với anh.”

Chương 48

Cố Diễn Sinh bỗng
rùng mình, mắt mở to kinh ngạc hỏi lại, “Anh vừa… vừa nói gì?”

Lộ Tùng Quang là
em trai Diệp Túc Bắc? Đầu óc cô quay cuồng, bỗng nhớ lại ý bố mình nói trước
đây, “Đó là vấn đề của nhà họ Diệp, con
nên đi hỏi bố của Diệp Túc Bắc.”
Hóa ra tất cả mọi người đều biết, chỉ có
cô là không biết, nhưng cô không thể tin nổi, cô thậm chí còn tưởng mình nghe
nhầm.

Diệp Túc Bắc cười
cay đắng, không bất ngờ trước phản ứng của Cố Diễn Sinh. Anh mệt mỏi khom người
xuống, dường như đang kể một câu chuyện không liên quan đến mình. Giọng điệu hờ
hững, “Mẹ anh chắc em không lạ. Từ khi anh bắt đầu biết chuyện tới nay vẫn như
vậy…” Diệp Túc Bắc nhắm mắt mơ màng, nhớ lại, “Là một người phụ nữ... nho nhã,
dịu dàng quý phái. Khi còn nhỏ ông nội anh thường nói, mẹ anh là con dâu biết
điều nhất nhà.” Diệp Túc Bắc cười khẽ nhưng ánh mắt lại trở nên đăm chiêu hơn,
“Lúc đó anh không hiểu hết ý trong câu nói của ông, chỉ cảm thấy đó là một lời
khen ngợi.” Anh vẫn cười, khuôn mặt căng thẳng như có một sợi dây vô hình khống
chế biểu cảm, lúc nhăn mày lúc lại cười gượng khiến người ta cảm thấy rất cứng
nhắc.

Cố Diễn Sinh
không thể đoán được tâm trạng của anh qua nét mặt nhưng rõ ràng đó không phải
là hồi ức tốt đẹp cho cả cô và anh.

Khuỷu tay Diệp
Túc Bắc vẫn để trên mặt bàn nhưng hai bàn tay đã nắm chặt, những ngón tay dài của
anh trở nên trắng bệch.

“Khi anh học tiểu
học bà ngoại thường nói với anh, mẹ cháu là mẫu phụ nữ khuê tú, buồn vui đều
không thể hiện ra ngoài, luôn lấy chữ nhẫn làm đầu. Lúc đó anh chỉ cảm thấy lời
của bà ngoại nói rất đúng, mẹ anh đúng là người tuyệt vời, bất luận việc gì đều
giỏi. Mẹ không thích nói nhiều nhưng lại rất có uy. Khi còn nhỏ anh không sợ
tính nóng như lửa của bố nhưng lại rất sợ chính sách nhẹ nhàng nhưng nghiêm khắc
của mẹ.”

Nhớ lại chuyện
cũ trong mắt Diệp Túc Bắc cũng có chút gì đó mơ hồ, năm tháng thấm thoát qua
đi, mọi người đều trưởng thành nhưng Diệp Túc Bắc là người chín chắn từ rất sớm.
Sống trong một gia tộc phức tạp như vậy anh không biết nên cư xử thế nào mới phải,
sống dưới cùng một mái nhà nhưng không biết nên coi là người thân hay như người
xa lạ.

Cố Diễn Sinh ngồi đối diện với anh, lặng im nghe anh nói. Bầu không khí
có chút trầm lắng, Cố Diễn Sinh như dừng thở.

“Bố anh khác hẳn
với mẹ, ông nóng tính lại rất ngoan cường. Ông nội anh thường nói nếu bố anh
cùng ông đi đánh trận, ông sẽ dùng roi ngựa quật chết bố. Khi bố anh còn trẻ rất
ngang tàng phách lối, khiến ông giận bắt bố đi phong trào thanh niên trí thức về
quê, lúc đó bố cũng kịp đi đợt cuối cùng. Là một công tử con nhà giàu, dù bị bắt
về quê nhưng vẫn không chịu làm việc mà cả ngày chỉ tụ tập gây sự, bố gặp mẹ Lộ
Tùng Quang ở đó.” Diệp Túc Bắc ngừng một lát rồi lại nói tiếp. “Mẹ của Lộ Tùng
Quang không phải phụ nữ nông thôn, bà ấy cũng là thanh niên trí thức như bố
anh. Bố bà ấy làm ở Cục quản lý đường bộ.”

“Vậy tại sao sau
đó họ không ở bên nhau?” Lần đầu tiên Cố Diễn Sinh hỏi điều nghi ngờ trong lòng
mình, hỏi xong cô lại cảm thấy mình thật vô duyên, ngại ngùng rụt lưỡi lại.

Diệp Túc Bắc cười
trừ, đưa tay véo mũi cô và nói. “Nếu câu chuyện dừng ở đây thì còn có anh
không?” Cô nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, giọng anh đầy ẩn ý, “Sau đó Cục đường
bộ sát nhập với cơ quan ông anh, khi đề bạt lãnh đạo mới ông nội không đề cử bố
bà ấy mà đề cử người khác, khiến ông ta ôm hận, xin chuyển đi nơi khác. Khi ông
nội dẫn bố tới nhà dạm hỏi, ông ấy trực tiếp đuổi ra ngoài, sau đó từ mặt, nhốt
con gái lại và cắt đứt liên lạc để tách họ ra.”

“Ông nội chưa từng
bị sỉ nhục như vậy bao giờ. Ông từng cưới năm vợ, trong những năm chiến tranh lấy
người nào chết người đó, họ để lại cho ông nhiều con cháu vậy mà ông vẫn vượt
qua. Ông cảm thấy bố anh không có tiền đồ liền tìm cho bố một cô vợ, người đó
chính là mẹ anh.”

Nói xong anh lại
cười gượng, “Mẹ anh đâu biết những chuyện này, nghe theo sự sắp xếp của gia
đình đi lấy chồng, lúc đó bà còn chưa tốt nghiệp đại học, gác sách đi lấy bố
anh. Dù trong lòng bố anh không có mẹ nhưng bà không vội, một lòng một dạ làm
người vợ tốt. Sau đó bố anh bị cử đi làm công trình tại Thiên Sơn Tân Cương. Ở
độ cao và trời lạnh như vậy nhưng mẹ cùng một cô quản gia nữa vẫn trèo đèo lội
suối để mang cho bố anh một giỏ táo. Quãng đường đi mất mấy chục ngày trời, khi
tới nơi táo đã khô hết. Khi nhìn thấy mẹ vất vả vì mình, bố đã động lòng và ăn
hết số táo khô đó.”

Anh cứ mải mê
nói và bỗng bật cười, xoa đầu Cố Diễn Sinh nói, “Khi bà ngoại kể anh nghe những
lời này bà cũng bật cười. Mẹ anh khi đó vẫn là một cô gái nhỏ chưa hiểu chuyện
tình yêu, chỉ nghĩ đã lấy ai thì một lòng với người đó.”

Cố Diễn Sinh gật đầu trả lời, “Bố mẹ em cũng không phải tự do yêu đương
nhưng vẫn sống với nhau hạnh phúc suốt đời.”

“Sau đó mẹ mang
thai anh, không thể tiếp tục ở Thiên Sơn nữa, đành phải trở về. Dần dần hai người
cũng xích lại gần nhau, cứ tưởng như vậy là ổn ai ngờ lại xảy ra chuyện ngoài dự
đoán. Mẹ của Lộ Tùng Quang trốn khỏi nhà, vượt đường xa ngàn dặm tìm bố. Bố cảm
thấy mắc nợ bà ấy rồi lén sống chung với nhau, sau đó sinh ra Lộ Tùng Quang.”

Diệp Túc Bắc nhớ
lại, “Thật ra khi còn nhỏ Lộ Tùng Quang lớn lên bên cạnh bố, anh sống cùng mẹ.
Vài năm sau bố được điều trở lại, mới trở về bên cạnh anh. Khi đó anh còn nhỏ,
không biết gì. Trước mặt bố mẹ vẫn vậy chỉ có sau lưng là cảm thấy không vui.
Sau đó bà ngoại dạy anh, ‘Túc Bắc, cuối tuần con hãy nghĩ cách gì đó giữ bố con
ở nhà, như vậy mẹ con sẽ vui.’ Anh nghe lời bà, cứ đến cuối tuần là giữ chân bố
không cho ông ra ngoài, cứ như vậy đã được hơn mười năm. Tuy nhiên người lớn và
trẻ con không giống nhau. Sau đó bố anh có tới thăm hai mẹ con Lộ Tùng Quang
hay không anh cũng không biết.”

“Bố…” Cố Diễn Sinh nói nhưng đầu lưỡi bỗng cứng lại, cô cảm thấy không
biết phải nói sao. Chuyện của người lớn, cô không nên bình luận. Dù là bà Diệp
hay bà Lộ thì họ cũng đâu có lỗi gì, người có lỗi duy nhất là ông Diệp. Nhưng
nghĩ lại khi đối diện với tình thâm, một người nghĩa trọng, có mấy người đàn không
có thể dứt khoát rõ ràng. Nói cho cùng người đàn ông nào cũng muốn có cả vợ lớn
lẫn vợ bé cho mình.

“Chuyện sau này
em có thể thấy một phần, từ khi anh hiểu được những chuyện này, quan hệ giữa
anh và bố ngày một xấu. Người đàn ông như vậy không đáng được làm bố, không
đáng mặt làm chồng. Ông nội cũng biết tất cả mọi chuyện, ngoài mặt thì nói
không nhận đứa trẻ đó nhưng khi bố đi thăm họ ông cũng một mắt nhắm một mắt mở
cho qua, còn mẹ anh cũng giả như không hay biết. Sau này khi bọn anh lớn lên, để
bù đắp lại, thời gian bố tới thăm họ cũng thưa dần. Vì danh tiếng và tiền đồ,
thật ra trong lòng ông chắc cũng có tính toán. Có lẽ vì thế mà Lộ Tùng Quang hận
cả nhà họ Diệp”, Diệp Túc Bắc thở dài ngừng nói, trong mắt anh cũng ánh lên quyết
tâm, “Thật ra anh ta không hề biết, anh cũng rất hận anh ta.” Anh nghiến hai
hàm răng lại với nhau, khiến mỗi từ thốt ra như được chui qua từ kẽ răng, “Đặc
biệt là sau khi em và anh ta có tình cảm với nhau.”

Cố Diễn Sinh
nhìn sâu vào mắt Diệp Túc Bắc một hồi lâu. Trong ấn tượng của cô, Lộ Tùng Quang
là người quân tử, tính tình ôn hòa, không ngờ trong lòng lại cất giữ bí mật như
vậy. Anh ấy và Diệp Túc Bắc tuy là anh em cùng cha khác mẹ nhưng người thì lớn
lên trong một gia đình phức tạp còn người kia lại lớn lên trong ánh mắt kỳ thị
của người khác. Trong hai người họ ai may mắn hơn ai và ai bất hạnh hơn ai?

“Hai người các anh không nên hận nhau, vì cả hai đều vô tội.”

Diệp Túc Bắc
nghĩ lại tất cả những chuyện trước đây rồi cười nhạt, “Giờ anh đã hiểu ra một
điều”, anh đưa tay nắm lấy ngón tay xanh xao của Cố Diễn Sinh xoa nhẹ, “Anh may
hơn anh ta vì anh tìm được thứ anh cần. Sự hận thù được hình thành một cách vô
thức. Anh và anh ta từ lúc chào đời đã không cùng phe rồi, mỗi người do một mẹ
sinh ra.”

“Giờ anh ấy muốn
thế nào? Báo thù nhà họ Diệp?”

Diệp Túc Bắc gật
đầu. “Có thể, hoặc anh ta muốn đạt được thứ gì đó.”

Cố Diễn Sinh lắc
đầu, “Tuy em không biết rốt cuộc động cơ của anh ấy là gì, nhưng em cảm thấy
anh ấy không phải hạng người đó.”

Cô vừa dứt lời, Diệp Túc Bắc liền nhíu mày. Anh nhếch mép cười một cách
bí hiểm, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy cám dỗ, “Làm sao em tin chắc anh ta không
phải hạng người đó?”

Cố Diễn Sinh biết
anh đang đố kỵ liền cười hiền, “Thế nào! Anh ghen hả? Đâu nhất thiết em cũng phải
nghi ngờ nhân phẩm của anh ấy mới khiến anh vui?”

Diệp Túc Bắc định
phản bác thì Tích Triều đang ngủ ngoan trong phòng bỗng bật khóc. Hai vợ chồng
Cố Diễn Sinh biết thời điểm khóc dạ đề hàng đêm của cu cậu đã tới, thế là cả
hai liền đứng dậy đi vào phòng.

Sau đó Diệp Túc
Bắc không bao giờ nhắc tới Lộ Tùng Quang và mẹ anh ấy trước mặt Cố Diễn Sinh nữa,
cô cũng không hỏi tiếp. Dù sao Diệp Túc Bắc chịu nói ra những lời này đã là biến
chuyển lớn trong bản tính của anh rồi, anh sẽ không nói cho ai biết những khó
khăn anh đang gặp phải. Hơn nữa Lộ Tùng Quang lại là nguyên nhân khiến anh bị tổn
thương và có cảm giác không an toàn từ nhỏ tới khi lớn lên.

Giờ cô đã hiểu được phần nào lý do con người Diệp Túc Bắc lại tự phụ như
vậy, thực ra anh cũng như bao người khác nhưng có lẽ cảm giác bất an kéo dài đã
ảnh hưởng tới tâm tính anh. Đặc biệt là khi chứng kiến mối quan hệ bất thường của
bố mẹ, càng khiến anh không tin tưởng tình cảm và không tự tin vào bản thân
mình. Việc duy nhất cô có thể làm cho anh lúc này là im lặng giành cho anh tình
yêu vô bờ.

Tiệc phục hôn của
họ cũng diễn ra theo dự định. Vẫn là hội trường với đèn nến lung linh, vẫn là
món ăn ngon và rượu quý, với cảnh tượng hào nhoáng khắc sâu vào lòng người. Sớm
đã quen với những bữa tiệc như thế này nên vợ chồng Cố Diễn Sinh phu xướng phụ
tùy, ung dung tiếp khách, mọi việc diễn ra rất thuận lợi. Bữa tiệc tối nay mời
toàn những nhân vật có địa vị trong thành phố và có quan hệ thân thiết với hai
nhà Diệp, Cố. Dù nhà họ Diệp có xảy ra vài chuyện thì vẫn có câu “lạc đà gầy vẫn
hơn ngựa béo”, hơn nữa họ Diệp cũng vẫn còn người có chức vụ cao nên hậu quả
cũng không nghiêm trọng như dự đoán ban đầu của mọi người.

Ngoài chuyện của
Diệp Túc Đông ra những chuyện khác đều nhỏ và đã giải quyết tương đối ổn thỏa.
Tổn thất về mặt danh tiếng là có nhưng mọi người đều thừa hiểu nội tình, đây là
chuyện riêng của nhà họ Diệp.

Họ Thẩm vốn định
đá sau lưng nhưng không ngờ họ Diệp lại cao tay hơn, tìm ra lỗi thực hiện sai
chính sách lương thực của Trần Chi Ma. Giờ họ Thẩm đến thân mình còn lo chưa
xong, vì cũng bị lôi vào vũng bùn lầy.

Diệp Túc Đông không lấy việc này làm vui, cả bữa tiệc anh ta luôn nghĩ
đây là tiệc chuộc lỗi của mình. Anh ta uống nhiều tới mức hai mắt đỏ hoe, say
không còn biết gì nữa. Lục Giang Thần cũng được mời đến, nhưng cô ngồi ở bàn tiệc
cách xa nhà họ Diệp, cô cũng là nơi tập trung ánh mắt của Diệp Túc Đông.

Con người của Lục
Giang Thần vốn nói và làm đều rất dứt khoát, dù là sai nhưng nếu cô ấy đã quyết
định thì nhất định sẽ cố gắng cho tới cùng.

Nhìn cặp đôi từng
là vợ chồng này, nhớ lại những năm tháng đã qua của Lục GiangThần, Cố Diễn Sinh
chỉ biết thở dài không biết tìm từ nào để diễn tả.

Bữa tiệc kết thúc, Cố Diễn Sinh bế con đứng ở cửa bên của khách sạn chờ
tài xế đi lấy xe, còn Diệp Túc Bắc vẫn đang chuyện trò với các bậc tiền bối. Cố
Diễn Sinh quấn chặt quần áo cho con, rồi một mình to nhỏ với đứa trẻ mới chỉ biết
i với a.

Phía xa có một
chiếc xe lao tới, đèn xe nhấp nháy khiến Diễn Sinh hoa cả mắt, sau khi bình
tĩnh lại cô đã nhìn thấy cái bóng thanh tú của Lộ Tùng Quang và dáng người thướt
tha của Tô Nham. Cô đứng thẳng người, tay nắm chặt vào nhau, có chút lo lắng nuốt
khan.

Khi Tô Nham tiến
lại gần, chuẩn bị bước vào khách sạn, Cố Diễn Sinh liền đổi hướng đứng chặn trước
mặt cô ta. Diễn Sinh vốn cao hơn Tô nham nên chiếm ưu thế.

“Cô tới đây làm
gì?”

Tô Nham quay đầu lại, thoáng chút ngỡ ngàng nhìn Diễn Sinh một cái rồi ỏn
ẻn trả lời, “Tôi và Lộ Tùng Quang đi ăn cơm.”

Cố Diễn Sinh lạnh
lùng nói, “Hôm nay cả nhà hàng này đã bị chúng tôi bao rồi, cô chuẩn bị ăn ở đâu?”

Tô Nham không ngờ Cố Diễn Sinh lại trả lời thẳng như vậy, dù có chút
không tự tin những vẫn cố giữ bình tĩnh, “Tôi tới tìm Diệp Túc Đông không được
sao? Con gái chúng tôi muốn gặp bố nó!” Cô ta cố nhấn mạnh hai từ “chúng tôi”
nhưng vẫn không giấu nổi giọng điệu đang đuối dần của mình.

Cố Diễn Sinh không thèm liếc cô ta một cái. Đúng là đồ ngốc, giở tiểu xảo
nhưng cũng không biết cách, chỉ cần dọa một câu là đã khai tuốt rồi. Thật ra Diệp
Túc Bắc chỉ bao tầng một và tầng hai, phía trên vẫn kinh doanh bình thường, tiếc
là cô ta thiếu tự tin nên đã khai thật. Đối diện với đối thủ như vậy Cố Diễn
Sinh bỗng dưng mất hứng thú. Cô chớp mắt, cười tươi và nói, “Chẳng phải cô rất
thạo tìm bạn trai sao? Cần gì phải ngồi mãi dưới một gốc cây đợi thỏ, tìm tạm
cho con cô một người bố là được rồi, sao phải cướp của người khác.”

Tô Nham cười nhạt,
“Bố đứa trẻ đồng ý nhận con tôi cần gì phải tìm người khác. Hơn nữa Diệp Túc
Đông và Lục Giang Thần đã ly hôn rồi, ai thắng ai thua còn chưa biết đâu.”

“Ai thắng ai
thua đúng là chưa biết nhưng tôi tin cô không bao giờ thắng.” Cố Diễn Sinh nhìn
Tô Nham, sẵn sàng đưa ra đòn cân não. Cô cũng không biết tại sao mình có thể
nói ra những lời cay nghiệt như vậy, nhưng người con gái kia đã khiến tính xấu
trong con người cô bộc phát.

Nhìn hai người
phụ nữ khẩu chiến với nhau, Lộ Tùng Quang không thể nhẫn nại hơn, cắt lời Cố Diễn
Sinh và kéo Tô Nham định lôi đi. Cố Diễn Sinh không bỏ qua, bước nhanh tới đứng
trước mặt anh. Lần này cô nghiêm mặt nhìn Lộ Tùng Quang, “Chúng ta là bạn đã
bao năm nay, em thực sự không muốn chúng ta trở thành kẻ thù của nhau. Nếu giờ
anh rời khỏi đây, em sẽ không nói cho mọi người biết chuyện hai người đã tới.”

Lộ Tùng Quang đọc được sự quan tâm và thương hại trong mắt cô, liền cười
hóm hỉnh nói, “Nhưng tôi lại muốn cả thế giới này biết chúng tôi đã tới đây, vậy
phải làm sao bây giờ?”

Cố Diễn Sinh bỗng
khựng lại trước những lời bất cần của anh, nghĩ lại những chuyện trước đây Diệp
Túc Bắc kể, cô càng cảm thấy lo lắng hơn. Lúc này Tô Nham liền cười khẩy, “Chúng
ta đi nào!”

Câu nói này đụng
vào họng súng của Cố Diễn Sinh, cô đang tức mà không có chỗ trút, liền giơ tay
hướng về phía cô ta, miệng dữ dằn tuôn ra mấy từ, “Cô câm miệng ngay!”

Vài giây sau,
cái tát không rơi xuống mặt của Tô Nham, chân mày Cố Diễn Sinh dựng đứng nhìn
chằm chằm vào Lộ Tùng Quang, không chịu nhẫn nhịn, cô nghiến răng nghiến lợi hỏi,
“Anh giúp cô ta?”

Lộ Tùng Quang cảm
thấy nhói đau khi thấy cô nhìn mình như vậy. Anh quay đầu sang một bên lạnh
lùng nói, “Em đứng trên lập trường gì? Dựa vào đâu mà đánh cô ấy.”

Một tay Cố Diễn
Sinh bị anh giữ chặt, tay kia cô ôm chặt con, chỉ cảm thấy cánh tay bị anh giữ
chặt giống như bị lửa đốt, cô tức đến mức gần như không nói ra lời.

“Anh…”

“Bốp…”

Âm thanh của cái
tát cắt ngang đối thoại giữa Cố Diễn Sinh và Lộ Tùng Quang, quay đầu lại nhìn
thấy Tô Nham đang ôm mặt mà không thể tin nổi.

Lục Giang Thần đứng
cách cô không xa, làn gió đang vờn nhẹ tóc mai cô ấy, khuôn mặt Lục Giang Thần
trang điểm rất tinh tế, nghiêm túc nhưng lại hài hòa. Cô ấy đứng thẳng người
trông uy phong như một người lính, Cố Diễn Sinh dường như nhìn thấy ống tay áo
của Lục Giang Thần bay bay trong tư thế oai hùng.

Lục Giang Thần
nhìn Tô Nham bằng con mắt khinh thường, giọng điệu ôn tồn chứ không nóng nảy.

“Cô ấy không có tư cách, tôi có.” Cô bình tĩnh nói, “Thành thật một chút
đi! Muốn diễn hề trước mặt tôi để lấy lòng mọi người thì trước tiên phải xem
mình có đủ tư cách không đã.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3