Cây Dâu Tằm - Chương 13 phần 2
Tang lễ được cử hành tại
nhà tang Davis ở Calburn vào ngày 2 tháng 9 và tôi chắc những người đi lễ tang
rất quen thuộc với tất cả chúng ta.
Bên dưới là danh sách các
tên: Ridney Yates, Thaddeus, Overlander Frederick Burgess và Harper Kiland. Và
sau cùng là tên Kyle Longrace, bố của Matt.
Bailey cho máy quay cuộn
phim sang ngày 2 tháng 9. Không có hàng tít lớn nào ở trang đầu, nhưng ở trang
sáu có bài “Toàn thể Calburn để tang”.
“Ba ngày trước đây xác
của Frank McCallum và cô vợ trẻ của anh ta được tìm thấy nằm trong một vũng
máu, cả hai đều bị mất cả khuôn mặt”.
Bailey nhăn mặt, lượt đọc
bỏ hai câu kế đó. Trong khi bài báo được viết bằng một giọng buồn bã, tiếc
thương thì bài sau đây dường như lại đi vào những chi tiết nổi bật khác. Nàng
xem lại tên tác giả. Đúng vậy, đây là bài do hai người viết. Nàng tiếp tục đọc.
“Nhưng điều mà không ai
biết cách đây ba ngày là có những tấn bi kịch khác đã xảy ra ở Calburn vào cái
đêm xảy ra tai họa ấy. Gus Venters một công dân nổi tiếng và được yêu mến ở
Calburn đã tự treo cổ. Người vợ góa đau khổ của ông ta nói với vị cảnh sát
trưởng rằng bà ta không biết tại sao người chồng thân yêu của mình muốn chết.
Bà ta nói ông ta không có lý do gì để kết liễu cuộc sống của mình cả. Ông có
một nông trại, một công cuộc làm ăn và hai đứa con ghẻ xinh đẹp rất yêu thương
ông. “Tôi không sao hiểu nổi” bà ta nói với người phóng viên này như thế.
Bailey nhăn mặt khi đọc
đến đó. Không thấy bài báo đề cập đến bà vợ ông ta tư thông với một người khác
và đã đuổi chồng ra khỏi trại.
Nàng tiếp tục đọc:
Cũng vào đêm mà Frank
McCallum tự sát, một người trong nhóm Golden Six đã rời khỏi thị trấn và chẳng
bao giờ quay trở lại kể từ đấy. Tại buổi tang lễ của McCallum, người ta phát
giác ra rằng bà Kyle Longrace đã cố giữ kín sự mất tích của ông chồng bà trong
ba ngày. Khi Key Longrace không đến dự đám tang của bạn, không đi hộ tang, thị
trấn biết có chuyện không ổn. Một người như Kyle Longrace không thể nào lại
không đến dự đám tang người bạn lâu năm của mình, trừ phi có chuyện gì rất tệ
hại xảy ra.
Người phóng viên bài báo
này được một người đáng tin cậy giấu tên cho biết bà Longrace là ái nữ của một
dòng họ có tiếng tăm lớn Wilfield ở Philadephia. Tuy nhiên, bà Longrace không
liên hệ với gia đình quyền quý này của mình kể từ khi bà bỏ trường đại học mấy
tháng trước khi tốt nghiệp để lấy anh chàng Kyle Longrace. Cùng một nguồn tin
trên đã nói với người phóng viên này là “Tôi đoán là gia đình bà cho là con của
ông Stanley Longrance không xứng đáng với gia đình họ”. Những người từng sống
lâu năm ở Calburn cho biết là bố của Kyle Longrace là người giàu có nhất trong
vùng gồm nhiều quận hạt quanh đấy trước khi ông ta bị mất sạch năm 1958, và lái
xe đâm xuống một hỏm núi tự vẫn cùng với bà vợ lúc ấy ba mươi tuổi. Trên mộ chí
của hai người có dòng chữ “Cùng sống chết bên nhau”. Do vấn đề tài chính eo hẹp
sau cái chết của bố, Kyle bị buộc phải rời khỏi trường đại học nổi tiếng ở miền bắc trước khi tốt nghiệp.
Ông ta về lại quê nhà ở Calburn và bắt đầu kiếm sống bằng nghề buôn bán lưu
động. Chẳng bao lâu sau khi Kyle về quê nhà, cô tiểu thư mà anh chàng gặp gỡ ở
trường đại học nọ đã bất chấp sự phản đối của gia đình, lấy Kyle và đến Calburn
cùng người chồng phần lớn phải xa nhà và công cuộc mưu sinh.
Nhưng mối tình vĩ đại ấy
dường như đã kết thúc cách đây ba hôm. Người viết bài này được cho biết là Kyle
Longrace có viết cho vợ mình một mảnh giấy mà nội dung không muốn bà tiết lộ,
rồi rời thị trấn. Ông để lại hai đứa con nhỏ, Matthew, năm tuổi và Richard ba
tuổi. Khi được hỏi, bà Longrace bảo bà có ý định đem mấy đứa con về lại gia
đình bà ở Philadephia.
Bailey dựa người ra ghế.
Má của Matt đã không trở về lại nhà, hoặc có trở về thì bà cũng đã quay trở
lại. Chuyện gì đã xảy ra? Bailey băn khoăn tự hỏi. Có phải bà má Matt, cùng với
hai đứa con, đã xuất hiện ở ngưỡng cửa gia đình bà rồi bị từ chối không cho
vào?
Người đàn bà đáng thương,
Bailey thầm nghĩ. Và cũng tội nghiệp cho Matt. Trong suốt cuộc sống chàng đã
tranh đấu để dành lại cho được vị thế xã hội mà chàng lẽ ra đã có. Bailey lục
xách tay lấy tập sổ ghi chép và cây bút. Trên đầu trang, nàng ghi: “Ngày 30
tháng 8 năm 1968” rồi bắt đầu một danh sách.
Gus Venters tự treo cổ.
Frank và vợ - mưu sát-tự
vẫn
Bố Matt rời khỏi thị trấn
vĩnh viễn
Sinh nhật Jimmie - 1959
Bailey đặt bút xuống -
Nhưng đó có phải là ngày sinh nhật của Jimmie không?
Jimmie ghét các nhà tiên
tri và bất cứ cái gì liên quan đến chuyện đoán vận mệnh. Từng sống nhiều năm
với chàng, Bailey biết không phải chàng không tin vào những chuyện đó, mà do
chàng sợ những gì họ có thể nhìn thấy. Tại một bữa dạ tiệc nọ, một người đàn
bà, một nhà quý tộc, vốn là loại chiêm tinh gia loại tài tử đòi hỏi Bailey ngày
sinh của Jimmie. Nhưng khi nàng bảo bà ta đó là ngày 30 tháng 8 thì bà đã nói:
“Tôi chắc không phải thế. Ông ấy không phải tuổi Xử Nữ. - Không, James
Manvile nhất định không phải là một Xử Nữ. Chị có thể tìm kiếm được ngày sinh
và nơi sinh của ông ta không? Tôi có thể lập một bản đồ chiêm tinh cho ông ta”.
Bailey không cho Jimmie
biết những gì bà này nói về chàng, và đã không hỏi chàng ngày và nơi sinh, vì
biết thể nào mình cũng nhận được câu trả lời không thật. Và tệ hơn nữa, chàng
có thể dụ nàng tiết lộ người nào đưa ra câu hỏi đó. Và Bailey biết sau đó nàng
sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhà chiêm tinh gia ấy nữa, người đàn bà mà nàng ưa
thích. Nàng đã lặng lẽ bảo bà ta: “Đừng đề cập đến... thứ tiêu khiển này của bà
với bất cứ ai ở đây”. Và bà đã gật đầu thông hiểu.
Điều làm Bailey nhớ rõ về
người phụ nữ chiêm tinh gia này, là bà ta đã bảo bà dám đem cả mạng sống của
mình ra cá là James Manvile không sinh ngày 30 tháng 8.
Bailey nhìn đồng hồ đeo
tay. Hơn 3 giờ rồi, nàng cần về nhà để sửa soạn bữa ăn tối cho Matt. Nhưng khi
đưa tay cuộn lại cuốn vi phim, nàng chợt thấy ở cuối bài báo nọ có ghi dòng chữ
“Xem bản in lại của câu chuyện gốc bắt đầu từ trang B2” và nàng không sao cưỡng
lại được sự tò mò phải quay tiếp cuốn phim sang trang thứ nhì của phần thứ hai
của tờ nhật báo. Sự thật là mãi đến hôm nay, toàn bộ câu chuyện về nhóm trẻ
được gọi là The Golden Six với nàng có vẻ như là câu chuyện đùa, một sự cố địa
phương đã xảy ra cách đây rất lâu và rất xa xôi. Nàng cũng chẳng buồn đọc tập
sách mà Violet đã đưa cho nàng. Mãi đến hôm nay, nàng cũng không nghĩ là mình có
quen biết bất cứ ai có liên hệ đến đám người trẻ đó. Giờ đây nàng biết là bố
Jimmie là một trong số người trên và bố Matt cũng vậy. Tại sao ông bố Matt lại
bỏ vợ và hai đứa con? Có phải Kyle Longrace quá kinh hoàng trước vụ thảm sát tự
vẫn của người bạn thời thơ ấu của ông đến nỗi không sao chịu đựng nổi thị trấn
quê ông?
Bailey đọc câu chuyện đã
xảy ra trong năm 1953, sự cố đã tạo cho đám trai trẻ cái tên The Golden Six, và
đọc xong toàn bộ câu chuyện, nàng phải công nhận là họ quả có chút anh hùng.
Phần đầu của bài báo thuật lại câu chuyện mà Violet đã kể cho nàng nghe trước
đây, về đám cháy ở trường trung học bà đám học sinh đưa đến Wells Creek.
Nhưng người phóng viên
này không phải chỉ tường thuật không thôi. Bà ta đã dành thì giờ sưu tầm thêm
và phỏng vấn nhiều người, nên đã tạo nên một câu chuyện chứ không phải chỉ là
những sự kiện. Bà ta
đã kể là các phụ huynh học sinh ở Calburn đã làm cho ban giám hiệu nhà trường
điên đầu khi họ muốn con em của họ được chuyển đến trường nào, nên cuối cùng
tên tất cả học sinh được bỏ vào một cái nón và rút thăm. Chính do sự may rủi
tình cờ mà tất cả nữ sinh đã được gởi đến một trường học. Và cũng do vụ rút
thăm may rủi này mà sáu nam sinh, sinh trưởng cùng trong một thị trấn nhưng
chưa thật sự biết nhau, đã gần nhau và kết hợp lại.
Người nữ phóng viên cho
biết chút ít về từng đứa bé, nhưng dù bà ta đã khéo léo không bao giờ nói rằng
những đứa bé này xuất thân từ những giai cấp xã hội khác nhau, bà ta vẫn ngầm
cho độc giả thấy cái ý ấy. - Bà ta bảo rằng chúng tôi những hoàn cảnh khác nhau
đến nỗi không bao giờ có thể trở thành bạn nếu không cùng bị cô lập ở môi
trường mới. Thaddeus Overlander một học sinh siêng năng, bố mẹ là người theo
thiên chúa giáo. “Teddy” chưa bao giờ được bố mẹ cho phép tham dự ngay cả một
trận bóng rổ, nên lại càng ít tham gia vào sinh hoạt xã hội. Fredrick Burgess,
còn được gọi là “Burgess”, là một vận động viên điền kinh, có thân hình to lớn,
thường cho là chuyện học hành đối với cậu ta thật khó khăn. Hasper Kirdmand
sống một mình với mẹ, là thế hệ sau cùng của dòng họ đã từng thành lập thị trấn
Calburn và, theo lời người nữ phóng viên, đã có thời sở hữu tất cả nơi này. Ông
nội Hasper đã bán lần bán hồi từng khu đất, rồi phung phí tất cả tiền bạc cho
đến khi gia đình Kirkland chỉ còn sở hữu tờ nhật báo nhỏ Calburn ngày nay.
Frank McCallum và Redney
Hater là anh em họ, sinh trưởng trên vùng núi của Virginia, sống trong cảnh hết
sức chật vật. Họ sở dĩ theo học được trường trung học Calburn là vì họ ở với
một trong bảy người anh của Rodney, một thanh niên rời bỏ trường lúc còn học
lớp 6. Rodney và Frank muốn thăng tiến trên đường đời, nên đã nhất quyết học
xong trung học.
Người nữ phóng viên mô tả
Frank như là một người ăn nói có sức thuyết phục, từng kiếm được một công việc
bán thời gian bán các quảng cáo cho tờ nhật báo.
Chúng ta chỉ cần nhìn
Rodney Yates là thấy rõ tài năng của anh ta, bài báo nói. Đến đây, Bailey cho
phim chạy nhanh xem có thấy bức ảnh nào không, nhưng chẳng thấy gì cả. Nàng
quay lại với bài báo. “Rodney là anh chàng rất đẹp trai” bài báo viết. “Hiếm
khi bắt gặp anh ta không có những cô gái trẻ quanh đó.”
“Rồi còn anh chàng Kyle.”
Đọc đến đây Bailey như
muốn nín thở. Người bố của Matt là người như thế nào? Bản chất thật của con
người đã có thể bỏ người vợ đã từng bỏ gia tài của cải, từ bỏ gia đình để theo
ông, và bỏ mấy đứa con nhỏ như thế nào?
“Kyle là một cậu bé sáng
chói”, người nữ phóng viên viết. Mọi người ở Virginia và chắc là ở nhiều tiểu
bang khác, đều biết đến Stanley Longrace với những thành công vượt bực của ông
ta. Họ đã từng thấy ngôi dinh thự mà bố anh ta đã xây cất. Rất nhiều người ở
Virginia đã ở trong những ngôi nhà do Stanley Longrace xây cất. Một người từng
sản xuất nhiều như Stanley thì chuyện sản xuất ra một đứa con như Kyle là
chuyện cũng dễ hiểu. Kyle, đẹp trai, có thân hình lực sĩ, học sinh xuất sắc, ở
trong nhóm hùng biện của trường, kể từ khi lớp 4 trở lên năm nào cũng được đám
bạn học bầu làm chủ tịch”.
“Nhưng ông ta bỏ vợ và
mấy đứa con nhỏ”, Bailey thì thầm đầy vẻ bất mãn, rồi bắt đầu đọc tiếp:
“Vào một ngày mùa thu năm
1953, một kẻ nào đó một người có giọng nói đầy vẻ đe dọa gọi điện đến nhà
trường bảo anh ta đã đặt một quả bom đâu đó, và “tất cả sẽ không ai sống sót”.
- Không đầy một phút sau, một cuộn khói đen bắt đầu lan tỏa các hành lang của
nhà trường. Trong cảnh hỗn loạn tiếp theo đó, sáu cậu bé từ Calburn đã can
thiệp sắp xếp để mọi người thoát khỏi nơi đó một cách an toàn”.
Khi người nữ phóng viên
nói đến, tất cả học sinh đều thoát được ra ngoài, cảnh sát và sở cứu hỏa đã
đến, và nhiều học sinh còn đang khóc. Bà ta viết rằng thoạt đầu bà ta cho là
chúng khóc vì sợ hãi, nhưng có mấy nữ sinh đã nói “Chúng tôi đã cư xử hèn hạ
với họ”. Và nhà báo nọ bắt đầu đặt câu hỏi. Bà được kể rằng các học sinh ở
Wells Creek không muốn trường có thêm các học sinh ở Calburn, vì vậy mà chúng
không hoan nghênh đám học sinh này. “Các tủ của bọn chúng đều thấy chuột chết.”
bà ta viết. “Trêu chọc gọi tên, tìm cách tẩy chay khi có cơ hội. Những thứ ấy
chắc là hình phạt ghê gớm đối với đám trẻ từ Calburn đến, nhưng cuối cùng, chúng
đã vượt lên trên tất cả cách đối xử ấy để hi sinh mạng sống mình cứu tất cả”.
Bailey đọc tiếp đến phần
kể về sự việc xảy ra ngày hôm ấy Teddy cho các phóng viên báo chí biết là sau
khi được bảo phải di tản ra khỏi trường, nó đã nhìn ra cửa sổ lớp học và thấy
khói bốc lên từ phòng tập thể dục. Nó thấy có mấy cầu thủ đập mạnh vào cửa,
nghĩ là mấy đứa bạn đó bị kẹt bên trong. Vì cửa chính lớp nó đang đầy nhóc cả
đám học sinh đang chen lấn thoát ra ngoài, Teddy bèn trèo qua cửa sổ, leo lên
theo cửa thoát hiểm khi có hỏa hoạn, đến mở cửa cho những đứa bị kẹt bên trong.
Một số bị khói um làm nghẹt thở, nhưng nhờ có Teddy nên không ai bị thương
nặng.
Rodney bảo nó nghe tiếng
kêu la từ phòng thay đồ của các nữ sinh nên chạy về hướng đó. Cửa bên ngoài
phòng này bị gài chặt nó mở không được, bèn đi vòng qua phía có cửa sổ. Phòng
thay đồ ở tầng hầm, và các cửa sổ cũng đã khóa, nhưng phòng thực nghiệm ở lớp
gần đấy nên Rodney đã chạy vào đấylấy ngay cây gậy nạp đinh phá mở các cửa sổ
thoát ra an toàn.
Đến đây người nữ phóng
viên ghi lại cuộc phỏng vấn trực tiếp Rodney: “Có phải lúc ấy có mấy nữ sinh
còn trần truồng không?”
“Thưa bà, vâng ạ.”
“Và cháu đã đưa áo quần
của cháu cho mấy con bé ấy che thân. Có đúng vậy không?”
“Cháu đưa họ áo khoác
ngoài, áo sơ mi, áo thun ngắn tay, và quần dài.”
“Và vì vậy mà cháu chỉ
còn chiếc quần sọt, đôi giày và vớ?”
“Thưa bà, vâng ạ.”
Bài báo tiếp tục câu
chuyện: “Nhưng chính Kyle Longrace mới chính là tay siêu anh hùng. Trong một
cái tủ gương có một chiếc mặt nạ chống hơi độc, một kỉ vật của WWI (thế chiến
1) Kyle đập vỡ kính, chụp chiếc mặt nạ đeo vào, nhảy lên bàn học rồi leo lên cầu thang của
tòa nhà cũ. Anh ta bảo người phóng viên là trông thấy khói từ trên trần và biết
là kẻ nào đó đặt bom chắc đã đặt bom trên rầm thượng ấy. Anh ta bảo là lúc ấy
chẳng hề suy nghĩ việc mình đang làm, chỉ kéo chiếc thang xuống rồi leo lên.
“Và cháu tìm thấy quả bom?” Bà ta hỏi.
“Vâng”, Kyle đáp, và
người nữ phóng viên bảo dường như y miễn cưỡng khi nói về hành động của anh ta.
Người phóng viên bảo trong
khi bà phỏng vấn Kyle thì một nhân viên chữa cháy bảo làm như thế là ngu xuẩn
nhất mà ông nghe nói trong đời ông, và ông ta không biết nên cho thằng bé một
tấm huy chương hay nhốt nó lại. Kế đó một phụ nữ đến bắt tay Kyle bảo nó đã cứu mạng sống con gái
bà. Bà này còn bảo bà ta sống trong một ngôi nhà do bố Kyle xây cất trong kế
hoạch phát triển Golden Sixty, được gọi thế vì trước đây là khu đất sáu mươi
mẫu trồng bông cải.
Người nữ phóng viên nọ
kết luận bài báo: “Tôi không biết gì về Golden Sixty ấy cả, nhưng những cậu học
sinh ấy quả thật là Golden Six.”
Và thế là nhóm ấy có cái
tên Golden Six, người biên tập nhật báo trên đã thêm vào cuối bài báo như thế.