Cây Dâu Tằm - Chương 27 phần 2
Bailey liếc nhìn qua
Matt, thấy miệng chàng nín chặc lại, rõ ràng là anh ta không xem bố mình là
ngôi sao sáng chói.
- Những tuần lễ đầu tiên
quả là kinh khủng, - Burgess nói. - Bọn ta thấy lẻ loi, cô đơn, và rất nhớ ngôi
trường cũ, nơi mà bọn ta biết rõ các điều lệ. Mỗi buổi chiều bọn ta chờ bốn
mươi lăm phút đến một tiếng đồng hồ xe buýt đến đón bọn ta về lại Calburn, và
cũng như đám trẻ thời ấy, bọn ta tránh xa lũ con gái. Lần đầu tiên quả bom nọ
được đề cập đến là khi bọn ta đang phàn nàn với nhau là mình rất ghét trường
trung học Wells Creek, như mọi lần trò chuyện.
- Các cậu sẽ làm gì nếu
có người đặt bom ở đây? - Harper hỏi mấy đứa khác trong bọn trong khi bọn ta
đứng chờ xe buýt trong một sân chơi cho trẻ con.
- Bỏ chạy. - Roddy đáp. -
Cả bọn bật cười lớn.
- Mình sẽ cố thoát ngay
ra khỏi đấy, và mong mọi thứ nổ tung lên. - Đó là ý kiến của Frank.
- Không được, - Harper
gay gắt nói. - Đó không phải là cách để trở thành anh hùng.
- Anh hùng à? Ai muốn
thành anh hùng làm gì? - Roddy nói.
- Này, bọn chúng ta phải
ở lại ngôi trường này cả một năm trời, và đây có thể là thiên đường hay địa
ngục của chúng ta, - Harper nói. - Các cậu muốn nơi nào?
Frank định quay người bỏ
đi, không thích nghe câu chuyện vớ vẩn ấy nữa, nhưng câu nói của Kyle đã giữ nó
lại.
- Tôi đang lắng tai nghe
đây, - Kyle nói. - Cậu có kế hoạch gì trong đầu?
- Chẳng có gì, Harper
đáp. - Tôi chẳng dự tính làm chuyện gì cả. Chẳng qua tôi muốn làm một nhà văn,
muốn nghĩ ra một câu chuyện. Một trò chơi ưa thích của tôi.
Kyle cắt ngang:
- OK. - Làm thế nào cậu
làm cho chúng ta thành những anh hùng?
- Đây chỉ là những gì tôi
suy nghĩ cho một câu chuyện, - chỉ có thế thôi. Tôi đang nghĩ đến chuyện chúng
ta sẽ làm gì nếu có một quả bom đặt ở đây.
- Đẩy nhiều đứa vào trong
buồng thang máy, rồi ném một cây thuốc nổ theo sau bọn chúng, - Taddy nói. Mọi
người nhìn nó ngặc nhiên vì tính chất dữ dội của câu nói.
- Trái lại thế, - Harper
nói. - Mình sẽ cứu bọn chúng. Mình sẽ giữ bình tĩnh trong khi bọn chúng kinh
hoàng chạy tán loạn khắp nơi. Trong khi các thầy cô giáo và học sinh cuống
cuồng lên, mình sẽ chỉ huy đưa họ về hướng cửa thoát hiểm. Rồi sau đó, khi
thuật lại chuyện với các phóng viên, mình sẽ có thái độ khiêm nhường. Đến đấy
nó biểu diễn ngay, đầu hơi cúi xuống rồi ngước nhìn vẻ e lệ: “Thưa bà, chuyện
cũng nhỏ, chúng cháu cũng
chẳng phải mệt nhọc gì lắm.”
Cả bọn nhìn Harper cười
lớn. rồi Kyle lên tiếng:
- Ý kiến hay đấy. chúng
ta sẽ đưa họ theo cửa thoát ra, và tạo cho đám học sinh ở Calburn chúng mình
một thế đứng.
- Giả dụ như các cánh cửa
phòng học bị khóa thì sao? - Taddy hỏi.
- Ai sẽ đi giải cứu cho
đám nữ sinh ở phòng thể dục? - Roddy hỏi.
- Thế còn đám học sinh
nhỏ ở tầng dưới thì sao? - Burgess hỏi. - Tao muốn đưa chúng thoát ra ngoài.
- Tớ nữa, - Frank nói. -
Tớ cũng sẽ giúp mấy đứa nhỏ ấy. - Rồi nhìn đám bạn mình, anh chàng thêm. - Tớ
thích trẻ con hơn người lớn.
- Thế còn cậu, Taddy? Cậu
muốn cứu ai? - Kyle lên tiếng hỏi, và Taddy toét miệng cười.
- Tôi sẽ đến cứu mấy cầu
thủ. - Chúng sẽ. - Y suy nghĩ một lúc rồi tiếp. - Chúng sẽ bị khóa chặt bên
trong phòng thể dục, và khói đang ùa vào bên trong phòng. - Bọn chúng sẽ ho sặc
sụa, và chắc sẽ chết, rồi tôi sẽ mở cửa sổ, thòng dây xuống bên tường giúp
chúng leo lên.
Câu chuyện của Taddy sống
động đến nỗi cả bọn cười lớn nhưng Harper, nghiêm chỉnh hơn.
- Cậu dùng thứ gì để đập
vỡ kính cửa sổ, và cậu lấy đâu ra sợi dây ấy? Và nếu cứ phải leo lên từng người một thì, những
đứa khác còn lại trong phòng có bị khói làm chết ngạt không?
Trong một lúc lâu cả bọn
yên lặng, nhìn xuống đường chờ xe, và cuộc bàn luận dường như đã xong, nhưng
Harper vẫn chưa chịu cho qua. Nó đang quay sang Kyle hỏi:
- Còn cậu, cậu sẽ làm gì?
- Tóm cổ đứa nào làm
chuyện đó, - Kyle nói ngay như cũng đang suy nghĩ về điểm này. - Tôi sẽ mang
mặt nạ vào, xông vào đám khói tóm cổ tên tội phạm.
- Nhưng nếu tên xấu xa đó
đi mất rồi thì sao? - Harper nói.
- Tôi sẽ đi đến chỗ có
trái bom, lấy nó ra cho dù có phải ném xác mình lên nó.
Khi nhìn thấy mấy đứa
khác đang trố mắt nhìn mình, anh chàng nhếch mép cười nói:
- Tôi muốn là người anh
hùng. Tôi muốn làm điều trái ngược với bố tôi.
- Đó, câu chuyện bắt đầu
như thế đấy, - Burgessnói. - Nó chỉ là một câu chuyện bọn ta bịa ra để giải trí
trong lúc phải đứng lâu chờ xe buýt.
- Nhưng rồi nó lại thật
sự xảy ra, - Bailey nói.
- Đúng vậy, Harper đã đặt
trái bom trong trường, và chỉ giữa ta và cháu biết thôi nhé, ta nghĩ là anh ta
đã làm chuyện ấy trước đó rồi. - Có nhiều trái bom đã phát nổ quanh khu vực mùa
hè năm ấy, và ta cho là Harper đã đặt chúng. Ở Wells Creek, thật ra đã có nửa
tá những quả bom như thế được đặt quanh trường, nhưng trong lúc hỗn độn, Harper đã tìm cách lẻn
ra đấy gỡ bỏ hầu hết chúng trước khi cảnh sát đến. Dẫu sao chúng cũng không
phải là bom nổ thật, chỉ có khói thôi. Dẫu sao khi sự việc xảy ra thật sự,
những công việc mà bọn ta tưởng tượng ra ấy được bàn luận nhiều trong đám bọn
ta đến độ bọn ta biết chính xác công việc của mình là gì. Và Harper đã chuẩn bị
thật chu đáo, mọi thứ bọn ta cần cho công cuộc cấp cứu đều có sẵn tại chỗ. Khi
các phóng viên báo chí đến, ngay cả những phát biểu khiêm nhường của bọn ta
cũng đã được tập dượt cả rồi. Chỉ có sự tức giận của Kyle là không được tập
dượt trước.
Đêm ấy Kyle đi đến nhà
từng đứa, đánh thức bọn ta dậy và bắt chúng lẻn ra ngoài làm một cuộc họp nhỏ
với Harper. Kyle tỏ ra vô cùng phẫn nộ, đã dọa Harper là nếu anh ta còn làm một
chuyện tương tự như thế nữa, bọn ta sẽ khai trừ anh ta ra khỏi nhóm. Bọn ta
lách xa Harper để anh ta chơi một mình.
- Nhưng sau vụ bom ấy,
các ông đã trở thành nhóm Golden Six. - Matt nói.
- Phải rồi. Đó là điều mà bọn ta không
hề dự tính. - Burgess ngừng lại một chút. - Trong một thời gian sau đó, bầu
không khí thật tuyệt vời. Bọn ta là những anh hùng của Wells Creek, bọn ta
thống trị cả Calburn. Mọi người khắp nơi đều thương yêu bọn ta.
- Cho đến khi Roddy sỉ
nhục Theresa Spangler, - Matt nói.
- Không. - Bailey nói
ngay. - Xin cụ cho biết về những bài báo ấy.
- Gia đình Harper sở hữu
tờ nhật báo Calburn. Tờ báo do bà mẹ của Harper cùng người con trai lớn của
người em bà điều khiển. Bà
là người độc đoán, điều khiển mọi người trong gia đình.
Ngay sau khi Roddy làm
cho Spangler tức giận, con bé liền bắt đầu nói cho mọi người biết là nó tin
chính bọn ta đã đặt trái bom đó. Nó bảo anh hùng chẳng phải đột ngột xuất hiện,
và phải có một toan tính gì đó đằng sau vụ này. Nhưng theo kinh nghiệm của ta
thì con người muốn có những anh hùng, nên hầu hết đám trẻ khác trong tường
không để ý gì đến Spangler. Thế là nó đến Calburn làm bộ muốn viết một bài báo
về nhóm Golden Six và đặt ra nhiều câu hỏi.
- Y như bà ta từng làm
nhiều năm sau cho cuốn sách bà ta.
- Đúng như thế, - Burgess
nói. - Nó gạ gẫm những người dân ở Calburn tâm sự với nó, rồi loan truyền những
gì nó nghe được, và đám học sinh bắt đầu ghét bọn ta.
Vì bọn ta không phải dân
Wells Creek nên không biết những đồn đại ấy xuất phát từ đâu. Roddy là người
tìm ra được nguồn gốc. Một số nữ sinh cho nó biết trong khi trò chuyện trên một
chuyến xe.
Nghe được chuyện, Harper
đã vô cùng tức giận. Nó bảo sẽ không để cho mụ phù thủy mắt lé, răng hô, tóc
quăn ấy làm mưa làm gió với nó. Nó sẽ bảo bà mẹ nó là nếu muốn sau này làm một
nhà văn nó cần phải bắt đầu tập viết lúc còn trẻ, nên nó cần viết những bài báo
đăng trên tờ báo nhà. Bà mẹ anh chàng đồng ý. Thế là Harper viết câu chuyện đầu
tiên. Nhưng người em họ Harper, trưởng biên tập tờ báo, đọc bài viết và không
chịu cho in. Cháu không thể cho đăng bài này được, anh ta bảo bà cô mình. Cô
đọc nó chưa. Nó bảo Kyle Longrace là một con người pha trộn của tinh thần hiệp
sĩ trọng nghĩa của Galahad và lòng từ bi hòa ái của đức Phật, “một chiến sĩ
tranh đấu cho những kẻ thất cơ cô thế”, Harper gọi anh ta thế. Cháu từng biết
Kyle rất lâu, cậu ấy chưa bao giờ là một chiến sĩ tranh đấu cho bất cứ chuyện
gì ngoài bóng bầu dục. Cậu ấy là một đứa bé tốt, nhưng không phải là một vị
thánh. Và Harper cũng đã vẽ ra hình ảnh một Thaddeus Overlander như là một nhà
toán học lớn đang bí mật làm việc với chính như để cứu thế giới khỏi bị hủy
diệt. Và Burgess là…
- Cô cho là bài báo ấy
cho thấy một bộ óc tưởng tượng rất dồi dào. - Bà Kirkland nói.
- Nhưng đây không phải là
óc tưởng tượng mà là một sự bịa đặt, bóp méo sự thật.
- Bài đó là do con của cô
viết, vậy cháu phải cho phổ biến bằng không cháu chẳng có việc gì làm ở đây
nữa. - Bà ta nói. Và thế là những bài báo của Harper được phổ biến. - Harper đã
dùng những câu chuyện xấu mà Spangler đã dùng để chống lại chúng ta, bóp méo chúng
lại thành những nét tốt đẹp cho bọn ta. Anh chàng vẽ ra hình ảnh Frank là con
người có giọng nói của những thiên thành, và bảo là Frank đã tự mình vươn lên
từ cảnh nghèo khó cùng cực, bằng vào cái giọng quý báu ấy. Kết quả là một đài
phát thanh địa phương đã yêu cầu Frank lên loan báo điểm của các trận bầu dục.
Kyle được mô tả như là một chàng thanh niên tính tình cao thượng, tượng trưng cho những người của
nhiều thế hệ trước, nhờ thế mà ở trường anh ta thường được giao phó những công
việc cần đến sự tin cậy cao.
Roddy được xem như là con
người có sức quyến rũ phụ nữ mãnh liệt đến nỗi mỗi lần mở thư ra là anh chàng
lại thấy một mảnh giấy bày tỏ tình yêu rơi ra.
Taddy được mô tả là một
cậu bé thông minh, kết quả là anh ta được các thầy cô giáo chú ý đặc biệt là
làm cho điểm số trong lớp cao vọt lên.
Còn về chính bản thân
mình, thì Harper đã ám chỉ cho thấy là anh ta đã viết nhiều cuốn sách dưới một
bút hiệu nổi tiếng.
Burgess ngừng kể trong
một lúc. Và Bailey đưa cho ông cụ một ly nước khác.
- Phần ta, mọi người
trong quận hạt đều biết câu chuyện xảy ra năm ta lên bốn tuổi, nhưng thay vì
che giấu chuyện ấy đi, Harper đã viết một bài tiểu luận làm bất cứ ai đọc cũng
phải rơi lệ. Anh ta vẽ ra một con người luôn sống với một gánh nặng của tấn
thảm kịch ấy, lúc nào cũng chọn đau khổ, giày vò vì biến cố đó. Ngày bài tiểu luận được phổ
biến, tờ báo đã bán chạy hơn ngày thường, và sau đó từ “kẻ sát nhân” không còn
hiện trên đồ đạc ta nữa.
Thuật xong câu chuyện
trên, người ông ta trông bạc nhược yếu hẳn đi, Bailey nhận thấy thế. Da ông ta
đã biến thành màu xám. Nàng ra dấu cho Matt nên rời phòng, và Matt gật đầu.
Nhưng vẫn còn một câu hỏi lớn chưa được trả lời.
Matt hít vào một hơi dài
rồi nói:
- James Manville có một
tờ giấy quan trọng mà anh ta bảo là đã đưa cho “người mà anh tin tưởng nhất
trên thế gian này”.
Burgess mỉm cười:
- Người đó chắc là má của
Frank. Bà Martha. Bà ấy nuôi dưỡng Luke.
Tim của Bailey chùng
xuống khi tưởng tượng là mảnh giấy nọ có thể bị vứt đi cùng với những vật dụng
của bà ấy.
- Vâng, cảm ơn cụ. - Nàng
cố giấu vẻ thất vọng nhìn qua Matt. - Có lẽ bọn cháu đã làm mất thì giờ nhiều
của cụ rồi. Bọn cháu xin phép đi ra đây.
- Vâng, ta cũng thấy mệt.
- Burgess nói. - Nhưng cái mệt tốt. Ta cảm thây nhẹ người hơn.
Bailey lấy xắc tay, chuẩn
bị rời phòng, nhưng lại tò mò muốn hỏi ông cụ một câu cuối:
- Tại sao cụ lấy Violet,
rồi sau đó bỏ bà ta?
- Có nhiều lý do. Ta có
mấy người bạn ở California, một người trong số ấy sống ở miền quê. Một hôm anh
ta hỏi: “Burg, từ bao lâu rồi cậu không ngủ với gái?” Thế rồi anh ta gọi điện
thoại cho một cô gái điếm mà anh ta bảo là hạng được nhất. Nghe thì cũng được,
nhưng khi anh ta bắt đầu nói đến chuyện nhìn xem trò biểu diễn thì ta bỏ đi. Đi
được hai dặm, ta nhìn thấy một cô gái đang đứng cạnh đường ngoắc ta lại. Chiếc
xe cũ tồi tàn của cô ta bị hỏng máy, và ta biết ngay cô gái là hạng người nào
rồi. Ta biết chuyện đó khi cô ta bảo nơi mình định đến, và ta chắc cô ta sẽ bị
thất vọng. Ta cảm thấy mình cũng có chút lỗi nên đã dừng lại để sửa xe cho cô
ta.
Trong một thời gian ta
loay hoay sửa chiếc xe, thì cô ta đã đóng kịch làm như mình là một cô gái trẻ,
ngây thơ, thường tham dự các buổi họp xa ở nhà thờ quê nhà.
Nhưng dù biết cô ta bịa
chuyện. Ta vẫn thấy thích cô gái ấy. Hơn thế nữa, ta biết cô ta muốn về sống
với ta. Chính xác là cô ta không phải muốn ta mà muốn cuộc sống của ta. Chuyện
này lúc ấy ta cũng thấy hơi lạ, là vì không có mấy cô gái xinh đẹp lại muốn lấy
một kẻ buôn gỗ nay đây mai đó.
Burgess ngừng lại một
chút rồi mỉm cười:
- Ngoài ra, ta còn thích
ý nghĩ đem một cô gái
điếm về Calburn lại. Ta tưởng tượng đến cảnh cô ta với ông cụ ta như là cô dâu
của ông cụ mà thấy thú vị vô cùng. Và nếu Violet và ta có mấy đứa con… -
Burgess cười nhẹ. - Ta dự tính nói cho ông cụ nhà ta vài điều thú vị trước khi
ông về với ông bà tổ tiên.
- Cụ có yêu bà ấy không?
- Bailey hỏi.
- Cũng ngang với tình yêu
của cô ấy đối với ta vậy. Ta không có ý xấu khi nói như vậy đâu. Violet và ta
thích nhau. Chúng ta hợp ý nhau lắm.
- Nhưng cụ đã giả làm cái
chết, và bỏ bà ấy.
- Không, ta không trù
tính chuyện ấy. Chiếc phi cơ ấy bị rơi, và ta thoát khỏi không bị trầy trụa gì.
Và trong khi nhìn cái xác phi cơ, ta chợt có ý nghĩ có lẽ mình rời bỏ cuộc sống
này, rời bỏ thị trấn này và những người còn lại để trở thành một người khác.
- Cụ có thành công không?
- Không.
- Vì chuyện xảy ra vào
hôm 30 tháng tám năm
1968 à? - Matt hỏi, và lúc ấy chuông báo động bắt đầu reo vang, và lần này bác
sĩ đã đẩy hai người ra khỏi phòng không kịp chào từ giã ông cụ.
Ra đến bên ngoài, Bailey
nói:
- Vậy là xong. Biết mà!
Vì Frank lớn lên trong một ngôi nhà ở miền núi, và có lẽ họ đã dùng tờ giấy cho
phép để làm tường, và nó vẫn còn ở đấy.
Matt cười lớn, rồi lắc
đầu như muốn nói là anh chàng không biết làm gì bước kế đến.
- Xin lỗi hai vị. - Có
tiếng nói sau lưng họ. - Ông Meredith muốn đưa cho hai vị cái này? - Người nữ y
tá cầm trên tay một tập sổ ghi địa chỉ.
Bailey cầm tập sổ cũ mèm,
đưa mắt nhìn bà ta thắc mắc.
- Ông ấy chỉ bảo đưa cho
hai vị thôi. Tôi chẳng biết gì thêm. - Bà ta nói.
- Cám ơn. - Bailey nói, rồi
bước ra cửa. Ra đến ngoài, nàng mở tập sổ lật qua vài trang. Tất cả đều là
những địa chỉ ở Florida, và dường như hầu hết là chỗ quen biết làm ăn.
- Thử vần M xem, - Matt
đề nghị - Tên McCallum.
Bailey đưa ngón tay rà
các hàng chữ đến vần M. và nằm trên đầu trang là tên Martha McCallum và số điện
thoại. Matt liền lấy điện thoại di động ra bấm máy trong khi Bailey nín thở
đứng chờ, lắng nghe Matt hỏi thăm người nào đó về bà Martha McCallum.
- Có à, - Matt hỏi. - Bà
ấy còn sống à? - Minh mẫn chứ? Cảm ơn nhiều.
- Ở đâu? - Bailey hỏi ngay khi chàng tắt máy.
- Nhà dưỡng lão bên ngoài Atlanta.
Thấy Bailey bắt đầu chạy quanh, nhìn các tòa nhà cao quanh họ thay vì bước
đến chiếc xe hơi hai người thuê.
Matt hỏi:
- Em đi đâu vậy?
- Đi tìm hãng du lịch gần nhất.