Cây Dâu Tằm - Chương 22 - 23

Chương 22

Matt không muốn để Bailey
một mình đi đến nhà Violet nên chàng đã lái xe đưa nàng đi đến đấy. Khi Violet
nhìn thấy hai người ở cửa, bà ta liền đưa hai đứa con của Carol ra phía sân
sau. Matt bóp nhẹ vai Bailey, rồi để nàng vào với Carol.

Hai tiếng đồng hồ sau
Bailey mới ra khỏi nhà, bước ra sân sau của Violet, nơi Matt đang chơi đùa với
mấy đứa nhỏ, và Violet thì đang ngồi trên ghế nhìn.

- Bà ấy thế nào? - Matt
hỏi.

- Như mình tiên đoán.
Carol bảo chị rời nhà mà cũng không cho Phillip biết chị ấy đi đâu. Chị ấy muốn
tạo cho chồng một cú “sốc” để ông ấy thôi làm việc cho Atlanta và Ray. Nhưng số
tiền mà bọn họ đề nghị cho ông ấy quá lớn đến độ Phillip không thể từ chối
được.

Bailey nhìn lên Matt. -
Anh biết không, tôi cho là Phillip đã nói dối vợ. Tôi nghĩ là còn có một lý do
nào khác khiến ông ta không rời Atlanta và Ray. Jimmie có lần bảo tôi là
Phillip có một số tiền lớn cất giấu riêng, và ông ta không phải là hạng người
tham lam. Phillip từng bảo tôi rằng sở dĩ ông thích làm việc cho Jimmie là vì
anh ấy không bao giờ thấy buồn chán.

- Giờ thì sao? - Matt đưa
mắt về phía ngôi nhà hỏi.

Bailey nhìn hai đứa con
gái của Carol đang chơi ở cây đa. Violet đang đẩy chúng lên cao và cả hai đang
hét lớn muốn bà ta đẩy chúng lên cao hơn.

- Carol phải cho mấy đứa
nhỏ biết bố chúng đã chết. Chị ấy phải... - Rồi Bailey bật khóc. Matt đưa tay
kéo nàng vào lòng, rồi vẫy chào Violet. Cả hai không nói gì trên đường về nhà.

Về đến nhà, Matt đã săn
sóc Bailey như săn sóc một người tật nguyền. Chàng dìu nàng đến ngồi trên ghế
nệm, choàng lên người nàng một tấm khăn bông, xuống bếp làm một đĩa trứng
tráng, rồi ngồi xuống cạnh nàng vuốt thẳng lại mái tóc nàng.

Ăn xong đĩa trứng, Bailey
đặt đĩa lên bàn uống cà phê, rồi nói:

- Anh biết không. Tôi đã
mất chồng, và vì chuyện tiền bạc, tôi đã không được để tang cho anh ấy. Anh có
nghe những gì họ nói trên truyền hình hôm nay không? Họ bảo là những gì Atlanta
và Ray đang làm có thể là do lỗi của tôi. Vậy mà sau khi Jimmie chết họ đã nói
đến tôi như là một “kiểm soát viên nghiệt ngã”. Tôi đã nhìn thấy những buổi
trình diễn trong đó các vị bác sĩ trị liệu nói về “Những người phụ nữ đã điều
khiển”. Và giờ đây...

Matt đang nhìn nàng mỉm
cười.

- Có gì đáng cười.

- Cô..., - chàng nói: - Lúc tôi nhìn thấy cô lần
đầu, cô trông có vẻ sợ hãi mọi thứ trên đời này. Cô như người rất sợ bước chân
ra khỏi nhà. Nhưng thử nhìn cô hiện nay xem, một người sẵn sàng chiến đấu bất
kể thứ gì.

- Có lẽ... - Bailey chợt
ngừng lại, nhìn Matt. - Trên cằm anh ta dính thứ gì kìa!

Matt đưa tay lên chùi
cằm, hỏi:

- Tôi chùi trúng không?

- Không. Lại đây, để tôi,
- nàng nói. Và khi Matt nghiêng người về phía nàng, Bailey đã nắm cổ áo sơ mi
chàng, kéo đôi môi Matt đặt lên đôi môi mình.

Kề cận, gần gũi với cái
chết đã làm cho Bailey muốn sống. Hôm nay Carol đã khóc và nói ra những điều mà
nàng đã từng nghĩ sau cái chết của Jimmie. Carol đã bảo là nàng sẽ không bao
giờ còn ôm lấy Phillip nữa. Lúc ấy Bailey đã muốn bảo chị ta là ít nhất chị
cũng còn có những người bạn sẽ đến cùng thương xót với chị. Và Bailey đã không
có được niềm an ủi ấy sau cái chết của Jimmie, mà còn lo thế giới gán cho cái
nhãn hiệu là con người kinh khủng bị chồng từ chối không cho thừa hưởng gia
tài.

Matt hôn lại Bailey,
nhưng lại lách người ra ngay, rồi nhìn thẳng vào mắt nàng hỏi:

- Tôi không phải là kẻ ăn
xổi ở thì. Tôi...

Nàng cũng nhìn thẳng vào
Matt nói:

- Tôi sẽ không đi đâu cả.

Matt mỉm cười, cúi xuống
bế nàng đưa vào phòng ngủ và đặt nàng lên giường. Khi Matt định ra khỏi phòng,
Bailey đã nắm được tay chàng giữ lại. Nàng không nói gì. Chỉ đưa mắt nhìn lên,
van nài chàng đừng bỏ đi.

- Em chắc rồi chứ? -
Giọng Matt đã khàn hẳn.

- Vâng - Nàng thì thầm
đáp lại.

Matt mỉm cười đắm đuối
nhìn nàng, đôi mắt long lanh như rướm lệ. Những tuần lễ cô đơn của nàng. Những
tuần lễ với những ham muốn bị kiềm chế của chàng, đã kết thúc.

- Anh yêu em, em biết
điều đó chứ? - Matt thì thầm vào tai nàng, rồi cắn nhẹ vào vành tai.

Bailey chỉ nhẹ gật đầu.

Chương 23

Sáng hôm sau, khi Bailey
vui vẻ vào bếp thì Alex đã có ở đấy với một bàn ăn đầy thực phẩm, những ổ bánh
quế nóng hổi mới lấy từ lò ra, bánh kếp, trứng luộc và xúc xích.

- Tôi nghĩ là cô và ông
cụ nhà ta cần ít bổ dưỡng sáng nay. - Alex nói. Cậu nói đùa làm Bailey đỏ mặt
phải quay qua nhìn ấm trà đun sôi. - Đêm qua cô vui vẻ chứ.

- Này, coi chừng đấy nhé.
- Từ ngưỡng cửa Matt hỏi Alex, - Đêm qua cậu về nhà mấy giờ.

- 10 giờ, - Alex đáp.

- Không, 2 giờ sáng, -
Matt nói ngay. - Nếu cậu muốn sống ở ngôi nhà này thì phải tuân theo một số
điều lệ mới được.

- Tôi đã có một ông bố
rồi, - Alex trừng mắt nhìn Matt đáp.

Bailey bước lại ngăn hai
người đàn ông. Nàng nói:

- Cả hai trông như hai
đứa trẻ lên năm. Alex tối qua cậu ở đâu?

- Với Carol, - nó đáp. Và
khi thấy hai người nhìn nhau sửng sốt, nó nhún vai thêm. - Những phụ nữ lớn
tuổi thích tôi. Họ thường tâm sự với tôi. Hãy cho tôi một vài cụ thể đi, thế nào
bà ta cũng mở rộng cả bầu tâm sự cho tôi. Và đôi lúc còn mở rộng những thứ khác
nữa. Nhưng Carol không thể. Tội nghiệp cho bà ta.

- Chị ấy thế nào? -
Bailey hỏi.

- OK. Nhưng bà ấy giận
ông chồng. Bà hối tiếc là họ đã không làm tình với nhau trước khi ông ấy chết.

Matt ngồi vào bàn. Bailey
rót trà vào tách cho chàng, rồi đến đứng ở cửa sổ nhìn ra cây dâu tằm ngoài
vườn suy nghĩ. Phát biểu vừa rồi của Alex tuy chỉ là những câu nói suồng sã đã
cho Bailey một ý kiến mới. Nàng quay lại nhìn Matt lúc ấy cũng đang nhìn sững
nàng như đoán ra được ý nghĩ của nàng. Cả hai nhìn nhau trong một lúc, mắt mở
lớn.

- Có chuyện gì à? - Alex
hỏi.

- Có lẽ chúng tôi có công
việc làm cho cậu. - Matt nhẹ nhàng nói.

- Một công việc cần khả
năng diễn xuất, - Bailey thêm.

- Làm gì vậy? - Alex dè
dặt hỏi.

- Chúng tôi cần một người
để tiếp xúc với một người đàn bà cỡ... - Matt nhìn qua Bailey hỏi. - Chị cô bao
nhiêu tuổi.

- Bốn mươi mốt tuổi.

- Lớn hơn cô nhiều nhỉ.

Khi Bailey gật đầu, Matt
quay sang bảo Alex:

- Chúng tôi cần một người
đến gặp một phụ nữ bốn mươi mốt tuổi và tìm cho được một tờ giấy nếu có, và nếu
có thật thì nó ở đâu.

Alex nhìn hết Matt và lại
nhìn qua Bailey, rồi nói:

- Tôi cần thêm nhiều chi
tiết hơn nữa.

Matt đưa mắt nhìn qua
Bailey ngầm nói, có nên cho Alex biết về Jimmie không. Sau một chút do dự, nàng
gật đầu, và Matt đã cho Alex biết tất cả những gì cậu ta cần biết. Khi nói đến
phần Dolores, chị của Bailey. Chàng quay sang hỏi nàng:

- Chị cô giờ là bốn mươi
mốt tuổi, như thế khi cô được mười bảy tuổi thì chị ấy đã hai mươi sáu.

- Đúng. - Bailey nói -
Thế thì sao?

- Và cô nói là chị ấy
xinh đẹp?

- Vâng, - Bailey nói, -
chị ấy xinh đẹp như một hoa hậu.

- Chị ấy từng đoạt nhiều
giải trong các lễ hội.

Matt mỉm cười.

- Để tôi nói lại có đúng
không nhé. Dolores hai mươi sáu tuổi, xinh đẹp và chưa chồng.

Alex nhìn Bailey.

- Còn cô thì mười bảy
tuổi mập mạp, và có một chiếc mũi rất bự, có thể làm nơi trú mưa cho cả đàn
ngỗng.

- Có gì đặc biệt trong
chuyện đó? - Alex nheo mắt nhìn cả hai. Matt và Bailey nhìn nhau mỉm cưởi, rồi
Alex gật đầu ra dấu, như nhường cho Matt phát biểu ý kiến.

- Nhưng bất chấp những
khác biệt giữa hai chị em cô, cô đã tóm được anh chàng mà phân nửa số phụ nữ ở
nước Mỹ mong muốn. Đúng không? - Matt hỏi.

- Tôi chưa bao giờ nhìn
sự việc theo lối đó. - Bailey nói. - Nhưng có lẽ anh nói đúng.

- Vì bà chị cô đã trả đũa
bằng cách giữ lại không cho cô biết cái phần thiết yếu có thể đem lại cho cô cả
tỉ bạc? - Matt nói, giọng đầy vẻ ngạc nhiên.

- Tôi không sao tin được
là bà ấy đã không giết cô, - Alex vui vẻ trong khi cắn một miếng bánh. - Từ từ,
thật chậm.

- Trời đất! - Bailey chợt
nghĩ đến những câu nói vừa rồi của họ.

- Tôi quả là sống trong
câu chuyện cổ tích Cinderella với một bà chị độc ác.

Matt và Alex bật cười.
Sau đó, Matt quay sang Alex hỏi:

- Sao? Cậu xem có thể tìm
ra tờ giấy ấy không?

- Được, - Alex nói. -
Thỏa thuận rồi nhé. - Nhưng tôi cần một chiếc xe môtô và bộ đồ bằng da đủ bộ.
Đám phụ nữ loại ấy thích xe môtô, và áp quần bằng da nữa. Có sắm nổi không?

Bailey quay người nhìn ra
cửa sổ, trong khi Matt và Alex nhìn nhau mỉm cười.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3