13. Cổ tích tình yêu

Cổ tích tình yêu

Để anh kể em nghe câu chuyện cổ tích về tình yêu ngàn năm
trước.

“Ngày xưa rất xưa đó, xưa lắm rồi, khi mà Adam và Eva vừa mới
được sinh ra trên trái đất. Khi ấy, họ sống cùng nhau rất vui vẻ và hạnh phúc
trên thiên đường, dưới sự bảo vệ của Thượng đế và các thiên thần tổng quản. Đó
là lúc câu chuyện này xảy ra.

Đọa thiên thần Lucifer, vì lãnh đạo đội quân chống lại Chúa
Trời nên bị đày xuống Địa ngục tăm tối. Từ đấy, ông ta đổi tên thành Satan và
bắt đầu thực hiện công việc chống phá lại những gì Chúa gây dựng nên và mục
tiêu chính là Adam và Eva, hai đứa con cưng của Chúa.

Một ngày nọ, Satan nhập linh hồn mình vào thân xác một con
rắn và trở lại thiên đàng. Nó tìm đến Eva, dẫn dụ cô đến nơi để trái cấm trong
vườn Địa đàng, đó là thứ trái mang đến cho con người Tri thức, để nhận ra rằng
thiên đường họ sống thực chất chẳng phải là nơi hoàn hảo nhất. Sở dĩ con rắn
tìm Eva vì nó biết phụ nữ bao giờ cũng dễ bị lôi kéo, nhẹ dạ, mềm lòng, cả tin
hơn.

Bị nhưng lời nói của Satan (bấy giờ đang trong hình hài con
rắn) làm cho thích thú, Eva dẫn Adam vào vườn Địa đàng, tìm đến trái cấm. Trái
cấm có hình dạng của một quả táo chín đỏ mọng. Khi hai người vừa nếm được hương
vị đầu tiên của trái cấm thì Chúa phát hiện ra, Người rất giận dữ, hét lên:
“Hai con là người ta tin yêu nhất, vậy mà cũng làm ta thất vọng…”

Với tiếng hét đó, Thượng đế vung tay đập mạnh con rắn, làm
cho xương trên người nó vỡ vụn ra và cũng từ đó, loài rắn phải đi uốn éo trên
đường chứ không thể đi thẳng như trước kia được nữa. Nối đoạn, Chúa buộc Adam
và Eva ra khỏi thiên đàng, bắt họ phải xuống hạ giới chịu những vui buồn, khổ
đau, bệnh tật và cả cái chết, những thứ chưa bao giờ xuất hiện ở chốn thiên
đường. Từ đó, loài người bắt đầu xuất hiện trên hạ giới.

Vậy còn số phận của trái cấm thì sao? Có ai biết?

Khi nghe Thượng đế hét lên, Adam hoảng hốt, vứt trái cấm đi
thật xa, làm cho nó văng xuống hạ giới trước cả hai người. Nhưng tiếc thay, vì
văng mạnh như vậy trái cấm bị vỡ ra làm hai mảnh và nằm ở hai nơi cách xa nhau.

Bây giờ ta gọi một nửa là anh, một nửa là em nhé.

Khi anh tỉnh dậy, nó thấy mình cô độc và lẻ loi biết bao khi
không còn em bên cạnh. Và rồi nó biết mình sẽ không thể nào sống mà không có
em. Từng cơn gió lạnh thốc qua làm anh run rẩy, nó biết không chóng thì chầy,
nó sẽ rữa nát. Thế là anh quyết định phải đi tìm em, dù cho phải trải qua bao
nhiêu gian khổ, bao nhiêu hiểm nguy, muôn trùng xa vợi.

Anh đi trên đường dài, qua nhiều đoạn đường đá, làm cơ thể
trầy xước, nhưng vẫn nhất quyết đi cho bằng được. Qua nhiều cánh đồng, nhiều
đồi núi cao, nhiều thung lũng hẹp. Mặt trời trên cao cũng bớt chút nắng để anh
không thấy mệt. Cô mây đôi lần cũng ghé xuống che bóng mát cho anh nghỉ ngơi.
Bác gió thi thoảng thổi vài làn hơi giúp anh lăn lên một đoạn đường dốc. Vạn
vật giúp anh tìm em. Nhưng tìm hoài vẫn không thấy em đâu…

Một ngày nọ, khi anh đã mệt mỏi, niềm tin bắt đầu lung lay, ý
chí cũng dần phai phôi thì anh gặp được một nửa, nhưng lại là một nửa quả cam.
Cam hỏi, “Anh đi đâu đó?”

“Tôi đi tìm một nửa của mình.”

“Tôi cũng chỉ có một nửa thôi, hay anh hãy ở cùng tôi đi.”

Thế là anh ghép vào ở cùng. Thời gian đầu tiên, mọi chuyện
cũng khá tốt đẹp, chúng chung sống bình yên cạnh nhau. Nhưng rồi, anh bắt đầu
nhận ra rằng cam không thể nào sống với mình mãi được. Không như táo, cam có vị
chua. Cam lúc nào cũng muốn giữ anh kè kè bên mình, không cho rời xa nửa bước.
Cam nói vì sợ mất anh, nhưng anh biết đó là cam ghen, vị chua đó là vị của sự
ghen tuông. Anh bắt đầu nhớ em. Thế là anh quyết định sẽ rời xa cam và tiếp tục
đi tìm em.

Anh lại lăn đi, lăn đi qua bao nhiêu ngày dài, đêm ngắn, qua
nhiều mùa xuân hạ thu đông. Qua luôn những ngày trời đầy lá rụng, qua những
ngày bông tuyết bay bay, qua những ngày trăm hoa đua nở, qua cả những ngày mưa
lất phất rơi. Rồi anh lại gặp một nửa của nho.

Anh lại thử cùng nho chung sống, và cũng như với cam, sau
thời gian đầu tiên khá tốt đẹp, anh nhận ra rằng nho hoàn toàn không hợp với
mình. Anh phát hiện ra, đằng sau vị ngọt của nho là một vị chát khó tả. Thêm
vào đó, nho quá nhỏ so với một nửa quả táo là anh. Anh phải che chở và làm tất
cả mọi chuyện cho nho. Anh cho nho tất cả những gì mình có, trong khi nho chỉ
biết đến mỗi bản thân mình. Đó là vị chát, sự ích kỷ, chỉ muốn nhận mà không
muốn cho đi.

Anh lại đi tiếp trên con đường tìm em. Trước khi đến đích, số
phận lần nữa để anh gặp dưa hấu. Anh và dưa hấu lại ghép chung cùng nhau. Dưa
hấu ngọt ngào, tươi mát, không có vị chua, không có vị chát. Dưa hấu lớn hơn
nên luôn che chở, bảo bọc anh, cho anh rất nhiều mà không cần nhận lại.

Thế nhưng, anh nghĩ, “Rồi sẽ đến một ngày, dưa hấu sẽ bỏ đi
như mình từng bỏ nho.” Sự tự ti càng lớn, nuốt chửng bao nhiêu suy nghĩ khác
trong anh, khiến lúc nào anh cũng không vui, mặc cảm như một kẻ chỉ ngồi chờ
ban ơn, bố thí. Và anh lại nhớ em đến quay quắt, thế là lần nữa anh đi. Lần
này, anh nhất định sẽ không ở chung với một ai khác ngoài em mà thôi.

Đã bao ngày dài, đoạn đường đời cô đơn mình anh bước… đến một
ngày khi nỗi nhớ lớn dần thành tuyệt vọng, anh gục ngã trên đường tìm về em.

Qua một khu vườn khô cằn sỏi đá, anh nằm xuống nghỉ, bao
nhiêu sức lực như bay mất khỏi cơ thể, mắt mệt đến mức không còn gắng gượng để
nhìn xung quanh. Một cơn mưa lớn rơi rụng từ trời, gió bần bật đuổi nhau. Anh
thiếp đi và từ từ mất dần cảm giác…

Trong giấc mơ chập chờn nửa tỉnh nửa mê, anh nghe một giọng
nói thận quen, rồi vị ngọt và hơi ấm đã từ lâu không gặp… cố chút sức tàn mở
mắt, anh nhìn thấy em đang ôm chặt anh vào lòng.

Ra là bấy lâu nay, khi không có anh bên cạnh, em cũng đã mãi
đi tìm anh khắp nơi. Ta cứ mãi tìm nhau, để rồi chỉ khi một người dừng lại mới
có thể gặp. Định mệnh là thế sao?

Cơn mưa ngưng rơi tự lúc nào. Mặt trời nhẹ nhàng gởi tặng
chút nắng để anh và em cùng sưởi ấm. Cảm động trước tấm lòng, tình cảm của hai
nửa quả táo, Thượng đế dùng quyền năng của mình để hàn gắn chặt vết tách đôi
ngày trước, đồng thời, Người cũng chọn trái cấm làm biểu tượng của tình yêu
thăng hoa và hòa hợp. Ấy vậy mà đến ngày nay, chúng ta vẫn luôn được dạy rằng,
khi tình yêu đến một ngưỡng nhất định, người ta sẽ được cùng nhau nếm trái cấm.

Khi sống cùng cam, nho, dưa hấu, một nửa trái cấm đã mang
trong mình chút vị chua, vị chát, vị ngọt ngào… cũng như trong tình yêu, sẽ có
chút ghen tuông, ích kỷ và có cả bao dung, vị tha lúc cần thiết. Có thể đôi khi
những việc không hay trong tình yêu làm nó rạn nứt, chia lìa, nhưng với tình
yêu đích thực, một duy nhất mà Thượng đế đã an bài cho mỗi người, thì tình yêu
sẽ luôn luôn bền vững, vì vốn “sự gì Thiên chúa đã kết hợp, loài người không
được phân ly”.

Tình yêu cơ bản giống như một phép thử, để đến được đáp án
cuối cùng, chúng ta phải chấp nhận những lần thử và sai. Cái sai có khi làm ta
nản lòng, nhưng vẫn tiếp tục thử vì nhu cầu tìm được đáp án luôn là cần thiết.

Sẽ có lúc chúng ta cảm thấy cô đơn đến cùng cực, nhìn bao
người tay trong tay, lòng dâng lên nỗi buồn không nhẹ. Nhưng hãy tin rằng, ở đâu
đó trên thế gian này vẫn có một người chờ đợi, tìm kiếm ta, và đến một ngày ta
sẽ gặp nhau, như hai nửa trái cấm vẫn tìm nhau dù muôn trùng sóng gió!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3