Vịnh Nhật Thực - Chương 21

Chương 21

Cậu muốn xem sổ ghi chép vào đêm Kaitlin Sadler chết à?”
bà Arizona Snow nheo mắt tránh làn khói thuốc bay lên từ điếu xì gà. Bà nhìn Hannah
và Rafe qua bề mặt của chiếc bàn rộng chiếm lĩnh không gian của nơi mà bà âu yếm
gọi là phòng chiến tranh. “Ờ này, không phải quá sức tình cờ sao nhỉ?”

Hannah
trân mình. Cô cảm thấy Rafe ngồi bên cạnh cũng ở tình trạng y hệt. Winston rõ
ràng cảm thấy bầu không khí căng thẳng bất thình lình, nó dừng việc đánh hơi
chân tủ đựng hồ sơ bằng kim loại. Tất cả đều nhìn bà Arizona.

“Được rồi, bà có sự chú ý của chúng tôi rồi, A.Z.”, Rafe
nói. “Chuyện gì mà tình cờ vậy? Bà đang nói rằng có người khác cũng đã tới đây
hỏi về ghi chép vào chính thời điểm đó à?”

“Nói
thế cũng được”. Bà Arizona nhét tay vào một chiếc túi trong số nửa tá túi trên
chiếc quần kaki kiểu dân vận hàng. Bà trầm ngâm cắn điếu xì gà rẻ tiền núc ních
giữa hai bờ môi mỏng. “Hắn còn không hỏi lịch sự nữa. Trung tâm nghiên cứu cử một
đặc vụ đột nhập vào nhà ta khoảng một tuần sau cái chết của Kaitlin. Chỉ lấy một
thứ duy nhất. Cho hai người đoán là thứ gì”.

Hannah
ngả về phía trước, sững sờ. “Phần ghi chép sự việc đêm hôm đó phải không?”

“Cô
hiểu rồi đấy”, bà Arizona nói. Bà bỏ một tay khỏi túi và xòe bàn tay đập rầm xuống
mặt bàn. “Ngay lúc đó ta đã biết có chuyện gì quan trọng đã xảy ra tối hôm ấy.
Nhưng sáng hôm sau người dân trong thị trấn chỉ bàn tán một chuyện duy nhất về
cái chết được gọi là tai nạn của Kaitlin Sadler cùng khả năng Rafe đã đẩy nó.
Nào, chuyện đó không nói lên gì sao?”

Rafe
quan sát bà một cách thận trọng. “Bà nghĩ rằng Kaitlin bị người nào đó ở trung
tâm nghiên cứu giết à?”


Arizona ném cho anh cái nhìn đắc thắng không gì lay chuyển được. “Theo như ta
nghĩ thì chỉ có hai khả năng. Hoặc là con bé tội nghiệp bị đặc vụ giết nhằm
đánh lạc hướng cho cái việc chết tiệt nào đó họ đang làm ở trung tâm nghiên cứu
–”

“Hoặc?”
Hannah thận trọng gợi ý.


Arizona hạ giọng xuống thành tiếng thì thầm nặng trĩu hàm ý u tối và điềm gở.
“Hoặc như ta đã nói tối hôm trước, con bé nhà Sadler đã thấy điều nó không nên
thấy. Dù là cái nào thì rõ ràng là cái trung tâm đó phải loại trừ nó trước khi
nó tiết lộ, và rồi họ dùng Rafe như vật thế mạng. Nếu không nhờ cô, Hannah, cậu
ta chắc đã vào tù rồi”.

Trái
tim Hannah chùng xuống. Cô không dám gặp ánh mắt Rafe. Cả hai người đều biết sẽ
khó mà nói chuyện với bà Arizona Snow. Nhưng không ai hình dung khả năng cuốn sổ
ghi chép cái đêm định mệnh đó lại bị mất.

“Bà
có nghĩ ra ai có thể lấy cuốn sổ của bà không?” Rafe hỏi.

“Tôi
bảo cậu rồi đấy thôi. Một đặc vụ của trung tâm nghiên cứu”.

“Ừm”.
Rafe liếc Hannah.


mỉm cười khích lệ bà Arizona. “Cháu không cho là bà nhớ được đêm hôm ấy có chiếc
xe nào rời khỏi bãi đỗ xe của trung tâm tầm nửa đêm rồi quay lại trước khi tiệc
chiêu đãi kết thúc đâu nhỉ?”


Arizona lắc đầu vẻ tiếc nuối. “Tám năm rồi. Như ta nhớ thì đêm hôm ấy có quá
nhiều hoạt động đằng đó. Hầu như bãi đỗ lúc nào cũng đầy xe. Nhiều người đến rồi
đi. Có dân báo chí, mấy đặc vụ của trung tâm đến từ ngoài thị trấn và những kẻ
cả tin ngây thơ ở Vịnh Nhật Thực đã chi nhiều tiền để mừng Thornley”.

Rafe
dựa lưng vào đằng sau. “Chết tiệt. Đã bảo từ lâu là bà nên bắt đầu nạp dữ liệu
vào máy tính rồi mà, bà A.Z”.


Arizona khịt mũi ghê tởm. “Không tin máy tính được. Đứa nhóc nào cũng có thể
xâm nhập vào rồi làm gì thì làm”.

“Ghi
thông tin dạng bản cứng cũng có giúp gì được đâu”, Rafe lẩm bẩm.


Arizona nhún một bên vai vững chãi. Bà nhìn hai người khách của mình với ánh mắt
láu cá lấp lánh.

Hannah
quay sang phía Rafe. “Còn ý tưởng sáng lạn nào nữa không?”

“Để
anh nghĩ”. Anh xoa phía sau cổ. “Jed Steadman nói rằng có thể anh ta sẽ kiếm được
danh sách khách mời đến trung tâm nghiên cứu đêm đó”.

“Kiểm tra nơi những người đó đã ở trong vòng hai tiếng xảy
ra chuyện đêm hôm ấy sẽ mất nhiều thời gian và nỗ lực”, Hannah nói. “Cứ giả sử
là làm xong hết thì chúng ta cũng không thể chắc chắn về độ chính xác được. Như
bà Arizona nói, đã tám năm rồi. Chẳng ai còn nhớ nhiều chi tiết đâu”.

Rafe
nghiên cứu tấm bản đồ địa hình lớn về Vịnh Nhật Thực và vùng phụ cận nằm dưới lớp
nhựa mỏng trên mặt bàn trong phòng chiến tranh. “Jed cũng có thể giúp chúng ta
chuyện đó. Anh ta viết bài về bữa tiệc. Có thể vẫn còn những lưu chú”.

Hannah
nghĩ đến cách tiếp cận ấy và lắc đầu. “Có thể anh ấy còn giữ những lưu chú về
những người có tiếng tăm nhất trong số khách tham dự. Nhưng chắc chắn anh ấy
không để tâm đến tất cả mọi người trong đám đông dự tiệc”.

“Nếu
chúng ta đúng thì kẻ này là người có tiếng tăm, hoặc chí ít cũng gắn kết với
chiến dịch của Thornley”. Rafe nhổm dậy khỏi ghế. “Dù nhỏ những vẫn có khả năng
Jed giúp được chúng ta. Đáng thử đấy”.

“Ừm,
chúng ta cũng chẳng còn hướng nào khác”. Hannah bắt đầu đứng dậy. “Không còn
ghi chép của bà Arizona về đêm hôm ấy –”

“Ta
đâu có nói là không còn ghi chép về đêm hôm ấy”, bà Arizona lè nhè.

Đang
đứng dậy nửa chừng, Hannah khựng lại. “Gì ạ?”

Rafe
đặt cả hai tay lên mặt bàn, phía trên tấm bản đồ và nghiêng người qua bàn. “Bà
A.Z.? Bà đã bảo bọn cháu là cuốn sổ đã bị mất khỏi tủ hồ sơ”.

Tiếng
cười khàn, trầm vang ra từ bà Arizona. “Cuốn sổ gốc bị đánh cắp, như ta nói”.

“Sổ
gốc?” Rafe chờ đợi.

“Ta
đâu có ngây thơ”, bà nói với vẻ thỏa mãn điềm

nhiên. “Ta đã
làm việc này lâu rồi. Điều đầu tiên ta làm khi trở về sau buổi trinh sát là sao
chép ghi chú của ta”.

Rafe
bắt đầu cười rạng rỡ. “Cháu nên đoán ra mới phải”.

Hannah
cảm thấy hy vọng nhá lên. “Bản sao của cuốn sổ bị mất ở đâu hả bà Arizona?”

“Giấu
trong boong-ke cùng những bản sao khác”. Bà liếc xuống chiếc đồng hồ thép đa chức
năng to tướng trên cổ tay. “Mất vài giờ lái xe ra đấy, tìm cuốn sổ rồi quay lại
thị trấn. Gặp nhau ở Mộng Tưởng lúc 11 giờ được chứ?”

“Bọn
cháu sẽ chờ”. Rafe đứng thẳng người. “Cảm ơn bà A.Z. Cháu cảm kích việc này”.

“Ờ,
không có gì”. Bà nắm chặt thành ghế, đẩy mình dậy. “Ta mừng vì thấy cuối cùng
cũng có người ở đây chú ý đến chuyện diễn ra ở cái trung tâm nghiên cứu đó”.

“Lũ
cả tin ngây thơ trỗi dậy”, Hannah thì thầm. “Chẳng mất gì ngoài sự ngây thơ cả”.

Rafe
nắm tay cô và tiến về phía cửa. “Chúng cháu sẽ cho bà biết những điều bọn cháu
khám phá ra, A.Z”.

“Nhớ
đấy”. Bà ngập ngừng, trán nhíu lại với sự quan tâm. “Và hai cô cậu cẩn thận đấy,
nghe chưa? Giờ hai người đã dính sâu vào chuyện ở trung tâm rồi. Điều đó có
nghĩa là đấu lại bọn người tàn nhẫn. Có kẻ ở nơi đó đã ra lệnh giết con bé nhà
Sadler nhằm che giấu chuyện gì đấy. Kẻ đó có thể sẵn sàng giết người lần nữa”.

Hannah
lạnh người. Cô hắng giọng. “Về lưu ý vui tươi ấy –”

“Mà
này”, bà Arizona ngắt lời cô với vẻ khá ngẫu nhiên, “hai cô cậu sẽ tư tình ở Mộng
Tưởng đến bao giờ hả?”

Giận
dữ bùng lên, tạm thời nhấn chìm nỗi khiếp sợ

Hannah cảm thấy
vài giây trước. Cô đứng khựng, quay người, trừng mắt nhìn bà.

“Chúng
cháu không tư tình”.

Rafe
nắm chặt tay cô. “Hannah, đây không phải lúc nói về chuyện này”.

“Không
cái quái gì”. Hannah túm lấy cạnh cửa khi Rafe cố gắng lôi cô ra hành lang.
“Cháu muốn làm rõ trước khi bọn cháu đi. Nghe này bà Arizona, Rafe và cháu sẽ chia sẻ Mộng Tưởng cho tới khi đi đến thỏa
thuận về cách giải quyết chuyện rắc rối bà Isabel đã đưa bọn cháu vào. Bọn cháu
không tư tình ở đấy”.

“Khó
nói sự khác biệt lắm”, bà Arizona đáp qua làn khói thuốc.

“Từ
vị trí của cháu thì không khó”, Hannah trả miếng. “Bọn cháu ngủ khác tầng”.

“Nghe
không được thoải mái lắm”, bà nói.

*

Hannah
hiện là một khối giận dữ sôi sùng sục. Rafe cảm thấy cô đang rung lên trên chiếc
ghế cạnh anh. Winston chồm người qua lưng ghế, liên tục liếm tai cô với nỗ lực
an ủi, nhưng cô vẫn không thể bình tĩnh lại.

Đầu
tiên Rafe thử dùng đòn sao lãng.

“Bà
A.Z. có cách nhìn mọi thứ khác thường lắm, nhưng không dựng chuyện lên đâu”,
anh nói. “Bà ấy nghĩ cuốn sổ bị đánh cắp. Anh có ý tin bà ấy”.

“Đã
tám năm rồi. Có khi bà ấy để nó đâu đó”.

“A.Z.
không như thế đâu. Bà ấy là nhà lý luận học thuyết

âm mưu giỏi tổ
chức. Tin anh đi”. Anh về số khi lái qua bến tàu. “Bà ấy làm em ngạc nhiên hả?”

“Em
thừa nhận. Người ta nghi ngờ chúng ta có quan hệ đã đủ tệ rồi. Nhưng giờ hình
như cả thị trấn này nghĩ chúng ta công khai sống với nhau ở Mộng Tưởng”.

“Đúng
vậy. Kiểu như thế”.

“Chuyện
ấy không làm phiền anh à?”

“Không, không hẳn. Hannah, anh đang cố duy trì
cuộc đàm luận sáng suốt đây. Chúng ta đang nói về cuốn sổ ghi chép, nếu em còn
nhớ”.

“Chuyện
ấy làm phiền em. Em biết người nhà Madison các anh quen bị người ta đàm tiếu ở
Vịnh Nhật Thực này rồi. Nhưng người nhà Harte bọn em luôn cố tránh trở thành đối
tượng cho chuyện phiếm và đồn đoán vô căn cứ”.


căng thẳng và bị ám ảnh, Rafe nhận ra. Hai tay cô bắt chéo trước ngực. Khuôn mặt
cau có tức điên.

“Mọi
người đã bàn tán về chúng ta kể từ ngày chúng ta đến đây”, anh đều giọng. “Ban
đầu chuyện ấy có vẻ làm phiền em lắm đâu. Sao giờ em nổi khùng vậy?”

“Em
phát mệt vì chuyện ấy rồi”. Cô trông ra ngoài vịnh. “Em nghĩ đến giờ mọi thứ sẽ
xong xuôi. Lúc đầu mọi sự dường như quá đơn giản. Em sẽ mua lại phần của anh ở
Mộng Tưởng rồi bắt đầu kế hoạch mở khách sạn mini. Nhưng mọi thứ ngày càng phức
tạp”.

“Ý
em về ‘Mọi thứ,’” anh thận trọng nói, “chắc là đang nói về quan hệ của chúng
ta, chứ không phải khả năng chúng ta đã đánh thức một kẻ sát nhân đang say ngủ?”

“Phải,
em nói về quan hệ của chúng ta”.

Anh nắm chặt vô lăng, lên tinh thần. “Được rồi. Em muốn
thảo luận về chuyện đó thay vì chuyện cuốn sổ bị mất?”

“Không”.

Anh
hít một hơi sâu. Mình nên nhẹ nhõm mới phải, anh nghĩ. Nhưng không hiểu vì sao,
anh cảm thấy thất vọng đến khó hiểu.

“Ờ,
vậy đơn giản thôi”, anh nói. “Quay lại cuốn sổ đi”.

“Sao
phải bận tâm? Chúng ta chẳng thể làm gì cho đến khi bà Arizona tìm được bản
sao”.

Anh
buông lỏng tay trên bánh lái. “Sao cũng được. Anh cần xăng đây”.

“Thì
sao? Đổ đi”.

“Vâng,
thưa bà”.

Anh
lái qua thư viện và công viên nhỏ bên cạnh, sau đó rẽ góc vào khu vực kinh
doanh chính của thị trấn. Trường đại học Chamberlain và trung tâm nghiên cứu đã
có tác động đến nơi này. Trong nhiều năm, bưu điện cùng với cửa hàng đồ đạc, hiệu
thuốc và cửa hàng tạp phẩm là hạt nhân của khu vực kinh doanh nhỏ xíu của Vịnh
Nhật Thực. Nhưng gần đây, lác đác một số hàng quán, bao gồm một hiệu sách và một
nhà hàng đã xuất hiện nhằm phục vụ sinh viên và những người làm việc ở đó.

Anh
lái xe vào trạm xăng Đổ và Đi của Vịnh Nhật Thực, dừng lại ở cây xăng đầu tiên
rồi tắt máy. Anh nhận ra cơn giận của chính mình đang bắt đầu bung ra.

“Anh
mong em đừng làm thế nữa”, anh nói.

“Đừng
làm gì?”

“Đừng
cáu nữa. Em bắt đầu khiến Winston và anh căng thẳng đấy”.

“Em
tức giận. Em có quyền tức giận. Em định cứ tức giận cho đến chừng nào em thích
thì thôi”.

Thế
là đủ. Anh quay lại nửa chừng, vung tay qua lưng ghế. “Mà chuyện quái gì ở đây
chứ hả? Anh không biết tại sao em để mình bực bội đến thế này chỉ vì một lời
đàm tiếu đơn giản về chuyện chúng ta tư tình với nhau”.

“Em
ghét từ đó”.

“Tư
tình à?” Anh nhún vai. “Em phải chiếu cố cho những người già”.

“Giờ
anh cũng bắt đầu nói như thế. Lần cuối cùng nhé, chúng ta không ‘tư tình.’”

“Được
rồi, được rồi, bình tĩnh đi”. Rafe nhìn dáng người có vẻ rất quen thuộc mặc bộ
quần áo lao động lấm dầu ló ra từ gara và thong thả tiến về chỗ chiếc xe. “Quỷ
thần ơi. Đó là Sandy Hickson phải không?”

Câu
hỏi thu hút sự chú ý của Hannah trong giây lát. Cô chăm chú nhìn qua kính chắn
gió. “Ừ, em nghĩ vậy”.

Rafe
mở cửa. “Cậu ta chẳng thay đổi mấy nhỉ?”

“Không”.
Miệng Hannah mím lại. “Cậu ta trông vẫn giống kiểu người kiểm tra tường nhà vệ
sinh để tìm tên những người hẹn hò tiềm năng”.

“Người
ta phải sử dụng bất cứ phương tiện sẵn có nào”. Rafe trèo ra khỏi ghế rồi đóng
cửa. Anh chống một tay lên nóc xe Porsche và ngó xuống Hannah qua cửa sổ để mở.
“Tốt hơn hết đừng có trừng mắt nhìn anh như thế nữa. Sandy có thể kết luận
chúng ta là cặp tình nhân giận dỗi nhau. Nếu giờ em nghĩ tin đồn thật khó chịu
thì thử tưởng tượng nó sẽ ra sao nếu người ta kháo nhau là chúng ta đang cãi
vã”.

Hannah
chọn cách lờ anh đi.

“Ê
Rafe”.

Rafe
thẳng người lên, gật đầu với Sandy. “Chào Sandy”.

“Nghe
nói cậu đã về thị trấn. Mọi chuyện ra sao?” Sandy cúi xuống nói qua cửa sổ.
“Chào cô, Hannah”.

“Chào
Sandy”.

Sandy
liếc Rafe hết sức thích thú. “Tôi giúp gì được cậu?”

“Cần đổ xăng thôi”. Rafe đẩy mình khỏi
xe. “Thời gian qua cậu thế nào, Sandy?”

“Ổn”.
Sandy rạng ngời tự hào. Anh ta nhấc cái nạo lưỡi cao su khỏi xô nước bẩn rồi
mang tới cạo kính trước chiếc Porsche. “Tôi mua cái trạm này từ ông già
Carpenter mấy năm trước”.

“Không
đùa chứ?” Rafe để ý tấm biển chỉ dẫn cho khách vào nhà vệ sinh. Anh nghĩ đến
bình luận ban nãy của Hannah. “Tiện thật đấy”.

“Sao
cơ?”

“Tôi
nói là chúc mừng. Cá là trong mấy tháng hè cậu làm ăn tốt lắm”.

“Nói
đúng đấy”. Sandy nháy mắt. “Trông cậu cũng khá”.

“Sống
qua ngày”. Linh cảm không hay bao trùm lấy Rafe. Có lẽ dừng chân đổ xăng không
phải là ý hay.

Nhưng
đã quá trễ để thay đổi. Nụ cười nhăn nhở của Sandy chỉ là phần nhỏ so với cái
liếc đầy ý nghĩa. Anh ta thả cái cọ vào lại xô rồi tới gần Rafe, đoạn hạ giọng
thành tiếng thì thầm bí mật.

“Nghe
nói cậu và Hannah đang có nhiều thời gian vui vẻ với nhau ở Mộng Tưởng”.

“Tôi
nghe rồi đấy, Sandy Hickson”, Hannah hét qua cửa

sổ xe để mở. “Điều
đó không đúng. Ngoài ra, nếu anh lặp lại một lần nữa thì tôi sẽ cuốn cái vòi
xăng quanh họng anh đấy, nghe rõ chưa?”

Sandy
chớp mắt, giật mình, vội lui một bước khỏi đầu xe. “Này Hannah, tôi không có ý
gì đâu, thật đấy. Chỉ nói bâng quơ thôi mà”.

“Vớ vẩn”, cô nói. “Chỉ vì giờ đây anh sở hữu phòng vệ sinh
của riêng mình và có quyền truy cập nguồn thông tin về số điện thoại không giới
hạn, đừng có nghĩ ai cũng thích tham gia kiểu quan hệ hời hợt, hạn chế mà anh
thích đâu nhé”.

“Được,
được”. Sandy ném cho Rafe cái nhìn tuyệt vọng.

“Tôi
xong rồi”, Rafe nói nhanh. “Tôi cần trả bao nhiêu, Sandy?”

“Ừm,
mười một đô, năm mươi xen”, Sandy nói.

Một
chiếc xe Cadillac có vây cổ điển tiến vào lối đi bên cạnh. Người phụ nữ nhỏ nhắn
có mái tóc quăn màu lam xám bước ra. “Phải cậu Rafe Madison không đó?”

“Vâng,
thưa bà Seaton”. Rafe chộp lấy ví. Tốc độ là điều cốt yếu.

Edith
Seaton ngắm anh từ đầu đến chân với vẻ ngưỡng mộ chân thành của giới nữ. “Ố ồ,
cậu phát triển tốt đấy chứ?”

Rafe
cảm thấy mặt mình đột nhiên nóng bừng. Anh có cảm giác bực bội là mình đang biến
thành màu đỏ ngớ ngẩn. Không nhiều thứ có thể khiến anh đỏ mặt, nhưng bà Seaton
đã mò ra bí quyết.

“Vui
vì gặp lại, bà Seaton”. Chết tiệt. Anh không có năm mươi xen lẻ. Anh tập trung kéo
tờ mười đô và hai tờ một đô

từ ví ra. “Tôi
thấy bà vẫn mở cửa hàng đồ cổ ở góc phố”.

“Ồ
phải. Không biết làm gì ngoài mở cửa hàng”. Bà Seaton liếc vào xe. “Cô đó hả
Hannah?”

“Đúng
vậy, bà Seaton”. Giọng Hannah kiềm chế và hơi nghèn nghẹt.

“Tôi
nghĩ vậy mà. Tôi nghe hết chuyện cô và Rafe thừa kế Mộng Tưởng rồi. Tôi nói
chuyện với Isabel một thời gian ngắn sau khi bà ấy làm di chúc. Bà ấy rất hào hứng
với ý tưởng để lại ngôi nhà cho hai người”. Bà Seaton nháy mắt. “Luôn là người
lãng mạn”.

“Ừm”.
Hannah nói. Giọng cô đầy băng đá.

Đám
đông tăng lên nhanh chóng. Ngang qua phố, cửa quán Bar và Nướng Nhật Thực Toàn
Phần mở ra, hai vị khách xuất hiện. Họ đứng vài giây bên dưới những chữ cái
sáng đèn neon nêu khẩu hiệu của quán ‘Nơi
mặt trời không chiếu sáng’
. Sau đó, trí tò mò bị kích thích, họ băng qua đường
tới trạm xăng xem chuyện gì đang diễn ra.

Chiếc
Volvo màu lá quen thuộc lăn bánh tới chỗ bơm. Cửa sổ ghế tài xế hạ xuống. Perry
Decatur ngồi sau bánh lái, mặc chiếc áo khoác thùng thình và đeo cặp kính sẫm.
Anh ta xoay đầu về hướng chiếc xe.

Đám
người tiếp tục tăng lên. Dứt khoát đến lúc đi rồi. Rafe thảy tiền xăng cho
Sandy. “Đây. Giữ tiền thừa. Gặp cậu sau”. Anh với tay sờ nắm cửa xe.

Nhưng
anh không trốn được. Một chiếc xe tải hạng nhẹ màu trắng méo mó chạy tới chỗ
bơm ngay trên đầu chiếc xe Porsche, một người đàn ông lực lưỡng mặc quần bò,
đeo thắt lưng dưới bụng bước ra. Ông ta chỉnh lại chiếc mũ lưỡi trai che mái
tóc thưa.

“Rafe
Madison”. Cặp mắt người đàn ông to lớn nhăn lại với vẻ sung sướng thật lòng.
“Lâu lắm không gặp”.

“Chào
Pete”.

Pete
Levare kéo quần lên, vẻ mặt rất đỗi hiếu kỳ thuần túy. “Nghe nói cậu và con bé
nhà Harte mỗi người có một mảnh ở Mộng Tưởng. Mà chuyện thế nào rồi đấy? Có thật
là hai người đang –”

Anh
ta không bao giờ hoàn thành câu nói. Cửa bên xe của Rafe bật mở.

“Thế là đủ”. Hannah phun
trào từ buồng lái của chiếc Porsche, phiên bản người của núi lửa St. Henlens[1].

[1]Ngọn núi
lửa đang hoạt động tại quận Skamania, Washington, trên khu vực tây bắc Thái
Bình Dương thuộc nước Mỹ – ND.

Cảm thấy có trò chơi mới hấp dẫn, Winston nhảy xuống theo
cô.

Cùng
với nhau, chó và người lao vòng ra trước xe rồi bắt đầu tiến về phía Pete bất hạnh.
Cảm giác tai họa treo lơ lửng trên đầu Rafe. Giống như xem một bộ phim mà các sự
kiện trở nên mất kiểm soát. Tất cả những gì anh có thể làm là đứng đó, tự hỏi
chuyện sẽ tệ đến mức nào.

“Ôi
trời”. Pete xòe hai tay, giơ lên, vội vã lui về vùng an toàn nơi chiếc xe tải của
mình. “Bình tĩnh nào, Hannah. Tôi đã nói gì? Tôi đã nói gì chứ?”

“Vấn
đề không phải điều anh đã nói mà là điều anh định nói”, Hannah hét lên khi cô tấn
công anh ta. “Anh nghĩ Rafe và tôi đang tư tình với nhau, phải không hả?”

“Tư tình á? Không, không, tôi có bao giờ nói thế đâu. Tôi
có nói không hả Rafe?” Pete liếc Rafe với vẻ bất lực và cầu khẩn.

Rafe
lờ Pete. Anh quá bận ngưỡng mộ hình ảnh Hannah hoàn toàn mất kiểm soát với thịnh
nộ. Sóng năng lượng vô hình tỏa ra bầu không khí xung quanh cô. Chiếc khăn màu
xanh lá kiểu cách đeo quanh cổ cô lỏng ra trong làn gió. Ai mà nghĩ người nhà
Harte lại bộc lộ cảm xúc dữ dội đến vậy ở nơi công cộng chứ?

Winston
nhảy dựng lên nơi gót cô, bốn chân bé nhỏ của nó di chuyển nhanh đến nỗi nhìn
đám móng vuốt chỉ còn là vết mờ màu bạc.

Thật
là một cảnh tượng ly kỳ, nhưng anh biết sẽ có hậu quả.

Rafe
hắng giọng. “Này Hannah –”


không thèm chú ý đến anh. Rafe rên rỉ, khoanh tay và dựa vào cửa xe. Anh đã cố
gắng. Sau đây nếu cô giận anh vì đã gây ra cảnh này, anh sẽ nhắc cô chuyện đó.
Bất cứ chuyện gì xảy ra ở đây dứt khoát không phải lỗi của anh.

“Chú
ý vào đây, Pete”. Hannah khựng lại trước người đàn ông vạm vỡ và đặt hai tay
lên hông. “Rafe và tôi không – nhắc lại là không
– tư tình với nhau ở Mộng Tưởng. Thế đã rõ ràng chưa?”

“Chắc
chắn rồi”, Pete nói nhanh. “Phải rồi. Không tư tình”.

Trông
bà Seaton rất hứng thú. “Tôi nghe nói hai người đang lên kế hoạch kết hôn”.

Gì cơ?” Hannah xoay người chằm chằm nhìn
bà ta. “Bà nghe chuyện đó ở đâu?"

“Ở bưu điện sáng nay”, bà Seaton rạng rỡ
nói. “Tôi gặp ông Mitchell đang nhận thư từ. Mitchell nói ông ấy nghĩ cô và Rafe
là một đôi tuyệt vời. Bảo có khả năng sắp tuyên bố gì đó. Chuyện đó đúng
không?”

Không!” Giọng Hannah vút lên. “Không có
tuyên bố nào hết”.

Rafe
ngậm miệng.

Mọi
người có vẻ chờ đợi.

“Cô
chắc không?” Bà Seaton hỏi.

“Tuyệt
đối chắc”, Hannah nghiến răng. “Rafe và tôi chưa bao giờ nói chuyện về hôn nhân
cả”.

Không
biết từ đâu tia chớp giận dữ phóng qua người Rafe. Anh cử động bên cạnh chiếc
xe. “Nói đúng ra điều đó không hoàn toàn chính xác”.

Hannah
xoay người ghim chặt anh bằng ánh mắt nguy hiểm. “Anh đang nói gì hả?”

“Anh
chỉ nói rằng chúng ta đã nói về chủ đề đó”.

“Nói
cái quái gì”, cô hét.

“Anh
đồng ý là chúng ta chưa đi đến kết luận dứt khoát nào, nhưng em không thể bảo
chúng ta chưa từng nói về chuyện đó”.

“Đừng
làm bộ với em, Rafe Madison”. Cô tiến một bước về phía anh. “Anh chưa bao giờ hỏi
cưới em cả”.

“Em
biết ông Mitchell nói gì về chứng sợ hãi của anh đấy”.

“Đừng
lôi cái cớ ngu ngốc về chứng sợ hãi ra đây. Anh là người nói rằng cách tốt nhất
để giải quyết chứng sợ hãi là đương đầu trực diện với nó. Em không thấy anh cố
gắng dùng cách tiếp cận ấy”.

“Được”.
Anh cảm thấy bụng vặn xoắn lại. “Anh đang hỏi đây”.

Trong
một vài giây anh không nghĩ mình sẽ có câu trả lời. Rafe nghe tiếng bà Seaton
nghẹn thở. Những người khác đăm đăm nhìn với vẻ chú ý say sưa. Thậm chí Perry
Decatur cũng trố mắt nhìn sững sờ.

Hannah
trấn tĩnh bản thân với một nỗ lực dễ thấy. Cô liếc nhanh xung quanh, như thể cuối
cùng cũng tỉnh người. Rafe thấy nỗi lo sợ và cơn giận dữ tràn đầy trong mắt cô.

“Đó
không phải lời cầu hôn thực sự”. Lúc này giọng cô có vẻ kềm nén lạ lùng. “Đấy
là lời đùa cợt để làm em ngượng. Em không đánh giá cao đâu, Rafe”.

“Không
đùa cợt gì hết”, anh nói khẽ. “Đối với anh lời cầu hôn là thật”. Anh giữ lấy sự
chú ý hoàn toàn của cô. “Anh có nhận được câu trả lời không?”


chằm chằm nhìn anh, mặt bất động. Và rồi, trước sự hoảng sợ của mình, Rafe thấy
nước loáng lên trong mắt cô. Bờ môi hé mở, khẽ run.

“Quỷ
thật”. Theo bản năng anh biết nếu cô bật khóc trước mặt tất cả những người này,
cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.

Anh
bước khỏi xe và vòng một tay ôm eo cô. “Xin lỗi mọi người. Chúng tôi có hẹn”.

Anh
đưa cô vòng qua mui xe vào ghế ngồi trước khi bất kỳ ai kịp hiểu điều gì đang
diễn ra.

“Winston”,
anh nói kiên quyết.

Winston
mau lẹ nhảy vào xe. Rafe đóng cửa sau lưng nó, vòng ra đằng trước, ngồi vào sau
bánh lái. Anh vặn khóa, ôm tay quanh cần số rồi phóng khỏi trạm đổ xăng vào

đường Vịnh trước
khi đám đông có thể phản ứng.

Khi kiểm tra gương chiếu hậu, Rafe thấy
một dãy các khuôn mặt hào hứng. Anh biết quá rõ rằng đến năm giờ chiều tin tức
về lời cầu hôn ở trạm xăng của anh sẽ lan khắp thị trấn.

Anh
bồn chồn liếc Hannah. Cô chớp mắt mau chóng và dùng khăn tay chấm mắt, nhưng có
vẻ đã kiểm soát được dòng lệ chực tuôn. Winston đặt mõm lên vai cô.

“Xin
lỗi về chuyện đó”, cuối cùng anh lên tiếng.

“Ôi,
im đi”.

Anh
cố gắng nhìn vào mặt sáng của vấn đề. Ít nhất cô không nói không.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3