Hôn - Chương 15 - 16

Chương 15

Lúc Cố Diễn Sinh
tới xưởng, trời đã tối om.

Cố Diễn Sinh lại nhìn đồng hồ, 7 giờ 5 phút, chỉ còn 45
phút nữa là đến giờ hẹn Diệp Túc Bắc. Nếu nói cô không hồi hộp thì là nói dối.
Cô và Diệp Túc Bắc quen nhau đã hai mươi mấy năm, chưa bao giờ Diệp Túc Bắc chủ
động cùng đón sinh nhật với cô, tất nhiên anh cũng tặng quà, nhưng đều là do Cố
Diễn Sinh nhắc từ trước đó rất lâu hoặc gợi ý gần xa. Vì thế ngày hôm nay đối với
Cố Diễn Sinh có ý nghĩa cực kỳ quan trọng.


chau mày, cắn chặt răng đi được ba bậc thì bắt đầu leo cầu thang hai bậc một.
Cô dừng chân trước cửa, xưởng vẽ trước mắt tối om.


đẩy mạnh cánh cửa, cô chưa kịp chạm tay vào công tắc điện thì cả căn phòng đã
sáng trưng. Lộ Tùng Quang tay cầm một bó hoa đang đứng cạnh một chùm bóng bay rất
to, chiếc bàn dài vốn được anh dùng để vẽ tranh đã được dọn dẹp sạch sẽ, phủ một
chiếc khăn trải bàn mềm mại, bên trên bày rất nhiều đồ ăn và những ngọn nến kim
loại lung linh, rực rỡ.

Lộ
Tùng Quang nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt đẹp vòng thành một vầng trăng non, ánh lửa
trong phòng làm việc tỏa sáng, ánh sáng kim loại ở nến phản chiếu lên chiếc cúc
áo của anh, khiến nó lấp lánh, nhìn thật mê hồn.

Cố
Diễn Sinh ngây ra và đứng nguyên chỗ cũ, như thể đã bị đóng đinh, mắt mở to
không chớp.

Lộ
Tùng Quang cười, “Bất ngờ không?”

Cố
Diễn Sinh không phải là người lòng dạ sắt đá, nhưng cô cũng hiểu địa vị của
mình từ lâu đã không thể thản nhiên đón nhận những quà tặng như trong cổ tích nữa.
Cô hít một hơi thật sâu, cúi đầu nhìn đồng hồ, rồi quay sang Lộ Tùng Quang, cô
cắn chặt môi rồi nói, “Lộ Tùng Quang, cảm ơn anh vì vẫn nhớ tới sinh nhật của
em, và cảm ơn tất cả những gì anh đã chuẩn bị cho em, nhưng em rất xin lỗi, em
bây giờ không còn như ngày trước nữa, không thể đón nhận tình cảm tốt đẹp của
anh.”


nhìn Lộ Tùng Quang với chút lo lắng. Gương mặt anh bỗng đanh lại, nhưng chỉ một
thoáng là đã bình thường trở lại, anh nhún nhún vai, “Không sao, anh cũng sớm
biết sẽ như thế này, em đến là đã khiến anh rất bất ngờ rồi.”

Nhìn
ánh mắt có chút thất vọng của anh, Cố Diễn Sinh không đành lòng. Cô yên lặng một
hồi lâu mới nói, “Thế thì em đi đây, thành thật xin lỗi anh, Diệp Túc Bắc đang
đợi em.”

Lộ
Tùng Quang tiếp tục cười, “Không sao, anh chỉ muốn nhìn em một lát thôi, như thế
đã là vượt quá mong đợi của anh rồi.”

Cô không dám nhìn Lộ Tùng Quang nữa, anh càng tỏ ra bình
thản, cô lại càng cảm thấy vô cùng áy náy, hổ thẹn. Kể từ lúc quen anh, cô đã
biến cuộc sống của anh chẳng khác nào thảm họa.

Cổ
họng cô như cứng lại, quay mình bước đi, mỗi bước đi vô cùng khó khăn, chân nặng
như chì. Bầu trời như phủ thêm một lớp màu u ám, những ánh sao lấp lánh thường
ngày dường như đều trốn bên trong lớp màu u ám đó.

Một loạt ký ức trong khoảng thời gian đó bỗng ùa về như nước
lũ, như muốn nhấn chìm cô trong chớp mắt. Trước mắt cô chỉ hiển hiện khuôn mặt
trìu mến, tươi cười của Lộ Tùng Quang.

Sự
nuông chiều của anh có thể so sánh với bố cô, trước đây cô thường nói với anh,
“Lộ Tùng Quang, em thấy anh chẳng giống bạn trai em chút nào, anh giống bố em,
tại sao anh lại tốt với em như vậy?”

Trước
câu hỏi rất trẻ con đó của cô, Lộ Tùng Quang chỉ thủng thẳng trả lời, “Có lẽ là
do kiếp trước anh nợ em.”

Chính vì sự yêu thương và nuông chiều của Lộ Tùng Quang,
nên cô mới cư xử thoải mái như thế, mỗi lần đến gặp Lộ Tùng Quang, cô đều thích
nũng nịu gọi anh là, “bố nhỏ”. Nhưng anh cũng không để bụng, chỉ đưa tay ra xoa
đầu cô. Lúc đó, Cố Diễn Sinh chỉ thấy hơi hoảng hốt, sợ Diệp Túc Bắc sẽ thấy.


biết mình đã sai, nhưng lúc đau khổ nhất, bao giờ cô cũng muốn kéo người khác
đau khổ cùng mình.

Đến
giờ cô vẫn nhớ lúc học đại học, buồn quá, cô đã học lớp nữ công gia chánh, ăn sẵn
nằm ngửa từ bé, cô đâu biết thế nào là nấu ăn. Làm được một đĩa thịt sợi ớt
xanh đen xì xì liền hồ hồ hởi hởi đem ra cho Lộ Tùng Quang, lại còn cao giọng tự
tin, “Tự tay em làm đấy, anh có phúc lắm nhé.”

Lộ
Tùng Quang cười ha ha cầm đũa lên ăn bằng sạch đĩa thức ăn, ăn xong lại còn
nghiêm túc nhận xét, “Món thịt muối này làm vừa ngon.”

Lúc
đó Cố Diễn Sinh vênh vênh mặt lên, lấy đũa chấm chấm vào chỗ nước còn thừa, mặn
đến mức không thể nuốt nổi, cô ngại quá vội móc họng của Lộ Tùng Quang để anh
nôn ra, nhưng anh đã gạt tay cô ra và nói, “Nếu được ăn cả đời, chắc chắn lần
nào anh cũng ăn hết.”

Cố
Diễn Sinh trào nước mắt, cô biết lúc này nếu để lòng mình yếu mềm, thương hại,
đó mới là điều sỉ nhục lớn nhất đối với Lộ Tùng Quang, nhưng cô không thể ngăn
cảm xúc, tình cảm đó đang dâng tràn trong cô.


quay người dứt khoát, lên tầng, quay lại chỗ cũ.


đẩy cửa thật mạnh. Lộ Tùng Quang không ngờ cô quay lại. Anh ngồi phịch xuống ghế,
khuôn mặt đầy yếu đuối của kẻ bị tổn thương. Những quả bóng bay đầy màu sắc sau
lưng lúc này càng làm cho anh trở nên cô độc, anh chẳng khác nào một con thú
non bị lạc, ánh mắt sợ sệt nhìn Cố Diễn Sinh, sau đó lại cúi gằm đầu xuống, anh
khẽ hỏi, “Tại sao còn quay lại? Có phải muốn nhìn lại xem lúc này anh đáng
thương đến mức nào phải không?”

Tóc
mái của anh rủ xuống, nét mặt bị mái tóc che mất, cô nhìn không rõ.

Cô bước từng bước tiến về phía anh, như mỗi lần anh tiếp
thêm dũng khí cho cô như trước đây, dịu dàng vuốt lên tóc anh, “Lộ Tùng Quang,
không có em, anh vẫn có thể sống rất tốt.”

Lộ
Tùng Quang lại ngẩng đầu lên, đôi mắt trước đây vốn luôn lấp lánh bỗng trở nên
sâu hun hút, anh nhìn Cố Diễn Sinh một cách nghi hoặc, sau đó cười nói, “Anh biết.”

Rõ ràng là anh cười, nhưng nét mặt vẫn khiến người ta thật
đau lòng. Anh nhìn thẳng vào mắt Cố Diễn Sinh, chậm rãi nói, “Từ nhỏ đến lớn,
những gì anh muốn có, anh đều không giữ được. Anh muốn có bố, nhưng mẹ lại nói
rằng anh không có bố; anh muốn có em, nhưng em lại nói với anh rằng, người em
yêu là Diệp Túc Bắc. Anh tự nói với mình rằng, không sao, những gì anh bị lấy mất,
chắc sẽ có cái khác bù đắp. Nhưng đã bao năm rồi, anh vẫn chẳng nhận được cái
gì cả.”

Anh tự cười khẩy, nụ cười khiến Cố Diễn Sinh chua xót cõi
lòng.

Anh
đưa tay ra với chai rượu trên bàn, tự rót cho mình một ly thật đầy, uống một ngụm,
rồi anh nói tiếp, “Bây giờ, cái cuối cùng của anh cũng mất rồi. Hôm nay, là
ngày quan trọng nhất của anh, ngày sinh của em, và, ngày giỗ của mẹ.”

Anh
nói rất khẽ.

Cố Diễn Sinh mở tròn mắt, mím chặt môi, tim như bị bóp chặt
làm đau nhói. Ánh nến trong xưởng hắt vào mặt của Lộ Tùng Quang, Cố Diễn Sinh
chỉ nhìn thấy một mảng nhợt nhạt.


như bị sét đánh, đầu óc mất kiểm soát, cô giữ chặt trái tim đang đập rất nhanh,
sau lưng ướt sũng mồ hôi, cô cũng cảm thấy mình hơi run, “Chuyện xảy ra lúc
nào?”

Lộ Tùng Quang ngẩng đầu nhìn về phía khác, “Bảy tiếng trước.”

Cố
Diễn Sinh không hỏi gì nữa. Vì cô biết, bất cứ lời nói nào cũng thành vô nghĩa.
Không phải cô không hiểu tình cảm giữa Lộ Tùng Quang với mẹ. Ngày trước anh từng
nói, tất cả mọi người trên thế giới này không cần anh, anh cũng không cần, vì
anh đã có người yêu anh nhất trên đời, đó là mẹ.

Nhìn
ánh mắt buồn bã của Lộ Tùng Quang, cô thực sự không biết mình có thể làm được
gì.


không nói lời nào, ôm Lộ Tùng Quang vào lòng. Lúc chạm vào người anh, cô cảm thấy
anh đang run lên bần bật.


nhẹ nhàng vuốt sống lưng anh như đang vỗ về, an ủi đứa trẻ, dịu giọng, “Em biết
giờ anh đang rất buồn, anh có còn nhớ ngày trước em nói gì với anh không? Lúc
không vui, chỉ cần nói tất cả ra sẽ đỡ hơn. Giờ em không đi đâu cả, có gì anh cứ
nói hết với em đi, được không?”

Lộ
Tùng Quang im lặng vùi đầu vào chỗ hõm ở cổ cô, giống như một đứa trẻ, rất lâu,
rất lâu sau anh mới nói, “Hôm nay tự tay anh đắp mảnh vải trắng. Nhìn bác sĩ đẩy
mẹ đi, anh chỉ cảm thấy như mẹ đang đổi phòng bệnh. Ngày trước khi mẹ còn khỏe,
lúc nào cũng gọi điện giục anh mau quay về nước. Nhưng khi anh quay về, mẹ lại
đi mất rồi.”

Mắt
Cố Diễn Sinh ngấn lệ, cô cắn chặt răng để kìm không cho nước mắt trào ra.

“Mẹ
thích làm đẹp lắm, vậy mà bác sĩ cạo trọc đầu mẹ, điều trị khổ sở thế mẹ cũng
không khóc, nhưng khi cắt tóc mẹ khóc, bà cầu xin anh đừng để người khác cắt
tóc mình, nhưng anh không làm được việc đó cho mẹ.”

“Anh
rất hối hận... Đáng lẽ anh phải đồng ý với mẹ...”

“...”

Cố
Diễn Sinh không biết anh đã nói bao lâu, lâu đến mức dài như một thế kỷ. Khi cô
đưa đôi tay run rẩy của mình lên để lau nước mắt, cô mới phát hiện Lộ Tùng
Quang không hề rơi giọt nước mắt nào, đôi mắt anh nhìn chằm chằm về một nơi xa,
giống như người đã hoàn toàn mất hết tâm trí.

“Lộ
Tùng...” Cô chưa kịp nói gì, điện thoại đã đổ chuông, cô đứng yên một chỗ,
không biết phải làm thế nào mới đúng.

Lộ
Tùng Quang hiểu ý của cô đã khẽ đẩy cô ra, nói với cô, “Nghe đi.”

Cố
Diễn Sinh do dự một lát rồi nghe điện thoại. Giọng của Diệp Túc Bắc không được
bình thản như mọi khi, lạnh lùng nói, “Em đang ở đâu vậy? Quá 8 giờ lâu rồi.”

“Sắp
đến giờ thì em lại có chút việc bận. Túc Bắc, có lẽ hôm nay em về hơi muộn.”


đầu dây bên kia, Diệp Túc Bắc im lặng một lúc, rồi nói, “Có chuyện gì vậy?”

Cố
Diễn Sinh cầm điện thoại rồi nhìn Lộ Tùng Quang, quay người đi rồi hạ giọng xuống,
“Bạn đồng nghiệp của em, Hạ Diên Kính, anh còn nhớ không? Tối nay mẹ cô ấy có
chuyện, em phải trực đêm thay cô ấy.”

Diệp
Túc Bắc khẽ cười, “Thế thôi vậy.” Nói rồi anh cúp máy luôn.

Cố
Diễn Sinh cất điện thoại đi, hơi ngượng ngịu nói với Lộ Tùng Quang, “Em ra
ngoài rửa mặt.”


lao ra khỏi phòng làm việc như muốn chạy trốn, đi về phía nhà vệ sinh ở bên
ngoài, bóng đêm trước mắt dường như đang ở rất gần, giống một cái hang tối khổng
lồ, như muốn nuốt chửng cô. Cô bước đi nhanh hơn.

Dùng
tay vớt nước rửa thật mạnh lên khuôn mặt, lúc này trong lòng cô rối bời, chỉ có
nước lạnh mới có thể làm cô bĩnh tĩnh hơn.

Chân
cô cảm thấy hơi bủn rủn, cô vịn vào tường rồi bước từng bước ra ngoài, những giọt
nước còn đọng trên mặt bị gió khẽ thổi, mát đến mức khiến cô cảm thấy tỉnh táo
hơn. Bên ngoài phòng làm việc trở nên tối hơn bao giờ hết bởi bầu trời không
ánh trăng, Cố Diễn Sinh ngẩng đầu lên cố nhìn kỹ hơn, bỗng cảm thấy một bóng
người khá thân quen ở cách đó không xa. Cô tiến lại gần hơn, chỉ với ánh trăng
mờ ảo nhưng cô vẫn nhận ra bóng dáng của người đang đứng trong bóng tối, đó
chính là Diệp Túc Bắc.

Tim Cố Diễn Sinh nhảy thót vì giật mình, đầu óc vừa mới tỉnh
táo bỗng hỗn loạn trở lại. Cô không ngờ Diệp Túc Bắc lại tìm đến đây. Mà lại là
sau khi tắt máy chưa đầy hai mươi phút.


căng thẳng cắn chặt môi, bước từng bước, từng bước về phía Diệp Túc Bắc. Trong
bóng tối, Cố Diễn Sinh thấy hơi thở uy nghiêm đáng sợ toát ra từ Diệp Túc Bắc
và khuôn mặt lạnh lùng sao mà xa lạ.

Diệp
Túc Bắc đứng yên, hỏi, “Hạ Diên Kính ư?”

Cố
Diễn Sinh ngây ra một lúc, nghiêng nghiêng đầu ngượng ngịu, “Sự việc không như
anh nghĩ đâu, tất cả đều không phải như thế, nói ra thì dài lắm, anh cứ về trước
đi, lúc nào về em sẽ giải thích cho anh hiểu, được không?”

Diệp
Túc Bắc nheo mắt lại nhìn cô đầy hàm ý, phẩy tay áo rồi bỏ đi.


Cố Diễn Sinh đã không để ý, nếu cô để ý hơn, cô sẽ phát hiện Diệp Túc Bắc đang
đi dép lê ở nhà; nếu cô để ý hơn, thì lúc nãy khi cô đi ra khỏi phòng làm việc,
cô đã phải nhìn thấy Diệp Túc Bắc; nếu cô để ý hơn, có lẽ cô đã phải hỏi một
câu, tại sao anh lại tìm đến đây….

Đáng
tiếc là lúc này, tâm trạng của cô cũng rối bời như Diệp Túc Bắc, hai người đã bị
sự việc đó đẩy về hai phía…

Chương 16

Đầu
óc Cố Diễn Sinh thấy hơi hoang mang, nhìn rất lâu về phía Diệp Túc Bắc, cho đến
khi bóng anh hoàn toàn biến mất trong bóng tối.

Như
thể có gì đó kéo huyệt thái dương của Cố Diễn Sinh giật giật lên. Cô lấy tay
day day trán, rồi quay lại.

Vẫn
chưa đến cửa, cô đã thấy cửa phòng làm việc mở, ánh sáng yếu ớt hắt ra từ trong
phòng, Lộ Tùng Quang đang dựa vào khung cửa, hai tay ôm ngực, quay lưng vào
phía ánh sáng, gương mặt ẩn trong bóng tối, chỉ có đôi mắt là long lanh khác
thường.

Cố
Diễn Sinh vừa ngẩng đầu lên, bất chợt chạm phải ánh mắt của anh, tim cô đập mạnh
hơn, ngây ra nhìn thẳng vào mắt anh, cuối cùng, đôi mắt nhìn chằm chằm của anh
cũng chịu thua, cô hơi quay đầu đi một cách ngại ngùng. Trong lòng đang nghĩ
không biết anh ấy đi ra từ lúc nào? Có nhìn thấy Diệp Túc Bắc không?

Khi
cô còn đang mải suy nghĩ, Lộ Tùng Quang phá vỡ sự im lặng trước. Anh lặng lẽ
nhìn Cố Diễn Sinh, rồi nói, “Em đi về đi.”

Cố
Diễn Sinh cố cười, nhún nhún vai như thể không có gì xảy ra, “Em không sao.” Cô
ngừng lại một lát, rồi chuyển đề tài, “Đúng rồi, anh ra từ lúc nào vậy?”

Lộ
Tùng Quang yên lặng một hồi, rồi nói, “Anh đã gọi điện cho anh ấy.”

Nụ
cười trên gương mặt Cố Diễn Sinh đơ lại, cả người ngây ra và cứng đờ, hai mắt
tròn xoe, ngực đập thình thịch, cô không dám tin lời của Lộ Tùng Quang, “Anh
nói gì cơ?”

Lộ
Tùng Quang đã đoán trước được phản ứng của cô, giọng của anh bình tĩnh và khàn
khàn, “Là anh đã cho Diệp Túc Bắc biết em đang ở đây, chuyện của mẹ cũng là do
anh lừa em đấy.”

“Tại
sao anh lại làm vậy?” Cố Diễn Sinh nắm chặt tay, mồ hôi túa ra.

“Vì
anh ghét anh ta, ghét cái kiểu tự cho mình là đúng của anh ta, ghét vì điều gì
tốt đẹp cũng đến với anh ta.”

Cố
Diễn Sinh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời tối om, im lặng một hồi lâu, cô từ từ
nói, “Lộ Tùng Quang, mặc dù em không biết tại sao anh lại làm như vậy, nhưng em
biết chuyện của bác gái không phải là anh lừa em. Em biết anh không thể đem
chuyện đó ra để lừa em được.” Cô ngừng một lúc, rồi hít một hơi thật sâu, “Đừng
cố tự dội tất cả nước bẩn lên người mình nữa, anh không phải là người như vậy,
trong lòng em rất hiểu, nếu anh muốn em ở bên anh, em sẽ ở lại, nếu anh muốn em
đi, thì em cũng ở lại.”

Lộ
Tùng Quang thờ ơ, nhìn cô một cách thăm dò, rồi quay người luôn, lúc khóa cửa lại,
anh nói một cách lạnh lùng, “Em về đi, những gì anh muốn có, anh đã làm được rồi.”

“Rầm”,
một tiếng, cửa đã đóng sập lại. Cố Diễn Sinh chìm trong bóng tối.

Còn
Lộ Tùng Quang ở bên trong cánh cửa, chậm rãi quay người, sống lưng dựa vào cửa.
Anh thấy tay mình vẫn còn run lên.

Điều
anh muốn, chỉ là một đáp án, mà đáp án này, cuối cùng lại vẫn giống như những lần
trước. Anh đã quen với cảm giác bị bỏ rơi như vậy rồi.

Kiếp
này có lẽ anh đã nói dối rất nhiều, chỉ riêng với Cố Diễn Sinh, câu nào cũng là
thật.

Chỉ
đáng tiếc, cô ấy không hề để ý.

Anh
cầm điện thoại lên, gọi cho người đó, người mà anh căm ghét nhất.

Phía
kia đã nhận điện thoại, giọng nói lạnh lùng của người đó truyền đến.

“Anh
thắng rồi, giờ chắc cô ấy đang quay về.” Lộ Tùng Quang cười một cách thảm não.

Giọng
đầu máy bên kia có vẻ hơi nôn nóng, nhưng vẫn lạnh lùng, “Làm vậy có nghĩa gì
chứ, tôi nhớ đã từng nói với anh rằng người anh hận là Diệp Mục Thành.”

Lộ
Tùng Quang cười một cách lạnh lùng, “Không, tôi hận tất cả người họ Diệp.”

“Diễn
Sinh không mang họ Diệp, anh đừng ra tay với cô ấy nữa, tôi nói cho anh biết, nếu
có gì anh cứ nhắm thẳng vào tôi, Diễn Sinh hoàn toàn vô tội.”

“Ha”,
Lộ Tùng Quang hắng giọng một cách lạnh lùng, “Anh do dự quá nhiều, anh không đủ
tư cách để có được Diễn Sinh.”

Lời
nói của Lộ Tùng Quang đã khiến phía bên kia nổi cáu, giọng nói gằn lên từng tiếng,
từng tiếng, “Tôi có tư cách hay không, anh không có quyền phán xét. Tôi nói cho
anh biết, người không có tư cách nhất chính là anh!”

“Vậy
sao?”

“Chỉ
cần Cố Diễn Sinh bị làm sao, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho anh đâu.”

Nói
xong, điện thoại tắt ngấm.

Lộ Tùng Quang giữ điện thoại, nụ cười nhếch mép càng rõ
hơn.

Điều
đáng khinh bỉ hơn là, bỗng nhiên anh lại nhìn thấy người bố chưa hề đem lại cho
anh bất cứ sự an ủi nào trong con người đó. Tình cảm yếu đuối đó thật đáng xấu
hổ, anh nắm thật chặt tay lại, để cảm giác đau đớn làm tê liệt thần kinh. Sau
đó anh mới gọi điện cho nhà tang lễ.

“Ngày
mai cử xe đến bệnh viện, tất cả tiến hành theo kế hoạch, tôi sẽ ở đó trong thời
gian...”

* * *

Cố
Diễn Sinh đứng rất lâu trong bóng tối, lâu đến mức lưỡi họng khô đắng, sống
lưng lạnh toát mới định thần trở lại.


lặng lẽ nhìn về phía xa, hồi lâu mới rời bước đi về phía mà Diệp Túc Bắc đã đi.
Trong đầu cô hoàn toàn mông lung, cũng không biết đang nghĩ gì nữa, chỉ biết
lòng rối như tơ vò, tim đập thình thịch.

Chưa
kịp bước ra đầu phố, đã có một ánh sáng cực mạnh chiếu thẳng vào mắt cô, Cố Diễn
Sinh vội đưa tay lên che vì chói mắt, một lúc sau mới hạ tay xuống, định thần một
hồi lâu, cô mới nhận ra ánh sáng đó phát ra từ chiếc R8 của Diệp Túc Bắc!


đứng ngây người ra, cho đến khi Diệp Túc Bắc sốt ruột bấm còi, cô mới vội bước
lên xe.

Nét
mặt của Diệp Túc Bắc vẫn lạnh lùng như trước, Cố Diễn Sinh lúng túng, ngượng
nghịu nói, “Cái đó, em không hề cố ý lừa anh, Lộ Tùng Quang, anh ấy….”

Diệp
Túc Bắc nhìn vô định về phía xa, tay gõ nhẹ vào vô lăng, “Thắt đai an toàn.”

“Thế
nhưng…”

Chưa
kịp đợi Cố Diễn Sinh nói hết, Diệp Túc Bắc đã khóa môi cô bằng một nụ hôn, rồi
đè mạnh lên cô hơi thở của anh như không khí, ngấm vào từng thớ thịt trên cơ thể,
tràn ngập các giác quan của cô. Cố Diễn Sinh hoàn toàn không hiểu gì, chỉ biết
mở to mắt vì kinh ngạc.

Một
tay anh nắm chặt sau gáy cô, tay còn lại ấn chặt xuống bờ vai cô. Bắt đầu là cố
ý hôn cho hả giận đến cuối cùng là cuồng nhiệt, khiến đầu óc Cố Diễn Sinh nóng
bừng lên, đợi đến lúc anh buông ra, khuôn mặt cô đã bừng đỏ vì thiếu oxy.

“Em...”

Cố
Diễn Sinh vẫn chưa kịp mở miệng, Diệp Túc Bắc lại đè xuống, đôi môi cháy bỏng của
anh như thiêu cháy Cố Diễn Sinh, anh còn cắn cô một cái, trong hơi thở chứa đầy
sự ghen tuông, hai mắt anh đỏ rực lên, rồi hằn học nói, “Cứ thử để một lần nữa
anh nghe thấy tên người đó từ miệng em xem!”

Cố
Diễn Sinh ngây ra vì môi bị cắn rất đau, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Diệp
Túc Bắc nổ máy, lao vút về phía bóng đêm.

Cố Diễn Sinh đang ngồi rất ngay ngắn, không khí trong xe
có vẻ khác thường, cô cảm thấy trong lòng hơi bất an, nhìn trộm Diệp Túc Bắc, rồi
khép nép hỏi anh, “Chúng mình đi đâu vậy?”

Diệp
Túc Bắc đánh tay lái sang bên phải, lườm Cố Diễn Sinh một cái, rồi buồn bã nói,
“Hôm nay là sinh nhật của em, anh đã đặt nhà hàng rồi.”

Trong
lòng Cố Diễn Sinh thấy dịu xuống, rồi nói với giọng đầy ăn năn, hối lỗi “Em xin
lỗi”. Rồi cô nhìn đồng hồ, “Cũng mười một giờ rồi, hay thôi vậy, chắc nhà hàng
nào cũng đóng cửa hết rồi.”

“Nhà
hàng anh đã bao trọn gói, anh không hủy thì người ta vẫn phải đợi.” Diệp Túc Bắc
lạnh lùng giải thích.

Cố Diễn Sinh cảm động, rồi mếu máo, “Lãng phí quá, cũng có
phải sinh nhật lớn đâu, đâu cần phải long trọng đến thế.”

Diệp
Túc Bắc đánh xe vào mép đường rồi dừng lại, hai tay giữ vô lăng, rồi nói một
cách rất thành thật, “Thì năm ngoái em đã nói với anh, em muốn được anh bao cả
nhà hàng như trong phim, muốn ăn đồ Tây, lại còn có người bên cạnh kéo violon nữa.”

Nhìn
vẻ mặt nghiêm túc của của anh, mọi sự căng thẳng trước đó của Cố Diễn Sinh bỗng
chốc trở nên mềm như nước, cô khẽ bật cười ra tiếng, “Đó là vì em giận anh
không nhớ đến sinh nhật em, nếu có người đứng bên cạnh kéo violon thật thì em
ăn làm sao được!”

“Thế
thì bây giờ đi đâu?”

“Về
nhà đi, chúng mình làm bánh sủi cảo.”

“Nửa
đêm rồi còn làm bánh sủi cảo gì nữa?”

Thấy
Diệp Túc Bắc có vẻ hơi sốt ruột, Cố Diễn Sinh bóp vào eo nói, “Hôm nay em là
người được chúc mừng mà!”

Diệp
Túc Bắc thấy vậy, đành ngoan ngoãn lái xe về nhà.

Trên
đường về, hai người không nói gì với nhau nữa, lần đầu tiên Cố Diễn Sinh cảm thấy
tĩnh lặng đến vậy. Cô vịn tay lên cửa sổ, nhìn những khung cảnh đang lùi liên
tiếp về phía sau, gió đêm hiu hiu, lùa vào trong xe, làm tóc cô rối. Đột nhiên
cô quay người hỏi, “Diệp Túc Bắc, việc hôm nay, anh thực sự không muốn hỏi em
à?”

Diệp
Túc Bắc không quay người lại, ánh mắt vẫn lạnh lùng như vậy, bờ môi mỏng khẽ mở
ra, “Không muốn hỏi, anh muốn tin em.”

Cố
Diễn Sinh bỗng cảm thấy chua xót trong lòng. Cô muốn cố cười, nhưng lại phát hiện
khóe mắt mình đã ươn ướt. Bên tai là một khoảng tĩnh lặng, dường như tất cả mọi
âm thanh đều không tồn tại, cô chỉ nghe thấy câu nói nhẹ nhàng và lạnh lùng của
Diệp Túc Bắc, “Anh muốn tin em.”

Nếu
anh nổi cáu, hoặc mắng cô, cô sẽ đành hanh đối đáp lại, ghê gớm hơn, nhưng câu
nói của anh vô tình đã chạm phải phần mềm yếu nhất trong lòng cô, bỗng cô cảm
thấy áy náy, day dứt, cô hạ giọng, để anh không nghe thấy sự ngượng nghịu trong
đó, “Cảm ơn anh.”

Những
ấm ức trong lòng Diệp Túc Bắc đã tan biến hết nhờ câu cảm ơn của cô, không giận
cũng không cười, anh đưa tay ra vuốt vuốt tóc cô, ánh mắt hết sức nhẫn nại như
mọi khi, anh khẽ cười, “Với anh việc gì phải nói lời cảm ơn?”

Ngày
hôm sau Cố Diễn Sinh lại đi tìm Lộ Tùng Quang, mới phát hiện dường như anh ta
đã hoàn toàn biến khỏi thế giới này.

Trong
lúc cố tìm lại anh, cô mới phát hiện thấy mình còn hiểu quá ít về con người
này, ngoài điện thoại và phòng làm việc, cô còn không biết anh ta đang ở đâu.

Một
tuần sau, anh lại xuất hiện như một kỳ tích. Cả người vẫn phong độ, đạo mạo như
mọi khi, vừa cười là mắt trông như vầng trăng non, chỉ có điều khi nhắc đến
chuyện của mẹ thì anh ta có vẻ hơi buồn.

Hóa ra là Cố Diễn Sinh muốn an ủi anh, không ngờ cuối cùng
Lộ Tùng Quang an ủi lại cô, anh khẽ thở dài một hơi, rồi nói, “Cuộc đời này mẹ
đã mệt mỏi rồi, có lẽ đây mới là sự giải thoát.”

Cố
Diễn Sinh nghe vậy, chẳng nói được một lời nào, Lộ Tùng Quang là con của một
người mẹ đơn thân, lúc nào cũng dựa vào mẹ để sống, chưa bao giờ anh nhắc đến bố
trước mặt Cố Diễn Sinh, dường như anh có mâu thuẫn với bố, vì thế cô cũng không
bao giờ hỏi thêm.


vừa mở miệng, nhưng lại phát hiện mình bị bí từ, ậm à ậm ừ mãi mà cũng không biết
phải nói thế nào, cuối cùng Lộ Tùng Quang lại đưa tay ra vỗ vỗ, rồi nói, “Thôi
được rồi, em đã bỏ công bỏ sức ra tìm anh, trong lòng muốn an ủi anh, anh đã
mãn nguyện lắm rồi.”

Cố
Diễn Sinh biết Lộ Tùng Quang chỉ cố giả vờ là vẫn bình thường, cảm giác mất người
thân mặc dù cô chưa từng trải qua, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được. Chỉ
có điều mỗi người lại có cách xử lý khác nhau trước những nỗi đau, mất mát. Có
người sẽ nói cho người khác biết, để người khác chia sẻ với mình, nhưng cũng có
người, lại tìm cách chôn chặt trong lòng. Để mặc cho thời gian giày vò, rồi biết
đâu cuối cùng nó cũng tiêu tan hết, nhưng cũng có thể sẽ nhớ mãi đến hết đời.

Cố
Diễn Sinh không phải là người thích căn vặn, Lộ Tùng Quang không muốn nói, chứng
tỏ anh đã chọn cách tự xử lý, cô luôn hiểu rõ rằng, sự chín chắn đó, sẽ luôn
đem lại những nỗi đau.


cảm thấy rất nặng lòng, đến lúc về nhà vẫn thở vắn thở dài. Diệp Túc Bắc gác
hai chân ngồi trên sa lông đọc tạp chí, nhìn thật tao nhã, không gì so sánh được.

Thấy
Cố Diễn Sinh về, anh chỉ liếc nhìn rồi lại tiếp tục đọc tạp chí.

Cố
Diễn Sinh bặm môi cướp cuốn tạp chí, hỏi, “Tạp chí gì mà hay thế? Vợ về mà
không có phản ứng gì?” Cố Diễn Sinh bĩu môi lườm anh.

Diệp Túc Bắc cười cười, “Vợ yêu, chúng mình đi du lịch
đi?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3