Cây Dâu Tằm - Chương 17 phần 2

Bailey nhìn cô gái trong
bức ảnh, và phải thú nhận quả bà ta lúc ấy là người mà thỉnh thoảng được gọi là
“Kém may mắn”, tóc thì quăn, kính cận dày, người không được thẳng, răng hô cằm
lẹm, mặt đầy trứng cá.

- Giờ cô trông thấy cái
ảnh này xem. - Ông ta lật sang một trang khác. Đó là phần bìa của tờ tuần báo
Time, trên đó có hình ba người phụ nữ với hàng tít lớn. “Những người của tương
lai”, - Bailey phải nhìn thật kĩ mới nhận ra là người phụ nữ hình gần ống kính
là Thượng Nghị Sĩ Spangler, tóc được vuốt thẳng, không còn cặp kính dày cộm,
răng cũng được sửa lại bình thường, cằm đã chỉnh lại bớt lẹm và da không còn
dấu vết nào của những vết tích cũ.

- Công trình giải phẫu
thẩm mỹ rất tốt, - Rodney lên tiếng khen, - Không biết người nào đã làm công
việc này?

Sau đó ông ta lật ngược
trang cũ và nói:

- Con bé ấy rất say mê
Kyle, muốn chiếm lấy y nên đã làm mọi cách để được anh chàng Kyle ấy chú ý lúc
chúng tôi còn học ở trường. Và khi thấy anh ta không lưu ý gì đến mình, cô ta
bèn thề sẽ trả thù. Vì thế mà mụ ta đã viết cuốn sách ấy.

- À, ra thế, - Bailey cầm
trả lại tập an bum cho ông ta rồi hỏi. - Ông Yate, ông chắc là mình không nhớ
một đứa bé có chiếc môi sứt phải không?

Rodney gấp tập an bum
lại, đem nó cẩn thận trả về chỗ cũ trong tủ, rồi hỏi:

- Năm 1968 thì nó bao
nhiêu tuổi?

- Chín tuổi.

- Không. Tôi không nhớ có
đứa bé nào như thế. Cô có chắc là nó ở Calburn không?

- Vâng, tôi... - Nàng
định nói là mình hiện có một bức ảnh của thằng bé ấy đứng trước cây dâu tằm ở
trang trại của nàng, nhưng nghĩ lại, không muốn tiết lộ chuyện ấy với ông ta. -
Thôi, có lẽ tôi đi về đây.

- Cô chưa thể đi được, -
Rodney bước lại phía nàng nói. - Tôi còn ba tập như thế nữa, đầy cả hình ảnh.
Cô và tôi, chúng ta có thể cùng ngồi cạnh nhau nhìn từng bức ảnh một.

Bailey đứng lên nói:

- Có lẽ xin để dịp khác.

Rodney lên chắn lối ra
cửa và nói:

- Cô không thể đi được.
Hãy còn quá sớm mà! - Giọng ông ta đầy ngụ ý xấu.

Bailey bước lại cửa, kéo
mạnh, rồi thoát ra được bên ngoài mấy giây sau đó, rồi đi xuống các bậc thềm
trước hiên, bước đến phía cái xe.

Từ hàng hiên, Rodney lớn
tiếng bảo:

- Đợi chút!

Bailey dừng bước, nhưng
không quay đầu lại.

- Tôi quên mất, Lucas
McCallum có chiếc môi sứt, nhưng vào mùa hè năm ấy nó đã được mười bốn tuổi
rồi, một thằng bé bự con. - Bailey chầm chậm quay lại nhìn ông ta.

- Nó là một đứa bé xấu
xí, rất xấu xí. Môi trên của nó rách hở lên đến tận mũi, để lộ cả nướu ra, và
hai tai thì thẳng chè bè. Có phải đó là thằng bé mà cô tìm không?

- McCallum à? - Bailey
hỏi.

- Đúng, con của Frank. Cô
có nghe nói đến Frank chứ?

- Vâng có. - Bailey nhẹ
nhàng đáp. Một người trong nhóm The Golden Six, người có liên quan đến vụ sát
nhân rồi tự vẫn.

- Đúng rồi, Frank đấy,
Luke là con của Frank, thằng bé ấy rời thị trấn sau khi Frank chết. Và chẳng
bao giờ nghe nói đến nó nữa, mà cũng chẳng còn có ai quan tâm. Nó là cái vết
của một mảnh vụn cắt trên vải. Nó không sợ ai cả. Nó là một đứa bé dễ nóng
giận.

Bailey không còn nghi ngờ
gì nữa, Lucas McCallum và James Manville là một người. Chân nàng như tự động,
không còn bị khối óc kiểm soát, từ từ quay bước về phía ngôi nhà lại.

- Vậy mới phải, - Rodney
nói. - Cô vào lại đây để rồi tôi kể cho cô nghe về Frank. Anh ta là một người
tuyệt vời.

- Lucas, - Bailey nói. -
Hãy nói cho tôi nghe về Lucas.

- Ừ, bất cứ ai. Cô cứ vào
đây, rồi tôi sẽ kể cho cô nghe bất cứ chuyện gì cô muốn biết.

Lần này thì nàng phải
ngồi trên chiếc ghế nệm dài đầu cao đầu thấp nghe ông ta lòng dòng về câu
chuyện đầy vẻ vang của sáu cậu học sinh tuyệt vời từng cứu mạng cả ngôi trường,
trong bốn mươi lăm phút. Sốt ruột nàng lại lên tiếng ngắt ngang câu chuyện của
ông ta.

- Thế còn Lucas? - Đây là
lần thứ hai mươi nàng hỏi câu trên.

Rodney cau mày khó chịu
khi bị ngắt quãng lần này.

- Chẳng có gì nhiều về
thằng bé đó, nó không có ở đây khi sự việc quan trọng trên xảy ra. Mãi sau này
khi Frank bỏ ra đi, rồi trở lại với cô đó... - Rodney xua tay không muốn nói
thêm nữa.

- Thế còn bà mẹ của Luke?

- Chẳng bao giờ gặp bà ấy
cả. Mà cũng chẳng muốn gặp. Nếu bà ta có cái mặt như thằng bé, thì rất có thể
bà ta đánh thuốc Frank để lên giường ngủ với bà ta, rồi sau đó bịa đặt nó là
con của Frank. Anh ta là con người rộng lượng. Có gì cũng cho bạn cả. Rất có
thể anh ta nhận thằng bé ấy vì lòng tốt. Con người Frank là thế đấy.

- Ông thánh Frank, -
Bailey lẩm bẩm. Rodney nhìn nàng đăm đăm, rồi lên tiếng hỏi:

- Sao cô hỏi tôi nhiều về
thằng bé đó vậy? Cô biết nó à. - Bailey đáp. Nàng không thích cái lối Rodney
đang nhìn mình.

- Thằng bé đó chẳng những
xấu xí hơn con mẹ Spangler mà còn hèn hạ hơn nữa. Cô tính viết một cuốn sách về
nó à?

- Không, - Bailey đáp, -
Dĩ nhiên là không.

Rodney nhìn đăm đăm nàng
trong một lúc, như cố tình xem mình có thể tin được nàng không.

- Vậy tại sao cô lại muốn
biết về thằng bé xấu xí ấy mà lại không muốn biết về chúng tôi?

- Tôi... à … tôi.

Đôi mắt ông ta càng lúc
càng soi mói hơn, nên Bailey phải cố tìm một câu hợp lý. Nàng hít vào một hơi
dài, rồi nói:

- Tôi muốn mở một vụ làm
ăn về đóng đồ hộp, và tôi được biết người chủ nông trại mà tôi hiện ở trước kia
có vào hội thực phẩm, nên tôi muốn biết về ông ta. Tôi có vào internet tìm, nhưng không
thấy tin tức gì về người từng sở hữu nông trại ấy.

Ông ta chau mày nhìn nàng
vẻ dữ dằn, làm nàng vô cùng hoảng sợ. Bailey đứng lên chầm chậm đi ra lại cửa
trước.

- Tất cả chỉ có vậy. Tôi
chỉ tò mò về nông trại mà tôi mua và muốn biết thêm về nó thôi. Có một cây dâu
tằm ở đấy, và...

Rodney mở mắt lớn.

- Cây dâu tằm à? - Ông ta
lặng lẽ nói. - Có phải cô là người đàn bà góa đang ở trên khu đất cũ của Gus
không?

Bailey thấy nhẹ người hẳn
đi.

- Phải rồi. Đúng là tôi.
Tôi nghe nói tên ông ta là Guthrie, nhưng chắc ông nói đúng, Gus. Ông có biết
là ông ấy treo cổ tự vẫn không?

Bailey đã ra gần đến cửa,
ông ta thì ngồi ở ghế, vậy mà trong một thoáng ông ta đã nhảy lại cố bóp cổ
nàng.

- Gus Venter là con người
xấu xa tội lỗi, đáng chết lắm! Y đáng chết lắm!

Rodney đẩy nàng đến cửa
sổ, và Bailey cố gỡ tay ông ta ra, cánh cửa sổ chợt mở ra ngoài, làm Bailey ngã
người ra theo, rơi vào vòng tay của một cậu thanh niên. Cậu ta lảo đảo lùi ra
phía sau mấy bước. Khi bình tĩnh lại đưa mắt nhìn thì nàng thấy đôi mắt xanh
của một người mà nàng đã thấy trong nhiều bức ảnh, đôi mắt của Rodney Yates.
Thời gian đã lùi trở lại chăng? Nàng thầm nghĩ. Mình đã rơi qua cửa sổ trở về
những năm 50 chăng?

Nhưng sau đó cậu thanh
niên nọ đã đặt nàng xuống, nắm tay nàng, kéo chạy:

- Cô có chìa khóa đấy
chứ? - Cậu ta hét lớn.

Phải mất vài giây đồng hồ
nàng mới hiểu anh ta nói gì, rồi nhìn thấy chiếc Toyota đang đậu dưới chân
đồi... Đằng sau nàng tiếng Rodney đang la hét giận dữ. Hai người vừa chạy đến
xe thì nàng nghe tiếng súng nổ, rồi tiếng xe nổ máy.

- Chúng ta hãy chạy đi,
cô, - cậu thanh niên lớn tiếng bảo nàng trong khi nhảy vào chỗ tay lái, - Chìa
khóa xe đâu rồi?

Bailey vẫn còn chưa hết
bàng hoàng về những chuyện vừa xảy ra. Chuyện gì đã làm cho ông lão dâm đãng
Rodney biến thành một kẻ sát nhân? Nàng cảm thấy cổ mình vẫn còn đau nhức, chỉ
lẩm bẩm bảo cậu trai:

- Dưới sàn xe.

Cậu trai khom người nhặt
chiếc chìa khóa lên. Quay người nhìn về phía có tiếng động cơ xe. Bailey thấy
một chiếc xe vận tải lớn màu đen có những chiếc bánh lớn đang tiến về phía họ.
Bailey tự động phản ứng, cầm lấy chìa khóa xe cậu ta, nhảy vào sau tay lái, cho
mở máy.

Trong khi cậu thanh niên
tìm chìa khóa. Rodney đã lái chiếc xe vận tải xuống và đang sắp chận lối đi
xuống đồi. Khi nhìn thấy chiếc xe ấy đang hướng về phía mình, nàng biết chỉ còn
một cách là đâm thẳng về hướng nó. Nếu phải dừng lại quay xe để tìm một lối
khác, ông ta sẽ đến ngay. Vì thế nàng cho xe chạy với tốc độ tối đa.

- Đừng! - Cậu thanh niên
la lớn. - Chạy xuống núi, - Theo lối đằng kia. Hãy ra khỏi nơi đây. Khi ông ta
nổi điên, ông ta có thể bắn mà không biết gì cả.

Bailey đưa mắt nhìn lối đi nhỏ chạy giữa hàng cây
mà anh chàng chỉ, nhưng nếu đi theo con đường ấy, nàng sẽ phải dừng lại quay
xe. Làm thế Rodney có thể từ phía sau bắn tới, nên nàng cứ giữ cho xe chạy
thẳng, càng lúc càng tăng tốc độ. Một trong hai chiếc phải tránh, nếu không
phải tông vào nhau.

- Rẽ qua! Rẽ qua! - Cậu
thanh niên hét lớn.

Nhưng Bailey không tránh,
mà Rodney tránh. Vào giây chót, ông ta đã bỏ tay lái sang phải tránh xe nàng
trong đường tơ kẻ tóc.

- Cô điên rồi! - Cậu
thanh niên lớn tiếng bảo nàng. Bailey cho xe chậm lại, rồi lùi xe.

- Không đâu. Tôi từng
sống cả đời cạnh một người biết cách chơi liều thấu cáy. - Rồi nhìn qua anh ta.
- Cậu gài dây nịt an toàn chưa?

Cậu ta cầm sợi dây nịt
trên ghế gài vào người.

- Giờ thì chúng ta đi
xuống. - Bailey nói, nhìn tới trước thấy Rodney đang còn cho quay xe. Nàng biết
ông ta sẽ đuổi theo mình, và lần này chắc ông ta không nhường mình nữa “em chỉ
dùng yếu tố bất ngờ được một lần thôi”, - Jimmie đã từng bảo nàng thế. - “Sau
đó em cần phải dùng bộ óc và tài khéo léo.”

- OK. - Nàng nói lớn. -
Đã đến lúc phải dùng bộ óc.

- Cô nói chuyện với ai
vậy?

- Với người trước đây tôi
biết. Tên cậu là gì?

- Alex, - cậu thanh niên
trả lời - Cô học lái xe ở đâu vậy?

- Có lẽ ở Bermuda. - xe
hai người đang chạy xuống một đồng cỏ, nhưng trước mặt lại có một hàng rào, và
trên lối mòn có một tảng đá lớn bắt Bailey phải bẻ thật ngặt để tránh. - Không!
- Nàng nói. - Tôi học ở Johanhesburg, Nam Phi. - Bên trái nàng có một con lộ
cũ, và Bailey cho xe rẽ sang đấy. Phía trước mặt họ là một dòng suối có những
tảng đá thật lớn. Nàng phải cho xe lách sang phải, rồi sang trái để tránh khỏi
tông vào chúng. Khi sang đến bên kia bờ, nàng hỏi anh ta:

- Cậu có biết đường chạy
xuống xa lộ không?

- Tôi cứ ngỡ là cô biết
chứ... - Rồi Alex chợt ngừng lại. - OK, chạy chậm lại. Có một con lộ cũ dọc đâu
đây, nhưng không được sử dụng trong nhiều năm. Rất có thể đầy cả những khúc gỗ.
Hơn nữa, cô đã bỏ xa bố tôi đằng sau rồi.

- Bố cậu à? - Bailey ngạc
nhiên hỏi.

- Phải, ông ấy... - Alex
trợn tròn mắt nhìn thấy chiếc xe hơi của ông bố qua các câu hỏi. - Ông biết cô
đang hướng về đâu, vì thế ông đã chặn đường rồi. Ông sẽ phục kích chúng ta. -
Bailey liền cho ngừng xe, rồi lùi lại.

- Cô làm gì vậy? - Alex
hỏi.

- Trở về đường vừa rồi.
Nều ông ấy chặn ở đây thì chúng ta đi ngõ khác.

- Nhưng cô không thể làm
thế. Vừa rồi cô băng ngang qua được dòng suối ấy là nhờ may mắn. Không thể làm
thế lại được.

Khi cho xe quay lại và
hướng xuống đồi, nàng nhìn cậu ta hỏi.

Alex thở một hơi dài, cố
trấn tĩnh:

- Theo cô.

Bailey liền tăng tốc độ
cho xe chạy xuống lại dòng suối. Và lần thứ nhì nàng lại may mắn lách qua được
những tảng đá nọ. Khi qua được bên kia, Alex hỏi:

- Tôi cần một ly rượu.

- Cậu còn quá trẻ uống
rượu sao được! - Bailey nói.

- Quá trẻ để chết, nhưng
điều đó cũng sẽ không giữ tôi khỏi chết được.

Bailey bẻ quẹo tay lái
vào con đường trước đó nàng đã đi lên, và trong một lúc thấy bớt khẩn trương,
nhưng rồi tiếng xe của Rodney lại vang lên trong rừng làm Bailey vội phóng xe
với tốc độ 50 dặm một giờ trên con đường mòn nọ.

- Cô đã làm gì khiến ông
ấy nổi giận vậy? - Alex hỏi.

- Tôi không biết, -
Bailey đáp. - Tôi đề cập đến Gus, và Luke và cây dâu tằm, thế là ông ấy bỗng nổi khùng lên.

Nàng lách xe tránh một
tảng đá lớn, rồi nhìn vào kính chiếu hậu:

- Ông ấy tiến tới gần hơn
rồi!

- Độ nửa dặm đường. Nếu
cô có thể dẫn trước ông nửa dặm là cô có thể thoát được. Ông không thể lái lên
xa lộ. Ổng mà rời vùng núi ấy là viên cảnh sát sẽ nhốt ông ta mãi mãi.

- Có con đường tắt nào
không?

Khi không nghe Alex trả
lời, nàng nhìn qua cậu ta lớn tiếng hỏi.

- Ở đâu?

- Nó là một con đường kéo
gỗ. Không qua được. Không thể đi theo con đường đó được.

- Ở đâu? - Bailey hỏi
lại.

Alex đưa tay chỉ. Trước
mặt họ là một lối trống chạy xuyên qua rừng cây.

- Bám chặt nhé! - Nói
xong nàng cho xe quay hướng về con đường mòn.

Alex nhìn ra sau.

- Ông không đuổi theo
chúng ta theo lối này được. Ông biết là không thể qua được. Nhưng, ôi, ông ấy
đang ở ngay phía sau chúng ta kìa!

Bailey cho chiếc xe phóng
qua một khúc gỗ nằm giữa đường khiến cả hai bật tung lên, đầu chạm trần xe.

- Nguy hiểm thật! Chúng
ta có thể chết bất cứ lúc nào, - Alex nói. - Đức Chúa của ta là người dẫn dắt,
và sẽ đưa ta nằm xuống một vùng...

Alex ngừng lại, nhìn cảnh
Bailey vừa thấy. Cây cầu mà lần cuối anh nhìn thấy vẫn còn nguyên, giờ phân nửa
của nó đã nằm dưới nước. Con sông sâu và nước chảy xiết.

Kế đó là tiếng la hoảng
của hai người khi chiếc xe bay vọt khỏi cây cầu, rồi bay vọt qua con sông.

Khi chiếc xe va mạnh vùng
đất bên kia sông, trong một lúc cả hai sững sờ không nhận ra là mình vừa thoát
nạn, và hãy còn sống.

Alex tỉnh lại trước. Cậu
ta nhìn ra phía sau thấy Rodney bên kia con sông đang bước ra khỏi xe, tay cầm
khẩu súng. Alex nhìn Bailey, và Bailey lại nhìn cậu thanh niên.

- Tôi sẽ không sợ quỷ dữ. - Cả hai cùng lên
tiếng, rồi Bailey nhấn chân ga, nhưng chiếc xe vẫn bất động. Nàng quay khóa
công tắc xe, nhưng máy vẫn không nổ. Alex chồm người sang nhìn đồng hồ xăng.

- Cô ơi, hết xăng rồi!

Bailey chưa kịp lên tiếng trả lời. Alex
đã nắm tay nàng, kéo ngang qua ghế, khom người xuồng chạy quanh ra trước mũi
xe, và ẩn nấp ở đấy cho đến khi nghe hai tiếng súng nổ của Rodney.

Alex hét lớn:

- Nào, trong khi ông ta
nạp đạn. - Hai người bắt đầu chạy, và chạy mãi cho đến khi đụng đường xa lộ.

- Giờ thì chúng ta an
toàn rồi, - Alex nói. - Cô có thể chạy chậm lại. À này, cô tên gì?

- Bailey James, - nàng
đáp, rồi chìa tay bắt tay Alex.

Cả hai đứng cạnh đường xa
lộ trong khi những chiếc xe mười tám bánh veo veo qua lại phía sau, nhìn nhau
mỉm cười, rồi sau đó bật cười lớn.

- Trong đời tôi chưa bao
giờ tôi thấy sợ hãi đến thế! - Alex nói.

- Tôi cũng vậy.

- Cô à? Cô quả là tuyệt
vời hết chỗ nói. Trầm tĩnh,
lạnh lùng. Chắc cô sống với cái nghề lái xe như thế.

- Tôi là một người nội
trợ. Cả đời tôi nhiều lắm cũng chỉ lái được độ 150 dặm đường.

Cả hai đi bộ dọc theo
đường xa lộ, cười nói độ một dặm đường trước khi ông Shelby tình cờ chạy ngang
qua và đưa họ về nhà Bailey.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3