Hôn - Chương 31 - 32

Chương 31

Lời nói không
khách sáo gì của Cố Diễn Sinh khiến Tô Nham thật sự sững sờ. Khi cô còn đang sững
sờ thì Cố Diễn Sinh đột nhiên mỉm cười. Nụ cười của cô vô cùng kỳ lạ, khiến Tô
Nham nổi da gà. Không biết có phải vì hai người ở cùng nhau quá lâu rồi không
mà cô cảm thấy Cố Diễn Sinh lúc này có phần hơi giống Diệp Túc Bắc.

“Thực ra tôi không muốn chào hỏi gì cô, tôi cũng không biết mục đích hôm
nay cô đến đây là gì, chắc chắn không phải là tình cờ đúng không?” Cô nhấc ly
cà phê lên nhấp một ngụm, sau đó lại tao nhã đặt xuống, “Cô và anh ấy không giống
như người ta đồn đại bên ngoài, vậy thì như thế nào? Cô Tô, con người có thể vô
liêm sỉ, nhưng cũng không thể không có một chút giới hạn nào. Lúc con gái cô sắp
chết, cô gọi cho chồng tôi làm gì? Cô không thấy lời cô nói rất mâu thuẫn sao?”

Cố Diễn Sinh nói
vậy làm Tô Nhan sững lại, cô bé trước đây lặng lẽ gạt nước mắt trong rạp chiếu
phim bây giờ đột nhiên lại bức hiếp người quá đáng. Cô cảm thấy run cả người.

Cố Diễn Sinh thấy
cô ta không nói gì, hỉ mũi giễu cợt, rồi tiếp tục, “Tôi thành thật khuyên cô,
tránh xa chồng của người khác ra. Cô và Diệp Túc Bắc trước đây thế nào, tôi căn
bản không muốn tính toán nữa. Nếu cô muốn thì đáng lẽ cô nên giữ chặt từ đầu.
Cô đã nhường anh ấy cho tôi thì đừng đòi lại nữa. Cô phải biết rằng Cố Diễn
Sinh này tuyệt đối không nhận ‘sự thương hại’ của người khác. Thứ đã cho tôi rồi
mà muốn lấy lại, điều đó là không thể được!”

Cô nói một mạch, gần như không nghỉ, khiến cho Tô Nham ngồi bên cạnh im
bặt. Cả đời này, Cố Diễn Sinh này ghét nhất là làm hại người khác rồi lại nói,
“Tôi thật sự không cố ý, thực ra sự thật không phải như vậy”. Cái kiểu giả vờ
đáng thương không quan tâm gì đến mọi chuyện đó thật đáng ghét. Việc làm hại là
sự thật rồi. Cố ý hay vô ý thì có gì khác nhau đâu? Đối với người bị hại mà nói
thì việc giải thích chẳng khác gì xát thêm muối vào vết thương, làm hại lần thứ
hai.

Cố Diễn Sinh
không ngờ người phụ nữ này chẳng qua cũng chỉ như vậy. Cô liếc xéo cô ta rồi ấn
chuông gọi phục vụ. Nhân viên phục vụ đến rất nhanh. Cố Diễn Sinh nói rất lịch
sự với nhân viên phục vụ, “Xin hãy đưa chị này đi tìm con của chị ấy, chắc hẳn
chị ấy có việc gấp phải đi.”

Tô Nham không ngờ
lại bị đuổi đi như thế, rõ ràng là bị cô chiếm thế thượng phong. Cô ta uất hận
nhìn Cố Diễn Sinh, nói từng từ một, “Hy vọng cô mãi mãi giữ được sự tự tin như
thế này.”

Rồi cô ta quay
người đi cùng nhân viên phục vụ.

Cố Diễn Sinh
quay đầu đi, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô vô thức chạm vào chiếc hoa tai
đang đeo. Ánh mắt nhìn ra bên ngoài, còn tâm trí không biết đã theo gió bay đi
đâu. Vắng đi một kẻ chướng mắt, cô bỗng thấy không khí tươi mới hơn rất nhiều.
Thực ra cô không yếu mềm như mình nghĩ. Hóa ra cô vẫn có chút tố chất mạnh mẽ
tiềm ẩn. Nghĩ vậy, Cố Diễn Sinh nở nụ cười.

Tự tin sao?

Cô không tự tin.
Tình cảm của Diệp Túc Bắc đối với cô thế nào, cô thật sự không biết. Tiếc là từ
trước đến nay cô không chịu buông tha thứ gì. Người làm cho cô khó chịu thì cô
thường trả lại gấp bội.

Tính cách của Cố Diễn Sinh là như vậy. Cô không bao giờ chịu mang thù hận,
bởi vì có thù thì cô phải trả ngay lập tức.

* * *

Một tiếng sau,
Diệp Túc Bắc đến rất đúng giờ. Anh mặc bộ lễ phục màu đen, đeo thêm chiếc cà vạt
màu tím sậm. Chiếc kẹp cà vạt và măng sét áo đều cùng nạm đá màu bạc. Rõ ràng
là cách ăn mặc quá trau chuốt, mặc lên người anh lại hài hòa.

Nghĩ đến chuyện
lúc nãy, Cố Diễn Sinh bất giác lắc đầu khó hiểu. Đây rốt cuộc là người đàn ông
ong bướm thế nào mà khiến cô phải lưu luyến đập rồi giết, giết rồi đập lũ ong
bướm trong bụi hoa?

Anh đương nhiên
là tìm thấy cô. Anh xách túi của cô lên, nhân tiện hỏi vài câu lúc nãy cô đi
đâu. Hình ảnh người đàn ông đẹp đẽ này khiến cô suýt tưởng rằng mình đã vượt
qua được. Đây không phải người chồng mà cô sắp ly hôn.

Cô cùng anh rời
đi. Hai người mặc trông rất tương xứng. Nhìn thấy cái cà vạt màu tím sậm của
anh, Cố Diễn Sinh không kìm được hỏi một câu, “Chẳng phải ghét nhất là cái này
sao? Sao lại đeo cái này?”

Diệp Túc Bắc
không quay đầu lại, anh trả lời, “Em vẫn nói chúng ta bên ngoài hợp nhưng trong
lòng lại xa cách còn gì? Thế này chẳng phải là rất đúng với câu đó sao?”

Cố Diễn Sinh nghẹn
họng. Một lúc sau, cô hậm hực liếc xéo anh một cái.

Khi đến hội trường,
Diệp Túc Bắc bắt đầu nhắc nhở công việc với các anh em cùng vai vế trong gia
đình. Cố Diễn Sinh là phụ nữ nên cũng không xen vào được. Lễ mừng đại thọ của
ông nội được tổ chức rất xa hoa, đặt tại sảnh lớn nhất của khách sạn lớn Hoa Mỹ
trong thành phố. Đặc điểm lớn nhất của khách sạn Hoa Mỹ này là sự đắt đỏ, còn
những điều khác thì đến giờ Cố Diễn Sinh vẫn chưa nhận ra. Để có được sự riêng
tư, nhà tư bản Diệp Túc Bắc đã bao hết cả ba tầng một, hai, ba và đóng cửa bốn
thang máy của Đại sảnh, để những người không phải là khách đến dự đại thọ đi một
đường khác. Có lúc Cố Diễn Sinh thấy Diệp Túc Bắc làm việc rất biết chừng mực,
nhưng hễ có liên quan đến người nhà họ Diệp thì tất cả các nguyên tắc của anh đều
biến mất. Thói quen ăn chơi của công tử nhà giàu thể hiện rõ nét.

Thực ra Cố Diễn
Sinh không xót tiền hộ anh. Khi họ ly hôn, Cố Diễn Sinh chưa từng nghĩ đến xu
nào của anh. Cô chỉ nghĩ rằng làm phô trương thế này thì có vẻ không thỏa đáng.

Cô ngồi ở bàn
gia đình vẫn chưa bắt đầu ăn, ngẩn người nhìn ly rượu pha lê trên bàn. Lúc đó
Diệp Túc Bắc bước đến, nhẹ nhàng dặn cô, “Ở đây sắp xếp cũng xong hết rồi. Bây
giờ anh đi đón bố mẹ. Em ở đây đợi nhé.” Cuối cùng anh còn nói thêm một câu đầy
ẩn ý, “Nói năng chú ý một chút. Chuyện của chúng ta để sau hôm nay rồi nói.”

Cố Diễn Sinh
nhìn anh thắc mắc, “Chẳng phải nói là tám giờ mới bắt đầu sao, anh đón bố mẹ đến
đây sớm làm gì?” Bố mẹ là thông gia, nên đến cùng với bố mẹ của Giang Thần. Anh
đi đón sớm như vậy làm gì?

“Đón đến đây nói
chuyện với em. Em còn phải ngồi đây bốn tiếng nữa cơ mà. Chẳng phải ghét nhất
là ngồi một góc không ai hỏi đến sao?”

“Anh đi mau đi.”
Câu nói sau cùng của anh khiến Cố Diễn Sinh mềm lòng. Đây có thể là dấu hiệu
không tốt, vì vậy cô vội đuổi anh đi.

* * *

Ông Cố bà Cố khi
đến nơi phải dẫn Cố Diễn Sinh đi chào hỏi cô bác. Những người hàng ngày mặc
quân phục hôm nay đều mặc đồ tây, đặc biệt có mấy bác hàng ngày rất hùng hổ
nhưng hôm nay trông lại khá rụt rè. Cố Diễn Sinh cố nhịn cười, khéo léo, lễ
phép chào hỏi họ.

Sau khi đã chịu
xong “hình phạt”, cuối cùng Cố Diễn Sinh cũng coi như được đặc xá ngồi xuống.
Ông Cố ngồi đối diện, vui vẻ nói cười với cô. Chỉ có bà Cố sắc mặt buồn rầu.

Bà hạ thấp giọng
hỏi Cố Diễn Sinh, “Chuyện của Túc Bắc rốt cuộc là thế nào?”

“Thì là thế đó!
Dù sao cũng không phải là con của anh ấy.” Cố Diễn Sinh nói rất bâng quơ, hờ hững.

Mẹ cô vẫn tiếp tục
thì thầm, “Thế thì tốt rồi, hai hôm trước mẹ còn nói với bố con là con gái nhà
họ Cố không thể chịu tội ở nhà họ Diệp được.”

“Mẹ!” Cố Diễn
Sinh kêu lên, “Con muốn ly hôn.”

Câu nói này chẳng
khác gì sét đánh ngang tai. Bà Cố trợn tròn mắt, cố nén sự kinh ngạc và tức giận,
thì thầm nói, “Cố Diễn Sinh, mẹ cảnh cáo con, con đừng làm mẹ điên lên. Đây
không phải là chuyện đùa đâu.”

Ông Cố ngăn
không cho bà Cố nói tiếp. Ông quay sang hiền từ nói với Diễn Sinh, “Đừng nói
chuyện trẻ con thế, chuyện lần này bố sẽ nói chuyện với Túc Bắc. Con đừng suy
nghĩ nhiều nữa.”

Nghe ông Cố nói
vậy, Cố Diễn Sinh xị mặt không nói gì nữa. Thực ra phản ứng này cô đã đoán trước
được.

Người đến dự tiệc
càng lúc càng đông. Bên cạnh ông Cố bà Cố đã đầy người. Cố Diễn Sinh lấy cớ đi
vệ sinh để trốn khỏi chỗ ông bà Cố.

Cả hội trường rực
rỡ sắc màu. Chiếc đèn treo bằng pha lê giống bầu trời đầy sao. Góc nào cũng
tưng bừng, lấp lánh khiến Cố Diễn Sinh hơi chóng mặt. Cô đang chuẩn bị ra ngoài
hít thở không khí trong lành thì nhìn thấy một bóng dáng đáng lẽ không nên xuất
hiện ở đây. Nhưng vào lúc này thì sự xuất hiện của người đó lại khiến cô vô
cùng vui mừng. Cô vẫy tay, khẽ gọi, “Lộ Tùng Quang, bên này!”

Lộ Tùng Quang nghe
thấy có người gọi mình, theo bản năng tìm kiếm xung quanh. Cuối cùng thì anh
cũng bắt gặp ánh mắt của Cố Diễn Sinh. Anh mỉm cười dịu dàng.

Cố Diễn Sinh kéo
Lộ Tùng Quang ra ngoài hít thở không khí. Cô luôn mồm kêu ca ở bên trong quá ngột
ngạt. Cô hoàn toàn quên mất trước đó không lâu họ đã cãi nhau và khó chịu với
nhau như thế nào.

Cô nhìn Lộ Tùng
Quang mặc bộ vest lịch sự, nghiêm túc là biết anh đến dự lễ mừng thọ. Nhưng đại
thọ ông nội nhà họ Diệp, người đến dự nếu không phải là người cao sang, giàu có
thì cũng phải là người đang muốn được tiến thân. Người đàn ông này sao lại vào
được đây?

“Anh đến đây làm
gì? Mà sao anh vào được đây?”

Lộ Tùng Quang cười
nhạt. Anh chỉ về chỗ cửa thoát hiểm tối om ở cách đó không xa, “À, lẻn vào từ
chỗ đó. Cửa đó thông thẳng đến ngõ sau.”

Cố Diễn Sinh bật
cười vì câu nói của anh. Cô vỗ vào người anh, “Nói năng khổ sở vậy. Chủ nghĩa
tư bản ăn mòn người ta vậy sao!” Cô cười nói, tay bất giác chạm vào tai. Đột
nhiên phát hiện chiếc hoa tai không còn nữa, cô giật thót mình, sắc mặt trở nên
trắng bệch, cô sờ lại lần nữa. Một đôi hoa tai, đúng là chỉ còn lại có một chiếc!

Cô hoảng hốt một
cách khó hiểu, trong phút chốc bỗng như nghẹt thở, máu dồn lên đầu. Cô ngơ ngẩn
nhìn Lộ Tùng Quang. Sắc mặt trắng bệch của cô khiến Lộ Tùng Quang nhận ra ngay
là có chuyện.

“Sao vậy?” Mặt Lộ
Tùng Quang cũng tái đi. Anh bất an nhìn Cố Diễn Sinh, “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Rơi mất rồi,
hoa tai rơi mất một chiếc.” Cố Diễn Sinh đột nhiên quay người, “Em đi tìm đây.”

Lộ Tùng Quang bất
giác giữ chặt lấy tay cô, “quan trọng lắm sao?”

“Rất quan trọng.”
Cố Diễn Sinh gật đầu.

Bản thân cô cũng
không biết lý do. Chỉ thấy bàng hoàng và khó xử. Trong đầu cô tràn ngập sự dịu
dàng từ những ngón tay của Diệp Túc Bắc. Giây phút đó giống như bị giật điện, tất
cả các giác quan của cơ thể đều ngừng lại. Những điều đáng lẽ nên quên đi đó
sao lại cứ ùa về như vậy? Cô không muốn nghĩ đến nữa. Lúc này cô chỉ muốn tìm
thấy chiếc hoa tai. Trong cuộc hôn nhân này, cô không dám kỳ vọng vào mặt trời,
cũng không dám giữ chặt lấy những ngôi sao. Chẳng nhẽ đến một chút kiên trì cuối
cùng cũng không được sao? Cô đột nhiên không cam tâm nữa. Cô cũng không biết tại
sao lại sốt sắng đi tìm như vậy, rốt cuộc là vì chiếc hoa tai hay là vì cuộc
hôn nhân đang đổ vỡ của cô.

Đôi hoa tai vốn
ghép lại với nhau là một con bướm hai cánh. Bây giờ chỉ còn lại một cánh đung
đưa bất an trên tai cô, như một dự báo không lời về điều gì đó. Nó làm cho lòng
cô gợn lên từng đợt sóng.

Cô đi tìm dọc
theo các lối đi. Lộ Tùng Quang đi cách cô hai bước cũng chú ý tìm giúp cô. Khi
vừa đi đến góc rẽ, cô hơi quỳ xuống, tóc bị mắc vào một cái cây không rõ là cây
gì đặt ở góc rẽ. Cô luống cuống gỡ tóc ra, tim đập càng lúc càng nhanh. Cô gỡ
mãi mà không gỡ được, trong lúc vội vàng cô giật mạnh, giật ra cả vài sợi tóc.
Coi như cũng thoát được ra. Cô thở phù, tiếp tục đi về phía trước.

Khi vẫn chưa
chuyển hướng, cô nhìn thấy một người đáng lẽ cô không nên thấy.

Ở đầu hành lang
bên ngoài, cách đó vài mét, Diệp Túc Bắc và Tô Nham đang nói chuyện. Họ đứng
quay lưng về phía cô. Vẻ mặt của Tô Nham rất xúc động, cô khóc thút thít. Diệp
Túc Bắc cũng đứng quay lưng về cô nên cô không nhìn rõ nét mặt của anh. Và cô
cũng không muốn nhìn thấy.

Cố Diễn Sinh đứng chôn chân tại chỗ, trong lòng trào lên đủ thứ cảm xúc
lẫn lộn. Cảnh tượng này thật mỉa mai, giống như một quả đấm cứng như sắt đấm
vào mặt cô. Trong đôi mắt vốn dâng đầy sóng nước giờ chỉ còn lại một vùng khô cạn.

Lộ Tùng Quang đuổi
theo cô, tay anh cầm chiếc hoa tai kia của cô, hết sức vui mừng kể công, “Tìm thấy
rồi, thấy mắt anh tinh không!” Anh nói rồi đưa nó cho Cố Diễn Sinh.

Cố Diễn Sinh lạnh
nhạt nhận lấy nó. Cô nắm cái hoa tai trong lòng bàn tay, thở dài buồn bã, “Cuối
cùng thì cũng vẫn không thể bay nổi, chỉ là tự mình lừa dối mình thôi.”

“Sao vậy?” Lộ Tùng Quang nhận ra vẻ khác thường của cô.

Chưa đợi Cố Diễn
Sinh trả lời, từ xa đã thấy hai phóng viên đeo máy ảnh chậm rãi bước tới, nói
cười vui vẻ.

Cố Diễn Sinh ánh
mắt lạnh lùng, trong lòng trống trải. Sự đau khổ khiến cô thấy toàn thân tê liệt.

Cô ngẩng đầu,
ánh mắt cầu khẩn nhìn Lộ Tùng Quang, “Lộ Tùng Quang, anh có thể hôn em không?”

Câu nói đó khiến
sắc mặt của Lộ Tùng Quang bỗng nhiên sầm xuống, “Tại sao?”

“Em muốn ly
hôn.” Cô muốn ly hôn, cô không cần cuộc hôn nhân đó nữa, cô không cần người đàn
ông đó nữa, cô không cần những ký ức ngốc ngếch đến đáng thương đó nữa.

Cứ coi như là lỗi của cô, tất cả cứ để cô hứng chịu thay anh.

Đó là tình yêu cuối cùng và sự dịu dàng cuối cùng của cô.

Trái tim Lộ Tùng Quang đau đớn. Mặt anh hiện rõ những biểu hiện đau
thương. Anh thở dài, “Nếu em cần, anh sẽ giúp em.” Nói rồi, anh vòng tay qua eo
cô, cúi xuống hôn cô…

Chương 32

Buổi tiệc mừng
thọ diễn ra hết sức thành công. Ông nội cười nhiều đến mức miệng không khép lại
được.

Diệp Túc Bắc sau
khi biến mất một lúc đã quay lại sảnh. Anh vui vẻ, nhẹ nhàng nói chuyện với
khách khứa, cử chỉ nhanh nhẹn. Cố Diễn Sinh chỉ ngồi ở bàn gia đình lạnh lùng
nhìn cái bóng của Diệp Túc Bắc len lỏi trong đám đông.

Anh dường như là
một nhà chỉ huy trời sinh. Đối với bất cứ việc gì, bất cứ trường hợp nào cũng
có thể điều khiển đâu ra đấy. Trước đây cô từng đắm đuối dáng vẻ đó, nhưng cũng
chính dáng vẻ đó giờ đây cô vô cùng căm ghét. Bộ mặt xấu xa kia đã làm cô tỉnh
dậy từ giấc mơ tươi đẹp. Cuối cùng cô cũng hiểu tình yêu trong gia đình này,
trong cuộc hôn nhân này chỉ có thể bị vùi dập dưới chân.

Kể từ khi quay lại hội trường, Lộ Tùng Quang biến mất không thấy tăm
hơi. Cả tầng một và tầng hai quá nhiều bàn, Lộ Tùng Quang không thể ngồi ở bàn
chủ tịch được, vì vậy Cố Diễn Sinh không cố gắng tìm nữa. Tô Nham cũng không xuất
hiện lại. Đại khái cô ta đến đây chỉ để kể khổ với Diệp Túc Bắc. Khi ra về, cô
ta rất được xem trọng. Ông Diệp với bà Diệp đích thân tiễn cô ta ra. Cố Diễn
Sinh cũng đi cùng, thờ ơ đứng nhìn cô ta được tiễn đi rồi mới quay lại. Đột
nhiên cô hiểu rằng thân phận của Tô Nham không thể dự tiệc chính. Còn Cố Diễn
Sinh có đủ thân phận thì mới có thể lạnh lùng, thờ ơ nhìn rõ bộ mặt xấu xa nhất
mà gia đình này đang dùng bề ngoài tốt đẹp để che đậy.

Cô vẫn luôn thật lòng tôn trọng ông Diệp và ông nội. Tiếc là tất cả lại
hoàn toàn trái ngược với sự tưởng tượng của cô. Cô cười lạnh lùng và càng quyết
tâm hơn với lựa chọn của mình.

Đến khi chúc thọ,
Cố Diễn Sinh khoác tay Diệp Túc Bắc cùng đi. Cô vốn được ông nội quý mến, vì vậy
không cần phải suy nghĩ cầu kỳ tìm lời chúc hoa mỹ. Cô chỉ nói một câu, “phúc
như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn”. Những nhân viên cũ đứng quanh ông nội thấy Diệp
Túc Bắc và Cố Diễn Sinh đều phải thốt lên những lời bóng bẩy. Họ nói đến mức
khiến Cố Diễn Sinh cảm thấy nếu hai người không ở bên nhau nữa thì giống như sẽ
bị ông trời khiển trách vậy. Cô thấy buồn cười, sau đó cô thật sự đã phải bật
cười. Không ai nghi ngờ sự khéo léo và vẻ mặt tươi cười của cô. Mọi người đều
cho rằng cô vô cùng vui vẻ.

Sau khi buổi tiệc
mừng thọ kết thúc, Cố Diễn Sinh về cùng xe của ông Cố, bà Cố. Diệp Túc Bắc còn
phải lo cho quá nhiều người. Cô lấy lý do buồn ngủ để về trước.

Ông Cố đã thay
lái xe khác. Nhưng lái xe này cũng là người kín đáo, thận trọng và biết điều giống
như bác lái xe cũ. Ông đưa cô về nhà rồi mới rời đi. Lúc ngồi trên xe, Cố Diễn
Sinh không nói gì, cô cũng không biết phải nói gì. Cô vốn quen làm việc tùy hứng
mà không để ý gì đến hậu quả. Cô biết chắc rằng việc sắp xảy ra này sẽ tác động
tới hai gia đình, nhưng cô không thể làm trái với lòng mình.

Ông Cố vốn rất
yêu thương cô. Nếu cô không làm như vậy thì ông không thể tin là cô muốn ly
hôn. Nếu lỗi không phải ở phía cô thì áp lực bên ngoài mà Diệp Túc Bắc phải chịu
đựng đủ khiến anh gục ngã.

Cô thực sự không
nhẫn tâm, nhưng nhiều hơn cả, cô không muốn để lại đường lui cho mình. Cô không
muốn quay đầu lại.

Như Lục Giang Thần
từng nói, “Mong ước một lòng, bạc đầu không chia cách”, đây là mong muốn của tất
cả phụ nữ, Cố Diễn Sinh cũng không ngoại lệ. Chỉ tiếc trên thế giới này không
có sự hoàn hảo thật sự, bởi vì mặt trái của sự hoàn hảo chính là khiếm khuyết.
Canh bạc này quá lớn, mà chỉ có thua chứ không có thắng. Cô lấy hôn nhân ra để
đánh bạc, từ đó để thay đổi chính mình.

Cô ngồi trên ghế
sofa, trước mặt là ly nước đá, đá còn chưa tan hết. Hơi lạnh bao quanh ly thủy
tinh. Trên thành ly hình thành vô số giọt nước nhỏ. Trong quá trình từ từ tan
chảy, những giọt nước đó chậm rãi chảy xuống, rớt xuống mặt bàn uống trà tạo
thành một vệt nước. Hình dạng loang lổ đó dưới ánh đèn trông có vẻ dị thường.

Chưa đến hai tiếng,
Diệp Túc Bắc cuối cùng cũng đã về.

Anh dường như
không ngạc nhiên về sự có mặt của Cố Diễn Sinh, thậm chí anh còn thấy trong ánh
mắt cô ẩn chứa chút giận dữ.

Cố Diễn Sinh lạnh
lùng nhìn anh, dường như những chuyện cũ đều đã hóa thành một đống tro tàn.
Trong đáy mắt cô chỉ còn lại sự giải thoát.

“Về rồi à.” Cô
dùng câu trần thuật khẳng định, bởi cô vẫn đang đợi giờ phút này.

Diệp Túc Bắc có
vẻ hơi ngạc nhiên. Mãi lâu sau, anh kìm nén sự tức giận bừng bừng, rút ra một tập
tài liệu, vứt xuống trước mặt Cố Diễn Sinh. Cố Diễn Sinh không ngẩng đầu, không
cần nhìn cô cũng biết trong đó có gì.

“Không có gì muốn nói sao?” Diệp Túc Bắc lạnh lùng hỏi.

Cố Diễn Sinh lắc
đầu, “Không có.”

Diệp Túc Bắc nhìn
vào mắt cô. Cô cũng không né tránh. Cuối cùng anh đưa mắt đi, chỉ túi tài liệu,
“Đây là những tin tức đăng báo ngày mai. Nó vốn chuẩn bị được mang đi in, cuối
cùng bị tổng biên tập đưa đến tận tay ông nội.” Anh nói từng tiếng một, giọng hết
sức lạnh lùng, “Cố Diễn Sinh, cô vội thế sao? Cô có biết thứ này mà lên báo thì
hậu quả sẽ nghiêm trọng thế nào không?”

Cố Diễn Sinh cười
thảm hại, không để ý đến sự chất vấn của anh, “Chắc chắn là không đưa đi in
đúng không”, Cô nhìn anh chằm chằm, “Ai dám đăng tin xấu về nhà họ Diệp chứ? Lần
trước đăng chuyện anh có con riêng, chẳng phải cũng không dám đăng ảnh còn gì?”

Ánh mắt Diệp Túc
Bắc sầm lại, vẻ mặt chợt trở nên lạnh lùng, “Cô không đợi được sao? Kể từ khi
anh ta trở về cô đã bắt đầu không bình thường rồi. Cô ghét đợi điện thoại của
tôi, cô ghét ăn cơm một mình, ngủ một mình. Nếu là anh ta thì không như vậy
đúng không? Ở cùng anh ta cô sẽ không mệt mỏi đến thế đúng không?” Anh hét lên
lạnh lùng, tiếng hét của anh xa xăm như từ dưới lòng đất vọng lên.

Cố Diễn Sinh vẫn thản nhiên. Sự u uất cuối cùng cũng đã bị dập tắt ngấm.
Cô trả lời quyết tâm và lạnh lùng, “Đúng vậy.”

Cô quay người, rút ra đơn xin ly hôn đã chuẩn bị trước đưa cho anh, “Ký
vào đi, tốt cho cả hai chúng ta.”

“Sao tôi lại phải
làm vậy?”

“Anh không có lựa
chọn, anh đồng ý đi.”

Diệp Túc Bắc cầm
đơn xin ly hôn. Anh nắm chặt tờ giấy mỏng manh đó, những đường gân xanh trên
tay hằn lên. Vẻ mặt của anh chuyển từ tức giận sang bình tĩnh, cuối cùng lại tỏ
ra thản nhiên. Anh giơ tờ đơn, “Đây là lý do cô đợi tôi?”

“Phải.”

Diệp Túc Bắc cuối
cùng nhìn Cố Diễn Sinh. Anh rút chiếc bút thường dùng từ trong túi áo, ký tên
mình lên khoảng trống bên cạnh chữ ký của Cố Diễn Sinh.

Vào lúc hạ bút,
anh hơi do dự. Ngòi bút đưa trên mặt giấy tạo ra một nét thô ráp. Chỉ trong chớp
mắt, anh lại tiếp tục tác phong quen thuộc, nhanh nhẹn ký tên của mình.

Cố Diễn Sinh
liên tục nhìn anh, thấp thoáng có điều suy nghĩ. Thói quen của anh vẫn không
thay đổi, khi viết tên mình, anh thích viết ngược. Chữ “Bắc” vốn viết nét phẩy
trước rồi mới đến nét sổ móc, nhưng anh lại thường viết sai. Anh nói đó là thói
quen đã hình thành từ nhỏ, không thay đổi được. Có lẽ là như vậy, giống như việc
cô yêu anh đã ăn sâu vào tận xương tủy, đau đến sâu thẳm cõi lòng. Nhưng chẳng
phải cô đã ép buộc mình thay đổi sao?

Trên đời này làm
gì có thứ gì thật sự không thể thay đổi, chỉ có không muốn thay đổi mà thôi.

Cố Diễn Sinh thu
lại lá đơn anh đã ký tên. Cô hơi thất vọng quay về phòng. Khi vừa nhấc chân, Diệp
Túc Bắc ngăn cô lại.

Diệp Túc Bắc vốn
rất nhanh nhẹn giờ lại tỏ vẻ do dự. Ánh mắt anh không rời khỏi cô, dường như chỉ
cần anh rời mắt là cô sẽ biến mất.

“Anh có thể cho
em tất cả. Chỉ có một thứ hy vọng em sẽ để lại cho anh.” Giọng của anh không lớn,
trong giọng nói có pha lẫn chút mệt mỏi, “Chiếc áo len em đan cho anh, hy vọng
em có thể để lại cho anh.”

Cố Diễn Sinh
căng thẳng, cô gượng gạo quay đầu, không muốn để anh thấy bất cứ sự yếu đuối
nào của cô, “Xin lỗi Diệp Túc Bắc, ngoài chiếc áo len đó ra tôi không cần thứ
gì của anh cả. Tôi không muốn bất cứ thứ gì chứng minh sự ngu ngốc của tôi nằm
trong tay anh.” Giọng nói của cô lạnh như băng. Không chỉ Diệp Túc Bắc mà ngay
cả bản thân cô cũng run lên vì lạnh.

Diệp Túc Bắc chậm
rãi tránh đường cho cô đi. Trong mắt anh hiện lên nụ cười ảm đạm. Giọng anh
không lớn, khản đặc nhưng từng câu từng chữ anh nói ra đủ để đánh mạnh vào lòng
cô, “Anh biết anh không có tư cách giữ em lại, anh cũng biết em và Lộ Tùng
Quang không như những gì phóng viên viết. Nhưng anh vẫn không kìm được sự nóng
giận. Cố Diễn Sinh, những lời anh nói với em hôm qua là nghiêm túc.”

Anh yêu tôi sao?
Cố Diễn Sinh nhớ lại câu nói của anh lúc nửa tỉnh nửa say. Cô im lặng một hồi
lâu không trả lời. Cô không có gì để nói, bởi tất cả đều như nước đổ đi không
thu lại được nữa rồi.

Diệp Túc Bắc thì không định im lặng. Anh tiến lên trước, kéo Cố Diễn
Sinh vào lòng. Anh dùng hơi ấm của cơ thể mình sưởi ấm cho cánh tay giá lạnh của
cô. Cằm anh tì lên trán cô, giọng nói run rẩy, “Ba năm trước, khi anh gọi điện
cho em, anh rất tỉnh táo. Nhưng anh tự nói mình là say. Nếu không, anh không
dám nói với em những lời đó.” Câu ‘Em lấy anh đi’ đó, anh đã phải mất bao nhiêu
công sức mới nói ra được? Người ta nói say rượu làm liều. Câu này quả là không
sai. Đối với cuộc hôn nhân do gia đình sắp đặt này, anh liều mình phản đối, bởi
anh không thể khẳng định được tình cảm Diễn Sinh dành cho anh. Anh không muốn
cô và anh tùy tiện kết hôn trong khi chưa xác định được tình cảm. Từ đáy lòng
anh hy vọng Diễn Sinh có thể tìm được người cô yêu thương nhất.

Chỉ khi say rượu
anh mới dám nói, người đó tại sao không thể là anh?

Ba năm kết hôn, vừa thăm dò nhau, vừa nhẫn nhịn nhau, họ trở thành những
con nhím nhát gan thận trọng xù lông. Chỉ cần sơ ý một chút là có thể làm đối
phương bị thương.

Tình cảm yếu đuối như thế, không phải là anh không biết.

Cố Diễn Sinh yên lặng lắng nghe, trái tim cô nhói đau như bị dao đâm.
Trong phút chốc, cô gần như đã muốn xé tan tờ đơn mà hai người đã ký tên. Nhưng
ngay sau đó cô đã tỉnh lại.

Cô không muốn ở
trong cái mạng từ lâu đã quấn bùng nhùng quanh mình nữa. Cô yêu anh, nhưng cô
càng muốn yêu bản thân mình hơn.

Cô nhẹ nhàng rời
khỏi vòng tay anh, như mỗi buổi sáng trước đây, dịu dàng chỉnh lại trang phục
cho anh. Mùi hương trên người Diệp Túc Bắc vẫn khiến cô lưu luyến. Hai mươi mấy
năm đủ để khiến tâm niệm của cô hóa thành tro bụi. Cô không ngẩng đầu, nói líu
ríu, “Tôi ở bên anh hai mươi mấy năm như lẽ đương nhiên. Bây giờ cũng nên kết
thúc thôi.”

“Anh biết.” Giọng
nói của Diệp Túc Bắc run rẩy, “Anh chỉ không muốn có hiểu lầm. Anh và Tô Nham
không như người ta đồn đại.”

Cố Diễn Sinh gật
đầu. Chuyện của anh và Tô Nham, dù sao cũng không đơn giản như vậy. Cô ít nhiều
cũng đoán ra được vài phần, từ thái độ của bố chồng và ông nội.

Từ sâu trong
lòng cô cười lạnh lùng, hóa ra tất cả đều có điềm báo từ trước. Trình Linh Tố
cũng tốt, Viên Tử Y cũng vậy, chẳng phải cuối cùng Hồ Phỉ đã sống cùng Miêu Nhược
Lan sao?

Cô thở một tiếng,
mỉm cười, cuối cùng không nói gì.

Cuối cùng họ vẫn
xa nhau, để lại sau lưng sự chăm sóc, sự đau thương trước đây và sự lạnh nhạt của
cuộc đời này.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3