Vịnh Nhật Thực - Chương 11

Chương 11

Ngoại trừ một vài tiếng cười thi thoảng vang lên, Hannah
đã kìm chế bản thân cho tới khi họ ra đến ngoài. Rafe liếc cô khi họ tới rìa ngoài bãi đậu xe nơi đỗ chiếc Porsche.

“Đã bảo hắn vẫn là tên khốn mà”. Anh mở cửa ghế bên cho
cô.

“Anh nói đúng”. Cô liếc anh một thoáng. “Anh núp ngoài
hành lang khu vệ sinh bao lâu đấy?”

“Đủ để nghe gần hết cuộc hội thoại”.

Cô dừng lại khi đang dở chừng vào buồng lái. Đoạn cô ưỡn
mình, nhón chân lên. Với qua nóc cửa xe, cô lướt vội môi lên má anh.

“Thực ngọt ngào khi anh đề nghị đánh
Perry vì tôi”, cô nói.

Rafe bần thần đưa tay chạm vào nơi cô đã hôn trên má.
Trong ánh đèn yếu ớt nơi bãi đỗ xe, đôi mắt anh tối sẫm, bí ẩn vô cùng. “Thế mới
là tôi, một người ngọt ngào”.

Cô vội bước lui, ngồi xuống chiếc ghế bọc da thuộc. “Nhưng
thực tình mà nói, tôi không cần ai giải cứu đâu”.

“Dĩ nhiên. Cô là người nhà Harte mà”.

“Còn Perry đúng là tên khốn nóng nảy luôn tìm cách đạt được
mục tiêu”.

Rafe gập hai tay lên nóc khung cửa sổ, ngó xuống Hannah.
“Có tin cho cô đây. Ban nãy cô không phải là người tôi muốn giải cứu”.

Cô cứng người. “Cái gì cơ?”

“Tôi nghĩ rằng tốt hơn hết tôi nên chấm dứt đòn tấn công
đơn phương trước khi cô chà đạp những lời buộc tội ghê tởm lên tính đàn ông của
Decatur”.

Cô không chắc thế nghĩa là sao. “Ồ”. Cô nheo mắt, cố nhìn
nét mặt anh trong ánh sáng mập mờ. “Ừm, anh lo cho cái tôi đàn ông dễ vỡ của
Perry à?”

“Không hẳn. Nhưng hăm dọa là vũ khí quý giá. Ép gã đàn
ông như Decatur quá mức thì cô sẽ phải chịu hậu quả. Hắn sẽ trả thù”.

“Ha. Anh ta chẳng thể làm gì tôi”.

“Có thể không làm gì được cô, nhưng chắc chắn sẽ cực kỳ
gây khó dễ cho chồng của bạn cô”.

Hannah chằm chằm nhìn anh một vài giây trước khi hiểu ra.
“Anh nói đúng. Nếu Brad được bổ nhiệm thì anh ấy sẽ phải làm việc với Perry nhỉ?”

“Có thể không trực tiếp, nhưng nói
chung không tránh được. Dù sao họ là đồng nghiệp. Tôi chắc rằng Brad có thể tự
lo cho mình, nhưng sao phải làm mọi việc tệ hơn cho anh ta?”

“Chết tiệt”. Cô gõ gõ ngón tay lên thành ghế, rầu rĩ nhìn
qua kính chắn gió phía trước. “Ban nãy tôi làm hơi quá hả?”

“Phản ứng tự nhiên thôi”, anh cam đoan. “Cảm giác chiến
thắng làm con người ta ngủ quên”.

“Có vẻ là thế”. Cô cau mày. “Vậy thì sao anh lại đe dọa đấm
hắn được, trong khi tôi không nên nói năng thô lỗ hả?”

Anh hít một hơi với vẻ kiên nhẫn hết sức. “Bởi vì tôi là
đàn ông, và tôi đe dọa trực tiếp”.

“À phải, tôi hiểu rồi”. Cô gật đầu hiểu biết. “Trò khiêu
chiến cơ bắp”.

“Và Decatur sẽ không bao giờ bị buộc phải đáp trả hoặc
rút lui, bởi cô sẽ can thiệp, qua đó cứu cả thể diện lẫn thân xác anh ta”.

Cô ngẫm nghĩ lời anh. “Anh cố ý làm thế à? Anh biết tôi sẽ
ngăn chặn bất kỳ việc gì có thể dẫn đến một vụ ẩu đả”.

“Ờ, khá chắc”.

“Sao anh biết được?”

Anh nhăn nhở. “Bản năng”.

“Bản năng của anh hay của tôi?”

“Của cô”.

Cô bĩu môi. “Ý anh cho rằng chỉ vì tôi là phụ nữ, đương
nhiên tôi sẽ nhảy ra ngăn chặn hai người đàn ông đấu đá nhau à?”

“Chẳng liên quan gì đến việc cô là phụ nữ hết. Tin tôi
đi, tôi đã gặp những người phụ nữ thích xem đàn ông đánh nhau. Nhưng tôi biết bất
cứ nhà tổ chức đám cưới nào cũng phải phát triển hệ thống ra-đa cực nhạy đối với
các vụ gây rối. Chẳng ai muốn có vụ ẩu đả tại bữa tiệc cả, phải không?”

“À, phải, đúng vậy, dĩ nhiên là vậy”.

“Tôi biết cô giỏi ngăn chặn ẩu đả”, anh kết luận hơi có vẻ
ngây thơ quá đáng.

“Hừm”.

“Mà cô đã chịu vài lời cay độc rồi”, anh nhắc cô. “Tôi
nghe cả. Decatur đánh lại đúng chỗ đấy”.

Cô nghĩ tới lời Perry. Đừng hỏi vì sao vụ đính hôn của cô

thất bại. Thằng đàn ông biết nghĩ nào lại muốn lên giường hàng đêm với một
người đàn bà không thể ngừng mồm thuyết giảng chứ?

Niềm hân hoan chiến thắng trong cô bắt đầu xì hơi.

Cô thở dài. “Perry cũng có vài cú đánh tốt đấy”.

“Không sao. Cô có thể lo chúng mà. Cô cứng cỏi, đúng
không?” Anh bắt đầu đóng cửa vào. “Này, cô là người nhà Harte”.

“Đúng vậy. Tôi là
người nhà Harte”. Cô tiếp tục ngó ra bóng tối bên ngoài kính chắn gió. “Và còn
hơn thế, tôi –”

Cô giật mình khi từ trong màn đêm phía trước xe, một hình
người xuất hiện. Dưới ánh sáng mờ ảo nơi bãi đỗ xe, cô thấy bóng người mặc chiếc
quần đen, đi giày thể thao đen cùng đôi găng tay cũng đen nốt. Chiếc mũ trùm đầu
của chiếc áo thể thao màu đen sụp xuống khuôn mặt quệt những đường sơn tối màu.

Rafe liếc qua vai, gật đầu như bình thường. “Chào buổi tối,
bà A.Z. Tối nay hợp cho việc trinh sát đấy”.

“Nghe nói cậu đã quay lại thị trấn, Rafe”, bà Arizona
Snow nói. “Luôn biết ngày nào đó cậu sẽ quay lại vạch trần bọn khốn đã cố buộc
tội giết con bé nhà Sadler cho cậu”.

“À, giờ nghe bà nói mới biết, đấy không hẳn là lý do tôi
quay về đâu”, Rafe đáp. “Hannah và tôi có chút vấn đề với việc thừa kế”.

“Mộng Tưởng chứ gì?”, Giọng bà Arizona mạnh mẽ, hơi khàn
khàn do rượu và xì gà. “Tôi cũng biết tất về chuyện đó. Isabel là bạn tốt của
tôi. Tôi cho việc ấy giúp cậu che giấu tốt”. Bà khom người nhìn vào xe. “Gặp cô
thật hay, Hannah. Quay lại giúp Rafe trấn nước bọn chuột hả?”

Hannah khẽ cười. “Chào buổi tối, bà Arizona”.

“Trời, tối nay trông cô đỏm làm sao”. Bà Arizona liếc
nhìn. “Hai cô cậu làm cái quái gì mà dính dáng tới lũ người ở trung tâm thế? Một
phần trong cuộc điều tra hả?”

“Việc bọn tôi quay lại thị trấn chẳng liên quan gì đến
cái chết của Kaitlin cả, bà A.Z”, Rafe nhẹ nhàng nói. “Đó là tai nạn. Bà biết
thế”.

“Rác rưởi. Lũ nịnh hót ở trung tâm phải có lý do để giết
con bé. Chắc chắn nó biết chuyện gì đấy ở đây”.

“Làm sao chị ấy biết chuyện ở trung tâm được?” Hannah tò
mò hỏi.

“Kaitlin ngủ với nhiều thằng”, bà Arizona nói. Bà bắn cái
nhìn sắc lẻm vào Rafe. “Tôi nghĩ cậu cũng biết”.

Rafe hắng giọng nhưng không nói gì. Hannah liếc anh,
nhưng anh khéo léo tránh ánh mắt cô.

“Tôi luôn nghĩ con bé Kaitlin tội nghiệp quan hệ nhầm thằng”,
bà Arizona tiếp. “Người nào đó liên quan đến trung tâm. Chắc là hắn để lộ tin tức
trong lúc ngủ. Hoặc có thể con bé trông thấy giấy tờ hoặc thứ gì đấy. Họ hiểu rằng
phải trừ khử nó. Bọn sát nhân hẳn đã hoảng hốt khi Cảnh sát trưởng Yates bắt đầu
điều tra, vì vậy họ quyết định cần một người thế mạng, nên đã cố buộc tội cho cậu,
Rafe. Hẳn họ chọn cậu vì ai cũng biết hè năm đó cậu hẹn hò Kaitlin”.

“Giả thuyết thú vị”, Rafe nói điềm tĩnh.

“Nhưng cảm ơn Hannah đây, kế hoạch đã bị phá sản”. Bà
Arizona nắm tay thành nắm đấm và vung vào không khí. “Được một lần phá hỏng kế
hoạch của lũ chó chết. Giúp ta hy vọng một ngày nào đó chúng ta sẽ vạch trần hết
bộ mặt lũ chồn kia!”

Rafe liếc tập bìa hồ sơ bằng nhựa đen trong tay bà. “Đêm
hôm bà làm gì ở đây?”

“Dĩ nhiên là để cập nhật sổ ghi chép của ta rồi”. Bà gõ tập
hồ sơ bằng một ngón tay đeo găng đen. “Trong khi cái thị trấn này tỉnh giấc rồi
ngửi mùi cà phê thì phải có người để mắt đến chuyện đang diễn ra trong cái trung
tâm này. Ngày nào đó người ta sẽ nhận ra rằng cái nơi được gọi là trung tâm
nghiên cứu kia chỉ là vỏ bọc cho một dự án phi pháp bí mật của chính phủ. Khi
đó, người ta sẽ rất sung sướng vì có sổ ghi chép của ta”.

Hannah hơi rướn ra ngoài xe. “Tối nay bà có viết về Rafe
và cháu trong sổ không?”

“Cưng, ta viết tất biển số, tên hãng, kiểu dáng từng chiếc
xe đến khu vực này, nghĩa là gồm cả bạn và thù. Phải ghi chính xác”.

“Đúng là phải chính xác”, Hannah đồng ý.

“Ta cũng để ý số người trên xe và nếu có thể thì cả nhân
dạng nữa”. Bà nhíu mày. “Phải thừa nhận dạo này không phải lúc nào ta cũng nhận
ra hết mọi người. Mỗi năm lại có thêm người lạ xuất hiện trong các cuộc họp với
tiệc tùng ở trung tâm. Hồi xưa ta biết tất những ai đến rồi đi. Nhưng giờ không
được thế nữa. Tấm lưới càng ngày càng rộng”.

Rafe nhìn tập hồ sơ. “Bà sẽ viết thời
gian chúng tôi rời đi à?”

“Chứ còn gì. Cậu phải biết là chính sự tỉ mỉ làm nên khác
biệt. Khi cuối cùng sự thật lòi ra, tất cả những chi tiết nhỏ nhất trong các cuốn
sổ này sẽ chỉ ra dự án ma quỷ đã vận hành ra sao để tránh bị phát hiện lâu như
thế”.

Hannah chun mũi. “Bà không thực lòng nghĩ rằng Rafe và
cháu dính dáng tới âm mưu đó chứ?”

Bà Arizona khịt mũi. “Tất nhiên là không. Hai cô cậu chỉ
là hai người ngây thơ, cả tin bị lừa bịp như hầu hết những người sống ở đây.
Nhưng ta sẽ viết tên hai người vào sổ vì ta phải ghi chép đầy đủ những người đến
và đi. Nếu thỉnh thoảng ta bỏ qua một vài chiếc xe, lũ luật sư của chính phủ có
thể bày cách nói rằng ghi chép của ta thiếu sót và thiếu chính xác. Không thể
chừa bất cứ góc nào cho chúng chạy thoát khi sự thật hé lộ”.

Rafe cúi đầu, ghi nhận logic đó. “Có lý”.

“Cậu nên tin ta. Ta đã quan sát từng bữa tiệc chiêu đãi,
từng buổi họp, từng sự kiện đặc biệt diễn ra ở trung tâm này từ khi nó mở cửa”.
Bà lại giơ cao tập hồ sơ. “Tất cả đều được ghi chép”.

Rafe liếc đồng hồ. “Bà có thể ghi lại rằng chúng tôi ra
ngoài lúc mười giờ bốn ba phút. Giờ chúng tôi về đây”.

Bà Arizona gật đầu lên xuống ra chiều hiểu ý. “Biết rồi”.
Bà bấm chiếc bút đen và mở sổ ra. “Cô cậu lái xe cẩn thận”.

“Chúng tôi sẽ cẩn thận”. Rafe bắt đầu
đóng cửa ghế bên vào.

“Này Rafe”, bà liếc lên, ánh mắt sắc lẻm. “Sao cậu không
ghé qua quán cà phê lúc rảnh rỗi nhỉ? Cũng đến lúc chúng ta cập nhật tờ thực
đơn cậu làm từ hồi nấu bếp cho ta. Đám sinh viên vẫn vui vẻ, nhưng bao năm rồi
ta phát mệt vì ngày nào cũng nấu cùng những thứ ấy”.

“Được rồi, tôi sẽ qua sớm”, Rafe đáp.

“Cảm kích vì điều đó”. Bà trỏ bút vào Hannah. “Cô đi với
cậu ta. Lúc nào tôi cũng thích ý tưởng cô cậu đến với nhau. Isabel bảo vậy đấy”.

Hannah chống một tay lên cửa để ngăn
Rafe đóng lại. “Bà Isabel nói chuyện với bà về việc để lại nhà cho bọn cháu
sao?”

“Ờ phải”. Bà Arizona nhún bờ vai nở
nang bên dưới lớp áo thể thao đen. “Ta và Isabel quen nhau lâu rồi. Bà ấy kể
cho ta dự định về Mộng Tưởng vì biết tất cả những người khác sẽ cho rằng bà ấy
điên khi muốn kết thúc mối thù gia đình”.

“Bà thì không thế”, Hannah thầm thì.

“Ờ, không phải ta. Ta bảo bà ấy là làm đi thôi. Ta biết tỏng
mối thù là do mấy thằng con hoang trong trung tâm gây ra. Ắt hẳn lũ khốn kiếp
muốn chia tách công ty Harte-Madison vì chúng biết công ty sẽ ngăn chặn kế hoạch
thành lập cái trung tâm nghiên cứu chết tiệt của chúng”. Bà thở dài. “Không
may, âm mưu của chúng đã quá thành công”.

“Tạm biệt, bà A.Z”. Rafe kiên quyết đóng cửa xe lại.

Hannah nhìn bà Arizona biến vào màn đêm. Rafe đi vòng qua
đuôi xe để sang ghế lái.

“Anh có nghĩ chúng ta là hai đứa ngây thơ cả tin dễ bị lừa
không?” Hannah hỏi.

“Chắc có, nhưng quan tâm làm cóc khô gì”. Rafe vặn khóa,
vào số. “Tôi thà là một đứa cả tin hạnh phúc, vô tư lự về nhà lúc mười giờ bốn
ba, còn hơn một người bảo vệ cảnh giác quá độ, hàng đêm phải chạy loanh quanh,
mặc bộ đồ thể thao đen và ghi lại biển số xe”.

Hannah liếc nhìn hàng xe đang đỗ trên bãi khi Rafe lái ra
khỏi khu vực để phương tiện. “Thật khó tin lại có người thấy vui sướng với công
việc ghi chép biển số xe. Cứ nghĩ mà xem, bà ấy đã làm việc này hàng năm trời”.

“Bà ấy cống hiến đời mình cho việc vạch trần toàn bộ âm
mưu bí mật của chính phủ đang được tiến hành ở trung tâm. Vụ này còn thú vị hơn
xem tivi nữa”.

Hannah nghĩ về điều đó khi cô chăm chú nhìn cảnh vật trải
ra bên dưới đồi. Đêm nay không có sương, ít nhất cũng chưa có. Vịnh được bao phủ
trong tấm màn nhung của đêm tối, với ánh đèn nơi thị trấn và bến tàu lấp lánh rải
khắp xung quanh.

Cô có thể thấy tấm biển gắn đèn nêon của quán Bar và Nướng
Nhật Thực Toàn Phần. Đối diện bên kia đường, trạm xăng duy nhất của thị trấn
đóng cửa nghỉ đêm. Gần bến tàu là một dãy cửa hàng tối om trưng bày đồ cổ thô
sơ, những món đồ lưu niệm khá rẻ và tranh vẽ đại dương. Bến đỗ tàu cạnh đó
không có ánh đèn. Những con tàu hòa mình với mặt nước tối đen đến không thể nhận
ra.

“Bà Arizona Snow là người tốt về nhiều mặt, và chắc chắn
là rất thú vị”, Hannah nói sau một hồi. “Nhưng bà không phải kiểu mà người ta gọi
là bình thường”.

Rafe vừa điều khiển xe qua cung đường cua dẫn xuống từ
trung tâm vừa nói, “Càng sống lâu tôi càng thấy rằng định nghĩa duy nhất đúng
và chính xác đối với từ ‘bình thường’ là việc cô vẫn được đi lại bên ngoài,
không bị nhốt trong căn phòng gắn đệm tường[1]”.

[1] Ý chỉ
phòng dành cho bệnh nhân tâm thần – ND.

“Được, tôi đồng ý với định nghĩa đó. Nghe rất ổn”.

“Cảm ơn. Cô biết không, đối với một kẻ chưa học hết năm
thứ hai đại học mà nói, thỉnh thoảng tôi cũng có những phát ngôn thông minh đấy”.

Cô cười châm chọc. “Và cũng rất khiêm tốn nữa”.

Anh thoáng liếc cô. “Tự dưng có vẻ phiền muộn thế? Cảm
giác chiến thắng bốc hơi nhanh thế à?”

“Anh biết ông cha ta nói gì đấy, chẳng ai vui mãi được”.

“Chết tiệt”. Anh tăng tốc khi tới chân đồi. “Cô đã mất hứng rồi”.

“Tôi ghét khi chuyện đó xảy ra”.

“Tôi cũng vậy. Đáng lẽ việc thắng gã khốn kia nên khiến
cô vui lâu hơn mới phải. Nhưng đừng lo, tôi có thuốc chuẩn cho nỗi phiền muộn của
cô”.

Đầu cô đang đặt trên lưng ghế chợt quay lại, quan sát vẻ
mặt rắn rỏi của anh dưới hàng mi. Cảm giác ngồi sát bên anh trong chiếc xe mạnh
mẽ này thật tuyệt. Cô tự hỏi gia đình mình sẽ nói gì nếu họ biết cô ở đây đêm
nay.

Không hiểu sao ngay lúc này câu trả lời chẳng quan trọng nữa.

“Thuốc là gì?” cô khẽ hỏi.

Biểu cảm tinh quái nhá qua mặt anh, vừa
đủ trông thấy dưới ánh đèn kỳ quái hắt lên từ bảng điểu khiển. “Về nhà với tôi,
cô bé cả tin ngây thơ ngọt ngào ạ, và tôi sẽ chỉ cho cô thấy”.

Cô biết câu trả lời thông minh cho lời mời ấy. Phản ứng
duy nhất được cho là thông minh, sáng suốt, có lý, hợp logic và đúng phong cách
nhà Harte là đáp rằng cô phải về nhà với Winston.

“Được”, thay vì vậy cô đáp.

*

Hannah ăn nốt miếng bánh kem chanh rồi đặt nĩa xuống với
một tiếng thở dài trộn lẫn giữa thỏa mãn và nuối tiếc. Miếng bánh quá ngon,
thơm lừng và mịn màng nơi lưỡi, vị bánh gợi nhớ tới hình ảnh xứ nhiệt đới. Lát
bánh được xếp trên đĩa đầy tính nghệ thuật, được tô điểm bằng bánh xốp quả hạnh
mỏng như tờ giấy cùng một lát chanh.

Cô nhìn Rafe đang ngồi đối diện trên chiếc bàn gỗ sồi.

Anh đã cởi cà vạt, mở cúc cổ trên chiếc áo sơ mi trắng
tinh, đồng thời xắn gấu tay áo đến khuỷu. Chẳng thay đổi chút nào so với cái
đêm trên bãi biển, cô nghĩ. Anh không phải là người đàn ông đẹp trai nhất cô từng
gặp, nhưng cho đến giờ, anh vẫn là người gợi cảm nhất.

“Bánh
ngon không thể tả”. Cô ráng tập trung đầu óc vào thứ khác chứ không phải tình dục.
Cô đã khám phá ra rằng không hề dễ khi ở gần Rafe. Và dường như vấn đề này đang
trở nên trầm trọng hơn.

“Cô
không nghĩ tôi cho vị chanh hơi quá nhiều chứ?” anh hỏi.

“Tôi luôn cho rằng vị hương chẳng bao giờ là quá nhiều cả”.

Anh
gật đầu. “Tôi đoán nó tạo cảm giác mê mẩn”.

“Này,
nói về nấu ăn thì anh có tài thật đấy. Sao anh chưa mở một nhà hàng nhỉ?”

“Tôi
chờ đến thời điểm chín muồi”.


đặt khuỷu tay lên bàn. “Được rồi, tôi không thể nhịn được nữa. Nếu anh không sở
hữu một nhà hàng năm sao thì làm thế nào anh có tiền mua xe Porsche và có vẻ rảnh
rang thoải mái như thế?”

Anh
tặng cho cô nụ cười bí ẩn. “Bắt đầu tự hỏi về những chuyện đồn đoán cô đã nghe
được về tôi là găng-xtơ hả?”

“Tôi chưa từng thoáng nghĩ chuyện anh có thể là găng-xtơ”.

“Ồ?”
Anh duỗi chân ra, bắt chéo vào nhau, dựa người vào lưng ghế. “Sao không?”

“Anh
không ăn mặc kiểu ấy. Ai cũng biết giới găng-xtơ mặc đồ bóng lộn với ve áo to”.

“Đó
là kiểu giang hồ vùng duyên hải miền Đông. Đây là duyên hải miền Tây, người ta
thích bề ngoài thoải mái hơn”.

“Hừm. Vậy thì lý thuyết không đúng rồi. Thế tám năm qua
anh làm gì? Và đừng nói lại là anh làm việc trong khách sạn”.

“Tôi làm việc trong khách sạn. Một thời gian. Tôi cũng đầu
tư chút đỉnh nữa”. Anh ngừng lời. “Chứng khoán trong ngày”.

Buôn
bán chứng khoán trong ngày cần có thần kinh thép và cảm giác thời điểm tốt,
Hannah nghĩ. “Tôi nghe nói cách đó rất dễ ra đê mà ở”.

“Đúng
vậy”. Anh nhún vai. “Nhưng tôi không bị”.


tươi cười. “Dĩ nhiên anh không bị rồi”.

“Giờ
tôi không làm việc đó nữa”, anh nói đều đều. “Mấy tháng trước tôi lấy lợi nhuận
từ việc đó ra, và để tiền vào mấy mối an toàn chán ngắt khác cùng mấy đồ công
nghệ cao trong danh mục đầu tư của tôi”.

“Dừng
lại”. Cô giơ một tay lên. “Anh đang làm tôi sợ đấy. Nghe một người nhà Madison
nói nghiêm túc về kinh doanh tài chính làm tôi bối rối quá. Phá hỏng mất hình ảnh
bốc đồng, hoang dã”.

“Nếu cô nghĩ tôi đã ghê thì thi thoảng cô nên nói chuyện với
anh Gabe. Anh ấy bị ám ảnh với việc kiếm tiền và hợp đồng”.


mỉm cười. “Một người nhà Madison máu lạnh á? Khó hình dung thật”.

“Anh
Gabe cũng có máu nóng của nhà Madison. Nhưng anh ấy dồn cả chúng vào công ty
Madison”.

“Tôi
tạm tin lời anh”. Hannah ngập ngừng. “Đã bao giờ anh nấu cho ông anh ăn chưa?”

Trông
Rafe có vẻ giật mình thật sự. “Chưa. Bryce lo việc nấu ăn ở nhà ông”.

“Sao
anh không mời ông Mitchell qua ăn tối ở Mộng Tưởng?”

Hàm
anh cứng lại. “Sao tự dưng cô nảy ra ý nghĩ đó?”

“Tôi không chắc. Bỗng nhiên tôi nghĩ rằng sở thích nấu ăn
của anh cũng giống sở thích làm vườn của ông nội anh. Niềm vui sáng tạo mà cả
anh và ông tiếp cận với cùng đam mê”.

“Hừm”.

“Tôi
nghĩ anh nên mời ông đến ăn tối”.

Rafe
nhìn cô và đăm chiêu một lúc. “Cô không đừng được đúng không?” cuối cùng anh
lên tiếng. “Cô không ngừng đưa ra lời khuyên được”.

Hannah
thở dài thườn thượt và ngồi lại ghế. “Anh nói đúng. Hình như tôi không đừng được.
Anh có nghĩ tôi nên tìm bác sĩ không?”

“Phí
tiền. Chắc chắn cuối cùng sẽ là cô đưa lời khuyên cho họ, trong khi cô là người
trả tiền”. Anh đứng dậy, chồng đĩa lên nhau. “Ra ngoài phòng sưởi nắng đi. Tôi
sẽ bê cà phê ra đó”.

Bối
rối và cảm giác lạc lõng một cách kỳ cục, cô đứng dậy, rời khỏi bếp.

Hannah
bước vào căn phòng bao quanh bởi kính, không buồn bật đèn. Bị cuốn hút bởi cảnh
vật ban đêm, cô đi tới chỗ cửa sổ. Rafe nói đúng. Thật sự mình nên dừng việc
đưa lời khuyên cho người khác. Nói cho cùng cũng có ai nghe theo đâu.

Rầu rĩ, cô trông ra dải đường vịnh cong về phía ánh đèn
nơi bến tàu nhỏ. Tiếng nhạc nhẹ nhàng luồn vào bóng tối nơi căn phòng, ôm lấy
cô với sự âu yếm của một người tình. Đó là bản nhạc nhục cảm, chậm rãi, như thể
được sinh ra nơi hộp đêm đầy khói và chưa từng được thấy ánh sáng ban ngày.

Rafe
tới ngưỡng cửa, hai tay bê chiếc khay. Không nói lời nào anh đặt cà phê cùng
hai chiếc cốc xuống bàn. Đoạn anh đứng thẳng dậy và bước về phía cô.

Nhận
thức dữ dội đến rùng mình quét qua cơ thể cô.


thì trời tối và nhạc tình uốn lượn trong không gian. Ừ thì ngay cạnh cô là người
đàn ông gợi cảm biết nấu ăn ngon tuyệt trần. Vậy thì sao?

Hãy nghĩ đến Winston.

Rafe
dừng lại ngay phía sau Hannah. “Tôi đã cho cô hay là cô mặc cái váy này trông
thế nào chưa?”

“Ừm”.
Lấp lửng. Đấy là cách an toàn.

Anh
đặt hai tay lên vai cô, chầm chậm xoay cô lại, đối mặt anh. “Trông cô hết sảy”.

Hãy nghĩ đến Winston.

Rafe
ôm cô vào lòng và bắt đầu di chuyển hết sức chậm rãi theo điệu nhạc.

Cảm
tưởng như anh đang làm tình vậy, cô nghĩ. Cảm giác giống nhau. Như thể mọi thứ
đang tan chảy bên dưới. Không thể chối từ cám dỗ, cô thận trọng tựa đầu lên vai
anh.

Vòng
tay anh trở nên chặt hơn quanh người cô. Ngón tay cái chạm vào sống lưng.

Hãy nghĩ đến Winston.


hắng giọng. “Anh có phiền nếu tôi hỏi anh một câu giả thuyết thuần túy không?”

Anh
chạm môi vào thái dương cô. “Tôi sống để trả lời những câu hỏi mang tính giả
thuyết”.

“Theo
ý anh, liệu một người đàn ông bình thường có do dự thiết lập quan hệ tình cảm với
một phụ nữ có thể thuyết giảng anh ta với thái độ khó tính và nhiễu sự không?”
Cô nuốt nước bọt. “Kể cả nếu đa phần là cô ấy đúng?”

Anh
không nói gì một chốc, chỉ nhảy trong yên lặng trầm ngâm.

“Người
đàn ông bình thường có thể do dự”, cuối cùng anh thừa nhận.

Cảm
giác ủ dột chiếm lấy cô, mù mịt hơn màn sương. “Tôi đã sợ anh sẽ nói thế”.

Họ
khiêu vũ thêm một vài phút nữa. Đoạn anh đột ngột dừng lại gần cửa sổ.

“Đến
lượt tôi đưa ra câu hỏi giả thuyết”, anh nói. “Cô có nghĩ tôi là người bình thường
không?”


lập tức ngước đầu khỏi vai anh. “Không. Dứt khoát là không. Có nhiều điều về
anh, Rafe Madison, nhưng anh không như người bình thường. Không hề”.


cảm thấy anh mỉm cười trên tóc cô.

“Vậy thì tôi thấy chúng ta chẳng có vấn đề gì cả”, anh
nói.

Anh
đẩy cằm Hannah lên và hôn cô.


dừng nghĩ đến Winston.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3