Hôn - Chương 17 - 18

Chương 17

Cố
Diễn Sinh tiện tay đặt cuốn tạp chí xuống bên cạnh Diệp Túc Bắc, tự nhiên dựa đầu
vào bờ vai rất dày của anh, “Sao tự nhiên lại muốn đi du lịch? Không cần công
ty nữa à?”

Diệp
Túc Bắc giang rộng cánh tay, kéo cô thật chặt vào lòng, khuôn mặt anh giống như
quân vương, dịu dàng như gió xuân, giọng nói thoang thoảng nhẹ nhàng, “Tiền kiếm
không hết, anh cũng muốn được nghỉ ngơi.”

Cố
Diễn Sinh gục đầu suy tư.

Với
người phụ nữ khác, một người chồng bận rộn mà dám gác công việc lại để mời vợ
đi du lịch, thì đó quả là tin không còn gì tốt đẹp bằng, nhưng đáng tiếc là Cố
Diễn Sinh lại thấy sợ có con, giống như sợ đi du lịch.

Điều
đó có liên quan mật thiết đến chuyến đi hưởng tuần trăng mật trước đó của họ.

Khi
đó, chuyến đi tuần trăng mật của họ là đến đảo Bali. Khí hậu trên Đảo Bali đúng
là thật thích hợp để đi dụ lịch, nhưng đáng tiếc là cô không được hưởng thụ. Là
vì khi họ vừa xuống máy bay, chưa kịp đến khách sạn thì đã xảy ra chuyện nghiêm
trọng, đó là Diệp Túc Đông đi làm nhiệm vụ và trở thành người thực vật. Diệp
Túc Bắc vừa nhận điện thoại đã vội mua vé máy bay quay về.

Trong
lúc hoảng loạn, anh chỉ mua một vé.

Cố
Diễn Sinh đứng giữa dòng người tấp nập đi lại, đứng trân trân nhìn Diệp Túc Bắc
vừa mải làm thủ tục vừa nghe điện thoại để trao đổi về những việc liên quan đến
chuyện đó. Anh đã sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy, chỉ có duy nhất một thứ anh
không sắp xếp, đó là cô vợ mới cưới đang đứng trân trân nhìn anh từ xa, Cố Diễn
Sinh.

Cố Diễn Sinh suy nghĩ lý do khiến anh chỉ mua có một vé,
nhưng nghĩ đến nát óc mà cô vẫn không thể tìm ra được đáp án.

Lúc
đi, Diệp Túc Bắc dặn dò cô, “Anh Túc Đông xảy ra chuyện, anh về trước xem tình
hình thế nào, anh đã gọi điện cho thư ký Vu Hân Lan rồi, ngày mai cô ấy sẽ tới,
tất cả mọi việc cô ấy sẽ sắp xếp được.”

Cố Diễn Sinh không nói một lời nào, cũng chẳng
hỏi gì. Chỉ một mình kéo hành lý đến khách sạn.

Đảo Bali thật đẹp, nhưng với cô, nó lại thật châm biếm,
mỉa mai, thế giới rực rỡ tuyệt đẹp đó khiến cô thấy khủng hoảng.

Ngày
hôm sau, quả nhiên, Vu Hân Lan đến đúng giờ, người đầy gió bụi nhưng vẫn không
hề lếch nhếch, giải thích một cách cặn kẽ với cô. Mỗi một câu đều đặt quyền chủ
động lên người Diệp Túc Bắc, cô muốn tranh cãi cũng không được, oán trách cũng
không xong.

Chuyến
bay dài mười mấy tiếng, lẽ ra cô phải nổi giận hoặc buồn chán, nhưng trái tim
như tê dại của cô cuối cùng lại chuyển thành sự quan tâm, rốt cuộc cô yêu anh
bao nhiêu, yêu đến mức không còn cái tôi trong đó?

Đi
ra khỏi sân bay, Cố Diễn Sinh ấn chặt chiếc mũ hình tròn đầy màu sắc trên đầu,
chiếc áo phông với hình logo to và chiếc quần bò rộng khiến cô chẳng khác nào
một sinh viên chưa hiểu sự đời.


nghĩ, mình là cô dâu độc lập nhất trên đời. Một mình trải qua kỳ trăng mật, cuối
cùng lại ngồi máy bay bay về với thư ký của chồng.

Lúc
Vu Hân Lan làm thủ tục, Cố Diễn Sinh lôi máy điện thoại ra, mười mấy tiếng ngồi
trên máy bay đều phải tắt máy. Vừa mới mở ra, đã thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ.

Cố
Diễn Sinh gọi điện cho mẹ, “Mẹ, con về rồi!” Cô cố nói với giọng bình thản, như
thể chưa hề có gì xảy ra. Cô chỉ là một cô dâu mới quay về sau kỳ nghỉ tuần
trăng mật.

Nhà
họ Diệp bưng bít mọi thông tin, nên bà Cố chẳng biết gì cả, khi Cố Diễn Sinh vừa
mới về, bà đã lẩm bẩm vài câu, nhưng lẩm bẩm thì cũng không che giấu nổi sự
sung sướng của bà, Cố Diễn Sinh có thể tưởng tượng ra được niềm vui không che
giấu nổi trên miệng của bà.

Đúng thôi, con gái được gả cho một người đàn ông có gốc
gác, lại còn có tiền đồ sáng lạn, người mẹ nào mà không vui chứ!

Nhưng
đáng tiếc, người đàn ông đã biết rõ gốc gác, lại còn có tiền đồ sáng lạn này, lại
không yêu cô.

Cố
Diễn Sinh ngẩng đầu lên, ánh nắng rực rỡ tràn ngập ánh mắt, khiến người ta chói
mắt, cô khẽ nhắm mắt lại, mặt trời biến thành một chấm nhỏ màu trắng.

Lúc
ngắt điện thoại, Cố Diễn Sinh đã thấm mệt, mặt cô ỉu xìu, rồi gọi điện cho Diệp
Túc Bắc.

Điện thoại kêu tút tút, cuối cùng cũng mở máy, vẫn chưa đợi
người đầu kia mở miệng, cô đã cướp lời nói trước, “Diệp Túc Bắc, bất luận là lý
do gì, hôm nay nhất định em phải gặp anh.”

Một
hồi lâu, đầu kia không thấy có tiếng trả lời. Cố Diễn Sinh chau mày, gắt lên một
cách nghi ngờ, “Diệp Túc Bắc?”

“À...
Diệp Túc Bắc đánh rơi máy ở chỗ tôi...”

Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc của người con gái đó,
nét mặt của Cố Diễn Sinh sầm xuống. Chẳng buồn quát tháo.

Trái
tim cô như bị đâm nhói, rỉ từng giọt máu, lại giống như hàng ngàn viên đá cùng
dội ngược lên, lạnh đến mức khắp người cô run cầm cập.


cố gắng hít thở thật sâu, “Cô Tô, xin cô hãy chuyển lời đến Diệp Túc Bắc, hôm
nay nhất định anh ấy phải về nhà.” Nói xong cô còn bồi thêm một câu, “Còn nữa,
xin đừng tùy tiện nghe máy của Diệp Túc Bắc, nếu là bố chồng hoặc bố tôi gọi đến,
nếu cô nghe, mọi người sẽ không chịu nổi đâu.”

Rồi
cô ngắt điện thoại một cách dứt khoát, không cho đối phương cơ hội kịp ngạc
nhiên.

Như thế thật lợi hại phải không? Rất đáng gờm phải không?

Cố
Diễn Sinh cười một cách chua chát, cười mà nước mắt cứ ứa ra.

Đúng
lúc đó, Vu Hân Lan bước tới, nhìn nét mặt của Cố Diễn Sinh như hiểu hết tâm tư,
cô thở dài, giải thích với Cố Diễn Sinh, “Thực ra, mấy hôm nay Tổng giám đốc Diệp
rất bận, anh Đông xảy ra chuyện, còn cô Tô... lại cứa cổ tay, Tổng giám đốc
cũng vì lương tâm mới đi thăm cô ấy.”

Cố
Diễn Sinh gật gật đầu, chấp nhận lời giải thích đó một cách thản nhiên. Cuối
cùng câu trả lời mà cô đã vắt óc suy nghĩ đi tìm được hiển hiện rõ mồn một như
vậy, lý do khiến anh mua một tấm vé, hóa ra chỉ đơn giản như vậy.


Nham đã tự vẫn, vì vậy anh ấy vội vội vàng vàng quay về, cho dù anh ấy đã kết
hôn rồi.

Cố
Diễn Sinh lại rơi vào những ký ức đau khổ, ngây ngây ngắm nhìn khuôn mặt vừa
quen thuộc, vừa xa lạ của Diệp Túc Bắc.

Diệp
Túc Bắc thấy nét mặt cô có vẻ khác thường, hỏi một cách ngạc nhiên, “Sao thế?
Khó chịu à?” Anh chạm chạm vào trán của cô một cách đầy quan tâm, cô giang đôi
tay bất lực của mình ra ôm chặt lấy anh, quay người đan tay anh vào tay của
mình, vuốt đi vuốt lại, cô nói, “Lần này chắc anh không để em ở lại một mình chứ?”

Diệp
Túc Bắc ngây ra một lát, rồi ngay lập tức ôm cô vào lòng, “Anh xin lỗi.” Giọng
nói đầy vẻ hối lỗi.

Cố
Diễn Sinh để mặc cho anh ôm, những ký ức đau buồn đó dường như vẫn chưa tan biến
hết, rõ ràng là cô không muốn nhớ đến, nhưng cô không thể nào quên nổi.

* * *

Cuối cùng sau
khi bàn bạc, hai người đã quyết định đi Châu Âu. Sau khi nhận nhiệm vụ được
giao, Vu Hân Lan đã nhanh chóng sắp xếp cho họ.

Hôm đi, đột
nhiên “người bạn thân” của Cố Diễn Sinh lại đến hỏi thăm. Hành hạ cô đến toát cả
mồ hôi. Diệp Túc Bắc nhìn vậy, thấy thương vô cùng, ôm cô vào lòng rồi lau mồ
hôi cho cô, cuối cùng mặt cô trắng bệch ra, anh còn định thay đổi lịch bay.

Không ngờ Cố Diễn
Sinh ngoan cố, vẫn cố gắng lên máy bay. Vừa lên máy bay, cô đã bắt đầu ngủ, đợi
đến lúc cô tỉnh dậy trong cơn đau, trước mặt đã có một cốc nước đường đỏ ấm được
pha sẵn.

Diệp Túc Bắc nhìn cô với vẻ ưu tư, rồi bê cốc nước đường lên.

Lúc xuống máy
bay, Diệp Túc Bắc nửa ôm nửa dìu cô.

Anh hỏi, “Em còn
đau không?”

Chân của Cố Diễn
Sinh mềm nhũn, cố nở một nụ cười yếu ớt, “Không đau.”

Diệp Túc Bắc
thoáng trầm tư, rồi ngồi xổm xuống trước mặt cô, “Lên đi, em thế này không đi
được đâu.”

Đầu óc Cố Diễn Sinh u u mê mê, rồi cô cũng ngồi lên lưng anh.

Diệp Túc Bắc bước
đi một cách vững chãi, trên lưng anh, Cố Diễn Sinh nửa tỉnh nửa mơ, hai tay ôm
lấy cổ anh, đầu gục xuống gáy anh. Hơi ấm của cơ thể Diệp Túc Bắc làm cho sự
đau đớn của Cố Diễn Sinh dịu dần xuống.

Trong giây phút,
cô bỗng thảng thốt, nhẹ nhàng nói với anh, “Túc Bắc, lâu lắm rồi anh không cõng
em.”

Diệp Túc Bắc bước
đi từng bước, từng bước, bên tai có rất nhiều âm thanh, nghe không rõ lời cô.
Diệp Túc Bắc hơi lúng túng, “Gì cơ?”

Cố Diễn Sinh lắc
lắc đầu, “Không có gì.”

Ngày nhỏ, lúc nào Diệp Túc Bắc cũng cõng cô, nhưng kể từ sau khi lớn lên,
cơ thể có những thay đổi, nam nữ khác nhau, nên hầu như không thể có những hành
động như vậy nữa.

Lần cuối cùng
anh cõng cô, đó là một lễ Giáng sinh lớn.

Hôm đó vô cùng
náo nhiệt, khắp các đường phố lung linh ánh đèn, cảnh vật bốn bề đều rực rỡ,
người đi đông nghịt san sát vào nhau, Cố Diễn Sinh nắm lấy áo của Diệp Túc Bắc
đi lại khó khăn trong dòng người, những bông hoa tuyết nhẹ nhàng rơi xuống cổ
cô, khiến cô rùng mình vì lạnh.

Cuối cùng, Diệp
Túc Bắc quay đầu lại, chẳng nói câu gì, chỉ im lặng cầm lấy tay cô.

Bàn tay của Diệp
Túc Bắc rất dày, dù đang trong tuyết rơi mà vẫn rất ấm, bàn tay lạnh ngắt của Cố
Diễn Sinh được anh nắm rất chặt, anh dắt cô bước ra khỏi dòng người, cô ngốc
nghếch đi theo anh, từng bước, từng bước, như thể điểm cuối là vũ trụ hồng
hoang, đá nát vàng phai.

Vừa chui ra khỏi
dòng người đông kịt và vẫn chưa kịp thở, Diệp Túc Bắc đã phát hiện ra một chuyện
nan giải khác.

Cố Diễn Sinh thật
bất cẩn, giày bị người ta dẫm tụt một bên, thế mà vẫn đi được một đoạn dài mà
không cảm thấy gì.

Diệp Túc Bắc
than vãn một cách bất lực, “Đúng là đồ ngốc nghếch.” Nói rồi tháo chiếc khăn
ra, cuốn chặt lấy bên chân đã lạnh cóng của cô. Anh ngồi xổm xuống trước mặt
cô, “Lên đi, đừng đi nữa, chúng mình quay về thôi.”

Lòng Cố Diễn
Sinh dịu xuống vì cảm giác ngọt ngào, cô ngượng ngùng ngồi lên lưng anh.

Cuối cùng chân
cô cũng bị thương vì quá lạnh, ngón chân bị thương, bôi bao nhiêu thuốc mà vẫn
không đỡ. Đến nỗi bây giờ chỉ cần mỗi khi đi giày lạnh, Cố Diễn Sinh đều bị hằn
vết sẹo khá sâu.

Chỉ có điều trong
mắt Cố Diễn Sinh, vết sẹo đó lại không hề xấu chút nào.

Rõ ràng đó đều
là những ký ức đã qua lâu rồi, rõ ràng lẽ ra đã phải chôn vùi theo lớp bụi thời
gian, vậy mà giờ đây lại làm tim đập cuồng nhiệt. Cố Diễn Sinh cười một cách ngốc
nghếch, cô ôm chặt lấy cổ anh, ghé sát vào tai anh hỏi nhỏ, “Túc Bắc, anh sẽ
cõng em suốt đời chứ?”

Đã bao năm trôi
qua, Cố Diễn Sinh vẫn ngốc nghếch như ngày nào, ngày đó, cô cũng ngốc nghếch ngồi
trên lưng anh và hỏi, “Túc Bắc, anh sẽ cõng em suốt đời chứ?”

Diệp Túc Bắc khẽ
cười, Cố Diễn Sinh ở phía sau lưng anh nên không nhìn thấy nét mặt anh, cô chỉ
nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của anh, “Có.”

Chà, giống y hệt
năm đó.

Nhưng liệu, có
giống như năm đó, không thể trở thành hiện thực?

Chương 18

Đàn ông như Diệp
Túc Bắc có ai mà không yêu chứ? Hào phóng, phong lưu, phong thái ngời ngời. Có
tài năng, có niềm đam mê, tuổi còn trẻ mà sự nghiệp đã thành công. Gia đình, học
hành đều hoàn mỹ, đối xử với phụ nữ lại vô cùng ga-lăng, nhẫn nại đến mức tuyệt
đối. Kể từ khi cô biết nhớ, anh đã luôn được mọi người coi là trung tâm, là sao
sáng. Bất cứ người con gái nào chỉ cần tiếp xúc với anh một lúc thì đều bị anh
cuốn hút, nói gì đến cô, người đã theo chân anh mười mấy năm trời.

Cô yêu anh, chỉ
cần còn một tích tắc, là cô cũng lao vào yêu anh như con thiêu thân không hề do
dự với từng thời khắc ấy; còn anh bắt cô phấn đấu phá vòng vây, kiên định không
rời thì mới mong nhận lại được sự đối xử công bằng.

Tình yêu từ xưa
đến nay chưa bao giờ công bằng, ai yêu trước thì chắc chắn sẽ bị thiệt thòi, Cố
Diễn Sinh nghĩ rằng mình đã sẵn sàng chuẩn bị cho điều đó.

Dường như Diệp
Túc Bắc là một giấc mơ dài rất đẹp bắt đầu từ khi cô còn là một đứa trẻ, trong
đó có phù thủy, rồng ác, lâu đài hoa hồng, cô nghĩ rằng sau bao nhiêu thăng trầm
thử thách, hoàng tử và công chúa xứng đáng được sống hạnh phúc bên nhau. Mãi
cho đến cuộc hôn nhân mang tính thế kỷ đó, Cố Diễn Sinh mới phát hiện ra rằng,
hóa ra kết thúc của giấc mơ đẹp lại là ác mộng, hôn nhân của cô từ đầu đến cuối
chỉ có một mình cô đang chiến đấu.

Nhưng thế thì sao chứ? Cố Diễn Sinh là một người quật cường, đánh không
chịu chết, ai muốn sánh cùng Diệp Túc Bắc, muốn hóa thành đôi bướm sống chết có
nhau với anh ấy, cô sẽ đập chết họ như đập ruồi muỗi. Bản thân Cố Diễn Sinh vẫn
luôn thừa nhận rằng mình có phần hơi tàn bạo, hung dữ.

Nhưng cũng có
lúc Cố Diễn Sinh không sắc nhọn được, như lúc này chẳng hạn.

Diệp Túc Bắc ngồi
trên ghế sofa trong quán bar để xem thị trường cổ phiếu bằng máy tính bảng, mặc
dù ngồi trong phòng, nhưng anh vẫn ngồi thật ngay ngắn, khắp người toát lên vẻ
thư thả, thanh tao, trông đúng là trẻ đẹp, lịch sự khác người. Anh tập trung
toàn bộ tinh thần vào máy tính, chân mày hơi chau lại.

Ban ngày anh đưa
Cố Diễn Sinh đi chơi, tối đến lại phải mở lịch họp để sắp xếp công việc, cô
nhìn thấy hết mọi vất vả của anh, vậy mà anh chẳng oán thán nửa lời.

Cố Diễn Sinh biết,
anh ấy đang thực lòng muốn bù đắp những điều đáng tiếc trước đây.

Nhìn Cố Diễn
Sinh ngồi ngây ra đó, Diệp Túc Bắc vội giãn mày, vẫy vẫy cô, “Qua đây.”

Cố Diễn ngây ra,
hỏi, “Làm gì?”

“Cho anh ôm một
lúc.”

Cố Diễn Sinh
ngoan ngoãn bước tới, ngồi lên đùi anh, anh ôm lấy cô từ phía sau, chống cằm
vào vai cô. Hai người chẳng nói một lời nào, nhưng cũng không thấy có gì bất ổn,
cảnh tượng đó, bất cứ ai nhìn thấy cũng phải cảm động vì sự ấm áp. Trong lòng
Cố Diễn Sinh như có một ngọn lửa đang bùng cháy, khắp cơ thể nóng râm ran. Rèm
cửa trong phòng không hề kéo lên, bầu trời dệt đầy sao lấp lánh giống như bức
danh họa của Van Gogh, đẹp đến mức không thể cưỡng lại. Cố Diễn Sinh khẽ
nghiêng đầu, dựa sát vào Diệp Túc Bắc.

Diệp Túc Bắc vẫn
say sưa xem máy tính, những bảng biểu liên tục thay đổi khiến Cố Diễn Sinh hoa
cả mắt, cô hạ giọng nói lẩm bẩm với anh, “Ngày nào anh cũng xem những thứ này
mà không thấy mệt à?”

“Buồn ngủ rồi phải
không?” Giọng Diệp Túc Bắc trầm ấm và như mê hoặc lòng người, Cố Diễn Sinh cảm
thấy rất yên tâm. Cô cũng không giấu cảm giác mệt mỏi, “Nhìn những con số đó là
thấy buồn ngủ rồi.”

Diệp Túc Bắc cười,
“Thế thì xem cái khác nhé.”

Cố Diễn Sinh liền
mở to mắt, một tay cầm luôn lấy con chuột máy tính, tắt luôn những con số khiến
người ta đau đầu, mở một trang Web và bắt đầu xem phim Hồng Kong, còn luôn miệng
lẩm bẩm, “Ở đây ngày nào cũng nghe người nước ngoài nói líu la líu lo mà chẳng
hiểu gì cả, giờ phải xem thứ gì khiến người ta thấy thân quen chứ.”

Diệp Túc Bắc gõ
gõ đầu cô một cách nuông chiều, “Ngày trước bắt em phải chịu khó học đi, giờ
thì thấy sợ rồi chứ gì, đến tiếng Anh còn nói không sõi.” Nói rồi tiện tay ôm lấy
eo của cô.

Cố Diễn Sinh trề trề môi, “Ngoại ngữ cần gì phải biết nhiều, biết một thứ
là tốt rồi, em nói tiếng Đông Bắc lưu loát thế còn gì!” Thời gian trước cô quen
với Tiểu Thẩm Dương, nên bây giờ đúng là tiếng Đông Bắc nói như người địa
phương.

Diệp Túc Bắc vừa
nghe vậy thì cười hì hì, sau cười phá lên, thích lý luận, tranh cãi là sở trường
của cô, anh nhìn thẳng vào cô, một lát sau ghé sát môi vào tai cô, khẽ thốt lên
hai tiếng, “Đồ ngốc.” Giọng nói trầm ấm thật dễ nghe, như gợi tình. Tai của Cố
Diễn Sinh như rung lên rồi nóng ran.

Cô cố gắng kiềm
chế ham muốn đang trỗi dậy, vội quay sang để xem máy tính, ra vẻ đang rất chú
tâm vào xem phim.

Bộ phim truyền
hình đó kể về chuyện tình của một nữ cảnh sát hình sự. Trong phim đang phát đến
đoạn công việc của cảnh sát hình sự quá nhiều, lúc nào cũng phải uống thuốc
tránh thai, và người chồng của nữ cảnh sát hình sự đó đã lén lút đổi thuốc
tránh thai thành thuốc Vitamin.

Xem đến đây, Cố
Diễn Sinh bỗng nghĩ đến việc “cô bạn thân hàng tháng” của mình vừa mới đi, đã đến
lúc phải uống thuốc tránh thai rồi.

Cô liền bước ra
khỏi lòng của Diệp Túc Bắc, vội vội vàng vàng lấy thuốc tránh thai trong hành
lý ra. Cô bảo Diệp Túc Bắc rót nước cho cô. Diệp Túc Bắc nhìn thẳng vào mắt cô
đầy ngụ ý, đứng lên lấy nước cho cô mà trong lòng cảm thấy không thoải mái lắm.

Cô lấy một viên
thuốc nhỏ để vào lòng bàn tay, lúc còn chưa kịp đưa vào miệng, cô chợt phát hiện
thấy viên thuốc nhỏ này có vẻ hơi khác so với thuốc mọi khi. Cô đưa viên thuốc
gần vào mắt hơn để nhìn, thì phát hiện ra trên viên thuốc tránh thai lại bị
khoét một hình chữ V.

Cô giữ thật chặt
viên thuốc.

Đúng lúc đó, Diệp
Túc Bắc rót xong nước và mang đến cho cô. Cô đón lấy cốc nước, rồi tiện tay đặt
xuống bàn nhỏ uống trà ở bên cạnh. Cô lắc lắc hộp thuốc, ánh mắt rực lên vì
nghi ngờ, hỏi, “Thế này là thế nào?”

Diệp Túc Bắc vừa
nhìn, ánh mắt đã tươi cười. Anh chỉ chỉ máy tính với vẻ vô tội, rồi nói không
ngại ngùng, “Vừa không cẩn thận đã bị đụng ý tưởng với anh ta rồi.”

Cố Diễn Sinh vừa tức giận vừa thấy buồn cười, cầm hộp thuốc lên rồi gõ
vào đầu anh. Anh cũng không né người đi, cứ để mặc cho hộp thuốc đó gõ vào trán
mình. Chiếc trán căng bóng bỗng bị luôn một vệt đỏ. Cố Diễn Sinh thấy trán anh
bị đỏ vì mình gõ hộp thuốc lên, trong lòng hơi hối hận, nhưng vẫn bình thản,
ngượng nghịu quay đầu đi, không nhìn anh nữa.

Diệp Túc Bắc cười
sung sướng rồi ôm chặt Cố Diễn Sinh vào lòng như chưa hề có gì xảy ra, dịu dàng
nói, “Vợ ngoan, đừng giận.”

Cố Diễn Sinh giận
dữ quở mắng anh, “Bỉ ổi.”

“Phải, phải, phải,
anh bỉ ổi.”

“Vô liêm sỉ.”

“Phải, phải, phải,
anh vô liêm sỉ.”

...

Chưa kịp đợi Cố
Diễn Sinh mắng đủ, Diệp Túc Bắc đã bế cô lên giường, Cố Diễn Sinh chưa kịp phản
ứng lại, đã bị anh đè mạnh lên người.

Cố Diễn Sinh
nhanh tay nhanh mắt giữ lấy bàn tay tuyệt đẹp của anh đang cởi bộ quần áo ngủ của
cô, “Làm gì đấy?”

Diệp Túc Bắc cười, khuôn mặt vô tội, khẽ nói, “Em thử nói xem?”

“Không được làm
như vậy, sẽ có thai đấy.”

“Có phải chúng
mình không nuôi được đâu.”

“Nhưng...”

Diệp Túc Bắc phá
vỡ sự do dự của Cố Diễn Sinh, nhẹ nhàng hôn lên cổ cô, dưới cằm, rồi hôn dần xuống
dưới. Đầu óc Cố Diễn Sinh thấy hơi hỗn loạn, nhưng rồi một lát cũng mềm xuống.

Diệp Túc Bắc
tranh thủ chớp thời cơ, mút mút dái tai cô, “Vợ yêu, chúng mình có một đứa con
nhé.”

“Ứ.” Dái tai của
Cố Diễn Sinh là phần mẫn cảm nhất, bị anh mút mát, cả cơ thể tê đi như điện giật.

Diệp Túc Bắc cười một cách khoái trá, lập tức nhân cơ hội đó cởi bỏ áo
cô. Chiếc áo dài đến đùi đột nhiên lành lạnh khiến đầu óc đang tê dại của Cố Diễn
Sinh chợt bừng tỉnh, cô nhớ ra cái gì đó, đột nhiên hỏi, “Diệp Túc Bắc, chắc
không phải anh đang làm thí nghiệm đấy chứ?” Nói xong, cô bật cười.

Diệp Túc Bắc đã
bị cô nhắc lại chuyện lúc còn nhỏ, véo ngực cô rất mạnh, anh cười một cách
khoái trá, rồi nói, “Đúng là trí nhớ của em không tồi.”

Cố Diễn Sinh cười
đắc chí, cãi lại, “Có người thẹn quá hóa giận rồi kìa.”

Diệp Túc Bắc nằm
phủ phục lên người cô, “Nhìn xem, em có chuyên tâm đâu, vẫn còn tâm trí để nói
chuyện à.” Nói rồi, anh làm động tác nhanh hơn, mạnh hơn.

Cố Diễn Sinh
không chịu, cười rồi mắng anh, “Diệp Túc Bắc, anh đúng là lưu manh!”

“Anh cũng có bao giờ nói anh không phải là người như thế đâu.”

...

Diệp Túc Bắc đưa
tay tắt đèn ngủ ở đầu giường, bóng tối đen như mực vẫn không bao phủ nổi ánh
xuân đang tràn ngập trong căn phòng này...

Điều ấu trĩ nhất
trong cuộc đời Diệp Túc Bắc, có lẽ chính là chuyện “làm thí nghiệm” này, mỗi lần
Cố Diễn Sinh nhắc tới, anh đều chuyển đề tài để che giấu sự xấu hổ, ngại ngùng
của mình. Mà Cố Diễn Sinh từ xưa đến nay vốn lại là người dai dẳng, Diệp Túc Bắc
càng cảm thấy lúng túng và càng muốn chuyển đề tài, cô lại càng không chịu
buông tha.

Thực ra tham gia vào việc “thí nghiệm” đó cũng có Cố Diễn Sinh, nhưng chỉ
có điều cô là người tham gia một cách bị động.

Đó là năm Diệp
Túc Bắc mười ba tuổi, còn Cố Diễn Sinh mười hai tuổi.

Lúc đó mới bước vào cấp hai, có hôm được nghỉ học, Diệp Túc Bắc đã bí mật
chặn Cố Diễn Sinh trên đường, rồi nói với Cố Diễn Sinh với vẻ mặt rất nghiêm trọng,
“Diễn Sinh, lại đây.”

Cố Diễn Sinh
cũng vừa được nghỉ học, hai bím tóc ngoe nguẩy trên đầu, cô tiến lại gần anh,
“Anh Tiểu Bắc! Anh gọi em à?”

“Hôm nay thầy
giáo vật lý giảng về một chất, muốn bọn anh về nhà làm thí nghiệm.” Lúc đó mặc
dù Diệp Túc Bắc mới mười ba tuổi, nhưng trong mắt Cố Diễn Sinh, anh chẳng khác
nào thần thánh. Thành tích từ nhỏ của anh đều khiến người ta ngưỡng mộ, vừa
nghe nói làm thí nghiệm, hai mắt Cố Diễn Sinh đã sáng lên, cô mở to mắt và nói,
“Làm thí nghiệm à? Cho em đi với!”

Diệp Túc Bắc ra
vẻ trầm ngâm, “Thí nghiệm này buộc phải có em tham gia. Nhưng em chỉ cần nhắm mắt
là được.”

Vẻ mặt Cố Diễn Sinh đầy ngạc nhiên, “Đơn giản thế thôi à?”

“Đúng, không được
nhìn trộm.”

Cố Diễn Sinh
ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Ngay lập tức, cậu bé Diệp Túc Bắc mới mười ba tuổi
cúi đầu xuống hôn nhẹ vào môi cô, mặc dù lúc đó cô cũng mới chỉ mười hai tuổi,
nhưng cô vẫn còn nhớ mọi cảm giác trong thời khắc ấy. Môi của Diệp Túc Bắc hơi
lạnh, rất mềm, cô cảm thấy anh hơi run.

Anh chỉ dám hôn
nhẹ là dừng lại. Chỉ chạm nhẹ một cái đã rời khỏi bờ môi cô.

Cố Diễn Sinh mặc
dù nhỏ, nhưng cũng lờ mờ hiểu biết chút ít, cô mở to mắt, kinh ngạc nói, “Anh
Tiểu Bắc, sao anh lại hôn em?”

Diệp Túc Bắc thấy
hơi ngượng vì bị cô bóc mẽ, nhưng vẫn mạnh mồm, anh tỉnh bơ, “Đây là đang làm
thí nghiệm, không phải là hôn em.”

“À!” Cố Diễn
Sinh bĩu môi, cô vốn là người vô tâm vô tư, nên cũng không suy nghĩ nhiều lắm.

Chỉ mãi đến sau
này, khi cô hiểu thế nào là nụ hôn đầu đời, cô mới hốt hoảng, nụ hôn đầu đời của
mình đã bị Diệp Túc Bắc cướp đi mất khi cô mới mười hai tuổi với cái lý do rất
khiên cưỡng, buồn cười là cần làm “thí nghiệm.”

Vì thế mỗi lần
nhớ lại, cô đều trêu Diệp Túc Bắc, cho đến khi họ lớn mãi, lớn đến lúc không thể
dùng chuyện đó ra để trêu nữa thì mới thôi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3